Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2311
Chương 2311:
“Nếu không thì?” Hà Băng tiến lên một bước, cô dùng ngón tay chọc chọc Lý Kỳ trong lòng: “Cô có tin không tôi chẳng những dám uy hiếp ngươi, còn dám đánh cô đó? Nếu như cô còn dám bám lấy người đàn ông của tôi, sau này tôi gặp cô một lần, đánh cô một lần!”
“.,.” Lý Kỳ thực sự ngu người, Hà Băng này thật sự là… quá điên cuồng, cô lại dám tuyên bố thấy cô ta một lần đánh cô ta một lần!
Nữ lưu manh àiI Lý Kỳ muốn phản kích, nhưng ngực cô ta bị đâm quá, không nhịn được lui về phía sau hai bước, dưới thế tiến công cường đại phách lối của Hà Băng, cô ta không còn chút sức đánh trả nào, còn liên tục thối lui.
“Hà… Hà Băng, cô đừng có khinh người quá đáng!” Lý Kỳ cắn răng nói.
“Tôi khinh cô đấy, làm sao? Cô đi tìm anh Minh cáo trạng đi! Tôi cho cô biết, anh Minh của cô vì tôi mà ngay cả mạng cũng không cần, so với tôi, cô là cọng hành nào hải!” Nói xong, Hà Băng tiêu sái xoay người: “ầm” một tiếng đóng cửa phòng lại.
“…” Đứng ở ngoài cửa Lý Kỳ quả thực phát cáu toàn thân run rầy.
Hà Băng về tới trên giường, cô nhìn Diệp Minh, phát hiện anh đang cười.
“Anh cười cái gì? Không cho cười!” Hà Băng đá anh một cước.
Tâm trạng Diệp Minh rất tốt, vừa rồi màn khai hết hỏa lực của cô đuổi Lý Kỳ đi đã thu hết vào đáy mắt anh, ban nãy cô như là một con mèo hoang nhỏ rang7 giương nanh múa vuốt, rất hung dữ.
Ở chung càng lâu với cô, càng phát ra cô là một viên ngọc trân quý, trên người cô có rất nhiều góc cạnh khác nhau.
Diệp Minh nhanh chóng thu ý cười: “Được, anh không cười nữa.”
“Anh tên là… Diệp Minh?” Cả nhà qua trang mới truyen3.one đọc khích lệ nhóm nhé!
“Diệp Minh!” Hà Băng liên rõ ràng gọi anh một tiếng.
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên thật của anh, hai chữ “Diệp Minh” này được cô gọi rất êm tai, Diệp Minh câu môi: “Ừm?”
“Diệp Minh, anh đừng tưởng em đuổi Lý Kỳ đi thì qua chuyện, em hiện tại muốn tính sổ với anh! Em cho anh một cơ hội cuối cùng, anh có muốn thẳng thắn chuyện của anh và Lý Kỳ hay không, nếu như anh không chịu nói, vậy em hiện tại liền trở về, sau này em sẽ không thích anh nữa!” Nói rồi Hà Băng xoay người đi xuống giường.
Diệp Minh đứng phắt dậy, từ phía sau trực tiêp ôm lây Hà Băng, kéo cô vào trong ngực mình ôm thật chặt, môi mỏng rơi trên mái tóc dài của cô dùng sức hôn một cái, anh nói giọng khàn khàn: “Em đừng đi, được không?”
Hà Băng cắn môi: “Vậy phải xem biểu hiện của anh, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị.”
Diệp Minh im lặng vài giây, sau đó gật đầu: .U “Hiện tại em hỏi, anh đáp, anh ngủ với Lý Kỳ mấy lần?”
“Chỉ một lần.”
“Cảm giác như thế nào?”
“.„.” Câu hỏi thứ hai Diệp Minh không biêt trả lời như thê nào, anh không biêt tại sao Hà Băng lại phải hỏi câu hỏi này, chắc là phụ nữ đều thích để tâm vào mắy chuyện vụn vặt.
Anh lại không nói, lúc đầu cô nghe được anh tận mồm thừa nhận chỉ một lần cũng rất không thoải mái, trong lòng như bị ong chích, hiện tại anh lại im lặng, cũng không biết là đang nhớ về buổi tối hôm đó với Lý Kỳ không, Hà Băng tức giận tránh khỏi anh, trực tiếp muốn xuống giường.
Diệp Minh lúc này siết chặt cánh tay, bá đạo cầm cố cô trong lòng mình, anh hỗn hến hôn vào vành tai cô trên, tiếng nói khàn khàn lộ rõ vài phần nôn nóng: “Anh biết mà… anh biết một khi anh nói ta, em sẽ không cần anh nữa. Vừa rồi em còn lừa anh, nói thẳng thắn sẽ được khoan hông, anh thực sự không nên tin lời em nói, em chính là một con nhóc nói dối!”
