• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (86 Viewers)

  • Chương 200-210

200-1.jpg
200-2.jpg
200-3.jpg
200-4.jpg
200-5.jpg
200-6.jpg

201-1.jpg
201-2.jpg
201-3.jpg
201-4.jpg
201-5.jpg
201-6.jpg
201-7.jpg


202-1.jpg
202-2.jpg
202-3.jpg
202-4.jpg
202-5.jpg
202-6.jpg
202-7.jpg

203-1.jpg
203-2.jpg
203-3.jpg
203-4.jpg
203-5.jpg
203-6.jpg


204-1.jpg
204-2.jpg
204-3.jpg
204-4.jpg
204-5.jpg
204-6.jpg


205-1.jpg
205-2.jpg
205-3.jpg
205-4.jpg
205-5.jpg
205-6.jpg

206-1.jpg
206-2.jpg
206-3.jpg
206-4.jpg


“Nếu không nói xả van thì nói thế nào, em cũng quên rằng anh thích Hạ Nghiên Nghiên, thật sự không biết có cô gái xinh đẹp nhất Hải Thành nào sẽ nói cái từ đó cao nhã ra sao nữa.”

Cố Dạ Cẩn ôm cô vào lòng, áp nhẹ đôi môi mỏng lên mái tóc xoăn nâu của cô, hai năm trước khi cô rời đi, cô vẫn để tóc thẳng, là một cô thiếu nữ trẻ trung, bây giờ cô đã để tóc xoăn, trở thành phụ nữ già dặn, cô đã trưởng thành.

Loại nhận thức này khiến Cố Dạ Cần siết chặt vòng tay: “Sao em cứ luôn nhắc đến Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên đương nhiên sẽ không giống như em…yêu tinh quyến rũ đàn ông.”

Diệp Linh nhắc chân đá mạnh vào bắp chân rắn chắc của anh: “Vậy anh đi tìm Hạ Nghiên Nghiên đi, cô ta băng thanh ngọc khiết, anh không tán được cô ta liền lấy em ra trút dục vọng à, em xem thường anh!”

207-1.jpg
207-2.jpg


anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào nhỉ, đói khát đến nỗi hôn cũng muốn đá lưỡi rồi sao?”

Có Dạ Cần mim môi, đôi mắt đen trong veo như mực sâu không đáy: “Anh chưa từng chạm vào phụ nữ, em có phải cũng thế không, chưa từng được đàn ông đụng vào?”

Diệp Linh nâng lên đôi lông mày lá liễu thanh tú: “Còn không phải nhờ ơn anh, người cạnh tôi đều là người của anh, từng giây từng phút đều bị anh theo dõi, đến cả con muỗi đực cũng không lọt vào, Cố Dạ Cần, 24 giờ anh canh chừng tôi như vậy, chỉ sợ tôi ngủ với tên đàn ông khác, cắm sừng anh, anh có thấy mệt không hả?”

Đối với sự khiêu khích của cô, Cố Dạ Cẩn cong môi: “Nhiều năm như vậy rồi, sao em chưa từng hỏi anh

mệt không từ nhỏ đến lớn em đều bị mấy tên đàn ông kia dòm ngó, anh cũng đã sớm quen, bây giò nuôi lớn em, anh sao có thể để người khác chen chân giành trước chứ, bưng cả chậu lẫn bông là em đi được à?

“Có Dạ Cẩn, có bệnh thì đi khám đi, tay nghề của Quán Quán không tệ, em nói một tiếng với Quán Quán cho…”

Cố Dạ Cẩn trực tiếp ngắt lời cô: “Quán Quán Quán suốt ngày, trong miệng em luôn là Hà Tịch Quán, hai em ở chung một chỗ tay trong tay anh thấy rất chướng mắt, giờ hôn một cái cũng không chịu há miệng cho anh, em lạnh lùng với anh như vậy không lẽ em có ý gì với Hà Tịch Quán chứ.”

Có ý?

Cái tên thần kinh này!

Phụ nữ mà cũng không được nắm tay?

Phụ nữ tách khỏi đàn ông thì không còn xứng để sống nữa hả?

Diệp Linh vươn bàn tay nhỏ bé đẩy khuôn mặt tuấn tú của anh ra thật xa: “Hôn cũng hôn rồi, thả em ra được không? Em buồn tè.”

Cố Dạ Cẩn hung hăng nhìn cô chằm chằm, sau đó nhét thứ gì đó vào bàn tay nhỏ bé của cô: “Cho em.”

Diệp Linh nhìn xuống, thứ anh đưa là thẻ phòng.

Hoắc Tuyền cùng mấy cô gái quyến rũ lúc nãy nhảy múa hết sức, muốn lấy thẻ phòng của anh thì anh không đưa.

