Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2410
Chương 2410:
Không mặc quân lót ra ngoài…
Hà Băng cũng không dám tưởng tượng đến hình ảnh kia, không thích hợp cho thiếu nhi, thiếu ở đây là thiếu nữ!
Cô vươn tay trực tiếp đoạt lại quần lót ướt rượt trong tay Diệp Minh, sau đó ném vào trong thùng rác.
“Hà Băng!”
Mấy ngón tay thon dài của Diệp Minh dùng sức giữ lại cổ tay mảnh khảnh của cô, muốn ngăn cản, thế nhưng không còn kịp, cô đã ném quần lót anh Vào trong thùng rác.
Mẹ kiếp, người phụ nữ này!
Diệp Minh hung hăng trợn mặt nhìn cô, sắp động thủ với cô, con bé thích ăn đòn này!
Anh hất cổ tay mảnh khảnh của cô, muốn rời đi.
Shn.
Hà Băng kêu một tiếng.
Diệp Minh khựng lại, nhanh chóng ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt thâm trầm kia nhìn chằm chằm cô: “Làm sao, làm đau em?”
Anh vừa rồi căn bản không có dùng SỨC.
Hà Băng chau hàng mày thanh tú, dáng vẻ rât đau, lên án nói: “Anh đây tôi?”
Anh không có đầy!
Quen biết lâu như vậy, anh ngay cả sợi tóc của cô chưa từng đành lòng đụng đến.
Thế nhưng cô hiện tại vô cùng uất ức, như thể anh đã làm cái gì chuyện đại nghịch bắt đạo gì.
Diệp Minh biết mình đã lớn tuổi, trước đây Dương Kim Đậu nói anh cũng thừa nhận, nếu như anh sinh con sớm, đại khái con gái cũng lớn giống cô vậy.
Thế nhưng anh đã làngười đàn ông đến độ tuổi này rồi, biết yêu người.
Anh mặt anh ngoan lệ nhìn cô, cho dù anh có con gái, cũng không biết làm nũng gây chuyện như cô vậy.
“Đừng giả bộ, anh không có đầy eml”
Hà Băng nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, anh thực sự đúng là kiểu càng nhìn càng thấy đẹp, ngũ quan đoan chính anh khí, không phải là thứ mà những người đàn ông khác có thể so sánh được.
Trước đây mặc dù anh biết bắt nạt phụ nữ, nhưng bây giờ cô bắt nạt anh, anh lại ôm cục tức chứ không làm gì được cô, trong chủ nghĩa đại nam tử lại có chút khò khạo.
“Chân tôi đau, anh tới cõng tôi.” Hà Băng hướng anh đưa ra tay mình.
Diệp Minh nhìn một chút một cái chân của mình, mẹ kiếp con nhóc này, anh đã tàn phế rồi cô còn bảo anh cõng.
Định ngược đãi anh đây mà.
Thế nhưng trong ngũ quan lạnh lùng ấy lại thắm ra vài phần nhu hòa, hạ thấp cơ thể to lớn, anh vỗ vỗ sau lưng mình: “Leo lên.”
Đơn giản hai chữ, đến bạo nổ.
Hà Băng câu môi, nhắc chân nhỏ leo trên phía sau lưng anh.
Diệp Minh vững vàng đón cô, bàn tay thô ráp nâng mông cô, anh cõng cô lò cò nhảy lên, bằng phẳng thong dong mà mạnh mẽ, chứa đầy sức mạnh của tháng năm.
Hai tay Hà Băng ôm lấy cổ anh, chóp mũi đột nhiên đỏ lên, cô biết anh tàn phế, thế nhưng trong lòng anh, anh không tàn.
Thân hình anh cao lớn, bả vai tráng kiện rộng lớn, hệt như nhiều năm trước.
Diệp Minh đi tới bên giường, ném cô vào trên giường công chúa mềm mại, anh híp mắt từ trên cao nhìn cô một cái, nhữ cười như không: “Được công sướng không?”
