Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-114.txt
Chương 114: ĐỂ LỠ KỲ NGỘ VỚI PHỤ NỮ
Mặc dù nhận được tin tức về nghi phạm Dương Văn Đào nhưng cũng không có nghĩa là chuyến đi lần này, chắc chắn bọn họ có thể bắt được gã ta.
Vì tin tức này chỉ là do một người dân sống gần hồ chứa nước báo đến. Người này báo cho cảnh sát địa2phương rằng vào buổi tối hai ngày trước, ông ta đã gặp một người đàn ông lạ mặt ở khu vực gần hồ chứa nước. Người ấy đi ngang qua ven hồ, dáng vẻ rất vội vàng, ông ta thấy vậy liền tiến đến hỏi, nào ngờ nói chẳng được mấy câu thì xảy ra8xung đột, cuối cùng người đàn ông lạ mặt đó bỏ đi về phía Tây của hồ.
Về sau, khi nhìn thấy lệnh truy nã, ông ta mới phát hiện người đàn ông hôm đó trông rất giống Dương Văn Đào trong lệnh truy nã.
Trước mắt chưa nói tới việc tin tức đó chính xác hay6không, người đó có phải Văn Đào hay không, mà cứ cho là đúng thì cũng đã qua hai ngày rồi, rất có thể gã ta đã rời khỏi khu vực hồ chứa nước.
Chính vì thế, trên đường đến hồ chứa nước Tần Sơn, Bành Hân đã nhanh chóng thay đổi kế hoạch của nhóm3điều tra viên.
Một mặt chị ta liên lạc với cảnh sát địa phương, bảo bọn họ điều tra camera trên các tuyến đường, tìm kiếm dấu vết của kẻ tình nghi. Mặt khác phân công các tổ viên thành các nhóm, đi đến các thôn làng xung quanh khu vực hồ chứa nước để tiến5hành tìm kiếm.
Tính luôn Triệu Ngọc là được 10 người, 5 xe, vừa hay hai người một nhóm.
Triệu Ngọc và Lưu Học Sơn là một nhóm, được phân tới tìm kiếm ở phía Nam của hồ. Trong vùng này tổng cộng có ba thị trấn nhỏ, hai mươi mấy ngôi làng, lượng công việc phải làm thật sự không hề ít.
Sau khi cả tổ chia nhau ra đi về các hướng, Triệu Ngọc và Lưu Học Sơn lái xe chạy về hướng Nam.
Trên đường đi Lưu Học Sơn liên tục cằn nhằn, có vẻ như không hài lòng lắm đối với sự chỉ huy của Bành Hân.
Đầu tiên anh ta nói ở các trấn đều có cục cảnh sát, ở các thôn cũng có cảnh sát trực ban, việc tìm kiếm giao cho họ là được rồi, hà cớ gì lại bắt các điều tra viên của Đội Trọng án đích thân làm việc này chứ?
Hơn nữa, các nhân chứng nói Dương Văn Đào đi về phía Tây, vậy thì tại sao lại sắp xếp họ đi về phía Nam, chi bằng tập trung lực lượng tìm kiếm ở phía Tây có phải tốt hơn không!
Tiếp theo anh ta lại lo lắng về độ chính xác của tin tức, lỡ như người dân đó nhận diện sai, chẳng phải là bọn họ đang lãng phí thời gian và công sức hay sao?
Hơn nữa Tần Sơn lớn như thế, nếu như Dương Văn Đào trốn sâu vào trong núi, thì bọn họ biết kiếm ở đâu đây?
Nghe những câu nói tiêu cực của Lưu Học Sơn, Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy hơi phản cảm. Nhớ lại lúc cả đội xuất phát, tên này đã hô hào son sắt, trông nhiệt huyết nhất đội, nói hay như đài! Vậy mà vừa chớp mắt một cái đã bắt đầu lười nhác, tiêu cực, trách móc Bành Hân.
Triệu Ngọc biết Lưu Học Sơn là đội viên lâu năm trong đội, là người lớn tuổi nhất, trong lòng anh ta luôn không phục việc Bành Hân được nhận chức tạm thời.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, Lưu Học Sơn vốn không có năng lực, thiếu quyết đoán, hậu thuẫn cũng không, thì làm sao cấp trên có thể cất nhắc anh ta được chứ?
