• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (25 Viewers)

  • Chương 1055-1059

Chương 1055: Mommy Rất Yêu Con

Lục Hàn Đình muốn dẫn tiểu Dịch Dịch rời khỏi biệt thự này, không cho cô gặp Tiểu Dịch Dịch nữa.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng lắc đầu: “Không muốn…”

Thế nhưng Lục Hàn Đình xoay người, trực tiếp đi ra, thẳng đến phòng Lục Thần Dịch.

Hạ Tịch Quán tay chân lạnh lẽo, Dịch Dịch là con đầu của cô, bởi vì Dịch Dịch từ nhỏ đã không ở bên người cô lớn lên, cô rất áy náy và thương xót Dịch Dịch, cô vô cùng quý.

trọng một phút mỗi một giây ở chung với Dịch Dịch, hoàn toàn không muốn cách xa Dịch Dịch.

Anh muốn dẫn Dịch Dịch đi đâu?

Hạ Tịch Quán liền lăn một vòng xuống giường, chạy ra khỏi phòng.

Lúc này Lục Hàn Đình đã ôm Lục Thần Dịch ra rồi, Lục Thần Dịch ngủ mơ mơ màng màng, đã tỉnh, cậu đang lấy tay xoa cặp mắt nhập nhèm của mình, vẫn không rõ xảy ra chuyện gì.

Lục Hàn Đình ôm Lục Thần Dịch bước mạnh xuống lầu, sau đó kéo ra cửa biệt thự, lên chiếc Rolls-Royce Phantom rời đi.

“Dịch Dịch!” Hạ Tịch Quán nhanh chóng đuồi theo.

Song, bước chân Lục Hàn Đình như gió, tiền độ sắc bén vững vàng làm cho Hạ Tịch Quán đuổi không kịp.

Lục Thần Dịch chậm rãi nắm rõ được trình huống, cậu vươn tay đẩy Lục Hàn Đình một cái, ý kia là bố, mau mau thả con xuống.

Lục Hàn Đình không buông tay, Lục Thần Dịch gấp gáp vươn tay về phía Hạ Tịch Quán, cậu há miệng, phát ra tiếng nói mới lạ cứng ngắc: “A… a al”

Lục Thần Dịch lên tiếng, “a” là tiếng đầu tiên mà cậu phát ra.

Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run lên, trong hai mắt nhanh chóng tràn ra vui mừng, không nghĩ tới Dịch Dịch dưới tình thế cấp bách lại nói được, thật tốt quá!

Lúc này Lục Hàn Đình đang mở ra cửa sau xe, trực tiếp nhét Lục Thần Dịch vào, anh quay người về tới chỗ tài xé, khởi động xe.

Hạ Tịch Quán chạy tới, cô vươn tay đập cửa số xe nhưng Lục Hàn Đình chỉ chừa cho cái gáy lạnh lùng.

Hạ Tịch Quán sợ dáng vẻ mình bây giờ dọa sợ Dịch Dịch, lại càng không nguyện ý ở trước mặt Dịch Dịch công khai tranh con với Lục Hàn Đình. Tâm tư Dịch Dịch vón rất mãn cảm, không có cảm giác an toàn, cô không muốn để cho một màn này trở thành bóng ma thưở nhỏ của Dịch Dịch, sau đó phải dùng cả đời sau trị liệu.

Cô ghé vào cửa số xe, tận lực để cho mình lộ ra nụ cười bình thường: “Dịch Dịch, con rời đi cùng bố trước đi, phải ngoan ngoãn nghe bố nói, ngoan ngoãn ăn ngủ biết không?”

Trong chiếc Rolls-Royce Phantom, Lục Thần Dịch ngồi ở phía sau, cậu muốn vươn tay mở cửa, nhưng Lục Hàn Đình đã sớm khóa, cậu không mở được.

Lục Thần Dịch đã nhạy cảm nhận ra cục diện vi diệu giữa bố mình và cô giáo tiên nữ, cậu cảm giác được bố muốn mang cậu đi, cậu sẽ không còn được gặp lại cô giáo tiên nữ nữa.

Lục Thần Dịch nóng nảy lôi kéo ống tay áo Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình lạnh mặt: “Lục Thần Dịch, bố chỉ nói một lần, ngồi lại cho bố!”

Lục Thần Dịch thấy bố mình lên con, là cái loại tính khí rất đáng sợ này, đôi mắt to như nho đen nhanh chóng đỏ lên, chỉ có thể ghé vào cửa sổ xe nhìn Hạ Tịch Quán.

Hạ Tịch Quán thấy viền mát Tiểu Dịch Dịch hồng hồng nhìn cô, như thể một giây kế tiếp sẽ khóc lên, cô đau thấu tim gan.

“Dịch Dịch, không cần phải sợ…” Ánh mắt Hạ Tịch Quán kiên định trần an nhìn cậu: “Cô giáo Hạ chẳng máy chốc sẽ tới tìm con, con chờ cô giáo Hạ nhé.”

Lúc này Lục Hàn Đình đạp rồi chân ga, chiếc Rolls-Royce Phantom phóng đi.

“Dịch Dịch!” Hạ Tịch Quán đuổi theo xe chạy một đường.

Lục Thần Dịch ghé vào phía sau cửa sổ xe nhìn Hạ Tịch Quán, đôi mắt to đã thấm đầy nước mắt, cậu vươn ngón tay út, ở trên lớp cửa sổ thủy tinh vuốt ve gương mặt Hạ Tịch Quán.

Lục Hàn Đình xuyên qua kính chiều hậu nhìn một chút, thân ảnh Hạ Tịch Quán đã càng lúc càng xa, anh chậm rãi trượt cửa số lái xe xuống, để không khí lùa vào, đèn neon sáng chói buổi tối thành thị dát một dải ánh vàng lên gương mặt điền trai ấy.

Lúc này bên tai truyền đến một thanh âm non nót: “Bó…”

Thân hình Lục Hàn Đình cao lớn khựng lại, đôi mắt thâm thúy nhanh chóng xuyên qua kính chiếu hậu rơi vào trên mặt của Lục Thần Dịch, Lục Thần Dịch mở miệng nói chuyện rồi!

Vừa rồi Lục Thần Dịch gọi anh một tiếng “bồ”.

Lục Hàn Đình biết Hạ Tịch Quán vẫn luôn trị liệu cho Lục Thần Dịch, chỉ là anh không nghĩ tới Lục Thần Dịch sẽ đột nhiên biệt nói như vậy.

