Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1130
Chương 1130: Bí mật của búp bê nga
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Triệu Ngọc.” Sau khi đi ra khỏi phòng hỏi cung, Miêu Anh liền lên tiếng thắc mắc: “Anh hỏi hết cả buổi cũng chỉ hỏi những câu hỏi bình thường, rốt cuộc anh nghĩ gì vậy? Chắc không phải chỉ là muốn lãng phí thời gian chứ?”
“Sao thế được?” Triệu Ngọc đáp: “Tôi hỏi một cách chuyên nghiệp mà?”.
“Tôi nhìn ra được, anh đang muốn giúp Lâm Mỹ Phượng!” Miêu Anh nói với vẻ nghiêm túc: “Nhưng những câu hỏi của anh không có tác dụng gì cả, anh hiểu không? Không có chứng cứ xác thực thì Lâm Mỹ Phượng vẫn là nghi phạm giết chết Giản Văn Lỵ!”.
“Đội trưởng Miêu!” Triệu Ngọc đột nhiên nói với Miêu Anh một cách nghiêm túc: “Cô thì nói là cần chứng cứ, nhưng tôi nhìn ra được, cô có suy nghĩ giống tôi! Nếu như cô không có ý định giúp Lâm Mỹ Phượng, cô cũng sẽ không gọi tôi đến vào lúc nửa đêm thế đâu!”.
“Vì vậy nên tôi mới hối hận!” Miêu Anh nhanh chóng phản ứng lại: “Nếu không tôi không gọi anh đến lúc nửa đêm, tôi sẽ không bị anh ói lên người! Tôi luôn nghi ngờ là, kiếp trước tôi có phải là kẻ thù giết cha của anh không?”.
Tuy rằng lúc nôn ói, Triệu Ngọc đang mơ mơ màng màng, nhưng sau đó từ từ tỉnh táo lại, hắn nhớ ra lúc nãy đã xảy ra chuyện gì nên vội giải thích:
“Thành thật xin lỗi, lần này không phải tôi cố ý đâu! Tôi uống quá nhiều rượu, sau đó lại ngồi xe, sau đó khẩn trương, sau đó. . .”.
“Được, chúng ta nói về việc chính trước đi!” Miêu Anh cắt ngang lời hắn: “Vụ án này phải làm sao? Một là bây giờ tôi sẽ viết báo cáo kết án, hay là. . .”.
“Không được, tuyệt đối không được!” Triệu Ngọc vội nói: “Bây giờ tôi đã điều tra rõ ràng rồi, Lâm Mỹ Phượng và Lưu Bằng Phi đều không phải hung thủ giết Giản Văn Lỵ, hung thủ là một người khác!”.
“Đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của anh thôi, tuy rằng khẩu cung và bản ghi chép không khớp với nhau, nhưng Lâm Mỹ Phượng đã nhận tội rồi!” Miêu Anh phủ định lại.
“Lúc nãy cô cũng nhìn thấy rồi!” Triệu Ngọc có chút kích động: “Bản thân Lâm Mỹ Phượng cũng không thể chắc chắn được là, lúc chị ta đâm dao vào, Giản Văn Lỵ còn sống hay không! Chúng ta nhất định phải điều tra rõ ràng mới được!”.
Thấy hắn kích động như thế, Miêu Anh chỉ nghiêm túc nhìn hắn và không nói gì cả. Nhưng mà trong ánh mắt sâu thẳm của cô lóe lên sự nhạy bén và sắc sảo.
Triệu Ngọc đột nhiên cảm thấy giống như có thể hòa chung nhịp đập với Miêu Anh vậy, hắn có thể nhận thấy được rằng, Miêu Anh cũng có suy nghĩ giống mình.
“Triệu Ngọc!” Miêu Anh nhìn xung quanh, vội kéo Triệu Ngọc vào chỗ vắng người rồi mới nói với hắn một cách nghiêm túc: “Tôi nghĩ, là bậc tiền bối, tôi có nghĩa vụ phải nhắc nhở anh! Theo tình hình bây giờ, anh nhất định phải hiểu được một vài việc!”.
Hả?
Triệu Ngọc cảm thấy có chút buồn bực, không biết Miêu Anh tỏ vẻ thần bí như thế rốt cuộc là muốn nói chuyện gì?
“Nếu. . . bây giờ kết án. . .” Miêu Anh lên tiếng: “Hai chúng ta sẽ nhận được rất nhiều lợi ích, tiền thưởng, bằng khen, được ghi công v.v.”.
“Nhưng nếu chúng ta không kết án, anh có biết chúng ta sẽ gặp phải điều gì không?”
“Hả?”
Triệu Ngọc thật sự chưa hề nghĩ đến điều này, hắn chỉ là một nhân viên mới được nhận vào, chắc chắn sẽ có nhiều điều chưa hiểu rồi!
“Xôi hỏng bỏng không, đó có thể đã là kết quả tốt nhất rồi!” Miêu Anh lên tiếng dạy dỗ Triệu Ngọc trông như một bậc bề trên: “Chưa kết án, đồng nghĩa với việc không hoàn thành nhiệm vụ, hung thủ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật! Anh nghĩ thử xem, nếu vụ án trao đổi giết người này bị truyền ra ngoài sẽ xảy ra tình trạng gì? Có phải sẽ dấy lên một trận hỗn loạn không?”.
“Trước hết là, người nhà Giản Văn Lỵ. . . sẽ nghĩ như thế nào? Đã cách hơn 10 năm rồi, bây giờ bắt đầu điều tra lại, bọn họ sẽ chịu ngồi yên sao? Bọn họ sẽ gây áp lực cho đội cảnh sát, kích động dư luận. Đến lúc đó nếu bắt được hung thủ thì không có gì để nói, nhưng nếu không bắt được, chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy!”
“Ngoài ra, vụ án chưa được phá, lãnh đạo của anh và tôi sẽ nghĩ sao? Tuy rằng chúng ta đã rất cố gắng rồi, gần tìm được chân tướng sự thật rồi, nhưng lãnh đạo có chịu hiểu không? Trong mắt họ, chưa kết án được, mọi cố gắng trước đây của chúng ta đều trở thành công cốc, anh hiểu không? Đến lúc đó, chúng ta không những không được lợi lộc gì mà còn rước thêm một đống rắc rối nữa!”
Wow!
Trong lòng Triệu Ngọc cảm thấy khá bất ngờ, nhìn Miêu Anh với ánh mắt ngưỡng mộ. Thật không ngờ, tuy Miêu Anh còn trẻ nhưng đã có kinh nghiệm đầy mình như thế rồi!
“Cuối cùng,” Miêu Anh nói tiếp, “là những cảnh sát phụ trách vụ án này năm đó. Bây giờ chúng ta lật lại vụ án này lên, đối với họ mà nói, đây là một đả kích rất lớn đấy!”.
“Nếu chúng ta lật lên xong mà không kết án được thì chỉ có thể trở thành trò cười cho họ thôi. Anh phải biết rằng, những người đó bây giờ đều đã là cảnh sát cấp cao, một khi nắm được thóp của chúng ta, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. . .”
Chậc. . .
Triệu Ngọc khẽ lắc đầu, thật không ngờ rằng một vụ án trông bình thường như thế lại kéo theo biết bao hệ luỵ. Xem ra, việc phá những vụ án lâu năm chưa kết án này vốn là một công việc vừa cực nhọc vừa chẳng được lợi gì.
Cái lão Lưu Trường Hổ đáng chết, điều mình đến một nơi như thế, thật sự là quá ác độc! Sau này mình phải trả thù, chọc tức lão ta mới được!
“Triệu Ngọc.” Miêu Anh nói với giọng điệu bề trên: “Anh là nhân viên bên tổ điều tra những vụ án lâu năm chưa phá, tôi nghĩ chắc anh cũng biết để phá được những vụ án như thế khó khăn cỡ nào rồi chứ? Nếu chúng ta kiên quyết điều tra tiếp, vậy thì mọi thứ coi như bắt đầu lại từ đầu! Độ khó đó, chắc anh có thể tưởng tượng ra được mà! Tự gánh việc mệt nhọc lên người lại chẳng được gì cả!”.
Nghe được lời này, Triệu Ngọc tỏ vẻ đồng cảm. Từ sau khi bị điều chức xong, hắn quả thật có suy nghĩ là, điều tra những vụ án lâu năm chưa phá thật sự không phải khó một cách bình thường đâu!
“Ừ, những gì nên nói tôi đã nói hết rồi!” Miêu Anh lên tiếng: “Vậy. . . Bây giờ tôi muốn hỏi ý kiến của anh, vụ án Giản Văn Lỵ, chúng ta kết hay không kết án?”.
“Không kết! Tuyệt đối không kết án!” Điều khiến Miêu Anh bất ngờ là Triệu Ngọc lại trả lời một cách kiên quyết như thế: “Làm người phải có lương tâm, vụ án chưa điều tra xong sao có thể kết án được? Với lại, nếu Lâm Mỹ Phượng thật sự bị oan, chúng ta cũng đâu thể vu oan cho người tốt được? Đội trưởng Miêu, cô yên tâm, đối với tôi, việc đắc tội người khác xảy ra như cơm bữa, cho dù đắc tội với tất cả mọi người, tôi cũng phải điều tra cho ra sự thật!”.
Câu trả lời của Triệu Ngọc, tuy không hẳn là hùng hồn lắm, nhưng cũng đầy khí phách!
Theo như những gì Miêu Anh biết về Triệu Ngọc, thì cô tưởng rằng hắn sẽ dễ dàng thoả hiệp thôi, nhưng cô không tài nào đoán được, Triệu Ngọc lại đưa ra lựa chọn như thế!
Vì vậy, Miêu Anh bỗng rùng mình một cái, ánh mắt khi nhìn về phía Triệu Ngọc lại có sự thay đổi lớn nữa rồi.
“Nhưng. . .” Triệu Ngọc lại nói thêm một câu, Miêu Anh nghe xong xém chút nữa té xỉu tại chỗ. Triệu Ngọc nói: “Nhưng nói đi phải nói lại, dù sao thì vụ án thảm sát của tôi cũng kết án rồi, còn vụ án Giản Văn Lỵ do cô phụ trách. Vì vậy thích thì tra thôi, tra ra rồi cả hai chúng ta đều được lợi, tra không xong thì cũng có đội trưởng Miêu Anh gánh lấy. . .”.
Đệch. . . Miêu Anh mắng thầm trong lòng: Quỷ Triệu Ngọc, đúng thật là một tên xấu xa!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Sao thế được?” Triệu Ngọc đáp: “Tôi hỏi một cách chuyên nghiệp mà?”.
“Tôi nhìn ra được, anh đang muốn giúp Lâm Mỹ Phượng!” Miêu Anh nói với vẻ nghiêm túc: “Nhưng những câu hỏi của anh không có tác dụng gì cả, anh hiểu không? Không có chứng cứ xác thực thì Lâm Mỹ Phượng vẫn là nghi phạm giết chết Giản Văn Lỵ!”.
“Đội trưởng Miêu!” Triệu Ngọc đột nhiên nói với Miêu Anh một cách nghiêm túc: “Cô thì nói là cần chứng cứ, nhưng tôi nhìn ra được, cô có suy nghĩ giống tôi! Nếu như cô không có ý định giúp Lâm Mỹ Phượng, cô cũng sẽ không gọi tôi đến vào lúc nửa đêm thế đâu!”.
“Vì vậy nên tôi mới hối hận!” Miêu Anh nhanh chóng phản ứng lại: “Nếu không tôi không gọi anh đến lúc nửa đêm, tôi sẽ không bị anh ói lên người! Tôi luôn nghi ngờ là, kiếp trước tôi có phải là kẻ thù giết cha của anh không?”.
Tuy rằng lúc nôn ói, Triệu Ngọc đang mơ mơ màng màng, nhưng sau đó từ từ tỉnh táo lại, hắn nhớ ra lúc nãy đã xảy ra chuyện gì nên vội giải thích:
“Thành thật xin lỗi, lần này không phải tôi cố ý đâu! Tôi uống quá nhiều rượu, sau đó lại ngồi xe, sau đó khẩn trương, sau đó. . .”.
“Được, chúng ta nói về việc chính trước đi!” Miêu Anh cắt ngang lời hắn: “Vụ án này phải làm sao? Một là bây giờ tôi sẽ viết báo cáo kết án, hay là. . .”.
“Không được, tuyệt đối không được!” Triệu Ngọc vội nói: “Bây giờ tôi đã điều tra rõ ràng rồi, Lâm Mỹ Phượng và Lưu Bằng Phi đều không phải hung thủ giết Giản Văn Lỵ, hung thủ là một người khác!”.
“Đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của anh thôi, tuy rằng khẩu cung và bản ghi chép không khớp với nhau, nhưng Lâm Mỹ Phượng đã nhận tội rồi!” Miêu Anh phủ định lại.
“Lúc nãy cô cũng nhìn thấy rồi!” Triệu Ngọc có chút kích động: “Bản thân Lâm Mỹ Phượng cũng không thể chắc chắn được là, lúc chị ta đâm dao vào, Giản Văn Lỵ còn sống hay không! Chúng ta nhất định phải điều tra rõ ràng mới được!”.
Thấy hắn kích động như thế, Miêu Anh chỉ nghiêm túc nhìn hắn và không nói gì cả. Nhưng mà trong ánh mắt sâu thẳm của cô lóe lên sự nhạy bén và sắc sảo.
Triệu Ngọc đột nhiên cảm thấy giống như có thể hòa chung nhịp đập với Miêu Anh vậy, hắn có thể nhận thấy được rằng, Miêu Anh cũng có suy nghĩ giống mình.
“Triệu Ngọc!” Miêu Anh nhìn xung quanh, vội kéo Triệu Ngọc vào chỗ vắng người rồi mới nói với hắn một cách nghiêm túc: “Tôi nghĩ, là bậc tiền bối, tôi có nghĩa vụ phải nhắc nhở anh! Theo tình hình bây giờ, anh nhất định phải hiểu được một vài việc!”.
Hả?
Triệu Ngọc cảm thấy có chút buồn bực, không biết Miêu Anh tỏ vẻ thần bí như thế rốt cuộc là muốn nói chuyện gì?
“Nếu. . . bây giờ kết án. . .” Miêu Anh lên tiếng: “Hai chúng ta sẽ nhận được rất nhiều lợi ích, tiền thưởng, bằng khen, được ghi công v.v.”.
“Nhưng nếu chúng ta không kết án, anh có biết chúng ta sẽ gặp phải điều gì không?”
“Hả?”
Triệu Ngọc thật sự chưa hề nghĩ đến điều này, hắn chỉ là một nhân viên mới được nhận vào, chắc chắn sẽ có nhiều điều chưa hiểu rồi!
“Xôi hỏng bỏng không, đó có thể đã là kết quả tốt nhất rồi!” Miêu Anh lên tiếng dạy dỗ Triệu Ngọc trông như một bậc bề trên: “Chưa kết án, đồng nghĩa với việc không hoàn thành nhiệm vụ, hung thủ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật! Anh nghĩ thử xem, nếu vụ án trao đổi giết người này bị truyền ra ngoài sẽ xảy ra tình trạng gì? Có phải sẽ dấy lên một trận hỗn loạn không?”.
“Trước hết là, người nhà Giản Văn Lỵ. . . sẽ nghĩ như thế nào? Đã cách hơn 10 năm rồi, bây giờ bắt đầu điều tra lại, bọn họ sẽ chịu ngồi yên sao? Bọn họ sẽ gây áp lực cho đội cảnh sát, kích động dư luận. Đến lúc đó nếu bắt được hung thủ thì không có gì để nói, nhưng nếu không bắt được, chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy!”
“Ngoài ra, vụ án chưa được phá, lãnh đạo của anh và tôi sẽ nghĩ sao? Tuy rằng chúng ta đã rất cố gắng rồi, gần tìm được chân tướng sự thật rồi, nhưng lãnh đạo có chịu hiểu không? Trong mắt họ, chưa kết án được, mọi cố gắng trước đây của chúng ta đều trở thành công cốc, anh hiểu không? Đến lúc đó, chúng ta không những không được lợi lộc gì mà còn rước thêm một đống rắc rối nữa!”
Wow!
Trong lòng Triệu Ngọc cảm thấy khá bất ngờ, nhìn Miêu Anh với ánh mắt ngưỡng mộ. Thật không ngờ, tuy Miêu Anh còn trẻ nhưng đã có kinh nghiệm đầy mình như thế rồi!
“Cuối cùng,” Miêu Anh nói tiếp, “là những cảnh sát phụ trách vụ án này năm đó. Bây giờ chúng ta lật lại vụ án này lên, đối với họ mà nói, đây là một đả kích rất lớn đấy!”.
“Nếu chúng ta lật lên xong mà không kết án được thì chỉ có thể trở thành trò cười cho họ thôi. Anh phải biết rằng, những người đó bây giờ đều đã là cảnh sát cấp cao, một khi nắm được thóp của chúng ta, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. . .”
Chậc. . .
Triệu Ngọc khẽ lắc đầu, thật không ngờ rằng một vụ án trông bình thường như thế lại kéo theo biết bao hệ luỵ. Xem ra, việc phá những vụ án lâu năm chưa kết án này vốn là một công việc vừa cực nhọc vừa chẳng được lợi gì.
Cái lão Lưu Trường Hổ đáng chết, điều mình đến một nơi như thế, thật sự là quá ác độc! Sau này mình phải trả thù, chọc tức lão ta mới được!
“Triệu Ngọc.” Miêu Anh nói với giọng điệu bề trên: “Anh là nhân viên bên tổ điều tra những vụ án lâu năm chưa phá, tôi nghĩ chắc anh cũng biết để phá được những vụ án như thế khó khăn cỡ nào rồi chứ? Nếu chúng ta kiên quyết điều tra tiếp, vậy thì mọi thứ coi như bắt đầu lại từ đầu! Độ khó đó, chắc anh có thể tưởng tượng ra được mà! Tự gánh việc mệt nhọc lên người lại chẳng được gì cả!”.
Nghe được lời này, Triệu Ngọc tỏ vẻ đồng cảm. Từ sau khi bị điều chức xong, hắn quả thật có suy nghĩ là, điều tra những vụ án lâu năm chưa phá thật sự không phải khó một cách bình thường đâu!
“Ừ, những gì nên nói tôi đã nói hết rồi!” Miêu Anh lên tiếng: “Vậy. . . Bây giờ tôi muốn hỏi ý kiến của anh, vụ án Giản Văn Lỵ, chúng ta kết hay không kết án?”.
“Không kết! Tuyệt đối không kết án!” Điều khiến Miêu Anh bất ngờ là Triệu Ngọc lại trả lời một cách kiên quyết như thế: “Làm người phải có lương tâm, vụ án chưa điều tra xong sao có thể kết án được? Với lại, nếu Lâm Mỹ Phượng thật sự bị oan, chúng ta cũng đâu thể vu oan cho người tốt được? Đội trưởng Miêu, cô yên tâm, đối với tôi, việc đắc tội người khác xảy ra như cơm bữa, cho dù đắc tội với tất cả mọi người, tôi cũng phải điều tra cho ra sự thật!”.
Câu trả lời của Triệu Ngọc, tuy không hẳn là hùng hồn lắm, nhưng cũng đầy khí phách!
Theo như những gì Miêu Anh biết về Triệu Ngọc, thì cô tưởng rằng hắn sẽ dễ dàng thoả hiệp thôi, nhưng cô không tài nào đoán được, Triệu Ngọc lại đưa ra lựa chọn như thế!
Vì vậy, Miêu Anh bỗng rùng mình một cái, ánh mắt khi nhìn về phía Triệu Ngọc lại có sự thay đổi lớn nữa rồi.
“Nhưng. . .” Triệu Ngọc lại nói thêm một câu, Miêu Anh nghe xong xém chút nữa té xỉu tại chỗ. Triệu Ngọc nói: “Nhưng nói đi phải nói lại, dù sao thì vụ án thảm sát của tôi cũng kết án rồi, còn vụ án Giản Văn Lỵ do cô phụ trách. Vì vậy thích thì tra thôi, tra ra rồi cả hai chúng ta đều được lợi, tra không xong thì cũng có đội trưởng Miêu Anh gánh lấy. . .”.
Đệch. . . Miêu Anh mắng thầm trong lòng: Quỷ Triệu Ngọc, đúng thật là một tên xấu xa!