“Nếu không thì?” Hà Băng tiến lên một bước, cô dùng ngón tay chọc chọc Lý Kỳ trong lòng: “Cô có tin không tôi chẳng những dám uy hiếp ngươi, còn dám đánh cô đó? Nếu như cô còn dám bám lấy người đàn ông của tôi, sau này tôi gặp cô một lần, đánh cô một lần!”
“.,.” Lý Kỳ thực sự ngu người, Hà Băng này thật sự là… quá điên cuồng, cô lại dám tuyên bố thấy cô ta một lần đánh cô ta một lần!
Nữ lưu manh àiI Lý Kỳ muốn phản kích, nhưng ngực cô ta bị đâm quá, không nhịn được lui về phía sau hai bước, dưới thế tiến công cường đại phách lối của Hà Băng, cô ta không còn chút sức đánh trả nào, còn liên tục thối lui.
“Hà… Hà Băng, cô đừng có khinh người quá đáng!” Lý Kỳ cắn răng nói.
“Tôi khinh cô đấy, làm sao? Cô đi tìm anh Minh cáo trạng đi! Tôi cho cô biết, anh Minh của cô vì tôi mà ngay cả mạng cũng không cần, so với tôi, cô là cọng hành nào hải!” Nói xong, Hà Băng tiêu sái xoay người: “ầm” một tiếng đóng cửa phòng lại.
“…” Đứng ở ngoài cửa Lý Kỳ quả thực phát cáu toàn thân run rầy.
Hà Băng về tới trên giường, cô nhìn Diệp Minh, phát hiện anh đang cười.
“Anh cười cái gì? Không cho cười!” Hà Băng đá anh một cước.
Tâm trạng Diệp Minh rất tốt, vừa rồi màn khai hết hỏa lực của cô đuổi Lý Kỳ đi đã thu hết vào đáy mắt anh, ban nãy cô như là một con mèo hoang nhỏ rang7 giương nanh múa vuốt, rất hung dữ.
Ở chung càng lâu với cô, càng phát ra cô là một viên ngọc trân quý, trên người cô có rất nhiều góc cạnh khác nhau.
Diệp Minh nhanh chóng thu ý cười: “Được, anh không cười nữa.”
“Anh tên là… Diệp Minh?” Cả nhà qua trang mới truyen3.one đọc khích lệ nhóm nhé!
“Diệp Minh!” Hà Băng liên rõ ràng gọi anh một tiếng.
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên thật của anh, hai chữ “Diệp Minh” này được cô gọi rất êm tai, Diệp Minh câu môi: “Ừm?”
“Diệp Minh, anh đừng tưởng em đuổi Lý Kỳ đi thì qua chuyện, em hiện tại muốn tính sổ với anh! Em cho anh một cơ hội cuối cùng, anh có muốn thẳng thắn chuyện của anh và Lý Kỳ hay không, nếu như anh không chịu nói, vậy em hiện tại liền trở về, sau này em sẽ không thích anh nữa!” Nói rồi Hà Băng xoay người đi xuống giường.
Diệp Minh đứng phắt dậy, từ phía sau trực tiêp ôm lây Hà Băng, kéo cô vào trong ngực mình ôm thật chặt, môi mỏng rơi trên mái tóc dài của cô dùng sức hôn một cái, anh nói giọng khàn khàn: “Em đừng đi, được không?”
Hà Băng cắn môi: “Vậy phải xem biểu hiện của anh, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị.”
Diệp Minh im lặng vài giây, sau đó gật đầu: .U “Hiện tại em hỏi, anh đáp, anh ngủ với Lý Kỳ mấy lần?”
“Chỉ một lần.”
“Cảm giác như thế nào?”
“.„.” Câu hỏi thứ hai Diệp Minh không biêt trả lời như thê nào, anh không biêt tại sao Hà Băng lại phải hỏi câu hỏi này, chắc là phụ nữ đều thích để tâm vào mắy chuyện vụn vặt.
Anh lại không nói, lúc đầu cô nghe được anh tận mồm thừa nhận chỉ một lần cũng rất không thoải mái, trong lòng như bị ong chích, hiện tại anh lại im lặng, cũng không biết là đang nhớ về buổi tối hôm đó với Lý Kỳ không, Hà Băng tức giận tránh khỏi anh, trực tiếp muốn xuống giường.
Diệp Minh lúc này siết chặt cánh tay, bá đạo cầm cố cô trong lòng mình, anh hỗn hến hôn vào vành tai cô trên, tiếng nói khàn khàn lộ rõ vài phần nôn nóng: “Anh biết mà… anh biết một khi anh nói ta, em sẽ không cần anh nữa. Vừa rồi em còn lừa anh, nói thẳng thắn sẽ được khoan hông, anh thực sự không nên tin lời em nói, em chính là một con nhóc nói dối!”
Bình luận facebook