Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1133
Chương 1133: Dị quẻ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lê Tịnh quả nhiên là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Khi Triệu Ngọc gặp cô ta trong phòng họp của Cục Cảnh sát thành phố Phụng Bình, đã bị khuôn mặt đẹp của cô ta hớp hồn.
Vóc dáng cao gầy tựa như người mẫu, làn da mịn màng, mặt mũi xinh đẹp, dù đi tới chỗ nào cũng có thể bảo đảm xác suất hơn tám mươi phần trăm có người quay đầu lại nhìn.
Tuy nhiên, dù vóc dáng đẹp, còn rất lễ phép, nhưng Triệu Ngọc vẫn không có thiện cảm gì với cô ta. Nguyên nhân thứ nhất là vấn đề lập trường về cấp bậc, dù sao người này cũng đã cướp chức tổ trưởng của mình. Thứ hai, nhất cử nhất động của Lê Tịnh hoàn toàn là dáng vẻ của một cô gái yếu đuối, không hề có chút phong độ của nữ cảnh sát.
Trong mắt Triệu Ngọc vị nữ tổ trưởng này càng giống như một tiểu thư được nuông chiều hơn. Làm việc chung với một người như vậy, hắn cảm thấy rất khó chịu.
Trong phòng họp, ngoại trừ Lê Tịnh ra, những tổ viên khác cũng đã đến đông đủ. Không ngờ rằng hai tổ viên hỗ trợ mà Tổng cục Hình sự phái tới đều là người quen của Triệu Ngọc. Một người tên là Lưu Chiêm Binh, một người tên là Hứa Hải, hai người này đều là cấp dưới trước đây của Ô Phương Phương.
Thông qua tìm hiểu, thì ra cấp trên phái hai người này tới cũng là có ý đồ. Lưu Chiêm Binh và Hứa Hải từng theo Ô Phương Phương tham gia vào vụ án mất trộm đá quý, bởi vì yêu cầu điều tra, mà bọn họ biết đến rất nhiều mạng lưới liên quan đến báu vật, cho nên phái hai người này tới giúp đỡ Triệu Ngọc, rõ ràng là rất hợp lý.
So với Lê Tịnh thì hai người này cho Triệu Ngọc cảm giác thân thiện hơn. Qua vụ án lớn ở huyện Cao Lan lần trước, Triệu Ngọc cũng coi như gián tiếp rửa oan giúp Ô Phương Phương. Hai người này vẫn luôn tỏ lòng biết ơn với Triệu Ngọc, cho nên khi làm việc bọn họ sẽ càng dốc sức hơn.
Ngoài ra, nhân viên mà Triệu Ngọc tự chọn lựa cũng đã đến đông đủ. Trên thực tế, cấp trên chỉ cho hắn chọn ra hai người, cho nên hắn đành phải chọn Trương Cảnh Phong và Lý Bối Ni.
Trương Cảnh Phong có thể giúp hắn tìm người, còn Lý Bối Ni thì có thể phụ trách công việc giấy tờ. Hai người này đều là người thân thiết với hắn nhất, chắc chắn sẽ giúp công việc của hắn được thuận buồm xuôi gió.
Như vậy, trong lòng Triệu Ngọc cũng coi như cân bằng. Xem ra, Sở trưởng Tiêu đối xử với mình cũng không tệ, tổ điều tra đặc biệt mới thành lập vẫn dựa trên cơ sở lấy Triệu Ngọc làm trung tâm, còn tổ trưởng Lê Tịnh đó rõ ràng là đang trong vị trí khá lúng túng, toàn bộ quyền lợi đều bị Triệu Ngọc lấy hết.
Cho dù là tên tuổi hay là lai lịch thì dường như cô ta chỉ là vật trưng bày mà thôi.
“Lần đầu gặp mặt, mong mọi người giúp đỡ!” Nhưng mà, dường như tâm trạng của Lê Tịnh không bị ảnh hưởng chút nào. Còn nhiệt tình niềm nở giới thiệu bản thân.
