Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2677
Hai chữ “bạn gái” làm cho con ngươi Lục Họa co rụt, cô không phải chập nhận cậu đơn phương tuyên bồ cô là bạn gái cậu, Lục Họa thoát khỏi ngực cậu, lánh hai bước sang bên cạnh: “Lâm Mặc, tôi từ lúc nào thành bạn gái của cậu, cậu đừng có nói lung tung, phá hư thanh danh của tôi!”
Lâm Mặc nhìn dáng vẻ cô chống cự tránh né, trong tròng mắt lóe lên một tia âm u, song cậu không biêu hiện ra ngoài, vẫn gió êm sóng lặng: “Lục Họa, em bây giờ còn nói hai chữ “thanh danh” với tôi sao? Trước đó hai ngày gật đâu băng lòng cược, nói thăng sẽ hẹn hò với tôi là người nào?”
Nói đến chỗ này Lục Họa đã nỗi giận, khi đó cậu diễn thật tốt, Oscar đã nợ cậu tượng vàng rồi! “Cái kia không tính!
“Không tính là em nói, trong lòng tôi, đây là chắc chắn, cho nên bây giờ em là Bế gái của tôi, em thuộc vệ tôi.”
Lâm Mặc bá đạo nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Lục Họa đỏ hồng, xâu hỗ: “Lâm Mặc, cậu chính là một tên lường gạt! Tôi không muôn nói chuyện với cậu!”
Nói xong, Lục Họa nhắc chân định đi.
Lậm Mặc nhìn bóng lưng cô, ánh mắt trâm xuống.
Lục Họa đi tìm Cố Vũ, Có Vũ đang ở đầu hẻm nghe điện thoại, cô vừa muốn đi tới, lúc này một bàn tay duỗi tới chế trụ cổ tay cô nhẹ nhàng kéo, trực tiếp kéo cô vào trong ngõ hẻm.
Trong ngõ hẻm rất tối, Lục Họa vừa định thét lên, thế nhưng bàn tay lớn kia vươn tới che kín miệng cô.
“Đừng kêu.” Bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc thấp thuần.
Chỉ là giọng nói này so với càng thêm thấp hơn ngày thường, còn lộ ra khàn khàn nhàn nhạt, là giọng nói khàn khàn từ một cậu bé sang một người đàn ông trưởng thành, rất từ tính, cũng rât nguy hiểm.
Là Lâm Mặc.
Lục Họa ngắng đầu nhìn Lâm Mặc, trong bóng tôi ánh mắt cậu nhìn cô nóng bỏng vô cùng, dường như đã xé đi ngụy trang, trần trụi nhìn cô chằm chăm.
Nhịp tim Lục Họa đập mạnh, cô từ trước tới nay chưa từng gặp qua Lâm Mặc như vậy, rõ ràng cậu vẫn là cậu, nhưng lại dường như không phải cậu.
Cậu như vậy làm cô sợ.
“Đừng kêu, nhé?” Cậu lại lập lại một câu.
Lục Họa nhanh chóng gật đầu, ý bảo mình sẽ không kêu loạn.
Lâm Mặc lúc này mới thả cô ra.
Vừa thoát được, Lục Họa không nói không rằng, nhanh chân chạy.
Cô phải rời khỏi nơi này.
Trong ngõ hẻm tối như vậy, cậu nhìn cô chằm chằm như vậy, cũng làm cho cô nhận ra nguy hiểm.
Cô chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Thê nhưng Lâm Mặc là ai, cậu đã trước một bước nhận ra cô có ý định chạy trốn, cho nên cậu vươn cánh tay dài bóp chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô kéo cô trở vê, sau đó buông lỏng đầy tới trên vách tường.
“Lâm Mặc, cậu làm cái gì, mau buông ra, không thì tôi sẽ kêu lên!” Lục Họa vươn tay nhỏ bé đầy cậu ra.
Lâm Mặc không hề động một chút nào, thiêu niên đã ¡ giồng như một bức tường, trực tiếp vây thiêu nữ ở trong ngực mình: “Tôi không sợ, em cứ kêu đi, kêu rất nhiều người đều sẽ tói vây xem, đến lúc đó bọn họ đều sẽ biết…
em là của tôi!”
Lâm Mặc nhìn dáng vẻ cô chống cự tránh né, trong tròng mắt lóe lên một tia âm u, song cậu không biêu hiện ra ngoài, vẫn gió êm sóng lặng: “Lục Họa, em bây giờ còn nói hai chữ “thanh danh” với tôi sao? Trước đó hai ngày gật đâu băng lòng cược, nói thăng sẽ hẹn hò với tôi là người nào?”
Nói đến chỗ này Lục Họa đã nỗi giận, khi đó cậu diễn thật tốt, Oscar đã nợ cậu tượng vàng rồi! “Cái kia không tính!
“Không tính là em nói, trong lòng tôi, đây là chắc chắn, cho nên bây giờ em là Bế gái của tôi, em thuộc vệ tôi.”
Lâm Mặc bá đạo nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Lục Họa đỏ hồng, xâu hỗ: “Lâm Mặc, cậu chính là một tên lường gạt! Tôi không muôn nói chuyện với cậu!”
Nói xong, Lục Họa nhắc chân định đi.
Lậm Mặc nhìn bóng lưng cô, ánh mắt trâm xuống.
Lục Họa đi tìm Cố Vũ, Có Vũ đang ở đầu hẻm nghe điện thoại, cô vừa muốn đi tới, lúc này một bàn tay duỗi tới chế trụ cổ tay cô nhẹ nhàng kéo, trực tiếp kéo cô vào trong ngõ hẻm.
Trong ngõ hẻm rất tối, Lục Họa vừa định thét lên, thế nhưng bàn tay lớn kia vươn tới che kín miệng cô.
“Đừng kêu.” Bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc thấp thuần.
Chỉ là giọng nói này so với càng thêm thấp hơn ngày thường, còn lộ ra khàn khàn nhàn nhạt, là giọng nói khàn khàn từ một cậu bé sang một người đàn ông trưởng thành, rất từ tính, cũng rât nguy hiểm.
Là Lâm Mặc.
Lục Họa ngắng đầu nhìn Lâm Mặc, trong bóng tôi ánh mắt cậu nhìn cô nóng bỏng vô cùng, dường như đã xé đi ngụy trang, trần trụi nhìn cô chằm chăm.
Nhịp tim Lục Họa đập mạnh, cô từ trước tới nay chưa từng gặp qua Lâm Mặc như vậy, rõ ràng cậu vẫn là cậu, nhưng lại dường như không phải cậu.
Cậu như vậy làm cô sợ.
“Đừng kêu, nhé?” Cậu lại lập lại một câu.
Lục Họa nhanh chóng gật đầu, ý bảo mình sẽ không kêu loạn.
Lâm Mặc lúc này mới thả cô ra.
Vừa thoát được, Lục Họa không nói không rằng, nhanh chân chạy.
Cô phải rời khỏi nơi này.
Trong ngõ hẻm tối như vậy, cậu nhìn cô chằm chằm như vậy, cũng làm cho cô nhận ra nguy hiểm.
Cô chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Thê nhưng Lâm Mặc là ai, cậu đã trước một bước nhận ra cô có ý định chạy trốn, cho nên cậu vươn cánh tay dài bóp chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô kéo cô trở vê, sau đó buông lỏng đầy tới trên vách tường.
“Lâm Mặc, cậu làm cái gì, mau buông ra, không thì tôi sẽ kêu lên!” Lục Họa vươn tay nhỏ bé đầy cậu ra.
Lâm Mặc không hề động một chút nào, thiêu niên đã ¡ giồng như một bức tường, trực tiếp vây thiêu nữ ở trong ngực mình: “Tôi không sợ, em cứ kêu đi, kêu rất nhiều người đều sẽ tói vây xem, đến lúc đó bọn họ đều sẽ biết…
em là của tôi!”
Bình luận facebook