Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1619
Chương 1619 : Chương 1619SỰ THẬT ĐỘT NHIÊN XUẤT HIỆN (3)
Chương 1619SỰ THẬT ĐỘT NHIÊN XUẤT HIỆN (3)
“Sheranph...” Lúc này, Ulrica lấy mấy tấm ảnh ra, đặt trước mặt ông cụ rồi hỏi: “Ông hãy nhìn những tấm ảnh này thật kĩ, xem có người nào trong những tấm ảnh này đã từng xuất hiện ở hiện trường cậu bé đó bị giết hay không?”
Sheranph đeo kính lão lên, bắt đầu nghiêm túc cẩn thận phân biệt hình ảnh.
Nhưng do đã qua lâu lắm rồi, ngoài tướng quân Wilkorn là ông ta có thể nhận ra thì không biết ai cả.
“Nếu đã vậy...” Ulrica lại hỏi: “Hồi đó, cậu bé đã bị xử bắn ở chỗ nào?”
“Ở cung điện cũ! Bên trong đống đổ nát của cung điện cũ.” Sheranph trả lời: “Các binh linh bắt các tên tội phạm xếp thành một hàng, sau đó đưa lưng về phía vách tường cung điện cũ...”
“Cũng có nghĩa là bây giờ...”
“Quảng trường Giải Phóng!” Ông cụ trả lời vô cùng chắc chắn: “Có lẽ là ở khu vực gần cột cờ và pho tượng thì phải?”
Ông lão vừa nói như vậy thì Triệu Ngọc và Jacob đều không thể khống chế nổi mà run lên.
Lý do hung thủ vụ án ví tiền giết người chọn đặt người chết ở quảng trường Giải Phóng chắc chắn là muốn dùng cái chết của bọn họ để tế bái cậu bé đó!
“Vậy thì... Sau khi hành hình thì sao?” Ulrica lại hỏi tiếp: “Ông xác định cậu bé đó đã bị bắn chết sao? Có ai nhặt xác giúp cậu bé không?”
“Tôi không biết...” Sheranph lắc đầu thở dài nói: “Tôi không đi xem nhưng có nghe người khác bàn tán với nhau rằng đứa bé đó thật sự đã bị bắn chết! Mặc dù trong thời kỳ chiến tranh nhưng chỉ vì chuyện như vậy mà giết chết một đứa bé thì đúng là không còn tình người nữa! Cho dù đứa bé đó có phạm tội thì cũng đâu cần phải làm tuyệt tình đến vậy đúng không? Còn chuyện có người tới nhặt xác cho cậu bé hay không thì tôi thật sự không biết...”
“Lão Jac...” Triệu Ngọc nghe thấy câu trả lời của ông cụ thì lập tức nhắc nhở Jacob: “Các anh nên tìm một tấm ảnh thợ sơn khi còn bé cho ông ta nhìn xem sao! Bởi vì thợ sơn năm đó cũng chỉ là một đứa trẻ thôi. Còn nữa, nếu thật sự là do thợ sơn tố cáo thì thợ sơn phải có quan hệ rất thân thiết với cậu bé đó, anh có thể phái người đi hỏi thăm người thân của thợ sơn xem có thể tra được thân phận của cậu bé hay không?”
“Ừ! Đúng vậy!” Jacob gật đầu, vội vàng phân công điều tra theo lời dặn dò của Triệu Ngọc.
Phù...
Triệu Ngọc thở ra một hơi nặng nề, dõi mắt nhìn về con phố ở phía xa xa mà thầm suy nghĩ, bây giờ chắc đã tìm được động cơ giết người có liên quan tới vụ án ví tiền rồi.
Mặc dù đã tìm được động cơ giết người, nhưng nếu muốn bắt được hung thủ thì lại không dễ dàng như trong tưởng tượng của mình.
Dù sao đã hơn hai mươi năm trôi qua rồi, e rằng nếu như không thể tra rõ thân phận của cậu bé bị hại thì vẫn sẽ rất khó khóa chặt được hung thủ.
Chỉ trong nháy mắt mà trong đầu Triệu Ngọc đã có rất nhiều suy nghĩ thoáng qua.
