Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1388
Chương 1388:
Liễu Chiêu Đệ biết Lục Tư Tước thương cô em gái này bao nhiêu, em gái xảy ra chuyện, người đau lòng nhất phải là người anh này rồi.
Liễu Chiêu Đệ kéo lại ống tay áo Lục Tư Tước: “Tư Tước, đều là Anh Lạc! Anh Lạc đi tìm Nhân Nhân, cô ta lại kích thích Nhân Nhân rồi, đều là Anh Lạc hại Nhân Nhân!”
“Anh Lạc sao có thể ác đến như vậy, lẽ nào năm đó cô ta hại Nhân Nhân còn chưa đủ thảm sao, tại sao cô ta còn muốn làm như vậy? Tư Tước, Nhân Nhân là em gái ruột của anh, anh nhất định phải vì Nhân Nhân làm chủ!”
Hiện tại Liễu Chiêu Đệ hận không thể đưa một cây đao tới trong tay Lục Tư Tước, để ông đâm Liễu Anh Lạc mới thôi.
Lục Tư Tước không có biểu tình gì, ông nâng đôi mắt u trầm nhàn nhạt nhìn Liễu Chiêu Đệ: “Nhân Nhân là em gái ruột của tôi, vậy Liễu Anh Lạc không phải là em gái ruột của cô? Hiện tại cô giựt giây tôi đi trả thù em gái ruột của cô, nhìn cô thế nào cũng thấy độc ác hơn cả Liễu Anh Lạc.”
Liễu Chiêu Đệ cứng đờ: “Em…”
“Còn nữa, cô làm sao biết những chuyện này?” Lục Tư Tước trực tiếp cắt dứt lời bà ta, vậy ánh mắt sắc bén như chim ưng liếc nhìn Liễu Chiêu Đệ, dường như đã xuyên thủng tất cả tâm cơ cùng tính toán trong nội tâm bà ta: “Cô thật giống như… biết còn nhiều hơn tôi.”
Liễu Chiêu Đệ chuẩn bị bản nháp đầy bụng, chờ Lục Tư Tước qua đây sẽ hát hí khúc cho ông nghe, nhưng bà ta hoàn toàn bỏ quên, Lục Tư Tước cũng không phải là một người đàn ông nhàn hạ thoải mái tới nghe hí kịch, ông rất cảnh giác, hoàn toàn là một con báo săn môi ưu nhã bước chậm trong rừng rậm, nhào lên có thể cắn chết người.
“Em… em…” Liễu Chiêu Đệ nóng nảy, bà ta nhanh chóng tiêu hao hàng vạn tế bào não để nghĩ máy lí do thoái thác: “Việc này em đều là nghe… nghe má Ngô bên người Nhân Nhân nói, tuy Anh Lạc là em gái ruột của em, nhưng bây giờ hiềm nghi của cô ta lớn nhất, Nhân Nhân cũng là em gái ruột của em, nếu như Anh Lạc hại chết Nhân Nhân, ta nhất định em phải đại nghĩa diệt thân*!”
*Vì nghĩa mà hy sinh thình thân.
Liễu Chiêu Đệ rốt cục nói tròn lời.
Lục Tư Tước ung dung câu đôi môi mỏng, cũng không biết có phải đang cười nhạo bà ta hay không, ông không nhìn bà nữa, mà lại đưa mắt rơi trên người Lục Nhân Nhân.
Ông lúc không nói chuyện Liễu Chiêu Đệ liền một chút cũng không nắm chắc được suy nghĩ của ông: “Tư Tước, Nhân Nhân đã… chết, chúng ta hãy nhanh chóng xử lý tang lễ cho Nhân Nhân đi! Cũng không thể để Nhân Nhân cứ nằm ở nơi này.”
Liễu Chiêu Đệ muốn mau chóng chôn Lục Nhân Nhân đi, để tránh đêm dài nhiều mộng.
Lúc này cửa phòng bệnh lần nữa bị đẩy ra, một giọng nói non nớt lãnh khốc vang lên: “Không thể xử lý tang lễ!”
Liễu Chiêu Đệ quay đầu, liếc mắt liền thấy được Tiểu Lục Thần Dịch.
Tiểu Lục Thần Dịch tới!
Liễu Chiêu Đệ vô cùng không thích Tiểu Lục Thần Dịch, thậm chí còn có điểm e ngại, Tiểu Lục Thần Dịch từ nhỏ đã có chỉ số IQ vượt trội, hơn nữa hoàn mỹ thừa kề tất cả bộ gen tốt đẹp của Lục gia, mỗi lần chứng kiến cặp mắt đan phượng kia của Tiểu Lục Thần Dịch, Liễu Chiêu Đệ thì có một loại trực giác, sau này khi Tiểu Lục Thần Dịch lớn lên, cậu sợ rằng sẽ là so với ông nội Lục Tư Tước và bố Lục Hàn Đình càng trở thành nhân vật đáng sợ và mạnh.
Liễu Chiêu Đệ thật không rõ Hạ Tịch Quán đây là sinh cho Lục Hàn Đình tiểu quái vật gì!
“Dịch… Dịch Dịch, sao con lại tới đây, con mau đến xem bà bác con đi! Bà bác bà ấy… bà ấy… đã chết rồi!”
Tiểu Lục Thần Dịch từ lúc sinh ra đã độc chiếm toàn bộ Lục gia sủng ái, bao gồm cả Lục Nhân Nhân, Lục Nhân Nhân mặc dù không thích Lục Hàn Đình, nhưng đại khái đứa con này là Hạ Tịch Quán sonh, Tiểu Lục Thần Dịch lại là cháu đích tôn hoàn mỹ của Lục gia, cho nên Lục Nhân Nhân đối với Tiểu Lục Thần Dịch rất thân rất yêu thích.
Ở trước mặt toàn bộ Lục gia, chút thích của Liễu Chiêu Đệ cũng trở nên không quan trọng gì.
Tiểu Lục Thần Dịch đi tới trước giường bệnh, cậu vươn tay đấp chăn xong cho Lục Nhân Nhân, phảng phát Lục Nhân Nhân chỉ đang ngủ: “Bà bác tôi không chét.”
Cái gì?
Liễu Chiêu Đệ khiếp sợ nhìn Tiểu Lục Thần Dịch: “Dịch Dịch, con đây là đang nói mê sảng cái gì, bà bác con cũng không còn hít thở nữa, bác sĩ sớm tuyên cáo bà ấy tử vong.”
Liễu Chiêu Đệ biết Lục Tư Tước thương cô em gái này bao nhiêu, em gái xảy ra chuyện, người đau lòng nhất phải là người anh này rồi.
Liễu Chiêu Đệ kéo lại ống tay áo Lục Tư Tước: “Tư Tước, đều là Anh Lạc! Anh Lạc đi tìm Nhân Nhân, cô ta lại kích thích Nhân Nhân rồi, đều là Anh Lạc hại Nhân Nhân!”
“Anh Lạc sao có thể ác đến như vậy, lẽ nào năm đó cô ta hại Nhân Nhân còn chưa đủ thảm sao, tại sao cô ta còn muốn làm như vậy? Tư Tước, Nhân Nhân là em gái ruột của anh, anh nhất định phải vì Nhân Nhân làm chủ!”
Hiện tại Liễu Chiêu Đệ hận không thể đưa một cây đao tới trong tay Lục Tư Tước, để ông đâm Liễu Anh Lạc mới thôi.
Lục Tư Tước không có biểu tình gì, ông nâng đôi mắt u trầm nhàn nhạt nhìn Liễu Chiêu Đệ: “Nhân Nhân là em gái ruột của tôi, vậy Liễu Anh Lạc không phải là em gái ruột của cô? Hiện tại cô giựt giây tôi đi trả thù em gái ruột của cô, nhìn cô thế nào cũng thấy độc ác hơn cả Liễu Anh Lạc.”
Liễu Chiêu Đệ cứng đờ: “Em…”
“Còn nữa, cô làm sao biết những chuyện này?” Lục Tư Tước trực tiếp cắt dứt lời bà ta, vậy ánh mắt sắc bén như chim ưng liếc nhìn Liễu Chiêu Đệ, dường như đã xuyên thủng tất cả tâm cơ cùng tính toán trong nội tâm bà ta: “Cô thật giống như… biết còn nhiều hơn tôi.”
