Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2172
Chương 2172:
Trên giường lớn, Diệp Linh đặt Tiểu Điềm Điềm ở giữa hai người, cô bé đã ngủ rồi.
Cô Dạ Cân thương yêu nhìn con gái mình, lại hôn mặt con gái một cái, sau đó anh ngắng đầu, nhìn về phía Diệp Linh, “Để Điềm Điềm ngủ ở bên trong Gio Trong phòng bật một ngọn đèn vàng, anh ngắng đầu nhìn qua, ánh mắt u ám lại nóng bỏng, Diệp Linh cảm giác anh hiện tại như con báo đen ưu nhã bước chậm trong rừng rậm, từng bước tới gần, sau đó muốn mượn cơ hội mà phát động, ăn sạch cô, cái này cùng với anh vừa rồi ở ngoài cửa tự trách chán chường quả thật tuyệt nhiên bát đồng.
Tiểu Điềm ngủ say ở bên trong, vậy anh và cô sẽ nằm ngủ ở cạnh nhau.
Diệp Linh trực tiêệp cự tuyệt, “Không muốn.”
“Vậy lát nữa em cho con gái bú sữa cũng đừng trách anh nhìn lén.” Cố Dạ Cần nói một câu như vậy.
tL EU ” Diệp Linh — Xem như anh lợi hại.
Cô ôm lấy Tiểu Điềm Điềm, đặt ở bên trong, sau đó mình ngủ ở giữa, song là nghiêng người sang, đưa lưng về phía Có Dạ Cần.
Diệp Linh không dám ngủ say, vẫn rất có cảnh giác với Cố Dạ Cần sau lưng, thế nhưng một lát sau, anh cũng không có động tác nào, cô lúc này mới yên tâm nhắm mắt lại.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, cô cảm giác một cánh tay vươn tới, ôm vòng eo nhỏ mềm của cô, người đàn ông phía sau dính sát, ôm cô vào trong lòng.
Hàng mi dài của Diệp Linh run lên, hai tròng mắt mắt nhập nhèm nhăn nhó nói, “Anh đừng ôm em…… ngủ đi……”
Cố Dạ Cần cúi đầu dịu dàng dụ dỗ bên tai cô, “Anh không làm được cái gì, chỉ muốn ôm em ngủ, Cố thái thái, đừng cự tuyệt anh mà.”
Diệp Linh muốn cự tuyệt cũng không được, bởi vì anh căn bản cũng không định buông ra, cô hiện tại rất buồn ngủ, lại nghĩ đến thân thể của anh xác thực không làm được cái gì, nên để anh ôm.
“Cô Dạ Cân……” Cô gọi tên anh.
Cố Dạ Cẩn vẫn chưa ngủ, tất cả mọi thứ ở hiện tại quá tốt đẹp, con gái ở cạnh anh, cô ở trong lòng anh, cô vẫn trong độ tuổi như hoa như ngọc, thân thể mềm mại yêu kiều, sinh con xong ngay cả gọi tên anh cũng lộ ra vẻ gợi cảm, thực sự khiến anh yêu thích không buông tay.
“Hửm?” Anh lên tiếng.
“Cơ thể của anh…… cũng không thể vẫn tiếp tục như vậy, ngày mai mời bác sĩ tới xem một chút đi! Phối hợp trị liệu.”
Cố Dạ Cần đã khỏe rồi, song anh phải phối hợp diễn kịch, nên anh gật đầu, SÙN”
Diệp Linh không nói gì thêm.
šIŠinnhlV|5irI IS 1. ” Anh lại gọi cô một tiếng.
“Dạ?”
WEIni Day (0gIÓI – còn gặp ác mộng không?” Đây là trọng tâm Cố Dạ Cần quan tâm nhất, anh sợ trí nhớ khôi phục sẽ khiến cơn tâm bệnh của cô trỗi dậy.
Diệp Linh không mở mắt, một lúc lâu sau cô nhỏ giọng đáp, “Không.”
Cô không còn mơ thấy ác mộng nữa.
Anh trai sống lại, tình yêu của anh, Tiểu Điềm Điềm đến, cuộc sống yên bình ở trân nhỏ Giang Nam, đã chữa lành cô.
Cô đã rất lâu chưa gặp ác mộng.
Cố Dạ Cẩn nhắm mắt lại, môi mỏng rơi trên khuôn mặt cô, từng lần một hôn, niềm vui mừng mắt mà được lại vĩ đại tràn vào toàn bộ lồng ngực, anh biết cô cuối cùng vẫn không bỏ rơi anh.