Bây giờ anh kéo cô vào phòng vệ sinh nam, ép buộc nhét thẻ phòng vào tay cô.

“Em không muốn!” Diệp Linh trả lại thẻ phòng: “Đừng có mơ, em sẽ không đến phòng của anh!”

“Tối nay đến phòng anh nhảy bài “Fire” cho anh xem chút, anh có thể khống chế mình không làm gì em.”

Đến phòng nhảy bài “Fire” cho anh xem?

208-1.jpg


Nhưng Có Dạ Cần lại nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô áp vào tường, cánh môi mỏng của anh lại đè lên đôi môi đỏ mọng của cô, anh thấp giọng cảnh cáo:

“Em không vào phòng của anh cũng được, anh đến phòng em, cùng lắm thì anh không xem em nhảy “Fire” nữa, anh xem em nhảy thoát y.”

Diệp Linh há miệng, cắn mạnh vào môi anh.

Máu tươi lập tức tràn ra trong miệng hai người.

“Có Dạ Cần, có phải anh yêu tôi rồi không?” Diệp Linh hỏi.

Có Dạ Cần sững người: “Cái gì?”

“Không phải sao, anh muốn làm tình với em như thế này, lẽ nào không phải yêu tôi sao, nhưng anh không dám yêu tôi, vậy nên lấy Hạ Nghiên Nghiên làm cái cớ, đúng không?” Diệp Linh nhìn anh.

Cố Dạ Cần từ từ thả cô ra, khóe môi cong lên nụ cười mỉa mai tàn nhẫn, anh đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của cô: “Nghĩ nhiều quá, không phải mẹ em thích leo lên giường bồ tôi sao? Vậy tôi sẽ khiến con gái bà ta cả đời này không xuống được giường tôi, Linh Linh, em nói xem mẹ em có phải…

chết không nhắm mắt không?”

Diệp Linh cảm thấy toàn thân lạnh toát, Đọc full tại Vietwriter.net nhé, hệt như có một bàn tay to lớn từ trong bóng tối vươn ra trực tiếp đầy cô xuống vực sâu vạn trượng.

“Không cho phép anh nói mẹ tôi như vậy! Có Dạ Cần,

tôi hận anh!”

Diệp Linh giật mạnh năm đấm, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, giống như một con thú nhỏ bị mắc bẫy, muốn lao Vào mạng đồi mạng với anh.

Cố Dạ Cần nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô từ từ ngưng tụ trên một tầng nước mắt, hàng mi cong dài khẽ động, những hạt lệ châu kia lại có nén không rơi xuống, thật sự trông rất đáng thương.

Mỗi lần anh bắt nạt cô một cách tàn nhẫn, cô không còn sức để chống trả, vô cùng yếu ớt đáng yêu.

Bàn tay to của Có Dạ Cần đặt xuôi bên người từ từ cuộn tròn lại, lúc này tiếng chuông di động du dương vang lên, là điện thoại của anh.

Anh lầy điện thoại ra nhìn một cái, là Hạ Nghiên Nghiên gọi đến.

Có Dạ Cần liếc nhìn Diệp Linh: “Tối nay anh đợi em.”

Nói xong, anh mở cửa phòng vệ sinh bước ra, trên hành lang có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh: “Alo, Nghiên Nghiên à… Được, anh qua ngay bây giờ.

Trong phòng vệ sinh nữ, Diệp Linh đứng trước bệ rửa tay, dùng nước lạnh võ nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn.

Cô nhìn thẻ phòng trên tay, ánh mắt có chút trống rỗng.

Lúc này cửa được đầy ra, Hoäc Tuyền bước vào.

Hoắc Tuyền thấy Diệp Linh cứ như là tình địch gặp mặt, cô ta đỏ cả mắt, cất giọng kỳ quái: “Diệp Linh, vừa rồi cô với anh Dạ Cẩn ở chung với nhau nhỉ, nhưng chỉ cần chị Nghiên Nghiên gọi một cuộc là anh ấy liền bỏ đi, dáng vẻ quyến rũ có ích lợi gì, anh Dạ Cần cũng không thích cô.”

Diệp Linh tắt vòi nước đứng thẳng dậy, liếc mắt nhìn Hoắc Tuyền rồi chỉ vào bệ rửa tay: “Nhìn xem đây là cái gì?”

Hoắc Tuyền ngắng đầu, hai mắt sáng lên, là thẻ phòng của Có Dạ Cản!

“Diệp Linh, tại sao thẻ phòng của anh Dạ Cẩn lại ở trong tay cô?”

