Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141-150
Chương 141: Hạ Tịch Quán Say Rượu
Tất cả các thiên kim danh viện của Hải Thành đều
nhanh chóng nhìn về cửa chính quán bar 1949, Lục
Hàn Đình tới rồi.
Hôm nay Lục Hàn Đình mặc một chiếc áo sơ mi phối
với quần tây đen, chất vải đắt đỏ được cắt may thủ
công ủi mượt không có chút nếp nhăn nào, anh bước
đi giống như đang trên thảm đỏ, khuôn mặt ưu nhã tự
phụ, khí chất lạnh lùng xa cách người lạ chớ gần.
Có Dạ Cần và Hoắc Tây Trạch cũng tới, ba người đàn
ông đứng đó không biết đã nói những gì, nhưng sự
xuất hiện của tam đại hào môn Lục Cố Hoắc của Hải
Thành đã thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người
trong đại sảnh quán bar.
Oa, Lục Tổng thật là đẹp trai.
Nhóm thiên kim danh viện Hải Thành mê luyến khuôn
mặt tuấn tú của Lục Hàn Đình, bởi vì đang nói chuyện
với Có Dạ Cần và Hoắc Tây Trạch cho nên bọn họ chỉ
nhìn thấy được nửa bên mặt, ánh đèn neon chiếu qua
phủ lên một tầng ngũ quang thập sắc trên khuôn mặt
của Lục Hàn Đình.
Những thiên kim danh viên này bình thường cũng
thích theo đuổi thần tượng, đều là những nhân vật
nam chính, oppa chân dài, khiến bọn họ gào thét liên
tục.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Lục Hàn Đình, chỉ riêng
ngoại hình của anh đã đủ để đá bay mấy oppa kia
hàng chục con phó, càng không bàn tới bộ dáng tự
phụ của ba người Lục Hàn Đình, Có Dạ Cần và Hoắc
Tây Trạch, khí chất cao quý cường đại hô mưa gọi gió
kia.
Đây là mị lực của một người đàn ông có thân phận tài
phú, địa vị quyền thề.
Mấy cô gái kia đều bị mê choáng rồi.
Chỉ gặp Lục tổng một lần là định chung thân luôn!
Lục tổng thỏa mãn tất cả tiêu chí tưởng tượng về đàn
ông của bọn họ.
Thật muốn được ở bên cạnh Lục tổng.
Hạ Nghiên Nghiên lạnh mắt nhìn bộ dáng háo sắc của
mấy vị thiên kim danh viện này, nếu như không vì đối
phó với Hạ Tịch Quán thì cô ta cũng không muốn cho
những danh viện này được nhìn thấy Lục Hàn Đình
đâu.
Lục Hàn Đình đã quá ưu tú nồi bật, bên cạnh không
bao giờ thiếu phụ nữ, dụ hoặc càng thêm nhiều.
Có điều ai có thể gả cho Lục Hàn Đình thì còn phải
xem bản lĩnh người đó, về điểm này, Hạ Nghiên
Nghiên tương đối tự tin.
Hạ Nghiên Nghiên liền ho nhẹ, nhìn Hoắc Tuyền một
chút.
Hoắc Tuyền lập tức mở miệng: “Được rồi, mọi người
đừng có háo sắc nữa, Lục tổng tuy hấp dẫn như vậy,
nhưng anh ấy chỉ thích Hạ Tịch Quán thôi, đừng quên
Lục tổng còn cho Hạ Tịch Quán thẻ hắc kim đấy, còn
tặng cả Only love cho Hạ Tịch Quán. Bây giờ cơ hội
tới rồi, Lục tổng đã tới quán bar, vậy thì chúng ta hãy
vạch trần bộ mặt thật của Hạ Tịch Quán cho Lục tổng
xem đi.”
Bị nhắc nhở như vậy, những thiên kim dnah viện này
liền kéo lại được lí trí của mình, chỉ cần nghĩ tới Lục
Hàn Đình ưu tú lại bị đồ nhà quê Hạ Tịch Quán kia mê
hoặc, bọn họ liền thấy không phục, không cam tâm.
“Đúng, bây giờ chúng ta đi tìm Lục tổng đi.”
“Tuyền Tuyền, loại rượu mạnh nhất quán bar nhà cô là
loại gì, lát nữa cô bảo người mang lên hai chai sau đó
chuốc say Hạ Tịch Quán đi.”
“Say rượu sẽ nói thật, còn bại lộ nguyên hình, đến lúc
đó chúng ta đi vào khích cô ta, rồi để Lục tổng ở bên
ngoài cửa nghe, lần này tuyệt đối không để cô ta chạy
thoát.”
“Biện pháp này được.”
Trong phòng VIP sang trọng, Diệp Linh nói: “Quán
Quán, Hạ Nghiên Nghiên này đúng là bụng đầy tâm
cơ, cô ta muốn mượn tay những danh viện này để đối
phó cậu.”
Hạ Tịch Quán cong môi: “Đây đều là những mánh
khóe mà Hạ Nghiên Nghiên quen dùng, bây giờ cô ta
muốn thiết kế mưu đồ lớn trên người Lục tiên sinh.”
“Cái này chẳng phải là… hợp ý chúng ta rồi à2”
Rốt cuộc cũng đợi được lúc Hạ Nghiên Nghiên biết
được tin Lục Hàn Đình là chủ nhân U Lan Uyễển, mà
cô ta còn từng gặp qua Lục lão phu nhân.
Lúc này cửa phòng xa hoa bị đẩy ra, người phục vụ
bưng tới hai ly cocktail.
Chương 142: Hai Người Có Quan Hệ Gì
Tửu lượng của Hạ Tịch Quán không tốt, uống một
chút là say, nhưng nhìn ly cocktail màu sắc sặc sỡ này
cô lại thấy thèm.
“Linh Linh, tớ có thể uống một ngụm cocktail không?”
“Tửu lượng của cậu không tốt, chỉ cho cậu nếm thử
một ngụm nhỏ thôi.”
Thấy Diệp Linh đồng ý, Hạ Tịch Quán liền cầm ly
cocktail lên, dùng ống hút uống một hớp nhỏ.
Ừ, ly Cocktail này rất dễ uống, mùi vị cũng rất ngọt.
Hạ Tịch Quán lại uống thêm một ngụm.
Chờ Diệp Linh phát hiện ra, thì một ly cocktail đã bị
uống sạch sẽ: “Quán Quán, sao cậu lại uống hết rồi,
cậu say rồi, cậu sắp say rồi.”
Hạ Tịch Quán bỏ ly xuống, Cocktail này uống rất thích,
nhưng sau khi uống xong cô liền cảm thấy cả gương
mặt của cô đều đỏ lên.
Nồng độ cồn trong ly Cocktail này rất cao, Hạ Tịch
Quán bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Lúc này có người đi vào, là hai thiên kim danh viện.
Hai thiên kim danh viện này đi rồi còn quay lại, mục
đích chính là để khích Hạ Tịch Quán: “Hạ Tịch Quán,
bọn tôi hỏi cô, Only Love có đúng là Lục tổng tặng cho
cô hay không?”
Ở bên kia, Lục Hàn Đình với Cố Dạ Cẩn và Hoắc Tây
Trạch vừa trò chuyện xong, ba người đang định đi vào
một phòng VỊP.
Thế nhưng nhóm thiên kim danh viện đi tới: “Lục tổng
xin chào, chúng em có chuyện muốn nói cho anh biết.”
Lục Hàn Đình ngắng đầu, ánh mắt hẹp dài chỉ liếc qua
những vị thiên kim này sauy đó bước chân không
ngừng lại mà đi tiếp.
“Lục tổng!” Nhóm thiên kim danh viện muốn đuổi theo.
Lúc này, Hoắc Tây Trạch đút tay trong túi quần đứng
chặn bọn họ lại, đôi mắt hoa đào khẽ híp lại: “Có ý gì
Vậy, muốn gây chuyện trên địa bàn của tôi sao, phụ
nữ muốn đi theo nói chuyện với Nhị ca tôi nhiều lắm,
đâu có thời gian trả lời các cô, đi đi, nếu không tôi gọi
bảo vệ tới lôi mấy cô ra ngoài đấy.”
Mọi người đều rất sợ Tiểu Bá Vương Hoác Tây Trạch
này, bọn họ chỉ có thể đứng yên một chỗ, hét theo
bóng lưng Lục Hàn Đình: “Lục tổng, Hạ Tịch Quán
cũng tới, ở ngay phòng phía trước, chúng em dẫn anh
tới tìm cô ta.”
Bước chân Lục Hàn Đình ở phía trước đã đi xa bỗng
ngừng lại.
Thấy Lục Hàn Đình, Có Dạ Cẩn và Hoắc Tây Trạch
cùng đi tới trước cửa, những thiên kim danh viện kia
đều kiềm chế vui mừng trong lòng: “Lục tổng, anh bị
Hạ Tịch Quán lừa gạt rồi, bây giò chúng em sẽ vạch
trần cô ta cho anh xem.”
Cửa phòng không đóng kín, Lục Hàn Đình đứng bên
ngoài nhìn vào trong đã thấy Hạ Tịch Quán ngồi trên
ghế salon, cô đã say rồi, khuôn mặt dưới khăn che
mặt đã bắt đầu đỏ ửng.
Mày kiếm của Lục Hàn Đình lập tức nhíu lại.
Mấy vị thiên kim danh viện bên trong mở miệng hỏi:
“Hạ Tịch Quán, Only Love là Lục tổng tặng cho cô
sao?”
Hạ Tịch Quán cảm thấy cả đầu phát nóng, choáng
váng, gật nhẹ đầu nói: “Đúng vậy, Only Love là Lục
tổng của các cô tặng cho tôi đấy.”
“Vậy quan hệ của cô với Lục tổng là như thế nào?”
Quan hệ như thế nào?
Hạ Tịch Quán cảm thấy cả người đều như đang trôi
dạt trên mây rồi, thật nhẹ nhàng êm ái: “Lục tổng là…
là tiểu bạch kiểm mà tôi bao nuôi.”
Phốc.
Hoắc Tây Trạch ở phía sau không nhịn được cười
phun ra.
“Hạ Tịch Quán, cô điên rồi à, cô dám nói Lục tổng là…
là tiểu bạch kiểm mà cô bao nuôi?”
Giọng nói trong trẻo của Hạ Tịch Quán đã nhuốm men
say: “Các cô không nghe lầm đâu, Lục tổng của các
cô chính là tiểu bạch kiểm mà tôi bao nuôi, phụ
trách… đưa thẻ cho tôi… tặng dây chuyền kim cương
cho tôi… còn phụ trách làm ấm giường cho tôi.”
Hít.
Cả đám người như hít phải ngụm khí lạnh.
Hạ Tịch Quán không nhìn sắc mặt đại biến của mọi
người, trong đầu cô nhớ lại khuôn mặt tuấn tú của Lục
Hàn Đình, cười hì hì nói: “Vóc người Lục tổng siêu
đẹp luôn, cơ bụng sáu múi, rất thích hôn, kỹ thuật hôn
siêu đẳng, nhưng còn một chuyện… trên giường cũng
rất dũng mạnh.”
Chương 143: Ôm Cô Về Nhà
Chương 143: Ôm Cô Về Nhà
Cả đám chấn kinh, mọi người nhìn Hạ Tịch Quán như
nhìn kẻ điên, sau đó lại nhìn kẻ phụ trách làm ám
giường phi thường dũng mãnh Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình đứng bên ngoài cửa, tay đút trong túi
quần, nhìn thấy bộ dáng say rượu của Hạ Tịch Quán
anh đã không vui, bây giờ mày kiếm lại nhăn lại, môi
mỏng khẽ mím.
Những thiên kim danh viện này thiếu chút nữa tức đến
ngất đi, Hạ Tịch Quán dựa vào cái gì, dựa vào cái gì
mà dám nhục nhã Lục tổng như vậy?
Con quỷ nhà cô mau buông Lục tổng ra, để chúng tôi
tới.
Nhóm thiên kim danh viện nhịn xuống xúc động muốn
xé xác Hạ Tịch Quán ra, rất tốt, cô đã bại lộ, chỉ cần
bọn họ khích thêm thôi: “Hạ Tịch Quán, tôi nhớ không
nhằm thì cô đã kết hôn rồi mà, bây giờ cô với Lục tổng
xem như là đã vượt quá giới hạn, vậy sau này cô có ý
định ly hôn để đi theo Lục tổng hay không?”
Chương 143: Ôm Cô Về Nhà
Cái đầu nhỏ của Hạ Tịch Quán ngày càng nặng, nghe
không rõ lời người khác nói chuyện rồi, cô chỉ lắm
bẩm nói: “Việc này không phải càng kích thích hay
sao, Lục tổng của các cô muốn… thì cũng phải xem
tâm tình của tôi ra sao đã.”
Vừa dứt lời, cửa phòng xa hoa bị đẩy ra, Lục Hàn
Đình nện bước vững vàng đi vào.
Hạ Tịch Quán nghe thấy ngước mát lên. A, dường
như cô nhìn thấy… Lục Hàn Đình.
Làm sao có thể chứ?
Hạ Tịch Quán dùng sức lấy tay dụi mắt.
Những thiên kim danh viện đều nhảy dựng lên, Hạ
Tịch Quán, cuối cùng diện mạo thực của cô đã bị bại
lộ.
“Lục tổng, Hạ Tịch Quán nói… nói anh là bạch kiềm
mà cô ta bao nuôi, nói rất dõng dạc.”
“Lục tổng, Hạ Tịch Quán cũng chưa ly hôn…. còn
muốn suy nghĩ thêm, em tháy là cô ta chỉ muốn chơi
kích thích, ham vinh hoa phú quý của anh mà thôi.”
Hạ Nghiên Nghiên đứng ngoài cửa nhếch môi, không
nghĩ tới Hạ Tịch Quán sau khi say rượu lại bại lộ triệt
để như vậy, một người phụ nữ nông thôn như cô ta đã
có chồng mà còn dám dõng dạc nói ra những lời
không biết xấu hổ này, Lục Hàn Đình làm sao có thể
tha thứ cho cô chứ?
Xem ra hôm nay cô ta xúi giục những thiên kim danh
viện này tới đối phó Hạ Tịch Quán quả là quyết định
sáng suốt, Hạ Nghiên Nghiên sáng mắt lên xem kịch
Vui.
Lục tiên sinh tới thật à?
Hạ Tịch Quán vội vàng đứng dậy, đi về phía Lục Hàn
Đình: “Lục tiên sinh…”
Bước chân của cô tuy nhẹ nhàng nhưng lại lảo đảo
trên đường, đi được mấy bước suýt thì ngã nhào
xuống.
Lục Hàn Đình đưa tay ra, một tay kéo cô ôm vào trong
ngực mình, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: “Chơi
chán chưa?”
