Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1435
Chương 1435:
Từ lúc gặp nhau, bà chưa từng chủ động vươn tay ôm ông, không phải là không muốn, mà là không dám, ông là mong mỏi và tham luyến quá sức lớn lao của bà, bà không dám để mặc chính mình, bởi vì, ông, bà, vốn không nên bắt đầu.
Tay Liễu Anh Lạc đã chạm đến hông ông, sắp đặt lên, lúc này người làm nữ đột nhiên đi tới: “Tiên sinh, phu nhân, có thể ăn bữa ăn tối rồi Tay Liễu Anh Lạc trong nháy mắt rụt trở về.
Có người quấy rồi, Lục Tư Tước buông lỏng Liễu Anh Lạc ra, nhưng cánh tay rơi trên eo bà: “Đi, chúng ta cùng ăn com tối.”
Liễu Anh Lạc không có chỗ trống cự tuyệt, bởi vì ông đã ôm bà xuống lầu, vào phòng ăn.
Trong phòng ăn.
Lục lão phu nhân và Quan Tử Long cũng không xuống lầu, hai người họ ở cùng Lục Nhân Nhân, Hạ Tịch Quán xuống, cùng Lục Tư Tước và Liễu Anh Lạc cùng nhau dùng cơm.
Khẩu vị của Liễu Anh Lạc còn không quá tốt, người làm nữ làm món canh cá trích, Liễu Anh Lạc ngửi được mùi cá nhanh chóng vươn tay đè xuống ngực mình, muốn ói.
“Phu nhân, cô làm sao vậy?” Diệp quản gia quan tâm hỏi.
Hạ Tịch Quán ngắng đầu, đôi mắt sáng rơi trên người Liễu Anh Lạc, tròng mắt của cô lóe ra chút gì, nhưng cũng không nói lời nào.
“Không sao, tôi không có khẩu vị lắm, không muốn ăn, hai người từ từ ăn đi!” Liễu Anh Lạc muốn đứng dậy.
Thế nhưng Lục Tư Tước kéo lại cánh tay của bà, sau đó cầm cái chén nhỏ và muỗng lên, tự mình đút bà: “Không thể ăn, há miệng.”
Ông bảo bà há miệng, muốn đút bà.
Liễu Anh Lạc đỏ mặt, trong phòng ăn nhiều người như: vậy, bà lại chẳng còn trẻ trung, đôi mắt sáng long lanh của Hạ Tịch Quán ở đối diện nhìn bà, ý tứ không tốt lắm.
“Tôi không ăn.” Bà từ chối.
Lục Tư Tước kiên trì mười phần, trong chất giọng trầm thấp còn lộ ra vài phần dịu dàng cưng chiều: “Ngoan, nghe lời.”
Hạ Tịch Quán đối diện: “…”
Cô đột nhiên cảm thấy mình no rồi, một chén thức ăn cho chó đưa qua như thế, khiến bà bị thồn vào mặt mà không kịp chuẩn bị mà.
Hạ Tịch Quán vẫn cảm thầy Lục Tư Tước là hình mẫu chủ tịch bá đạo nhất, không nghĩ tới người đã trung niên cũng không hề thu liễm, bắt đầu ân ái tới không chút nương tay.
Liễu Anh Lạc đến không được, lui không xong, chỉ đành há miệng ăn cơm ông đút tới: “Để tôi tự ăn đi.”
Lục Tư Tước là muốn đút cho hết cơm, ông múc một chút canh cá trích, gắp thịt ở bụng cá, sau đó tỉ mỉ tách xương cá sạch sẽ, đút tới bên môi bà: “Há miệng.”
*,” Liễu Anh Lạc nghỉ ngờ nhìn Lục Tư Tước, ông rốt cuộc làm sao vậy, tuy là lúc còn trẻ… ông thường ôm bà ngồi trên bắp đùi của ông, giam giữ trong lòng ông, sau đó đút bà ăn, nhưng bây giờ ông rất khác lạ.
Hạ Tịch Quán đối diện đương nhiên biết Lục Tư Tước là thế nào, Lục Tư Tước là xem dì Anh Lạc thành phụ nữ có thai chăm sóc đây mà.
Hạ Tịch Quán buồn bực cúi cái đầu nhỏ nhanh chóng và hết cơm, ăn sạch: “Bác Lục, dì Anh Lạc, con ăn xong rồi, đi trước ạ.”
Hạ Tịch Quán hoả tốc rời đi.
Liễu Anh Lạc nhìn bóng lưng Hạ Tịch Quán rời đi lại càng nghi ngờ, bà luôn cảm giác Quán Quán có chuyện gì đang gạt bà.
Nói chung, hiện tại bà không hiểu gì cả.
“Lục Tư Tước, tôi ăn no rồi, không muốn anh đút nữa.”
Liễu Anh Lạc nhanh chóng đầy Lục Tư Tước ra một chút.
Lục Tư Tước để chén đũa xuống, sau đó bàn tay to rơi vùng bụng bằng phẳng của bà, dịu dàng xoa xoa.
Ông làm cái gì?
