Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-814
Chương 814: Chồng cũ của cô tên là gì?
“Trừ cái này ra, cô còn cái gì muốn nói với tôi nữa không?” Lục Hàn Đình chợt chuyển đề tài.
“Cái gì?” Hạ Tịch Quán không hiểu ý anh.
Lục Hàn Đình một tay đút vào túi quần, ánh mắt sắc bén như chim ưng, dường như muốn xuyên thủng cô: “Cô không phải nói cô từng có một cuộc hôn nhân sao? Vì sao tôi không tra được chồng cũ cô?”
Trong lòng Hạ Tịch Quán lộp bộp giật mình, ánh mắt lóe ra, anh vậy mà đi điều tra côi Với tính cách Lục Hàn Đình kín đáo đa nghi như thế, chỉ với việc không tra được chồng cũ của cô cũng đủ để anh sinh ra rất nhiều hoài nghi.
Lúc này Lục Hàn Đình ép tới gần một bước, thân thể đồ sộ anh tuấn lúc này phủ xuống trước mặt cô, thân thể hai người gần kề, hơi thở đàn ông sạch sẽ mát lạnh trên người anh mang theo khí thế cường đại bức người chặn cô: “Cho cô một cơ hội, nói cho tôi biết, chồng cũ của cô tên gọi là gì?”
Trong lòng Hạ Tịch Quán vang lên tiếng chuông cảnh báo, cô không biết có phải anh đã tra được manh mối gì không, cô chỉ có thể ngắng khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay nhìn anh: “… Tôi sẽ không nói cho anh biết!”
Lục Hàn Đình lúc này nhấp môi mỏng, anh đã sớm thấy cô bé trước mắt này đặc biệt không thành thật, không hề nói thật với anh dù chỉ một câu.
Lục Hàn Đình lại ép tới gần cô một bước, lần này cơ thể nhỏ xinh của Hạ Tịch Quán đã bị anh dồn đến trong góc tường, thân thể hai người cách tầng vải thật mỏng áp sát vào nhau.
Khuôn mặt nhỏ Hạ Tịch Quán trong nháy mắt bạo nổ, hai tay nhỏ bé chống đỡ lên lồng ngực to lớn của anh, muốn đẩy anh ra: “Anh làm cái gì thế? Lục Hàn Đình, không cho anh làm bậy, nơi đây… là địa bàn của tôi, anh có tin tôi gọi người lôi anh ra ngoài không?”
Hạ Tịch Quán không có thua về khí thế, cặp mắt sáng kia khiêu khích nhìn anh, không sai, nơi này chính là địa bàn của cô, anh đã ở đây mà vẫn dám huênh hoang!
Lục Hàn Đình chậm rãi nhếch đôi môi mỏng thành vòng cung, anh vươn ngón tay thon dài vô cùng bất kính chọc chọc thẻ công tác trước ngực cô: “Được rồi, ở trước mặt tôi vờ làm Prof.
Hạ cái gì, đám thủ hạ của cô có biết Prof. Hạ của bọn họ kỳ thực chính là một người cường bạo cưỡng hiếp, còn cưỡi lên người tôi không?”
“
Con ngươi Hạ Tịch Quán co rụt lại, sao anh lại nhắc lại chuyện xưa, đường đường là chủ tịch Lục thị bị một cô gái cưỡi, nghe thế nào cũng rất nhục mà! Anh dĩ nhiên không thấy thẹn, còn lấy đây là vinh quang, cứ đem ra nói mãi!
“Lục Hàn Đình, anh không biết xấu hẻ, tôi… tôi chỉ cưỡng ép ngươi một lần, nhưng… nhưng sau đó là ai đẩy tôi ngã…”
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán đỏ như tôm luộc, không nói nữa.
Ánh mắt Lục Hàn Đình đột nhiên tối sầm lại, đêm đó người nọ thỏa mãn tồi liền xoay người định chạy, nhưng anh lại bắt cô trở lại.
Nếu như dựa theo số lần đòi hỏi mà nói, thật sự cô mới là người bị hại.
Ánh mắt Lục Hàn Đình rơi vào trên người cô, quan sát trên dưới rồi liếc chiếc blouse trắng của cô, ánh mắt không có ý tốt lại ác liệt, đầu lưỡi đỉnh vào hàm phải, anh đưa tay kéo cổ áo cô, giọng nói khàn khàn lại lưu manh cười nói: “Cô mặc cái áo này rất đẹp đấy.”
Hạ Tịch Quán dám khẳng định câu này của anh tuyệt đối không phải cái gì tốt, trong đầu của anh đều là máy thứ… đen tối bậy bạ.
Hàng mi nhỏ dài run rẩy, Hạ Tịch Quán cảm giác sau này mình cũng không còn cách nào nhìn thẳng vào cái áo blouse trắng trên người nữa rồi, xong rồi, cô ô uế rồi.
Hạ Tịch Quán muốn dùng lực đẩy anh ra, nhưng lần này Lục Hàn Đình nới lỏng tay trước, anh cũng đi vào.
