Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2398
Chương 2398:
“Tuy mặt anh với anh ấy không giống nhau, thế nhưng tôi cảm thấy anh chính là anh ấy, nói vậy anh cũng sẽ không nói cho tôi biết câu trả lời, cho dù có nói, tôi cũng không biết là nói thật hay là nói dối, nên tôi muốn tự mình nghiệm chứng một chút anh đến cùng có phải anh ấy hay không.” Hà Băng thẳng thắn đi vào vấn đề, ý kia là — anh ngoan ngoãn phối hợp đi!
Diệp Minh không có biểu cảm gì: “Nếu như tôi không phôi hợp thì sao?”
Hà Băng câu môi, trong nhàn nhạt lười biếng lộ ra vài phần khiêu khích: “Vậy tôi liền khăng khăng anh trộm đồ của tôi, tên trộm anh cứ ở chỗ này đi!”
Cô mở miệng liền một tiếng gọi anh là trộm, Diệp Minh giận quá thành cười, đầu lưỡi đỉnh hàm phải một cái: “Cô muốn kiểm chứng thế nào?”
Ánh mắt Hà Băng từ khuôn mặt tuần tú của anh dời xuống, rơi vào trên quần anh, sau đó nhướng mày nói: “Người đàn ông tôi biết thân có một vết bớt nhỏ, nên bây giờ làm phiền anh, cởi quần ra.”
Cô nói với anh — hiện tại làm phiền anh, cởi quần ra.
Diệp Minh lập tức chau mày kiêm, anh nhìn Hà Băng đối diện, đôi mắt sáng thanh lạnh cũng nhìn thẳng anh, không chút nào né tránh, cô hiện tại thật đúng là… vô pháp vô thiên.
“Bảo một người đàn ông cởi quần ra là lời một người con gái như cô có thể tùy tiện nói đi ra sao?” Anh nghiêm túc phê bình nói.
Hà Băng vắt hai cánh tay hoàn ở trước ngực, minh diễm câu đôi môi đỏ mọng một cái: “Tôi cứ nói đấy, anh làm gì được tôi?”
“.” Diệp Minh bây giờ ý nghĩ muốn đánh cô đều có, thế nhưng dáng vẻ ngạo mạn không nghe lời lại minh diễm lười biêng này của cô thật sự câu lòng anh ngứa ngáy, anh vừa hận không thể lôi cô vào trong ngực mình thương yêu một chút: “Nếu như tôi nói tôi không muốn cởi thì sao, cô làm gì được tôi?”
Hà Băng nhanh chóng đứng dậy, cô đi tới bên người Diệp Minh, đột nhiên giơ tay lên, khoác lên trên đầu vai bằng phẳng của anh.
Diệp Minh chợt cứng đờ.
Lúc này tay Hà Băng theo tuyến vai anh từ từ đi bò xuống, người cũng tiến tới bên tai anh, thổi khí nói: “Vậy… tôi chỉ có thể tự mình động thủ, anh không muốn cởi, tôi giúp anh cởi.”
Vòng hông to lớn của Diệp Minh chợt căng thẳng, không ngờ tới cô sẽ lớn mật như vậy, hiện tại anh đã cảm thây đôi tay nhỏ bé của cô như mang theo dòng điện, tay cô bò đến nơi nào, trong Xương của anh liền vọt lên một trận tê dại, anh nhanh chóng chuyển động cổ họng.
Hà Băng đã cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh biến hóa, song cô không ngừng, lòng bàn tay mềm mại xẹt qua lồng ngực anh hướng về hông anh, cô “chậc chậc” hai tiếng tán dương: “Không ngờ tới anh tuy đã tàn phế rồi, thế nhưng vóc người còn tốt như vậy, điểm này anh rất giống với anh ấy…
Đúng rồi, anh ấy có tám khối cơ bụng, tôi tới đếm một chút, anh có mấy khối cơ bụng, có phải cũng giống với anh ấy hay không?”
Cô thực sự bắt đầu mò đến cơ bụng anh.
Diệp Minh nhắm mắt, đây tuyệt đối là chất độc lớn nhất trong cuộc đời anh, cô đang khắp nơi trêu lửa, nếu tiếp tục như vậy nữa, anh chỉ sợ không kiềm chế được nữa.
Diệp Minh vươn tay, kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô: “Đủ rồi, đừng quậy nữal”
Đủ rồi, đừng quậy nữa!
Thanh âm của một người có thể thay đổi, thế nhưng ngữ khí không thay đổi được, Hà Băng nhìn anh, cô nhớ kỹ Diệp Minh trước đây cũng sẽ thấp giọng răn dạy cô như vậy, bảo cô đừng quậy nữa.
Anh hiện tại còn cúi người, mặt của hai người dựa vào rất gần, gần đến độ cô có thể ngửi được mùi xà phòng thơm mát trên người anh, cô không cười nữa, trực tiếp hỏi: “Vậy anh tự mình cởi, hay là tôi giúp anh cởi?”
*…” Diệp Minh cảm thấy cô là cố ý, cố ý dằn vặt anh, anh mím môi: “Ở đây không có tiện cởi, cô mang tôi ra ngoài trước đi tính sau.”
