Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2605
Lục Họa cảm giác mình hôm nay rât mông lung, tự dựng bị làm thứ đặt cược, bây giờ còn bị Trương. Hàn xem thành nha đầu rót trà, CÔ SỢ CÓ một ngày bản thân mình biết đã quên thân phận công chúa cao quý của mình.
Lục Họa đứng dậy, nhận lấy nước trà trong tay người phục vụ, bắt đầu châm trà.
Lục Họa rót cho Trương Hàn một chén trà trước, Lâm Mặc ngay ở bên cạnh, Triệu Hàm Hàm giỗng như một con bạch tuộc dính vào Lâm Mặc: “Lâm Mặc, mở miệng nào, a, ăn quả nho.”
Triệu Hàm Hàm lột một quả nho, đút thịt quả tới bên miệng Lâm Mặc.
Bởi vì Lục Họa ở cạnh, giọng của Triệu Hàm lại quá ỏn ẻn, là kiều đàn ông nghe xong đâu xương khớp đều sẽ nhữn ra mà phụ nữ nghe xong nổi da gà cả người.
Lâm Mặc không có phản ứng, trên thực tế cậu căn bản không chú ý tới Triệu Hàm Hàm, tất cả lực chú ý của cậu đều đặt ở trên người Lục Họa.
Theo Lục Họa tới gần, cậu đã ngửi được mùi thơm trong veo trên người Lục Họa.
Lâm Mặc cảm thầy có chút khô nóng, nhiệt độ cơ thể cũng bắt đầu tăng lên.
Lục Họa nhìn cảnh Triệu Hàm Hàm đút Lâm Mặc ăn nho, trong lòng như bị một tảng đá lớn đè ép, cô sắp thở không được.
Cô ép mình không nhìn, thế nhưng dư quang mắt cô vẫn cứ lướt qua.
Nhìn không khí vi diệu giữa ba người này, Trương Hàn khẽ câu môi, sau đó hắn đột nhiên vươn tay, đây Lục Họa một cái.
Lục Họa không, phòng bị, nước trà trong tay liên vẫy ra ngoài, ướt hết đồ trên người cho Lâm Mặc.
“Cái gì thế, Lục hoa khôi à, tay chân em sao vụng như vậy hả, ngay cả rót trà cũng không xong, mau câm giây lau cho cậu em vợ tôi đi.” Trương Hàn vừa oán giận vừa đưa giây cho Lục Họa.
“
” Lục Họa đương nhiên biết Trương Hàn đầy cò, đối với tên ác nhân cáo trạng trước mặt, cô cũng hết chỗ nói rồi.
Đô trên người Lâm Mặc ướt sũng, Lục Họa nhận khăn tay giúp cậu lau: “Xin lỗi, tôi không phải cô ý, tôi giúp cậu lau.”
Lục Họa khom lưng, hai người nhất thời đến gần, Lâm Mặc cũng cảm giác ngón tay cô vô thức đụng phải hông cậu, thất lưng người đàn ông vôn không thể đụng vào.
Yết hầu Lâm Mặc khẽ trượt, cậu đã nhận ra ly rượu vừa rôi kia bất thường, bởi cơ thể vì cậu không thích hợp.
Lâm Mặc tự tay kéo lại cổ tay mảnh khảnh của Lục Họa.
Hàng mi Lục Họa run lên, ngắng đầu nhìn cậu.
Khuôn mặt tuần tú kia của Lâm Mặc âm trầm có thê nặn ra nước, trong đôi mắt Đan Phượng xinh đẹp cuôn cuộn phong vân: “Đừng chạm vào tôi, cút sang một bên!”
Cậu hắt cô ra.
Đừng chạm vào tôi!
Cút sang một bên!
Lục Họa bị hắt lui về phía sau hết mây bước, thiêu chút nữa liền ngã vật ra.
Lục Họa đứng dậy, nhận lấy nước trà trong tay người phục vụ, bắt đầu châm trà.
Lục Họa rót cho Trương Hàn một chén trà trước, Lâm Mặc ngay ở bên cạnh, Triệu Hàm Hàm giỗng như một con bạch tuộc dính vào Lâm Mặc: “Lâm Mặc, mở miệng nào, a, ăn quả nho.”
Triệu Hàm Hàm lột một quả nho, đút thịt quả tới bên miệng Lâm Mặc.
Bởi vì Lục Họa ở cạnh, giọng của Triệu Hàm lại quá ỏn ẻn, là kiều đàn ông nghe xong đâu xương khớp đều sẽ nhữn ra mà phụ nữ nghe xong nổi da gà cả người.
Lâm Mặc không có phản ứng, trên thực tế cậu căn bản không chú ý tới Triệu Hàm Hàm, tất cả lực chú ý của cậu đều đặt ở trên người Lục Họa.
Theo Lục Họa tới gần, cậu đã ngửi được mùi thơm trong veo trên người Lục Họa.
Lâm Mặc cảm thầy có chút khô nóng, nhiệt độ cơ thể cũng bắt đầu tăng lên.
Lục Họa nhìn cảnh Triệu Hàm Hàm đút Lâm Mặc ăn nho, trong lòng như bị một tảng đá lớn đè ép, cô sắp thở không được.
Cô ép mình không nhìn, thế nhưng dư quang mắt cô vẫn cứ lướt qua.
Nhìn không khí vi diệu giữa ba người này, Trương Hàn khẽ câu môi, sau đó hắn đột nhiên vươn tay, đây Lục Họa một cái.
Lục Họa không, phòng bị, nước trà trong tay liên vẫy ra ngoài, ướt hết đồ trên người cho Lâm Mặc.
“Cái gì thế, Lục hoa khôi à, tay chân em sao vụng như vậy hả, ngay cả rót trà cũng không xong, mau câm giây lau cho cậu em vợ tôi đi.” Trương Hàn vừa oán giận vừa đưa giây cho Lục Họa.
“
” Lục Họa đương nhiên biết Trương Hàn đầy cò, đối với tên ác nhân cáo trạng trước mặt, cô cũng hết chỗ nói rồi.
Đô trên người Lâm Mặc ướt sũng, Lục Họa nhận khăn tay giúp cậu lau: “Xin lỗi, tôi không phải cô ý, tôi giúp cậu lau.”
Lục Họa khom lưng, hai người nhất thời đến gần, Lâm Mặc cũng cảm giác ngón tay cô vô thức đụng phải hông cậu, thất lưng người đàn ông vôn không thể đụng vào.
Yết hầu Lâm Mặc khẽ trượt, cậu đã nhận ra ly rượu vừa rôi kia bất thường, bởi cơ thể vì cậu không thích hợp.
Lâm Mặc tự tay kéo lại cổ tay mảnh khảnh của Lục Họa.
Hàng mi Lục Họa run lên, ngắng đầu nhìn cậu.
Khuôn mặt tuần tú kia của Lâm Mặc âm trầm có thê nặn ra nước, trong đôi mắt Đan Phượng xinh đẹp cuôn cuộn phong vân: “Đừng chạm vào tôi, cút sang một bên!”
Cậu hắt cô ra.
Đừng chạm vào tôi!
Cút sang một bên!
Lục Họa bị hắt lui về phía sau hết mây bước, thiêu chút nữa liền ngã vật ra.
Bình luận facebook