Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1508
Chương 1508:
Lời Diệp quản gia như sét giữa trời quang, sắc mặt Liễu Chiêu Đệ đại biến, bà ta lắc đầu, không ngừng lắc đầu: “Không phải, không có khả năng, ông nói bậy! Đêm đó người đàn ông kia chính là Tư Tước, chính là anh ấy! Con trai chính là con trai của tôi, chính là! Tôi không có sinh đứa con gái nào cả!”
“Được thôi, cho dù ông nói đúng, vậy Tử Tiễn không phải con trai tôi, vậy là con trai ai, là con nuôi sao? Làm sao có thể, Lục Tư Tước anh ấy sẽ không nuôi con của người khác nhiều năm như vậy?”
Liễu Anh Lạc vẫn không lên tiếng, nhưng trong lòng bà đã dời sông lắp biển, khúc mắc trong lòng bà không vượt qua được, cho rằng vĩnh viễn là điểm khuyết, đó chính là Lục Tư Tước đã ngủ với Liễu Chiêu Đệ.
Nhưng là bây giờ chân tướng bị vạch trần – Lục Tư Tước chưa từng chạm qua Liễu Chiêu Đệ, chưa bao giờ.
Từ đầu đến cuối, bà là người phụ nữ duy nhất của ông.
Mà bà… bà bây giờ mới biết.
Vậy Lục Tử Tiễn…
Liễu Anh Lạc đột nhiên có một giả thiết rất to gan, con ngươi bà đột nhiên co rút, khiếp sợ nhìn Diệp quản gia.
Diệp quản gia cũng nhìn lại, sau đó ở trong ánh mắt của bà chậm rãi gật đầu: “Phu nhân, Tử Tiễn thiếu gia là con trai ruột của cô.”
Nói xong Diệp quản gia lấy ra món đồ thứ hai, đưa tới: “Phu nhân, đây là tiên sinh để lại cho cô, giấy giám định ADN của cô và Tử Tiễn thiếu gia.”
Liễu Anh Lạc nhìn tờ giấy ADN kia, lập tức quên mắt hô hấp.
Mấy năm nay, bà và Liễu Chiêu Đệ đều tin tưởng không nghi ngờ mọi việc ông làm, bà vẫn tưởng Lục Tử Tiễn là con trai của ông và Liễu Chiêu Đệ.
“Phu nhân, năm đó cái thai thứ hai của cô không phải là con gái, mà là con trai, năm đó tiên sinh đối với cô có bao nhiêu tàn nhẫn, thì có bấy nhiêu luyến tiếc, con của cô, tiên sinh cuối cùng vẫn không cam lòng xuống tay, đại để… cũng không dám.”
“Mấy năm nay tiên sinh giữ Tử Tiễn thiếu gia nuôi dưỡng ở bên người, bởi vì xuất thân Tử Tiễn thiếu gia, tiên sinh bên ngoài rất lãnh đạm với cậu ấy, thế nhưng… mỗi một năm lễ tốt nghiệp của Tử Tiễn thiếu gia ở trường, tiên sinh đều sẽ len lén tham gia, không cho Tử Tiễn thiếu gia biết, đứng ở phía sau cậu ấy, vẫn luôn đứng, tiên sinh cũng chưa từng quên sinh nhật của Tử Tiễn thiếu gia, dù là ngày sinh nhật đó tiên sinh sẽ ở nơi xa, ăn một miếng bánh ga-tô, sau đó hướng về phía… không khí nói một câu… Sinh nhật vui vẻ.”
“Tôi theo rồi tiên sinh nhiều năm như vậy, sâu đậm hiểu rõ tiên sinh đối với Tữ Tiễn thiếu gia là vừa ghét lại vừa yêu, mặc dù tiên sinh không muốn thừa nhận, thế nhưng máy năm nay Tử Tiễn thiếu gia cùng tiên sinh đi qua đêm dài đẳng đẵng, phu nhân, bởi vì đó là con trai cô sinh ra, cho nên, tiên sinh vẫn xem Tử Tiễn thiếu gia thành con trai của mình nuôi nhiều năm như vậy.”
*Có đôi khi… tôi cảm giác mình bắt đầu không hiểu tiên sinh, đế vương quả quyết sát phạt một đời thương giới như vậy, ngài ấy đối với bắt kỳ người nào đều bạc tình như vậy, duy chỉ có đối với phu nhân, ngài ấy lần nữa phá vỡ nguyên tắc của mình, quăng mũ cởi giáp, thất bại thảm hại.”
Thì ra là vậy.
Thì ra đây mới là chân tướng.
Thì ra anh là như vậy, Lục Tư Tước a.
Liễu Anh Lạc cảm thấy một lưỡi dao sắc bén cắm vào trong trái tim bà, sau đó ngay cả voặn xoắn lấy, đau thấu tim gan.
Bà không biết còn có thể đau như vậy, to lớn bi thương đã nuốt chửng bà.
Lục Tử Tiễn là con trai của bà…
“Phu nhân, đây chính là hai thứ tiên sinh để lại cho cô, một tờ giấy ly dị, một tờ giám định ADN, Tô Thành bây giờ đang ở ngoài cửa, cô có thể rời đi, được tự do lần nữa, tài sản dưới danh lúc còn sống tiên sinh đã tiến hành phân cách, chia đều cho Hàn Đình thiếu gia và Tử Tiễn thiếu gia, mặc kệ thế nào, hai vị này đều là con trai ruột của phu nhân cô, tiên sinh còn tiến hành rồi xử lý với Liễu Chiêu
Đệ, Liễu gia Đế Đô, trong nháy mắt, đã tan thành tro bụi, đây là một chuyện cuối cùng tiên sinh vì cô làm khi còn sống, bình định tất cả cản trở trên con đường sau này của phu nhân, trả lại cô tự do và hạnh phúc.” Diệp quản gia nói.
Lục Tư Tước động thủ với Liễu gia, chỉ cần ông vỗ tay, Liễu gia liền hóa thành tro, những người cũ, chuyện xưa, ân cừu dây dưa nhiều năm này, theo ông rời đi, đã cùng nhau biến mắt.
Lời Diệp quản gia như sét giữa trời quang, sắc mặt Liễu Chiêu Đệ đại biến, bà ta lắc đầu, không ngừng lắc đầu: “Không phải, không có khả năng, ông nói bậy! Đêm đó người đàn ông kia chính là Tư Tước, chính là anh ấy! Con trai chính là con trai của tôi, chính là! Tôi không có sinh đứa con gái nào cả!”
“Được thôi, cho dù ông nói đúng, vậy Tử Tiễn không phải con trai tôi, vậy là con trai ai, là con nuôi sao? Làm sao có thể, Lục Tư Tước anh ấy sẽ không nuôi con của người khác nhiều năm như vậy?”
Liễu Anh Lạc vẫn không lên tiếng, nhưng trong lòng bà đã dời sông lắp biển, khúc mắc trong lòng bà không vượt qua được, cho rằng vĩnh viễn là điểm khuyết, đó chính là Lục Tư Tước đã ngủ với Liễu Chiêu Đệ.
Nhưng là bây giờ chân tướng bị vạch trần – Lục Tư Tước chưa từng chạm qua Liễu Chiêu Đệ, chưa bao giờ.
Từ đầu đến cuối, bà là người phụ nữ duy nhất của ông.
Mà bà… bà bây giờ mới biết.
Vậy Lục Tử Tiễn…
Liễu Anh Lạc đột nhiên có một giả thiết rất to gan, con ngươi bà đột nhiên co rút, khiếp sợ nhìn Diệp quản gia.
Diệp quản gia cũng nhìn lại, sau đó ở trong ánh mắt của bà chậm rãi gật đầu: “Phu nhân, Tử Tiễn thiếu gia là con trai ruột của cô.”
Nói xong Diệp quản gia lấy ra món đồ thứ hai, đưa tới: “Phu nhân, đây là tiên sinh để lại cho cô, giấy giám định ADN của cô và Tử Tiễn thiếu gia.”
Liễu Anh Lạc nhìn tờ giấy ADN kia, lập tức quên mắt hô hấp.
Mấy năm nay, bà và Liễu Chiêu Đệ đều tin tưởng không nghi ngờ mọi việc ông làm, bà vẫn tưởng Lục Tử Tiễn là con trai của ông và Liễu Chiêu Đệ.
“Phu nhân, năm đó cái thai thứ hai của cô không phải là con gái, mà là con trai, năm đó tiên sinh đối với cô có bao nhiêu tàn nhẫn, thì có bấy nhiêu luyến tiếc, con của cô, tiên sinh cuối cùng vẫn không cam lòng xuống tay, đại để… cũng không dám.”
“Mấy năm nay tiên sinh giữ Tử Tiễn thiếu gia nuôi dưỡng ở bên người, bởi vì xuất thân Tử Tiễn thiếu gia, tiên sinh bên ngoài rất lãnh đạm với cậu ấy, thế nhưng… mỗi một năm lễ tốt nghiệp của Tử Tiễn thiếu gia ở trường, tiên sinh đều sẽ len lén tham gia, không cho Tử Tiễn thiếu gia biết, đứng ở phía sau cậu ấy, vẫn luôn đứng, tiên sinh cũng chưa từng quên sinh nhật của Tử Tiễn thiếu gia, dù là ngày sinh nhật đó tiên sinh sẽ ở nơi xa, ăn một miếng bánh ga-tô, sau đó hướng về phía… không khí nói một câu… Sinh nhật vui vẻ.”
“Tôi theo rồi tiên sinh nhiều năm như vậy, sâu đậm hiểu rõ tiên sinh đối với Tữ Tiễn thiếu gia là vừa ghét lại vừa yêu, mặc dù tiên sinh không muốn thừa nhận, thế nhưng máy năm nay Tử Tiễn thiếu gia cùng tiên sinh đi qua đêm dài đẳng đẵng, phu nhân, bởi vì đó là con trai cô sinh ra, cho nên, tiên sinh vẫn xem Tử Tiễn thiếu gia thành con trai của mình nuôi nhiều năm như vậy.”
*Có đôi khi… tôi cảm giác mình bắt đầu không hiểu tiên sinh, đế vương quả quyết sát phạt một đời thương giới như vậy, ngài ấy đối với bắt kỳ người nào đều bạc tình như vậy, duy chỉ có đối với phu nhân, ngài ấy lần nữa phá vỡ nguyên tắc của mình, quăng mũ cởi giáp, thất bại thảm hại.”
Thì ra là vậy.
Thì ra đây mới là chân tướng.
Thì ra anh là như vậy, Lục Tư Tước a.
Liễu Anh Lạc cảm thấy một lưỡi dao sắc bén cắm vào trong trái tim bà, sau đó ngay cả voặn xoắn lấy, đau thấu tim gan.
Bà không biết còn có thể đau như vậy, to lớn bi thương đã nuốt chửng bà.
Lục Tử Tiễn là con trai của bà…
“Phu nhân, đây chính là hai thứ tiên sinh để lại cho cô, một tờ giấy ly dị, một tờ giám định ADN, Tô Thành bây giờ đang ở ngoài cửa, cô có thể rời đi, được tự do lần nữa, tài sản dưới danh lúc còn sống tiên sinh đã tiến hành phân cách, chia đều cho Hàn Đình thiếu gia và Tử Tiễn thiếu gia, mặc kệ thế nào, hai vị này đều là con trai ruột của phu nhân cô, tiên sinh còn tiến hành rồi xử lý với Liễu Chiêu
Đệ, Liễu gia Đế Đô, trong nháy mắt, đã tan thành tro bụi, đây là một chuyện cuối cùng tiên sinh vì cô làm khi còn sống, bình định tất cả cản trở trên con đường sau này của phu nhân, trả lại cô tự do và hạnh phúc.” Diệp quản gia nói.
Lục Tư Tước động thủ với Liễu gia, chỉ cần ông vỗ tay, Liễu gia liền hóa thành tro, những người cũ, chuyện xưa, ân cừu dây dưa nhiều năm này, theo ông rời đi, đã cùng nhau biến mắt.
Bình luận facebook