Trên giường lớn, Diệp Linh đặt Tiểu Điềm Điềm ở giữa hai người, cô bé đã ngủ rồi.
Cô Dạ Cân thương yêu nhìn con gái mình, lại hôn mặt con gái một cái, sau đó anh ngắng đầu, nhìn về phía Diệp Linh, “Để Điềm Điềm ngủ ở bên trong Gio Trong phòng bật một ngọn đèn vàng, anh ngắng đầu nhìn qua, ánh mắt u ám lại nóng bỏng, Diệp Linh cảm giác anh hiện tại như con báo đen ưu nhã bước chậm trong rừng rậm, từng bước tới gần, sau đó muốn mượn cơ hội mà phát động, ăn sạch cô, cái này cùng với anh vừa rồi ở ngoài cửa tự trách chán chường quả thật tuyệt nhiên bát đồng.
Tiểu Điềm ngủ say ở bên trong, vậy anh và cô sẽ nằm ngủ ở cạnh nhau.
Diệp Linh trực tiêệp cự tuyệt, “Không muốn.”
“Vậy lát nữa em cho con gái bú sữa cũng đừng trách anh nhìn lén.” Cố Dạ Cần nói một câu như vậy.
tL EU ” Diệp Linh — Xem như anh lợi hại.
Cô ôm lấy Tiểu Điềm Điềm, đặt ở bên trong, sau đó mình ngủ ở giữa, song là nghiêng người sang, đưa lưng về phía Có Dạ Cần.
Diệp Linh không dám ngủ say, vẫn rất có cảnh giác với Cố Dạ Cần sau lưng, thế nhưng một lát sau, anh cũng không có động tác nào, cô lúc này mới yên tâm nhắm mắt lại.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, cô cảm giác một cánh tay vươn tới, ôm vòng eo nhỏ mềm của cô, người đàn ông phía sau dính sát, ôm cô vào trong lòng.
Hàng mi dài của Diệp Linh run lên, hai tròng mắt mắt nhập nhèm nhăn nhó nói, “Anh đừng ôm em…… ngủ đi……”
Cố Dạ Cần cúi đầu dịu dàng dụ dỗ bên tai cô, “Anh không làm được cái gì, chỉ muốn ôm em ngủ, Cố thái thái, đừng cự tuyệt anh mà.”
Diệp Linh muốn cự tuyệt cũng không được, bởi vì anh căn bản cũng không định buông ra, cô hiện tại rất buồn ngủ, lại nghĩ đến thân thể của anh xác thực không làm được cái gì, nên để anh ôm.
“Cô Dạ Cân……” Cô gọi tên anh.
Cố Dạ Cẩn vẫn chưa ngủ, tất cả mọi thứ ở hiện tại quá tốt đẹp, con gái ở cạnh anh, cô ở trong lòng anh, cô vẫn trong độ tuổi như hoa như ngọc, thân thể mềm mại yêu kiều, sinh con xong ngay cả gọi tên anh cũng lộ ra vẻ gợi cảm, thực sự khiến anh yêu thích không buông tay.
“Hửm?” Anh lên tiếng.
“Cơ thể của anh…… cũng không thể vẫn tiếp tục như vậy, ngày mai mời bác sĩ tới xem một chút đi! Phối hợp trị liệu.”
Cố Dạ Cần đã khỏe rồi, song anh phải phối hợp diễn kịch, nên anh gật đầu, SÙN”
Diệp Linh không nói gì thêm.
šIŠinnhlV|5irI IS 1. ” Anh lại gọi cô một tiếng.
“Dạ?”
WEIni Day (0gIÓI – còn gặp ác mộng không?” Đây là trọng tâm Cố Dạ Cần quan tâm nhất, anh sợ trí nhớ khôi phục sẽ khiến cơn tâm bệnh của cô trỗi dậy.
Diệp Linh không mở mắt, một lúc lâu sau cô nhỏ giọng đáp, “Không.”
Cô không còn mơ thấy ác mộng nữa.
Anh trai sống lại, tình yêu của anh, Tiểu Điềm Điềm đến, cuộc sống yên bình ở trân nhỏ Giang Nam, đã chữa lành cô.
Cô đã rất lâu chưa gặp ác mộng.
Cố Dạ Cẩn nhắm mắt lại, môi mỏng rơi trên khuôn mặt cô, từng lần một hôn, niềm vui mừng mắt mà được lại vĩ đại tràn vào toàn bộ lồng ngực, anh biết cô cuối cùng vẫn không bỏ rơi anh.