Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2283
Chương 2283:
Diệp Minh lúc đâu chỉ là muôn nghe một chút thanh âm của cô, thế nhưng anh cũng không khắc chế nổi nữa, trực tiếp vươn tay kéo cửa phòng ra.
Cửa phòng mở ra, bốn mắt nhìn nhau.
Diệp Minh đã rất lâu không nhìn thấy Hà Băng rồi, đều là thấy ở trong mơ, ngày hôm nay Hà Băng mặc chiếc áo thun tay dài trắng, mái tóc đen thanh thuần tán lạc trên đầu vai, trên gương mặt trứng ngỗng lớn chừng bàn tay chưa thoa phấn tô son, trong trẻo nhưng tuyệt lệ, đôi mắt tỏa sáng chói lọi, sinh sinh động động một mỹ nhân.
Diệp Minh đã cảm thấy mấy ngày nay cô lại đẹp hơn một chút, cô gái chỉ mới 21 tuổi, mỗi một ngày vẫn còn đang nở rộ, không giống anh, 35 tuổi, tối tăm mà tang thương.
Diệp Minh liều mạng khắc chế tơ vương trong lòng, ép buộc mình thờ ơ, anh nhìn Hà Băng: “Em tìm đến tôi chỉ để nói những lời này?”
Hà Băng thấy anh đã muốn vọt vào trong ngực anh, tâm tình với nhau, thế nhưng anh xa lánh và thờ ơ trực tiếp đổ lên cô một chậu nước lạnh, cô lại thấy được trong phòng Chu Siêu và Lý Kỳ, hai người kia một người là anh em vào sinh ra tử của anh, một kẻ là tiểu thanh mai của anh, Hà Băng có thể mẫn cảm cảm giác được hai người kia bài xích cô, giống như cô là một người lạ xông Vào, xông vào cảnh giới của bọn họ.
Hà Băng chau mày nói: “Tiêu Thành, anh làm sao vậy, em có lời muốn nói với anh, em có thể để cho những người khác đi ra ngoài trước không?”
Diệp Minh nghiện ma túy đã phát tác, hai cái tay xuôi ở bên người siết thành quyền thật chặt, anh chịu đựng thân thể đau đớn không để mình lộ ra bất kỳ bất thường nào, anh không muốn để cô nhìn thấy anh bắt kham chật vật: “Bọn họ không phải người ngoài, em có chuyện cứ nói thẳng đi.”
Anh lạnh lùng từ chối.
Hà Băng có chút thất vọng, cô muốn cùng anh nói đều là chuyện riêng, hiện tại người ngoài ở đó, cô nói kiểu gì?
“Tiêu Thành, anh làm sao vậy, mấy ngày này không gặp, em cảm giác anh đã thay đổi thái độ với em rồi, trong lúc này có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Em cảm thây giữa những người yêu nhau điều cơ bản nhất chính là thẳng thắn thành khẩn và tín nhiệm, nếu như anh gặp chuyện gì, em hy vọng ngươi có thể chân thành nói cho em biết.”
Lý Kỳ lo lắng nhìn Diệp Minh, cô ta rất sợ Diệp Minh nói chuyện tối hôm qua ra, như vậy thì lộ mắt.
Song, cô ta biết Diệp Minh có giáo dưỡng rất tốt, cho dù anh không định phụ trách với cô ta, cũng sẽ không ở trước mặt Hà Băng nói chuyện anh và cô ta từng ngủ với nhau cho Hà Băng nghe, đây là phẩm hạnh của một người đàn ông.
Quả nhiên, Diệp Minh không nói gì, anh chỉ là nhâp môi mỏng một cái: “Không có chuyện gì cả.”
“Thực sự?” Hà Băng nghi ngờ.
Ánh mắt thông minh sáng suốt của cô gái vào trên người anh, Diệp Minh đã cảm thấy không chống nổi, cô lúc nào cũng có thể phát hiện ra gì đó, nhưng, anh không muốn để cho cô biết, anh, khó có thể mở miệng.
Hoặc là, anh hy vọng ở trong lòng cô giữ lại lại một phần tốt đẹp.
“Được rồi, Hà Băng, em đến tột cùng muốn nói gì, trước đây tôi cảm thấy cho em rất có cá tính, em rất hấp dẫn, nhưng là bây giờ tôi phát hiện em thay đổi rồi, em trở nên bình thường, thích dây dưa, còn nghi thần nghi quỷ, em như thê không thú vị!” Diệp Minh khâu thị tâm phi nói.
Cái gì?
Hà Băng cứng đờ tại chỗ, anh chính là như vậy nhìn cô?
“Hà Băng, em có phải đang trách tôi không ở trong bệnh viện cùng em hay không, tôi có nhiệm vụ, cái này ngay từ đầu em cũng đã biết, về sau không chỉ lúc em ngã bệnh tôi không thể ở cùng em, đoán chừng lúc em sinh con tôi cũng không thể ở cùng, ngay từ đầu em luôn miệng nói sẽ thông cảm cho tôi, sẽ không trở thành gánh nặng của tôi, nhưng bây giờ em bắt đầu trói cột tôi, em khiến tôi thấy rất phiền!”