Không mặc quân lót ra ngoài…
Hà Băng cũng không dám tưởng tượng đến hình ảnh kia, không thích hợp cho thiếu nhi, thiếu ở đây là thiếu nữ!
Cô vươn tay trực tiếp đoạt lại quần lót ướt rượt trong tay Diệp Minh, sau đó ném vào trong thùng rác.
“Hà Băng!”
Mấy ngón tay thon dài của Diệp Minh dùng sức giữ lại cổ tay mảnh khảnh của cô, muốn ngăn cản, thế nhưng không còn kịp, cô đã ném quần lót anh Vào trong thùng rác.
Mẹ kiếp, người phụ nữ này!
Diệp Minh hung hăng trợn mặt nhìn cô, sắp động thủ với cô, con bé thích ăn đòn này!
Anh hất cổ tay mảnh khảnh của cô, muốn rời đi.
Shn.
Hà Băng kêu một tiếng.
Diệp Minh khựng lại, nhanh chóng ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt thâm trầm kia nhìn chằm chằm cô: “Làm sao, làm đau em?”
Anh vừa rồi căn bản không có dùng SỨC.
Hà Băng chau hàng mày thanh tú, dáng vẻ rât đau, lên án nói: “Anh đây tôi?”
Anh không có đầy!
Quen biết lâu như vậy, anh ngay cả sợi tóc của cô chưa từng đành lòng đụng đến.
Thế nhưng cô hiện tại vô cùng uất ức, như thể anh đã làm cái gì chuyện đại nghịch bắt đạo gì.
Diệp Minh biết mình đã lớn tuổi, trước đây Dương Kim Đậu nói anh cũng thừa nhận, nếu như anh sinh con sớm, đại khái con gái cũng lớn giống cô vậy.
Thế nhưng anh đã làngười đàn ông đến độ tuổi này rồi, biết yêu người.
Anh mặt anh ngoan lệ nhìn cô, cho dù anh có con gái, cũng không biết làm nũng gây chuyện như cô vậy.
“Đừng giả bộ, anh không có đầy eml”
Hà Băng nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, anh thực sự đúng là kiểu càng nhìn càng thấy đẹp, ngũ quan đoan chính anh khí, không phải là thứ mà những người đàn ông khác có thể so sánh được.
Trước đây mặc dù anh biết bắt nạt phụ nữ, nhưng bây giờ cô bắt nạt anh, anh lại ôm cục tức chứ không làm gì được cô, trong chủ nghĩa đại nam tử lại có chút khò khạo.
“Chân tôi đau, anh tới cõng tôi.” Hà Băng hướng anh đưa ra tay mình.
Diệp Minh nhìn một chút một cái chân của mình, mẹ kiếp con nhóc này, anh đã tàn phế rồi cô còn bảo anh cõng.
Định ngược đãi anh đây mà.
Thế nhưng trong ngũ quan lạnh lùng ấy lại thắm ra vài phần nhu hòa, hạ thấp cơ thể to lớn, anh vỗ vỗ sau lưng mình: “Leo lên.”
Đơn giản hai chữ, đến bạo nổ.
Hà Băng câu môi, nhắc chân nhỏ leo trên phía sau lưng anh.
Diệp Minh vững vàng đón cô, bàn tay thô ráp nâng mông cô, anh cõng cô lò cò nhảy lên, bằng phẳng thong dong mà mạnh mẽ, chứa đầy sức mạnh của tháng năm.
Hai tay Hà Băng ôm lấy cổ anh, chóp mũi đột nhiên đỏ lên, cô biết anh tàn phế, thế nhưng trong lòng anh, anh không tàn.
Thân hình anh cao lớn, bả vai tráng kiện rộng lớn, hệt như nhiều năm trước.
Diệp Minh đi tới bên giường, ném cô vào trên giường công chúa mềm mại, anh híp mắt từ trên cao nhìn cô một cái, nhữ cười như không: “Được công sướng không?”
Bình luận facebook