Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2431
Chương 2431:
Mang thai?
Hai chữ này từ trong miệng Diệp Minh đi ra khiên Hà Băng ngân ra, cô nghĩ cô đã làm gì với anh đâu, mắt vài giây con ngươi Hà Băng co rụt lại, rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của anh: “Anh là nói… em mang thai con người khác?”
Diệp Minh nhìn cô: “Không phải người khác, mà là… chồng em, lẽ nào em không phải mang thai con chồng em sao?”
“.,.” Hà Băng cạn lời, cô và Triệu Lôi là kết hôn giả, làm sao có thể có con?
Hà Băng đầy bàn tay anh ra: “Em hỏi anh, nếu như em thực sự mang thai, anh định làm gì?”
Diệp Minh nhấc mắt nhìn cô một cái: “Lời này hỏi lầm người rồi! Em nên đi về hỏi chồng em ấy, con của em chứ không phải con của eml”
“.. Em không mang thai, chỉ là không quen khí hậu nơi này thôi.” Hà Băng nói.
Diệp Minh bán tín bán nghỉ nhìn cô, cũng không biết câu nào của cô là thật, câu nào là giả.
Hà Băng vươn hai tay ôm lưng anh, sau đó gỡ áo sơ mi đen anh ra, chiếc nhẫn kim cương treo trên sợi dây đỏ anh vẫn luôn mang bên người: “Chỗ cắt của anh bị nhiễm trùng rồi, em muốn nhìn.”
“Có gì để nhìn?”
“Em cứ thích nhìn đấy.”
Diệp Minh buông lỏng cô ra, ngôi ở bên giường, đôi chân dài có lực không kèm chế được tách ra, thấy cô bất động, anh dùng ánh mắt ý bảo: “Không phải muốn nhìn sao, bần thần cái gì, qua đây.
Anh tóm lấy tay cô kéo cô qua đây.
Hà Băng đứng ở giữa chân anh, anh đột nhiên thu lực, dùng hai chân kẹp cô lại.
Đồ lưu manh.
Khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ của Hà Băng nhanh chóng nổi lên rạng mây hồng, tư thế này quá mập mờ.
“Cởi dây lưng anh ra.” Anh thấp giọng ra lệnh.
Hà Băng nhìn anh một cái, sau đó chậm rãi vươn tay, cởi dây lưng màu đen bên hông anh.
Thế nhưng cởi mãi vẫn không ra, cô không có kinh nghiệm.
“Cái này cởi kiểu gì?” Cô ngồi xổm người xuống.
Lúc này hai ngón tay thon dài nắm chiếc cằm xinh xắn của cô, nâng cô ngắng đầu, cô đụng phải đáy mắt sâu thẳm của người đàn ông: “Làm sao, ba năm nay chưa cởi cho chồng em bao giờ à?”
Ngay từ đầu anh ghen tuông cũng không rõ ràng như vậy, nhưng bây giờ miệng anh một tiêng hai tiêng đêu là “chồng em”, Hà Băng cũng hoài nghi anh mến thằm Triệu Lôi luôn rồi.
Hà Băng đẩy bàn tay của anh ra, tiếp tục cởi thắt lưng.
“Ngày mai em về đi, không cho phép ở cùng một chỗ với Bò Cạp nữa.” Đột nhiên anh chuyển đề tài.
Hà Băng từ chối: “Em đang thi hành nhiệm vụ, không thể trở về.”
*“FIU không có người à, muốn em tới dùng mỹ nhân kế?” Khóe môi mỏng lạnh của Diệp Minh vẽ ra đường vòng cung châm biếm nhàn nhạt, anh căn bản chướng mắt những thủ đoạn này, cũng chướng mắt cô: “Bò Cạp thích gái còn trinh, em còn à?”
Nói rôi ánh mắt của anh từ khuôn mặt nhỏ của cô dời xuống, không kiêng nể gì cả, tà khí tận xương: “Bò Cạp nếu như biết em 19 tuổi đã ngủ với đàn ông, em cứ chờ bị gã ném cho đám thủ hạ của gã đi!”
“Vậy nếu như Bò Cạp biết người đàn ông em 19 tuổi ngủ với chính là tài xế nghèo anh đây thì, anh sẽ làm sao?”
Hà Băng khiêu khích nói.
Nghe lời này, đôi mắt Diệp Minh sâu lại, ánh mắt rơi trên đôi môi đỏ mọng của cô: “Cái miệng nhỏ này của em thực sự là càng ngày càng ghê gớm.”
Hà Băng chỉ thấy anh nhìn chằm chằm môi mình, cô nhướng mày liễu: “Làm sao, muôn hôn em?”
Diệp Minh nhanh chóng dời ánh mắt: “Không có…”
Mang thai?