Chẳng hạn như, lúc trước hắn đã từng nói với Jacob rồi, liên quan tới suy luận tại sao đã cách hơn hai mươi năm rồi mà hung thủ mới báo thù. Hung thủ thật sự bị bệnh nặng mới khỏi, hoặc là mới vừa được thả ra khỏi nhà tù sao?
Tại sao gã phải chờ đợi nhiều năm đến vậy mới ra tay với ba kẻ thù này?
Nếu đúng là vậy thì bây giờ có cần phải đi so sánh điều tra danh sách của bệnh viện hoặc nhà tù liên quan để tìm ra kẻ tình nghi hay không?
Hay là...
Tuy Triệu Ngọc chưa từng gặp mặt cậu bé kia nhưng chẳng hiểu tại sao khi hắn vừa nghĩ tới cậu bé tội nghiệp đó thì trong lòng vẫn luôn trào dâng một loại cảm xúc khó có thể miêu tả được.
Trên thế giới này có rất nhiều loại tội ác nhưng Triệu Ngọc vẫn không thể tưởng tượng nổi sẽ có một loại tội ác, đẩy một cậu bé về phía vực sâu ngay trước mặt mọi người, tàn nhẫn cướp đoạt quyền lợi sinh tồn của cậu bé!
Cứ nghĩ tới chuyện này là trong lòng Triệu Ngọc như bị tảng đá đè ép vậy, không có cách nào để tập trung suy nghĩ tiếp nữa.
Tít tít, tít tít...
Ngay tại lúc Triệu Ngọc đang tranh đấu trong lòng thì điện thoại di động của Ulrica bỗng nhiên vang lên.
Khi Ulrica nghe điện thoại thì Jacob cũng quay trở lại sạp bán báo.
“A lô... Cái gì? Thật sao?” Ulrica vừa mới nghe máy thì đã lộ ra vẻ mặt phấn khởi, vội vàng báo cáo với Jacob: “Ông chủ, chúng tôi vừa tìm được một nhân chứng!”
“Hả?” Jacob mừng rỡ vội vàng hỏi: “Là ai?”
“Người của quân đội!” Ulrica nói: “Ông chủ còn nhớ Yukas không? Người quản lý kho vũ khí mà chúng ta đều gọi ông ta là trưởng kho đó?”
“Nhớ, sao thế?” Jacob vội hỏi: “Ông ta biết cái gì à?”
“Ông ta chính là quân nhân của sư đoàn 42, chung một đại đội với Eunice Shenke.” Ulrica hưng phấn nói: “Tôi đã phái người liên lạc với ông ta, vừa rồi cũng nhắn cho ông ta về chuyện cậu bé! Ông ta nói ông ta cũng có liên quan tới vụ việc đó, cho nên còn biết rõ hơn Sheranph nhiều lắm!”
“Vậy sao?” Jacob nóng nảy cướp lấy điện thoại rồi nói với người bên kia đầu dây: “A lô, Yukas à? Tôi là Adolph đây!”
Để Triệu Ngọc có thể nghe được rõ ràng hơn, Jacob còn thuận tay mở loa ngoài của điện thoại lên.
“Chào sếp!” Đối phương biết thân phận của Jacob cho nên giọng nói lập tức trở nên cung kính.
“Bây giờ, ông hãy mau thuật lại toàn bộ vụ việc đó cho tôi nghe.” Jacob ra lệnh: “Cậu bé đó thật sự đã bị các ông bắn chết à?”
“Không phải là chúng tôi đâu sếp!” Giọng nói của Yukas bén nhọn khàn khàn, nghe có vẻ không được tự nhiên: “Là do đội hành hình chấp hành, khi ấy, trừ cậu bé đó ra còn có mấy tội phạm khác nữa.”
“Cậu bé đó tên là gì?” Jacob hỏi.
“Tôi không biết, thưa sếp!” Yukas trả lời: “Lúc ấy chiến sự căng thẳng, không có thời gian ghi chép lại thông tin của tội phạm. Nhưng mà tôi nhớ rất rõ cậu bé đó do trộm một cái ví tiền mới bị bắt! Mặc dù có hơi khác với ảnh mà các anh gửi cho tôi xem nhưng tôi có thể xác định kiểu dáng của ví tiền trong ảnh vô cùng giống ví tiền mà cậu bé đó cầm trong tay!”
