Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1161
Chương 1161: Dự báo từ trước
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
23tháng Chạp Âm lịch, còn chưa tới hai ngày nữa là tới ngày thả Hàn Khoan rồi.
Cục Cảnh sát Bắc Thiên, phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt, Triệu Ngọc nhắm nghiền hai mắt, kiểm tra hệ thống Kỳ Ngộ trong đầu. Tiếc là, trong quẻ văn mà hôm nay mở được vẫn không có bóng dáng của quẻ “Cấn”, chỉ là một quẻ “Tốn Ly” thông thường mà thôi.
Mặc dù vụ án không có tiến triển, nhưng quẻ văn mà hệ thống mở ra thì vẫn chính xác và linh nghiệm như thường lệ. Triệu Ngọc vừa ngáp một cái thì điện thoại di động của hắn đã vang lên. Nhìn màn hình hiển thị, là mẹ hắn gọi tới.
Triệu Ngọc biết, mục đích mà mẹ hắn gọi điện thoại cho hắn đơn giản chỉ có một việc, chính là hỏi hắn rốt cuộc ngày mấy về nhà ăn Tết?
Thế nhưng, sao mà Triệu Ngọc có thể nói chính xác ngày tháng được chứ? Hơn nữa, cứ dựa vào tình huống trước mắt thì chuyện có thể về nhà ăn Tết hay không vẫn còn là một ẩn số.
Cho nên, hắn cầm điện thoại, do dự một hồi lâu vẫn không dám nghe.
“Ngọc à...” Lúc này, nữ thần Miêu Anh nhìn thấu tâm tư của Triệu Ngọc, vội đi tới trước mặt hắn, ân cần nói: “Sao không nghe chứ? Sợ dì nói dông dài với anh hả? Tuy vụ án quan trọng, nhưng người nhà vĩnh viễn quan trọng hơn mà! Anh vẫn nên... mau gọi lại đi, đừng để dì sốt ruột!”
“Sao lại dì hả?” Triệu Ngọc cong môi cười: “Không phải em nên gọi là mẹ chồng sao? Gọi mẹ cũng được mà! Đúng rồi, chuyện em ăn Tết...”
“Đúng vậy, em bảo anh trả lời điện thoại chính là có ý này.” Mặt Miêu Anh hơi đỏ lên: “Cha mẹ em lại đi làm nhiệm vụ rồi, năm nay em... dù sao cũng phải có một nơi để ăn Tết chứ?”
“Ừm... Đúng nhỉ?” Khuôn mặt Triệu Ngọc phút chốc liền lộ ra vẻ vui mừng, hắn vội ôm lấy eo thon của Miêu Anh mà nói: “Hì hì, thế thì tốt quá rồi! Còn có chuyện gì hạnh phúc hơn chuyện mang nàng dâu về nhà ăn Tết chứ? Đậu xanh rau má, mặc kệ vụ án có phá được trong năm nay hay không, anh vẫn phải về nhà đón năm mới!”
“Vâng, vậy còn chờ gì nữa?” Miêu Anh thẹn thùng cười một tiếng, tung điện thoại di động của Triệu Ngọc lên, sau đó mới quay trở lại bàn và tiếp tục làm việc.
Triệu Ngọc vô cùng mừng rỡ, vội mở điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi lại cho mẹ, nói với bà dù cho công việc của mình có bận bịu đến đâu thì cũng sẽ mang nàng dâu về nhà ăn Tết...
Không ngờ, Triệu Ngọc vừa mới mở danh bạ ra thì Thôi Lệ Châu đã đến bên cạnh hắn không biết từ lúc nào, nhỏ giọng nói với hắn: “Này sếp, hai người đều có đôi có cặp rồi, còn tôi thì sao? Tôi làm gì đây? Tôi không có nhà để về, hay là... tôi cũng về nhà ăn Tết với anh được không?”
Mẹ nó...
Nghe được lời này, thiếu chút nữa thì Triệu Ngọc đã ngã quỵ xuống, tay run run, lỡ ấn thoát cả danh bạ ra.