Tiếng nói Lục Thần Dịch còn rất non nót, rất êm tai.

“Lục Thần Dịch, từ khi nào con biết nói thế?” Lục Hàn Đình hỏi.

Thân ảnh Hạ Tịch Quán đã biến mắt rồi, Lục Thần Dịch không khóc cũng không quáy, cậu khôi phục thành CEO 3 tuổi IQ lạnh lùng, cùng Lục Hàn Đình một lớn một nhỏ, chính diện giằng co: “Nói đối với con rất đơn giản, hoàn toàn là chuyện con có muốn hay không muốn, trước đây con không muốn nói, cũng không phải là con sẽ không nói được.”

Đáy mắt Lục Hàn Đình lóe lên một tia sáng: “Thằng nhóc con, con có thể nói vậy mà cứ gạt ông đây chán sống đúng không?”

Bởi vì Lục Thần Dịch không nói, toàn bộ Lục gia đều lo lắng cuống cuồng, bà cố nội, còn có ông nội cậu, đều vì cậu mời chuyên gia tâm lý trị liệu.

Bây giờ nghĩ lại cả Lục gia đều bị thằng nhóc ba tuổi vắt mũi chưa sạch lừa gạt, cậu vẫn luôn nói được, chỉ là…

không muốn nói!

Khuôn mặt nhỏ Lục Thần Dịch lạnh lùng: “Đó là bởi vì con biết nếu như con biết nói, mommy sẽ rời khỏi con.”

Mommy?

Nghe hai chữ như thế, Lục Hàn Đình sâu kín nhìn con trai nhà mình, lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào con trai mình, anh phát hiện bản thân đã sơ sót thực lực con trai rồi: “Lục Thần Dịch, con còn biết thứ gì?”

Trong tay Lục Thần Dịch đột nhiên xuất hiện một phần văn kiện, cậu đầy văn kiện lên trước: “Bó, Hạ Tịch Quán chính là mẹ con, ngày mẹ xuất hiện ở nhà trẻ, con đã sai người giám định ADN rồi.”

Nhìn Lục Thần Dịch đưa tờ giám định ADN đến, mi tâm Lục Hàn Đình chau lại, tốt, thằng nhỏ này quả nhiên cái gì cũng biết.

“Lục Thần Dịch, con đây là giả heo ăn thịt hổ, nếu như mẹ con biết con vẫn luôn gạt mẹ, mẹ sẽ nổi giận.”

Lục Thần Dịch không cho là đúng, giả heo ăn thịt hỗ dễ dàng sao, không hề dễ chút nào!

Cậu mỗi ngày đều phải đi nhà trẻ, còn chơi chung với đám trẻ còn mặc bỉm kia, nhịn xuống tính tình nghe cô giáo giảng về máy thứ kiến thức rất ngây thơ, hết sức buồn chán, nếu như nơi đó không có mẹ, cậu đã sớm không đi.

Cậu sợ dáng vẻ thật sự của mình dọa mẹ ngất mát, nếu như mẹ thích con heo nhỏ ngây thơ đơn thuần, cậu có thể biến thành con heo nhỏ, chỉ cần mẹ thích là được.

Nhắc tới Hạ Tịch Quán, gương mặt nhỏ tinh xảo lạnh lùng kia Lục Thần Dịch lộ ra vài phần mềm mại: “Sẽ không, mommy rất yêu con.”

Cậu biết, mẹ rất yêu cậu.

Những lời này Lục Hàn Đình cũng không phản bác, không thể phủ nhận, Hạ Tịch Quán đúng là rất yêu Lục Thần Dịch.
Chương 1056: Tiên Sinh, Cứu Tôi!

Lục Hàn Đình mím môi mỏng: “Lục Thần Dịch, con còn biết thứ gì?

Lục Hàn Đình có một loại cảm giác bản thân đã sinh một boss lớn.

Lục Thần Dịch lắc đầu: “Chỉ có những thứ này, quá khứ của mẹ đều bị bố và ông nội xóa sạch, không phải sao?

Như vậy hiện tại, bố có muốn nói cho con chút gì không, ví dụ như chuyện tình của bố và mẹ.”

*…” Lục Hàn Đình càng ngày càng có ảo giác bị lãnh dạy dỗ, anh hừ một tiếng: “Lục Thần Dịch, không phải con rất có năng lực sao? Tự mình đi thăm dò đi.”

Lục Thần Dịch quy củ ngồi ở ghế an toàn, hai cái chân nhỏ ưu nhã vắt chéo: “Được rồi, con hiểu được mà bố, dù sao bị mẹ vứt bỏ không phải là chuyện tự hào gì, yên tâm đi bố, cho dù con có biết chuyện năm đó, con cũng sẽ không chê cười bó.”

*…” Lục Hàn Đình sắp hộc máu.

Lúc này chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Lục Hàn Đình.

Là Có Dạ Cần gọi.

Lục Hàn Đình ấn phím nhận: “Alo.”

“Hàn Đình, gần đây cận bận cái gì thế? Tôi phát hiện Hạ Tịch Quán trở về một cái cậu liền làm tổ ở nhà không xuất hiện, có phải định biến thành người đàn ông của gia đình luôn rồi không? Đi ra đây uống rượu với tôi.”

“Được, tới liền.” Lục Hàn Đình cúp điện thoại.

Nửa giờ sau, chiếc Rolls-Royce Phantom chậm rãi ngừng lại, Lục Thần Dịch tự mở cửa sau xe ra, nhảy xuống, cậu đứng tại chỗ, giơ giơ tay nhỏ bé Lục Hàn Đình: “Bố, bye bye.”

Lục Hàn Đình nói: “Vào đi.”

“Dạ…” Lúc gần đi, Lục Thần Dịch nhìn bố nhà mình: “Bó, đến quán bar uống rượu cũng được, nhưng bố tốt nhất không nên làm bậy, bằng không nếu bố không giải quyết được đám phụ nữ ngồn ngang bên cạnh bố kia, con sẽ giúp bố giải quyết, giữ kĩ nửa người dưới của bố đi.”

Nói xong, Lục Thần Dịch đi vào.

Lục Hàn Đình bị con trai mình uy hiếp cảnh cáo: “…

Anh có lẽ là ông bố đầu tiên trong lịch sử bị con trai cảnh cáo phải “giữ kĩ nửa người dưới của mình” rồi, Hạ Tịch Quán đến tột cùng đã sinh cho anh tiểu quái vật gì thế này?