“Vậy ông nói cho tôi biết cậu bé đó đã bị ai bắt được?” Jacob hỏi tiếp: “Cậu bé đó không có người nhà tới xin tha sao?”
“Hình như không có người thân thì phải? Tôi chỉ nhớ là cậu bé bị Eunice Shenke bắt được!” Yukas không hề nghĩ ngợi mà trả lời ngay: “Bọn họ thấy có mấy đứa trẻ đang lục lọi thi thể người chết cho nên lập tức xông tới, kết quả là thấy được cậu bé đó cầm ví tiền của người chết trong tay, cho nên mới bắt lấy cậu bé. Trong ví tiền có ảnh của người chết, còn có một ít tiền lẻ và biên lai...” Yukas nhớ lại, nói: “Cho nên, tội danh của cậu bé đó là thật. Tuy nhiên, khi ấy chúng tôi đều không ngờ cậu bé đó cũng bị xử bắn... Ài...”
“Cũng có nghĩa là, cậu bé đó là do Eunice Shenke bắt được! Vậy thì...” Jacob hạ thấp giọng xuống rồi mới cẩn thận hỏi: “Sau đó thì sao? Có phải tướng quân Wilkorn cũng tham dự vào không?”
“Đúng vậy!” Yukas trả lời: “Eunice Shenke báo chuyện cậu bé lên cấp trên, ông ta cứ tưởng là tướng quân sẽ thấy nó còn quá nhỏ mà bỏ qua một lần, nhưng mà... thái độ của tướng quân lại vô cùng kiên quyết! Ngài ấy nói, luật lệ đã được ban hành cho toàn thể người dân Kosovo, cho dù là ai cũng phải tuân thủ!! Cho nên... chúng tôi cũng không còn cách nào khác...”
Triệu Ngọc nghe đến đây thì lập tức liếc mắt nhìn Jacob, trong lòng hai người đều không thể nào thoải mái được.
“Thưa sếp, tôi rất thông cảm cho cậu bé đó nhưng mà chúng tôi không còn cách nào khác! Một thời gian rất dài sau đó...” Yukas nói: “Eunice Shenke đã từng bị trầm cảm vì chuyện này, ông ta vô cùng hối hận, trách cứ mình không nên đi bắt cậu bé đó! Nếu lúc ấy cứ vứt ví tiền trong tay đi thì đã không có chuyện gì rồi. Ông ta vẫn luôn cho rằng là ông ta đã hại chết cậu bé đó...”
“Hả?”
Nhưng Triệu Ngọc nghe đến đây thì lại bất ngờ hiểu ra chuyện gì đó, hắn bỗng phát ra một tiếng cảm thán.
“Cậu sao vậy?” Jacob vội vươn tay ra hiệu với Triệu Ngọc, ý bảo Triệu Ngọc có gì thì cứ nói thẳng ra.
“Tôi hỏi anh!” Ngay sau đó, Triệu Ngọc lập tức nói vào điện thoại: “Tức là người cuối cùng bắn chết cậu bé đó không phải là Eunice Shenke à?”
“...” Rõ ràng là Yukas không nghe hiểu Triệu Ngọc đang nói gì.
Jacob đành phải dùng tiếng Serbia để phiên dịch lại một lần.
“À, đương nhiên là không phải!” Yukas nói: “Ban nãy tôi đã nói rồi mà, cuối cùng là do đội hành hình thực thi tử hình bọn họ! Lúc ấy do không đủ nhân viên cho nên đội hành hình chỉ có một người, mấy tên tội phạm này đều do người này lần lượt xử bắn! Mà cậu bé chính là người cuối cùng bị ông ta bắn chết!”
“Con mẹ nó!” Triệu Ngọc nghe thấy lời này thì thoáng chốc đã bùng nổ, hắn lớn tiếng hỏi người bên kia: “Mau nói cho tôi biết người này là ai? Rất có khả năng ông ta sẽ là mục tiêu kế tiếp của hung thủ đấy!!!”
