Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2114
Chương 2114:
Trong hai mắt Diệp Linh đã sớm bốc hơi ra hơi nước trong suốt, hàng mi dài bất an rung động, nước mắt nóng bỏng vẫn rơi xuống.
Cô không nhịn được bật khóc.
Lúc này một bàn tay to duôi tới, dịu dàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ của cô: “Sao lại khóc rồi? Muốn khóc thành con mèo mướp sao.”
Diệp Linh quay đầu, khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cần trong tầm mắt mơ hồ của cô phóng đại.
Diệp Linh lúc đầu muốn không khóc, thế nhưng không biết làm sao nữa, giờ khắc này ở cạnh anh, trong ánh mắt mềm mại lưu luyến ấy, nước mắt như là chuỗi châu đứt đoạn, chỉ biết rơi càng hung.
Cô lập tức khóc không thành tiếng.
Cố Dạ Cần nhanh chóng vươn tay, ôm cô vào trong ngực mình, môi mỏng rơi trên tóc cô dùng sức hôn: “Được rồi được rồi đừng khóc, bé ngốc, khóc cái gì, chúc mừng em, bộ phim này đã thành công ngay từ ngày công chiếu đầu tiên rồi. Doanh thu phòng vé sau hôm nay cũng sẽ bùng nỗ, phim này sẽ sớm đạt giải thưởng tam đại Kim Sơn thôi, e rằng năm sau em sẽ đứng trên sân khấu cao nhất, có nhiều người yêu em như vậy, em vẫn luôn được thương yêu.”
Anh từng lần một dỗ cô, dùng thanh âm dịu dàng nhất nói cho cô biết, nói cho cô biết cô rất ưu tú, lại có bao nhiêu người đang yêu cô.
Diệp Linh chôn khuôn mặt nhỏ trong lồng ngực của anh, còn tuyệt không khách khí lau nước mắt trên chiếc áo sơ mi quý giá của anh, cô nín khóc cười: “Vậy anh biết tôi là đại minh tinh rồi đó! Tôi cao quý không thể chạm đến đói”
“Dạ dạ dạ.” Cố Dạ Cần nhếch môi, trên gương mặt tuấn mỹ trong nhộn nhạo ra đầy ý cười: “Là tôi với cao em, vẫn luôn là thế.”
Cố Dạ Cần lái xe đưa Diệp Linh đi trở về, Diệp Linh đã ngủ mắt trên xe rồi.
Cố Dạ Cần ôm cô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt trên giường lớn mềm mại, lúc này điện thoại vang lên, điện thoại tới.
Là thư ký riêng gọi.
“Chủ tịch, đã dựa theo phân phó của ngài đưa Tiểu Phương an toàn về nhà rồi, ác bá Vương Hạo kia cũng bị chúng tôi bắt lại.”
“Ừ, làm tốt đấy.” Cố Dạ Cần lên tiếng.
“Chủ tịch,” Thư ký riêng do dự mở miệng nói: “Chủ tịch, ngài bây giờ sao lại quản… việc vớ vẫn của người khác, tôi nhớ… Trước đây ngài không phải như vậy.”
Mình trước kia…
Mình trước kia là như thế nào?
Máu lạnh, tàn khốc, bạc tình.
Chêt sông của người khác, với anh không có một chút xíu liên quan.
Hiện tại, anh lại bắt đầu nhúng tay chuyện của người khác rồi.
Đó cũng là bởi vì…
Cố Dạ Cần cúi đầu, dịu dàng hôn lên trên trán Diệp Linh: “Linh Linh, vì em, anh nguyện ý yêu thương cả thế giới.”
Bởi vì thế giới này cho cô tràn đầy tình yêu, cho nên, vì cô, anh yêu thương cả thế giới.
Diệp Linh lại ngủ một giấc ngon lành, đợi lúc tỉnh lại đã hơn tám giờ, mặt trời đã soi đến tận mông rồi.
Gần đây giấc ngủ của cô càng ngày càng tốt, Diệp Linh rửa mặt xong liền ra cửa, rất nhanh đã nghe được tiếng huyên náongoài cửa.
Cô mở cổng ra, đi ra ngoài.