Đồng thời, Lục Hàn Đình còn có một cảm giác rất vi diệu, anh luôn cảm giác không chỉ có một tiểu quái vật!

Quán bar Đề Đô.

Quán bar này vẫn luôn là hang vàng của đàn ông, hai thứ ngon nhất trong quán là rượu ngon và mỹ nữ, vì vậy ai bước vào quán đêu là một đám đại lão có địa vị, có quyên thế.

Trong phòng bao, bồi bàn đẩy cửa ra, Lục Hàn Đình đi vào, bên trong đã có vài đám giám đốc thương giới, Có Dạ Cần đã có mặt ở đó.

Cố Dạ Cần ngồi trên ghế sa lon màu đỏ sậm, đang hút thuốc, khói mù lượn lờ mơ hồ khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc kia, trông anh tâm tình không tốt, cả người nhìn âm u.

“Lục tổng, anh đã tới rồi, Có tổng chờ anh lâu lắm đáy.”

“Lục tổng, gần đây anh bận cái gì thế, đã lâu chẳng thấy tăm hơi anh.”

“Lục tổng, mau ngồi xuống đi nào.”

Lục Hàn Đình cởi áo khoác ngoài, ngồi bên cạnh Cố Dạ Cần, nơi đây mờ tối, cũng là chỗ ngồi chính của toàn phòng.

Trên người Lục Hàn Đình mặc áo sơ mi đen, một giám đốc chuyền cho anh điều thuốc, anh đặt trên môi mỏng, lại có người ân cần châm bật lửa, đốt thuốc cho anh, rất nhanh, ngọn lửa đỏ thắm bừng cháy, anh lười biếng dựa lưng lên ghé sa lon, nhíu lại mày kiếm hít một hơi thuốc.

Một tên giám đốc đẩy mỹ nữ bên cạnh đi tới: “Đi, mau đến bồi Lục tổng.”

Lục Hàn Đình vừa tiến đến, hai mắt các mỹ nữ trong phòng bao đều sáng rực, đây chính là đại lão tư bản có tiền nhất đấy.

“Lục tổng…”

Hai mỹ nữ một trước một sau đi đến bên người Lục Hàn Đình, ỏn ẻn kêu một tiếng.

“Lục tổng, hai mỹ nữ này mới vừa vào đã đứng đầu bảng trong quán rượu, anh thấy thế nào?”

Khói xanh lượn lờ mơ hồ khuôn mặt anh tuần Lục Hàn Đình, anh hơi cong thắt lưng, ngón tay thon dài gõ tàn thuốc xuống gạt tàn phía trước trên bàn uống trà, đôi mắt thâm thúy chẳng hướng về phía hai mỹ nữ kia.

Vài tên giám đốc đã nhìn ra, đêm nay Lục Hàn Đình không có hứng thú.

Đám giác đốc trong giới đều biết mấy năm này Lục Hàn Đình thay phụ nữ như thay áo, thế nhưng anh cũng không phải là phụ nữ gì đều để ý, anh néu đã không có hứng thú, lại gần người anh cũng khó.

Rất rõ ràng Lục Hàn Đình không coi trọng hai mỹ nữ này.

“Máy cô mau về đi, đừng phá hỏng tâm tình của Lục tổng.”

“Đêm nay tôi thấy tâm tình Lục tổng và Cố tổng không tốt lắm.”

Hai mỹ nữ chỉ đành tức giận rời đi, kỳ thực ban nãy các cô đã thất bại trên người Cố Dạ Cần rồi, Cố Dạ Cẩn một tay che trời cho Diệp Linh, sinh hoạt cá nhân rất sạch sẽ, đừng nói bạn gái, một chút chuyện đào hoa gái gú cũng chẳng có. Một người đàn ông 29 tuổi dường như không chút hứng thú nào với loại sinh vật phụ nữ này, khuôn mặt tuần tú nhã nhặn cộng thêm một thân khí tức sạch sẽ cắm dục, khiến bao nhiêu thiên kim xuân tâm manh động.

Dĩ nhiên, Cố Dạ Cần hay bị đồn đại ái muội nhất chính là cô em gái Diệp Linh kia của anh, đóa hồng có gai kiều diễm nhất giới giải trí.

Mấy năm nay Có Dạ Cần không tìm bạn gái, chỉ coi chừng cô em gái Diệp Linh này, theo tuổi tác ngày càng tăng, tất cả mọi người đều đang đoán rốt cuộc Diệp Linh là em gái ruột, hay là “em gái mưa” của Có Dạ Cần.

Người đàn ông Có Dạ Cần này, hoặc là thật sự không hơi, hoặc là… quá sành chơi.

Lục Hàn Đình và Cố Dạ Cẩn hai người đàn ông tôn quý nhất toàn trường bên thân lại không có mỹ nữ, mỗi người bọn họ ai cũng đều hút thuốc, dáng vẻ người lạ chớ chạm.

Lục Hàn Đình nhìn Cố Dạ Cần: “Sao vậy, Diệp Linh lại cáu kỉnh với cậu rồi?”

Trên đời này có thể khiesn Cố Dạ Cẩn phiền muộn hút thuốc lá, đại khái chỉ có mỗi Diệp Linh.

Cố Dạ Cần không nói chuyện, anh chỉ hung hăng hút một hơi thuốc.

Lục Hàn Đình dập tắt một đoạn nhỏ cuối cùng của điều thuốc lá trong gạt tàn thuốc, sau đó đứng dậy: “Các anh cứ thong thả chơi đi, tôi ra ngoài hóng gió chút.”

Lục Hàn Đình đứng dậy ra ngoài.

Lục Hàn Đình rời phòng bao, đến hành lang, lúc này phía trước vang lên tiếng quở trách: “Đứng lại, đừng chạy, không cho phép chạy!”

Một cô gái nhi thất kinh chạy tới: “Có ai cứu mạng không, có ai cứu mạng không!”

Hai người đàn ông mặc đồ đen tiến lên, ép chặt cô gái lại.

Cô gái dùng sức giãy dụa: “Đừng bắt tôi, van cầu các anh đừng bắt tôi, tôi không muốn bán thân, tôi không muốn lên sân khấu!”

