Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-794
Chương 794: Mặc quần áo vào!
Sau khi kết hôn, số lần Lệ Quân Mặc cùng Dạ Huỳnh chung đụng cộng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bởi vì ông nhìn bà ta không có chút cảm giác nào, nên sẽ không có tiếp xúc, hiện tại ngửi được mùi nước hoa trên người Dạ Huỳnh, Lệ Quân Mặc nhanh chóng nhíu hàng mày kiếm: “Dạ Huỳnh, đối nhân xử thế phải thông minh một chút, lát nữa tôi phải vào viện trông mẹ, cô lại ở đây quấn tôi sinh con trai, cô có cảm thấy cô như vậy rất khiến người chán ghét không?”
Dạ Huỳnh cứng đờ, bà ta chọt nhớ đến lão phu nhân vẫn còn ở trong bệnh viện, thời cơ này bà ta chọn không đúng, thế nhưng bà ta đã quá nóng lòng.
Lệ Quân Mặc quanh năm không ở trong nước, hiện tại vất vả lắm mới về một chuyến, bà ta thực sự không thể chờ đợi.
Chuyện bây giờ đã làm, Dạ Huỳnh không muốn nửa đường hủy bỏ, bà ta còn phải cố gắng hơn, lúc này bà ta đưa tay cởi hai sợi dây váy trên người, chiếc váy đỏ liền tuột xuống, mấy năm nay Dạ Huỳnh chăm sóc mìnhg tốt, dáng người trước lồi sau vễnh, bà ya rất có tự tin nhìn Lệ Quân Mặc: “Quân Mặc, đợi lát nữa em vào viện cùng anh, lâu như vậy chúng ta không ở cùng nhau, em rất nhớ anh.”
Lệ Quân Mặc nhìn người phụ nữ sống chết quần lấy không bioong trước mắt, con ngươi của ông không hề động, có thể nói không có chút rung động nào, ánh mắt cũng không thèm liếc mắt đến Dạ Huỳnh, đôi môi mỏng đóng mở: “Người đâu.”
Cửa phòng ngủ lúc này bị đẩy ra, mấy người làm nữ đi đến.
Dạ Huỳnh bây giờ còn là khỏa thân, trên người không chút mảnh vải, bà ta thật sự không ngờ Lệ Quân Mặc dĩ nhiên đột nhiên lên tiếng gọi người vào, gió lạnh phía ngoài phát đến da thịt bà ta, Dạ Huỳnh ôm lấy chính mình sau đó hét lên “a”.
Bà ta là Lệ phu nhân, nhiều năm như vậy bà ta trưng ra dáng vẻ mạnh mẽ hạnh phúc, vô cùng sĩ diện, hiện tại người làm nữ tiến đến thấy được thân thể bà ta, chính là hung hăng tát bà ta một bạt tai, khiến bà ta cảm thấy nhục nhã lại khó chịu!
Dạ Huỳnh hét lớn: “Đi ra ngoài! Mau đi ra ngoài!”
Nhóm người làm nữ không đi ra ngoài, bởi vì chủ nhân Lệ gia là Lệ Quân Mặc.
Lệ Quân Mặc không nói gì, bọn họ cũng sẽ không đi ra.
Lệ Quân Mặc lãnh đạm xa cách liếc mắt Dạ Huỳnh, lên tiếng phân phó nói: “Giúp phu nhân mang quần áo vào, tránh lạnh.”
Nói xong, Lệ Quân Mặc bỏ đi.
Nhóm người làm nữ tiến lên, nhặt chiếc váy đỏ trên thảm lên, lại đem áo khoác tới, đồng loạt vây quanh bà ta: “Phu nhân, mời mặc quần áo.”
sắc mặt Dạ Huỳnh đã trắng như một trang giấy, bà ta cởi đi chiếc váy trên người mình, hiện tại Lệ Quân Mặc sai người giúp bà mặc lại.
Viền mắt Dạ Huỳnh đỏ bừng, nước mắt xoay vòng, bà ta gắt gao cắn răng, cắn đến chảy máu.
Lệ Yên Nhiên vẫn còn ở trong bệnh viện, đảo mắt đã qua bốn ngày, bốn ngày này gió êm sóng lặng, không có một chút xíu tin tức về Hạ Tịch Quán, cô dường như đã bốc hơi khỏi Đề Đô.
Dạ gia bận rộn chuẩn bị hôn lễ, cũng không có thời gian để ý tới Lệ Yên Nhiên, đương nhiên Lệ Yên Nhiên vui vẻ tự tại, vì bốn ngày này Prof.X ngày nào cũng sẽ tới một chuyến, bó thuốc cho cô ta, bốn ngày trôi qua, vết sẹo kia trên cổ tay cô ta vậy mà đã biến mắt, da thịt trơn mịn như ban đầu.
Lệ Yên Nhiên nhìn X, vui vẻ nói: “Prof.X, y thuật của anh thực sự cao minh, cám ơn anh.”
X lắc đầu: “Không cần cảm ơn, hôm nay là ngày cuối cùng bó thuốc, Yên Nhiên tiểu thư, tạm biệt.”
X nói xong một câu “tạm biệt”, sau đó cầm hòm thuốc của mình biến mắt.
Đi đến hành lang bệnh viện, Hạ Tịch Quán ngước mắt, cô nhanh chóng thấy được một thân ảnh tuấn mỹ tái nhọt phía trước, Dạ Vô Ưu!
Sau khi kết hôn, số lần Lệ Quân Mặc cùng Dạ Huỳnh chung đụng cộng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bởi vì ông nhìn bà ta không có chút cảm giác nào, nên sẽ không có tiếp xúc, hiện tại ngửi được mùi nước hoa trên người Dạ Huỳnh, Lệ Quân Mặc nhanh chóng nhíu hàng mày kiếm: “Dạ Huỳnh, đối nhân xử thế phải thông minh một chút, lát nữa tôi phải vào viện trông mẹ, cô lại ở đây quấn tôi sinh con trai, cô có cảm thấy cô như vậy rất khiến người chán ghét không?”
Dạ Huỳnh cứng đờ, bà ta chọt nhớ đến lão phu nhân vẫn còn ở trong bệnh viện, thời cơ này bà ta chọn không đúng, thế nhưng bà ta đã quá nóng lòng.
Lệ Quân Mặc quanh năm không ở trong nước, hiện tại vất vả lắm mới về một chuyến, bà ta thực sự không thể chờ đợi.
Chuyện bây giờ đã làm, Dạ Huỳnh không muốn nửa đường hủy bỏ, bà ta còn phải cố gắng hơn, lúc này bà ta đưa tay cởi hai sợi dây váy trên người, chiếc váy đỏ liền tuột xuống, mấy năm nay Dạ Huỳnh chăm sóc mìnhg tốt, dáng người trước lồi sau vễnh, bà ya rất có tự tin nhìn Lệ Quân Mặc: “Quân Mặc, đợi lát nữa em vào viện cùng anh, lâu như vậy chúng ta không ở cùng nhau, em rất nhớ anh.”
Lệ Quân Mặc nhìn người phụ nữ sống chết quần lấy không bioong trước mắt, con ngươi của ông không hề động, có thể nói không có chút rung động nào, ánh mắt cũng không thèm liếc mắt đến Dạ Huỳnh, đôi môi mỏng đóng mở: “Người đâu.”
Cửa phòng ngủ lúc này bị đẩy ra, mấy người làm nữ đi đến.
Dạ Huỳnh bây giờ còn là khỏa thân, trên người không chút mảnh vải, bà ta thật sự không ngờ Lệ Quân Mặc dĩ nhiên đột nhiên lên tiếng gọi người vào, gió lạnh phía ngoài phát đến da thịt bà ta, Dạ Huỳnh ôm lấy chính mình sau đó hét lên “a”.
Bà ta là Lệ phu nhân, nhiều năm như vậy bà ta trưng ra dáng vẻ mạnh mẽ hạnh phúc, vô cùng sĩ diện, hiện tại người làm nữ tiến đến thấy được thân thể bà ta, chính là hung hăng tát bà ta một bạt tai, khiến bà ta cảm thấy nhục nhã lại khó chịu!
Dạ Huỳnh hét lớn: “Đi ra ngoài! Mau đi ra ngoài!”
Nhóm người làm nữ không đi ra ngoài, bởi vì chủ nhân Lệ gia là Lệ Quân Mặc.
Lệ Quân Mặc không nói gì, bọn họ cũng sẽ không đi ra.
Lệ Quân Mặc lãnh đạm xa cách liếc mắt Dạ Huỳnh, lên tiếng phân phó nói: “Giúp phu nhân mang quần áo vào, tránh lạnh.”
Nói xong, Lệ Quân Mặc bỏ đi.
Nhóm người làm nữ tiến lên, nhặt chiếc váy đỏ trên thảm lên, lại đem áo khoác tới, đồng loạt vây quanh bà ta: “Phu nhân, mời mặc quần áo.”
sắc mặt Dạ Huỳnh đã trắng như một trang giấy, bà ta cởi đi chiếc váy trên người mình, hiện tại Lệ Quân Mặc sai người giúp bà mặc lại.
Viền mắt Dạ Huỳnh đỏ bừng, nước mắt xoay vòng, bà ta gắt gao cắn răng, cắn đến chảy máu.
Lệ Yên Nhiên vẫn còn ở trong bệnh viện, đảo mắt đã qua bốn ngày, bốn ngày này gió êm sóng lặng, không có một chút xíu tin tức về Hạ Tịch Quán, cô dường như đã bốc hơi khỏi Đề Đô.
Dạ gia bận rộn chuẩn bị hôn lễ, cũng không có thời gian để ý tới Lệ Yên Nhiên, đương nhiên Lệ Yên Nhiên vui vẻ tự tại, vì bốn ngày này Prof.X ngày nào cũng sẽ tới một chuyến, bó thuốc cho cô ta, bốn ngày trôi qua, vết sẹo kia trên cổ tay cô ta vậy mà đã biến mắt, da thịt trơn mịn như ban đầu.
Lệ Yên Nhiên nhìn X, vui vẻ nói: “Prof.X, y thuật của anh thực sự cao minh, cám ơn anh.”
X lắc đầu: “Không cần cảm ơn, hôm nay là ngày cuối cùng bó thuốc, Yên Nhiên tiểu thư, tạm biệt.”
X nói xong một câu “tạm biệt”, sau đó cầm hòm thuốc của mình biến mắt.
Đi đến hành lang bệnh viện, Hạ Tịch Quán ngước mắt, cô nhanh chóng thấy được một thân ảnh tuấn mỹ tái nhọt phía trước, Dạ Vô Ưu!
Bình luận facebook