Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2173
Chương 2173:
Cô luyến tiếc bỏ rơi anh.
Anh bày mưu tính kế, trút xuống toàn bộ cưng chiều khắp Tứ Cửu Thành, giam giữ cô bên người, để cô yêu anh.
Rốt cuộc anh đã âm mưu giành được cô, tình yêu này đã hòa tan vào máu xương, cả đời này anh không thể dứt bỏ.
Không nỡ dứt bỏ.
Lúc này âm thanh non nót y y nha nha vang lên, Tiểu Điềm Điềm giật giật, đói bụng rồi, lại chui tới trong lòng mẹ, tìm sữa.
Diệp Linh nhanh chóng đây Cố Dạ Cần ra, trong giọngnói lộ ra vài phần hờn dỗi, “Xoay qua chỗ khác, không cho phép nhìn.”
Cố Dạ Cẩn hơi không tình nguyện, nhưng vì kế lâu dài, anh vẫn buông lỏng Diệp Linh ra, nằm thẳng người.
Tiếng quần áo sột soạt vang lên, rất nhanh Tiểu Điềm Điềm đã vui vẻ bú sữa.
Cố Dạ Cần ngủ không được, yết hầu nhô ra cuộn trên dưới, toàn bộ lực chú ý của anh đều đã bị hấp dẫn, từng giây từng phút đều gian nan.
Á.
Rất nhanh Diệp Linh rên một tiếng.
Trong lòng Cố Dạ Cần khẽ động, nhanh chóng tiến tới, khàn giọng hỏi, “Làm sao vậy, có phải Điềm Điềm lại cắn em không?”
Diệp Linh không ngờ anh lại đột nhiên lại gần, cô kéo chăn qua che mình, “Tránh ra.”
*…..” Cố Dạ Cần bị đuổi không thể làm gì khác hơn là tránh ra.
Tiểu Điềm Điềm uống no liền say ngủ, thế nhưng Diệp Linh ngủ không được, sữa cô rất nhiều, Tiểu Điềm Điềm không ăn hết, ngực cũng rất trướng.
Bầu ngực từ từ căng trướng lên như hòn đá, còn chảy sữa ra như lần trước, thấm ướt áo cô.
Lúc này phải dùng dụng cụ hút sữa, bình thường Diệp Linh đều sẽ xử lý, thế nhưng đêm nay Cố Dạ Cần ở đây, có chút không tiện.
Diệp Linh muốn đi phòng tắm xử lý một chút, nên khẽ động, muốn đứng lên, lúc này Cố Dạ Cần nhanh chóng nói, “Em muốn lấy cái gì, là cái này sao?”
Có Dạ Cẩn cằm một vật tới, đưa cho Diệp Linh.
Diệp Linh vừa nhìn, chính là dụng cụ hút sữa kia.
Một luồng máu nóng xông lên não, Diệp Linh tức giận, anh nhất định ở trong video theo dõi thấy được, cho nên mới có thể tiện tay đưa cho cô như thé.
Diệp Linh cầm lấy dụng cụ, tức giận đập vào trên người anh.
Có Dạ Cần biết mình đã lộ, nhưng anh vô cùng bình tĩnh nhìn dụng cụ đã vỡ thành hai nửa, rồi nhìn về phía Diệp Linh, “Hay rồi, đồ đã bị em đập vỡ.”
Diệp Linh, “……”
Cố Dạ Cẩn lấn đến gần, đuôi mắt hẹp dài nhéch lên, lộ ra phong tình tà mị của người đàn ông trưởng thành, anh cười nói, “Cố thái thái, cơ hội này là em cho đấy nhé.”
Có ý gì?
Cô luyến tiếc bỏ rơi anh.
Anh bày mưu tính kế, trút xuống toàn bộ cưng chiều khắp Tứ Cửu Thành, giam giữ cô bên người, để cô yêu anh.
Rốt cuộc anh đã âm mưu giành được cô, tình yêu này đã hòa tan vào máu xương, cả đời này anh không thể dứt bỏ.
Không nỡ dứt bỏ.
Lúc này âm thanh non nót y y nha nha vang lên, Tiểu Điềm Điềm giật giật, đói bụng rồi, lại chui tới trong lòng mẹ, tìm sữa.
Diệp Linh nhanh chóng đây Cố Dạ Cần ra, trong giọngnói lộ ra vài phần hờn dỗi, “Xoay qua chỗ khác, không cho phép nhìn.”
Cố Dạ Cẩn hơi không tình nguyện, nhưng vì kế lâu dài, anh vẫn buông lỏng Diệp Linh ra, nằm thẳng người.
Tiếng quần áo sột soạt vang lên, rất nhanh Tiểu Điềm Điềm đã vui vẻ bú sữa.
Cố Dạ Cần ngủ không được, yết hầu nhô ra cuộn trên dưới, toàn bộ lực chú ý của anh đều đã bị hấp dẫn, từng giây từng phút đều gian nan.
Á.
Rất nhanh Diệp Linh rên một tiếng.
Trong lòng Cố Dạ Cần khẽ động, nhanh chóng tiến tới, khàn giọng hỏi, “Làm sao vậy, có phải Điềm Điềm lại cắn em không?”
Diệp Linh không ngờ anh lại đột nhiên lại gần, cô kéo chăn qua che mình, “Tránh ra.”
*…..” Cố Dạ Cần bị đuổi không thể làm gì khác hơn là tránh ra.
Tiểu Điềm Điềm uống no liền say ngủ, thế nhưng Diệp Linh ngủ không được, sữa cô rất nhiều, Tiểu Điềm Điềm không ăn hết, ngực cũng rất trướng.
Bầu ngực từ từ căng trướng lên như hòn đá, còn chảy sữa ra như lần trước, thấm ướt áo cô.
Lúc này phải dùng dụng cụ hút sữa, bình thường Diệp Linh đều sẽ xử lý, thế nhưng đêm nay Cố Dạ Cần ở đây, có chút không tiện.
Diệp Linh muốn đi phòng tắm xử lý một chút, nên khẽ động, muốn đứng lên, lúc này Cố Dạ Cần nhanh chóng nói, “Em muốn lấy cái gì, là cái này sao?”
Có Dạ Cẩn cằm một vật tới, đưa cho Diệp Linh.
Diệp Linh vừa nhìn, chính là dụng cụ hút sữa kia.
Một luồng máu nóng xông lên não, Diệp Linh tức giận, anh nhất định ở trong video theo dõi thấy được, cho nên mới có thể tiện tay đưa cho cô như thé.
Diệp Linh cầm lấy dụng cụ, tức giận đập vào trên người anh.
Có Dạ Cần biết mình đã lộ, nhưng anh vô cùng bình tĩnh nhìn dụng cụ đã vỡ thành hai nửa, rồi nhìn về phía Diệp Linh, “Hay rồi, đồ đã bị em đập vỡ.”
Diệp Linh, “……”
Cố Dạ Cẩn lấn đến gần, đuôi mắt hẹp dài nhéch lên, lộ ra phong tình tà mị của người đàn ông trưởng thành, anh cười nói, “Cố thái thái, cơ hội này là em cho đấy nhé.”
Có ý gì?
Bình luận facebook