Mọi người đều biết rõ về tổ trưởng trên danh nghĩa này, cho nên tất cả đều tỏ ra rất thân thiện.
Thì ra, Lê Tịnh vẫn luôn làm việc tại văn phòng của phòng đối ngoại, thường trú ở khu vực Nhật và Hàn. Nhiệm vụ ngày thường của cô ta chủ yếu là phối hợp với chính phủ nơi đó, cùng Tổng cục Hình sự triển khai truy nã tội phạm ở nước ngoài và điều tra các vụ án liên quan đến công dân nước ta.
Nói cách khác, cô ta chẳng có chút kinh nghiệm nào. Lần này để cô ta đến làm tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt đơn giản chỉ là hình thức. Nhưng mà theo ý của Sở trưởng Tiêu thì vẫn mong thân phận đặc biệt của Lê Tịnh có thể giúp đỡ Triệu Ngọc về công việc trên phương diện ngoại giao.
Lúc này, cảnh sát Phụng Bình còn đang chuẩn bị phòng làm việc riêng cho tổ điều tra đặc biệt, cho nên mọi người chỉ có thể tạm thời phân chia công việc trong phòng họp.
Thông qua phần giới thiệu ngắn gọn, Triệu Ngọc bắt đầu giải thích vụ án cho mọi người. Trước tiên, hắn giải thích sơ về chuyện có liên quan đến bút ký của Đào Hương, thủ trát Hán gian và chuyện danh sách, sau đó lại trình bày tiến triển mới nhất liên quan tới vụ án này.
“Với tình hình hiện tại mà nói,” Triệu Ngọc nói với mọi người: “Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta chính là xác nhận bốn người chết khác trong danh sách có phải cũng chết vì mưu sát giống như Viên Tuấn Thành hay không? Bốn người này sinh sống ở bốn thành phố khác nhau, cho nên chúng ta cần xin điều tra liên kết, để cảnh sát địa phương hỗ trợ!”
“Bối Ni!” Triệu Ngọc bắt đầu phân chia nhiệm vụ: “Em phụ trách chuyện điều tra liên kết, nhớ kĩ, thân phận bây giờ của em không còn là cảnh sát nhỏ ở Tần Sơn nữa. Lúc thông báo cho Cục Cảnh sát địa phương, giọng điệu phải cứng rắn một chút, đồng thời phải cho bọn họ thời hạn, đốc thúc bọn họ mau chóng điều tra rõ sự việc!”
“Dạ!” Mặc dù đây là lần đầu tiên Lý Bối Ni tham gia vào sân khấu lớn như vậy, nhưng cô ấy lại không hề hoảng sợ, lập tức lấy máy tính xách tay của mình, bắt đầu chuẩn bị.
“Lão Trương!” Triệu Ngọc nói với Trương Cảnh Phong: “Nhiệm vụ của anh vẫn là thu thập thông tin, ngoại trừ điều tra kĩ những điểm quan trọng về thông tin của năm người cuối danh sách, tôi còn cần thông tin chi tiết của tất cả mọi người trong danh sách nữa! Cũng giống Bối Ni vậy, tôi đã xin cấp quyền cho anh rồi, nếu như trong quá trình điều tra gặp phải trở ngại thì anh có thể yêu cầu cảnh sát địa phương hỗ trợ điều tra!”
“Biết rồi!” Mặc dù Trương Cảnh Phong đã có nhiều kinh nghiệm, nhưng rõ ràng là còn luống cuống hơn Lý Bối Ni, âm thanh trả lời không được cao lắm.
Triệu Ngọc khẽ mỉm cười, đây đều là phản ứng bình thường. Hắn tin đạo lý vàng thật không sợ lửa, dựa vào bản lĩnh hơn người, chẳng bao lâu nữa Trương Cảnh Phong sẽ có thể thích ứng được.
“Chiêm Binh và Hứa Hải!” Triệu Ngọc quay ra lệnh cho hai đồng nghiệp khác: “Hai người có mạng lưới quan hệ liên quan tới báu vật, cho nên tôi muốn hai người chịu trách nhiệm về việc kho báu. Tôi cần hai người đi thu thập tin tức liên quan tới kho báu động trời đó, dù là thông tin bên phía nhà nước hay là thông tin ngầm thì chỉ cần có liên quan đến kho báu đều phải điều tra thật kĩ!”
“Không thành vấn đề!” Hai người nghiêm túc cúi đầu.
“Còn...” Triệu Ngọc lại nói: “Tôi còn muốn hai người đi điều tra quá khứ của Đào Hương! Xem thử có thể tìm ra thủ trát Hán gian và lai lịch của danh sách mà Đào Hương có được hay không. Tuy các nhân vật trên danh sách có thể có liên quan với kho báu, nhưng trước mắt chúng ta còn không biết rốt cuộc đó là quan hệ như thế nào?”
“Được!” Lưu Chiêm Binh nói: “Vì vụ án trộm đá quý lần trước cũng là do Đào Hương thực hiện, cho nên ở chỗ bọn tôi có khá nhiều tài liệu về Đào Hương, có lẽ có thể sử dụng lại được!”
“Ừm, tổ trưởng Triệu!” Hứa Hải nói: “Còn con gái của Đào Hương thì sao? Tôi cho rằng nếu muốn điều tra rõ quá khứ của Đào Hương thì con gái của ông ta cũng vô cùng quan trọng nhỉ?”
“Đó là chuyện đương nhiên! Chỉ tiếc là...” Triệu Ngọc nghiêng đầu nhìn, không thấy bóng dáng của Thôi Lệ Châu: “Tôi đã hỏi Thôi Lệ Châu rồi, Đào Hương chẳng nói gì với cô ấy cả! Ừm... Con bé này...”
Nói đến đây, lúc này Triệu Ngọc mới nhận ra, đã lâu vậy rồi mà Thôi Lệ Châu vẫn chưa quay về!
Trước đó, hắn đã nói chuyện điện thoại với Thôi Lệ Châu rồi, nhưng mà...
“Tổ... Tổ trưởng Triệu à!” Lúc này, bỗng nhiên Lê Tịnh khe khẽ hỏi một câu: “Xin hỏi, tôi có thể giúp được gì cho anh không? Có chuyện gì, xin anh cứ việc căn dặn tôi là được!”
“Ừm... Chuyện này...” Trong chốc lát, Triệu Ngọc đã quên mất vị tổ trưởng trên danh nghĩa này, vốn chưa từng nghĩ sẽ giao nhiệm vụ gì cho cô ta.
“Vậy đi!” Lê Tịnh nói: “Tôi có rất nhiều bạn bè ở Nhật Bản, có cần tôi đi hỏi thăm một chút không?”
“Ừm...” Triệu Ngọc chưa từng tiếp xúc với công việc quốc tế tương tự, liền chau mày nói: “Hình như... Không cần đâu? Đừng bứt dây động rừng! Nếu để Nhật Bản biết được thì không hay lắm đâu!”
“Ừm...” Lê Tịnh nói một cách yếu ớt: “Tôi có thể nghe ngóng gián tiếp! Chuyện này anh cứ yên tâm, người bạn mà tôi nói ấy cũng không phải là người Nhật đâu!”
À...
Một câu nói của Lê Tịnh liền làm thức tỉnh Triệu Ngọc, người ta là người của phòng đối ngoại của Tổng cục Hình sự, trong tay có rất nhiều cảnh sát và đặc công quốc tế! Người bạn mà cô ta nói chắc không phải là hạng người bình thường.
Cho nên đừng thấy người phụ nữ này có vẻ nhu nhược, nói không chừng cô ta thật sự có thể giúp ích được.
Vừa nghĩ đến đây, Triệu Ngọc phải khâm phục khả năng nhìn xa trông rộng của Sở trưởng Tiêu, người ta sớm đã suy xét đến chuyện này từ lâu rồi.
Nếu như...
Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, nếu có thể điều tra từ bên ngoài cũng coi như là một hướng đi tốt. Vì vậy, hắn liền gật đầu nói với Lê Tịnh: “Được, vậy thì làm phiền tổ trưởng Lê rồi! Nhưng mà tuyệt đối phải giữ bí mật!”
“Vậy thì tốt quá! Anh cứ yên tâm!” Có thể giúp được Triệu Ngọc, dường như Lê Tịnh rất vui vẻ.
Nhưng mà chân mày của Triệu Ngọc lại càng nhăn nhó hơn, bởi vì khu chung cư của Viên Tuấn Thành rất gần với Cục Cảnh sát Phụng Bình, không thể nào trễ vậy rồi mà Thôi Lệ Châu vẫn chưa trở về.
Chẳng lẽ... Cô nhóc này lại nảy ra ý tưởng gì rồi?
Vừa nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội lấy điện thoại di động ra gọi điện hỏi thăm Thôi Lệ Châu.
Không ngờ rằng điện thoại của cô ta đã tắt máy.
Không thể nào?
Tổ điều tra đặc biệt có quy định, nghiêm cấm tắt điện thoại khi đang chấp hành nhiệm vụ
Chuyện này...
Triệu Ngọc vội mở hệ thống định vị trên điện thoại lên, định kiểm tra xem vị trí của Thôi Lệ Châu. Điện thoại di động của nhân viên tổ điều tra đặc biệt đều là loại được chế tạo đặc biệt, mặc dù tắt máy nhưng vẫn có thể định vị được.
Tuy nhiên, sau khi bật hệ thống định vị lên, trong lòng Triệu Ngọc liền cảm thấy căng thẳng.
Không hay rồi!
Tín hiệu của Thôi Lệ Châu, không thấy nữa!!!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vóc dáng cao gầy tựa như người mẫu, làn da mịn màng, mặt mũi xinh đẹp, dù đi tới chỗ nào cũng có thể bảo đảm xác suất hơn tám mươi phần trăm có người quay đầu lại nhìn.
Tuy nhiên, dù vóc dáng đẹp, còn rất lễ phép, nhưng Triệu Ngọc vẫn không có thiện cảm gì với cô ta. Nguyên nhân thứ nhất là vấn đề lập trường về cấp bậc, dù sao người này cũng đã cướp chức tổ trưởng của mình. Thứ hai, nhất cử nhất động của Lê Tịnh hoàn toàn là dáng vẻ của một cô gái yếu đuối, không hề có chút phong độ của nữ cảnh sát.
Trong mắt Triệu Ngọc vị nữ tổ trưởng này càng giống như một tiểu thư được nuông chiều hơn. Làm việc chung với một người như vậy, hắn cảm thấy rất khó chịu.
Trong phòng họp, ngoại trừ Lê Tịnh ra, những tổ viên khác cũng đã đến đông đủ. Không ngờ rằng hai tổ viên hỗ trợ mà Tổng cục Hình sự phái tới đều là người quen của Triệu Ngọc. Một người tên là Lưu Chiêm Binh, một người tên là Hứa Hải, hai người này đều là cấp dưới trước đây của Ô Phương Phương.
Thông qua tìm hiểu, thì ra cấp trên phái hai người này tới cũng là có ý đồ. Lưu Chiêm Binh và Hứa Hải từng theo Ô Phương Phương tham gia vào vụ án mất trộm đá quý, bởi vì yêu cầu điều tra, mà bọn họ biết đến rất nhiều mạng lưới liên quan đến báu vật, cho nên phái hai người này tới giúp đỡ Triệu Ngọc, rõ ràng là rất hợp lý.
So với Lê Tịnh thì hai người này cho Triệu Ngọc cảm giác thân thiện hơn. Qua vụ án lớn ở huyện Cao Lan lần trước, Triệu Ngọc cũng coi như gián tiếp rửa oan giúp Ô Phương Phương. Hai người này vẫn luôn tỏ lòng biết ơn với Triệu Ngọc, cho nên khi làm việc bọn họ sẽ càng dốc sức hơn.
Ngoài ra, nhân viên mà Triệu Ngọc tự chọn lựa cũng đã đến đông đủ. Trên thực tế, cấp trên chỉ cho hắn chọn ra hai người, cho nên hắn đành phải chọn Trương Cảnh Phong và Lý Bối Ni.
Trương Cảnh Phong có thể giúp hắn tìm người, còn Lý Bối Ni thì có thể phụ trách công việc giấy tờ. Hai người này đều là người thân thiết với hắn nhất, chắc chắn sẽ giúp công việc của hắn được thuận buồm xuôi gió.
Như vậy, trong lòng Triệu Ngọc cũng coi như cân bằng. Xem ra, Sở trưởng Tiêu đối xử với mình cũng không tệ, tổ điều tra đặc biệt mới thành lập vẫn dựa trên cơ sở lấy Triệu Ngọc làm trung tâm, còn tổ trưởng Lê Tịnh đó rõ ràng là đang trong vị trí khá lúng túng, toàn bộ quyền lợi đều bị Triệu Ngọc lấy hết.
Cho dù là tên tuổi hay là lai lịch thì dường như cô ta chỉ là vật trưng bày mà thôi.
“Lần đầu gặp mặt, mong mọi người giúp đỡ!” Nhưng mà, dường như tâm trạng của Lê Tịnh không bị ảnh hưởng chút nào. Còn nhiệt tình niềm nở giới thiệu bản thân.
Mọi người đều biết rõ về tổ trưởng trên danh nghĩa này, cho nên tất cả đều tỏ ra rất thân thiện.
Thì ra, Lê Tịnh vẫn luôn làm việc tại văn phòng của phòng đối ngoại, thường trú ở khu vực Nhật và Hàn. Nhiệm vụ ngày thường của cô ta chủ yếu là phối hợp với chính phủ nơi đó, cùng Tổng cục Hình sự triển khai truy nã tội phạm ở nước ngoài và điều tra các vụ án liên quan đến công dân nước ta.
Nói cách khác, cô ta chẳng có chút kinh nghiệm nào. Lần này để cô ta đến làm tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt đơn giản chỉ là hình thức. Nhưng mà theo ý của Sở trưởng Tiêu thì vẫn mong thân phận đặc biệt của Lê Tịnh có thể giúp đỡ Triệu Ngọc về công việc trên phương diện ngoại giao.
Lúc này, cảnh sát Phụng Bình còn đang chuẩn bị phòng làm việc riêng cho tổ điều tra đặc biệt, cho nên mọi người chỉ có thể tạm thời phân chia công việc trong phòng họp.
Thông qua phần giới thiệu ngắn gọn, Triệu Ngọc bắt đầu giải thích vụ án cho mọi người. Trước tiên, hắn giải thích sơ về chuyện có liên quan đến bút ký của Đào Hương, thủ trát Hán gian và chuyện danh sách, sau đó lại trình bày tiến triển mới nhất liên quan tới vụ án này.
“Với tình hình hiện tại mà nói,” Triệu Ngọc nói với mọi người: “Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta chính là xác nhận bốn người chết khác trong danh sách có phải cũng chết vì mưu sát giống như Viên Tuấn Thành hay không? Bốn người này sinh sống ở bốn thành phố khác nhau, cho nên chúng ta cần xin điều tra liên kết, để cảnh sát địa phương hỗ trợ!”
“Bối Ni!” Triệu Ngọc bắt đầu phân chia nhiệm vụ: “Em phụ trách chuyện điều tra liên kết, nhớ kĩ, thân phận bây giờ của em không còn là cảnh sát nhỏ ở Tần Sơn nữa. Lúc thông báo cho Cục Cảnh sát địa phương, giọng điệu phải cứng rắn một chút, đồng thời phải cho bọn họ thời hạn, đốc thúc bọn họ mau chóng điều tra rõ sự việc!”
“Dạ!” Mặc dù đây là lần đầu tiên Lý Bối Ni tham gia vào sân khấu lớn như vậy, nhưng cô ấy lại không hề hoảng sợ, lập tức lấy máy tính xách tay của mình, bắt đầu chuẩn bị.
“Lão Trương!” Triệu Ngọc nói với Trương Cảnh Phong: “Nhiệm vụ của anh vẫn là thu thập thông tin, ngoại trừ điều tra kĩ những điểm quan trọng về thông tin của năm người cuối danh sách, tôi còn cần thông tin chi tiết của tất cả mọi người trong danh sách nữa! Cũng giống Bối Ni vậy, tôi đã xin cấp quyền cho anh rồi, nếu như trong quá trình điều tra gặp phải trở ngại thì anh có thể yêu cầu cảnh sát địa phương hỗ trợ điều tra!”
“Biết rồi!” Mặc dù Trương Cảnh Phong đã có nhiều kinh nghiệm, nhưng rõ ràng là còn luống cuống hơn Lý Bối Ni, âm thanh trả lời không được cao lắm.
Triệu Ngọc khẽ mỉm cười, đây đều là phản ứng bình thường. Hắn tin đạo lý vàng thật không sợ lửa, dựa vào bản lĩnh hơn người, chẳng bao lâu nữa Trương Cảnh Phong sẽ có thể thích ứng được.
“Chiêm Binh và Hứa Hải!” Triệu Ngọc quay ra lệnh cho hai đồng nghiệp khác: “Hai người có mạng lưới quan hệ liên quan tới báu vật, cho nên tôi muốn hai người chịu trách nhiệm về việc kho báu. Tôi cần hai người đi thu thập tin tức liên quan tới kho báu động trời đó, dù là thông tin bên phía nhà nước hay là thông tin ngầm thì chỉ cần có liên quan đến kho báu đều phải điều tra thật kĩ!”
“Không thành vấn đề!” Hai người nghiêm túc cúi đầu.
“Còn...” Triệu Ngọc lại nói: “Tôi còn muốn hai người đi điều tra quá khứ của Đào Hương! Xem thử có thể tìm ra thủ trát Hán gian và lai lịch của danh sách mà Đào Hương có được hay không. Tuy các nhân vật trên danh sách có thể có liên quan với kho báu, nhưng trước mắt chúng ta còn không biết rốt cuộc đó là quan hệ như thế nào?”
“Được!” Lưu Chiêm Binh nói: “Vì vụ án trộm đá quý lần trước cũng là do Đào Hương thực hiện, cho nên ở chỗ bọn tôi có khá nhiều tài liệu về Đào Hương, có lẽ có thể sử dụng lại được!”
“Ừm, tổ trưởng Triệu!” Hứa Hải nói: “Còn con gái của Đào Hương thì sao? Tôi cho rằng nếu muốn điều tra rõ quá khứ của Đào Hương thì con gái của ông ta cũng vô cùng quan trọng nhỉ?”
“Đó là chuyện đương nhiên! Chỉ tiếc là...” Triệu Ngọc nghiêng đầu nhìn, không thấy bóng dáng của Thôi Lệ Châu: “Tôi đã hỏi Thôi Lệ Châu rồi, Đào Hương chẳng nói gì với cô ấy cả! Ừm... Con bé này...”
Nói đến đây, lúc này Triệu Ngọc mới nhận ra, đã lâu vậy rồi mà Thôi Lệ Châu vẫn chưa quay về!
Trước đó, hắn đã nói chuyện điện thoại với Thôi Lệ Châu rồi, nhưng mà...
“Tổ... Tổ trưởng Triệu à!” Lúc này, bỗng nhiên Lê Tịnh khe khẽ hỏi một câu: “Xin hỏi, tôi có thể giúp được gì cho anh không? Có chuyện gì, xin anh cứ việc căn dặn tôi là được!”
“Ừm... Chuyện này...” Trong chốc lát, Triệu Ngọc đã quên mất vị tổ trưởng trên danh nghĩa này, vốn chưa từng nghĩ sẽ giao nhiệm vụ gì cho cô ta.
“Vậy đi!” Lê Tịnh nói: “Tôi có rất nhiều bạn bè ở Nhật Bản, có cần tôi đi hỏi thăm một chút không?”
“Ừm...” Triệu Ngọc chưa từng tiếp xúc với công việc quốc tế tương tự, liền chau mày nói: “Hình như... Không cần đâu? Đừng bứt dây động rừng! Nếu để Nhật Bản biết được thì không hay lắm đâu!”
“Ừm...” Lê Tịnh nói một cách yếu ớt: “Tôi có thể nghe ngóng gián tiếp! Chuyện này anh cứ yên tâm, người bạn mà tôi nói ấy cũng không phải là người Nhật đâu!”
À...
Một câu nói của Lê Tịnh liền làm thức tỉnh Triệu Ngọc, người ta là người của phòng đối ngoại của Tổng cục Hình sự, trong tay có rất nhiều cảnh sát và đặc công quốc tế! Người bạn mà cô ta nói chắc không phải là hạng người bình thường.
Cho nên đừng thấy người phụ nữ này có vẻ nhu nhược, nói không chừng cô ta thật sự có thể giúp ích được.
Vừa nghĩ đến đây, Triệu Ngọc phải khâm phục khả năng nhìn xa trông rộng của Sở trưởng Tiêu, người ta sớm đã suy xét đến chuyện này từ lâu rồi.
Nếu như...
Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, nếu có thể điều tra từ bên ngoài cũng coi như là một hướng đi tốt. Vì vậy, hắn liền gật đầu nói với Lê Tịnh: “Được, vậy thì làm phiền tổ trưởng Lê rồi! Nhưng mà tuyệt đối phải giữ bí mật!”
“Vậy thì tốt quá! Anh cứ yên tâm!” Có thể giúp được Triệu Ngọc, dường như Lê Tịnh rất vui vẻ.
Nhưng mà chân mày của Triệu Ngọc lại càng nhăn nhó hơn, bởi vì khu chung cư của Viên Tuấn Thành rất gần với Cục Cảnh sát Phụng Bình, không thể nào trễ vậy rồi mà Thôi Lệ Châu vẫn chưa trở về.
Chẳng lẽ... Cô nhóc này lại nảy ra ý tưởng gì rồi?
Vừa nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội lấy điện thoại di động ra gọi điện hỏi thăm Thôi Lệ Châu.
Không ngờ rằng điện thoại của cô ta đã tắt máy.
Không thể nào?
Tổ điều tra đặc biệt có quy định, nghiêm cấm tắt điện thoại khi đang chấp hành nhiệm vụ
Chuyện này...
Triệu Ngọc vội mở hệ thống định vị trên điện thoại lên, định kiểm tra xem vị trí của Thôi Lệ Châu. Điện thoại di động của nhân viên tổ điều tra đặc biệt đều là loại được chế tạo đặc biệt, mặc dù tắt máy nhưng vẫn có thể định vị được.
Tuy nhiên, sau khi bật hệ thống định vị lên, trong lòng Triệu Ngọc liền cảm thấy căng thẳng.
Không hay rồi!
Tín hiệu của Thôi Lệ Châu, không thấy nữa!!!