Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1558
Chương 1558:
Bên trong đều là các ngôi sao đủ mọi màu sắc cô vì anh tự: tay gấp.
Bên trong còn có một tờ giấy note, Lục Tư Tước lấy ra, trên giấy note treo một cái chuông nhỏ tinh xảo, lúc này gió xuân bên ngoài hiu hiu, chuông phát ra tiếng kêu thanh thúy dễ nghe, trên giấy chép một hàng chữ nhỏ — Ngày bảy tháng bảy trường sinh điện, chúc anh sinh nhật hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc.
Liễu Anh Lạc nói với Lục Tư Tước mười tám tuổi — sinh nhật hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc.
Trên con thuyền lênh đênh trên biển biếc, cô từ phương xa trở về, cuộc đời này nguyện gió xuân mười dặm, thổi đi tắt cả đau thương kiếp trước của anh, làm anh hạnh phúc.
Diệp Linh bị kiềm hãm, anh sao lại đến đây?
Anh không phải mang theo Tiền Tư Tư đi rồi à?
Có Hiền lúc đầu muốn nắm tay Diệp Linh lại không nắm được, tay trực tiếp cứng đờ giữa không trung, gã quay đầu nhìn về phía con trai mình: “Dạ Cẩn, sao con lại tới đây?”
Có Dạ Cẩn một tay đút trong túi quần, ánh mắt âm u không rõ: “Bố, bố nhất định phải trò chuyện với con ở đây?”
Cố Hiền nhíu mày một hồi, sau đó xoay người đi theo Cố Dạ Cần.
Diệp Linh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hai bố con họ rời đi, cô thật không ngờ đêm nay hai bố con này đều tới, tình cảm hai bố con họ vẫn không tốt, hiện tại cũng không biết trò chuyện cái gì nữa, cô nhàn nhạt chau hàng mày thanh tú.
Trong hành lang mờ tối, Có Dạ Cẩn và Cố Hiền đứng chung một chỗ, Cố Hiền mím môi nói: “Dạ Cần, sao con lại tới đây?”
Có Dạ Cần như cười như không: “Bó, những lời này hẳn là con tới hỏi bố chứ!?”
“Con…” Cố Hiền nhìn con trai mình, gã và mẹ của Có Dạ Cần là đám cưới hào môn, cũng không có tình cảm gì, cộng thêm trong lòng gã vẫn nhớ nhung mãi mối tình đầu của mình – Tôn Di cũng chính là mẹ của Diệp Linh, cho nên gã từ nhỏ đã không thích đứa con trai Có Dạ Cẩn này.
Thế nhưng Cố Dạ Cẩn từ nhỏ đã ưu việt, là một người thừa kế đạt tiêu chuẩn, Có Hiền từ từ còn phát hiện ra đứa con trai này càng lớn càng thanh bần thâm trằm, tỷ như hiện tại cặp. mắt lạnh lẽo như cười như không dán trên người gã, rõ ràng ánh mắt đó rất nhạt, nhưng bên trong lại như tia X quang sắc bén, khiến gã không chỗ che giấu.
gã chính là bố của anh, anh lại dùng loại giọng này nói chuyện với gã!
Có Hiền chắp hai tay sau lưng: “Dạ Cần, Linh Linh hiện tại đã trưởng thành, không phải còn bé nữa rồi, con bé dủ sao không phải là em gái ruột của con, cho nên về sau không có việc gì con cũng không cần tìm đến nó, tránh cho người khác đàm tiếu, phá hỏng danh dự của Linh Linh!”
“Ha,” Cố Dạ Cẩn từ trong cổ họng bật ra tiếng cười nhẹ: “Bố, con còn tưởng rằng bố không biết Diệp Linh là con nuôi của bố đấy, đêm hôm khuya khoắt bồ tới đây tìm em ấy, không sợ người khác nói lời ong tiếng ve à?”
Cố Hiền bị phản kích, trực tiếp á khẩu không trả lời được, sắc mặt của gã cũng rất khó xem, lúc này thấp giọng khiển trách: “Dạ Cẩn, con có phải bị mẹ con ảnh hưởng rồi không, mẹ con đã điên rồi, con đừng tin bà ta nói.”
“Đừng tin mẹ tôi nói cái gì, nói chuyện năm đó ông thực sự: cùng mẹ Diệp Linh ngoại tình à, nói ông mang Diệp Linh về nhà kỳ thực có mưu đồ khác, nói ôngvẫn âm thằm ham muốn cô con gái nuôi Diệp Linh này à, sớm muộn cũng có một ngày sẽ đè em ấy lên giường ông?” Có Dạ Cần phát động đôi môi mỏng, mỗi chữ mỗi câu không gì sánh được.
lạnh lùng bạc tình, trực tiếp khiến Có Hiền khó chịu.
“Mày!” Cố Hiền sắc mặt đại biến, gã không chút do dự giơ’ tay lên, dùng sức tát lên khuôn mặt tuấn tú của Cố Dạ Cần.
Có Dạ Cần không tránh: “bốp” một tiếng, anh bị tát đến trật cả mặt.
Có Hiền tức đến run rẩy cả người, chỉ vào Cố Dạ Cẩn mắng: “Cố Dạ Cẩn, mày bây giờ cứng cánh rồi đúng không, tao cho mày biết, tao còn chưa chết, còn chưa giao Cố gia và Cố thị cho mày, tao có thể cho mày làm người thừa kế Cố gia, để cho mày làm chủ tịch của Có thị, nhưng hiện tại tao cũng có thể để cho mày từ vị trí này lăn xuống, để mày hai bàn tay trắng!”
“Mấy năm nay mẹ mày chính là một kẻ có bệnh thần kinh, một bà điên, mày đừng học tập bà ta, bằng không mẹ con chúng mày cút hết cho tao!”
Bên trong đều là các ngôi sao đủ mọi màu sắc cô vì anh tự: tay gấp.
Bên trong còn có một tờ giấy note, Lục Tư Tước lấy ra, trên giấy note treo một cái chuông nhỏ tinh xảo, lúc này gió xuân bên ngoài hiu hiu, chuông phát ra tiếng kêu thanh thúy dễ nghe, trên giấy chép một hàng chữ nhỏ — Ngày bảy tháng bảy trường sinh điện, chúc anh sinh nhật hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc.
Liễu Anh Lạc nói với Lục Tư Tước mười tám tuổi — sinh nhật hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc.
Trên con thuyền lênh đênh trên biển biếc, cô từ phương xa trở về, cuộc đời này nguyện gió xuân mười dặm, thổi đi tắt cả đau thương kiếp trước của anh, làm anh hạnh phúc.
Diệp Linh bị kiềm hãm, anh sao lại đến đây?
Anh không phải mang theo Tiền Tư Tư đi rồi à?
Có Hiền lúc đầu muốn nắm tay Diệp Linh lại không nắm được, tay trực tiếp cứng đờ giữa không trung, gã quay đầu nhìn về phía con trai mình: “Dạ Cẩn, sao con lại tới đây?”
Có Dạ Cẩn một tay đút trong túi quần, ánh mắt âm u không rõ: “Bố, bố nhất định phải trò chuyện với con ở đây?”
Cố Hiền nhíu mày một hồi, sau đó xoay người đi theo Cố Dạ Cần.
Diệp Linh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hai bố con họ rời đi, cô thật không ngờ đêm nay hai bố con này đều tới, tình cảm hai bố con họ vẫn không tốt, hiện tại cũng không biết trò chuyện cái gì nữa, cô nhàn nhạt chau hàng mày thanh tú.
Trong hành lang mờ tối, Có Dạ Cẩn và Cố Hiền đứng chung một chỗ, Cố Hiền mím môi nói: “Dạ Cần, sao con lại tới đây?”
Có Dạ Cần như cười như không: “Bó, những lời này hẳn là con tới hỏi bố chứ!?”
“Con…” Cố Hiền nhìn con trai mình, gã và mẹ của Có Dạ Cần là đám cưới hào môn, cũng không có tình cảm gì, cộng thêm trong lòng gã vẫn nhớ nhung mãi mối tình đầu của mình – Tôn Di cũng chính là mẹ của Diệp Linh, cho nên gã từ nhỏ đã không thích đứa con trai Có Dạ Cẩn này.
Thế nhưng Cố Dạ Cẩn từ nhỏ đã ưu việt, là một người thừa kế đạt tiêu chuẩn, Có Hiền từ từ còn phát hiện ra đứa con trai này càng lớn càng thanh bần thâm trằm, tỷ như hiện tại cặp. mắt lạnh lẽo như cười như không dán trên người gã, rõ ràng ánh mắt đó rất nhạt, nhưng bên trong lại như tia X quang sắc bén, khiến gã không chỗ che giấu.
gã chính là bố của anh, anh lại dùng loại giọng này nói chuyện với gã!
Có Hiền chắp hai tay sau lưng: “Dạ Cần, Linh Linh hiện tại đã trưởng thành, không phải còn bé nữa rồi, con bé dủ sao không phải là em gái ruột của con, cho nên về sau không có việc gì con cũng không cần tìm đến nó, tránh cho người khác đàm tiếu, phá hỏng danh dự của Linh Linh!”
“Ha,” Cố Dạ Cẩn từ trong cổ họng bật ra tiếng cười nhẹ: “Bố, con còn tưởng rằng bố không biết Diệp Linh là con nuôi của bố đấy, đêm hôm khuya khoắt bồ tới đây tìm em ấy, không sợ người khác nói lời ong tiếng ve à?”
Cố Hiền bị phản kích, trực tiếp á khẩu không trả lời được, sắc mặt của gã cũng rất khó xem, lúc này thấp giọng khiển trách: “Dạ Cẩn, con có phải bị mẹ con ảnh hưởng rồi không, mẹ con đã điên rồi, con đừng tin bà ta nói.”
“Đừng tin mẹ tôi nói cái gì, nói chuyện năm đó ông thực sự: cùng mẹ Diệp Linh ngoại tình à, nói ông mang Diệp Linh về nhà kỳ thực có mưu đồ khác, nói ôngvẫn âm thằm ham muốn cô con gái nuôi Diệp Linh này à, sớm muộn cũng có một ngày sẽ đè em ấy lên giường ông?” Có Dạ Cần phát động đôi môi mỏng, mỗi chữ mỗi câu không gì sánh được.
lạnh lùng bạc tình, trực tiếp khiến Có Hiền khó chịu.
“Mày!” Cố Hiền sắc mặt đại biến, gã không chút do dự giơ’ tay lên, dùng sức tát lên khuôn mặt tuấn tú của Cố Dạ Cần.
Có Dạ Cần không tránh: “bốp” một tiếng, anh bị tát đến trật cả mặt.
Có Hiền tức đến run rẩy cả người, chỉ vào Cố Dạ Cẩn mắng: “Cố Dạ Cẩn, mày bây giờ cứng cánh rồi đúng không, tao cho mày biết, tao còn chưa chết, còn chưa giao Cố gia và Cố thị cho mày, tao có thể cho mày làm người thừa kế Cố gia, để cho mày làm chủ tịch của Có thị, nhưng hiện tại tao cũng có thể để cho mày từ vị trí này lăn xuống, để mày hai bàn tay trắng!”
“Mấy năm nay mẹ mày chính là một kẻ có bệnh thần kinh, một bà điên, mày đừng học tập bà ta, bằng không mẹ con chúng mày cút hết cho tao!”
Bình luận facebook