Hạ Tịch Quán dang tay ôm chặt hai bên eo Lục Hàn
Đình, khuôn mặt nhỏ ngắng lên nhìn anh: “Lục tiên
sinh, bọn họ nói cái gì mà, nói cái gì mà… Em chơi
kích thích, còn nói em ham vinh hoa phú quý của
Nhi:
Đứng ngoài cửa Hạ Nghiên Nghiên không khỏi cứng
đờ, cô ta không hiểu rõ thái độ của Lục Hàn Đình lắm,
không phải anh nên phẫn nộ, sau đó đạp cho Hạ Tịch
Quán một cước à?
Vì sao anh lại ôm lấy Hạ Tịch Quán, mà lúc này Hạ
Tịch Quán vốn say rượu ở trong ngực đàn ông làm gì
Vậy, cáo trạng ư
Nhưng những điều này đâu có nói oan cô?
Những lời này không phải đều do chính cô tự nói sao?
Lục Hàn Đình nhìn Hạ Tịch Quán sau khi say rượu lại
lộ ra vẻ mặt ngây thơ, đôi mắt trong suốt kia lắp lánh
nước như hồ thu, có chút vô tội có chút ủy khuất đáng
thương, giọng nói thanh tú động lòng người, cùng với
giọng nói trong trẻo hàng ngày hoàn toàn khác biệt.
Lục Hàn Đình đưa tay xoa đầu cô: “Kích thích không
dễ chơi đâu, vinh hoa phú quý của đàn ông vốn là đề
cho phụ nữ hưởng thụ.”
Hạ Nghiên Nghiên: “…”
Đám người kia: “…”
Lúc đầu bọn họ còn cho rằng Hạ Tịch Quán đã đủ
khoa trương phách lối nhưng Lục Hàn Đình bây giờ lại
càng phách lối hơn.
Hai người này so với nhau, quả thực là phách lối
khiến người ta giận phát sôi.
Hạ Tịch Quán vẫn không vui: “Thế nhưng mà, bọn họ
đều không tin em… anh là tiểu bạch kiểm mà em bao
nuôi, em muốn đánh vào mặt mấy người họ…”
“Ừ.” Lục Hàn Đình lên tiếng: “Muốn tát ai2”
Hạ Tịch Quán dùng ánh mắt chỉ chỉ mấy thiên kim
danh viện trong phòng, vừa vặn tìm được thân ảnh Hạ
Nghiên Nghiên đang đứng trước cửa, chỉ thêm hai
lần: “Chính là bọn họ, chính là bọn họ.”
Ánh mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình liếc một vòng
trên mặt mấy vị thiên kim, sau đó rơi vào người Hạ
Nghiên Nghiên, môi mỏng khẽ nhéch lên: “Em nói cái
gì thì chính là cái đấy. Anh chính là tiểu bạch kiểm mà
em bao nuôi.”
Hít
Nhóm thiên kim danh viện này liên tục hít vào, hoài
nghỉ là mình nghe lầm rồi.
Thế giới này đang xảy chuyện gì vậy?
Phá vỡ mọi tưởng tượng của bọn họ.
Hạ Nghiên Nghiên đứng bên cạnh cửa giống như bị
điện giật, sắc mặt trắng bệch, cô nhìn thẳng về phía
Lục Hàn Đình, bên tai quanh quản lời nói vừa rồi của
anh: Anh chính là tiểu bạch kiểm mà em bao nuôi.
Lục Hàn Đình là ai?
Chỉ mới mười mấy tuổi đã trở thành lão đại quậy tung
giới kinh doanh, một đại nhân vật thần bí lật tay hô
mưa gọi gió ở Hải Thành.
Vậy mà anh lại dung túng Hạ Tịch Quán như vậy.
Mắu chốt này, anh vì Hạ Tịch Quán, mà muốn hung
hăng đánh vào mặt cô ta.
Lục Hàn Đình lại cúi xuống nhìn cô gái dưới ngực,
giọng nói trầm thấp dỗ dành: “Lần này bọn họ tin rồi,
anh cũng thay em đánh vào mặt bọn họ rồi, chúng ta
đi về nhé?”
Hạ Tịch Quán nghĩ nghĩ: “Không được, còn có Linh
BÌNH?
Diệp Linh cong môi cười khoát tay nói: “Quán Quán,
cậu về trước đi, bye bye.”
Hạ Tịch Quán vẫn không nói gì, Lục Hàn Đình liền ôm
ngang cô lên, hai người rời khỏi căn phòng xa hoa
này.
Hạ Nghiên Nghiên vẫn chưa từ bỏ ý định, ôn nhu ủy
khuất mở miệng: “Lục tổng…”
Lục Hàn Đình nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp rời
đi.
“Nhị ca, anh vội vàng mang Hạ Tịch Quán về làm gì,
có phải muốn hầu hạ Hạ Tịch Quán thật tốt để khiến
cô ấy thay đổi suy nghĩ hay không…” Hoắc Tây Trạch
vô cùng hưng phấn mở miệng sau lưng Lục Hàn Đình.
Hoắc Tây Trạch ngừng lại, trong lòng không khỏi chậc
chậc, Nhị ca đã bị Hạ Tịch Quán làm cho đầu hàng
rồi.
Trong phòng VỊP, đám thiên kim danh viện hào hứng
ùa tới, rồi lại thất vọng ra về.
Bọn họ đi tới bên cạnh Hạ Nghiên Nghiên: “Nghiên
Nghiên, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, trước đó
không phải Lục tổng đã đưa 120 triệu cho cô sao,
chúng tôi còn tưởng cô với Lục tổng đang ở cạnh
nhau, sao bây giờ Lục tổng lại đi thích Hạ Tịch Quán
rồi?”
Chương 144: Rượu Thúc Tình
Sắc mặt Hạ Nghiên Nghiên tái nhợt, chiếc bẫy hôm
nay cô ta lập ra đã không thể hãm hại Hạ Tịch Quán,
mà còn khiến mình bị mắc vào.
Hiện tại toàn bộ danh viện Hải Thành đều biết Lục
Hàn Đình thích Hạ Tịch Quán, mà chuyện Lục Hàn
Đình vì cô ta mà bỏ ra 120 triệu đều trở thành chuyện
cười.
Xem như là cô ta hiểu rồi, người đàn ông Lục Hàn
Đình kia chính là núi dựa lớn nhất của Hạ Tịch Quán.
Hạ Nghiên Nghiên vừa định mở miệng thì đã có người
nói thay.
“Cô còn không nhìn ra à, Hạ Nghiên Nghiên bị bỏ rơi
rồi, bây giờ Hạ Tịch Quán mới là niềm vui mới.”
“Vừa nãy Lục tổng đi ngang bên cạnh cô ta cũng
không hề nhìn lấy một chút, quả thực đã xem cô ta
thành không khí rồi.”
Chương 144: Rượu Thúc Tình
“Lục tổng khi nãy đã nói thay Hạ Tịch Quán đánh, ý
chính là muốn đánh vào mặt Hạ Nghiên Nghiên đáy.”
“Chúng ta đi thôi, dù sao Lục tổng cũng không có cho
chúng ta 120 triệu, chúng ta cũng không cần đi làm kẻ
ngốc lo chuyện người khác.”
Những danh viện này vốn đã rất ghen ghét Hạ Nghiên
Nghiên, bây giờ Hạ Nghiên Nghiên bị bỏ rơi, cho nên
bọn họ liền dồn hết oán khí trên người Hạ Tịch Quán
lên người Hạ Nghiên Nghiên mà châm chọc khiêu
khích, sau đó uốn éo lắc mông rời đi.
Hạ Nghiên Nghiên trước giờ chưa bao giờ phải chịu
cảnh tượng như vậy, cô ta đứng nguyên tại chỗ, cắn
chặt răng tới mức bật máu.
Lúc này, Hạ Nghiên Nghiên nhìn thấy Có Dạ Cần, vội
lên tiếng hỏi: “Dạ Cần, rốt cuộc Hạ Tịch Quán với Lục
tổng đã xảy ra chuyện gì vậy, có phải mọi người có
chuyện giấu em không?”
Có Dạ Cần không nói gì, Diệp Linh từ trong phòng đi
Chương 144: Rượu Thúc Tình
ra, nhìn thấy Cố Dạ Cẩn đứng bên ngoài, bên cạnh
Có Dạ cẩn là Hạ Nghiên Nghiên.
Diệp Linh vẫn chủ động chào một tiếng: “Anh.”
Ánh mắt Cố Dạ Cẩn nhìn sang, quan sát Diệp Linh
một vòng từ trên xuống dưới, thấy trang phục tương
đối mát mẻ của cô liền không vui mím môi nói: “Lát
nữa anh đưa em về.”
Diệp Linh đưa tay vén một lọn tóc bên tai, lười biếng
nói: “Anh trai, anh vẫn nên chuyên tâm đi với người
yêu đi, Hạ Nghiên Nghiên xem chừng đã không còn
cơ hội gả cho Lục tổng rồi, vậy thì anh liền có cơ hội,
cố lên.”
Nói xong Diệp Linh quay người rời đi.
Cố Dạ Cẩn lập tức nhíu mày, lúc này Hạ Nghiên
Nghiên không có kiên nhẫn kêu lên: “Dạ Cần, anh vẫn
chưa trả lời câu hỏi của em.”
Có Dạ Cần vẫn nhìn theo bóng lưng Diệp Linh đi xa,
không hề đem ánh mắt đặt trên người Hạ Nghiên
Chương 144: Rượu Thúc Tình
Nghiên, lạnh nhạt nói: “Đó là chuyện riêng của Hàn
Đình, em có thể tự đi hỏi cậu ấy, anh không tiện nói.”
“Dạ Gần, bây giờ anh nói chuyện qua loa thiếu kiên
nhẫn với em như vậy, có phải là vì Diệp Linh đã trở về
hay không?”
Hạ Nghiên Nghiên không thể chịu đựng được thái độ
của hai người đàn ông đối với mình như vậy, ánh mắt
của tất cả đàn ông đều nên đặt trên người cô ta.
Lúc này Cố Dạ Cần mới quay đầu, ánh mắt u ám nhìn
Hạ Nghiên Nghiên: “Chuyện của em với Hạ Tịch Quán
anh không có hứng thú, nhưng đừng đem chủ ý đánh
lên người không nên đánh.”
Hạ Nghiên Nghiên trong lòng giật mình, quen biết lâu
như vậy, Có Dạ Cần luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô
ta, người ngoài đều nghĩ rằng anh thích cô ta.
Hiếm khi anh có thần sắc nghiêm nghị như vậy với cô,
ngoại trừ chuyện liên quan tới… Diệp Linh.
Diệp Linh là vảy ngược của anh, bắt luận kẻ nào cũng
Chương 144: Rượu Thúc Tình
không được chạm vào.
Lúc này Hoắc Tây Trạch từ trong phòng chạy ra: “Chết
rồi, anh Dạ Cẩn, em vừa nhìn thấy Hạ Tịch Quán
uống hết một ky Cocktail, là One-night-stand, loại
rượu em mới nhập về, kẻ nào không có mắt dám
mang đến đây, Nhị ca có thể đánh chết em hay
không?”
One-night-stand, dịch ra là tình một đêm, có nghĩa là
rượu thúc tình.
Hạ Nghiên Nghiên biến sắc, không nghĩ tới Hạ Tịch
Quán lại uống rượu thúc tình, như vậy đêm nay cô ta
với Lục Hàn Đình…
Có Dạ Cần không nói lời nào, xoay người rời đi.
“Anh Dạ Cần, anh đi đâu vậy?”
Cái này còn cần phải hỏi sao, Cố Dạ Cẩn đương
nhiên là đi tìm Diệp Linh.
Hạ Tịch Quán uống One-night-stand, vậy Diệp Linh có
Chương 144: Rượu Thúc Tình
uống hay không?
Chương 145: Đau, Anh Làm Em Đau
Diệp Linh vào nhà vệ sinh, dùng tay vỗ nước lạnh lên
mặt, sau đó đi ra cửa.
Lúc đi ra ngoài hành lang, phía đối diện có một phú
nhị đại đi tới, vừa trông thấy Diệp Linh, hai mắt anh ta
liền sáng lên: “Diệp mỹ nhân, cô về Hải Thành rồi à?”
Ánh mắt của phú nhị đại tùy ý liếc cả người Diệp Linh,
năm Diệp Linh chỉ mới 18 tuổi, còn non nót, nhưng chỉ
sau hai năm trở về, cô đã nở rộ như một bông hoa
hồng, ngũ quan xinh đẹp tươi tắn cùng với đôi mắt
ngập nước câu hồn, phía dưới là đôi môi đỏ kiều
diễm, tỏa ra sức hút trí mạng với đàn ông.
Phú nhị đại quan sát cơ thể tựa như báu vật của Diệp
Linh, trang phục cổ điển màu rượu vang tôn trọn lên
làn da trắng nõn nà của cô, mái tóc quăn màu trà lười
biếng tản bên vai, càng thêm phần kinh diễm tuyệt mĩ.
“Diệp mỹ nhân, hai năm này cô cũng đã trở thành đại
minh tinh rồi, bọn tôi chỉ có thể gặp cô trên TV mà thôi,
Chương 145: Đau, Anh Làm Em Đau
hôm nay trùng hợp gặp mặt như vậy, để tôi mời cô
một chén.” Phú nhị đại cười dâm tà nói.
Diệp Linh đứng yên tại chỗ, đôi mắt ngập nước ngắng
lên nhìn phú nhị đại: “Đàn ông muốn mời tôi uống một
chén có nhiều lắm, anh tính là cái thá gì chứ?”
Gương mặt phú nhị đại trầm xuống: “Diệp Linh, cho cô
chút mặt mũi mà cô còn không nhận, không phải chỉ là
một con hát à, cái loại ai ra giá cao thì bồi uống rượu
mà.”
Diệp Linh cong môi cười: “Nếu biết tôi đã có giá thị
trường, vậy sao anh không đi hỏi thăm một chút xem,
muốn uống rượu với tôi, thì phải xem tiền trong túi anh
có đủ hay không.”
“GộI”
Phú nhị đại cảm thấy nhục nhã vô cùng, trước kia
Diệp Linh nhu thuận mềm mại giống nụ hoa được bao
bọc dưới cánh chim của Cố Dạ Cần, mà bây giờ Diệp
Linh lại trở nên cao lãnh kiêu căng, quyến rũ lãnh
diệm, tựa như một đóa hoa hồng có gai sắc.
Chương 145: Đau, Anh Làm Em Đau
Phụ nữ như vậy càng kích thích dục vọng chỉnh phục
. của đàn ông.