Liễu Chiêu Đệ chuẩn bị bản nháp đầy bụng, chờ Lục Tư Tước qua đây sẽ hát hí khúc cho ông nghe, nhưng bà ta hoàn toàn bỏ quên, Lục Tư Tước cũng không phải là một người đàn ông nhàn hạ thoải mái tới nghe hí kịch, ông rất cảnh giác, hoàn toàn là một con báo săn môi ưu nhã bước chậm trong rừng rậm, nhào lên có thể cắn chết người.
“Em… em…” Liễu Chiêu Đệ nóng nảy, bà ta nhanh chóng tiêu hao hàng vạn tế bào não để nghĩ máy lí do thoái thác: “Việc này em đều là nghe… nghe má Ngô bên người Nhân Nhân nói, tuy Anh Lạc là em gái ruột của em, nhưng bây giờ hiềm nghi của cô ta lớn nhất, Nhân Nhân cũng là em gái ruột của em, nếu như Anh Lạc hại chết Nhân Nhân, ta nhất định em phải đại nghĩa diệt thân*!”
*Vì nghĩa mà hy sinh thình thân.
Liễu Chiêu Đệ rốt cục nói tròn lời.
Lục Tư Tước ung dung câu đôi môi mỏng, cũng không biết có phải đang cười nhạo bà ta hay không, ông không nhìn bà nữa, mà lại đưa mắt rơi trên người Lục Nhân Nhân.
Ông lúc không nói chuyện Liễu Chiêu Đệ liền một chút cũng không nắm chắc được suy nghĩ của ông: “Tư Tước, Nhân Nhân đã… chết, chúng ta hãy nhanh chóng xử lý tang lễ cho Nhân Nhân đi! Cũng không thể để Nhân Nhân cứ nằm ở nơi này.”
Liễu Chiêu Đệ muốn mau chóng chôn Lục Nhân Nhân đi, để tránh đêm dài nhiều mộng.
Lúc này cửa phòng bệnh lần nữa bị đẩy ra, một giọng nói non nớt lãnh khốc vang lên: “Không thể xử lý tang lễ!”
Liễu Chiêu Đệ quay đầu, liếc mắt liền thấy được Tiểu Lục Thần Dịch.
Tiểu Lục Thần Dịch tới!
Liễu Chiêu Đệ vô cùng không thích Tiểu Lục Thần Dịch, thậm chí còn có điểm e ngại, Tiểu Lục Thần Dịch từ nhỏ đã có chỉ số IQ vượt trội, hơn nữa hoàn mỹ thừa kề tất cả bộ gen tốt đẹp của Lục gia, mỗi lần chứng kiến cặp mắt đan phượng kia của Tiểu Lục Thần Dịch, Liễu Chiêu Đệ thì có một loại trực giác, sau này khi Tiểu Lục Thần Dịch lớn lên, cậu sợ rằng sẽ là so với ông nội Lục Tư Tước và bố Lục Hàn Đình càng trở thành nhân vật đáng sợ và mạnh.
Liễu Chiêu Đệ thật không rõ Hạ Tịch Quán đây là sinh cho Lục Hàn Đình tiểu quái vật gì!
“Dịch… Dịch Dịch, sao con lại tới đây, con mau đến xem bà bác con đi! Bà bác bà ấy… bà ấy… đã chết rồi!”
Tiểu Lục Thần Dịch từ lúc sinh ra đã độc chiếm toàn bộ Lục gia sủng ái, bao gồm cả Lục Nhân Nhân, Lục Nhân Nhân mặc dù không thích Lục Hàn Đình, nhưng đại khái đứa con này là Hạ Tịch Quán sonh, Tiểu Lục Thần Dịch lại là cháu đích tôn hoàn mỹ của Lục gia, cho nên Lục Nhân Nhân đối với Tiểu Lục Thần Dịch rất thân rất yêu thích.
Ở trước mặt toàn bộ Lục gia, chút thích của Liễu Chiêu Đệ cũng trở nên không quan trọng gì.
Tiểu Lục Thần Dịch đi tới trước giường bệnh, cậu vươn tay đấp chăn xong cho Lục Nhân Nhân, phảng phát Lục Nhân Nhân chỉ đang ngủ: “Bà bác tôi không chét.”
Cái gì?
Liễu Chiêu Đệ khiếp sợ nhìn Tiểu Lục Thần Dịch: “Dịch Dịch, con đây là đang nói mê sảng cái gì, bà bác con cũng không còn hít thở nữa, bác sĩ sớm tuyên cáo bà ấy tử vong.”
Bình luận facebook