“Ha ha ha... nhìn cái vẻ ngu ngốc của anh kìa!” Thôi Lệ Châu cười xấu xa, bĩu môi nói: “Nếu như đến kỳ nghỉ Tết thì anh phải làm giấy thông hành cho tôi, để tôi đi thăm cha tôi chứ! Nếu không thì, tôi sẽ đi theo anh về nhà anh...”
“À... ha ha... Đào Hương đúng không?” Triệu Ngọc vội lau mồ hôi nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần cô làm việc thật chăm chỉ thì tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện giấy thông hành cho cô!”
“Tốt quá! Anh phải giữ lời đấy nhé!” Thôi Lệ Châu vỗ tay một cái, rồi cũng về chỗ làm việc.
“Cái cô nhóc này, dọa ông đây giật cả mình!”
Triệu Ngọc giận dữ mắng một câu, lúc này mới lại mở danh bạ điện thoại ra, bắt đầu tìm số điện thoại của mẹ mình. Không ngờ, khi hắn trượt danh bạ thì lại chợt nhìn thấy dãy số của một người khác, lập tức ngẩn ra.
Số điện thoại kia không phải là người nào khác, mà chính là đội trưởng Kim Chấn Bang - người viết quyển sổ bìa da màu vàng.
Hả?
Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên có linh cảm, dâng lên một ý muốn gọi điện thoại cho ngài đội trưởng này.
Đúng vậy...
Năm đó, đội trưởng Kim là một trong các thành viên của tổ điều tra đặc biệt số 03, đã từng đích thân tham gia điều tra vụ án ác ma, vậy thì... tại sao mình không xin ông chỉ bảo một vài điều, thử xem ông có thể cho mình ý kiến gì hay không?
Vừa nghĩ là làm, Triệu Ngọc ấn điện thoại, gọi cho lão Kim.
Cả nhà đội trưởng Kim hiện đang chuẩn bị làm sủi cảo, trong điện thoại có thể nghe thấy tiếng huyên náo, còn có âm thanh của dao băm thịt làm nhân bánh...
Sau khi Triệu Ngọc giới thiệu thân phận của mình, đội trưởng Kim mới đi đến một nơi khá yên tĩnh, trò chuyện với Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc là người muốn cầu cạnh, đương nhiên không dám giấu giếm, kể lại từ đầu tới đuôi quá trình vụ án ác ma cho đội trưởng Kim nghe.
Sau khi nghe xong, đội trưởng Kim ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới vô cùng kinh ngạc quát to với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc à, thằng nhóc này đúng là... đúng là... tôi cũng không biết nên nói cái gì cho phải đây!”
“Tôi quả thực quá khâm phục mình đấy, lúc trước sao mà tôi cứ như bị trúng tà vậy, cứ muốn giao lại quyển sổ cho cậu! Bây giờ nhớ lại, đúng là đã trao gửi đúng người rồi...”
“Ài! Nếu lão già này không bị bệnh tật quấn thân thì tôi cũng muốn đi tra án với cậu đấy...”
“Vâng...” Triệu Ngọc nhíu mày lại, thúc giục: “Chuyện cảm thán vẫn nên để sau đã! Ông giúp tôi phân tích trước đã, dựa theo tình huống hiện tại thì liệu có còn biện pháp nào để lấy chứng cứ không? Chỉ tôi một chiêu đi!”
“Được... được...” Đội trưởng Kim suy nghĩ một lúc rồi nói: “Triệu Ngọc à! Coi như là cậu đã tìm đúng người rồi, nếu như tôi có biện pháp thì tôi đã không đến nỗi phải viết vụ án ác ma lên quyển sổ màu vàng rồi đúng không?”
“Hả?” Triệu Ngọc hỗn độn: “Này ông, lời này của ông hình như rất mâu thuẫn thì phải? Rốt cuộc là ông có biện pháp hay không có, cứ trả lời thẳng được không?”
“Ừm... thế hả?” Lão Kim sửng sốt, sau đó ngượng ngùng cười nói: “Triệu Ngọc à, tôi già rồi, già rồi! Nói chuyện mà không suy nghĩ, vừa rồi, chắc là tôi suy nghĩ như thế...”
“Còn ý kiến thì... thật sự là tôi chẳng có gì, vụ án có thể tra được tới mức này, tôi chỉ đánh giá cậu đúng hai chữ thôi: thật trâu bò!”
“Lúc đầu, bọn tôi chỉ cách một năm, mà bây giờ cậu đã cách những mười năm, thế mà vẫn có thể tìm ra được nghi phạm, đúng là lão già này không thể theo kịp!”
“Ừm...” Triệu Ngọc muốn sửa lời một chút, “thật trâu bò” không phải hai chữ, nhưng nghe thấy lão Kim xúc động quá độ, hắn vẫn nhịn xuống, không nói gì.
“Nhưng mà... tôi vẫn muốn chia sẻ với cậu một chút lĩnh hội nho nhỏ của tôi mới được!” Lão Kim nghiêm túc lại nói: “Nhớ lại lúc đó, có thể lấy tư cách cảnh sát điều tra đặc biệt để tham dự công tác điều tra những vụ án chưa giải quyết kia thật sự là một loại vinh dự vô cùng lớn!”
“Mặc dù... hiệu quả quá nhỏ bé, ít ỏi, cuối cùng cũng không thể phá được mấy vụ; mặc dù... sau khi trở về, tôi thường bị người ta lạnh nhạt, chế giễu... nhưng mà... lão Kim tôi đây không hề thẹn với lương tâm mà vỗ ngực nói, tôi không hối hận!”
Nói tới đây, lão Kim tỏ ra vô cùng kích động: “Đúng! Năng lực của bọn tôi quả là có hạn, không thể phá hết tất cả các vụ án đó, khiến những vụ án chưa giải quyết kia tồn đọng tới tận bây giờ, để hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”
“Nhưng mà có một điểm, Triệu Ngọc... cậu nghe kĩ cho tôi, lúc đó, bọn tôi, bọn tôi, từng người một thật sự đã… cố gắng hết sức rồi! Bọn tôi đã bỏ ra nỗ lực lớn nhất của mình, mặc dù không đổi được kết quả gì, nhưng tất cả bọn tôi đều không thẹn với lương tâm, không bao giờ hối hận!”
“Cậu hãy nhớ, nhân viên điều tra chúng ta không thể đặt áp lực quá lớn cho mình!” Lão Kim nói một cách đanh thép: “Dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần làm hết sức, không thẹn với lương tâm thì đã là tốt nhất, giỏi nhất rồi!!!”
“Vâng...”
Nghe thấy lời vàng ngọc của đội trưởng Kim, Triệu Ngọc cũng dùng sức gật đầu, cảm động bội phần. Thái độ của lão Kim chính là đại biểu cho một thế hệ cảnh sát. Năm đó, hoàn cảnh phá án kém, điều kiện công nghệ lạc hậu, nhưng dù là như vậy thì bọn họ vẫn chưa bao giờ nản chí, chưa bao giờ cúi đầu trước khó khăn.
Đúng vậy, mặc dù kết quả không hài lòng nhưng thật sự thì bọn họ đã nỗ lực và trả giá, chưa bao giờ cảm thấy hối hận cả!
Cho nên, không mong cầu kết quả, chỉ mong làm hết sức, không thẹn với lương tâm!
“Triệu Ngọc, mạnh tay mà làm đi! Áp lực của cậu ít hơn bọn tôi năm đó nhiều, bởi vì cậu đã phá được vụ án thi thể nữ không đầu rồi, cho nên dù có thất bại trong vụ án ác ma thì cậu vẫn còn có thể ở lại tổ điều tra đặc biệt, vẫn còn có thể đảm đương chức vị tổ trưởng của mình, cho nên... cậu sợ cái gì chứ? Cứ theo đuổi là được!” Lão Kim mới vừa nói xong thì có tiếng thúc giục của một bà bác lớn tuổi bất ngờ vọng ra từ trong điện thoại.
“Được rồi, không nói nhiều nữa!” Lão Kim cuống lên: “Tôi phải đi làm sủi cảo rồi! Cậu làm cho tốt vào, khi nào trở lại thì tôi sẽ tổ chức tiệc mừng cho cậu... với lại... vụ án có tiến triển gì thì đừng quên nói cho tôi một tiếng nhé. Cứ nghĩ tới vụ án ác ma kia là tôi đã thấy kích động rồi...”
Thế nên, đội trưởng Kim dông dài với Triệu Ngọc thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Nhưng Triệu Ngọc lúc này đã hiểu ra, ánh mắt cũng sáng lên!
Làm hết sức, không thẹn với lương tâm!
Đội trưởng Kim nói đúng mà!? Mình là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt cấp trung ương, ông đây đã phá được vụ án thi thể nữ không đầu rồi, tại sao lại đặt áp lực cho mình lớn như vậy làm gì? Chỉ cần tiếp tục chiến là được!
Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc xắn tay áo của mình lên, gọi Miêu Anh: “Phó tổ trưởng Miêu, lập tức liên lạc với cảnh sát Bắc Thiên, bảo bọn họ dồn toàn lực tổ chức một buổi họp báo với quy mô lớn nhất cho anh!”
“Hả? Buổi họp báo?” Miêu Anh trừng to hai mắt: “Anh... lại muốn làm cái gì?”
“Hừ! Người xưa có câu: Tà không thể thắng chính! Anh phải công bố chi tiết vụ án ác ma ra ngoài!” Triệu Ngọc đang dâng trào ý chí mạnh mẽ, hùng hổ nói: “Anh muốn sử dụng sức mạnh của toàn xã hội để cùng đào chứng cứ phạm tội của Hàn Khoan lên! Lần này, anh thật muốn thử xem ác ma lợi hại hay là sức mạnh của quần chúng nhân dân mạnh mẽ hơn!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cục Cảnh sát Bắc Thiên, phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt, Triệu Ngọc nhắm nghiền hai mắt, kiểm tra hệ thống Kỳ Ngộ trong đầu. Tiếc là, trong quẻ văn mà hôm nay mở được vẫn không có bóng dáng của quẻ “Cấn”, chỉ là một quẻ “Tốn Ly” thông thường mà thôi.
Mặc dù vụ án không có tiến triển, nhưng quẻ văn mà hệ thống mở ra thì vẫn chính xác và linh nghiệm như thường lệ. Triệu Ngọc vừa ngáp một cái thì điện thoại di động của hắn đã vang lên. Nhìn màn hình hiển thị, là mẹ hắn gọi tới.
Triệu Ngọc biết, mục đích mà mẹ hắn gọi điện thoại cho hắn đơn giản chỉ có một việc, chính là hỏi hắn rốt cuộc ngày mấy về nhà ăn Tết?
Thế nhưng, sao mà Triệu Ngọc có thể nói chính xác ngày tháng được chứ? Hơn nữa, cứ dựa vào tình huống trước mắt thì chuyện có thể về nhà ăn Tết hay không vẫn còn là một ẩn số.
Cho nên, hắn cầm điện thoại, do dự một hồi lâu vẫn không dám nghe.
“Ngọc à...” Lúc này, nữ thần Miêu Anh nhìn thấu tâm tư của Triệu Ngọc, vội đi tới trước mặt hắn, ân cần nói: “Sao không nghe chứ? Sợ dì nói dông dài với anh hả? Tuy vụ án quan trọng, nhưng người nhà vĩnh viễn quan trọng hơn mà! Anh vẫn nên... mau gọi lại đi, đừng để dì sốt ruột!”
“Sao lại dì hả?” Triệu Ngọc cong môi cười: “Không phải em nên gọi là mẹ chồng sao? Gọi mẹ cũng được mà! Đúng rồi, chuyện em ăn Tết...”
“Đúng vậy, em bảo anh trả lời điện thoại chính là có ý này.” Mặt Miêu Anh hơi đỏ lên: “Cha mẹ em lại đi làm nhiệm vụ rồi, năm nay em... dù sao cũng phải có một nơi để ăn Tết chứ?”
“Ừm... Đúng nhỉ?” Khuôn mặt Triệu Ngọc phút chốc liền lộ ra vẻ vui mừng, hắn vội ôm lấy eo thon của Miêu Anh mà nói: “Hì hì, thế thì tốt quá rồi! Còn có chuyện gì hạnh phúc hơn chuyện mang nàng dâu về nhà ăn Tết chứ? Đậu xanh rau má, mặc kệ vụ án có phá được trong năm nay hay không, anh vẫn phải về nhà đón năm mới!”
“Vâng, vậy còn chờ gì nữa?” Miêu Anh thẹn thùng cười một tiếng, tung điện thoại di động của Triệu Ngọc lên, sau đó mới quay trở lại bàn và tiếp tục làm việc.
Triệu Ngọc vô cùng mừng rỡ, vội mở điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi lại cho mẹ, nói với bà dù cho công việc của mình có bận bịu đến đâu thì cũng sẽ mang nàng dâu về nhà ăn Tết...
Không ngờ, Triệu Ngọc vừa mới mở danh bạ ra thì Thôi Lệ Châu đã đến bên cạnh hắn không biết từ lúc nào, nhỏ giọng nói với hắn: “Này sếp, hai người đều có đôi có cặp rồi, còn tôi thì sao? Tôi làm gì đây? Tôi không có nhà để về, hay là... tôi cũng về nhà ăn Tết với anh được không?”
Mẹ nó...
Nghe được lời này, thiếu chút nữa thì Triệu Ngọc đã ngã quỵ xuống, tay run run, lỡ ấn thoát cả danh bạ ra.
“Ha ha ha... nhìn cái vẻ ngu ngốc của anh kìa!” Thôi Lệ Châu cười xấu xa, bĩu môi nói: “Nếu như đến kỳ nghỉ Tết thì anh phải làm giấy thông hành cho tôi, để tôi đi thăm cha tôi chứ! Nếu không thì, tôi sẽ đi theo anh về nhà anh...”
“À... ha ha... Đào Hương đúng không?” Triệu Ngọc vội lau mồ hôi nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần cô làm việc thật chăm chỉ thì tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện giấy thông hành cho cô!”
“Tốt quá! Anh phải giữ lời đấy nhé!” Thôi Lệ Châu vỗ tay một cái, rồi cũng về chỗ làm việc.
“Cái cô nhóc này, dọa ông đây giật cả mình!”
Triệu Ngọc giận dữ mắng một câu, lúc này mới lại mở danh bạ điện thoại ra, bắt đầu tìm số điện thoại của mẹ mình. Không ngờ, khi hắn trượt danh bạ thì lại chợt nhìn thấy dãy số của một người khác, lập tức ngẩn ra.
Số điện thoại kia không phải là người nào khác, mà chính là đội trưởng Kim Chấn Bang - người viết quyển sổ bìa da màu vàng.
Hả?
Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên có linh cảm, dâng lên một ý muốn gọi điện thoại cho ngài đội trưởng này.
Đúng vậy...
Năm đó, đội trưởng Kim là một trong các thành viên của tổ điều tra đặc biệt số 03, đã từng đích thân tham gia điều tra vụ án ác ma, vậy thì... tại sao mình không xin ông chỉ bảo một vài điều, thử xem ông có thể cho mình ý kiến gì hay không?
Vừa nghĩ là làm, Triệu Ngọc ấn điện thoại, gọi cho lão Kim.
Cả nhà đội trưởng Kim hiện đang chuẩn bị làm sủi cảo, trong điện thoại có thể nghe thấy tiếng huyên náo, còn có âm thanh của dao băm thịt làm nhân bánh...
Sau khi Triệu Ngọc giới thiệu thân phận của mình, đội trưởng Kim mới đi đến một nơi khá yên tĩnh, trò chuyện với Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc là người muốn cầu cạnh, đương nhiên không dám giấu giếm, kể lại từ đầu tới đuôi quá trình vụ án ác ma cho đội trưởng Kim nghe.
Sau khi nghe xong, đội trưởng Kim ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới vô cùng kinh ngạc quát to với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc à, thằng nhóc này đúng là... đúng là... tôi cũng không biết nên nói cái gì cho phải đây!”
“Tôi quả thực quá khâm phục mình đấy, lúc trước sao mà tôi cứ như bị trúng tà vậy, cứ muốn giao lại quyển sổ cho cậu! Bây giờ nhớ lại, đúng là đã trao gửi đúng người rồi...”
“Ài! Nếu lão già này không bị bệnh tật quấn thân thì tôi cũng muốn đi tra án với cậu đấy...”
“Vâng...” Triệu Ngọc nhíu mày lại, thúc giục: “Chuyện cảm thán vẫn nên để sau đã! Ông giúp tôi phân tích trước đã, dựa theo tình huống hiện tại thì liệu có còn biện pháp nào để lấy chứng cứ không? Chỉ tôi một chiêu đi!”
“Được... được...” Đội trưởng Kim suy nghĩ một lúc rồi nói: “Triệu Ngọc à! Coi như là cậu đã tìm đúng người rồi, nếu như tôi có biện pháp thì tôi đã không đến nỗi phải viết vụ án ác ma lên quyển sổ màu vàng rồi đúng không?”
“Hả?” Triệu Ngọc hỗn độn: “Này ông, lời này của ông hình như rất mâu thuẫn thì phải? Rốt cuộc là ông có biện pháp hay không có, cứ trả lời thẳng được không?”
“Ừm... thế hả?” Lão Kim sửng sốt, sau đó ngượng ngùng cười nói: “Triệu Ngọc à, tôi già rồi, già rồi! Nói chuyện mà không suy nghĩ, vừa rồi, chắc là tôi suy nghĩ như thế...”
“Còn ý kiến thì... thật sự là tôi chẳng có gì, vụ án có thể tra được tới mức này, tôi chỉ đánh giá cậu đúng hai chữ thôi: thật trâu bò!”
“Lúc đầu, bọn tôi chỉ cách một năm, mà bây giờ cậu đã cách những mười năm, thế mà vẫn có thể tìm ra được nghi phạm, đúng là lão già này không thể theo kịp!”
“Ừm...” Triệu Ngọc muốn sửa lời một chút, “thật trâu bò” không phải hai chữ, nhưng nghe thấy lão Kim xúc động quá độ, hắn vẫn nhịn xuống, không nói gì.
“Nhưng mà... tôi vẫn muốn chia sẻ với cậu một chút lĩnh hội nho nhỏ của tôi mới được!” Lão Kim nghiêm túc lại nói: “Nhớ lại lúc đó, có thể lấy tư cách cảnh sát điều tra đặc biệt để tham dự công tác điều tra những vụ án chưa giải quyết kia thật sự là một loại vinh dự vô cùng lớn!”
“Mặc dù... hiệu quả quá nhỏ bé, ít ỏi, cuối cùng cũng không thể phá được mấy vụ; mặc dù... sau khi trở về, tôi thường bị người ta lạnh nhạt, chế giễu... nhưng mà... lão Kim tôi đây không hề thẹn với lương tâm mà vỗ ngực nói, tôi không hối hận!”
Nói tới đây, lão Kim tỏ ra vô cùng kích động: “Đúng! Năng lực của bọn tôi quả là có hạn, không thể phá hết tất cả các vụ án đó, khiến những vụ án chưa giải quyết kia tồn đọng tới tận bây giờ, để hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”
“Nhưng mà có một điểm, Triệu Ngọc... cậu nghe kĩ cho tôi, lúc đó, bọn tôi, bọn tôi, từng người một thật sự đã… cố gắng hết sức rồi! Bọn tôi đã bỏ ra nỗ lực lớn nhất của mình, mặc dù không đổi được kết quả gì, nhưng tất cả bọn tôi đều không thẹn với lương tâm, không bao giờ hối hận!”
“Cậu hãy nhớ, nhân viên điều tra chúng ta không thể đặt áp lực quá lớn cho mình!” Lão Kim nói một cách đanh thép: “Dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần làm hết sức, không thẹn với lương tâm thì đã là tốt nhất, giỏi nhất rồi!!!”
“Vâng...”
Nghe thấy lời vàng ngọc của đội trưởng Kim, Triệu Ngọc cũng dùng sức gật đầu, cảm động bội phần. Thái độ của lão Kim chính là đại biểu cho một thế hệ cảnh sát. Năm đó, hoàn cảnh phá án kém, điều kiện công nghệ lạc hậu, nhưng dù là như vậy thì bọn họ vẫn chưa bao giờ nản chí, chưa bao giờ cúi đầu trước khó khăn.
Đúng vậy, mặc dù kết quả không hài lòng nhưng thật sự thì bọn họ đã nỗ lực và trả giá, chưa bao giờ cảm thấy hối hận cả!
Cho nên, không mong cầu kết quả, chỉ mong làm hết sức, không thẹn với lương tâm!
“Triệu Ngọc, mạnh tay mà làm đi! Áp lực của cậu ít hơn bọn tôi năm đó nhiều, bởi vì cậu đã phá được vụ án thi thể nữ không đầu rồi, cho nên dù có thất bại trong vụ án ác ma thì cậu vẫn còn có thể ở lại tổ điều tra đặc biệt, vẫn còn có thể đảm đương chức vị tổ trưởng của mình, cho nên... cậu sợ cái gì chứ? Cứ theo đuổi là được!” Lão Kim mới vừa nói xong thì có tiếng thúc giục của một bà bác lớn tuổi bất ngờ vọng ra từ trong điện thoại.
“Được rồi, không nói nhiều nữa!” Lão Kim cuống lên: “Tôi phải đi làm sủi cảo rồi! Cậu làm cho tốt vào, khi nào trở lại thì tôi sẽ tổ chức tiệc mừng cho cậu... với lại... vụ án có tiến triển gì thì đừng quên nói cho tôi một tiếng nhé. Cứ nghĩ tới vụ án ác ma kia là tôi đã thấy kích động rồi...”
Thế nên, đội trưởng Kim dông dài với Triệu Ngọc thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Nhưng Triệu Ngọc lúc này đã hiểu ra, ánh mắt cũng sáng lên!
Làm hết sức, không thẹn với lương tâm!
Đội trưởng Kim nói đúng mà!? Mình là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt cấp trung ương, ông đây đã phá được vụ án thi thể nữ không đầu rồi, tại sao lại đặt áp lực cho mình lớn như vậy làm gì? Chỉ cần tiếp tục chiến là được!
Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc xắn tay áo của mình lên, gọi Miêu Anh: “Phó tổ trưởng Miêu, lập tức liên lạc với cảnh sát Bắc Thiên, bảo bọn họ dồn toàn lực tổ chức một buổi họp báo với quy mô lớn nhất cho anh!”
“Hả? Buổi họp báo?” Miêu Anh trừng to hai mắt: “Anh... lại muốn làm cái gì?”
“Hừ! Người xưa có câu: Tà không thể thắng chính! Anh phải công bố chi tiết vụ án ác ma ra ngoài!” Triệu Ngọc đang dâng trào ý chí mạnh mẽ, hùng hổ nói: “Anh muốn sử dụng sức mạnh của toàn xã hội để cùng đào chứng cứ phạm tội của Hàn Khoan lên! Lần này, anh thật muốn thử xem ác ma lợi hại hay là sức mạnh của quần chúng nhân dân mạnh mẽ hơn!”