Trước kia lúc còn lăn lộn trong giang hồ, Triệu Ngọc ghét nhất là loại người lập trường không kiên định, rồi đi khắp nơi tuyên truyền tư tưởng tiêu cực. Loại người này trăm kẻ như một, đều vô dụng, không đáng tin.
Vì thế, Triệu Ngọc chẳng thèm để ý tới anh ta nữa, cúi đầu ngủ một giấc.
Theo lí mà nói, Triệu Ngọc là người mới, việc lái xe phải do hắn làm mới đúng. Nhưng Lưu Học Sơn đã biết đến sự ngang ngược và tàn bạo của Triệu Ngọc, nên khi thấy hắn ngồi luôn vào ghế sau thì anh ta tự động biết mình phải lái xe rồi.
Triệu Ngọc đã thức trắng một đêm, thật sự đã quá mệt mỏi, vậy nên dù đường đi rất chòng chành nhưng hắn vẫn ngủ ngon lành. Đợi đến lúc hắn tỉnh lại, xe đã chạy đến địa điểm đầu tiên.
Nơi này là Ngọc Lang Điếm, cách hồ chứa nước Tần Sơn khoảng hơn hai mươi cây số, là một trấn nhỏ giữa vùng núi non thuộc huyện Mặc Dương, thành phố Tần Sơn.
Sau khi đến nơi, theo thường lệ, đầu tiên Lưu Học Sơn và Triệu Ngọc đi tới đồn cảnh sát địa phương để tìm hiểu thông tin sơ bộ trước. Cảnh sát địa phương đã nhận được tin báo từ sớm nên đã bắt đầu lục soát và điều tra trong toàn bộ trấn nhỏ, nếu có bất kì tin tức thì họ sẽ báo ngay cho nhóm Triệu Ngọc.
Sau khi trao đổi xong thì cũng đã đến buổi trưa, hai người bọn họ vào một quán ăn nhỏ trong trấn, ăn qua loa vài thứ.
Trong lúc ăn cơm, Lưu Học Sơn vẫn phàn nàn, oán trách này nọ, làm cho Triệu Ngọc càng chán nghét hơn.
Cùng lúc đó, hệ thống Kỳ Ngộ gửi tin thông báo đến. Hệ thống báo cho Triệu Ngọc biết kỳ ngộ hôm nay đã kết thúc, độ hoàn thành là 42%, tức là hắn chẳng nhận được gì cả.
Việc này làm cho Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Tại sao? Sao hôm nay hệ thống kết thúc nhanh thế, mà độ hoàn thành còn thấp như vậy nữa?
Hắn còn tưởng rằng, “kỳ ngộ” ngày hôm nay chưa xuất hiện chứ!
Sao giờ lại đột nhiên kết thúc vậy?
Nghĩ tới đây, hắn vội vàng chạy tới xe, xem lại ghi chép của mình.
Quẻ Khảm Chấn!
Quẻ Khảm Chấn?
“Khảm” đại diện cho phụ nữ… Phụ nữ?
Triệu Ngọc hồi tưởng lại, ngày hôm nay người phụ nữ gặp hắn nhiều nhất chẳng phải ai khác ngoài cô nàng Miêu Anh kia! Có nhầm không vậy, phụ nữ là ám chỉ cô ta á?
Triệu Ngọc nghiền ngẫm một lúc, lại nhanh chóng nghĩ tới một khả năng khác!
Trời ạ, Loan Tiêu Tiêu, Cục phó Loan cũng là phụ nữ mà!
Hôm nay bà ấy muốn gặp mình, lẽ nào… người phụ nữ mà hệ thống nhắc tới hôm nay là bà ấy?
Kết quả là do hắn quyết định ra ngoài hành động với cả đội, do vậy bỏ lỡ cuộc “kỳ ngộ” với bà ấy?
Thế nên độ hoàn thành mới thấp như vậy...
Vậy thì...
Quẻ “Chấn” thì sao?
Quẻ “Chấn” đại diện cho cái gì?
Cùng lúc đó, dường như Triệu Ngọc đã nghĩ ra được điều gì, lập tức vội vàng xem lại ghi chép, cuối cùng cũng có phát hiện mới.