Diệp Linh lấy khăn giấy ra lau tay, vẻ mặt lười biếng thờ ơ: “Ò, đây là anh Dạ Cần của cô nhờ tôi chuyển lại cho cô, tối nay cô có thể vào phòng anh ta, anh ta đang đợi cô đấy.”

209-1.jpg

phục vụ tốt anh ta đi, anh ta ấy à… rất thích mấy con
đàn bà dâm đãng đấy.”
Diệp Linh cầm thẻ phòng lên, nhét vào khe ngực của
Hoắc Tuyền.
Sao cô ta dám làm loạn như vậy?
Hoắc Tuyền giận đến mức cả người run lên: “Diệp
. Linh, cõ… ˆ
Diệp Linh nhướng mi, nhẹ giọng hỏi: “Sao, cô không
muốn tắm thẻ phòng này sao? Thế thì thôi, có rất
nhiều cô gái muốn tắm thẻ phòng này, để tôi đưa cho
người khác vậy.”
Diệp Linh làm bộ lấy đi tắm thẻ phòng.
Nhưng Hoác Tuyền lại đè lại, giữ chặt nó như bảo bối
nhìn chằm chằm vào Diệp Linh, cô ta sợ Diệp Linh
thật sự đưa thẻ phòng cho người phụ nữ khác.
“Thế thì được, thẻ phòng đưa cho cô, cô còn dong dài
cái gì, không phải cô vẫn luôn muốn leo lên giường
anh Dạ Cần của cô sao, thứ rác rưởi tôi không cần cô
lại xem nó như bảo bối, Hoắc Tuyền, tôi thật sự thấy
đáng thương cho cô.”
Sắc mặt Hoắc Tuyền trắng bệch, tức đến bốc khói,
nghiền răng nhìn Diệp Linh bộ dáng lười biếng, nhưng
không có cách nào đối phó với cô.
Cảm giác này gần như khiến Hoắc Tuyền nôn ra máu.
Đôi khi Hoắc Tuyền cảm thấy cô và Diệp Linh là đối
thủ của nhau, khi còn nhỏ Diệp Linh do biến cố gia
đình mà vào Cố gia, từ đó cô được hưởng tình yêu
thương cưng chiều của Có Dạ Cần – thiếu gia của Có
gia trong suốt nhiều năm.
Sau đó, cô ta và Diệp Linh đều tiến vào giới giải trí,
mặc dù hiện tại cô đã là nữ thần trong lòng các chàng
trai trẻ nhưng Diệp Linh đã bỏ xa cô vài dãy phố về cả
nhân khí và lưu lượng, vì vậy cô đã từng cử người
theo dõi Diệp Linh và muốn bôi đen cô ấy.
Dù sao Diệp Linh ra vào đều là khách sạn hạng V.I.P,
nhất định sẽ có một chút tin tức chơi bời phóng túng,
dùng thể xác trao đổi này nọ.
Chương 209: Chơi Trò Gì Thế, Hm?
Nhưng cô ta đã theo dõi được nửa năm, mà thứ nhận
lại là, mỗi khi bắt đầu quay bộ phim mới, mỗi ngày
Diệp Linh sẽ nghiên cứu kịch bản đến tận khuya, cô
ấy không bao giờ sử dụng thế thân, các cảnh võ thuật
đều đích thân diễn, có khi bị thương khắp người, khả
năng phối đồ của cô rất tốt, dù cho là các sàn diễn
thời trang cao cấp tầm cỡ quốc tế hay các show diễn
thời trang đường phó, tất cả đều rất chuyên nghiệp và
được đánh giá rất cao.
Các nhà đầu tư và đạo diễn khen cô không ngót lời
cô, bảo rằng cô tuy mang nét đẹp quyến rũ nhưng lại
không thô tục, với kỹ năng diễn xuất linh hoạt, sinh ra
là dành cho ngành công nghiệp giải trí, đến giờ cô
luôn được ngành giải trí công nhận là hoa đán pha
trộn giữa lưu lượng và thực lực, không gì sánh bằng.
Tất nhiên, cuộc sống riêng tư Diệp Linh rất tế nhị, cô
hưởng thụ sự giàu có và xuân sắc của mình hiện giờ.
Người phụ nữ như thế đều là hình mẫu mong muốn
của mọi phụ nữ.
Vì vậy, Diệp Linh luôn là người đáng ghét nhất của
các tiểu thư Hải Thành, cũng không ai sánh bằng.
Hoắc Tuyền giằng co một hồi, cô ta cũng nản lòng,
loại cảm giác bát lực này y hệt như bây giờ.
Diệp Linh liếc nhìn vẻ mặt dữ tợn của Hoắc Tuyền,
sau đó cô giẫm lên đôi giày cao gót pha lê, cong đôi
môi đỏ mọng rồi rời khỏi đây.
210-1.jpg