Tên phú nhị đại lộ ra ánh mắt hèn mọn: “Diệp Linh,
suy cho cùng cô cũng chỉ là con gái nuôi mà thôi, hai
năm nay xuất đạo đều nhờ có Cố Dạ Cần che chỏ,
một đường hộ giá cho cô, tốt nhất là cô hãy đảm bảo
mình vĩnh viễn được Có Dạ Cần sủng ái, còn néu đợi
đến khi bị vứt bỏ, dựa vào gương mặt và thân hình
này, cô chỉ có thể biến thành đồ chơi của đàn ông mà
thôi.”
Diệp Linh nhìn tên phú nhị đại kia nói: “Là phụ nữ, làm
sao để có được sự sủng ái của Cố Dạ Cẩn thì là
chuyện của tôi, còn đàn ông như anh, thì phải nghĩ
cách làm sao để đánh bại Cố Dạ Cẩn, sau đó trở
thành kim chủ của tôi, chứ không phải chờ ở sau lưng
Có Dạ Cần nhặt xương, tôi xem thường anh.”
Phú nhị đại không nghĩ Diệp Linh lại nhanh mồm
Chương 145: Đau, Anh Làm Em Đau
nhanh miệng như vậy, thật sự là đâm vào tử huyệt của
anh ta, dù sao chỗ này cũng không có ai, nếu anh ta
định làm gì cô thì cũng sẽ không có ai phát hiện.
Tà niệm này một khi được sinh ra thì không thể ngăn
chặn lại được, tên phú nhị đại liền đi lên túm chặt lấy
tay Diệp Linh: “Diệp Linh, hôm nay tôi muốn nếm thử
xem mùi vị của đệ nhất mỹ nhân Hải Thành rốt cuộc
mê hồn tới mức nào.”
Diệp Linh cười lạnh, thời điểm bàn tay mập ú đưa
qua, cô vẫn đứng yên tại chỗ, không hề cử động.
Một giây sau, một giọng nói lạnh thấu xương từ phía
sau lưng truyền tới: “Cậu thử động vào em ấy một
chút xem.”
Chương 146: Sự Nhân Từ Lớn Nhất
Bàn tay của phú nhị đại cứng đờ giữa không trung,
cuối cùng không dám tiền lên nửa bước, anh ta ngước
mắt lên chỉ thấy Có Dạ Cần đang bước tới gần.
Cố Dạ Cần mặc một chiếc áo khoác màu đen, đứng ở
phía ngược sáng, dung nhan tuần mĩ như ngọc lờ mờ
dưới ánh đen, nhìn không rõ cả người nhưng ánh mắt
lạnh như băng rơi thẳng vào người phú nhị đại, đáy
mắt u tối thâm sâu như mực, rét lạnh như vực sâu vạn
trượng.
Tên phú nhị đại chỉ cảm thấy da đầu tê rần, vội vàng
rụt tay lại: “Cố… Cố thiếu, anh hiểu lầm rồi. Tôi… tôi
không dám có ý nghĩ gì với Diệp mỹ nhân cả, vừa nãy
chỉ là… chỉ là muốn nắm tay cô ấy mà thôi…”
Có Dạ Cần đi tới bên cạnh người Diệp Linh, hững hờ
mở miệng nói: “Cái tay nào của cậu muốn nắm tay cô
ấy thì tự phế nó đi.”
Thoáng cái sắc mặt tên phú nhị đại liền trắng bệch,
không nói tới Lục Hàn Đình thần bí thâm trầm thì thế
Chương 146: Sự Nhân Từ Lớn Nhất
gia trâm anh tài phiệt chân chính ở Hải Thành này
chính là Cố gia, đến thế hệ của Cố Dạ Cần làm thiếu
chủ, tác phong của anh mạnh mẽ tàn bạo khiến cho
mọi người đều sinh lòng sợ hãi.
“Các anh cứ từ từ chơi, tôi đi trước.” Diệp Linh không
có hứng thú cho nên xoay người rời đỉ.
Cố Dạ Cần nhìn bóng lưng Diệp Linh rời đi, vội vàng
chạy theo, lúc sắp đi anh nhẹ nhàng nói: “Tự mình
động thủ đi, nếu để tôi phái người tới động thì tôi sẽ
cho cậu biết phế một tay của cậu đã là sự nhân từ lớn
nhất của tôi rồi.”
Rất nhanh, phía sau liền truyền tới tiếng kêu thảm
thiết của phú nhị đại tự phế đi cánh tay phải của mình.
Diệp Linh vừa đi tới chỗ rẽ thì cổ tay bị kéo lại về sau:
“Linh Linh.”
Diệp Linh liền dừng bước, ngước mắt lên nhìn Cố Dạ
Cần cong môi cười nói: “Anh trai, anh tìm em có việc
Chương 146: Sự Nhân Từ Lớn Nhất
gì sao?”
Cố Dạ Cần nhìn điệu bộ giả cười của cô, thấp giọng
khiển trách: “Sau này không cho phép em tới máy chỗ
này chơi nữa, bây giờ đi về với anh.”
“Vì sao? Anh, em đã lớn rồi, vì sao không thẻ tới quan
bar chơi, Hạ Nghiên Nghiên cũng tới, sao anh không
quản cô ta đi?”
“Em không giống với cô ta, ngoại hình em quá nỗi bật,
trong lòng còn không tự biết sao?” Cố Dạ Cần lạnh
lùng cắt ngang.
Diệp Linh khép hờ mi xuống: “Ò, em coi như là anh
đang khen em đấy, cảm ơn nha, bây giờ có thể bỏ tay
. em ra chưa?”
Cố Dạ Cẩn quan sát mọi biểu cảm trên khuôn mặt
xinh đẹp của cô, ánh mắt dịch xuống dưới đôi chân
thon dài lộ ra dưới tà váy.
Diệp Linh cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, ánh
mắt vừa rồi của anh giống hệt với tên phú nhị đại kia,
Chương 146: Sự Nhân Từ Lớn Nhất
cô tức giận vung tay ra: “Đừng có dùng ánh mắt đó
nhìn lên người em.”
Cố Dạ Cẩn cười như không cười: “Vậy sau này em
đừng có mặc như vậy nữa, dáng dấp đẹp như vậy
không phải lỗi của em, nhưng cố ý mặc rêu rao như
vậy thì là do em rồi.”
Diệp Linh đáp lại: “Chỉ có kẻ dâm tà mới suy nghĩ như
„
vậy.
“Nếu vừa nãy anh không tới thì em định làm như thế
nào?”
“Không đâu, anh nhát định sẽ tới.” Nói xong Diệp Linh
quay người rời đi.
Nhưng Có Dạ Cần đã túm vai cô lại, dùng sức ép cô
về phía tường, ngăn cô lại trong lồng ngực mình.
Bờ lưng mềm mại nhỏ nhắn của Diệp Linh liền trực
tiếp đụng phải vách tường, rất đau, cô rơm rớm nước
mắt nhìn anh: “Đau, anh làm em đau rồi.”
Chương 146: Sự Nhân Từ Lớn Nhất
Cô gái này là một tay anh nuôi lớn, chiều chuộng,
không ai hiểu hơn anh về sự yếu ớt của cô ấy, không
chịu nổi một chút đau đớn nào.
Trong đầu bỗng hồi tưởng lại ngày sinh nhật thứ 18
của cô, hôm đó trong phòng anh, cô mềm mại chui
vào trong ngực anh, đôi mắt ngập nước nói với anh
rằng mình đau như thế nào.
Yết hàu Cố Dạ Cẩn nhấp nhô lên xuống, đôi mắt
thanh lãnh bây giờ đã nhuộm không ít sắc đỏ: “Đừng
nói đau với anh, đau thì cố chịu đi.”
Diệp Linh nhíu mày lại.
“Linh Linh, em ỷ vào việc anh chiều em nên muốn làm
gì thì làm sao, hử?”
Diệp Linh nhìn anh nói: “Em chính là đang cậy vào
việc anh chiều chuộng em đấy. Nếu như có một ngày
em phát hiện anh không còn chiều em nữa, thì em
cũng sẽ không tự tung tự tác như vậy nữa.”
Chương 147: Lời Nói Thật Lòng Mạo Hiểm
Có Dạ Cần chỉ nhìn cô không nói gì.
Diệp Linh duỗi hai tay ra chống lên ngực anh, dùng
sức đây ra ngoài.
“Hạ Tịch Quán vừa uống một ly Cocktail One-night-
stand trong phòng VIP kia, em có động vào không?”
Cố Dạ Cần hỏi.
. “One-night-stand?”
Diệp Linh nhíu mày, cô không nghĩ tới ly Cocktail kia là
One-nighf-stand, vừa nãy Quán Quán đã uống hết
một ly rồi.
“Em không uống.”
Diệp Linh nói xong liền lấy điện thoại ra gọi cho Hạ
Tịch Quán.
Quả nhiên chuông điện thoại kêu nhiều lần nhưng đầu
dây bên kia không có ai nhắc máy.
Chương 147: Lời Nói Thật Lòng Mạo Hiểm
Diệp Linh định gọi tiếp thì Cố Dạ Cẩn đã giành lấy
điện thoại của cô.
Diệp Linh càng nhíu mày: “Anh làm gì vậy, trả di động
cho em, em phải gọi cho Quán Quán.”
“Thời điểm bọn họ biểu diễn Xuân Cung Đồ sống em
cũng muốn xem à?”
Diệp Linh giận dữ giật lại điện thoại của mình.
Có Dạ Cẩn nhéch mép cười: “Tây Trạch đã gọi cho
Hàn Đình rồi, chuyện của Hạ Tịch Quán em không
cần quan tâm đâu, bây giờ anh đưa em về.”
Bên kia, Hoắc Tây Trạch đang gọi điện cho Lục Hàn
Đình, rất nhanh điện thoại đã được kết nói, thanh âm
trầm thấp từ tính của Lục Hàn Đình vang lên: “Alo Tây
Trạch.”
Chương 147: Lời Nói Thật Lòng Mạo Hiểm
“Nhị ca, em nhất định phải nói cho anh biết một
chuyện, chỉ sợ anh sẽ đánh chết em mắt.”
Lục Hàn Đình đang lái xe, ống tay áo xắn lên cao lộ ra
cánh tay mạnh mẽ hữu lực, bên trên tay lái đeo một
chiếc đồng hồ đắt đỏ, lái xe Rolls-Royce trên đường
về nhà.
Hạ Tịch Quán ngồi trên ghế lái phụ, đôi mắt lờ đờ say,
cả người bập bềnh như trên mây, thân nhiệt còn chậm
rãi tăng cao.
“Nóng quá…”
Hạ Tịch Quán còn đưa tay giật chiếc nơ trên cổ, kéo
xuống hai cúc áo, lộ ra cần cổ trăng nõn bên trong.
“Nóng chết mắt…”
Hạ Tịch Quán còn định cởi cả quần áo.
Lúc này giọng nói của Lục Hàn Đình vọng tới: “Đừng
cởi nữa.”
Chương 147: Lời Nói Thật Lòng Mạo Hiểm
Đừng cởi nữa?
Hạ Tịch Quán vội quay đầu sang, đôi mắt mê ly nhìn
vào Lục Hàn Đình, chỉ thấy ánh mắt của anh đang
dịch từ gương mặt xinh đẹp của cô xuống dần tới cần
cổ trắng nõn thơm ngái…
Hạ Tịch Quán tròn mắt lên nhìn, từng đường cong
xinh đẹp lấp ló ẩn hiện dưới lớp vải, vô cùng mê
người.
Hạ Tịch Quán vẫn còn mê man, bộ dáng ngốc nghéch
nhìn về phía Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình cũng quay sang nhìn cô, yết hầu nhấp
nhô lên xuống: “Đừng cởi nữa, néu không anh sẽ nhìn
thấy hết sạch cả người em đấy.”
Nháy mắt Hạ Tịch Quán vội dựng cổ áo của mình lên,
lý trí hồi phục lại một chút, trời ạ, cô đang làm cái gì
Chương 147: Lời Nói Thật Lòng Mạo Hiểm
vậy?
Cởi quần áo ngay trước mặt Lục tiên sinh ư2
Cô đưa tay áp lên má, cả mặt cũng nóng theo, nhiệt
độ trên người càng ngày càng tăng, thật sự rất khó
chịu.
Hai mắt Lục Hàn Đình nhìn thẳng về phía trước, nói
chuyện với Hoắc Tây Trạch trong điện thoại: “Nói đi,
có chuyện gì?”
“Nhị ca, vừa nãy lúc ở quán bar Hạ Tịch Quán đã
uống một ly One-night-stand.” Hoắc Tây Trạch nói.
Lục Hàn Đình đương nhiên cũng biết One-night-stand
là cái gì, anh khẽ nhíu mày lại, lúc này bên mũi truyền
tới một mùi hương thơm trong trẻo của thiếu nữ, thân
thể mềm mại của Hạ Tịch Quán đã đỏ lên vai anh.
Hạ Tịch Quán úp cả mặt vào bờ vai anh, giống như
một con mèo nhỏ cọ cọ, nhỏ giọng làm nững: “Lục tiên
sinh, anh sờ một chút xem, có phải là em sốt cao rồi
không… Em nóng quá…”
Chương 147: Lời Nói Thật Lòng Mạo Hiểm
Hạ Tịch Quán ngửi được hương vị đàn ông nam tính
trên người Lục Hàn Đình, sạch sẽ tươi mát, giống như
đang ở trong sa mạc hoang vắng thì gặp được một
vũng nước mát lạnh, không ngừng hắp dẫn cô tới gần.
Hạ Tịch Quán choàng tay ôm qua cổ anh, cái miệng
nhỏ nhích dần lên thơm lên một bên gò má của anh.
Lục Hàn Đình đang lái xe, bị cô đánh lén một cái như
vậy, vô lăng trong tay suýt thì mất khống chế.
Bíp.
Phía sau liền truyền tới tiếng còi xe đinh tai.
Chương 148: Em Ngoan Ngoãn Một Chút Cho Anh
“Nhị ca, anh đang làm gì đấy, mẹ nó không phải anh
đang chơi đùa với Hạ Tịch Quán trên xe đấy chứ, vãi,
vậy thì Nhị ca cũng không thể đánh em, phải khen em
mới đúng, một ly One-night-stand này đủ cho anh với
Hạ Tịch Quán chơi cả đêm dài đấy.”
Lục Hàn Đình chỉnh lại vô lăng, nhanh chóng đổi làn
xe, con mèo quấn người bên cạnh đã thừa dịp anh
không để ý mà hôn anh thêm máy cái nữa.
Nhưng đều là hôn bừa hôn loạn.
Lục Hàn Đình tự cảm thấy bản thân mình cũng không
phải Liễu Hạ Huệ, khinh thường kiểu ngồi trong lòng
mà không loạn.
Điện thoại của Hoắc Tây Trạch thực sự quá òn, Lục
Hàn Đình bèn rút tai nghe vứt sang một bên, tắt điện
thoại.