Thì ra, quẻ Chấn xuất hiện trong hệ thống không nhiều, trong ghi chú chỉ có ba lần mà thôi. Lần xuất hiện sớm nhất là sau khi phá được vụ án chặt tay, chính là hôm Triệu Ngọc đánh tên côn đồ Tóc Vàng.
Tiếp theo là lần “sấm rền trong nước” ở đợt huấn luyện cảnh sát, cũng chính là hôm hắn và Miêu Anh đại chiến.
Cuối cùng quẻ Chấn xuất hiện gần đây nhất, là hôm Lưu Trường Hổ tuyên bố điều hắn qua tổ điều tra những vụ án lâu năm chưa được phá.
Triệu Ngọc dùng bút vẽ thành sơ đồ, hắn cảm thấy lần “sấm rền trong nước” kia không tính, bởi vì đã bị Miêu Anh quấy rối. Như vậy... cái hôm đánh Tóc Vàng và việc hắn bị điều qua tổ điều tra án lâu năm chưa phá, có liên hệ gì với nhau kia chứ?
Tuy rằng không chắc chắn lắm, nhưng theo trực giác, Triệu Ngọc bỗng nghĩ tới hai chữ --- địa vị!
Cái hôm đánh Tóc Vàng cũng là lúc hắn phá được vụ án chặt tay, đúng là đã tạo dựng nên địa vị trong Đội Trọng án.
Còn về việc Lưu Trường Hổ điều hắn sang tổ điều tra án lâu năm chưa phá, ngoài mặt là về công việc, nhưng trên thực tế thì địa vị của hắn cũng có sự thay đổi!
Không lẽ…
Quẻ Chấn đại diện cho địa vị?
Nếu thực như vậy, việc hắn đấu một trận lớn với Miêu Anh lúc trước cũng đồng thời tạo dựng uy tín của mình với các đồng đội nam. Tính ra thì nó cũng là một dạng thay đổi địa vị. Chẳng lẽ “sấm rền trong nước” là ám chỉ trận đại chiến của hắn và Miêu Anh?
Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc ghi lại những điều mình đã suy ra, đợi sau này gặp quẻ Chấn tiếp theo, thì sẽ tìm hiểu rõ hơn về nó.
Ây da!
Trong quá trình ghi chép, Triệu Ngọc đột nhiên nghĩ tới một sự việc, nếu như quẻ Chấn quả thật đại diện cho địa vị, vậy hôm nay mở được nó, có phải cũng là ám chỉ như thế không?
Hôm nay Cục phó Loan gọi hắn đến có phải có liên quan đến sự thay đổi địa vị hay không? Chính vì hắn không đi, cho nên hệ thống Kỳ Ngộ mới kết thúc sớm như thế?
Bà nội nhà nó!
Triệu Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy đúng, nếu như hôm nay mình tới văn phòng của Cục phó Loan, nói không chừng có thể rời khỏi tổ điều tra những vụ án lâu năm chưa phá, có khả năng bản thân mình đã bỏ qua một cơ hội tốt rồi.
Haiz.....
Triệu Ngọc cảm thấy hơi tiếc nuối, nếu như sớm hiểu rõ chuyện này thì tốt biết bao! Hắn đâu có ngờ vụ án truy bắt Dương Văn Đào lại khó nhằn như thế. Nếu sớm biết vậy, hắn đã chọn đi tới văn phòng Cục phó Loan rồi, sau đó mới đi giúp phá án cũng không muộn!
Có điều, ngẫm nghĩ một lúc hắn lại cảm thấy thoải mái.
Bởi vì hắn đã phá được vụ án thảm sát, báo cáo không sớm thì muộn cũng phải làm, mà văn phòng của lãnh đạo thì trước sau gì cũng phải tới! Tuy rằng đã bỏ qua kỳ ngộ lần này, nhưng về sau có lẽ sẽ có nhiều kỳ ngộ hơn đang đợi hắn!
Hơn nữa, việc tham gia cuộc truy bắt tội phạm trước mắt cũng không phải là lựa chọn sai. Lỡ như... cái tên Dương Văn Đào kia không cẩn thận bị hắn tóm được... thì kết quả... kết quả sẽ như thế nào nhỉ?!
Mặc dù nhận được tin tức về nghi phạm Dương Văn Đào nhưng cũng không có nghĩa là chuyến đi lần này, chắc chắn bọn họ có thể bắt được gã ta.
Vì tin tức này chỉ là do một người dân sống gần hồ chứa nước báo đến. Người này báo cho cảnh sát địa2phương rằng vào buổi tối hai ngày trước, ông ta đã gặp một người đàn ông lạ mặt ở khu vực gần hồ chứa nước. Người ấy đi ngang qua ven hồ, dáng vẻ rất vội vàng, ông ta thấy vậy liền tiến đến hỏi, nào ngờ nói chẳng được mấy câu thì xảy ra8xung đột, cuối cùng người đàn ông lạ mặt đó bỏ đi về phía Tây của hồ.
Về sau, khi nhìn thấy lệnh truy nã, ông ta mới phát hiện người đàn ông hôm đó trông rất giống Dương Văn Đào trong lệnh truy nã.
Trước mắt chưa nói tới việc tin tức đó chính xác hay6không, người đó có phải Văn Đào hay không, mà cứ cho là đúng thì cũng đã qua hai ngày rồi, rất có thể gã ta đã rời khỏi khu vực hồ chứa nước.
Chính vì thế, trên đường đến hồ chứa nước Tần Sơn, Bành Hân đã nhanh chóng thay đổi kế hoạch của nhóm3điều tra viên.
Một mặt chị ta liên lạc với cảnh sát địa phương, bảo bọn họ điều tra camera trên các tuyến đường, tìm kiếm dấu vết của kẻ tình nghi. Mặt khác phân công các tổ viên thành các nhóm, đi đến các thôn làng xung quanh khu vực hồ chứa nước để tiến5hành tìm kiếm.
Tính luôn Triệu Ngọc là được 10 người, 5 xe, vừa hay hai người một nhóm.
Triệu Ngọc và Lưu Học Sơn là một nhóm, được phân tới tìm kiếm ở phía Nam của hồ. Trong vùng này tổng cộng có ba thị trấn nhỏ, hai mươi mấy ngôi làng, lượng công việc phải làm thật sự không hề ít.
Sau khi cả tổ chia nhau ra đi về các hướng, Triệu Ngọc và Lưu Học Sơn lái xe chạy về hướng Nam.
Trên đường đi Lưu Học Sơn liên tục cằn nhằn, có vẻ như không hài lòng lắm đối với sự chỉ huy của Bành Hân.
Đầu tiên anh ta nói ở các trấn đều có cục cảnh sát, ở các thôn cũng có cảnh sát trực ban, việc tìm kiếm giao cho họ là được rồi, hà cớ gì lại bắt các điều tra viên của Đội Trọng án đích thân làm việc này chứ?
Hơn nữa, các nhân chứng nói Dương Văn Đào đi về phía Tây, vậy thì tại sao lại sắp xếp họ đi về phía Nam, chi bằng tập trung lực lượng tìm kiếm ở phía Tây có phải tốt hơn không!
Tiếp theo anh ta lại lo lắng về độ chính xác của tin tức, lỡ như người dân đó nhận diện sai, chẳng phải là bọn họ đang lãng phí thời gian và công sức hay sao?
Hơn nữa Tần Sơn lớn như thế, nếu như Dương Văn Đào trốn sâu vào trong núi, thì bọn họ biết kiếm ở đâu đây?
Nghe những câu nói tiêu cực của Lưu Học Sơn, Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy hơi phản cảm. Nhớ lại lúc cả đội xuất phát, tên này đã hô hào son sắt, trông nhiệt huyết nhất đội, nói hay như đài! Vậy mà vừa chớp mắt một cái đã bắt đầu lười nhác, tiêu cực, trách móc Bành Hân.
Triệu Ngọc biết Lưu Học Sơn là đội viên lâu năm trong đội, là người lớn tuổi nhất, trong lòng anh ta luôn không phục việc Bành Hân được nhận chức tạm thời.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, Lưu Học Sơn vốn không có năng lực, thiếu quyết đoán, hậu thuẫn cũng không, thì làm sao cấp trên có thể cất nhắc anh ta được chứ?
Trước kia lúc còn lăn lộn trong giang hồ, Triệu Ngọc ghét nhất là loại người lập trường không kiên định, rồi đi khắp nơi tuyên truyền tư tưởng tiêu cực. Loại người này trăm kẻ như một, đều vô dụng, không đáng tin.
Vì thế, Triệu Ngọc chẳng thèm để ý tới anh ta nữa, cúi đầu ngủ một giấc.
Theo lí mà nói, Triệu Ngọc là người mới, việc lái xe phải do hắn làm mới đúng. Nhưng Lưu Học Sơn đã biết đến sự ngang ngược và tàn bạo của Triệu Ngọc, nên khi thấy hắn ngồi luôn vào ghế sau thì anh ta tự động biết mình phải lái xe rồi.
Triệu Ngọc đã thức trắng một đêm, thật sự đã quá mệt mỏi, vậy nên dù đường đi rất chòng chành nhưng hắn vẫn ngủ ngon lành. Đợi đến lúc hắn tỉnh lại, xe đã chạy đến địa điểm đầu tiên.
Nơi này là Ngọc Lang Điếm, cách hồ chứa nước Tần Sơn khoảng hơn hai mươi cây số, là một trấn nhỏ giữa vùng núi non thuộc huyện Mặc Dương, thành phố Tần Sơn.
Sau khi đến nơi, theo thường lệ, đầu tiên Lưu Học Sơn và Triệu Ngọc đi tới đồn cảnh sát địa phương để tìm hiểu thông tin sơ bộ trước. Cảnh sát địa phương đã nhận được tin báo từ sớm nên đã bắt đầu lục soát và điều tra trong toàn bộ trấn nhỏ, nếu có bất kì tin tức thì họ sẽ báo ngay cho nhóm Triệu Ngọc.
Sau khi trao đổi xong thì cũng đã đến buổi trưa, hai người bọn họ vào một quán ăn nhỏ trong trấn, ăn qua loa vài thứ.
Trong lúc ăn cơm, Lưu Học Sơn vẫn phàn nàn, oán trách này nọ, làm cho Triệu Ngọc càng chán nghét hơn.
Cùng lúc đó, hệ thống Kỳ Ngộ gửi tin thông báo đến. Hệ thống báo cho Triệu Ngọc biết kỳ ngộ hôm nay đã kết thúc, độ hoàn thành là 42%, tức là hắn chẳng nhận được gì cả.
Việc này làm cho Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Tại sao? Sao hôm nay hệ thống kết thúc nhanh thế, mà độ hoàn thành còn thấp như vậy nữa?
Hắn còn tưởng rằng, “kỳ ngộ” ngày hôm nay chưa xuất hiện chứ!
Sao giờ lại đột nhiên kết thúc vậy?
Nghĩ tới đây, hắn vội vàng chạy tới xe, xem lại ghi chép của mình.
Quẻ Khảm Chấn!
Quẻ Khảm Chấn?
“Khảm” đại diện cho phụ nữ… Phụ nữ?
Triệu Ngọc hồi tưởng lại, ngày hôm nay người phụ nữ gặp hắn nhiều nhất chẳng phải ai khác ngoài cô nàng Miêu Anh kia! Có nhầm không vậy, phụ nữ là ám chỉ cô ta á?
Triệu Ngọc nghiền ngẫm một lúc, lại nhanh chóng nghĩ tới một khả năng khác!
Trời ạ, Loan Tiêu Tiêu, Cục phó Loan cũng là phụ nữ mà!
Hôm nay bà ấy muốn gặp mình, lẽ nào… người phụ nữ mà hệ thống nhắc tới hôm nay là bà ấy?
Kết quả là do hắn quyết định ra ngoài hành động với cả đội, do vậy bỏ lỡ cuộc “kỳ ngộ” với bà ấy?
Thế nên độ hoàn thành mới thấp như vậy...
Vậy thì...
Quẻ “Chấn” thì sao?
Quẻ “Chấn” đại diện cho cái gì?
Cùng lúc đó, dường như Triệu Ngọc đã nghĩ ra được điều gì, lập tức vội vàng xem lại ghi chép, cuối cùng cũng có phát hiện mới.
Thì ra, quẻ Chấn xuất hiện trong hệ thống không nhiều, trong ghi chú chỉ có ba lần mà thôi. Lần xuất hiện sớm nhất là sau khi phá được vụ án chặt tay, chính là hôm Triệu Ngọc đánh tên côn đồ Tóc Vàng.
Tiếp theo là lần “sấm rền trong nước” ở đợt huấn luyện cảnh sát, cũng chính là hôm hắn và Miêu Anh đại chiến.
Cuối cùng quẻ Chấn xuất hiện gần đây nhất, là hôm Lưu Trường Hổ tuyên bố điều hắn qua tổ điều tra những vụ án lâu năm chưa được phá.
Triệu Ngọc dùng bút vẽ thành sơ đồ, hắn cảm thấy lần “sấm rền trong nước” kia không tính, bởi vì đã bị Miêu Anh quấy rối. Như vậy... cái hôm đánh Tóc Vàng và việc hắn bị điều qua tổ điều tra án lâu năm chưa phá, có liên hệ gì với nhau kia chứ?
Tuy rằng không chắc chắn lắm, nhưng theo trực giác, Triệu Ngọc bỗng nghĩ tới hai chữ --- địa vị!
Cái hôm đánh Tóc Vàng cũng là lúc hắn phá được vụ án chặt tay, đúng là đã tạo dựng nên địa vị trong Đội Trọng án.
Còn về việc Lưu Trường Hổ điều hắn sang tổ điều tra án lâu năm chưa phá, ngoài mặt là về công việc, nhưng trên thực tế thì địa vị của hắn cũng có sự thay đổi!
Không lẽ…
Quẻ Chấn đại diện cho địa vị?
Nếu thực như vậy, việc hắn đấu một trận lớn với Miêu Anh lúc trước cũng đồng thời tạo dựng uy tín của mình với các đồng đội nam. Tính ra thì nó cũng là một dạng thay đổi địa vị. Chẳng lẽ “sấm rền trong nước” là ám chỉ trận đại chiến của hắn và Miêu Anh?
Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc ghi lại những điều mình đã suy ra, đợi sau này gặp quẻ Chấn tiếp theo, thì sẽ tìm hiểu rõ hơn về nó.
Ây da!
Trong quá trình ghi chép, Triệu Ngọc đột nhiên nghĩ tới một sự việc, nếu như quẻ Chấn quả thật đại diện cho địa vị, vậy hôm nay mở được nó, có phải cũng là ám chỉ như thế không?
Hôm nay Cục phó Loan gọi hắn đến có phải có liên quan đến sự thay đổi địa vị hay không? Chính vì hắn không đi, cho nên hệ thống Kỳ Ngộ mới kết thúc sớm như thế?
Bà nội nhà nó!
Triệu Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy đúng, nếu như hôm nay mình tới văn phòng của Cục phó Loan, nói không chừng có thể rời khỏi tổ điều tra những vụ án lâu năm chưa phá, có khả năng bản thân mình đã bỏ qua một cơ hội tốt rồi.
Haiz.....
Triệu Ngọc cảm thấy hơi tiếc nuối, nếu như sớm hiểu rõ chuyện này thì tốt biết bao! Hắn đâu có ngờ vụ án truy bắt Dương Văn Đào lại khó nhằn như thế. Nếu sớm biết vậy, hắn đã chọn đi tới văn phòng Cục phó Loan rồi, sau đó mới đi giúp phá án cũng không muộn!
Có điều, ngẫm nghĩ một lúc hắn lại cảm thấy thoải mái.
Bởi vì hắn đã phá được vụ án thảm sát, báo cáo không sớm thì muộn cũng phải làm, mà văn phòng của lãnh đạo thì trước sau gì cũng phải tới! Tuy rằng đã bỏ qua kỳ ngộ lần này, nhưng về sau có lẽ sẽ có nhiều kỳ ngộ hơn đang đợi hắn!
Hơn nữa, việc tham gia cuộc truy bắt tội phạm trước mắt cũng không phải là lựa chọn sai. Lỡ như... cái tên Dương Văn Đào kia không cẩn thận bị hắn tóm được... thì kết quả... kết quả sẽ như thế nào nhỉ?!