Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2478
Chương 2478:
Anh chính mồm nói, về sau cô chính là lão đại ở nhài “,., Nghiêm túc một chút” Tim Diệp Minh như bị con hồ ly nhỏ cào vào, vừa đau vừa ngứa, anh nhanh chóng trở mặt lại.
“Anh tìm em không được, nên vừa rồi đi ra ngoài tìm em, ở ngay cửa chạy hết hai vòng.”
Anh vừa nói xong, Hà Băng vươn hai tay nắm gò má anh tuấn ấy kéo sang hai bên: “Cười với đại ca một cái nào.”
Địa vị lão đại là anh thừa nhận, thế nhưng tiêng “đại ca” này là tự cô phong.
Diệp Minh khom lưng, trực tiếp ôm ngang cô lên: “Anh cho em làm ông luôn đấy, đổi lại gọi anh tiếng “daddy”
nghe thử nào.”
Anh ức hiếp cô.
Hà Băng nhanh chóng siết nắm đấm nhỏ đập anh.
Diệp Minh không tránh, ôm cô vào cửa phòng bệnh, trở chân đóng cửa lại.
Người đàn ông hung thần ác sát này rốt cục đã vào, tât cả mọi người thở dài một hơi, đầu túa đầy mồ hôi.
— Vừa rồi làm tôi sợ muốn chết, người đàn ông này hung quá đi mắt.
— Thế nhưng Hà tiểu thư vừa đến, anh ta liền nghe lời, xem ra chỉ có Hà tiểu thư mới có thể dạy dỗ ngài chó ngao Tây Tạng này.
— Vừa rồi tôi bị lắp đầy miệng thức ăn cho chó sao, ôi trời, sao tôi lại cảm giác người đàn ông này rất tốt.
— Đừng mê trai nữa má ơi, ban nãy người ta cũng chưa liếc đến cô.
Bên ngoài ríu ra ríu rít, Hà Băng bị ném trên giường bệnh, cô lật cả người, trực tiếp dùng cả tay chân bò đi.
Đang bò đên giữa giường thì Diệp Minh vươn tay: “bốp” một tiếng, trực tiếp đánh vào trên mông cô.
Hà Băng kinh hô một tiếng, cái tay nhỏ thò ra xoa cái mông mình, sau đó ngoái đầu nhìn anh: “Tại sao đánh mông TH S0 Diệp Minh từ trên cao liếc cô: “Sau này có nghe lời không?”
Hà Băng xem như là đã nhìn ra, lão đại chỉ là một cái hư danh, cô vẫn là giai cấp nô lệ.
“Dạ, nghe lời.” Cô ngoan ngoãn gật đâu.
Diệp Minh lúc này mới nguôi giận: “Đánh đau?”
“Đau”
“Anh nhìn thử.”
Anh quỳ một chân trên giường, vươn tay muốn cởi quần cô.
“Anh làm cái gì đấy?” Hà Băng nhanh chóng kéo quần mình lên, khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay đỏ ửng, anh biến thái đấy à?
Cô không cho xem, hai người giùng giằng, đột nhiên “xoẹt” một tiếng, quần Hà Băng… rách rồi.
“Diệp Minh, anh xem chuyện tôt anh làm này!” Hà Băng tức giận mắng anh, đây là quần áo bệnh nhân đó tên cầm thú này.
Diệp Minh lôi cô qua đây, cô hiện tại nằm lỳ trên giường, anh cũng nằm úp lên, trực tiếp đè trên người cô.
“Ai bảo em phản kháng, nhìn một cái chẳng phải đã xong chuyện?” Anh dùng lực hôn mái tóc cô, ngửi mùi thơm trên người cô.
Hà Băng bị đè không thở nồi, anh 1m9, một thân cơ bắp, ít nhất cũng 80kg, anh đặt hết người lên trên người cô.
Thế nhưng trong lòng cô ngọt ngào, cô nhủ thầm, nếu như thật sự để cho anh nhìn, thì đã không phải là chuyện nhìn chút là xong.
Hai người lấy tư thế như vậy quấn chặt nhau, Diệp Minh chôn mặt vào trong tóc cô: “Buỏi tối muốn ăn cái gì?”
Anh chính mồm nói, về sau cô chính là lão đại ở nhài “,., Nghiêm túc một chút” Tim Diệp Minh như bị con hồ ly nhỏ cào vào, vừa đau vừa ngứa, anh nhanh chóng trở mặt lại.
“Anh tìm em không được, nên vừa rồi đi ra ngoài tìm em, ở ngay cửa chạy hết hai vòng.”
Anh vừa nói xong, Hà Băng vươn hai tay nắm gò má anh tuấn ấy kéo sang hai bên: “Cười với đại ca một cái nào.”
Địa vị lão đại là anh thừa nhận, thế nhưng tiêng “đại ca” này là tự cô phong.
Diệp Minh khom lưng, trực tiếp ôm ngang cô lên: “Anh cho em làm ông luôn đấy, đổi lại gọi anh tiếng “daddy”
nghe thử nào.”
Anh ức hiếp cô.
Hà Băng nhanh chóng siết nắm đấm nhỏ đập anh.
Diệp Minh không tránh, ôm cô vào cửa phòng bệnh, trở chân đóng cửa lại.
Người đàn ông hung thần ác sát này rốt cục đã vào, tât cả mọi người thở dài một hơi, đầu túa đầy mồ hôi.
— Vừa rồi làm tôi sợ muốn chết, người đàn ông này hung quá đi mắt.
— Thế nhưng Hà tiểu thư vừa đến, anh ta liền nghe lời, xem ra chỉ có Hà tiểu thư mới có thể dạy dỗ ngài chó ngao Tây Tạng này.
— Vừa rồi tôi bị lắp đầy miệng thức ăn cho chó sao, ôi trời, sao tôi lại cảm giác người đàn ông này rất tốt.
— Đừng mê trai nữa má ơi, ban nãy người ta cũng chưa liếc đến cô.
Bên ngoài ríu ra ríu rít, Hà Băng bị ném trên giường bệnh, cô lật cả người, trực tiếp dùng cả tay chân bò đi.
Đang bò đên giữa giường thì Diệp Minh vươn tay: “bốp” một tiếng, trực tiếp đánh vào trên mông cô.
Hà Băng kinh hô một tiếng, cái tay nhỏ thò ra xoa cái mông mình, sau đó ngoái đầu nhìn anh: “Tại sao đánh mông TH S0 Diệp Minh từ trên cao liếc cô: “Sau này có nghe lời không?”
Hà Băng xem như là đã nhìn ra, lão đại chỉ là một cái hư danh, cô vẫn là giai cấp nô lệ.
“Dạ, nghe lời.” Cô ngoan ngoãn gật đâu.
Diệp Minh lúc này mới nguôi giận: “Đánh đau?”
“Đau”
“Anh nhìn thử.”
Anh quỳ một chân trên giường, vươn tay muốn cởi quần cô.
“Anh làm cái gì đấy?” Hà Băng nhanh chóng kéo quần mình lên, khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay đỏ ửng, anh biến thái đấy à?
Cô không cho xem, hai người giùng giằng, đột nhiên “xoẹt” một tiếng, quần Hà Băng… rách rồi.
“Diệp Minh, anh xem chuyện tôt anh làm này!” Hà Băng tức giận mắng anh, đây là quần áo bệnh nhân đó tên cầm thú này.
Diệp Minh lôi cô qua đây, cô hiện tại nằm lỳ trên giường, anh cũng nằm úp lên, trực tiếp đè trên người cô.
“Ai bảo em phản kháng, nhìn một cái chẳng phải đã xong chuyện?” Anh dùng lực hôn mái tóc cô, ngửi mùi thơm trên người cô.
Hà Băng bị đè không thở nồi, anh 1m9, một thân cơ bắp, ít nhất cũng 80kg, anh đặt hết người lên trên người cô.
Thế nhưng trong lòng cô ngọt ngào, cô nhủ thầm, nếu như thật sự để cho anh nhìn, thì đã không phải là chuyện nhìn chút là xong.
Hai người lấy tư thế như vậy quấn chặt nhau, Diệp Minh chôn mặt vào trong tóc cô: “Buỏi tối muốn ăn cái gì?”
Bình luận facebook