“Tống Phỉ Phi, đây là khế ước bán thân của cô, bố cô đã bán cô đến đây, tiền bán thân năm trăm tệ đã cho bố cô cầm đi, cô muốn chống chế sao?”

“Bồ tôi thua bài bạc, đã bán tôi đi, nhưng tôi không muốn bán, tôi không bán…”

Lúc này trong tầm mắt Tống Phỉ Phỉ xuất hiện đôi giày da màu đen được cọ sáng, đi lên là một đoạn quần tây được may cắt sắc như dao, có người tới.

Tống Phỉ Phỉ nhanh chóng ôm lấy bắp đùi của người kia: “Tiên sinh, cứu tôi, xin anh mau cứu tôi.”

Hai người đàn ông mặc đồ đen ngẳng đầu một cái, nhanh chóng cung kính nói: “Lục tổng.”

Lục tổng?

Tống Phỉ Phỉ chậm rãi nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trên quần tây đeo dây lưng, đi lên nữa là áo sơ mi đen, lên nữa là gương mặt góc cạnh nam tính.
Chương 1057: Cô Ta, Tôi Muôn Lục Hàn Đình!

Gia cảnh Tống Phỉ Phỉ rất tệ, nên cô ta từ nhỏ mộng tưởng muốn thi vào một trường đại học tốt, đến Đế Đô, sau đó gả cho giới giàu có của Đề Đô.

Cô ta đã từng nhìn thấy Lục Hàn Đình trong một ấn bản sưu tập của tạp chí kinh doanh, lúc đó cô ta bị Lục Hàn Đình vô cùng thu hút, sau đó, cô ta nghe nói con trai của Lục Hàn Đình đang học ở một trường mẫu giáo quý tộc, vì vậy cô đã nhân cơ hội vào nhà trẻ và tiếp cận Lục Thần Dịch.

Ngày hôm nay cô ta còn nghe thấy giọng nói trầm tháp từ tính kia của Lục Hàn Đình, đến nay thanh âm ấy còn quanh quần trong tai, cô ta nào ngờ đến vận khí của mình tốt đến nổ tung như thé, lại ở nơi này gặp được Lục Hàn Đình, còn ôm lấy đôi chân tôn quý của anh.

Bây giờ nhìn gương mặt điển trai ấy của Lục Hàn Đình, Tống Phi Phi đã sỉ mê.

Lục Hàn Đình đứng nghiêm, trên cao nhìn xuống, anh híp mắt nhìn thoáng qua Tống Phỉ Phỉ đang ôm bắp đùi anh, nói: “Buông tay!”

Tống Phỉ Phỉ biết tận dụng thời cơ, lúc này cô ta lộ ra vẻ lê hoa đái vũ tội nghiệp: “Tiên sinh, cứu tôi, tôi là cô gái còn trong sạch, tôi không muốn lên đi phục vụ, xin anh mau cứu tôi.”

Ánh mắt Lục Hàn Đình rơi vào khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của Tống Phỉ Phỉ, không phập phồng chút tâm tình, anh đút tay vào túi quân, thờ ơ nhìn Tống Phi Phi: “Cô tìm nhằm rồi, tôi không phải nhà từ thiện, vì sao phải cứu cô?”

Nói xong anh rút bắp đùi mình về, nhắc chân bỏ đi.

*Tiên sinh, tôi đi với anh!”

Tống Phỉ Phỉ hướng về bóng lưng anh tuần ấy hô lên.

Lục Hàn Đình dừng bước, ánh mắt rơi trên mặt Tống Phỉ Phi, sau đó chậm rãi cúi xuống, ánh mắt khinh bạc lại lạnh lùng của anh ta dưới ánh đèn vàng của hành lang mạ lên vẻ quyến rũ tà ác và âm u, buồn cười nói: “Phụ nữ muốn đi theo tôi rất nhiều, cô dựa vào đâu?”

Tống Phi Phỉ đứng lên, nhìn Lục Hàn Đình: “Tiên sinh, tôi là gái còn trinh, quán bar này chỉ ra số tiền lớn để mua tôi, muốn để tôi lên làm con át chủ bài, tôi trẻ tuổi xinh đẹp, vóc người cũng rất đẹp, cả người đều rất thanh khiết, năm nay mới 19 tuổi, bây giờ đang làm giáo viên thực tập ở nhà trẻ của Lục tiểu thái tử.”

Tống Phỉ Phỉ khá có tự tin với mình, mặt đẹp, ngực bự đến tận cụp D eo nhỏ mông cong, là sinh viên thanh thuần như nước, ngay cả quán bar này cũng muốn mua cô ta đứng đầu bảng, là kiểu mà đám giám đốc thương giới thích, đương nhiên, chắc chắn cũng là kiểu Lục Hàn Đình thích.

Lục Hàn Đình híp mắt nhìn Tống Phỉ Phỉ, sau đó như có như không câu môi: “Giáo viên nhà trẻ?”

“Đúng vậy, tôi chính là giáo viên đảm nhiệm của Lục tiểu thái tử.”

1057-1-cung-chieu.jpg


Thế nhưng, cô không muốn đi cùng với anh.

Sau gáy của anh bây giờ còn mơ hồ đau, là cô dùng đèn bàn nện xuống.

Nhớ tới ba năm nay anh vì cô thủ thân như ngọc, mà cô vẫn hầu hạ dưới thân Tô Hi, trong ngực anh liền dâng lên lệ khí.

Anh muốn chứng minh, anh cũng không phải là không phải cô thì không thẻ.

Anh cũng có thể có người phụ nữ khác!

Tống Phỉ Phi, cô gái từ xóm nghèo ra thành thị, tràn đầy tâm cơ, cho dù toàn thân non nớt cũng có thể bóp ra nước, anh cũng không quá để ý.

Ánh mắt của anh vẫn rất cao.

Những phụ nữ bên ngoài này, anh vừa so sánh với Hạ Tịch Quán, liền quả thực kém quá xa.

Song, Hạ Tịch Quán không thức thời, anh muốn ở trên giường của cô, cô còn liều mạng tránh.

Nhớ tới bài xích và chống cự Hạ Tịch Quán, không hề biết hầu hạ anh chút nào, không làm anh hài lòng, gương mặt Lục Hàn Đình âm trầm.

Lục Hàn Đình híp mắt nhàn nhạt nhìn hai người đàn ông mặc áo đen kia: “Cô ta, tôi muốn.”