Trong hai mắt Diệp Linh đã sớm bốc hơi ra hơi nước trong suốt, hàng mi dài bất an rung động, nước mắt nóng bỏng vẫn rơi xuống.
Cô không nhịn được bật khóc.
Lúc này một bàn tay to duôi tới, dịu dàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ của cô: “Sao lại khóc rồi? Muốn khóc thành con mèo mướp sao.”
Diệp Linh quay đầu, khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cần trong tầm mắt mơ hồ của cô phóng đại.
Diệp Linh lúc đầu muốn không khóc, thế nhưng không biết làm sao nữa, giờ khắc này ở cạnh anh, trong ánh mắt mềm mại lưu luyến ấy, nước mắt như là chuỗi châu đứt đoạn, chỉ biết rơi càng hung.
Cô lập tức khóc không thành tiếng.
Cố Dạ Cần nhanh chóng vươn tay, ôm cô vào trong ngực mình, môi mỏng rơi trên tóc cô dùng sức hôn: “Được rồi được rồi đừng khóc, bé ngốc, khóc cái gì, chúc mừng em, bộ phim này đã thành công ngay từ ngày công chiếu đầu tiên rồi. Doanh thu phòng vé sau hôm nay cũng sẽ bùng nỗ, phim này sẽ sớm đạt giải thưởng tam đại Kim Sơn thôi, e rằng năm sau em sẽ đứng trên sân khấu cao nhất, có nhiều người yêu em như vậy, em vẫn luôn được thương yêu.”
Anh từng lần một dỗ cô, dùng thanh âm dịu dàng nhất nói cho cô biết, nói cho cô biết cô rất ưu tú, lại có bao nhiêu người đang yêu cô.
Diệp Linh chôn khuôn mặt nhỏ trong lồng ngực của anh, còn tuyệt không khách khí lau nước mắt trên chiếc áo sơ mi quý giá của anh, cô nín khóc cười: “Vậy anh biết tôi là đại minh tinh rồi đó! Tôi cao quý không thể chạm đến đói”
“Dạ dạ dạ.” Cố Dạ Cần nhếch môi, trên gương mặt tuấn mỹ trong nhộn nhạo ra đầy ý cười: “Là tôi với cao em, vẫn luôn là thế.”
Cố Dạ Cần lái xe đưa Diệp Linh đi trở về, Diệp Linh đã ngủ mắt trên xe rồi.
Cố Dạ Cần ôm cô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt trên giường lớn mềm mại, lúc này điện thoại vang lên, điện thoại tới.
Là thư ký riêng gọi.
“Chủ tịch, đã dựa theo phân phó của ngài đưa Tiểu Phương an toàn về nhà rồi, ác bá Vương Hạo kia cũng bị chúng tôi bắt lại.”
“Ừ, làm tốt đấy.” Cố Dạ Cần lên tiếng.
“Chủ tịch,” Thư ký riêng do dự mở miệng nói: “Chủ tịch, ngài bây giờ sao lại quản… việc vớ vẫn của người khác, tôi nhớ… Trước đây ngài không phải như vậy.”
Mình trước kia…
Mình trước kia là như thế nào?
Máu lạnh, tàn khốc, bạc tình.
Chêt sông của người khác, với anh không có một chút xíu liên quan.
Hiện tại, anh lại bắt đầu nhúng tay chuyện của người khác rồi.
Đó cũng là bởi vì…
Cố Dạ Cần cúi đầu, dịu dàng hôn lên trên trán Diệp Linh: “Linh Linh, vì em, anh nguyện ý yêu thương cả thế giới.”
Bởi vì thế giới này cho cô tràn đầy tình yêu, cho nên, vì cô, anh yêu thương cả thế giới.
Diệp Linh lại ngủ một giấc ngon lành, đợi lúc tỉnh lại đã hơn tám giờ, mặt trời đã soi đến tận mông rồi.
Gần đây giấc ngủ của cô càng ngày càng tốt, Diệp Linh rửa mặt xong liền ra cửa, rất nhanh đã nghe được tiếng huyên náongoài cửa.
Cô mở cổng ra, đi ra ngoài.
Bình luận facebook