Từ lúc gặp nhau, bà chưa từng chủ động vươn tay ôm ông, không phải là không muốn, mà là không dám, ông là mong mỏi và tham luyến quá sức lớn lao của bà, bà không dám để mặc chính mình, bởi vì, ông, bà, vốn không nên bắt đầu.
Tay Liễu Anh Lạc đã chạm đến hông ông, sắp đặt lên, lúc này người làm nữ đột nhiên đi tới: “Tiên sinh, phu nhân, có thể ăn bữa ăn tối rồi Tay Liễu Anh Lạc trong nháy mắt rụt trở về.
Có người quấy rồi, Lục Tư Tước buông lỏng Liễu Anh Lạc ra, nhưng cánh tay rơi trên eo bà: “Đi, chúng ta cùng ăn com tối.”
Liễu Anh Lạc không có chỗ trống cự tuyệt, bởi vì ông đã ôm bà xuống lầu, vào phòng ăn.
Trong phòng ăn.
Lục lão phu nhân và Quan Tử Long cũng không xuống lầu, hai người họ ở cùng Lục Nhân Nhân, Hạ Tịch Quán xuống, cùng Lục Tư Tước và Liễu Anh Lạc cùng nhau dùng cơm.
Khẩu vị của Liễu Anh Lạc còn không quá tốt, người làm nữ làm món canh cá trích, Liễu Anh Lạc ngửi được mùi cá nhanh chóng vươn tay đè xuống ngực mình, muốn ói.
“Phu nhân, cô làm sao vậy?” Diệp quản gia quan tâm hỏi.
Hạ Tịch Quán ngắng đầu, đôi mắt sáng rơi trên người Liễu Anh Lạc, tròng mắt của cô lóe ra chút gì, nhưng cũng không nói lời nào.
“Không sao, tôi không có khẩu vị lắm, không muốn ăn, hai người từ từ ăn đi!” Liễu Anh Lạc muốn đứng dậy.
Thế nhưng Lục Tư Tước kéo lại cánh tay của bà, sau đó cầm cái chén nhỏ và muỗng lên, tự mình đút bà: “Không thể ăn, há miệng.”
Ông bảo bà há miệng, muốn đút bà.
Liễu Anh Lạc đỏ mặt, trong phòng ăn nhiều người như: vậy, bà lại chẳng còn trẻ trung, đôi mắt sáng long lanh của Hạ Tịch Quán ở đối diện nhìn bà, ý tứ không tốt lắm.
“Tôi không ăn.” Bà từ chối.
Lục Tư Tước kiên trì mười phần, trong chất giọng trầm thấp còn lộ ra vài phần dịu dàng cưng chiều: “Ngoan, nghe lời.”
Hạ Tịch Quán đối diện: “…”
Cô đột nhiên cảm thấy mình no rồi, một chén thức ăn cho chó đưa qua như thế, khiến bà bị thồn vào mặt mà không kịp chuẩn bị mà.
Hạ Tịch Quán vẫn cảm thầy Lục Tư Tước là hình mẫu chủ tịch bá đạo nhất, không nghĩ tới người đã trung niên cũng không hề thu liễm, bắt đầu ân ái tới không chút nương tay.
Liễu Anh Lạc đến không được, lui không xong, chỉ đành há miệng ăn cơm ông đút tới: “Để tôi tự ăn đi.”
Lục Tư Tước là muốn đút cho hết cơm, ông múc một chút canh cá trích, gắp thịt ở bụng cá, sau đó tỉ mỉ tách xương cá sạch sẽ, đút tới bên môi bà: “Há miệng.”
*,” Liễu Anh Lạc nghỉ ngờ nhìn Lục Tư Tước, ông rốt cuộc làm sao vậy, tuy là lúc còn trẻ… ông thường ôm bà ngồi trên bắp đùi của ông, giam giữ trong lòng ông, sau đó đút bà ăn, nhưng bây giờ ông rất khác lạ.
Hạ Tịch Quán đối diện đương nhiên biết Lục Tư Tước là thế nào, Lục Tư Tước là xem dì Anh Lạc thành phụ nữ có thai chăm sóc đây mà.
Hạ Tịch Quán buồn bực cúi cái đầu nhỏ nhanh chóng và hết cơm, ăn sạch: “Bác Lục, dì Anh Lạc, con ăn xong rồi, đi trước ạ.”
Hạ Tịch Quán hoả tốc rời đi.
Liễu Anh Lạc nhìn bóng lưng Hạ Tịch Quán rời đi lại càng nghi ngờ, bà luôn cảm giác Quán Quán có chuyện gì đang gạt bà.
Nói chung, hiện tại bà không hiểu gì cả.
“Lục Tư Tước, tôi ăn no rồi, không muốn anh đút nữa.”
Liễu Anh Lạc nhanh chóng đầy Lục Tư Tước ra một chút.
Lục Tư Tước để chén đũa xuống, sau đó bàn tay to rơi vùng bụng bằng phẳng của bà, dịu dàng xoa xoa.
Ông làm cái gì?
Bình luận facebook