“Lục tiên sinh…” Lúc này Hạ Tịch Quán đang ghé đầu
vào bên vai anh, không ngừng thỏi khí vào tai: “Đừng
Chương 148: Em Ngoan Ngoãn Một Chút Cho Anh
cho là em không biết nhé, anh vẫn luôn muốn nhìn hết
của em, đồ háo sắc nhà anh.”
Khóe mắt Lục Hàn Đình hơi hồng lên, cô còn tiếp tục
làm loạn thì anh cũng không thể nào lái xe được nữa.
Lục Hàn Đình duỗi một tay ra lôi Hạ Tịch Quán nằm
nhé. xuống đùi mình.
Hạ Tịch Quán chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả
người càng choáng váng, cô định giãy dụa.
Nhưng từ trên đỉnh đầu bỗng vang lên giọng nói uy
hiếp của đàn ông: “Quán Quán, biết anh háo sắc thì
ngoan ngoãn một chút cho anh, nếu không anh không
khách khí với em đâu.”
Sau khi say rượu Hạ Tịch Quán vẫn rất sợ Lục Hàn
Đình, cô lập tức ngoan ngoãn nằm yên.
Quán bar 1949.
Chương 148: Em Ngoan Ngoãn Một Chút Cho Anh
Hoắc Tây Trạch nghe tiếng tút tút ở đầu dây bên kia,
bèn bỏ điện thoại xuống, đúng lúc này nhìn thấy Có
Dạ Cần đưa Diệp Linh ra, anh vội vàng chạy lên: “Anh
Dạ Cần, Diệp mỹ nhân.”
Có Dạ Cần lên tiếng hỏi: “Bên chỗ Hàn Đình thế nào
rồi?”
Hoắc Tây Trạch nháy nháy đôi mắt hoa đào: “Tốt lắm
tốt lắm. Anh Dạ Cần, Diệp mỹ nhân, hai người muốn
đi đâu vậy, đừng mà, hai người mới tới không lâu, còn
chưa chơi đã, ở lại chơi với bọn em đi?”
Lúc này bên cạnh có người gọi: “Cố thiếu, Diệp mỹ
nhân, hiếm khi mọi người có dịp hội ngộ, cùng chơi
một ván đi, chúng ta chơi trò nói thật hay mạo hiểm.”
Hoắc Tây Trạch kéo Có Dạ Cẩn: “Đi đi.”
Có Dạ Cần cùng Diệp Linh gia nhập trò chơi nói thật
hay mạo hiểm, chỗ này có rất nhiều người quen, ngay
cả Hạ Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền cũng có mặt.
Chương 148: Em Ngoan Ngoãn Một Chút Cho Anh
“Nói qua quy tắc trò chơi nhé, lát nữa mỗi người sẽ
được phát một lá bài, ai có số điểm lớn nhất có thể
yêu cầu người có số điểm nhỏ nhất chơi nói thật hay
mạo hiểm, tham gia trò chơi này thì phải tuân theo quy
. tắc trò chơi.”
Mọi người đương nhiên đều đồng ý, chơi trò nói thật
hay mạo hiểm này vốn là một trò rất kích thích.
Hoắc Tuyên âm thầm liếc sang Cố Dạ Cần, cô ta vô
cùng mong muốn có thể có được điểm số lớn nhát,
anh Dạ Cần có số điểm nhỏ nhát, như vậy cô ta có thể
yêu cầu anh Dạ Cần hôn cô ta.
“Bây giờ bắt đầu chia bài.”
Mỗi người đều được nhận bài, Diệp Linh nhìn lá bài
trong tay mình, 2…
2 đã coi như là lá bài nhỏ nhất rồi, Diệp Linh cảm thấy
vận may của mình không ai có thể sánh kịp rồi.
Ván này người thắng là một vị thiếu gia, anh ta vội
Chương 148: Em Ngoan Ngoãn Một Chút Cho Anh
vàng nhìn Diệp Linh: “Diệp mỹ nhân, cô thua rồi, tôi
chọn nói thật, tôi muốn hỏi lần đầu tiên của cô còn
không?”
Chương 149: Đi Hôn Cô
Diệp Linh cầm lá bài số 2, mọi người đều trở nên ồn
ào, chờ đợi xem kịch vui.
Phải biết rằng Diệp Linh là đệ nhất mỹ nhân Hải
Thành, từ nhỏ đã lớn lên giữa hào quang, hiện tại là là
một trong bốn tiểu hoa đán hot nhất, không biết là bao
nhiêu người đàn ông thương nhớ, cho nên khi cô tới
tham gia trò chơi nói thật hay mạo hiểm đã rất thú vị
rồi.
Vị thiếu gia này trước giờ vẫn rất thích Diệp Linh, tốc
độ thay bạn gái của anh ta giống như thay quần áo, có
điều kiểu mẫu bạn gái của anh ta vẫn luôn dựa theo
Diệp Linh.
Bây giờ anh ta không chờ nổi muốn hỏi Diệp Linh xem
cô còn lần đầu tiên không?
“Tôn thiếu, mặc dù là trò nói thật hay mạo hiểm nhưng
câu hỏi này của cậu cũng quá độc đi?” Có người ồn
ào cười chen vào.
Chương 149: Đi Hôn Cô
Vị thiếu gia Tôn thiếu kia tham lam nhìn chằm chằm
khuôn mặt tươi đẹp động lòng người của Diệp Linh:
“Vừa rồi chúng ta đã nói sẽ tuân theo quy tắc trò chơi,
cho nên lời nói thật lòng này cô nhất định phải trả lời.”
“Tôn thiếu, cậu đúng là xấu xa.”
Đám đàn ông trên bàn đều trở nên ồn ào, ngóng trông
câu trả lời của Diệp Linh.
Hạ Nghiên Nghiên cùng Hoắc Tuyền nhìn Diệp Linh
đang bị đám đàn ông này bao vây, thực ra tất cả bọn
họ cũng rất hiếu kỳ, chỉ là Tôn thiếu có cơ hội để hỏi
thôi.
Mặc dù Hạ Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền rất ghét khi
Diệp Linh được vây quanh như vậy, nhưng liên quan
tới lần đầu tiên của Diệp Linh…bọn họ cũng rất mong
chờ.
Diệp Linh không còn lần đầu tiên.
Lần đầu tiên đã cho Có Dạ Cần.
Chương 149: Đi Hôn Cô
Bọn họ rất muốn nhìn đôi anh em này xé bỏ lớp ngụy
trang xuống, hứng chịu ánh mắt cùng sự sỉ vả của mọi
người.
Hạ Nghiên Nghiên ngước mắt lên nhìn Cố Dạ Cần,
trên mặt Có Dạ Cần không hề lộ ra chút cảm xúc nào,
anh chỉ rút từ trong túi ra một điếu thuốc lá để lên
miệng, sau đó châm lửa, làn khói mờ ảo liền che đi
dung nhan tuần mỹ.
Anh kẹp điếu thuốc trên tay, miệng phun ra một hơi
khói dày, ánh mắt thanh lãnh kia cũng rơi vào người
Diệp Linh.
Hoắc Tây Trạch nhỏ giọng hỏi: “Anh Dạ Cẩn, nếu
không… em ra mặt can thiệp một chút?”
Chuyện của Có Dạ Cần với Diệp Linh, mấy anh em
bọn họ đều biết.
Hoắc Tây Trạch là người hiểu rõ nhất Cố Dạ Cần
chiều chuộng cô em gái Diệp Linh này như thế nào, từ
Chương 149: Đi Hôn Cô
nhỏ Diệp Linh đã vô cùng xinh đẹp, lúc đi học có một
bạn nam uống say nên đã cưỡng ép ôm Diệp Linh, Có
Dạ Cần đã tự mình động thủ, thiếu chút nữa đã đánh
phé cậu ta.
Có Dạ Cần là thiếu chủ, ngoại hình tuần mỹ nhã nhặn,
rất ít khi nổi giận, nhưng chỉ có Diệp Linh là có thể
khiến anh mát khống chế.
Từ đó về sau mỗi lần họp lớp Cố Dạ Cẩn đều sẽ đi
theo, anh mặc một thân đồ tây trang màu đen ngồi
bên góc ghé salon, vừa chờ Diệp Linh vừa phê duyệt
tài liệu.
Bạn học Diệp Linh bắt chuyện anh cũng sẽ kiên nhẫn
trả lời, cuối cùng còn để thư ký đi thanh toán trước,
người đàn ông anh tuấn tài giỏi như vậy không thiếu
nữ nào có thể chống cự được, thi thoảng mọi người
lại đỏ mặt liếc trộm sang phía anh.
Sau đó tất cả mọi người đề biết Diệp Linh có một
người anh trai, tên là Có Dạ Cần.
Có Dạ Cần chiều chuộng Diệp Linh, toàn bộ Hải Thành đều biết.
“Diệp Linh, mọi người đều đang chờ câu trả lời này,
rốt cuộc cô còn lần đầu tiên hay không, đã chấp nhận
chơi nói thật hay mạo hiểm mà lại không dám tiếp à?”
Lúc này Hoắc Tuyền ghen ghét lên tiếng.
Diệp Linh ngắng mặt lên, nhìn Hoắc Tuyền một chút:
“Không phải tôi không dám chơi, mà là do cô đợi
không được, bây giờ tôi sẽ trả lời, lần đầu tiên của tôi…
Chương 150: Anh Có Bao Nhiêu Người Phụ Nữ
Toàn trường trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín
hơi chờ đợi đáp án của Diệp Linh.
Nhưng Diệp Linh còn chưa nói ra, bộp một tiếng, có
người ném bài trong tay ra.
Mọi người giật nảy mình, nghe thấy tiếng động liền
quay lại thì thấy Cố Dạ Cẩn ném bài trong tay ra.
Có Dạ Cần rít một hơi thuốc, dưới làn khói lượn lờ
nhẹ nhàng nhìn Tôn thiếu một cái, hờ hững nói: “Có ý
gì vậy, bài của tôi còn chưa lật ra, không muốn cho tôi
chơi à?”
Mọi người cúi đầu nhìn xem, lá bài trong tay Cố Dạ
Cần là cây A.
A chính là 1, là lá bài nhỏ nhát, của Diệp Linh là 2.
Thì ra người có lá bài nhỏ ván này là Cố Dạ Cần,
chuyện này có chút lúng túng.
Chương 150: Anh Có Bao Nhiêu Người Phụ Nữ
“Cố thiếu, tôi… tôi không có ý này…” Tôn thiếu cười
ngượng ngùng nói.
Cố Dạ Cẩn chặn ngang lời Tôn thiếu: “Dựa theo quy
tắc trò chơi, câu hỏi này để tôi trả lờ, lần đầu tiên của
tôi… đã không còn rồi.”
Bầu không khí có chút xấu hổ, không ai nói chuyện,
Hoáắc Tây Trạch cười ha hả: “Anh đúng là không thú vị
rồi, là vì Diệp mỹ nhân nên mọi người mới muốn biết,
chứ anh Dạ Cần năm nay đã 26 tuỏi rồi, dùng cọng
tóc cũng có thể đoán được anh không còn lần đầu
nữa rồi.”
Lập tức cũng có người phụ họa theo: “Đúng thế, nếu
như Cố thiếu vẫn còn lần đầu tiên thì chẳng nhẽ là
một chàng trai ngây thơ à?”
Bầu không khí lại nóng lên, có người lên tiếng: “Vấn
đề này không tính, Cố thiếu, có bản lĩnh thì nói cho
chúng tôi biết người phụ nữ đầu tiên của anh là ai2”
Hoáắc Tây Trạch trợn trắng mắt, đúng là đồng đội ngu
Chương 150: Anh Có Bao Nhiêu Người Phụ Nữ
như heo, mặc dù anh không dám xác định người phụ
nữ đầu tiên của anh Diệp Cẩn có phải Diệp Linh hay
không, nhưng vấn đề này quá nhạy cảm rồi.
Hoắc Tây Trach vỗ một cái xuống bàn, lớn tiếng cười
nói: “Không được, đã chơi nói thật hay mạo hiểm thì
phải chơi thật kích thích, anh Dạ Cần, mau nói cho
bọn em biết anh có bao nhiêu người phụ nữ.”
Có Dạ Cần từng có bao nhiêu người phụ nữ.
Hạ Nghiên Nghiên cùng Hoắc Tuyền đều nhìn về phía
Cố Dạ Cần.
Diệp Linh bên phía đối diện cũng ngước mắt lên, đôi
mắt ngập nước nhìn thẳng anh, tựa hồ cũng thấy
hứng thú với vấn đề này.
Cố Dạ Cần rít thêm một hơi thuốc, sau đó ánh mắt
nhìn sang, như có như không liếc Diệp Linh một cái.
Cố Dạ Cẩn: “26 năm nay tôi chỉ có duy nhất một
người phụ nữ.”
Chương 150: Anh Có Bao Nhiêu Người Phụ Nữ
Tất cả mọi người đều sợ ngây.
“Cố thiếu, anh muốn dạng phụ nữ gì chẳng có, tôi nói
chứ, nếu như không trải qua phong hoa tuyết nguyệt
thì không thể tìm thấy nửa kia thích hợp nhất với
Truy cập Vietwriter.net đọc full nhé. mình.”
“Tôi nghĩ là Cố thiếu không phải thích người phụ nữ
đó đâu, chỉ là đã có nhiều trải nghiệm với người đó
nên khó mà quên được chuyện cũ thôi.”
Cố Dạ Cần không nói gì.
Hạ Nghiên Nghiên cùng Hoắc Tuyền đều quay sang
nhìn Diệp Linh, hai người bọn họ đều biết Cố Dạ Cần
có một người phụ nữ, đó chính là Diêp Linh.
Nhưng bọn họ không hè biết Cố Dạ Cần chỉ có một
mình Diệp Linh, có nghĩa là Diệp Linh người phụ nữ
duy nhát của Cố Dạ Cần.
Ván thứ hai bắt đầu, mỗi người lại được nhận một lá
bài, người có lá bài lớn nhất là một phú nhị đại, lá nhỏ
Chương 150: Anh Có Bao Nhiêu Người Phụ Nữ
nhất thuộc về… Cố Dạ Cần.
Có Dạ Cẩn lại thua.
“Cố thiếu, xin lỗi nhé, lần này tôi chọn mạo hiểm, tôi
muốn Có thiếu chọn 1 trong ba số 3,8,9 rồi đi hôn
người đó.”
Hoắc Tuyền giật mình trong lòng, cô ta mở lá bài ra, là
số 3.
Của cô ta là số 3.
Lúc này Hạ Nghiên Nghiên cũng lật bài ra, là số 8.
Còn lá bài số 9.
Có người kêu lên, số 9 là Diệp mỹ nhân, Diệp mỹ
nhân cầm lá số 9.
