Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-668
Chương 668: Trao đổi ngang giá
Bỗng bước chân của cô khựng lại, bởi vì phía trước xuất hiện một bóng người trầm ổn, Lục Tư Tước.
Lục Tư Tước đang đợi cô.
Hạ Tịch Quán trong nháy mắt che phủ đi tất cả tâm tư, cô không hề bắt ngờ nhìn Lục Tư Tước, chiếc lưng xinh đẹp mềm thẳng tắp, đôi môi củ ấu nhếch lên nụ cười yếu ớt: “Bác Lục, bác ở đây chờ tôi?”
Lục Tư Tước lướt qua bả vai của cô nhìn thoáng qua toilet phía sau, nhàn nhạt hỏi: “A Đình thế nào?”
Ông biết cô và Lục Hàn Đình ở bên trong.
“Tôi đã dạy dỗ anh ấy một chút, anh ấy không sao đâu.”
Lục Tư Tước dịch đôi mắt u trầm lên khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán, nữ hài cặp mắt sáng long lanh kia của cô đang vỡ ra từng tia sáng nhìn ông, thản nhiên như thường, Lục Tư Tước trầm giọng nói: “Tịch Quán, bây giờ cô là vị hôn thê của Tử Tiễn, tôi hy vọng cô có thể xử lý thích đáng tốt quan hệ giữa A Đình.”
“Bác Lục, bác chỉ muốn nói với tôi những thứ này sao, tôi tưởng tính cách bác Lục là thích khống chế tất cả mọi thứ trong tay, mấy nhân tố không chắc chắn đều sẽ bị bác bóp chết từ trong trứng nước. Tôi trở lại Đế Đô, hiện tại lại kẹp ở giữa hai người con trai của bác, bác hẳn là nên để tôi biến mất mới đúng, nhưng bác như đổi tính vậy, như người cha hiền bao dung tôi tất cả. Tôi thực sự được yêu thương mà kinh sợ đấy, thật sự rất sợ, như vậy đi, chúng ta người thông minh không nói dài dòng. Vì sao? Là bởi vì mẹ tôi là Lâm Thủy Dao sao?”
Lục Tư Tước nhìn cô bé đối diện, kỳ thực từ lúc Hải Thành, ông nên nghĩ đến cô là con gái của Lâm Thủy Dao!
Chỉ có con gái của Lâm Thủy Dao, mới có thể tỏa ra ánh sáng như vậy, rực rỡ mà chói mắt.
Lục Tư Tước gật đầu: “Đúng vậy, là bởi vì mẹ cô là Lâm Thủy Dao, mấy năm nay tôi lại không tìm cô, nếu năm đó Lâm Thủy Dao dắt con gái rời đi, cũng sẽ không để người ta tìm được, thế nhưng tôi biết, sớm muộn cũng có một ngày cô sẽ trở lại, con gái của Lâm Thủy Dao sẽ trở về Đề Đô.”
Hạ Tịch Quán hai mắt sáng lên, tinh thần xán lán, cô tiến lên một bước: “Bác biết gì về mẹ tôi, bác biết mẹ tôi đến từ đâu sao?”
Lục Tư Tước gật đầu: “Biết.”
Hạ Tịch Quán lại tiến lên một bước: “Vậy bác biết mẹ tôi bây giờ đang ở đâu sao?”
Lục Tư Tước lại gật đầu: “Biết.”
Hạ Tịch Quán lại tiến lên thêm một bước: “Vậy bác biết được cha ruột tôi là ai chăng?”
Lục Tư Tước vẫn gật đầu: “Đại khái có thể đoán được.”
Hạ Tịch Quán dừng bước, dừng ở trước mặt Lục Tư Tước: “Thế nhưng, bác sẽ không nói cho tôi, đúng không?”
“Đúng.”
Hạ Tịch Quán cũng biết, Lục Tư Tước sẽ không nói cho cô, cô suy nghĩ một chút: “Vậy bác muốn gì từ người tôi? Bác Lục, chúng ta có thể trao đổi ngang giá, tôi cho bác thứ bác muốn, bác kể hết thảy những gì bác biết cho tôi.”
Lục Tư Tước gật đầu: “Được, tôi muốn từ trên người cô biết được… Liễu Anh Lạc bây giờ đang ở đâu.”
Cái gì?
Hạ Tịch Quán khựng lại, mẹ Lục Hàn Đình – Liễu Anh Lạc không phải mười mấy năm trước đã từ trên đài cao của phòng A Kiều nhảy vào đại dương, đã chết rồi ư?
“Tôi chỉ muốn Liễu Anh Lạc, nếu như cô giúp tôi tìm được Liễu Anh Lạc, tôi liền kể hết những gì tôi biết cho cô, dĩ nhiên…” Lục Tư Tước ý vị thâm trường nhìn Hạ Tịch Quán: “Cô cũng có giá trị của cô, thông qua cô, tôi cũng sẽ tìm được Liễu Anh Lạc.”
Nói xong, Lục Tư Tước rời đi.
Hạ Tịch Quán đứng tại chỗ nhìn bóng người Lục Tư Tước biến mắt, một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, thời gian đã mài mòn hết hét thảy góc bén trên người ông, đã từng một thời đế vương thương giới cũng được năm tháng phó thác cho sức nặng và cảm giác thần bí, không một ai biết ông đang nghĩ gì, bên tai Hạ Tịch Quán cũng chỉ còn lại câu nói “tôi chỉ muốn Liễu Anh Lạc” kia của ông.
