Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1469
Chương 1469:
Đôi đồng tử sáng trong của Hạ Tịch Quán đột nhiên co rụt, cô thật sự không ngờ lại ở chỗ này gặp bà bà!
“Bà bà, sao bà lại tới đây?” Hạ Tịch Quán trong vô thức từ trong lòng bàn tay Lục Hàn Đình rút tay mình về, sau đó bước nhanh về phía trước đỡ bà bà.
Bà bà thương yêu nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, ta đi ra đi dạo một vòng, trùng hợp gặp con.”
Nói rồi ánh mắt bà bà rơi trên người Lục Hàn Đình: “Vị này là? Vị này chẳng lẽ chính là bố ruột của Thần Dịch Bì Bì và Tỉnh Tinh!2”
Bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay Lục Hàn Đình chợt rút đi rồi, anh liền nhàn nhạt nhíu lên mày kiếm, cảm giác đầu tiên của anh chính là, Hạ Tịch Quán trước mặt vị bà bà này rất kiêng dè dính líu đến anh.
Tròng mắt thâm thúy Lục Hàn Đình nhàn nhạt di chuyển trên người Hạ Tịch Quán và vị bà bà này, xem ra vị bà bà này từ Lan Lâu Cổ Quốc mà đến, đức cao vọng trọng, Hạ Tịch Quán đối với bà ta vô cùng kính yêu.
Đã như vậy, tại sao phải kiêng dè?
Lẽ nào, anh không được, không thể mang ra ngoài gặp gia trưởng?
Trong lòng Lục Hàn Đình hơi khó chịu, nhưng anh bước mạnh lên trước, đi tới bên người bà bà: “Bà bà, chào bà, cháu là Lục Hàn Đình.”
Bà bà nhìn Lục Hàn Đình nổi bật bắt phàm, thành thục lại cao quý, hài lòng gật đầu: “Lúc ở Lan Lâu Cổ Quốc, ta cũng rất muốn gặp người đàn ông có thể để cho Quán Quán nhà ta đánh bạc tính mệnh tam sinh tam tử, hiện tại vừa nhìn, ánh mắt nhà Quán Quán nhà ta quả nhiên không tầm thường.”
“Lục tiên sinh, Quán Quán nhà ta thiếu chút nữa liền vì cậu chết một lần, điểm này cậu phải vĩnh viễn ghi khắc trong lòng, phải cả đời đối tốt với con bé.” Bà bà thành khẩn cất giọng.
Lục Hàn Đình trịnh trọng gật đầu: “Bà bà, bà yên tâm đi ạ, cuộc đời này của Lục Hàn Đình cháu tắt nhiên không phụ Quán Quán không phụ khanh.”
Hạ Tịch Quán nhìn vẻ trịnh trọng trên mặt Lục Hàn Đình, cô biết anh không đủa, đây là lời thề của anh.
Ngày hôm nay bà bà đột nhiên đến, vốn là ở ngoài ý liệu của Hạ Tịch Quán, cho dù bà bà đã tới một đoạn thời gian, nhưng cô gần đây đều đang bận rộn chuyện khác, sơ sót bà bà nơi đây, cô đã quên mục đích chuyền này của bà bà chính là tìm kiếm chân thân của dòng máu Xích Tử, nhổ cỏ tận gốc.
Mối huyết hải thâm cừu không thể hóa giải giữa Hoa Tây, Lan Lâu và Giao Nhân Tộc, cô còn có sứ mệnh phục hưng Lan Lâu, hiện tại bà bà chỉ biết là Lục tiên sinh chỉ là Lục tiên sinh, nếu như bà bà biết Lục tiên sinh chính là chân thân của dòng máu Xích Tử, vậy…
Hạ Tịch Quán đã không dám nghĩ thêm nữa rồi.
Nhưng bây giờ nghe lời thề của Lục Hàn Đình, trong lòng Hạ Tịch Quán liền gợn lên một vòng lại một vòng sóng rung động, tình yêu của anh đối với cô, trên đời này sẽ không có sức mạnh nào có thể tách xa bọn họ, mặc dù chông gai hơn nữa, cô cũng sẽ tìm được cách lưỡng toàn, không phụ thiều quang không phụ khanh”*.
*Thiều quang: cảnh xuân tươi đẹp, ý chỉ khoảng thời gian tươi đẹp nhất, cũng có nghĩa là tuổi xuân phơi phới “Bà bà, nếu đã gặp rồi, vậy chúng ta ăn cơm chung nhé ạ.” Hạ Tịch Quán mở miệng nói.
Lục Hàn Đình gật đầu: “Anh bảo thư ký đặt chỗ.”
Bà bà khoát tay áo, ha hả từ ái cười nói: “Quán Quán, con và Lục tiên sinh đi ăn cơm đi! Thế giới những người tuổi trẻ các con ta sẽ không đi theo tham gia náo nhiệt, ta đi trước.”
Bà bà thức thời rời đi.
Bà bà về tới trong xe bảo mẫu, tài xế trước mặt nói: “Bà bà, vừa rồi có người đưa tới một tờ giấy, nói phải giao cho người.”
Trước mặt tài xế đưa tờ giấy nhỏ kia tới.
Bà bà nhìn thoáng qua ra phía ngoài: “Ta tới đây cũng không có người ngoài biết, cũng không ai biết thân phận của ta, tờ giấy này đến từ đâu, là ai đưa tới?”
Tài xế cẩn thận đáp: “Bà bà, ban nãy là một đứa bé trai đưa tới.”
Đứa bé trai đưa tới tờ giấy?
Bà bà nhận lấy tờ giấy, phía trên chỉ có một hàng chữ.
Đôi đồng tử sáng trong của Hạ Tịch Quán đột nhiên co rụt, cô thật sự không ngờ lại ở chỗ này gặp bà bà!
“Bà bà, sao bà lại tới đây?” Hạ Tịch Quán trong vô thức từ trong lòng bàn tay Lục Hàn Đình rút tay mình về, sau đó bước nhanh về phía trước đỡ bà bà.
Bà bà thương yêu nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, ta đi ra đi dạo một vòng, trùng hợp gặp con.”
Nói rồi ánh mắt bà bà rơi trên người Lục Hàn Đình: “Vị này là? Vị này chẳng lẽ chính là bố ruột của Thần Dịch Bì Bì và Tỉnh Tinh!2”
Bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay Lục Hàn Đình chợt rút đi rồi, anh liền nhàn nhạt nhíu lên mày kiếm, cảm giác đầu tiên của anh chính là, Hạ Tịch Quán trước mặt vị bà bà này rất kiêng dè dính líu đến anh.
Tròng mắt thâm thúy Lục Hàn Đình nhàn nhạt di chuyển trên người Hạ Tịch Quán và vị bà bà này, xem ra vị bà bà này từ Lan Lâu Cổ Quốc mà đến, đức cao vọng trọng, Hạ Tịch Quán đối với bà ta vô cùng kính yêu.
Đã như vậy, tại sao phải kiêng dè?
Lẽ nào, anh không được, không thể mang ra ngoài gặp gia trưởng?
Trong lòng Lục Hàn Đình hơi khó chịu, nhưng anh bước mạnh lên trước, đi tới bên người bà bà: “Bà bà, chào bà, cháu là Lục Hàn Đình.”
Bà bà nhìn Lục Hàn Đình nổi bật bắt phàm, thành thục lại cao quý, hài lòng gật đầu: “Lúc ở Lan Lâu Cổ Quốc, ta cũng rất muốn gặp người đàn ông có thể để cho Quán Quán nhà ta đánh bạc tính mệnh tam sinh tam tử, hiện tại vừa nhìn, ánh mắt nhà Quán Quán nhà ta quả nhiên không tầm thường.”
“Lục tiên sinh, Quán Quán nhà ta thiếu chút nữa liền vì cậu chết một lần, điểm này cậu phải vĩnh viễn ghi khắc trong lòng, phải cả đời đối tốt với con bé.” Bà bà thành khẩn cất giọng.
Lục Hàn Đình trịnh trọng gật đầu: “Bà bà, bà yên tâm đi ạ, cuộc đời này của Lục Hàn Đình cháu tắt nhiên không phụ Quán Quán không phụ khanh.”
Hạ Tịch Quán nhìn vẻ trịnh trọng trên mặt Lục Hàn Đình, cô biết anh không đủa, đây là lời thề của anh.
Ngày hôm nay bà bà đột nhiên đến, vốn là ở ngoài ý liệu của Hạ Tịch Quán, cho dù bà bà đã tới một đoạn thời gian, nhưng cô gần đây đều đang bận rộn chuyện khác, sơ sót bà bà nơi đây, cô đã quên mục đích chuyền này của bà bà chính là tìm kiếm chân thân của dòng máu Xích Tử, nhổ cỏ tận gốc.
Mối huyết hải thâm cừu không thể hóa giải giữa Hoa Tây, Lan Lâu và Giao Nhân Tộc, cô còn có sứ mệnh phục hưng Lan Lâu, hiện tại bà bà chỉ biết là Lục tiên sinh chỉ là Lục tiên sinh, nếu như bà bà biết Lục tiên sinh chính là chân thân của dòng máu Xích Tử, vậy…
Hạ Tịch Quán đã không dám nghĩ thêm nữa rồi.
Nhưng bây giờ nghe lời thề của Lục Hàn Đình, trong lòng Hạ Tịch Quán liền gợn lên một vòng lại một vòng sóng rung động, tình yêu của anh đối với cô, trên đời này sẽ không có sức mạnh nào có thể tách xa bọn họ, mặc dù chông gai hơn nữa, cô cũng sẽ tìm được cách lưỡng toàn, không phụ thiều quang không phụ khanh”*.
*Thiều quang: cảnh xuân tươi đẹp, ý chỉ khoảng thời gian tươi đẹp nhất, cũng có nghĩa là tuổi xuân phơi phới “Bà bà, nếu đã gặp rồi, vậy chúng ta ăn cơm chung nhé ạ.” Hạ Tịch Quán mở miệng nói.
Lục Hàn Đình gật đầu: “Anh bảo thư ký đặt chỗ.”
Bà bà khoát tay áo, ha hả từ ái cười nói: “Quán Quán, con và Lục tiên sinh đi ăn cơm đi! Thế giới những người tuổi trẻ các con ta sẽ không đi theo tham gia náo nhiệt, ta đi trước.”
Bà bà thức thời rời đi.
Bà bà về tới trong xe bảo mẫu, tài xế trước mặt nói: “Bà bà, vừa rồi có người đưa tới một tờ giấy, nói phải giao cho người.”
Trước mặt tài xế đưa tờ giấy nhỏ kia tới.
Bà bà nhìn thoáng qua ra phía ngoài: “Ta tới đây cũng không có người ngoài biết, cũng không ai biết thân phận của ta, tờ giấy này đến từ đâu, là ai đưa tới?”
Tài xế cẩn thận đáp: “Bà bà, ban nãy là một đứa bé trai đưa tới.”
Đứa bé trai đưa tới tờ giấy?
Bà bà nhận lấy tờ giấy, phía trên chỉ có một hàng chữ.