Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-837
Chương 837: Quán quán, anh cũng rất thích em
Lục Hàn Đình biết, đó là thế giới anh chưa từng tham gia vào, đó là thế giới thuộc về cô và Lục tiên sinh.
Cô yêu Lục tiên sinh của cô, nên lần đầu tiên lúc gặp mặt ở Đề Đô, cô mới dùng ánh mắt như vậy đuổi theo bóng xe anh.
Lục Hàn Đình không biết trong thế giới kia bọn họ đã trải qua chuyện gì, vui sướng hoặc bi thương, ngọt ngào hoặc biệt ly, anh đều không biết, điều này khiến anh hoang mang, khiến anh hâm mộ, khiến anh đồ kị, lại khiến anh thấy rất không an toàn.
Lục Hàn Đình cúi đầu, môi mỏng rơi trên vầng trán xinh đẹp của cô, hôn rồi lại hôn, anh thật lâu không hề rời đi, mà là thân mật cọ xát đôi môi mỏng lên da thịt mềm mịn của cô, hiện tại anh thật sự không có cảm giác an toàn, không chỉ bởi bản thân đánh mắt đoạn ký ức, còn đến từ thân thế bí ẩn của cô. Bố anh từng nói rồi sẽ có một ngày cô sẽ biến mắt ở phần cuối thế giới trở về nhà, đến lúc đó cô sẽ rời bỏ anh. Còn có Lệ Quân Mặc, người thần bí gửi tin nhắn kia… Dường như trên người cô hoa đào nở một đóa lại một đóa, anh phải đi theo phía sau cô đưa cô bóp nát từng đóa hoa đào đó đi.
Lục Hàn Đình dán môi mỏng vào vành tai cô, thủ thỉ: “Quán Quán, anh cũng rất thích em.”
Chẳng những là Lục tiên sinh thích em, anh – Lục Hàn Đình cũng rất thích eml Lục Hàn Đình đến quán bar, chủ quán bar núc ních thịt lắc người kích động chạy ra, nịnh hót cười nói: “Lục tổng, ngài nghênh giá đến đây chơi thật làm cho kẻ hèn này nở mày nở mũi quá, Lục tổng là tới mua vui sao, tôi lập tức đem máy ca kỹ chính đến cho Lục tổng!”
Lục Hàn Đình mang một cái tay: “Không cần, tôi tới tìm một người, Dương Tiểu Sương.”
“Ôi chao Lục tổng, ánh mắt này của ngài thực sự cao đấy, Dương Tiểu Sương chính là ca sĩ chính bên chỗ chúng tôi, Lục tổng mời ngài hướng đến bục sân khấu xem.” Ông chủ quầy rượu chỉ tay.
Lục Hàn Đình ngước mắt nhìn, trên bục có một cô gái, nhìn dáng vẻ rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả Hạ Tịch Quán, khoảng chừng 18 tuổi, cô gái đó cực kỳ gầy, trên người mặc một chiếc váy hai dây đen ngắn, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp thoạt nhìn lạnh lùng, đôi mắt hạnh trong suốt tỏ vẻ xa cách.
Cô gái đó chính là Dương Tiểu Sương.
Hiện tại đã đến thời gian Dương Tiểu Sương biểu diễn, cô ấy cầm một cây đàn ghi-ta, bắt đầu tự đàn tự hát, cô hát một bài tiếng Anh “Lonely”.
Giọng hát của Dương Tiểu Sương rất trong, vừa cắt giọng đã gây choáng ngọp, có thể trong nháy mắt thu hút cảm xúc của mọi người, cả sảnh bar nhanh chóng yên tĩnh lại, đám người tụ mắt lên người Dương Tiểu Sương, đắm chìm trong tiếng hát của cô.
Lục Hàn Đình cũng tìm một vị trí ngồi xuống, ông chủ quầy rượu ở bên cạnh anh nịnh hót cười nói: “Lục tổng, ngài nhắm cô gái Dương Tiểu Sương này rồi? Dương Tiểu Sương này hơi khó ăn, cô ấy chỉ bán nghệ không bán thân.”
“Trong quán bar của tôi thật ra cũng có rất nhiều mỹ nữ, tuổi tác Dương Tiểu Sương còn quá nhỏ, nhìn rất ngây thơ, ở phương diện này không chiếm được ưu thế, nhưng lại có một giọng hát trời phú, hát rong ở chỗ này của tôi, rất nhiều khách đều là fan của cô ấy, cũng khá nỏi tiếng, lôi kéo được không ít khách h.”
“Bình thường công ty giải trí săn lùng mấy ngôi sao tìm tới Dương Tiểu Sương, muốn thu nhận cô ấy, để cô ấy vào showbiz, nhưng Dương Tiểu Sương nói với bọn họ mình không thích hợp, vì cô ta còn có một người em trai, người em trai kia có bệnh tim, bây giờ đang ở bệnh viện cần rất nhiều tiền, chính là một cái động không đáy(*).”
*Ở đây ý chỉ người em trai níu chân, làm vướng sự nghiệp của Dương Tiểu Sương.
Nói rồi ông chủ quầy rượu cũng phát thiện tâm thở dài một cái: “Lại nói thêm mệnh số của cô Dương Tiểu Sương này rất chua chát, tốt nghiệp trung học xong thì học ra ngoài kiếm tiền, nghe nói ba mẹ cô ấy đã sớm chết rồi, mấy năm nay đều cô ấy một tay nuôi lớn thằng em mình.”