Hai người đàn ông mặc áo đen nhanh chóng cung kính gật đầu: “Vâng, Lục tổng, chúng tôi sẽ đưa cô ta tắm rửa sạch sẽ rồi đưa đến trên giường ngài.”

Lục Hàn Đình xoay người rời đi.

Lục Hàn Đình trở về trong phòng của mình, vào phòng tắm gội.

Mấy phút sau, anh mặc đồ ngủ đi ra, mang theo hơi lạnh khoan khoái.

Trong phòng còn có một người, Tống Phi Phi.

Tống Phỉ Phỉ đã tắm xong, trên người mặc chiếc váy ngắn hai dây màu đen, đôi chân dẫm lên trên thảm lông.

Trước khi được đưa vào phòng này, cô ta đã được kiểm tra nghiêm ngặt, một người giúp việc tắm cho cô ta, còn có người khác kiểm tra cơ thể của cô ta xem cô ta đã làm màng trinh giả trong bệnh viện chưa, thông qua những điều này, cô ta mới được đưa vào.

Cô ta là đồ chơi của những người giàu có.

Tống Phỉ Phỉ nhìn Lục Hàn Đình mới vừa tắm rửa xong đi ra, dáng người cao ngắt, giở tay nhắc chân đều tràn đầy khí phái thâm trầm thành thục của đại lão thương giới, cảm giác sang trọng cao cao tại thượng không nói ra được sức mê người.

Mặt Tống Phi Phï đỏ lên, cô ta chẳng thèm hầu hạ máy ông già kia đây, cô ta chỉ sẽ hầu hạ đề vương anh tuần trẻ tuổi trước mắt này thôi.

Xem ra cuộc đời của cô ta sắp một bước lên trời rồi.

Lục Hàn Đình dùng khăn mặt lau lau mái tóc tóc ngắn ẩm ướt, sau đó thuận tay ném khăn mặt lên ghế sa lon, đuôi mắt hẹp dài lướt đến Liễu Tống Phi Phi: “Qua đây.”

Tống Phỉ Phỉ nghe lời đi tới: “Lục tổng.”

Lục Hàn Đình nhìn cô ta, cô ta rất đẹp, thanh thuần như nước, hiện tại khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng nhìn anh, tràn đầy mến mộ.

Ánh mắt như thế, Lục Hàn Đình đã từng thấy qua ở Hạ Tịch Quán.

Lục Hàn Đình vươn cánh tay tráng kiện đặt trên vòng eo nhỏ của cô ta, dùng sức kéo một cái.

Tổng Phi Phỉ rơi vào trong ngực anh.

Lục Hàn Đình cúi đầu, áp sát mặt vào cô ta.

Trái tim Tống Phỉ Phỉ bang bang nhảy loạn, lần đầu tiên cô tiếp xúc một đại lão tư bản như Lục Hàn Đình, khí tràng cường đại trên người anh đạm mạc nhìn cô ta bằng nửa con mắt khiến cô ta vừa Sợ vừa mê muội.

Không lẽ anh muồn hôn cô ta?

Tống Phỉ Phỉ sắp mềm nhữn.

Lục Hàn Đình đến gần cô ta, chưa đụng đến, rất nhanh anh đã ngửi được mùi hương trên người Tống Phỉ Phi.

Tống Phỉ Phi mới vừa tắm xong, trên người là hương sữa tắm sạch sẻ.

Nhưng, không phải là mùi hương thiếu nữ trên người Hạ Tịch Quán.

Mùi hương trên người Hạ Tịch Quán rất thơm rất thơm, hương khí kia như là thuốc phiện, làm anh ngửi liền nghiện.

Trên người Tống Phỉ Phỉ không có mùi hương của Hạ Tịch Quán Lục Hàn Đình nhíu mi tâm, vô cùng nhạt nhẽo buông Tống Phi Phi ra.

Anh không hôn cô ta.

Tống Phỉ Phi mở mắt ra, chỉ thấy Lục Hàn Đình xoay người đi tới bên ghế sa lon, ngồi xuống, anh cầm lấy điều thuốc lá cùng cái bật lửa trên bàn trà, tự mình đốt một điều thuốc, hít sâu một hơi.

Anh không nói lời nào, nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống đến đến không độ.

Tống Phi Phi không biết mình đã làm sai điều gì, thế nhưng cô ta nhạy cảm nhận thầy được Lục Hàn Đình đối với cô không còn hứng thú gì nữa rồi.

Anh gạt cô ta sang một bên.
Chương 1058: Trừ Cô, Anh Chưa Từng Có Người Khác

Tống Phỉ Phi không biết nên làm sao.

Lục Hàn Đình hút một hơi thuốc, lưng dựa vào ghế sa lon, yết hầu nhô ra nhẹ nhàng cuộn, anh đầy đầu đều là khuôn mặt nhỏ tuyệt lệ kia của Hạ Tịch Quán.

Anh chợt nhớ đến cô.

Nhớ đến mùi hương trên người cô.

Anh hận hiện tại không thể kéo cô qua, kéo lên bắp đùi mình, sau đó chôn khuôn mặt tuấn tú vào cổ cô, để cho mùi hương ấy bao trùm lấy cơ thể anh.

Vậy mà anh lại sinh nghiện với mùi hương trên người cô.

Anh và Hạ Tịch Quán đã quen nhau rất lâu rồi, nhưng cảm giác từ đáy lòng anh đối với cô vẫn như cũ, vẫn nóng bỏng cuồng nhiệt như ba năm trước đây, anh rất thích dính cô, bá đạo chiếm hữu cô.

Đáy lòng Lục Hàn Đình tự nhiên sinh một cảm giác thất bại, anh muốn tìm phụ nữ khác thử một lần, nhưng anh vẫn không hề có hứng thú.

Ba năm nay phụ nữ bên cạnh anh như cưỡi ngựa xem hoa, kỳ thực anh muốn quên cô đến cỡ nào, muốn bắt đầu lại với phụ nữ khác, anh biết chịu nhịn tính tình bồi những phụ nữ kia đi dạo phố đi ăn, nhưng đến phân đoạn thuê khách sạn kia, anh liền không nhịn được, anh không hề muốn chạm vào những người phụ nữ kia.

Người ta nói anh Lục Hàn Đình sẽ không ngủ hai lần cùng một người phụ nữ, đó là bởi vì anh chưa từng ngủ với ai trừ Hạ Tịch Quán ra, ngoại trừ cô, mây năm nay anh chưa từng có người khác.

