Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1763
Chương 1763:
Ánh mắt Lục Tư Tước rơi trên người Liễu Anh Lạc, tối nay cô búi tóc, trên người nhất mặc áo len cao cổ màu đỏ, ngũ quan oánh nhuận khuynh thành chậm rãi sinh ra mị cảm được anh sủng ái, dáng vẻ vợ hiền lúc ở nhà, phá lệ ấm áp.
Lục Tư Tước nhìn cô, tâm mát đạt tới, sâu trong đáy lòng, đều là cô.
Bôm bôp.
Lúc này pháo hoa nổ vang, Lục Tư Tước ngẳắng đầu, anh nhìn pháo hoa sáng lạng nổ lớn trên trời, chiếu sáng cả màn đêm.
Một khắc như thế, trước mắt anh dường như lướt qua một đoạn phim, vội vã lướt qua kiếp trước kiếp này.
Anh nhớ ra tồi.
Anh nhớ lại tất cả rồi!
Ánh mắt Lục Tư Tước lại rơi trên người Liêu Anh Lạc, bây giờ cô câm trong tay một cây pháo nhỏ, cùng châm pháo với con trai, kiếm tìm cô giữa bể người mênh mông, bỗng nhiên ngẳng đầu, cô đã đứng dưới ánh đuốc suy tàn.
Phảng phất thần giao cách cảm, Liễu Anh Lạc phía trước bỗng quay đầu, thấy được anh.
Rồi, cô nắm tay con trai nhỏ chạy vội tới hướng anh, đầu vùi trong ngực anh: “Chồng ơi.”
Cô đang gọi, chồng ơi.
Lục Tư Tước nhớ tới mình kiếp trước, người mặc áo len màu xám tro, một mình đứng lặng trong phong sương đêm tối, nhìn theo các con rời đi, thân thể ôm cô nhưng ở ngay lúc tình yêu không được vẹn toàn đã qua đời.
Kiếp trước một sát na khi nhắm mắt kia, kỳ thực còn muốn nghe một chút thanh âm của cô.
Nghe cô nói cái gì?
Cô biết.
Cho nên, kiếp này cô mỗi ngày quấn quanh bên người anh, cười khanh khách – chồng ơi, em yêu anh.
Trăng dưới biển là trăng trên trời.
Người trước mặt là người trong tim.
Vừa ra màn kịch, một câu ta yêu người.
Kiếp này, ta ca vang bài ca ái tình cho người nghe.
Về sau củi gạo dầu muối, đều cùng người san sẻ.
Về sau phong hoa tuyết nguyệt, đều cùng người vọng ngắm.
Về sau tay đan tay, cùng người, cùng tử cùng lão.
Cùng người.
Đều cùng người.
Anh vẫn không biết, hóa ra, tình yêu vẫn luôn bên cạnh anh.
Kiếp trước tiếc nuối, kiếp này viên mãn, Lục Tư Tước vươn tay, hướng về cô mở rộng hai cánh tay của mình.
Ánh mắt Lục Tư Tước rơi trên người Liễu Anh Lạc, tối nay cô búi tóc, trên người nhất mặc áo len cao cổ màu đỏ, ngũ quan oánh nhuận khuynh thành chậm rãi sinh ra mị cảm được anh sủng ái, dáng vẻ vợ hiền lúc ở nhà, phá lệ ấm áp.
Lục Tư Tước nhìn cô, tâm mát đạt tới, sâu trong đáy lòng, đều là cô.
Bôm bôp.
Lúc này pháo hoa nổ vang, Lục Tư Tước ngẳắng đầu, anh nhìn pháo hoa sáng lạng nổ lớn trên trời, chiếu sáng cả màn đêm.
Một khắc như thế, trước mắt anh dường như lướt qua một đoạn phim, vội vã lướt qua kiếp trước kiếp này.
Anh nhớ ra tồi.
Anh nhớ lại tất cả rồi!
Ánh mắt Lục Tư Tước lại rơi trên người Liêu Anh Lạc, bây giờ cô câm trong tay một cây pháo nhỏ, cùng châm pháo với con trai, kiếm tìm cô giữa bể người mênh mông, bỗng nhiên ngẳng đầu, cô đã đứng dưới ánh đuốc suy tàn.
Phảng phất thần giao cách cảm, Liễu Anh Lạc phía trước bỗng quay đầu, thấy được anh.
Rồi, cô nắm tay con trai nhỏ chạy vội tới hướng anh, đầu vùi trong ngực anh: “Chồng ơi.”
Cô đang gọi, chồng ơi.
Lục Tư Tước nhớ tới mình kiếp trước, người mặc áo len màu xám tro, một mình đứng lặng trong phong sương đêm tối, nhìn theo các con rời đi, thân thể ôm cô nhưng ở ngay lúc tình yêu không được vẹn toàn đã qua đời.
Kiếp trước một sát na khi nhắm mắt kia, kỳ thực còn muốn nghe một chút thanh âm của cô.
Nghe cô nói cái gì?
Cô biết.
Cho nên, kiếp này cô mỗi ngày quấn quanh bên người anh, cười khanh khách – chồng ơi, em yêu anh.
Trăng dưới biển là trăng trên trời.
Người trước mặt là người trong tim.
Vừa ra màn kịch, một câu ta yêu người.
Kiếp này, ta ca vang bài ca ái tình cho người nghe.
Về sau củi gạo dầu muối, đều cùng người san sẻ.
Về sau phong hoa tuyết nguyệt, đều cùng người vọng ngắm.
Về sau tay đan tay, cùng người, cùng tử cùng lão.
Cùng người.
Đều cùng người.
Anh vẫn không biết, hóa ra, tình yêu vẫn luôn bên cạnh anh.
Kiếp trước tiếc nuối, kiếp này viên mãn, Lục Tư Tước vươn tay, hướng về cô mở rộng hai cánh tay của mình.
Bình luận facebook