Chương 1619SỰ THẬT ĐỘT NHIÊN XUẤT HIỆN (3)
“Sheranph...” Lúc này, Ulrica lấy mấy tấm ảnh ra, đặt trước mặt ông cụ rồi hỏi: “Ông hãy nhìn những tấm ảnh này thật kĩ, xem có người nào trong những tấm ảnh này đã từng xuất hiện ở hiện trường cậu bé đó bị giết hay không?”
Sheranph đeo kính lão lên, bắt đầu nghiêm túc cẩn thận phân biệt hình ảnh.
Nhưng do đã qua lâu lắm rồi, ngoài tướng quân Wilkorn là ông ta có thể nhận ra thì không biết ai cả.
“Nếu đã vậy...” Ulrica lại hỏi: “Hồi đó, cậu bé đã bị xử bắn ở chỗ nào?”
“Ở cung điện cũ! Bên trong đống đổ nát của cung điện cũ.” Sheranph trả lời: “Các binh linh bắt các tên tội phạm xếp thành một hàng, sau đó đưa lưng về phía vách tường cung điện cũ...”
“Cũng có nghĩa là bây giờ...”
“Quảng trường Giải Phóng!” Ông cụ trả lời vô cùng chắc chắn: “Có lẽ là ở khu vực gần cột cờ và pho tượng thì phải?”
Ông lão vừa nói như vậy thì Triệu Ngọc và Jacob đều không thể khống chế nổi mà run lên.
Lý do hung thủ vụ án ví tiền giết người chọn đặt người chết ở quảng trường Giải Phóng chắc chắn là muốn dùng cái chết của bọn họ để tế bái cậu bé đó!
“Vậy thì... Sau khi hành hình thì sao?” Ulrica lại hỏi tiếp: “Ông xác định cậu bé đó đã bị bắn chết sao? Có ai nhặt xác giúp cậu bé không?”
“Tôi không biết...” Sheranph lắc đầu thở dài nói: “Tôi không đi xem nhưng có nghe người khác bàn tán với nhau rằng đứa bé đó thật sự đã bị bắn chết! Mặc dù trong thời kỳ chiến tranh nhưng chỉ vì chuyện như vậy mà giết chết một đứa bé thì đúng là không còn tình người nữa! Cho dù đứa bé đó có phạm tội thì cũng đâu cần phải làm tuyệt tình đến vậy đúng không? Còn chuyện có người tới nhặt xác cho cậu bé hay không thì tôi thật sự không biết...”
“Lão Jac...” Triệu Ngọc nghe thấy câu trả lời của ông cụ thì lập tức nhắc nhở Jacob: “Các anh nên tìm một tấm ảnh thợ sơn khi còn bé cho ông ta nhìn xem sao! Bởi vì thợ sơn năm đó cũng chỉ là một đứa trẻ thôi. Còn nữa, nếu thật sự là do thợ sơn tố cáo thì thợ sơn phải có quan hệ rất thân thiết với cậu bé đó, anh có thể phái người đi hỏi thăm người thân của thợ sơn xem có thể tra được thân phận của cậu bé hay không?”
“Ừ! Đúng vậy!” Jacob gật đầu, vội vàng phân công điều tra theo lời dặn dò của Triệu Ngọc.
Phù...
Triệu Ngọc thở ra một hơi nặng nề, dõi mắt nhìn về con phố ở phía xa xa mà thầm suy nghĩ, bây giờ chắc đã tìm được động cơ giết người có liên quan tới vụ án ví tiền rồi.
Mặc dù đã tìm được động cơ giết người, nhưng nếu muốn bắt được hung thủ thì lại không dễ dàng như trong tưởng tượng của mình.
Dù sao đã hơn hai mươi năm trôi qua rồi, e rằng nếu như không thể tra rõ thân phận của cậu bé bị hại thì vẫn sẽ rất khó khóa chặt được hung thủ.
Chỉ trong nháy mắt mà trong đầu Triệu Ngọc đã có rất nhiều suy nghĩ thoáng qua.
Chẳng hạn như, lúc trước hắn đã từng nói với Jacob rồi, liên quan tới suy luận tại sao đã cách hơn hai mươi năm rồi mà hung thủ mới báo thù. Hung thủ thật sự bị bệnh nặng mới khỏi, hoặc là mới vừa được thả ra khỏi nhà tù sao?
Tại sao gã phải chờ đợi nhiều năm đến vậy mới ra tay với ba kẻ thù này?
Nếu đúng là vậy thì bây giờ có cần phải đi so sánh điều tra danh sách của bệnh viện hoặc nhà tù liên quan để tìm ra kẻ tình nghi hay không?
Hay là...
Tuy Triệu Ngọc chưa từng gặp mặt cậu bé kia nhưng chẳng hiểu tại sao khi hắn vừa nghĩ tới cậu bé tội nghiệp đó thì trong lòng vẫn luôn trào dâng một loại cảm xúc khó có thể miêu tả được.
Trên thế giới này có rất nhiều loại tội ác nhưng Triệu Ngọc vẫn không thể tưởng tượng nổi sẽ có một loại tội ác, đẩy một cậu bé về phía vực sâu ngay trước mặt mọi người, tàn nhẫn cướp đoạt quyền lợi sinh tồn của cậu bé!
Cứ nghĩ tới chuyện này là trong lòng Triệu Ngọc như bị tảng đá đè ép vậy, không có cách nào để tập trung suy nghĩ tiếp nữa.
Tít tít, tít tít...
Ngay tại lúc Triệu Ngọc đang tranh đấu trong lòng thì điện thoại di động của Ulrica bỗng nhiên vang lên.
Khi Ulrica nghe điện thoại thì Jacob cũng quay trở lại sạp bán báo.
“A lô... Cái gì? Thật sao?” Ulrica vừa mới nghe máy thì đã lộ ra vẻ mặt phấn khởi, vội vàng báo cáo với Jacob: “Ông chủ, chúng tôi vừa tìm được một nhân chứng!”
“Hả?” Jacob mừng rỡ vội vàng hỏi: “Là ai?”
“Người của quân đội!” Ulrica nói: “Ông chủ còn nhớ Yukas không? Người quản lý kho vũ khí mà chúng ta đều gọi ông ta là trưởng kho đó?”
“Nhớ, sao thế?” Jacob vội hỏi: “Ông ta biết cái gì à?”
“Ông ta chính là quân nhân của sư đoàn 42, chung một đại đội với Eunice Shenke.” Ulrica hưng phấn nói: “Tôi đã phái người liên lạc với ông ta, vừa rồi cũng nhắn cho ông ta về chuyện cậu bé! Ông ta nói ông ta cũng có liên quan tới vụ việc đó, cho nên còn biết rõ hơn Sheranph nhiều lắm!”
“Vậy sao?” Jacob nóng nảy cướp lấy điện thoại rồi nói với người bên kia đầu dây: “A lô, Yukas à? Tôi là Adolph đây!”
Để Triệu Ngọc có thể nghe được rõ ràng hơn, Jacob còn thuận tay mở loa ngoài của điện thoại lên.
“Chào sếp!” Đối phương biết thân phận của Jacob cho nên giọng nói lập tức trở nên cung kính.
“Bây giờ, ông hãy mau thuật lại toàn bộ vụ việc đó cho tôi nghe.” Jacob ra lệnh: “Cậu bé đó thật sự đã bị các ông bắn chết à?”
“Không phải là chúng tôi đâu sếp!” Giọng nói của Yukas bén nhọn khàn khàn, nghe có vẻ không được tự nhiên: “Là do đội hành hình chấp hành, khi ấy, trừ cậu bé đó ra còn có mấy tội phạm khác nữa.”
“Cậu bé đó tên là gì?” Jacob hỏi.
“Tôi không biết, thưa sếp!” Yukas trả lời: “Lúc ấy chiến sự căng thẳng, không có thời gian ghi chép lại thông tin của tội phạm. Nhưng mà tôi nhớ rất rõ cậu bé đó do trộm một cái ví tiền mới bị bắt! Mặc dù có hơi khác với ảnh mà các anh gửi cho tôi xem nhưng tôi có thể xác định kiểu dáng của ví tiền trong ảnh vô cùng giống ví tiền mà cậu bé đó cầm trong tay!”
“Vậy ông nói cho tôi biết cậu bé đó đã bị ai bắt được?” Jacob hỏi tiếp: “Cậu bé đó không có người nhà tới xin tha sao?”
“Hình như không có người thân thì phải? Tôi chỉ nhớ là cậu bé bị Eunice Shenke bắt được!” Yukas không hề nghĩ ngợi mà trả lời ngay: “Bọn họ thấy có mấy đứa trẻ đang lục lọi thi thể người chết cho nên lập tức xông tới, kết quả là thấy được cậu bé đó cầm ví tiền của người chết trong tay, cho nên mới bắt lấy cậu bé. Trong ví tiền có ảnh của người chết, còn có một ít tiền lẻ và biên lai...” Yukas nhớ lại, nói: “Cho nên, tội danh của cậu bé đó là thật. Tuy nhiên, khi ấy chúng tôi đều không ngờ cậu bé đó cũng bị xử bắn... Ài...”
“Cũng có nghĩa là, cậu bé đó là do Eunice Shenke bắt được! Vậy thì...” Jacob hạ thấp giọng xuống rồi mới cẩn thận hỏi: “Sau đó thì sao? Có phải tướng quân Wilkorn cũng tham dự vào không?”
“Đúng vậy!” Yukas trả lời: “Eunice Shenke báo chuyện cậu bé lên cấp trên, ông ta cứ tưởng là tướng quân sẽ thấy nó còn quá nhỏ mà bỏ qua một lần, nhưng mà... thái độ của tướng quân lại vô cùng kiên quyết! Ngài ấy nói, luật lệ đã được ban hành cho toàn thể người dân Kosovo, cho dù là ai cũng phải tuân thủ!! Cho nên... chúng tôi cũng không còn cách nào khác...”
Triệu Ngọc nghe đến đây thì lập tức liếc mắt nhìn Jacob, trong lòng hai người đều không thể nào thoải mái được.
“Thưa sếp, tôi rất thông cảm cho cậu bé đó nhưng mà chúng tôi không còn cách nào khác! Một thời gian rất dài sau đó...” Yukas nói: “Eunice Shenke đã từng bị trầm cảm vì chuyện này, ông ta vô cùng hối hận, trách cứ mình không nên đi bắt cậu bé đó! Nếu lúc ấy cứ vứt ví tiền trong tay đi thì đã không có chuyện gì rồi. Ông ta vẫn luôn cho rằng là ông ta đã hại chết cậu bé đó...”
“Hả?”
Nhưng Triệu Ngọc nghe đến đây thì lại bất ngờ hiểu ra chuyện gì đó, hắn bỗng phát ra một tiếng cảm thán.
“Cậu sao vậy?” Jacob vội vươn tay ra hiệu với Triệu Ngọc, ý bảo Triệu Ngọc có gì thì cứ nói thẳng ra.
“Tôi hỏi anh!” Ngay sau đó, Triệu Ngọc lập tức nói vào điện thoại: “Tức là người cuối cùng bắn chết cậu bé đó không phải là Eunice Shenke à?”
“...” Rõ ràng là Yukas không nghe hiểu Triệu Ngọc đang nói gì.
Jacob đành phải dùng tiếng Serbia để phiên dịch lại một lần.
“À, đương nhiên là không phải!” Yukas nói: “Ban nãy tôi đã nói rồi mà, cuối cùng là do đội hành hình thực thi tử hình bọn họ! Lúc ấy do không đủ nhân viên cho nên đội hành hình chỉ có một người, mấy tên tội phạm này đều do người này lần lượt xử bắn! Mà cậu bé chính là người cuối cùng bị ông ta bắn chết!”
“Con mẹ nó!” Triệu Ngọc nghe thấy lời này thì thoáng chốc đã bùng nổ, hắn lớn tiếng hỏi người bên kia: “Mau nói cho tôi biết người này là ai? Rất có khả năng ông ta sẽ là mục tiêu kế tiếp của hung thủ đấy!!!”
Bình luận facebook