Tất cả các thiên kim danh viện của Hải Thành đều
nhanh chóng nhìn về cửa chính quán bar 1949, Lục
Hàn Đình tới rồi.
Hôm nay Lục Hàn Đình mặc một chiếc áo sơ mi phối
với quần tây đen, chất vải đắt đỏ được cắt may thủ
công ủi mượt không có chút nếp nhăn nào, anh bước
đi giống như đang trên thảm đỏ, khuôn mặt ưu nhã tự
phụ, khí chất lạnh lùng xa cách người lạ chớ gần.
Có Dạ Cần và Hoắc Tây Trạch cũng tới, ba người đàn
ông đứng đó không biết đã nói những gì, nhưng sự
xuất hiện của tam đại hào môn Lục Cố Hoắc của Hải
Thành đã thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người
trong đại sảnh quán bar.
Oa, Lục Tổng thật là đẹp trai.
Nhóm thiên kim danh viện Hải Thành mê luyến khuôn
mặt tuấn tú của Lục Hàn Đình, bởi vì đang nói chuyện
với Có Dạ Cần và Hoắc Tây Trạch cho nên bọn họ chỉ
nhìn thấy được nửa bên mặt, ánh đèn neon chiếu qua
phủ lên một tầng ngũ quang thập sắc trên khuôn mặt
của Lục Hàn Đình.
Những thiên kim danh viên này bình thường cũng
thích theo đuổi thần tượng, đều là những nhân vật
nam chính, oppa chân dài, khiến bọn họ gào thét liên
tục.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Lục Hàn Đình, chỉ riêng
ngoại hình của anh đã đủ để đá bay mấy oppa kia
hàng chục con phó, càng không bàn tới bộ dáng tự
phụ của ba người Lục Hàn Đình, Có Dạ Cần và Hoắc
Tây Trạch, khí chất cao quý cường đại hô mưa gọi gió
kia.
Đây là mị lực của một người đàn ông có thân phận tài
phú, địa vị quyền thề.
Mấy cô gái kia đều bị mê choáng rồi.
Chỉ gặp Lục tổng một lần là định chung thân luôn!
Lục tổng thỏa mãn tất cả tiêu chí tưởng tượng về đàn
ông của bọn họ.
Thật muốn được ở bên cạnh Lục tổng.
Hạ Nghiên Nghiên lạnh mắt nhìn bộ dáng háo sắc của
mấy vị thiên kim danh viện này, nếu như không vì đối
phó với Hạ Tịch Quán thì cô ta cũng không muốn cho
những danh viện này được nhìn thấy Lục Hàn Đình
đâu.
Lục Hàn Đình đã quá ưu tú nồi bật, bên cạnh không
bao giờ thiếu phụ nữ, dụ hoặc càng thêm nhiều.
Có điều ai có thể gả cho Lục Hàn Đình thì còn phải
xem bản lĩnh người đó, về điểm này, Hạ Nghiên
Nghiên tương đối tự tin.
Hạ Nghiên Nghiên liền ho nhẹ, nhìn Hoắc Tuyền một
chút.
Hoắc Tuyền lập tức mở miệng: “Được rồi, mọi người
đừng có háo sắc nữa, Lục tổng tuy hấp dẫn như vậy,
nhưng anh ấy chỉ thích Hạ Tịch Quán thôi, đừng quên
Lục tổng còn cho Hạ Tịch Quán thẻ hắc kim đấy, còn
tặng cả Only love cho Hạ Tịch Quán. Bây giờ cơ hội
tới rồi, Lục tổng đã tới quán bar, vậy thì chúng ta hãy
vạch trần bộ mặt thật của Hạ Tịch Quán cho Lục tổng
xem đi.”
Bị nhắc nhở như vậy, những thiên kim dnah viện này
liền kéo lại được lí trí của mình, chỉ cần nghĩ tới Lục
Hàn Đình ưu tú lại bị đồ nhà quê Hạ Tịch Quán kia mê
hoặc, bọn họ liền thấy không phục, không cam tâm.
“Đúng, bây giờ chúng ta đi tìm Lục tổng đi.”
“Tuyền Tuyền, loại rượu mạnh nhất quán bar nhà cô là
loại gì, lát nữa cô bảo người mang lên hai chai sau đó
chuốc say Hạ Tịch Quán đi.”
“Say rượu sẽ nói thật, còn bại lộ nguyên hình, đến lúc
đó chúng ta đi vào khích cô ta, rồi để Lục tổng ở bên
ngoài cửa nghe, lần này tuyệt đối không để cô ta chạy
thoát.”
“Biện pháp này được.”
Trong phòng VIP sang trọng, Diệp Linh nói: “Quán
Quán, Hạ Nghiên Nghiên này đúng là bụng đầy tâm
cơ, cô ta muốn mượn tay những danh viện này để đối
phó cậu.”
Hạ Tịch Quán cong môi: “Đây đều là những mánh
khóe mà Hạ Nghiên Nghiên quen dùng, bây giờ cô ta
muốn thiết kế mưu đồ lớn trên người Lục tiên sinh.”
“Cái này chẳng phải là… hợp ý chúng ta rồi à2”
Rốt cuộc cũng đợi được lúc Hạ Nghiên Nghiên biết
được tin Lục Hàn Đình là chủ nhân U Lan Uyễển, mà
cô ta còn từng gặp qua Lục lão phu nhân.
Lúc này cửa phòng xa hoa bị đẩy ra, người phục vụ
bưng tới hai ly cocktail.
Chương 142: Hai Người Có Quan Hệ Gì
Tửu lượng của Hạ Tịch Quán không tốt, uống một
chút là say, nhưng nhìn ly cocktail màu sắc sặc sỡ này
cô lại thấy thèm.
“Linh Linh, tớ có thể uống một ngụm cocktail không?”
“Tửu lượng của cậu không tốt, chỉ cho cậu nếm thử
một ngụm nhỏ thôi.”
Thấy Diệp Linh đồng ý, Hạ Tịch Quán liền cầm ly
cocktail lên, dùng ống hút uống một hớp nhỏ.
Ừ, ly Cocktail này rất dễ uống, mùi vị cũng rất ngọt.
Hạ Tịch Quán lại uống thêm một ngụm.
Chờ Diệp Linh phát hiện ra, thì một ly cocktail đã bị
uống sạch sẽ: “Quán Quán, sao cậu lại uống hết rồi,
cậu say rồi, cậu sắp say rồi.”
Hạ Tịch Quán bỏ ly xuống, Cocktail này uống rất thích,
nhưng sau khi uống xong cô liền cảm thấy cả gương
mặt của cô đều đỏ lên.
Nồng độ cồn trong ly Cocktail này rất cao, Hạ Tịch
Quán bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Lúc này có người đi vào, là hai thiên kim danh viện.
Hai thiên kim danh viện này đi rồi còn quay lại, mục
đích chính là để khích Hạ Tịch Quán: “Hạ Tịch Quán,
bọn tôi hỏi cô, Only Love có đúng là Lục tổng tặng cho
cô hay không?”
Ở bên kia, Lục Hàn Đình với Cố Dạ Cẩn và Hoắc Tây
Trạch vừa trò chuyện xong, ba người đang định đi vào
một phòng VỊP.
Thế nhưng nhóm thiên kim danh viện đi tới: “Lục tổng
xin chào, chúng em có chuyện muốn nói cho anh biết.”
Lục Hàn Đình ngắng đầu, ánh mắt hẹp dài chỉ liếc qua
những vị thiên kim này sauy đó bước chân không
ngừng lại mà đi tiếp.
“Lục tổng!” Nhóm thiên kim danh viện muốn đuổi theo.
Lúc này, Hoắc Tây Trạch đút tay trong túi quần đứng
chặn bọn họ lại, đôi mắt hoa đào khẽ híp lại: “Có ý gì
Vậy, muốn gây chuyện trên địa bàn của tôi sao, phụ
nữ muốn đi theo nói chuyện với Nhị ca tôi nhiều lắm,
đâu có thời gian trả lời các cô, đi đi, nếu không tôi gọi
bảo vệ tới lôi mấy cô ra ngoài đấy.”
Mọi người đều rất sợ Tiểu Bá Vương Hoác Tây Trạch
này, bọn họ chỉ có thể đứng yên một chỗ, hét theo
bóng lưng Lục Hàn Đình: “Lục tổng, Hạ Tịch Quán
cũng tới, ở ngay phòng phía trước, chúng em dẫn anh
tới tìm cô ta.”
Bước chân Lục Hàn Đình ở phía trước đã đi xa bỗng
ngừng lại.
Thấy Lục Hàn Đình, Có Dạ Cẩn và Hoắc Tây Trạch
cùng đi tới trước cửa, những thiên kim danh viện kia
đều kiềm chế vui mừng trong lòng: “Lục tổng, anh bị
Hạ Tịch Quán lừa gạt rồi, bây giò chúng em sẽ vạch
trần cô ta cho anh xem.”
Cửa phòng không đóng kín, Lục Hàn Đình đứng bên
ngoài nhìn vào trong đã thấy Hạ Tịch Quán ngồi trên
ghế salon, cô đã say rồi, khuôn mặt dưới khăn che
mặt đã bắt đầu đỏ ửng.
Mày kiếm của Lục Hàn Đình lập tức nhíu lại.
Mấy vị thiên kim danh viện bên trong mở miệng hỏi:
“Hạ Tịch Quán, Only Love là Lục tổng tặng cho cô
sao?”
Hạ Tịch Quán cảm thấy cả đầu phát nóng, choáng
váng, gật nhẹ đầu nói: “Đúng vậy, Only Love là Lục
tổng của các cô tặng cho tôi đấy.”
“Vậy quan hệ của cô với Lục tổng là như thế nào?”
Quan hệ như thế nào?
Hạ Tịch Quán cảm thấy cả người đều như đang trôi
dạt trên mây rồi, thật nhẹ nhàng êm ái: “Lục tổng là…
là tiểu bạch kiểm mà tôi bao nuôi.”
Phốc.
Hoắc Tây Trạch ở phía sau không nhịn được cười
phun ra.
“Hạ Tịch Quán, cô điên rồi à, cô dám nói Lục tổng là…
là tiểu bạch kiểm mà cô bao nuôi?”
Giọng nói trong trẻo của Hạ Tịch Quán đã nhuốm men
say: “Các cô không nghe lầm đâu, Lục tổng của các
cô chính là tiểu bạch kiểm mà tôi bao nuôi, phụ
trách… đưa thẻ cho tôi… tặng dây chuyền kim cương
cho tôi… còn phụ trách làm ấm giường cho tôi.”
Hít.
Cả đám người như hít phải ngụm khí lạnh.
Hạ Tịch Quán không nhìn sắc mặt đại biến của mọi
người, trong đầu cô nhớ lại khuôn mặt tuấn tú của Lục
Hàn Đình, cười hì hì nói: “Vóc người Lục tổng siêu
đẹp luôn, cơ bụng sáu múi, rất thích hôn, kỹ thuật hôn
siêu đẳng, nhưng còn một chuyện… trên giường cũng
rất dũng mạnh.”
Chương 143: Ôm Cô Về Nhà
Chương 143: Ôm Cô Về Nhà
Cả đám chấn kinh, mọi người nhìn Hạ Tịch Quán như
nhìn kẻ điên, sau đó lại nhìn kẻ phụ trách làm ám
giường phi thường dũng mãnh Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình đứng bên ngoài cửa, tay đút trong túi
quần, nhìn thấy bộ dáng say rượu của Hạ Tịch Quán
anh đã không vui, bây giờ mày kiếm lại nhăn lại, môi
mỏng khẽ mím.
Những thiên kim danh viện này thiếu chút nữa tức đến
ngất đi, Hạ Tịch Quán dựa vào cái gì, dựa vào cái gì
mà dám nhục nhã Lục tổng như vậy?
Con quỷ nhà cô mau buông Lục tổng ra, để chúng tôi
tới.
Nhóm thiên kim danh viện nhịn xuống xúc động muốn
xé xác Hạ Tịch Quán ra, rất tốt, cô đã bại lộ, chỉ cần
bọn họ khích thêm thôi: “Hạ Tịch Quán, tôi nhớ không
nhằm thì cô đã kết hôn rồi mà, bây giờ cô với Lục tổng
xem như là đã vượt quá giới hạn, vậy sau này cô có ý
định ly hôn để đi theo Lục tổng hay không?”
Chương 143: Ôm Cô Về Nhà
Cái đầu nhỏ của Hạ Tịch Quán ngày càng nặng, nghe
không rõ lời người khác nói chuyện rồi, cô chỉ lắm
bẩm nói: “Việc này không phải càng kích thích hay
sao, Lục tổng của các cô muốn… thì cũng phải xem
tâm tình của tôi ra sao đã.”
Vừa dứt lời, cửa phòng xa hoa bị đẩy ra, Lục Hàn
Đình nện bước vững vàng đi vào.
Hạ Tịch Quán nghe thấy ngước mát lên. A, dường
như cô nhìn thấy… Lục Hàn Đình.
Làm sao có thể chứ?
Hạ Tịch Quán dùng sức lấy tay dụi mắt.
Những thiên kim danh viện đều nhảy dựng lên, Hạ
Tịch Quán, cuối cùng diện mạo thực của cô đã bị bại
lộ.
“Lục tổng, Hạ Tịch Quán nói… nói anh là bạch kiềm
mà cô ta bao nuôi, nói rất dõng dạc.”
“Lục tổng, Hạ Tịch Quán cũng chưa ly hôn…. còn
muốn suy nghĩ thêm, em tháy là cô ta chỉ muốn chơi
kích thích, ham vinh hoa phú quý của anh mà thôi.”
Hạ Nghiên Nghiên đứng ngoài cửa nhếch môi, không
nghĩ tới Hạ Tịch Quán sau khi say rượu lại bại lộ triệt
để như vậy, một người phụ nữ nông thôn như cô ta đã
có chồng mà còn dám dõng dạc nói ra những lời
không biết xấu hổ này, Lục Hàn Đình làm sao có thể
tha thứ cho cô chứ?
Xem ra hôm nay cô ta xúi giục những thiên kim danh
viện này tới đối phó Hạ Tịch Quán quả là quyết định
sáng suốt, Hạ Nghiên Nghiên sáng mắt lên xem kịch
Vui.
Lục tiên sinh tới thật à?
Hạ Tịch Quán vội vàng đứng dậy, đi về phía Lục Hàn
Đình: “Lục tiên sinh…”
Bước chân của cô tuy nhẹ nhàng nhưng lại lảo đảo
trên đường, đi được mấy bước suýt thì ngã nhào
xuống.
Lục Hàn Đình đưa tay ra, một tay kéo cô ôm vào trong
ngực mình, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: “Chơi
chán chưa?”
