• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (91 Viewers)

  • Chương 930-934

Chương 930: Hạ Tịch Quán, Không Được Khi Dê Anh

Lần này anh hôn ôn tồn lại không mắt lực đạo, trằn trọc trên đôi môi đỏ mọng của cô, như thể muốn dùng nụ hôn triền miền này hòa tan cô.

Viên ô mai chua chua ngọt ngọt kia còn bị anh câu mát, hiện tại trong miệng hai người đều là hương ô mai ngọt ngào.

Hạ Tịch Quán giơ tay lên chống lồng ngực to lớn của anh, đây anh ra.

Lục Hàn Đình rời khỏi môi cô, trong tròng mắt lại bừng lên hai ngọn lửa đỏ sậm, anh khàn khàn nói: “Quán Quán, anh muốn em.”

Hạ Tịch Quán nhớ tới hành vi bạo lực của anh lần trước còn làm cô bị thương, lúc này mới có vài ngày, cuối cùng anh lại đòi hỏi cô rồi.

“Lục Hàn Đình, anh tìm đến em có phải vì muốn làm chuyện kia không?”

“Không phải.”

“Vậy anh đừng chạm vào em, nếu như anh muốn thì tìm Lệ Yên Nhiên đi! Trong mắt của em, hai người chỉ thiếu một tờ giấy kết hôn mà thôi, đây là nghĩa vụ làm vợ của cô ta với anh, anh có thể tìm cô ta phát tiết.”

Bầu không khí tốt đẹp nồng nàn ban nãy nhanh chóng bị phá hư, ánh mắt Lục Hàn Đình chợt ngoan, ngồi bật dậy: “Em mới vừa nói cái gì, lập lại lần nữa.”

Hạ Tịch Quán nhìn anh: “Nếu như anh muốn nghe, em có thể nói mười lần nói một trăm lần, anh muốn thì đi tìm Lệ Yên Nhiên đi! Anh có thể lên giường của cô ta!”

Lần này sắc mặt Lục Hàn Đình cơ hồ là âm trầm có thể đỗ giông, cô nói không muốn anh thì thôi, hiện tại cô còn bảo anh đi tìm Lệ Yên Nhiên!

Cô đầy anh ra ngoài, đây anh tới giường phụ nữ khá!

cLần này cô thực sự quá đáng!

Lục Hàn Đình mím môi, đứng dậy đã đi xuống giường, trực tiếp đi ra ngoài.

Anh đi thật?

Anh muốn đi tìm Lệ Yên Nhiên đúng không?

Anh ngủ với Lệ Yên Nhiên một lần, chẳng lẽ còn muốn ngủ lần thứ hai?

Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngồi dậy, cô nhắc gôdi dùng sức đập lên người anh: “Lục Hàn Đình, anh mà đi thì đừng có về nữal”

Cái gối kia đập trúng gáy Lục Hàn Đình, anh liền dừng bước.

Một giây kế tiếp anh đột nhiên quay người sang, bước mạnh về phía giường, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cô, như là một dã thú muốn ăn thịt người , sau đó từ trong cổ họng bức ra chất giọng đáng sợ: “Hạ Tịch Quán, không được bất nạt anh như vậy!”

Bức tường cao trong lòng Hạ Tịch Quán trong nháy mắt ầm ầm đỗ nát, anh dùng giọng nói vô cùng tàn nhẫn, nói ra lời nói kinh sợ nhất.

Anh bảo cô không được bắt nạt anh!

Hàng mi Hạ Tịch Quán khế run, cô nằm xuống cuộn tròn người, cô đưa lưng về phía anh.

Lục Hàn Đình biết trong lòng cô rất khó chịu, thế nhưng chất độc hóa lão kia giống như cái hố sâu giữa cô và anh, khiến bọn họ không cách nào vượt qua nỗi.

Lục Hàn Đình nắm đầu vai oánh nhuận của cô, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ: “Quán Quán, anh không muốn nữa, có được không? Em không cho anh chạm vào, anh sẽ không chạm, hai ngày nữa là năm mới rồi, anh đã gạt ra lịch trình, mấy ngày này sẽ ở cạnh em.”

Hạ Tịch Quán nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt: “Em ở chỗ này mãi thấy rất ngột ngạt, em muốn ra ngoài hít thở không khí, giải sầu một chút.”