Bỗng bước chân của cô khựng lại, bởi vì phía trước xuất hiện một bóng người trầm ổn, Lục Tư Tước.
Lục Tư Tước đang đợi cô.
Hạ Tịch Quán trong nháy mắt che phủ đi tất cả tâm tư, cô không hề bắt ngờ nhìn Lục Tư Tước, chiếc lưng xinh đẹp mềm thẳng tắp, đôi môi củ ấu nhếch lên nụ cười yếu ớt: “Bác Lục, bác ở đây chờ tôi?”
Lục Tư Tước lướt qua bả vai của cô nhìn thoáng qua toilet phía sau, nhàn nhạt hỏi: “A Đình thế nào?”
Ông biết cô và Lục Hàn Đình ở bên trong.
“Tôi đã dạy dỗ anh ấy một chút, anh ấy không sao đâu.”
Lục Tư Tước dịch đôi mắt u trầm lên khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán, nữ hài cặp mắt sáng long lanh kia của cô đang vỡ ra từng tia sáng nhìn ông, thản nhiên như thường, Lục Tư Tước trầm giọng nói: “Tịch Quán, bây giờ cô là vị hôn thê của Tử Tiễn, tôi hy vọng cô có thể xử lý thích đáng tốt quan hệ giữa A Đình.”
“Bác Lục, bác chỉ muốn nói với tôi những thứ này sao, tôi tưởng tính cách bác Lục là thích khống chế tất cả mọi thứ trong tay, mấy nhân tố không chắc chắn đều sẽ bị bác bóp chết từ trong trứng nước. Tôi trở lại Đế Đô, hiện tại lại kẹp ở giữa hai người con trai của bác, bác hẳn là nên để tôi biến mất mới đúng, nhưng bác như đổi tính vậy, như người cha hiền bao dung tôi tất cả. Tôi thực sự được yêu thương mà kinh sợ đấy, thật sự rất sợ, như vậy đi, chúng ta người thông minh không nói dài dòng. Vì sao? Là bởi vì mẹ tôi là Lâm Thủy Dao sao?”
Lục Tư Tước nhìn cô bé đối diện, kỳ thực từ lúc Hải Thành, ông nên nghĩ đến cô là con gái của Lâm Thủy Dao!
Chỉ có con gái của Lâm Thủy Dao, mới có thể tỏa ra ánh sáng như vậy, rực rỡ mà chói mắt.
Lục Tư Tước gật đầu: “Đúng vậy, là bởi vì mẹ cô là Lâm Thủy Dao, mấy năm nay tôi lại không tìm cô, nếu năm đó Lâm Thủy Dao dắt con gái rời đi, cũng sẽ không để người ta tìm được, thế nhưng tôi biết, sớm muộn cũng có một ngày cô sẽ trở lại, con gái của Lâm Thủy Dao sẽ trở về Đề Đô.”
Hạ Tịch Quán hai mắt sáng lên, tinh thần xán lán, cô tiến lên một bước: “Bác biết gì về mẹ tôi, bác biết mẹ tôi đến từ đâu sao?”
Lục Tư Tước gật đầu: “Biết.”
Hạ Tịch Quán lại tiến lên một bước: “Vậy bác biết mẹ tôi bây giờ đang ở đâu sao?”
Lục Tư Tước lại gật đầu: “Biết.”
Hạ Tịch Quán lại tiến lên thêm một bước: “Vậy bác biết được cha ruột tôi là ai chăng?”
Lục Tư Tước vẫn gật đầu: “Đại khái có thể đoán được.”
Hạ Tịch Quán dừng bước, dừng ở trước mặt Lục Tư Tước: “Thế nhưng, bác sẽ không nói cho tôi, đúng không?”
“Đúng.”
Hạ Tịch Quán cũng biết, Lục Tư Tước sẽ không nói cho cô, cô suy nghĩ một chút: “Vậy bác muốn gì từ người tôi? Bác Lục, chúng ta có thể trao đổi ngang giá, tôi cho bác thứ bác muốn, bác kể hết thảy những gì bác biết cho tôi.”
Lục Tư Tước gật đầu: “Được, tôi muốn từ trên người cô biết được… Liễu Anh Lạc bây giờ đang ở đâu.”
Cái gì?
Hạ Tịch Quán khựng lại, mẹ Lục Hàn Đình – Liễu Anh Lạc không phải mười mấy năm trước đã từ trên đài cao của phòng A Kiều nhảy vào đại dương, đã chết rồi ư?
“Tôi chỉ muốn Liễu Anh Lạc, nếu như cô giúp tôi tìm được Liễu Anh Lạc, tôi liền kể hết những gì tôi biết cho cô, dĩ nhiên…” Lục Tư Tước ý vị thâm trường nhìn Hạ Tịch Quán: “Cô cũng có giá trị của cô, thông qua cô, tôi cũng sẽ tìm được Liễu Anh Lạc.”
Nói xong, Lục Tư Tước rời đi.
Hạ Tịch Quán đứng tại chỗ nhìn bóng người Lục Tư Tước biến mắt, một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, thời gian đã mài mòn hết hét thảy góc bén trên người ông, đã từng một thời đế vương thương giới cũng được năm tháng phó thác cho sức nặng và cảm giác thần bí, không một ai biết ông đang nghĩ gì, bên tai Hạ Tịch Quán cũng chỉ còn lại câu nói “tôi chỉ muốn Liễu Anh Lạc” kia của ông.
Bình luận facebook