Hạ Tịch Quán dang tay ôm chặt hai bên eo Lục Hàn
Đình, khuôn mặt nhỏ ngắng lên nhìn anh: “Lục tiên
sinh, bọn họ nói cái gì mà, nói cái gì mà… Em chơi
kích thích, còn nói em ham vinh hoa phú quý của
Nhi:
Đứng ngoài cửa Hạ Nghiên Nghiên không khỏi cứng
đờ, cô ta không hiểu rõ thái độ của Lục Hàn Đình lắm,
không phải anh nên phẫn nộ, sau đó đạp cho Hạ Tịch
Quán một cước à?
Vì sao anh lại ôm lấy Hạ Tịch Quán, mà lúc này Hạ
Tịch Quán vốn say rượu ở trong ngực đàn ông làm gì
Vậy, cáo trạng ư
Nhưng những điều này đâu có nói oan cô?
Những lời này không phải đều do chính cô tự nói sao?
Lục Hàn Đình nhìn Hạ Tịch Quán sau khi say rượu lại
lộ ra vẻ mặt ngây thơ, đôi mắt trong suốt kia lắp lánh
nước như hồ thu, có chút vô tội có chút ủy khuất đáng
thương, giọng nói thanh tú động lòng người, cùng với
giọng nói trong trẻo hàng ngày hoàn toàn khác biệt.
Lục Hàn Đình đưa tay xoa đầu cô: “Kích thích không
dễ chơi đâu, vinh hoa phú quý của đàn ông vốn là đề
cho phụ nữ hưởng thụ.”
Hạ Nghiên Nghiên: “…”
Đám người kia: “…”
Lúc đầu bọn họ còn cho rằng Hạ Tịch Quán đã đủ
khoa trương phách lối nhưng Lục Hàn Đình bây giờ lại
càng phách lối hơn.
Hai người này so với nhau, quả thực là phách lối
khiến người ta giận phát sôi.
Hạ Tịch Quán vẫn không vui: “Thế nhưng mà, bọn họ
đều không tin em… anh là tiểu bạch kiểm mà em bao
nuôi, em muốn đánh vào mặt mấy người họ…”
“Ừ.” Lục Hàn Đình lên tiếng: “Muốn tát ai2”
Hạ Tịch Quán dùng ánh mắt chỉ chỉ mấy thiên kim
danh viện trong phòng, vừa vặn tìm được thân ảnh Hạ
Nghiên Nghiên đang đứng trước cửa, chỉ thêm hai
lần: “Chính là bọn họ, chính là bọn họ.”
Ánh mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình liếc một vòng
trên mặt mấy vị thiên kim, sau đó rơi vào người Hạ
Nghiên Nghiên, môi mỏng khẽ nhéch lên: “Em nói cái
gì thì chính là cái đấy. Anh chính là tiểu bạch kiểm mà
em bao nuôi.”
Hít
Nhóm thiên kim danh viện này liên tục hít vào, hoài
nghỉ là mình nghe lầm rồi.
Thế giới này đang xảy chuyện gì vậy?
Phá vỡ mọi tưởng tượng của bọn họ.
Hạ Nghiên Nghiên đứng bên cạnh cửa giống như bị
điện giật, sắc mặt trắng bệch, cô nhìn thẳng về phía
Lục Hàn Đình, bên tai quanh quản lời nói vừa rồi của
anh: Anh chính là tiểu bạch kiểm mà em bao nuôi.
Lục Hàn Đình là ai?
Chỉ mới mười mấy tuổi đã trở thành lão đại quậy tung
giới kinh doanh, một đại nhân vật thần bí lật tay hô
mưa gọi gió ở Hải Thành.
Vậy mà anh lại dung túng Hạ Tịch Quán như vậy.
Mắu chốt này, anh vì Hạ Tịch Quán, mà muốn hung
hăng đánh vào mặt cô ta.
Lục Hàn Đình lại cúi xuống nhìn cô gái dưới ngực,
giọng nói trầm thấp dỗ dành: “Lần này bọn họ tin rồi,
anh cũng thay em đánh vào mặt bọn họ rồi, chúng ta
đi về nhé?”
Hạ Tịch Quán nghĩ nghĩ: “Không được, còn có Linh
BÌNH?
Diệp Linh cong môi cười khoát tay nói: “Quán Quán,
cậu về trước đi, bye bye.”
Hạ Tịch Quán vẫn không nói gì, Lục Hàn Đình liền ôm
ngang cô lên, hai người rời khỏi căn phòng xa hoa
này.
Hạ Nghiên Nghiên vẫn chưa từ bỏ ý định, ôn nhu ủy
khuất mở miệng: “Lục tổng…”
Lục Hàn Đình nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp rời
đi.
“Nhị ca, anh vội vàng mang Hạ Tịch Quán về làm gì,
có phải muốn hầu hạ Hạ Tịch Quán thật tốt để khiến
cô ấy thay đổi suy nghĩ hay không…” Hoắc Tây Trạch
vô cùng hưng phấn mở miệng sau lưng Lục Hàn Đình.
Hoắc Tây Trạch ngừng lại, trong lòng không khỏi chậc
chậc, Nhị ca đã bị Hạ Tịch Quán làm cho đầu hàng
rồi.
Trong phòng VỊP, đám thiên kim danh viện hào hứng
ùa tới, rồi lại thất vọng ra về.
Bọn họ đi tới bên cạnh Hạ Nghiên Nghiên: “Nghiên
Nghiên, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, trước đó
không phải Lục tổng đã đưa 120 triệu cho cô sao,
chúng tôi còn tưởng cô với Lục tổng đang ở cạnh
nhau, sao bây giờ Lục tổng lại đi thích Hạ Tịch Quán
rồi?”
Chương 144: Rượu Thúc Tình
Sắc mặt Hạ Nghiên Nghiên tái nhợt, chiếc bẫy hôm
nay cô ta lập ra đã không thể hãm hại Hạ Tịch Quán,
mà còn khiến mình bị mắc vào.
Hiện tại toàn bộ danh viện Hải Thành đều biết Lục
Hàn Đình thích Hạ Tịch Quán, mà chuyện Lục Hàn
Đình vì cô ta mà bỏ ra 120 triệu đều trở thành chuyện
cười.
Xem như là cô ta hiểu rồi, người đàn ông Lục Hàn
Đình kia chính là núi dựa lớn nhất của Hạ Tịch Quán.
Hạ Nghiên Nghiên vừa định mở miệng thì đã có người
nói thay.
“Cô còn không nhìn ra à, Hạ Nghiên Nghiên bị bỏ rơi
rồi, bây giờ Hạ Tịch Quán mới là niềm vui mới.”
“Vừa nãy Lục tổng đi ngang bên cạnh cô ta cũng
không hề nhìn lấy một chút, quả thực đã xem cô ta
thành không khí rồi.”
Chương 144: Rượu Thúc Tình
“Lục tổng khi nãy đã nói thay Hạ Tịch Quán đánh, ý
chính là muốn đánh vào mặt Hạ Nghiên Nghiên đáy.”
“Chúng ta đi thôi, dù sao Lục tổng cũng không có cho
chúng ta 120 triệu, chúng ta cũng không cần đi làm kẻ
ngốc lo chuyện người khác.”
Những danh viện này vốn đã rất ghen ghét Hạ Nghiên
Nghiên, bây giờ Hạ Nghiên Nghiên bị bỏ rơi, cho nên
bọn họ liền dồn hết oán khí trên người Hạ Tịch Quán
lên người Hạ Nghiên Nghiên mà châm chọc khiêu
khích, sau đó uốn éo lắc mông rời đi.
Hạ Nghiên Nghiên trước giờ chưa bao giờ phải chịu
cảnh tượng như vậy, cô ta đứng nguyên tại chỗ, cắn
chặt răng tới mức bật máu.
Lúc này, Hạ Nghiên Nghiên nhìn thấy Có Dạ Cần, vội
lên tiếng hỏi: “Dạ Cần, rốt cuộc Hạ Tịch Quán với Lục
tổng đã xảy ra chuyện gì vậy, có phải mọi người có
chuyện giấu em không?”
Có Dạ Cần không nói gì, Diệp Linh từ trong phòng đi
Chương 144: Rượu Thúc Tình
ra, nhìn thấy Cố Dạ Cẩn đứng bên ngoài, bên cạnh
Có Dạ cẩn là Hạ Nghiên Nghiên.
Diệp Linh vẫn chủ động chào một tiếng: “Anh.”
Ánh mắt Cố Dạ Cẩn nhìn sang, quan sát Diệp Linh
một vòng từ trên xuống dưới, thấy trang phục tương
đối mát mẻ của cô liền không vui mím môi nói: “Lát
nữa anh đưa em về.”
Diệp Linh đưa tay vén một lọn tóc bên tai, lười biếng
nói: “Anh trai, anh vẫn nên chuyên tâm đi với người
yêu đi, Hạ Nghiên Nghiên xem chừng đã không còn
cơ hội gả cho Lục tổng rồi, vậy thì anh liền có cơ hội,
cố lên.”
Nói xong Diệp Linh quay người rời đi.
Cố Dạ Cẩn lập tức nhíu mày, lúc này Hạ Nghiên
Nghiên không có kiên nhẫn kêu lên: “Dạ Cần, anh vẫn
chưa trả lời câu hỏi của em.”
Có Dạ Cần vẫn nhìn theo bóng lưng Diệp Linh đi xa,
không hề đem ánh mắt đặt trên người Hạ Nghiên
Chương 144: Rượu Thúc Tình
Nghiên, lạnh nhạt nói: “Đó là chuyện riêng của Hàn
Đình, em có thể tự đi hỏi cậu ấy, anh không tiện nói.”
“Dạ Gần, bây giờ anh nói chuyện qua loa thiếu kiên
nhẫn với em như vậy, có phải là vì Diệp Linh đã trở về
hay không?”
Hạ Nghiên Nghiên không thể chịu đựng được thái độ
của hai người đàn ông đối với mình như vậy, ánh mắt
của tất cả đàn ông đều nên đặt trên người cô ta.
Lúc này Cố Dạ Cần mới quay đầu, ánh mắt u ám nhìn
Hạ Nghiên Nghiên: “Chuyện của em với Hạ Tịch Quán
anh không có hứng thú, nhưng đừng đem chủ ý đánh
lên người không nên đánh.”
Hạ Nghiên Nghiên trong lòng giật mình, quen biết lâu
như vậy, Có Dạ Cần luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô
ta, người ngoài đều nghĩ rằng anh thích cô ta.
Hiếm khi anh có thần sắc nghiêm nghị như vậy với cô,
ngoại trừ chuyện liên quan tới… Diệp Linh.
Diệp Linh là vảy ngược của anh, bắt luận kẻ nào cũng
Chương 144: Rượu Thúc Tình
không được chạm vào.
Lúc này Hoắc Tây Trạch từ trong phòng chạy ra: “Chết
rồi, anh Dạ Cẩn, em vừa nhìn thấy Hạ Tịch Quán
uống hết một ky Cocktail, là One-night-stand, loại
rượu em mới nhập về, kẻ nào không có mắt dám
mang đến đây, Nhị ca có thể đánh chết em hay
không?”
One-night-stand, dịch ra là tình một đêm, có nghĩa là
rượu thúc tình.
Hạ Nghiên Nghiên biến sắc, không nghĩ tới Hạ Tịch
Quán lại uống rượu thúc tình, như vậy đêm nay cô ta
với Lục Hàn Đình…
Có Dạ Cần không nói lời nào, xoay người rời đi.
“Anh Dạ Cần, anh đi đâu vậy?”
Cái này còn cần phải hỏi sao, Cố Dạ Cẩn đương
nhiên là đi tìm Diệp Linh.
Hạ Tịch Quán uống One-night-stand, vậy Diệp Linh có
Chương 144: Rượu Thúc Tình
uống hay không?
Chương 145: Đau, Anh Làm Em Đau
Diệp Linh vào nhà vệ sinh, dùng tay vỗ nước lạnh lên
mặt, sau đó đi ra cửa.
Lúc đi ra ngoài hành lang, phía đối diện có một phú
nhị đại đi tới, vừa trông thấy Diệp Linh, hai mắt anh ta
liền sáng lên: “Diệp mỹ nhân, cô về Hải Thành rồi à?”
Ánh mắt của phú nhị đại tùy ý liếc cả người Diệp Linh,
năm Diệp Linh chỉ mới 18 tuổi, còn non nót, nhưng chỉ
sau hai năm trở về, cô đã nở rộ như một bông hoa
hồng, ngũ quan xinh đẹp tươi tắn cùng với đôi mắt
ngập nước câu hồn, phía dưới là đôi môi đỏ kiều
diễm, tỏa ra sức hút trí mạng với đàn ông.
Phú nhị đại quan sát cơ thể tựa như báu vật của Diệp
Linh, trang phục cổ điển màu rượu vang tôn trọn lên
làn da trắng nõn nà của cô, mái tóc quăn màu trà lười
biếng tản bên vai, càng thêm phần kinh diễm tuyệt mĩ.
“Diệp mỹ nhân, hai năm này cô cũng đã trở thành đại
minh tinh rồi, bọn tôi chỉ có thể gặp cô trên TV mà thôi,
Chương 145: Đau, Anh Làm Em Đau
hôm nay trùng hợp gặp mặt như vậy, để tôi mời cô
một chén.” Phú nhị đại cười dâm tà nói.
Diệp Linh đứng yên tại chỗ, đôi mắt ngập nước ngắng
lên nhìn phú nhị đại: “Đàn ông muốn mời tôi uống một
chén có nhiều lắm, anh tính là cái thá gì chứ?”
Gương mặt phú nhị đại trầm xuống: “Diệp Linh, cho cô
chút mặt mũi mà cô còn không nhận, không phải chỉ là
một con hát à, cái loại ai ra giá cao thì bồi uống rượu
mà.”
Diệp Linh cong môi cười: “Nếu biết tôi đã có giá thị
trường, vậy sao anh không đi hỏi thăm một chút xem,
muốn uống rượu với tôi, thì phải xem tiền trong túi anh
có đủ hay không.”
“GộI”
Phú nhị đại cảm thấy nhục nhã vô cùng, trước kia
Diệp Linh nhu thuận mềm mại giống nụ hoa được bao
bọc dưới cánh chim của Cố Dạ Cần, mà bây giờ Diệp
Linh lại trở nên cao lãnh kiêu căng, quyến rũ lãnh
diệm, tựa như một đóa hoa hồng có gai sắc.
Chương 145: Đau, Anh Làm Em Đau
Phụ nữ như vậy càng kích thích dục vọng chỉnh phục
. của đàn ông.
Tên phú nhị đại lộ ra ánh mắt hèn mọn: “Diệp Linh,
suy cho cùng cô cũng chỉ là con gái nuôi mà thôi, hai
năm nay xuất đạo đều nhờ có Cố Dạ Cần che chỏ,
một đường hộ giá cho cô, tốt nhất là cô hãy đảm bảo
mình vĩnh viễn được Có Dạ Cần sủng ái, còn néu đợi
đến khi bị vứt bỏ, dựa vào gương mặt và thân hình
này, cô chỉ có thể biến thành đồ chơi của đàn ông mà
thôi.”
Diệp Linh nhìn tên phú nhị đại kia nói: “Là phụ nữ, làm
sao để có được sự sủng ái của Cố Dạ Cẩn thì là
chuyện của tôi, còn đàn ông như anh, thì phải nghĩ
cách làm sao để đánh bại Cố Dạ Cẩn, sau đó trở
thành kim chủ của tôi, chứ không phải chờ ở sau lưng
Có Dạ Cần nhặt xương, tôi xem thường anh.”
Phú nhị đại không nghĩ Diệp Linh lại nhanh mồm
Chương 145: Đau, Anh Làm Em Đau
nhanh miệng như vậy, thật sự là đâm vào tử huyệt của
anh ta, dù sao chỗ này cũng không có ai, nếu anh ta
định làm gì cô thì cũng sẽ không có ai phát hiện.
Tà niệm này một khi được sinh ra thì không thể ngăn
chặn lại được, tên phú nhị đại liền đi lên túm chặt lấy
tay Diệp Linh: “Diệp Linh, hôm nay tôi muốn nếm thử
xem mùi vị của đệ nhất mỹ nhân Hải Thành rốt cuộc
mê hồn tới mức nào.”
Diệp Linh cười lạnh, thời điểm bàn tay mập ú đưa
qua, cô vẫn đứng yên tại chỗ, không hề cử động.
Một giây sau, một giọng nói lạnh thấu xương từ phía
sau lưng truyền tới: “Cậu thử động vào em ấy một
chút xem.”
Chương 146: Sự Nhân Từ Lớn Nhất
Bàn tay của phú nhị đại cứng đờ giữa không trung,
cuối cùng không dám tiền lên nửa bước, anh ta ngước
mắt lên chỉ thấy Có Dạ Cần đang bước tới gần.
Cố Dạ Cần mặc một chiếc áo khoác màu đen, đứng ở
phía ngược sáng, dung nhan tuần mĩ như ngọc lờ mờ
dưới ánh đen, nhìn không rõ cả người nhưng ánh mắt
lạnh như băng rơi thẳng vào người phú nhị đại, đáy
mắt u tối thâm sâu như mực, rét lạnh như vực sâu vạn
trượng.
Tên phú nhị đại chỉ cảm thấy da đầu tê rần, vội vàng
rụt tay lại: “Cố… Cố thiếu, anh hiểu lầm rồi. Tôi… tôi
không dám có ý nghĩ gì với Diệp mỹ nhân cả, vừa nãy
chỉ là… chỉ là muốn nắm tay cô ấy mà thôi…”
Có Dạ Cần đi tới bên cạnh người Diệp Linh, hững hờ
mở miệng nói: “Cái tay nào của cậu muốn nắm tay cô
ấy thì tự phế nó đi.”
Thoáng cái sắc mặt tên phú nhị đại liền trắng bệch,
không nói tới Lục Hàn Đình thần bí thâm trầm thì thế
Chương 146: Sự Nhân Từ Lớn Nhất
gia trâm anh tài phiệt chân chính ở Hải Thành này
chính là Cố gia, đến thế hệ của Cố Dạ Cần làm thiếu
chủ, tác phong của anh mạnh mẽ tàn bạo khiến cho
mọi người đều sinh lòng sợ hãi.
“Các anh cứ từ từ chơi, tôi đi trước.” Diệp Linh không
có hứng thú cho nên xoay người rời đỉ.
Cố Dạ Cần nhìn bóng lưng Diệp Linh rời đi, vội vàng
chạy theo, lúc sắp đi anh nhẹ nhàng nói: “Tự mình
động thủ đi, nếu để tôi phái người tới động thì tôi sẽ
cho cậu biết phế một tay của cậu đã là sự nhân từ lớn
nhất của tôi rồi.”
Rất nhanh, phía sau liền truyền tới tiếng kêu thảm
thiết của phú nhị đại tự phế đi cánh tay phải của mình.
Diệp Linh vừa đi tới chỗ rẽ thì cổ tay bị kéo lại về sau:
“Linh Linh.”
Diệp Linh liền dừng bước, ngước mắt lên nhìn Cố Dạ
Cần cong môi cười nói: “Anh trai, anh tìm em có việc
Chương 146: Sự Nhân Từ Lớn Nhất
gì sao?”
Cố Dạ Cần nhìn điệu bộ giả cười của cô, thấp giọng
khiển trách: “Sau này không cho phép em tới máy chỗ
này chơi nữa, bây giờ đi về với anh.”
“Vì sao? Anh, em đã lớn rồi, vì sao không thẻ tới quan
bar chơi, Hạ Nghiên Nghiên cũng tới, sao anh không
quản cô ta đi?”
“Em không giống với cô ta, ngoại hình em quá nỗi bật,
trong lòng còn không tự biết sao?” Cố Dạ Cần lạnh
lùng cắt ngang.
Diệp Linh khép hờ mi xuống: “Ò, em coi như là anh
đang khen em đấy, cảm ơn nha, bây giờ có thể bỏ tay
. em ra chưa?”
Cố Dạ Cẩn quan sát mọi biểu cảm trên khuôn mặt
xinh đẹp của cô, ánh mắt dịch xuống dưới đôi chân
thon dài lộ ra dưới tà váy.
Diệp Linh cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, ánh
mắt vừa rồi của anh giống hệt với tên phú nhị đại kia,
Chương 146: Sự Nhân Từ Lớn Nhất
cô tức giận vung tay ra: “Đừng có dùng ánh mắt đó
nhìn lên người em.”
Cố Dạ Cẩn cười như không cười: “Vậy sau này em
đừng có mặc như vậy nữa, dáng dấp đẹp như vậy
không phải lỗi của em, nhưng cố ý mặc rêu rao như
vậy thì là do em rồi.”
Diệp Linh đáp lại: “Chỉ có kẻ dâm tà mới suy nghĩ như
„
vậy.
“Nếu vừa nãy anh không tới thì em định làm như thế
nào?”
“Không đâu, anh nhát định sẽ tới.” Nói xong Diệp Linh
quay người rời đi.
Nhưng Có Dạ Cần đã túm vai cô lại, dùng sức ép cô
về phía tường, ngăn cô lại trong lồng ngực mình.
Bờ lưng mềm mại nhỏ nhắn của Diệp Linh liền trực
tiếp đụng phải vách tường, rất đau, cô rơm rớm nước
mắt nhìn anh: “Đau, anh làm em đau rồi.”
Chương 146: Sự Nhân Từ Lớn Nhất
Cô gái này là một tay anh nuôi lớn, chiều chuộng,
không ai hiểu hơn anh về sự yếu ớt của cô ấy, không
chịu nổi một chút đau đớn nào.
Trong đầu bỗng hồi tưởng lại ngày sinh nhật thứ 18
của cô, hôm đó trong phòng anh, cô mềm mại chui
vào trong ngực anh, đôi mắt ngập nước nói với anh
rằng mình đau như thế nào.
Yết hàu Cố Dạ Cẩn nhấp nhô lên xuống, đôi mắt
thanh lãnh bây giờ đã nhuộm không ít sắc đỏ: “Đừng
nói đau với anh, đau thì cố chịu đi.”
Diệp Linh nhíu mày lại.
“Linh Linh, em ỷ vào việc anh chiều em nên muốn làm
gì thì làm sao, hử?”
Diệp Linh nhìn anh nói: “Em chính là đang cậy vào
việc anh chiều chuộng em đấy. Nếu như có một ngày
em phát hiện anh không còn chiều em nữa, thì em
cũng sẽ không tự tung tự tác như vậy nữa.”
Chương 147: Lời Nói Thật Lòng Mạo Hiểm
Có Dạ Cần chỉ nhìn cô không nói gì.
Diệp Linh duỗi hai tay ra chống lên ngực anh, dùng
sức đây ra ngoài.
“Hạ Tịch Quán vừa uống một ly Cocktail One-night-
stand trong phòng VIP kia, em có động vào không?”
Cố Dạ Cần hỏi.
. “One-night-stand?”
Diệp Linh nhíu mày, cô không nghĩ tới ly Cocktail kia là
One-nighf-stand, vừa nãy Quán Quán đã uống hết
một ly rồi.
“Em không uống.”
Diệp Linh nói xong liền lấy điện thoại ra gọi cho Hạ
Tịch Quán.
Quả nhiên chuông điện thoại kêu nhiều lần nhưng đầu
dây bên kia không có ai nhắc máy.
Chương 147: Lời Nói Thật Lòng Mạo Hiểm
Diệp Linh định gọi tiếp thì Cố Dạ Cẩn đã giành lấy
điện thoại của cô.
Diệp Linh càng nhíu mày: “Anh làm gì vậy, trả di động
cho em, em phải gọi cho Quán Quán.”
“Thời điểm bọn họ biểu diễn Xuân Cung Đồ sống em
cũng muốn xem à?”
Diệp Linh giận dữ giật lại điện thoại của mình.
Có Dạ Cẩn nhéch mép cười: “Tây Trạch đã gọi cho
Hàn Đình rồi, chuyện của Hạ Tịch Quán em không
cần quan tâm đâu, bây giờ anh đưa em về.”
Bên kia, Hoắc Tây Trạch đang gọi điện cho Lục Hàn
Đình, rất nhanh điện thoại đã được kết nói, thanh âm
trầm thấp từ tính của Lục Hàn Đình vang lên: “Alo Tây
Trạch.”
Chương 147: Lời Nói Thật Lòng Mạo Hiểm
“Nhị ca, em nhất định phải nói cho anh biết một
chuyện, chỉ sợ anh sẽ đánh chết em mắt.”
Lục Hàn Đình đang lái xe, ống tay áo xắn lên cao lộ ra
cánh tay mạnh mẽ hữu lực, bên trên tay lái đeo một
chiếc đồng hồ đắt đỏ, lái xe Rolls-Royce trên đường
về nhà.
Hạ Tịch Quán ngồi trên ghế lái phụ, đôi mắt lờ đờ say,
cả người bập bềnh như trên mây, thân nhiệt còn chậm
rãi tăng cao.
“Nóng quá…”
Hạ Tịch Quán còn đưa tay giật chiếc nơ trên cổ, kéo
xuống hai cúc áo, lộ ra cần cổ trăng nõn bên trong.
“Nóng chết mắt…”
Hạ Tịch Quán còn định cởi cả quần áo.
Lúc này giọng nói của Lục Hàn Đình vọng tới: “Đừng
cởi nữa.”
Chương 147: Lời Nói Thật Lòng Mạo Hiểm
Đừng cởi nữa?
Hạ Tịch Quán vội quay đầu sang, đôi mắt mê ly nhìn
vào Lục Hàn Đình, chỉ thấy ánh mắt của anh đang
dịch từ gương mặt xinh đẹp của cô xuống dần tới cần
cổ trắng nõn thơm ngái…
Hạ Tịch Quán tròn mắt lên nhìn, từng đường cong
xinh đẹp lấp ló ẩn hiện dưới lớp vải, vô cùng mê
người.
Hạ Tịch Quán vẫn còn mê man, bộ dáng ngốc nghéch
nhìn về phía Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình cũng quay sang nhìn cô, yết hầu nhấp
nhô lên xuống: “Đừng cởi nữa, néu không anh sẽ nhìn
thấy hết sạch cả người em đấy.”
Nháy mắt Hạ Tịch Quán vội dựng cổ áo của mình lên,
lý trí hồi phục lại một chút, trời ạ, cô đang làm cái gì
Chương 147: Lời Nói Thật Lòng Mạo Hiểm
vậy?
Cởi quần áo ngay trước mặt Lục tiên sinh ư2
Cô đưa tay áp lên má, cả mặt cũng nóng theo, nhiệt
độ trên người càng ngày càng tăng, thật sự rất khó
chịu.
Hai mắt Lục Hàn Đình nhìn thẳng về phía trước, nói
chuyện với Hoắc Tây Trạch trong điện thoại: “Nói đi,
có chuyện gì?”
“Nhị ca, vừa nãy lúc ở quán bar Hạ Tịch Quán đã
uống một ly One-night-stand.” Hoắc Tây Trạch nói.
Lục Hàn Đình đương nhiên cũng biết One-night-stand
là cái gì, anh khẽ nhíu mày lại, lúc này bên mũi truyền
tới một mùi hương thơm trong trẻo của thiếu nữ, thân
thể mềm mại của Hạ Tịch Quán đã đỏ lên vai anh.
Hạ Tịch Quán úp cả mặt vào bờ vai anh, giống như
một con mèo nhỏ cọ cọ, nhỏ giọng làm nững: “Lục tiên
sinh, anh sờ một chút xem, có phải là em sốt cao rồi
không… Em nóng quá…”
Chương 147: Lời Nói Thật Lòng Mạo Hiểm
Hạ Tịch Quán ngửi được hương vị đàn ông nam tính
trên người Lục Hàn Đình, sạch sẽ tươi mát, giống như
đang ở trong sa mạc hoang vắng thì gặp được một
vũng nước mát lạnh, không ngừng hắp dẫn cô tới gần.
Hạ Tịch Quán choàng tay ôm qua cổ anh, cái miệng
nhỏ nhích dần lên thơm lên một bên gò má của anh.
Lục Hàn Đình đang lái xe, bị cô đánh lén một cái như
vậy, vô lăng trong tay suýt thì mất khống chế.
Bíp.
Phía sau liền truyền tới tiếng còi xe đinh tai.
Chương 148: Em Ngoan Ngoãn Một Chút Cho Anh
“Nhị ca, anh đang làm gì đấy, mẹ nó không phải anh
đang chơi đùa với Hạ Tịch Quán trên xe đấy chứ, vãi,
vậy thì Nhị ca cũng không thể đánh em, phải khen em
mới đúng, một ly One-night-stand này đủ cho anh với
Hạ Tịch Quán chơi cả đêm dài đấy.”
Lục Hàn Đình chỉnh lại vô lăng, nhanh chóng đổi làn
xe, con mèo quấn người bên cạnh đã thừa dịp anh
không để ý mà hôn anh thêm máy cái nữa.
Nhưng đều là hôn bừa hôn loạn.
Lục Hàn Đình tự cảm thấy bản thân mình cũng không
phải Liễu Hạ Huệ, khinh thường kiểu ngồi trong lòng
mà không loạn.
Điện thoại của Hoắc Tây Trạch thực sự quá òn, Lục
Hàn Đình bèn rút tai nghe vứt sang một bên, tắt điện
thoại.
“Lục tiên sinh…” Lúc này Hạ Tịch Quán đang ghé đầu
vào bên vai anh, không ngừng thỏi khí vào tai: “Đừng
Chương 148: Em Ngoan Ngoãn Một Chút Cho Anh
cho là em không biết nhé, anh vẫn luôn muốn nhìn hết
của em, đồ háo sắc nhà anh.”
Khóe mắt Lục Hàn Đình hơi hồng lên, cô còn tiếp tục
làm loạn thì anh cũng không thể nào lái xe được nữa.
Lục Hàn Đình duỗi một tay ra lôi Hạ Tịch Quán nằm
nhé. xuống đùi mình.
Hạ Tịch Quán chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả
người càng choáng váng, cô định giãy dụa.
Nhưng từ trên đỉnh đầu bỗng vang lên giọng nói uy
hiếp của đàn ông: “Quán Quán, biết anh háo sắc thì
ngoan ngoãn một chút cho anh, nếu không anh không
khách khí với em đâu.”
Sau khi say rượu Hạ Tịch Quán vẫn rất sợ Lục Hàn
Đình, cô lập tức ngoan ngoãn nằm yên.
Quán bar 1949.
Chương 148: Em Ngoan Ngoãn Một Chút Cho Anh
Hoắc Tây Trạch nghe tiếng tút tút ở đầu dây bên kia,
bèn bỏ điện thoại xuống, đúng lúc này nhìn thấy Có
Dạ Cần đưa Diệp Linh ra, anh vội vàng chạy lên: “Anh
Dạ Cần, Diệp mỹ nhân.”
Có Dạ Cần lên tiếng hỏi: “Bên chỗ Hàn Đình thế nào
rồi?”
Hoắc Tây Trạch nháy nháy đôi mắt hoa đào: “Tốt lắm
tốt lắm. Anh Dạ Cần, Diệp mỹ nhân, hai người muốn
đi đâu vậy, đừng mà, hai người mới tới không lâu, còn
chưa chơi đã, ở lại chơi với bọn em đi?”
Lúc này bên cạnh có người gọi: “Cố thiếu, Diệp mỹ
nhân, hiếm khi mọi người có dịp hội ngộ, cùng chơi
một ván đi, chúng ta chơi trò nói thật hay mạo hiểm.”
Hoắc Tây Trạch kéo Có Dạ Cẩn: “Đi đi.”
Có Dạ Cần cùng Diệp Linh gia nhập trò chơi nói thật
hay mạo hiểm, chỗ này có rất nhiều người quen, ngay
cả Hạ Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền cũng có mặt.
Chương 148: Em Ngoan Ngoãn Một Chút Cho Anh
“Nói qua quy tắc trò chơi nhé, lát nữa mỗi người sẽ
được phát một lá bài, ai có số điểm lớn nhất có thể
yêu cầu người có số điểm nhỏ nhất chơi nói thật hay
mạo hiểm, tham gia trò chơi này thì phải tuân theo quy
. tắc trò chơi.”
Mọi người đương nhiên đều đồng ý, chơi trò nói thật
hay mạo hiểm này vốn là một trò rất kích thích.
Hoắc Tuyên âm thầm liếc sang Cố Dạ Cần, cô ta vô
cùng mong muốn có thể có được điểm số lớn nhát,
anh Dạ Cần có số điểm nhỏ nhát, như vậy cô ta có thể
yêu cầu anh Dạ Cần hôn cô ta.
“Bây giờ bắt đầu chia bài.”
Mỗi người đều được nhận bài, Diệp Linh nhìn lá bài
trong tay mình, 2…
2 đã coi như là lá bài nhỏ nhất rồi, Diệp Linh cảm thấy
vận may của mình không ai có thể sánh kịp rồi.
Ván này người thắng là một vị thiếu gia, anh ta vội
Chương 148: Em Ngoan Ngoãn Một Chút Cho Anh
vàng nhìn Diệp Linh: “Diệp mỹ nhân, cô thua rồi, tôi
chọn nói thật, tôi muốn hỏi lần đầu tiên của cô còn
không?”
Chương 149: Đi Hôn Cô
Diệp Linh cầm lá bài số 2, mọi người đều trở nên ồn
ào, chờ đợi xem kịch vui.
Phải biết rằng Diệp Linh là đệ nhất mỹ nhân Hải
Thành, từ nhỏ đã lớn lên giữa hào quang, hiện tại là là
một trong bốn tiểu hoa đán hot nhất, không biết là bao
nhiêu người đàn ông thương nhớ, cho nên khi cô tới
tham gia trò chơi nói thật hay mạo hiểm đã rất thú vị
rồi.
Vị thiếu gia này trước giờ vẫn rất thích Diệp Linh, tốc
độ thay bạn gái của anh ta giống như thay quần áo, có
điều kiểu mẫu bạn gái của anh ta vẫn luôn dựa theo
Diệp Linh.
Bây giờ anh ta không chờ nổi muốn hỏi Diệp Linh xem
cô còn lần đầu tiên không?
“Tôn thiếu, mặc dù là trò nói thật hay mạo hiểm nhưng
câu hỏi này của cậu cũng quá độc đi?” Có người ồn
ào cười chen vào.
Chương 149: Đi Hôn Cô
Vị thiếu gia Tôn thiếu kia tham lam nhìn chằm chằm
khuôn mặt tươi đẹp động lòng người của Diệp Linh:
“Vừa rồi chúng ta đã nói sẽ tuân theo quy tắc trò chơi,
cho nên lời nói thật lòng này cô nhất định phải trả lời.”
“Tôn thiếu, cậu đúng là xấu xa.”
Đám đàn ông trên bàn đều trở nên ồn ào, ngóng trông
câu trả lời của Diệp Linh.
Hạ Nghiên Nghiên cùng Hoắc Tuyền nhìn Diệp Linh
đang bị đám đàn ông này bao vây, thực ra tất cả bọn
họ cũng rất hiếu kỳ, chỉ là Tôn thiếu có cơ hội để hỏi
thôi.
Mặc dù Hạ Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền rất ghét khi
Diệp Linh được vây quanh như vậy, nhưng liên quan
tới lần đầu tiên của Diệp Linh…bọn họ cũng rất mong
chờ.
Diệp Linh không còn lần đầu tiên.
Lần đầu tiên đã cho Có Dạ Cần.
Chương 149: Đi Hôn Cô
Bọn họ rất muốn nhìn đôi anh em này xé bỏ lớp ngụy
trang xuống, hứng chịu ánh mắt cùng sự sỉ vả của mọi
người.
Hạ Nghiên Nghiên ngước mắt lên nhìn Cố Dạ Cần,
trên mặt Có Dạ Cần không hề lộ ra chút cảm xúc nào,
anh chỉ rút từ trong túi ra một điếu thuốc lá để lên
miệng, sau đó châm lửa, làn khói mờ ảo liền che đi
dung nhan tuần mỹ.
Anh kẹp điếu thuốc trên tay, miệng phun ra một hơi
khói dày, ánh mắt thanh lãnh kia cũng rơi vào người
Diệp Linh.
Hoắc Tây Trạch nhỏ giọng hỏi: “Anh Dạ Cẩn, nếu
không… em ra mặt can thiệp một chút?”
Chuyện của Có Dạ Cần với Diệp Linh, mấy anh em
bọn họ đều biết.
Hoắc Tây Trạch là người hiểu rõ nhất Cố Dạ Cần
chiều chuộng cô em gái Diệp Linh này như thế nào, từ
Chương 149: Đi Hôn Cô
nhỏ Diệp Linh đã vô cùng xinh đẹp, lúc đi học có một
bạn nam uống say nên đã cưỡng ép ôm Diệp Linh, Có
Dạ Cần đã tự mình động thủ, thiếu chút nữa đã đánh
phé cậu ta.
Có Dạ Cần là thiếu chủ, ngoại hình tuần mỹ nhã nhặn,
rất ít khi nổi giận, nhưng chỉ có Diệp Linh là có thể
khiến anh mát khống chế.
Từ đó về sau mỗi lần họp lớp Cố Dạ Cẩn đều sẽ đi
theo, anh mặc một thân đồ tây trang màu đen ngồi
bên góc ghé salon, vừa chờ Diệp Linh vừa phê duyệt
tài liệu.
Bạn học Diệp Linh bắt chuyện anh cũng sẽ kiên nhẫn
trả lời, cuối cùng còn để thư ký đi thanh toán trước,
người đàn ông anh tuấn tài giỏi như vậy không thiếu
nữ nào có thể chống cự được, thi thoảng mọi người
lại đỏ mặt liếc trộm sang phía anh.
Sau đó tất cả mọi người đề biết Diệp Linh có một
người anh trai, tên là Có Dạ Cần.
Có Dạ Cần chiều chuộng Diệp Linh, toàn bộ Hải Thành đều biết.
“Diệp Linh, mọi người đều đang chờ câu trả lời này,
rốt cuộc cô còn lần đầu tiên hay không, đã chấp nhận
chơi nói thật hay mạo hiểm mà lại không dám tiếp à?”
Lúc này Hoắc Tuyền ghen ghét lên tiếng.
Diệp Linh ngắng mặt lên, nhìn Hoắc Tuyền một chút:
“Không phải tôi không dám chơi, mà là do cô đợi
không được, bây giờ tôi sẽ trả lời, lần đầu tiên của tôi…
Chương 150: Anh Có Bao Nhiêu Người Phụ Nữ
Toàn trường trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín
hơi chờ đợi đáp án của Diệp Linh.
Nhưng Diệp Linh còn chưa nói ra, bộp một tiếng, có
người ném bài trong tay ra.
Mọi người giật nảy mình, nghe thấy tiếng động liền
quay lại thì thấy Cố Dạ Cẩn ném bài trong tay ra.
Có Dạ Cần rít một hơi thuốc, dưới làn khói lượn lờ
nhẹ nhàng nhìn Tôn thiếu một cái, hờ hững nói: “Có ý
gì vậy, bài của tôi còn chưa lật ra, không muốn cho tôi
chơi à?”
Mọi người cúi đầu nhìn xem, lá bài trong tay Cố Dạ
Cần là cây A.
A chính là 1, là lá bài nhỏ nhát, của Diệp Linh là 2.
Thì ra người có lá bài nhỏ ván này là Cố Dạ Cần,
chuyện này có chút lúng túng.
Chương 150: Anh Có Bao Nhiêu Người Phụ Nữ
“Cố thiếu, tôi… tôi không có ý này…” Tôn thiếu cười
ngượng ngùng nói.
Cố Dạ Cẩn chặn ngang lời Tôn thiếu: “Dựa theo quy
tắc trò chơi, câu hỏi này để tôi trả lờ, lần đầu tiên của
tôi… đã không còn rồi.”
Bầu không khí có chút xấu hổ, không ai nói chuyện,
Hoáắc Tây Trạch cười ha hả: “Anh đúng là không thú vị
rồi, là vì Diệp mỹ nhân nên mọi người mới muốn biết,
chứ anh Dạ Cần năm nay đã 26 tuỏi rồi, dùng cọng
tóc cũng có thể đoán được anh không còn lần đầu
nữa rồi.”
Lập tức cũng có người phụ họa theo: “Đúng thế, nếu
như Cố thiếu vẫn còn lần đầu tiên thì chẳng nhẽ là
một chàng trai ngây thơ à?”
Bầu không khí lại nóng lên, có người lên tiếng: “Vấn
đề này không tính, Cố thiếu, có bản lĩnh thì nói cho
chúng tôi biết người phụ nữ đầu tiên của anh là ai2”
Hoáắc Tây Trạch trợn trắng mắt, đúng là đồng đội ngu
Chương 150: Anh Có Bao Nhiêu Người Phụ Nữ
như heo, mặc dù anh không dám xác định người phụ
nữ đầu tiên của anh Diệp Cẩn có phải Diệp Linh hay
không, nhưng vấn đề này quá nhạy cảm rồi.
Hoắc Tây Trach vỗ một cái xuống bàn, lớn tiếng cười
nói: “Không được, đã chơi nói thật hay mạo hiểm thì
phải chơi thật kích thích, anh Dạ Cần, mau nói cho
bọn em biết anh có bao nhiêu người phụ nữ.”
Có Dạ Cần từng có bao nhiêu người phụ nữ.
Hạ Nghiên Nghiên cùng Hoắc Tuyền đều nhìn về phía
Cố Dạ Cần.
Diệp Linh bên phía đối diện cũng ngước mắt lên, đôi
mắt ngập nước nhìn thẳng anh, tựa hồ cũng thấy
hứng thú với vấn đề này.
Cố Dạ Cần rít thêm một hơi thuốc, sau đó ánh mắt
nhìn sang, như có như không liếc Diệp Linh một cái.
Cố Dạ Cẩn: “26 năm nay tôi chỉ có duy nhất một
người phụ nữ.”
Chương 150: Anh Có Bao Nhiêu Người Phụ Nữ
Tất cả mọi người đều sợ ngây.
“Cố thiếu, anh muốn dạng phụ nữ gì chẳng có, tôi nói
chứ, nếu như không trải qua phong hoa tuyết nguyệt
thì không thể tìm thấy nửa kia thích hợp nhất với
Truy cập Vietwriter.net đọc full nhé. mình.”
“Tôi nghĩ là Cố thiếu không phải thích người phụ nữ
đó đâu, chỉ là đã có nhiều trải nghiệm với người đó
nên khó mà quên được chuyện cũ thôi.”
Cố Dạ Cần không nói gì.
Hạ Nghiên Nghiên cùng Hoắc Tuyền đều quay sang
nhìn Diệp Linh, hai người bọn họ đều biết Cố Dạ Cần
có một người phụ nữ, đó chính là Diêp Linh.
Nhưng bọn họ không hè biết Cố Dạ Cần chỉ có một
mình Diệp Linh, có nghĩa là Diệp Linh người phụ nữ
duy nhát của Cố Dạ Cần.
Ván thứ hai bắt đầu, mỗi người lại được nhận một lá
bài, người có lá bài lớn nhất là một phú nhị đại, lá nhỏ
Chương 150: Anh Có Bao Nhiêu Người Phụ Nữ
nhất thuộc về… Cố Dạ Cần.
Có Dạ Cẩn lại thua.
“Cố thiếu, xin lỗi nhé, lần này tôi chọn mạo hiểm, tôi
muốn Có thiếu chọn 1 trong ba số 3,8,9 rồi đi hôn
người đó.”
Hoắc Tuyền giật mình trong lòng, cô ta mở lá bài ra, là
số 3.
Của cô ta là số 3.
Lúc này Hạ Nghiên Nghiên cũng lật bài ra, là số 8.
Còn lá bài số 9.
Có người kêu lên, số 9 là Diệp mỹ nhân, Diệp mỹ
nhân cầm lá số 9.
Bình luận facebook