“Tuy mặt anh với anh ấy không giống nhau, thế nhưng tôi cảm thấy anh chính là anh ấy, nói vậy anh cũng sẽ không nói cho tôi biết câu trả lời, cho dù có nói, tôi cũng không biết là nói thật hay là nói dối, nên tôi muốn tự mình nghiệm chứng một chút anh đến cùng có phải anh ấy hay không.” Hà Băng thẳng thắn đi vào vấn đề, ý kia là — anh ngoan ngoãn phối hợp đi!
Diệp Minh không có biểu cảm gì: “Nếu như tôi không phôi hợp thì sao?”
Hà Băng câu môi, trong nhàn nhạt lười biếng lộ ra vài phần khiêu khích: “Vậy tôi liền khăng khăng anh trộm đồ của tôi, tên trộm anh cứ ở chỗ này đi!”
Cô mở miệng liền một tiếng gọi anh là trộm, Diệp Minh giận quá thành cười, đầu lưỡi đỉnh hàm phải một cái: “Cô muốn kiểm chứng thế nào?”
Ánh mắt Hà Băng từ khuôn mặt tuần tú của anh dời xuống, rơi vào trên quần anh, sau đó nhướng mày nói: “Người đàn ông tôi biết thân có một vết bớt nhỏ, nên bây giờ làm phiền anh, cởi quần ra.”
Cô nói với anh — hiện tại làm phiền anh, cởi quần ra.
Diệp Minh lập tức chau mày kiêm, anh nhìn Hà Băng đối diện, đôi mắt sáng thanh lạnh cũng nhìn thẳng anh, không chút nào né tránh, cô hiện tại thật đúng là… vô pháp vô thiên.
“Bảo một người đàn ông cởi quần ra là lời một người con gái như cô có thể tùy tiện nói đi ra sao?” Anh nghiêm túc phê bình nói.
Hà Băng vắt hai cánh tay hoàn ở trước ngực, minh diễm câu đôi môi đỏ mọng một cái: “Tôi cứ nói đấy, anh làm gì được tôi?”
“.” Diệp Minh bây giờ ý nghĩ muốn đánh cô đều có, thế nhưng dáng vẻ ngạo mạn không nghe lời lại minh diễm lười biêng này của cô thật sự câu lòng anh ngứa ngáy, anh vừa hận không thể lôi cô vào trong ngực mình thương yêu một chút: “Nếu như tôi nói tôi không muốn cởi thì sao, cô làm gì được tôi?”
Hà Băng nhanh chóng đứng dậy, cô đi tới bên người Diệp Minh, đột nhiên giơ tay lên, khoác lên trên đầu vai bằng phẳng của anh.
Diệp Minh chợt cứng đờ.
Lúc này tay Hà Băng theo tuyến vai anh từ từ đi bò xuống, người cũng tiến tới bên tai anh, thổi khí nói: “Vậy… tôi chỉ có thể tự mình động thủ, anh không muốn cởi, tôi giúp anh cởi.”
Vòng hông to lớn của Diệp Minh chợt căng thẳng, không ngờ tới cô sẽ lớn mật như vậy, hiện tại anh đã cảm thây đôi tay nhỏ bé của cô như mang theo dòng điện, tay cô bò đến nơi nào, trong Xương của anh liền vọt lên một trận tê dại, anh nhanh chóng chuyển động cổ họng.
Hà Băng đã cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh biến hóa, song cô không ngừng, lòng bàn tay mềm mại xẹt qua lồng ngực anh hướng về hông anh, cô “chậc chậc” hai tiếng tán dương: “Không ngờ tới anh tuy đã tàn phế rồi, thế nhưng vóc người còn tốt như vậy, điểm này anh rất giống với anh ấy…
Đúng rồi, anh ấy có tám khối cơ bụng, tôi tới đếm một chút, anh có mấy khối cơ bụng, có phải cũng giống với anh ấy hay không?”
Cô thực sự bắt đầu mò đến cơ bụng anh.
Diệp Minh nhắm mắt, đây tuyệt đối là chất độc lớn nhất trong cuộc đời anh, cô đang khắp nơi trêu lửa, nếu tiếp tục như vậy nữa, anh chỉ sợ không kiềm chế được nữa.
Diệp Minh vươn tay, kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô: “Đủ rồi, đừng quậy nữal”
Đủ rồi, đừng quậy nữa!
Thanh âm của một người có thể thay đổi, thế nhưng ngữ khí không thay đổi được, Hà Băng nhìn anh, cô nhớ kỹ Diệp Minh trước đây cũng sẽ thấp giọng răn dạy cô như vậy, bảo cô đừng quậy nữa.
Anh hiện tại còn cúi người, mặt của hai người dựa vào rất gần, gần đến độ cô có thể ngửi được mùi xà phòng thơm mát trên người anh, cô không cười nữa, trực tiếp hỏi: “Vậy anh tự mình cởi, hay là tôi giúp anh cởi?”
*…” Diệp Minh cảm thấy cô là cố ý, cố ý dằn vặt anh, anh mím môi: “Ở đây không có tiện cởi, cô mang tôi ra ngoài trước đi tính sau.”
Bình luận facebook