Diệp Minh lúc đâu chỉ là muôn nghe một chút thanh âm của cô, thế nhưng anh cũng không khắc chế nổi nữa, trực tiếp vươn tay kéo cửa phòng ra.
Cửa phòng mở ra, bốn mắt nhìn nhau.
Diệp Minh đã rất lâu không nhìn thấy Hà Băng rồi, đều là thấy ở trong mơ, ngày hôm nay Hà Băng mặc chiếc áo thun tay dài trắng, mái tóc đen thanh thuần tán lạc trên đầu vai, trên gương mặt trứng ngỗng lớn chừng bàn tay chưa thoa phấn tô son, trong trẻo nhưng tuyệt lệ, đôi mắt tỏa sáng chói lọi, sinh sinh động động một mỹ nhân.
Diệp Minh đã cảm thấy mấy ngày nay cô lại đẹp hơn một chút, cô gái chỉ mới 21 tuổi, mỗi một ngày vẫn còn đang nở rộ, không giống anh, 35 tuổi, tối tăm mà tang thương.
Diệp Minh liều mạng khắc chế tơ vương trong lòng, ép buộc mình thờ ơ, anh nhìn Hà Băng: “Em tìm đến tôi chỉ để nói những lời này?”
Hà Băng thấy anh đã muốn vọt vào trong ngực anh, tâm tình với nhau, thế nhưng anh xa lánh và thờ ơ trực tiếp đổ lên cô một chậu nước lạnh, cô lại thấy được trong phòng Chu Siêu và Lý Kỳ, hai người kia một người là anh em vào sinh ra tử của anh, một kẻ là tiểu thanh mai của anh, Hà Băng có thể mẫn cảm cảm giác được hai người kia bài xích cô, giống như cô là một người lạ xông Vào, xông vào cảnh giới của bọn họ.
Hà Băng chau mày nói: “Tiêu Thành, anh làm sao vậy, em có lời muốn nói với anh, em có thể để cho những người khác đi ra ngoài trước không?”
Diệp Minh nghiện ma túy đã phát tác, hai cái tay xuôi ở bên người siết thành quyền thật chặt, anh chịu đựng thân thể đau đớn không để mình lộ ra bất kỳ bất thường nào, anh không muốn để cô nhìn thấy anh bắt kham chật vật: “Bọn họ không phải người ngoài, em có chuyện cứ nói thẳng đi.”
Anh lạnh lùng từ chối.
Hà Băng có chút thất vọng, cô muốn cùng anh nói đều là chuyện riêng, hiện tại người ngoài ở đó, cô nói kiểu gì?
“Tiêu Thành, anh làm sao vậy, mấy ngày này không gặp, em cảm giác anh đã thay đổi thái độ với em rồi, trong lúc này có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Em cảm thây giữa những người yêu nhau điều cơ bản nhất chính là thẳng thắn thành khẩn và tín nhiệm, nếu như anh gặp chuyện gì, em hy vọng ngươi có thể chân thành nói cho em biết.”
Lý Kỳ lo lắng nhìn Diệp Minh, cô ta rất sợ Diệp Minh nói chuyện tối hôm qua ra, như vậy thì lộ mắt.
Song, cô ta biết Diệp Minh có giáo dưỡng rất tốt, cho dù anh không định phụ trách với cô ta, cũng sẽ không ở trước mặt Hà Băng nói chuyện anh và cô ta từng ngủ với nhau cho Hà Băng nghe, đây là phẩm hạnh của một người đàn ông.
Quả nhiên, Diệp Minh không nói gì, anh chỉ là nhâp môi mỏng một cái: “Không có chuyện gì cả.”
“Thực sự?” Hà Băng nghi ngờ.
Ánh mắt thông minh sáng suốt của cô gái vào trên người anh, Diệp Minh đã cảm thấy không chống nổi, cô lúc nào cũng có thể phát hiện ra gì đó, nhưng, anh không muốn để cho cô biết, anh, khó có thể mở miệng.
Hoặc là, anh hy vọng ở trong lòng cô giữ lại lại một phần tốt đẹp.
“Được rồi, Hà Băng, em đến tột cùng muốn nói gì, trước đây tôi cảm thấy cho em rất có cá tính, em rất hấp dẫn, nhưng là bây giờ tôi phát hiện em thay đổi rồi, em trở nên bình thường, thích dây dưa, còn nghi thần nghi quỷ, em như thê không thú vị!” Diệp Minh khâu thị tâm phi nói.
Cái gì?
Hà Băng cứng đờ tại chỗ, anh chính là như vậy nhìn cô?
“Hà Băng, em có phải đang trách tôi không ở trong bệnh viện cùng em hay không, tôi có nhiệm vụ, cái này ngay từ đầu em cũng đã biết, về sau không chỉ lúc em ngã bệnh tôi không thể ở cùng em, đoán chừng lúc em sinh con tôi cũng không thể ở cùng, ngay từ đầu em luôn miệng nói sẽ thông cảm cho tôi, sẽ không trở thành gánh nặng của tôi, nhưng bây giờ em bắt đầu trói cột tôi, em khiến tôi thấy rất phiền!”
Bình luận facebook