Lúc này một chuỗi chuông điện thoại du dương vang lên, điện thoại anh reo.

Lục Hàn Đình vừa hút thuốc, vừa cầm điện thoại lên, khi nhìn trên màn ảnh nhảy ra ba chữ “Hạ Tịch Quán” kia, khóe môi gợi cảm mỏng của anh câu lên.

Tống Phỉ Phỉ nhìn anh cười, vừa rồi anh còn âm u bắt định, thế nhưng cú điện thoại này làm cho anh nở nụ cười, anh cười đặc biệt hệt như một con mèo vớ được miếng thịt béo bỡ vậy.

Lục Hàn Đình ấn phím nhận nghe điện thoại: “Alo.”

Bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói thanh lệ êm tai của Hạ Tịch Quán: “Lục Hàn Đình.”

Lục Hàn Đình nghe thanh âm của cô, ngoài miệng rít mạnh thuốc, khói bụi đều rơi xuống, mang theo lệ khí bất thiện: “Tên tôi là thứ cô thích thì có thể gọi à?”

Hạ Tịch Quán nhanh chóng đổi lời: “Lục tổng.”

*“…” Lục Hàn Đình thật sự không phát hiện cô đã ngoan như vậy.

Lục Hàn Đình vươn lưỡi liếm môi mỏng khô khốc, đuôi mắt hẹp dài tràn ra vài phần đỏ tươi, anh liếc mắt nhìn Tống Phỉ Phi.

Da đầu Tống Phỉ Phỉ tê rằn, nhanh chóng chạy tới.

Lục Hàn Đình banh hai chân thon dài ra, một tay cầm điện thoại, một tay khác mang theo thuốc lá, ngón tay hướng về phía Tống Phi Phỉ chỉ chỉ vị trí giữa chân chân, ý bảo cô ta ngồi xổm xuống ở chỗ này.

Trong lòng Tống Phi Phi lộp bộp giật mình, anh đây là?

Tống Phi Phỉ nghe lời ngồi xổm xuống, ngón tay Lục Hàn Đình mang theo thuốc lá đè sau gáy cô ta.

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Tống Phỉ Phi bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào vòng hông cường tráng của anh, cơ bụng bền chắc của người đàn ông mang theo mùi hương khoan khoái sau khi tắm xộc vào mũi.

Tống Phỉ Phỉ đỏ mặt đến tận mang tai, cô ta ngước mắt, im lặng nhìn Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình híp mắt, ánh mắt đỏ thắm sâu thẳm kia cũng đang từ trên cao liếc xuống cô ta.

Mang theo vài phần tà khí.

Trong ánh mắt anh, Tống Phỉ Phỉ vươn tay cởi bên vạt áo hông anh…

Lúc này đầu bên kia Hạ Tịch Quán mở miệng nói: “Lục tổng, Dịch Dịch đã có thể lên tiếng, tôi cần khẩn cấp đối tiến hành chỉ dẫn Dịch Dịch, anh là bố Dịch Dịch, anh cũng không thể vì bản thân tư dục mà làm chậm trễ Dịch Dịch.”

“Ha ha…” Lục Hàn Đình từ trong cổ họng bật ra ý cười lạnh lẽ: “Vậy cô là mẹ Dịch Dịch, vì Dịch Dịch, sao cô lại không thể thỏa mãn bản thân tư dục của tôi?”

GIỚI.

“Nói xong chưa, tôi muốn cúp điện thoại, bây giờ tôi đang làm chuyện vui vẻ, cô đừng quấy rồi đến tôi.”

Làm chuyện vui vẻ…

Nghe bốn chữ này, ngón tay của Hạ Tịch Quán siết chặt lại, níu chặt di động.

Cô biết Lục Hàn Đình bên ngoài có phụ nữ, ở hội sở Đề Hoàng anh từng đưa cô nhốt vào phòng quần áo nghe anh cùng người khác lăn giường.

“Anh bây giờ… đang làm gì?”

“Hạ Tịch Quán, cô nói xem tôi đang làm gì?” Lục Hàn Đình không trả lời mà hỏi lại, đè thấp giọng nói khiến nó càng thêm khàn khàn từ tính.

Hạ Tịch Quán không đáp.

*Cô hứng thú như vậy, tôi đây liền chụp gửi cô xem nhé.”

Rất nhanh “ting” một tiếng, điện thoại Hạ Tịch Quán tới một tắm hình, là Lục Hàn Đình gởi.

Cô mở ra xem, Tống Phi Phỉ đang ngồi xổm chân của anh bên, tư thế ái muội, bọn họ đang làm gì vừa xem hiểu ngay.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhận ra Tống Phỉ Phi, cô không thích Tống Phỉ Phỉ, bởi vì Tống Phỉ Phỉ đem tắt cả tâm cơ cùng tham mộ hư vinh đêu việt ở trên mặt, ỷ vào tuổi dung mạo tuổi trẻ của mình mà câu dẫn kẻ có tiền.

Không nghĩ tới Tống Phỉ Phỉ đã câu được Lục Hàn Đình.

Tống Phi Phi rất vui vẻ, biết Lục Hàn Đình đang chụp ảnh, cô ta còn hướng về phía màn ảnh lộ ra nụ cười rực rỡ.

Cô ta biết Lục Hàn Đình đang nói chuyện với Hạ Tịch Quán, cô ta nhận thức rất rõ, lần trước Hạ Tịch Quán lên xe Lục Hàn Đình, chuyện này đã truyền khắp nơi trong nhà trẻ.

Trong lòng Tống Phi Phi vô cùng đố kị Hạ Tịch Quán, chính cô ta cũng rất đẹp, thế nhưng khuôn mặt tuyệt sắc kia của Hạ Tịch Quán có thể ném cô ta ra cách xa vạn dặm.

Mọi người đều là cô giáo trong nhà trẻ, dựa vào cái gì Hạ Tịch Quán có thể thu phục được cả Lục tiểu thái tử và Lục Hàn Đình, còn cô ta thì không được?

Hiện tại Tống Phỉ Phỉ rất đắc ý, rất có vẻ lấy le của người đảm nhiệm niềm vui mới của Lục Hàn Đình, cô ta tăng nhanh động tác trên tay, muốn cởi đai lưng Lục Hàn Đình ra.

