Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2766
“Bác trai bác gái, lần này các bác phải giúp con, con cũng chỉ là do quá yêu Nhâm tổng, cho nên mới đi lâm đường.”
“Được rôi, cô đừng nói những lời đường. đường chính chính đó nữa, tôi thây cô cũng là vì giấc mộng muốn gả vào nhà giàu có làm phu nhân mà thôi.” Bố mẹ Nhâm trực tiếp cắt ngang.
Đường Phương không dám nhiêu lời nữa, ả vuốt bụng mình: “Chuyện con làm sai, con gánh nổi, nhưng đứa bé vô tội, nêu nhữ con bị bắt vào tù, con con làm sao bây giờ, lẽ nào các bác không cân đứa cháu này nữa ư?”
Bồ mẹ Nhâm lúc này dao động, bọn họ muốn đứa cháu trai này, hiện nay.
chỉ có thể trước hết nghĩ cách bảo vệ Đường Phương Đường Phương đắc ý trong lòng, ả cũng biệt người nhà họ Nhâm sẽ không bỏ lại ả, người nhà họ Nhâm đại khái sẽ đảm bảo ả đến lúc sinh con ra, thế nhưng đứa trẻ một khi sinh ra, cũng hết cách đầy ả ra.
Đứa bé này là vũ khí lớn nhất của ả, ả sẽ giống như keo chó dính chặt lấy Nhâm gia, không tin chờ xem.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, một y tá bưng một chén canh thuốc đi đến: “Đường tiểu thư, thuốc giữ thai của cô đây, có thể uống lúc còn nóng.”
“Thuốc giữ thai? Thuốc giữ thai gì?”
Đường Phương nhìn chén nước thuốc đen thùi lùi kia.
Y tá cười nói: “Đứa bé trong bụng mặc dù không có trở ngại, thê nhưng tâm trạng cô lên xuống khá kịch liệt, cho nên Nhâm tiên sinh bảo chúng tôi chuẩn bị một chén thuốc dưỡng thai giữ thai cho cô, như vậy đảm bảo đứa trẻ bình an khỏe mạnh.”
Hóa ra là Nhâm Đống sắp xếp, Đường Phương nhận lấy chén thuốc, Nhâm Đông này ngoài miệng nói không muôn đứa bé này, thê nhưng.
dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của mình, anh ta vẫn rất đau lòng.
*“Á,” Đường Phương đột nhiên yếu ót kêu một tiêng: “Nóng quá.”
Mẹ Nhâm cho dù không thích Đường Phương, thế nhưng vì cháu trai bà ta đành nhịn, bà ta tiên lên tiếp nhận chén thuốc: “Để tôi đút cô uông.’
Thấy người nhà họ Nhâm đã bị mình năm chặt trong tay, Đường Phương hết sức đắc ý, ả ngoan ngoãn há miệng, uống hết chén thuốc mẹ Nhâm đút tói.
Đường Phương đặt tay trên bụng mình, không khỏi cảm khái đứa bé này thực sự là ngôi sao may mặn của ả, những ngày an nhàn của ả vẫn còn ở phía sau.
“Được rôi, thuộc giữ thai cô cũng uông xong rôi, trước đừng làm rộn, nghỉ ngơi một chút đi!” Bộ mẹ Nhâm chuân bị rời đi.
“Bác trai bác gái, vậy các cần phải giúp tôi, ngàn vạn lân đừng quên.
Đường Phương nhắc nhở Tột cái.
Bố mẹ Nhâm không nói gì, xem như là thầm chấp nhận.
Đường Phương đắp chăn, vui vẻ tiền mộng đẹp.
Không biết qua bao lâu, Đường Phương mơ một cơn ác mộng, ả mơ’ tới một tảng đá lớn đè trên bụng ả, bụng đau quá, tiếp theo bụng ả trở nên cứng ngắc.
Đường Phương lập tức mở mắt ra, từ trong ác mộng tỉnh lại, ả nhìn phòng bệnh này, may quá, ban nãy chỉ là mơ.
Đường Phương muốn thở phào, thế nhưng rất nhanh ả liền ý thức được không thích hợp, bụng ả thật sự rất đau.
“Được rôi, cô đừng nói những lời đường. đường chính chính đó nữa, tôi thây cô cũng là vì giấc mộng muốn gả vào nhà giàu có làm phu nhân mà thôi.” Bố mẹ Nhâm trực tiếp cắt ngang.
Đường Phương không dám nhiêu lời nữa, ả vuốt bụng mình: “Chuyện con làm sai, con gánh nổi, nhưng đứa bé vô tội, nêu nhữ con bị bắt vào tù, con con làm sao bây giờ, lẽ nào các bác không cân đứa cháu này nữa ư?”
Bồ mẹ Nhâm lúc này dao động, bọn họ muốn đứa cháu trai này, hiện nay.
chỉ có thể trước hết nghĩ cách bảo vệ Đường Phương Đường Phương đắc ý trong lòng, ả cũng biệt người nhà họ Nhâm sẽ không bỏ lại ả, người nhà họ Nhâm đại khái sẽ đảm bảo ả đến lúc sinh con ra, thế nhưng đứa trẻ một khi sinh ra, cũng hết cách đầy ả ra.
Đứa bé này là vũ khí lớn nhất của ả, ả sẽ giống như keo chó dính chặt lấy Nhâm gia, không tin chờ xem.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, một y tá bưng một chén canh thuốc đi đến: “Đường tiểu thư, thuốc giữ thai của cô đây, có thể uống lúc còn nóng.”
“Thuốc giữ thai? Thuốc giữ thai gì?”
Đường Phương nhìn chén nước thuốc đen thùi lùi kia.
Y tá cười nói: “Đứa bé trong bụng mặc dù không có trở ngại, thê nhưng tâm trạng cô lên xuống khá kịch liệt, cho nên Nhâm tiên sinh bảo chúng tôi chuẩn bị một chén thuốc dưỡng thai giữ thai cho cô, như vậy đảm bảo đứa trẻ bình an khỏe mạnh.”
Hóa ra là Nhâm Đống sắp xếp, Đường Phương nhận lấy chén thuốc, Nhâm Đông này ngoài miệng nói không muôn đứa bé này, thê nhưng.
dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của mình, anh ta vẫn rất đau lòng.
*“Á,” Đường Phương đột nhiên yếu ót kêu một tiêng: “Nóng quá.”
Mẹ Nhâm cho dù không thích Đường Phương, thế nhưng vì cháu trai bà ta đành nhịn, bà ta tiên lên tiếp nhận chén thuốc: “Để tôi đút cô uông.’
Thấy người nhà họ Nhâm đã bị mình năm chặt trong tay, Đường Phương hết sức đắc ý, ả ngoan ngoãn há miệng, uống hết chén thuốc mẹ Nhâm đút tói.
Đường Phương đặt tay trên bụng mình, không khỏi cảm khái đứa bé này thực sự là ngôi sao may mặn của ả, những ngày an nhàn của ả vẫn còn ở phía sau.
“Được rôi, thuộc giữ thai cô cũng uông xong rôi, trước đừng làm rộn, nghỉ ngơi một chút đi!” Bộ mẹ Nhâm chuân bị rời đi.
“Bác trai bác gái, vậy các cần phải giúp tôi, ngàn vạn lân đừng quên.
Đường Phương nhắc nhở Tột cái.
Bố mẹ Nhâm không nói gì, xem như là thầm chấp nhận.
Đường Phương đắp chăn, vui vẻ tiền mộng đẹp.
Không biết qua bao lâu, Đường Phương mơ một cơn ác mộng, ả mơ’ tới một tảng đá lớn đè trên bụng ả, bụng đau quá, tiếp theo bụng ả trở nên cứng ngắc.
Đường Phương lập tức mở mắt ra, từ trong ác mộng tỉnh lại, ả nhìn phòng bệnh này, may quá, ban nãy chỉ là mơ.
Đường Phương muốn thở phào, thế nhưng rất nhanh ả liền ý thức được không thích hợp, bụng ả thật sự rất đau.
Bình luận facebook