Hai chữ này từ trong miệng Diệp Minh đi ra khiên Hà Băng ngân ra, cô nghĩ cô đã làm gì với anh đâu, mắt vài giây con ngươi Hà Băng co rụt lại, rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của anh: “Anh là nói… em mang thai con người khác?”
Diệp Minh nhìn cô: “Không phải người khác, mà là… chồng em, lẽ nào em không phải mang thai con chồng em sao?”
“.,.” Hà Băng cạn lời, cô và Triệu Lôi là kết hôn giả, làm sao có thể có con?
Hà Băng đầy bàn tay anh ra: “Em hỏi anh, nếu như em thực sự mang thai, anh định làm gì?”
Diệp Minh nhấc mắt nhìn cô một cái: “Lời này hỏi lầm người rồi! Em nên đi về hỏi chồng em ấy, con của em chứ không phải con của eml”
“.. Em không mang thai, chỉ là không quen khí hậu nơi này thôi.” Hà Băng nói.
Diệp Minh bán tín bán nghỉ nhìn cô, cũng không biết câu nào của cô là thật, câu nào là giả.
Hà Băng vươn hai tay ôm lưng anh, sau đó gỡ áo sơ mi đen anh ra, chiếc nhẫn kim cương treo trên sợi dây đỏ anh vẫn luôn mang bên người: “Chỗ cắt của anh bị nhiễm trùng rồi, em muốn nhìn.”
“Có gì để nhìn?”
“Em cứ thích nhìn đấy.”
Diệp Minh buông lỏng cô ra, ngôi ở bên giường, đôi chân dài có lực không kèm chế được tách ra, thấy cô bất động, anh dùng ánh mắt ý bảo: “Không phải muốn nhìn sao, bần thần cái gì, qua đây.
Anh tóm lấy tay cô kéo cô qua đây.
Hà Băng đứng ở giữa chân anh, anh đột nhiên thu lực, dùng hai chân kẹp cô lại.
Đồ lưu manh.
Khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ của Hà Băng nhanh chóng nổi lên rạng mây hồng, tư thế này quá mập mờ.
“Cởi dây lưng anh ra.” Anh thấp giọng ra lệnh.
Hà Băng nhìn anh một cái, sau đó chậm rãi vươn tay, cởi dây lưng màu đen bên hông anh.
Thế nhưng cởi mãi vẫn không ra, cô không có kinh nghiệm.
“Cái này cởi kiểu gì?” Cô ngồi xổm người xuống.
Lúc này hai ngón tay thon dài nắm chiếc cằm xinh xắn của cô, nâng cô ngắng đầu, cô đụng phải đáy mắt sâu thẳm của người đàn ông: “Làm sao, ba năm nay chưa cởi cho chồng em bao giờ à?”
Ngay từ đầu anh ghen tuông cũng không rõ ràng như vậy, nhưng bây giờ miệng anh một tiêng hai tiêng đêu là “chồng em”, Hà Băng cũng hoài nghi anh mến thằm Triệu Lôi luôn rồi.
Hà Băng đẩy bàn tay của anh ra, tiếp tục cởi thắt lưng.
“Ngày mai em về đi, không cho phép ở cùng một chỗ với Bò Cạp nữa.” Đột nhiên anh chuyển đề tài.
Hà Băng từ chối: “Em đang thi hành nhiệm vụ, không thể trở về.”
*“FIU không có người à, muốn em tới dùng mỹ nhân kế?” Khóe môi mỏng lạnh của Diệp Minh vẽ ra đường vòng cung châm biếm nhàn nhạt, anh căn bản chướng mắt những thủ đoạn này, cũng chướng mắt cô: “Bò Cạp thích gái còn trinh, em còn à?”
Nói rôi ánh mắt của anh từ khuôn mặt nhỏ của cô dời xuống, không kiêng nể gì cả, tà khí tận xương: “Bò Cạp nếu như biết em 19 tuổi đã ngủ với đàn ông, em cứ chờ bị gã ném cho đám thủ hạ của gã đi!”
“Vậy nếu như Bò Cạp biết người đàn ông em 19 tuổi ngủ với chính là tài xế nghèo anh đây thì, anh sẽ làm sao?”
Hà Băng khiêu khích nói.
Nghe lời này, đôi mắt Diệp Minh sâu lại, ánh mắt rơi trên đôi môi đỏ mọng của cô: “Cái miệng nhỏ này của em thực sự là càng ngày càng ghê gớm.”
Hà Băng chỉ thấy anh nhìn chằm chằm môi mình, cô nhướng mày liễu: “Làm sao, muôn hôn em?”
Diệp Minh nhanh chóng dời ánh mắt: “Không có…”
Bình luận facebook