Thế nhưng lúc này, Lục Hàn Đình đã chụp xong ảnh một tay đẫy cô ta ra.

Tống Phỉ Phi không hề phòng bị, chật vật ngã ngồi trên thảm.

Cô ta nhìn Lục Hàn Đình, nhưng Lục Hàn Đình căn bản cũng không nhìn cô, anh đã đứng dậy rồi, lực chú ý đều đặt trên người Hạ Tịch Quán: “A, đúng rồi Hạ Tịch Quán, tân sủng của tôi chắc cô cũng quen đấy! Các cô hình như: là đồng nghiệp với nhau mà.”

Tống Phi Phi bị vứt qua một bên có cảm giác tự mình đa tình, cô ta hình như chỉ là công cụ chụp ảnh của Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình vô cùng hứng thú chờ Hạ Tịch Quán nói, muốn xem phản ứng của cô.

Thế nhưng “tút tút” hai tiếng, Hạ Tịch Quán trực tiếp cúp điện thoại.

Lục Hàn Đình: ”…”

Cái quái gì vậy?

Mi tâm anh tuấn của Lục Hàn Đình trực tiếp trầm xuống, anh giơ tay ném điện thoại về phía tường.

“Ba” một tiếng, điện thoại vỡ vụn.

Tống Phỉ Phi vẫn là lần đầu tiên thấy Lục Hàn Đình nổi giận như vậy, cô ta sợ đến sắc mặt trắng nhợt, cũng không dám thở mạnh một tiếng.

Hạ Tịch Quán đến nhà trẻ, nhưng Trần cô giáo nói cho cô biết, Lục Hàn Đình đã làm thủ tục thôi học cho Lục Thần Dịch, về sau cũng sẽ không đến lớp.

Trạng thái tinh thần Hạ Tịch Quán có chút không tốt, cô đến phòng vệ sinh dùng nước lạnh vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ.

Đợi cô lúc đi ra, liền ở phía trước thấy được Tống Phỉ Phi, hiện tại Tống Phi Phi được mấy cô giáo bao quanh, vẻ mặt ai nây đều hâm mộ nhìn cô ta, “Cô Phi, cái túi LV này của cô mua từ khi nào thế, cái này phải máy trăm ngàn tệ đó!”
Chương 1059: Phục Vụ Đặc Biệt Buỏi Tối

“Cô Phi Phi, chiếc váy Chanel này của cô là mẫu trên sàn catwalk cách đây hai ngày phải không? Trời ơi, trên người cô mặc toàn mẫu trên catwalk sao?”

“Cô Phỉ Phỉ, cô hôm nay khác hẳn, rạng rỡ lóa mắt, cả người mang đồ hiệu. Có phải cô quen được anh bạn trai giàu có rồi không?”

Tống Phỉ Phi được vây quanh ngắng đầu, lập tức liền thấy Hạ Tịch Quán phía trước, Tống Phỉ Phỉ mỉm cười đắc ý, cô ta cố ý lớn tiếng nói: “Đúng vậy, tôi mới quen bạn trai, quần áo túi xách trên người đều là bạn trai tôi mua cho tôi đây.

*Cô Phi Phi, bạn trai cô là ai thế, đừng giấu giếm nha, mau nói cho chúng tôi biết đi!” Có người thúc giục.

Tống Phi Phỉ hát cằm lên trời: “Cái này… tạm thời bảo mật, tôi sợ tôi nói ra sẽ hù các cô đấy anh ấy tuyệt đối là đại nhân vật mà các cô không tưởng tượng nổi được đâu!”

Hạ Tịch Quán đứng ở một bên liếc nhìn Tống Phỉ Phỉ, sau đó cũng không nói gì, mặt không đổi rời đi.

Cô cứ như vậy mà đi?

Tống Phỉ Phi rất thất vọng, cô ta còn muốn thấy biểu cảm đố kị, cực kỳ hâm mộ, rồi phát điên gì đó trên mặt Hạ Tịch Quán, vậy mà thái độ nhẹ bỗng của Hạ Tịch Quán làm cô ta cảm thấy như đắm vào bông vải.

Điện thoại Hạ Tịch Quán vang lên, tới một cái tin nanh ngắn, là Tô Hi gởi tới.

Hạ Tịch Quán mở ra vừa nhìn, tin nhắn rất đơn giản: “Ngày kết hôn đã đến, mau trở về.”

Mấy giây sau tin nhắn đã biến mát, đây là Tô Hi lợi dụng kỹ thuật đen gởi tin nhắn đặc biệt, cho dù Lục Hàn Đình khống chế điện thoại của cô cũng sẽ không tra được nội dung tin nhắn.

Cô phải đến Hoa Tây Châu, bắt đầu một đoạn hành trình mới của cô.

Hạ Tịch Quán cát điện thoại, sau đó vào phòng làm việc của hiệu trưởng đưa đơn xin từ chức, chuyến hành trình đến Đề Đô này phải kết thúc rồi. Lúc kết thúc cô vẫn còn bận tâm Dịch Dịch, trước khi chuẩn bị đi, cô muốn đi tìm Lục Hàn Đình để gặp Dịch Dịch.

Lúc Hạ Tịch Quán đang thu dọn đồ đạc của mình, Tống Phỉ Phỉ đi tới cười nói: “Cô giáo Hạ, cô tạm rời cương vị công tác hả, thật là đáng tiếc, lúc đầu tôi còn định chia sẻ tin tốt tôi đã có người yêu với cô đáy.”

“Cô biết không cô giáo Hạ, tôi đang quen một anh bạn trai, anh ấy rất đẹp trai lại có tiền, tôi thật sự rất thích anh áy, anh ấy cũng đặc biệt cưng chìu tôi, chẳng những ở trong quán rượu chuộc thân cho tôi, còn mua cho tôi đủ loại xa xỉ phẩm, vung tay rất rộng rãi đó.”

“Cô giáo Hạ, cô nhất định sẽ chúc phúc tôi, nhỉ? Tôi cảm thấy cô sẽ vì tôi mà vui vẻ.”

Hạ Tịch Quán nâng đôi mát trong vắt nhìn Tống Phỉ Phi: “Cô thực sự muốn tôi chúc phúc cô?”

*Đương nhiên rồi.” Tống Phỉ Phi rất “trà xanh” gật đầu.

Hạ Tịch Quán chậm rãi cong đôi môi đỏ mọng: “Chỉ mình tôi chúc phúc cô hơi không phải phép đấy, nếu không như vậy đi, tôi gọi tất cả cô giáo đến chúc phúc cô, có được không?”