“Trừ cái này ra, cô còn cái gì muốn nói với tôi nữa không?” Lục Hàn Đình chợt chuyển đề tài.
“Cái gì?” Hạ Tịch Quán không hiểu ý anh.
Lục Hàn Đình một tay đút vào túi quần, ánh mắt sắc bén như chim ưng, dường như muốn xuyên thủng cô: “Cô không phải nói cô từng có một cuộc hôn nhân sao? Vì sao tôi không tra được chồng cũ cô?”
Trong lòng Hạ Tịch Quán lộp bộp giật mình, ánh mắt lóe ra, anh vậy mà đi điều tra côi Với tính cách Lục Hàn Đình kín đáo đa nghi như thế, chỉ với việc không tra được chồng cũ của cô cũng đủ để anh sinh ra rất nhiều hoài nghi.
Lúc này Lục Hàn Đình ép tới gần một bước, thân thể đồ sộ anh tuấn lúc này phủ xuống trước mặt cô, thân thể hai người gần kề, hơi thở đàn ông sạch sẽ mát lạnh trên người anh mang theo khí thế cường đại bức người chặn cô: “Cho cô một cơ hội, nói cho tôi biết, chồng cũ của cô tên gọi là gì?”
Trong lòng Hạ Tịch Quán vang lên tiếng chuông cảnh báo, cô không biết có phải anh đã tra được manh mối gì không, cô chỉ có thể ngắng khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay nhìn anh: “… Tôi sẽ không nói cho anh biết!”
Lục Hàn Đình lúc này nhấp môi mỏng, anh đã sớm thấy cô bé trước mắt này đặc biệt không thành thật, không hề nói thật với anh dù chỉ một câu.
Lục Hàn Đình lại ép tới gần cô một bước, lần này cơ thể nhỏ xinh của Hạ Tịch Quán đã bị anh dồn đến trong góc tường, thân thể hai người cách tầng vải thật mỏng áp sát vào nhau.
Khuôn mặt nhỏ Hạ Tịch Quán trong nháy mắt bạo nổ, hai tay nhỏ bé chống đỡ lên lồng ngực to lớn của anh, muốn đẩy anh ra: “Anh làm cái gì thế? Lục Hàn Đình, không cho anh làm bậy, nơi đây… là địa bàn của tôi, anh có tin tôi gọi người lôi anh ra ngoài không?”
Hạ Tịch Quán không có thua về khí thế, cặp mắt sáng kia khiêu khích nhìn anh, không sai, nơi này chính là địa bàn của cô, anh đã ở đây mà vẫn dám huênh hoang!
Lục Hàn Đình chậm rãi nhếch đôi môi mỏng thành vòng cung, anh vươn ngón tay thon dài vô cùng bất kính chọc chọc thẻ công tác trước ngực cô: “Được rồi, ở trước mặt tôi vờ làm Prof.
Hạ cái gì, đám thủ hạ của cô có biết Prof. Hạ của bọn họ kỳ thực chính là một người cường bạo cưỡng hiếp, còn cưỡi lên người tôi không?”
“
Con ngươi Hạ Tịch Quán co rụt lại, sao anh lại nhắc lại chuyện xưa, đường đường là chủ tịch Lục thị bị một cô gái cưỡi, nghe thế nào cũng rất nhục mà! Anh dĩ nhiên không thấy thẹn, còn lấy đây là vinh quang, cứ đem ra nói mãi!
“Lục Hàn Đình, anh không biết xấu hẻ, tôi… tôi chỉ cưỡng ép ngươi một lần, nhưng… nhưng sau đó là ai đẩy tôi ngã…”
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán đỏ như tôm luộc, không nói nữa.
Ánh mắt Lục Hàn Đình đột nhiên tối sầm lại, đêm đó người nọ thỏa mãn tồi liền xoay người định chạy, nhưng anh lại bắt cô trở lại.
Nếu như dựa theo số lần đòi hỏi mà nói, thật sự cô mới là người bị hại.
Ánh mắt Lục Hàn Đình rơi vào trên người cô, quan sát trên dưới rồi liếc chiếc blouse trắng của cô, ánh mắt không có ý tốt lại ác liệt, đầu lưỡi đỉnh vào hàm phải, anh đưa tay kéo cổ áo cô, giọng nói khàn khàn lại lưu manh cười nói: “Cô mặc cái áo này rất đẹp đấy.”
Hạ Tịch Quán dám khẳng định câu này của anh tuyệt đối không phải cái gì tốt, trong đầu của anh đều là máy thứ… đen tối bậy bạ.
Hàng mi nhỏ dài run rẩy, Hạ Tịch Quán cảm giác sau này mình cũng không còn cách nào nhìn thẳng vào cái áo blouse trắng trên người nữa rồi, xong rồi, cô ô uế rồi.
Hạ Tịch Quán muốn dùng lực đẩy anh ra, nhưng lần này Lục Hàn Đình nới lỏng tay trước, anh cũng đi vào.
Bình luận facebook