Hoắc Tuyền cảm thấy tim mình như sắp vọt ra cổ
họng, cô vội tắt đèn trong phòng, sau đó trốn vào sau
tấm rèm cửa số.
Nếu như không ngoài dự liệu, thẻ phòng này là do Có
Dạ Cần đưa cho Diệp Linh, bao nhiêu năm nay, Có Dạ
Cần gần như bệnh hoạn bảo vệ Diệp Linh trong đôi
cánh của mình, không bao giờ cho phép bắt kỳ người
đàn ông nào đến gần. Toàn bộ Hải Thành cũng chỉ
cho là anh đang cưng nựng em gái.
Thực tế là, anh chỉ muốn chiếm Diệp Linh làm của
riêng.
Nếu như anh phát hiện người đến là mình mà không
phải Diệp Linh, anh sẽ như thế nào?
Hoắc Tuyền nhớ tới lời Diệp Linh bảo rằng Có Dạ Cần
thích phụ nữ dâm đãng, trong trí nhớ của cô, Có Dạ
Cần, xuất thân trâm anh thế gia, từ nhỏ đã được giáo
dục để trở thành người thừa kế chính chính thống,
luôn khoác lên chiếc áo sơ mi cùng quần tây, sạch sẽ
nghiêm túc, khiến cả người anh toát ra hơi thở lạnh
lùng cắm dục.
Hoắc Tuyền chưa bao giờ dám tưởng tượng đến anh
trên giường sẽ như thế nào, nhưng suốt bao năm qua
anh giữ Diệp Linh ở bên cạnh đẻ thỏa mãn tư dục của
bản thân, điều đó đủ chứng tỏ nội tâm anh có bao
nhiêu cắm ky.
Đàn ông mà…
Hoắc Tuyền lập tức trở nên tự tin, cô nấp sau rèm
cửa, tụt chiếc quần short xuống, lộ ra đường cong
tuyệt mỹ của mình.
Cạch một tiếng, cánh cửa phòng tắm mở ra, Cố Dạ
Cần bước ra ngoài.
Có Dạ Cần vừa tắm nước lạnh xong, anh mặc bộ đồ
ngủ lụa màu xanh đậm, mái tóc ngắn còn vương
những giọt nước, đẹp trai chẳng kém nam chính trong
truyện tranh.
Đèn trong phòng đã tắt, đôi mắt đen lạnh lùng của anh
chính xác rơi vào bóng người đang núp sau tắm rèm.
Quăng chiếc khăn tắm trên tay, Có Dạ Cần sải bước
tới, môi mỏng cong lên, anh thấp giọng: “Chơi trò gì
thế, hửm?”
Hoắc Tuyền nghe ra được ý cười trong giọng nói của
anh, có mấy phần không đúng đắn, cả người cô ta tê
Truyện được cập nhật mỗi ngày,
đại.
“Đi ra, đừng làm loạn với anh.” Cố Dạ Cần vươn bàn
tay to nắm chặt lấy cổ tay xinh đẹp của cô.
Tim Hoáắc Tuyền đập loạn xạ, cô ta rút về sau, cố gắng
tránh né.
Có Dạ Cần trong bóng tối tốc độ nhanh như chớp, anh
duỗi tay ra nắm chặt lấy cổ tay của Hoặc Huyền, cả
tấm màn và người đều trực tiếp bị anh ôm vào trong
ngực.
Anh dùng sức khóa chặt người phụ nữ trong tay, đôi
môi mỏng rơi trên tóc cô qua rèm cửa, giọng nói trầm
thấp tàn bạo: “Anh bắt được em rồi, thật không thành
thật, có phải muốn anh chỉnh em một chút không hả?
Tiểu yêu tinh!”
Tiếng “tiểu yêu tinh” này khiến hai chân Hoắc Tuyền
Chương 210: Chiếm Làm Của Riêng
mềm nhũn, suýt chút nữa ngã trên thảm, cô ta không
biết Có Dạ Cần vồn lịch thiệp phong nhã khi đóng cửa
phòng lại có dáng vẻ hung dữ như thế.
Đôi mắt Cố Dạ Cẩn đỏ bừng, nhưng ngay sau đó anh
mở mắt ra, bởi vì anh ý thức được có gì đó không
đúng, người trong vòng tay của anh căn bản không
phải là Diệp Linh!
“Cô là ai?”
Khuôn mặt tuần tú của Có Dạ Cần lập tức phủ lên một
tầng mây mù ảm đạm, “bốp” một tiếng anh đắm vào
công tắc bật đèn tường trong phòng, anh hắt mạnh
tay ra, cơ thể của Hoắc Tuyền đột nhiên như diều đứt
dây va vào tường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom