Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1755
Chương 1755:
“Nhường đường một chút, hai người đang ngăn đường của tôi!” Lâm Thủy Dao cảm thấy hai người kia thực sự quá chướng mắt, bà xoay người muốn đi.
Lúc này Lệ Quân Mặc kéo lại bàn tay nhỏ bé của bà, chậm rãi nheo lại cặp mắt đan phượng kia quan sát bà: “Lâm Thủy Dao, cô làm sao vậy, cô ăn thuốc nỗ à?”
Bà mới không có ăn thuốc nổ.
Shn.
Lâm Thủy Dao chau mày rên một tiếng, bởi vì nơi bị ông kéo đến là nơi bà bị phỏng.
Lệ Quân Mặc lúc này mới phát hiện trên tay bà có vết thương, mi tâm anh tuân trực tiêp trâm xuông: “Sao lại bị phỏng rồi?”
Nói rồi Lệ Quân Mặc liếc mắt nhìn Tiểu Thiến bên cạnh, đây là ánh mắt đầu tiên hôm nay ông cho cô ta: “ÐĐem hòm thuốc tới đây.”
Tiểu Thiến: “…”
Cô ta nghĩ cô ta đang trưng ra vẻ xinh đẹp của mình, chứ không phải làm việc của người làm nữ.
Tiểu Thiến tuyệt đối không nguyện ý, cô ta hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Thủy Dao, sau đó nhanh chóng lấy hòm thuốc tới.
Lệ Quân Mặc mở hòm thuốc ra, bắt đầu xử lý chỗ bị phỏng của Lâm Thủy Dao.
Lâm Thủy Dao nhìn người đàn ông trước mắt, ông rũ mí mắt anh tuấn chuyên chú xử lý cho bà, ngọn đèn vàng phòng bếp càng thêm nhu hòa ngũ quan hoàn mỹ của ông, khiến người ta không dời mắt nỗi.
Tính cách Lâm Thủy Dao hoạt bát linh động, từ nhỏ đến lớn bị thương không ít, chính bà cũng là bác sĩ, có thể tự chữa, đây còn là lần đầu tiên người khác băng bó cho bà.
Lâm Thủy Dao lại hừ một tiếng.
“Làm đau cô?” Động tác Lệ Quân Mặc càng thêm nhẹ, còn nhẹ nhàng thổi chỗ bị phỏng của bà.
— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của IEciliioii’ Lúc này cửa phòng cô dâu bị đẩy ra, chú rễ Lục Tư Tước đi đến.
“Liễu Anh Lạc…”
Nghe được giọng củaLục Tư Tước, Liễu Anh Lạc nhanh chóng giấu bức họa kia ở phía sau mình, nước mắt trên mặt căn bản cũng không kịp lau, đôi lệ mâu bởi vì bối rối mà trở nên né tránh: “A Tước, anh… anh sao vào đây được?”
Lục Tư Tước lợi hại bực nào, anh liếc mắt liền thấy được Liễu Anh Lạc giấu thứ gì ở phía sau.
“Ah, anh nghe nói em đuôi tât cả mọi người đi, sợ em căng thẳng, nên đến nhìn em, em sao vậy, tại sao khóc?”
Lục Tư Tước muốn đi lên trước.
Thế nhưng Liễu Anh Lạc nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, bức họa giấu ở phía sau cũng níu chặc: “Em không sao, hiện tại chú rễ không thể thấy cô dâu đâu, anh mau đi ra ngoài đi.”
Lục Tư Tước im lặng vài giây, sau đó gật đầu: “Ừ.”
Lục Tư Tước đi ra ngoài, khuôn mặt tuấn tú kia đã lạnh xuống.
Lục Tư Tước tuấn mỹ cao ngất đứng lặng trong hành lang, ngày hôm nay quang đãng vạn dặm, nhưng anh cảm thấy lạnh lẽo không rõ.
Trong tay cô giấu cái gì?
Trong lòng cô có bí mật gì?
“Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?” Lúc này Diệp quản gia đã đi tới, thấp giọng dò hỏi.
“Nhường đường một chút, hai người đang ngăn đường của tôi!” Lâm Thủy Dao cảm thấy hai người kia thực sự quá chướng mắt, bà xoay người muốn đi.
Lúc này Lệ Quân Mặc kéo lại bàn tay nhỏ bé của bà, chậm rãi nheo lại cặp mắt đan phượng kia quan sát bà: “Lâm Thủy Dao, cô làm sao vậy, cô ăn thuốc nỗ à?”
Bà mới không có ăn thuốc nổ.
Shn.
Lâm Thủy Dao chau mày rên một tiếng, bởi vì nơi bị ông kéo đến là nơi bà bị phỏng.
Lệ Quân Mặc lúc này mới phát hiện trên tay bà có vết thương, mi tâm anh tuân trực tiêp trâm xuông: “Sao lại bị phỏng rồi?”
Nói rồi Lệ Quân Mặc liếc mắt nhìn Tiểu Thiến bên cạnh, đây là ánh mắt đầu tiên hôm nay ông cho cô ta: “ÐĐem hòm thuốc tới đây.”
Tiểu Thiến: “…”
Cô ta nghĩ cô ta đang trưng ra vẻ xinh đẹp của mình, chứ không phải làm việc của người làm nữ.
Tiểu Thiến tuyệt đối không nguyện ý, cô ta hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Thủy Dao, sau đó nhanh chóng lấy hòm thuốc tới.
Lệ Quân Mặc mở hòm thuốc ra, bắt đầu xử lý chỗ bị phỏng của Lâm Thủy Dao.
Lâm Thủy Dao nhìn người đàn ông trước mắt, ông rũ mí mắt anh tuấn chuyên chú xử lý cho bà, ngọn đèn vàng phòng bếp càng thêm nhu hòa ngũ quan hoàn mỹ của ông, khiến người ta không dời mắt nỗi.
Tính cách Lâm Thủy Dao hoạt bát linh động, từ nhỏ đến lớn bị thương không ít, chính bà cũng là bác sĩ, có thể tự chữa, đây còn là lần đầu tiên người khác băng bó cho bà.
Lâm Thủy Dao lại hừ một tiếng.
“Làm đau cô?” Động tác Lệ Quân Mặc càng thêm nhẹ, còn nhẹ nhàng thổi chỗ bị phỏng của bà.
— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của IEciliioii’ Lúc này cửa phòng cô dâu bị đẩy ra, chú rễ Lục Tư Tước đi đến.
“Liễu Anh Lạc…”
Nghe được giọng củaLục Tư Tước, Liễu Anh Lạc nhanh chóng giấu bức họa kia ở phía sau mình, nước mắt trên mặt căn bản cũng không kịp lau, đôi lệ mâu bởi vì bối rối mà trở nên né tránh: “A Tước, anh… anh sao vào đây được?”
Lục Tư Tước lợi hại bực nào, anh liếc mắt liền thấy được Liễu Anh Lạc giấu thứ gì ở phía sau.
“Ah, anh nghe nói em đuôi tât cả mọi người đi, sợ em căng thẳng, nên đến nhìn em, em sao vậy, tại sao khóc?”
Lục Tư Tước muốn đi lên trước.
Thế nhưng Liễu Anh Lạc nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, bức họa giấu ở phía sau cũng níu chặc: “Em không sao, hiện tại chú rễ không thể thấy cô dâu đâu, anh mau đi ra ngoài đi.”
Lục Tư Tước im lặng vài giây, sau đó gật đầu: “Ừ.”
Lục Tư Tước đi ra ngoài, khuôn mặt tuấn tú kia đã lạnh xuống.
Lục Tư Tước tuấn mỹ cao ngất đứng lặng trong hành lang, ngày hôm nay quang đãng vạn dặm, nhưng anh cảm thấy lạnh lẽo không rõ.
Trong tay cô giấu cái gì?
Trong lòng cô có bí mật gì?
“Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?” Lúc này Diệp quản gia đã đi tới, thấp giọng dò hỏi.
Bình luận facebook