Tống Phï Phi sửng sốt: “Ý cô là gì?”

Hạ Tịch Quán lấy ra điện thoại của mình, mở ra một tắm hình, sau đó cô trực tiếp gửi vào tin nhắn nhóm của các giáo viên trường mẫu giáo.

“Ting” một tiếng, Tống Phi Phi nhanh chóng nhấp vào mục tin nhắn nhóm, cô ta có một loại dự cảm rất xấu.

Tống Phỉ Phi mở điện thoại ra nhìn, tắm hình Hạ Tịch Quán gửi đi kia chính là tối hôm qua Lục Hàn Đình gửi tới, Lục Hàn Đình cũng không có trong hình, chỉ thấy Tống Phỉ Phỉ ngồi xổm giữa hai chân người đàn ông, vừa nhìn đã biết cô ta đang phục vụ cho người đàn ông, cô ta còn hướng về phía màn ảnh cười rực rỡ không gì sánh được, còn giơ thêm tay chữ V.

Tỉng ting ting, tin nhắn nhóm trực tiếp nổ tung, “Cô Phỉ Phi, xin hỏi đây là chuyện gì thế?”

“Trời ạ, thảo nào Tống Phỉ Phỉ sáng sớm hôm nay diện cả cây hàng hiệu, thì ra… đêm qua cô ta… phục vụ đặc biệt cho đàn ông!”

“Cái này thực sự làm người ta mở rộng tầm mắt, tôi thấy Tống Phỉ Phỉ thanh thuần, không nghĩ tới… không biết thẹn như thế, máy cô xem cô ta ngồi xổm ở nơi đó còn giống như đang khoe vậy á, quá không biết xấu hồ!”

“Ban nãy Tống Phi Phi còn gạt chúng ta nói cô ta đang quen bạn trai vừa đẹp trai vừa có tiền, tôi thấy cô ta là được máy ông già bao nuôi thì có!”

“Cô Phỉ Phỉ, mời cô lập tức tới phòng làm việc của hiệu trưởng.”

Cả trái tim Tống Phỉ Phỉ đều lạnh, cô ta tuyệt đối không ngờ Hạ Tịch Quán ác độc như vậy, trực tiếp gửi hình này vào nhóm chat giáo viên.

Tống Phỉ Phi cũng biết xáu hổ, cô ta nhìn trong hình chính mình ngồi xổm giữa hai chân người đàn ông giống như một đồ chơi không chút tôn nghiêm, thế nhưng cô ta còn không biết xấu hổ cười xán lạn không gì sánh được.

Hiện tại hiệu trưởng đã lên tiếng, mời cô ta lập tức đến phòng làm việc của hiệu trưởng, Tống Phỉ Phỉ có dự cảm, hiệu trưởng muốn trực tiếp sa thải cô.

Tống Phỉ Phỉ tức đến run rẫy cả người, cô ta tức giận nhìn Hạ Tịch Quán: “Hạ Tịch Quán, mày dám…”

*Vì sao tôi không dám?” Hạ Tịch Quán nhàn nhạt cắt đứt lời của cô ta: “Cô có tin tôi sẽ gửi tấm hình này lên diễn đàn trường, để cho tất cả mọi người đến xem thử tiết mục phục vụ đặc biệt của cô vào đêm không?”

*Mày!” Tông Phỉ Phỉ tức điên nhưng lại không nói gì được.

“À đúng rồi, nghe nói gia cảnh nhà cô không tốt lắm, cho nên tôi có thể hiểu mong ước muốn leo cao của cô, tôi đây là làm quảng cáo miễn phí cho cô, sau này đàn ông tìm tới cửa để cô phục vụ nhất định sẽ rất nhiều nhỉ? Như vậy cô mỗi ngày đều có thể mặc đồ Chanel, đeo túi LV đi rêu rao khắp nơi rồi. Tống Phỉ Phỉ, cô nên cảm ơn tôi.”

Đây là lần đầu tiên Tống Phỉ Phỉ thấy được thủ đoạn sắm rền gió cuốn vài tài ăn nói của Hạ Tịch Quán, cô ta hoàn toàn bị K.O.

Lúc này hiệu trưởng sắc mặt nghiêm túc đi tới: “Tống Phỉ Phi, cuộc sống riêng của cô chúng tôi không có quyền quản, thế nhưng làm giáo viên nhà trẻ, sức ảnh hưởng của cô thực sự quá ác liệt, chỗ chúng tôi không chứa được cô, bây giờ cô lập tức thu dọn đồ đạc rời đi đi!”

Hiệu trưởng trực tiếp cắt chức Tống Phi Phi, yêu cầu cô ta lập tức rời đi.

Sắc mặt Tống Phỉ Phi trắng nhọt, cô ta nhìn các cô giáo nữ, lúc đầu các cô giáo nữ đối xử với cô ta cũng không tệ, nhưng bây giờ mọi người rất khinh bỉ nhìn cô ta, còn cách cô ta thật xa, như thể trên người cô ta bệnh đường sinh dục sẽ lây cho bọn họ vậy.

Tống Phỉ Phỉ tức giận cắn răng, nhưng một chữ cũng không nói được, khi cô ta quay đầu căm tức kẻ khởi xướng Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán đã xoay người rời đì.

Hạ Tịch Quán rời nhà trẻ, đứng ở trên đường cái đón xe taxi.

Cô không biết Lục Hàn Đình bây giờ đang ở đâu, nhớ tới chuyện của Lục Hàn Đình và Tống Phỉ Phi, cô không muốn gặp lại Lục Hàn Đình nữa.

Thế nhưng trước khi đi Hoa Tây Châu, cô muốn gặp Tiểu Dịch Dịch một lần.

Lúc này Tống Phỉ Phi không gì sánh được chật vật bị đuổi ra khỏi cửa, cô ta cũng rời nhà trẻ, thấy Hạ Tịch Quán, hai mắt cô ta nhanh chóng sáng ngời, không khỏi lên nói móc: *Ôi, đây không phải là cô giáo Hạ đấy ư, không có ai tới đón cô à, cô phải đón xe taxi?”

Nói xong Tống Phỉ Phỉ cười nói: “Thật ngại quá cô giáo Hạ, bạn trai tôi đã gọi riêng xe sang tới đón tôi rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom