Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2531
Chương 2531:
Nghe nói trong tình yêu, yêu trước, yêu nhiều hơn sẽ định trước là bên thua, thất bại thảm hại.
Bà vẫn cảm thấy người thua là con gái của mình, thê nhưng bà sai rồi, người thua vẫn luôn là Diệp Minh.
Anh đôi với tổ quỏe, có một trái tim nóng bỏng hết sức chân thành, anh đôi với Băng Băng, cạn kiệt sự dịu dàng mà bình sinh có.
Dương Kim Đậu ở trong làn nước mắt cong khóe môi: “Ừ, cô biết rồi.’ Lúc này “xoảng” một tiếng, cửa số xe vỡ vụn ra, bị một năm đấm của Diệp Minh đập vỡ.
Diệp Minh thuận lợi ôm Dương Kim Đậu ra, sau đó vác trên vai: “Người đã cứu ra, chúng ta mau chóng trở về.
“Vâng, thủ trưởng.”
Đoàn người trở về, lúc này một trận gió mạnh kéo đến, một hàng cây côi cao lớn “ răng rắc” một tiêng gãy đoạn.
Mây đen cuốn đến, mới hai giờ chiều mà đã không thấy rõ năm ngón tay, hạt mưa to bằng hạt đậu lạnh như băng đập vào trên người mà đau rát, lỗc xoáy tới thật rôi.
“Thủ trưởng, lốc xoáy đã tới, thế nhưng đường trở vệ tối thiểu còn nửa giờ nữa, chúng ta vệ không?”
Nhân loại trước thiên tai trở nên nhỏ bé không gì sánh được, con đường phía trước là mênh mông vô tận và đen tối đáng sợ.
Diệp Minh ngắng đầu, vươn tay lau nước mưa trên mặt, sau đó nhìn vê phía trước: “Được, nhất định được.”
Giọng anh trầm thấp như tiếng đi đồng hồ khẽ ngân trong đêm, tràn đây sức mạnh.
Tất cả chàng lính Huyết Đồng hai mắt sáng ngời, bọn họ theo Diệp Minh tăm máu sát tràng. nhiều năm như Vậy, đều kiên trì nồi, vì sao, đó là bởi vì Diệp Minh là ánh sáng của bọn họ.
“Mọi người nghe này, sắc trời quá tối, rất dễ bị lạc, hiện tại mọi người năm tay nhau cùng đi, không sót bắt kỳ ail”
“Vâng, thủ trưởng.”
Mọi người nắm tay, mạo hiểm sinh mệnh giữa cơn mưa rèn gió dữ một đường đi về phía trước.
Diệp Minh đột nhiên thấy được một, đóa \ màu đỏ họa son trà trên mặt đất, hoa son trà kiều diễm ướt át, giống như khuôn mặt nhỏ của Hà Băng.
Anh cúi người, nhặt đóa hoa sơn trà kia lên, bỏ vào trong túi quân.
Trở về đưa cho cô, cô nhất định sẽ thích.
Dương Kim Đậu tựa vào trên vai Diệp Minh, vừa rồi anh cởi áo mưa ra cho bà, cả người anh đã bị nước mưa xối ướt nhẹp.
Bà cảm nhận được sức mạnh cứng răn trên người anh, còn có vẻ mềm mại khi anh cân thận đặt đóa hoa sơn trà vào trong túi quân.
Lúc này một hồi long lốc xoáy kéo đến, Chu Siêu dẫn dầu chao đảo, cả người bị cuỗn vào trong vòng xoáy to lớn.
“Phó sĩ quan Chu!” Có người kêu to.
Diệp Minh đi ở đoạn phía sau, nghe được tiếng, anh nhanh chóng ném Dương Kim Đậu trên vai PHẾ lính Huyết Đồng, thân hình cao lớn nhanh như tia chớp xuyên đến, bàn tay rộng lớn níu lại tay Chu Siêu, dùng sức kéo ra.
Nghe nói trong tình yêu, yêu trước, yêu nhiều hơn sẽ định trước là bên thua, thất bại thảm hại.
Bà vẫn cảm thấy người thua là con gái của mình, thê nhưng bà sai rồi, người thua vẫn luôn là Diệp Minh.
Anh đôi với tổ quỏe, có một trái tim nóng bỏng hết sức chân thành, anh đôi với Băng Băng, cạn kiệt sự dịu dàng mà bình sinh có.
Dương Kim Đậu ở trong làn nước mắt cong khóe môi: “Ừ, cô biết rồi.’ Lúc này “xoảng” một tiếng, cửa số xe vỡ vụn ra, bị một năm đấm của Diệp Minh đập vỡ.
Diệp Minh thuận lợi ôm Dương Kim Đậu ra, sau đó vác trên vai: “Người đã cứu ra, chúng ta mau chóng trở về.
“Vâng, thủ trưởng.”
Đoàn người trở về, lúc này một trận gió mạnh kéo đến, một hàng cây côi cao lớn “ răng rắc” một tiêng gãy đoạn.
Mây đen cuốn đến, mới hai giờ chiều mà đã không thấy rõ năm ngón tay, hạt mưa to bằng hạt đậu lạnh như băng đập vào trên người mà đau rát, lỗc xoáy tới thật rôi.
“Thủ trưởng, lốc xoáy đã tới, thế nhưng đường trở vệ tối thiểu còn nửa giờ nữa, chúng ta vệ không?”
Nhân loại trước thiên tai trở nên nhỏ bé không gì sánh được, con đường phía trước là mênh mông vô tận và đen tối đáng sợ.
Diệp Minh ngắng đầu, vươn tay lau nước mưa trên mặt, sau đó nhìn vê phía trước: “Được, nhất định được.”
Giọng anh trầm thấp như tiếng đi đồng hồ khẽ ngân trong đêm, tràn đây sức mạnh.
Tất cả chàng lính Huyết Đồng hai mắt sáng ngời, bọn họ theo Diệp Minh tăm máu sát tràng. nhiều năm như Vậy, đều kiên trì nồi, vì sao, đó là bởi vì Diệp Minh là ánh sáng của bọn họ.
“Mọi người nghe này, sắc trời quá tối, rất dễ bị lạc, hiện tại mọi người năm tay nhau cùng đi, không sót bắt kỳ ail”
“Vâng, thủ trưởng.”
Mọi người nắm tay, mạo hiểm sinh mệnh giữa cơn mưa rèn gió dữ một đường đi về phía trước.
Diệp Minh đột nhiên thấy được một, đóa \ màu đỏ họa son trà trên mặt đất, hoa son trà kiều diễm ướt át, giống như khuôn mặt nhỏ của Hà Băng.
Anh cúi người, nhặt đóa hoa sơn trà kia lên, bỏ vào trong túi quân.
Trở về đưa cho cô, cô nhất định sẽ thích.
Dương Kim Đậu tựa vào trên vai Diệp Minh, vừa rồi anh cởi áo mưa ra cho bà, cả người anh đã bị nước mưa xối ướt nhẹp.
Bà cảm nhận được sức mạnh cứng răn trên người anh, còn có vẻ mềm mại khi anh cân thận đặt đóa hoa sơn trà vào trong túi quân.
Lúc này một hồi long lốc xoáy kéo đến, Chu Siêu dẫn dầu chao đảo, cả người bị cuỗn vào trong vòng xoáy to lớn.
“Phó sĩ quan Chu!” Có người kêu to.
Diệp Minh đi ở đoạn phía sau, nghe được tiếng, anh nhanh chóng ném Dương Kim Đậu trên vai PHẾ lính Huyết Đồng, thân hình cao lớn nhanh như tia chớp xuyên đến, bàn tay rộng lớn níu lại tay Chu Siêu, dùng sức kéo ra.
Bình luận facebook