Lục Hàn Đình biết, đó là thế giới anh chưa từng tham gia vào, đó là thế giới thuộc về cô và Lục tiên sinh.
Cô yêu Lục tiên sinh của cô, nên lần đầu tiên lúc gặp mặt ở Đề Đô, cô mới dùng ánh mắt như vậy đuổi theo bóng xe anh.
Lục Hàn Đình không biết trong thế giới kia bọn họ đã trải qua chuyện gì, vui sướng hoặc bi thương, ngọt ngào hoặc biệt ly, anh đều không biết, điều này khiến anh hoang mang, khiến anh hâm mộ, khiến anh đồ kị, lại khiến anh thấy rất không an toàn.
Lục Hàn Đình cúi đầu, môi mỏng rơi trên vầng trán xinh đẹp của cô, hôn rồi lại hôn, anh thật lâu không hề rời đi, mà là thân mật cọ xát đôi môi mỏng lên da thịt mềm mịn của cô, hiện tại anh thật sự không có cảm giác an toàn, không chỉ bởi bản thân đánh mắt đoạn ký ức, còn đến từ thân thế bí ẩn của cô. Bố anh từng nói rồi sẽ có một ngày cô sẽ biến mắt ở phần cuối thế giới trở về nhà, đến lúc đó cô sẽ rời bỏ anh. Còn có Lệ Quân Mặc, người thần bí gửi tin nhắn kia… Dường như trên người cô hoa đào nở một đóa lại một đóa, anh phải đi theo phía sau cô đưa cô bóp nát từng đóa hoa đào đó đi.
Lục Hàn Đình dán môi mỏng vào vành tai cô, thủ thỉ: “Quán Quán, anh cũng rất thích em.”
Chẳng những là Lục tiên sinh thích em, anh – Lục Hàn Đình cũng rất thích eml Lục Hàn Đình đến quán bar, chủ quán bar núc ních thịt lắc người kích động chạy ra, nịnh hót cười nói: “Lục tổng, ngài nghênh giá đến đây chơi thật làm cho kẻ hèn này nở mày nở mũi quá, Lục tổng là tới mua vui sao, tôi lập tức đem máy ca kỹ chính đến cho Lục tổng!”
Lục Hàn Đình mang một cái tay: “Không cần, tôi tới tìm một người, Dương Tiểu Sương.”
“Ôi chao Lục tổng, ánh mắt này của ngài thực sự cao đấy, Dương Tiểu Sương chính là ca sĩ chính bên chỗ chúng tôi, Lục tổng mời ngài hướng đến bục sân khấu xem.” Ông chủ quầy rượu chỉ tay.
Lục Hàn Đình ngước mắt nhìn, trên bục có một cô gái, nhìn dáng vẻ rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả Hạ Tịch Quán, khoảng chừng 18 tuổi, cô gái đó cực kỳ gầy, trên người mặc một chiếc váy hai dây đen ngắn, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp thoạt nhìn lạnh lùng, đôi mắt hạnh trong suốt tỏ vẻ xa cách.
Cô gái đó chính là Dương Tiểu Sương.
Hiện tại đã đến thời gian Dương Tiểu Sương biểu diễn, cô ấy cầm một cây đàn ghi-ta, bắt đầu tự đàn tự hát, cô hát một bài tiếng Anh “Lonely”.
Giọng hát của Dương Tiểu Sương rất trong, vừa cắt giọng đã gây choáng ngọp, có thể trong nháy mắt thu hút cảm xúc của mọi người, cả sảnh bar nhanh chóng yên tĩnh lại, đám người tụ mắt lên người Dương Tiểu Sương, đắm chìm trong tiếng hát của cô.
Lục Hàn Đình cũng tìm một vị trí ngồi xuống, ông chủ quầy rượu ở bên cạnh anh nịnh hót cười nói: “Lục tổng, ngài nhắm cô gái Dương Tiểu Sương này rồi? Dương Tiểu Sương này hơi khó ăn, cô ấy chỉ bán nghệ không bán thân.”
“Trong quán bar của tôi thật ra cũng có rất nhiều mỹ nữ, tuổi tác Dương Tiểu Sương còn quá nhỏ, nhìn rất ngây thơ, ở phương diện này không chiếm được ưu thế, nhưng lại có một giọng hát trời phú, hát rong ở chỗ này của tôi, rất nhiều khách đều là fan của cô ấy, cũng khá nỏi tiếng, lôi kéo được không ít khách h.”
“Bình thường công ty giải trí săn lùng mấy ngôi sao tìm tới Dương Tiểu Sương, muốn thu nhận cô ấy, để cô ấy vào showbiz, nhưng Dương Tiểu Sương nói với bọn họ mình không thích hợp, vì cô ta còn có một người em trai, người em trai kia có bệnh tim, bây giờ đang ở bệnh viện cần rất nhiều tiền, chính là một cái động không đáy(*).”
*Ở đây ý chỉ người em trai níu chân, làm vướng sự nghiệp của Dương Tiểu Sương.
Nói rồi ông chủ quầy rượu cũng phát thiện tâm thở dài một cái: “Lại nói thêm mệnh số của cô Dương Tiểu Sương này rất chua chát, tốt nghiệp trung học xong thì học ra ngoài kiếm tiền, nghe nói ba mẹ cô ấy đã sớm chết rồi, mấy năm nay đều cô ấy một tay nuôi lớn thằng em mình.”
Bình luận facebook