Cô muốn đi ra ngoài.

Ánh mắt Lục Hàn Đình tối sầm, không phải anh không cho cô ra ngoài, mà là một khi đi ra, chỉ sợ sẽ có chuyện.

Anh hạ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc kia, bởi vì cô từ từ nhắm hai mắt, nên anh không nhìn thấy được ánh mắt cô, nhưng mấy ngày này cô yên lặng quá lâu, hiện tại đột nhiên nói muốn ra ngoài giải sầu, anh không biết cô đang có ý gì.

*Được, Quán Quán, anh có thể mang em ra ngoài giải sầu một chuyền, thế nhưng em ngàn vạn lần đừng nỗ lực chạy trốn, em không chạy thoát được đâu…”

Chương 931: Hai Chúng Tôi Ở Chung Một Phòng

“Cho dù rời khỏi anh, em cũng không thể rời bỏ Đề Đô, huống chỉ còn có Thượng Quan Đằng nhìn chằm chằm, em thông minh như vậy, hẳn là hiểu anh đang nói cái gì.”

Hạ Tịch Quán không lên tiếng, cô nhắm hai mắt, như thể đã ngủ rồi.

Cô như vậy làm anh thấy có chút bất an, mỗi khi lần cô yên lặng thì đợt bùng nỗ tiếp theo sẽ ập đến. Lục Hàn Đình cảm thấy cô bây giờ giống như là cát mịn anh nỗ lực giữ trong tay, anh càng dùng sức, cô càng chảy nhanh.

Lục Hàn Đình vươn tay ôm cô vào lòng, mấy ngày này cô không ăn ngon, đã gầy đi một chút, nhưng cơ thể mềm mại không xương vẫn như cũ, mùi thơm xông vào mũi anh.

Lục Hàn Đình hôn lên trán cô: “Quán Quán, ngủ đi.”

Lục Hàn Đình thực hiện hứa hẹn, hôm sau liền mang theo Hạ Tịch Quán đến một làng du lịch.

Làng du lịch này là tọa lạc tại một tòa cung điện đẹp như tiên cảnh nhân gian, chủ nhân cung điện này là Kiều Sâm.

Lục Hàn Đình đang nói chuyện với Kiều Sâm tiên sinh, Kiều Sâm tiên sinh năm nay hơn ba mươi tuổi, là một người đàn ông tính cách ngay thẳng thô kệch , anh ta là bạn với Lục Hàn Đình.

“Lục tổng, Hạ tiểu thư, vô cùng hoan nghênh hai người tới đến làng du lịch của tôi làm khách, hiện tại tôi giới thiệu một người cho mọi người làm quen nhé, cô ấy là vị hôn thê của tôi.”

Vị hôn thê của Kiều Sâm tiên sinh?

Là ai2 Lúc này một bóng người quen thuộc nhảy vào trong tầm mắt Hạ Tịch Quán, là… Dạ Minh Châu.

Hạ Tịch Quán đã rất lâu không gặp Dạ Minh Châu rồi, không nghĩ tới cô ta lại trở thành vị hôn thê của Kiều Sâm tiên sinh.

931-1-1.jpg


Thấy được Dạ Minh Châu, cặp mắt trong suốt của Hạ Tịch Quán cũng sáng lên, khóe miệng cô nhếch ra nụ cười, Dạ Minh Châu tới thật tốt.

“Dạ tiểu thư, chào cô.” Hạ Tịch Quán cũng chào hỏi một tiếng.

Lúc này Lục Hàn Đình đã đi tới, ôm Hạ Tịch Quán vào ngực: “Quán Quán, đi xe mệt rồi, chúng tôi về phòng nghỉ ngơi trước.”

Lục Hàn Đình chẳng buồn liếc đến Dạ Minh Châu, rất rõ ràng cũng không muốn phản ứng cô ta.

“Được.” Hạ Tịch Quán gật đầu.

Lúc này Dạ Minh Châu đột nhiên lên tiếng: “Lục tổng, anh cùng Yên Nhiên mới vừa đại hôn, hiện tại chính là thời điểm tân hôn, vậy mà Lục tổng anh vứt bỏ vợ mình, mang theo Hạ Tịch Quán qua đây du lịch, chuyện này Yên Nhiên biết không?”

Nói rồi Dạ Minh Châu liền nở nụ cười: “Không biết cũng không liên quan, lần này thật sự quá trùng hợp, Yên Nhiên cũng tới nơi đây du lịch, chắc sắp đến rồi đó.”

Vừa dút lời, cạnh cửa liền xuất hiện bóng người, Lệ Yên Nhiên tới.

“Anh Hàn Đình, anh tới đây chơi sao không nói cho em biết một tiếng?” Lệ Yên Nhiên chu môi, uất ức nhìn Lục Hàn Đình làm nũng.

Trên Lục Hàn Đình khuôn mặt tuấn tú cũng không có tâm tình sóng lớn gì, anh liếc từ mặt Dạ Minh Châu đến mặt Lệ Yên Nhiên, anh và Hạ Tịch Quán mới vừa ra ngoài, toàn bộ Dạ gia đã tới rồi, xem ra Thượng Quan Đẳng cũng tới.

“Kiều Sâm tiên sinh, sắp xếp phòng xong chưa, tôi và anh Hàn Đình là vợ chồng, hai chúng tôi ở chung một phòng!” Lệ Yên Nhiên nói.

Chương 932: Anh Muốn Ngủ Với Em, Còn Em?

Làng du lịch đã chuẩn bị xong phòng tổng thống, Lục Hàn Đình cùng Hạ Tịch Quán một phòng.

Nhưng là bây giờ Lệ Yên Nhiên tới, cô ta muốn ở chung phòng với Lục Hàn Đình.

Lệ Yên Nhiên rất hùng hồn, cô ta là Lục phu nhân mài!

Lần này Kiều Sâm tiên sinh khó xử: “Cái này… ha ha ha Lục tổng, mấy năm không gặp, hoa đào trên người anh vẫn nhiều như vậy, hiện tại hai mỹ nhân tới tranh anh, anh lật bài đi! Đêm nay anh muốn sủng hạnh ai.”

“Kiều Sâm…” Dạ Minh Châu nhanh chóng quyến rũ lắc eo trong lòng Kiều Sâm tiên sinh: “Lời này của anh nói sai rồi, Yên Nhiên là Lục phu nhân danh chính ngôn thuận, Đề Đô không ai không biết, nếu như Lục tổng chọn cùng phòng với Hạ tiểu thư, chẳng phải là tự tay đẩy Hạ tiểu thư đầy tới cảnh tiểu tam sao, Lục tổng, anh nói đúng không?”

Lục Hàn Đình liếc Dạ Minh Châu, sau đó nhìn về phía Hạ Tịch Quán trong ngực: “Quán Quán, em nghĩ sao?”

Anh đang hỏi ý kiến cô.

Hạ Tịch Quán nâng đôi mắt sáng nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Em “Quán Quán, em nghĩ kĩ rồi hãng trả lời, anh muốn ngủ với em, còn em?”

*.” Hạ Tịch Quán nhìn về phía hai người Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu kia, cười một tiếng: “Các cô bày ra ván cờ chất độc hóa lão này rồi đoạt người đàn ông của tôi làm sao lại không đề cập tới hai chữ tiểu tam này?”

“Lệ Yên Nhiên, sau mỗi một ngày kết hôn cô đều sống trong lo lắng đề phòng nhỉ? Hiện tại tôi cảm thấy cách đối phó tốt nhất với loại người như cô chính là lấy tiểu tam trị tiểu tam, cô là Lục phu nhân thì sao, người đàn ông của cô vẫn ở bên ngoài bao nuôi tôi, kim ốc tàng kiều tôi, tặng cô cặp sừng dài trên đầu, cảm giác này quả thật quá thoải mái.”

Sắc mặt Lệ Yên Nhiên đại biến: “Hạ Tịch Quán, mày!”

“Tôi thế nào, tôi đã nói rồi, quản tốt người đàn ông của cô, nhưng rất rõ cô không có bản lĩnh đó, người đàn ông của cô tự động tìm đến cửa tôi, đại khái không có phụ nữ nào có thể từ chối được Lục Hàn Đình! Vậy sao tôi phải từ chối, để cho cô uỗng công theo mông tôi sửa mái nhà dột?”

Lệ Yên Nhiên giận sôi máu, cô ta rốt cuộc lại bị Hạ Tịch Quán đè xuống đất ma sát, với cái miệng lanh lợi của Hạ Tịch Quán, cô ta không hề có sức cãi lại.

Lệ Yên Nhiên hai tay xuôi ở bên người siết thật chặt thành quyền, cô ta oán độc nhìn Hạ Tịch Quán, hiện tại hận không thể nhào tới cào gương mặt nhỏ tuyệt sắc kia của Hạ Tịch Quán.

“Quán Quán, chúng ra đi thôi.” Lúc này Lục Hàn Đình ôm eo nhỏ Hạ Tịch Quán, trực tiếp mang cô rời đi.

Nhìn thân ảnh của hai người biến mắt, Lệ Yên Nhiên cảm giác mình muốn hộc máu.

Lúc này Dạ Minh Châu đi lên trước, sắc mặt cô ta đen như đít nồi: “Yên Nhiên, xem ra em không thể nắm giữ trái tim Lục Hàn Đình, vậy chuyện quân vương Thượng Quan giao cho em, bảo em mau chóng mang thai con của Lục Hàn Đình, bây giờ cái bụng em có động tĩnh gì không?”

Nhắc tới cái này, Lệ Yên Nhiên không xác định lắc đầu: “Hôm qua mới kiểm tra xong, còn chưa có kết quả, nhưng kỳ dâu của em chậm hai ngày rồi, chỉ có thể đợi hai ngày nữa thử lại.”

Dạ Minh Châu suy nghĩ một chút: “Vậy chúng ta đợi thử xem, chỉ đành nhìn Hạ Tịch Quán lớn lối thôi, nếu như em không có thai, phải để Lục Hàn Đình lại ngủ với em lần nữa.”

Người Dạ Minh Châu ghét nhất chính là Hạ Tịch Quán, là Hạ Tịch Quán phá hủy hôn lễ của cô ta và Lục Tử Tiễn, phá hủy tắt cả của cô ta.

Bây giờ nhìn Lục Hàn Đình lại nâng Hạ Tịch Quán lòng bàn tay cưng chiều, từng thiên chỉ kiêu tử đều phát điên phát rồ vì Hạ Tịch Quán, cô ta không thể không đồ kị.

Dạ Minh Châu không kịp chờ muốn đánh bại Hạ Tịch Quán.

Chương 933: Thống Hận Hạ Tịch Quán

Về điểm này, Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu thực sự là không hẹn mà hợp, cô ta cũng thống hận Hạ Tịch Quán.

Dạ Minh Châu bảo cô ta ngủ với Lục Hàn Đình, trong lòng cô ta cũng muốn lắm, nằm mơ cũng muốn, chỉ cần nghĩ đến đêm đó, Lục Hàn Đình nhấp nhô trên người cô ta, cả người Lệ Yên Nhiên đều mềm nhũn, cô ta quá nhớ nhung đêm đó.

Nhưng, từ đêm đó trở đi Lục Hàn Đình căn bản cũng không cho cô ta cơ hội lại gần người, anh vẫn luôn ở bên Hạ Tịch Quán.

“Em cũng muốn ngủ với anh Hàn Đình, tốt nhất là tối nào cũng ngủ, nhưng tim anh Hàn Đình đều bị con tiện nhân Hạ Tịch Quán kia mê hoặc, em thấy Hạ Tịch Quán lần trước uống máu của em, tạm thời chế trụ chất độc kia, em cũng không biết lần phát tác tiếp theo của cô ta là lúc nào, chỉ cần lúc đó đến em mới có thể khiến anh Hàn Đình ngủ cùng em.”

“Không được, chúng ta không thể bị động như vậy, chúng ta phải nghĩ cách để Lục Hàn Đình ngủ với em lần nữa, để cho em thuận lợi mang long chủng Lục gia!” Dạ Minh Châu như đỉnh chém sắt nói.

Lệ Yên Nhiên nhìn Dạ Minh Châu: “Cách gì?”

Dạ Minh Châu trên tay có một gói thuốc bột: “Chúng ta hạ thuốc Lục Hàn Đình.”

Hai mắt Lệ Yên Nhiên sáng ngời, hiện tại Dạ Minh Châu là vị hôn thê của Kiều Sâm tiên sinh, Kiều Sâm tiên sinh đang cưng chiều cô ta, cô ta ở hạ thuốc trong thức ăn của Lục Hàn Đình là chuyện quá dễ dàng.

“Được Minh Châu, chúng ta cứ làm như vậy!”

Lục Hàn Đình cùng Hạ Tịch Quán đi tới phòng tổng thống, vừa vào phòng, Hạ Tịch Quán liền đẩy Lục Hàn Đình ra, không cho anh chạm.

Lục Hàn Đình chau mày, Hạ Tịch Quán là một cô gái rất thông mình, vừa rồi ở bên ngoài, cô sẽ chọn cùng anh đối lại với ngoài, sẽ không giao anh cho Lệ Yên Nhiên tiện nghi Lệ Yên Nhiên, nhưng vô phòng, cô liền mỗi người tự giải quyết việc của mình.

Cô còn không để anh gần người.

Lúc này tiếng đập cửa vang lên, có người ở bên ngoài gõ cửa.

Lục Hàn Đình mở cửa phòng ra ngoài, bên ngoài là Sùng Văn.

Sùng Văn thấp giọng báo cáo: “Thiếu chủ, ban nãy Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu hợp mưu, muốn hạ xuân dược xuống đồ ăn của anh, Lệ Yên Nhiên kia lại thèm muốn thân thể của anh rồi.”

Lục Hàn Đình nhấp một cái môi mỏng, không lên tiếng.

Sùng Văn trong chốc lát cũng không nắm chắc được thiếu chủ nhà mình suy nghĩ cái gì, chỉ có thể thử hỏi dò: “Thiếu chủ, có muốn tráo thuốc không ạ?”

“Không cần.” Lục Hàn Đình lắc đầu.

Sùng Văn nhanh chóng há to miệng, thiếu chủ đây là muốn làm gì, lẽ nào thiếu chủ quá nhàm chán, muốn uống thử xuân dược?

Lúc này Lục Hàn Đình nhìn Sùng Văn: “Bảo Thượng Võ theo sát Quán Quán, nửa bước không rời cô ấy.”

Mấy ngày nay Thượng Võ giống như bóng ma đi theo Hạ Tịch Quán.

“Thiếu chủ, anh đang lo lắng cái gì, cái làng du lịch này đều trong khống chế của anh, người Dạ gia và Thượng Quan Đằng không nhúc nhích được gì đâu.”

Ánh mắt Lục Hàn Đình trầm thêm vài phần: “Tôi không lo lắng người Dạ gia, cũng không lo lắng Thượng Quan Đằng, tôi chỉ là lo Quán Quán, cô ấy quá an tĩnh dường như đang chờ cơ hội gì, hoặc là, chờ người nào.”

Cho tới nay Lục Hàn Đình luôn đưa ra phán đoán chuẩn xác về tương lai, mặc dù bây giờ phía trước có hai nhà Lục Lệ, sau lại có Thượng Quan Đằng, nhưng anh cảm giác, chỉ cần Hạ Tịch Quán muốn, cô có thể thoát thân khỏi gọng kìm này.

Chương 934: Anh Vậy Mà Tự Hạ Thuốc Mình

Sùng Văn suy nghĩ một chút: “Thiếu chủ, tôi thấy Hạ tiểu thư tuy là thông minh, thế nhưng muốn thoát thân khỏi gọng kìm này khả năng gần như là số không.”

“Nói chung cứ bảo Thượng Võ theo sát, mấy ngày này mọi việc đều phải càng cẩn thận hơn một ít, tôi không muốn nhìn thấy bất luận chuyện bất ngờ nào xảy ra.” Lục Hàn Đình mím môi nói.

“Vâng, thiếu chủ.” Sùng Văn vừa gật đầu, vừa nghĩ thầm, thiếu chủ đề phòng Hạ tiểu thư như vậy, lẽ nào Hạ tiểu thư thật sự là boss lớn cuối cùng có thể xoay chuyển vòng vây của hai nhà Lục Lệ và Thượng Quan Đằng?

Wow, anh ta dĩ nhiên không có ý tốt bắt đầu mong đợi chuyện đó đầy.

Đã đến giờ ăn, nhóm người làm nữ chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú, sắc hương đều đủ.

Lục Hàn Đình dẫn Hạ Tịch Quán ngồi xuống, đối diện là Lệ Yên Nhiên.

Lệ Yên Nhiên ngồi một mình, cô ta nhìn Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán như hình với bóng liền thấy mình là vợ cả thảm nhất, cô ta là Lục phu nhân cơ đấy.

Lúc này Kiều Sâm tiên sinh mang theo Dạ Minh Châu tới, Kiều Sâm tiên sinh cười nói: “Lục tổng, chỗ tôi có chai rượu Pháp quý đã ủ 62 năm rồi, vẫn luôn tiếc không dám uống, hiện tại anh đã đế, tôi đã sai người cầm rượu đỏ tới, hôm nay chúng ta cùng nhau uống một chén.”

Vừa dứt lời dưới, một phục vụ liền ôm chai rượu đỏ đã ủ 62 năm đi tới, thủ pháp phục vụ thông thạo mở ra nắp bình, rót đầy rượu đỏ vào chiếc ly dài của mọi người.

Hạ Tịch Quán ngẳắng đầu, đôi mắt sáng nhìn một người hầu nọ, sau đó nhàn nhạt thu mắt.

Rượu đỏ đã rót xong, Kiều Sâm tiên sinh nâng ly: “Tết, mọi người cụng ly nào.”

Lục Hàn Đình cầm ly rượu đỏ lên, ưu nhã nhấp một miếng.

Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu nhìn tận mắt Lục Hàn Đình uống xong rượu đỏ, để dược tính phát tác còn cần một đoạn thời gian, vừa lúc bữa cơm kết thúc vào phòng, đến lúc đó Dạ Minh Châu sẽ tách Hạ Tịch Quán đi, để Lệ Yên Nhiên nhân cơ hội tiến vào phòng họ, tại chiếc giường lớn vốn thuộc về Hạ Tịch Quán và Lục Hàn Đình thoả thích lăn lộn, tức chết Hạ Tịch Quán.

Lệ Yên Nhiên đã tưởng tượng ra đủ loại hình ảnh, cô ta ha ha ha ha cười to vài tiếng, đều phải vỗ tay vì kế hoạch hoàn mỹ này của mình và Dạ Minh Châu.

Lục Hàn Đình uống hết ly rượu đỏ, anh đột nhiên kéo khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán nanh lên khuôn mặt tuấn tú của mình: “Quán Quán, anh thấy người nóng quá à.”

Nóng?

Hạ Tịch Quán nhìn về phía Lục Hàn Đình, sau đó bắt mạch cho anh: “Khí huyết anh chảy ngược rồi này, trong cơ thể hỏa khí đang dâng lên từ từ, có phải anh ăn trúng thứ gì không sạch rồi không?”

“Anh không ăn gì cả mà, chỉ uống một chút rượu.” Nói rồi Lục Hàn Đình đưa tay, trực tiếp chỉ ly rượu đỏ trước mặt: “Ly rượu này có vấn đề!”

Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu sắc mặt đại biến, dựa theo dược tính, Lục Hàn Đình không nên phát tác như vậy chứ.

Anh phát tác nhanh như vậy, hoàn toàn làm rối loạn nhịp điệu của bọn họ, giết bọn họ trở tay không kịp.

Kiều Sâm tiên sinh nhanh chóng đứng lên: “Lục tổng, ý của anh là… anh trúng thuốc rồi? Có người hạ thuốc trong ly anh?”

“Câu này còn cần tôi đáp? Vậy tất cả nhịn!” Lục Hàn Đình nâng chân dài đạp bàn một cái, thức ăn trên bàn toàn bộ lật ngược.

Bởi vì Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu ngồi ở đối diện, thức ăn trên bàn rượu toàn bộ hát hết lên người bọn họ.

AI Hai người thét chói tai, mặc đầm dài thướt tha giò lại dính bẩn, khó chịu lại chật vật.

“Lục tổng, anh!” Dạ Minh Châu rất tức giận, lần này cô ta hoàn toàn nghỉ ngờ Lục Hàn Đình là cố ý, cố ý chỉnh bọn họ.

Thế nhưng một giây kế tiếp Dạ Minh Châu liền đụng phải cặp mắt sâu hẹp kia của Lục Hàn Đình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom