Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1179
Chương 1179 : Chương 1179KHÔNG CHO MÀY DỰA DẪM NỮA
“Nhưng mà...” Cậu pháp y kia giải thích cho Triệu Ngọc và Miêu Anh: “Bởi vì chưa giải phẫu thi thể cho nên tất cả những điều này chỉ là phán đoán sơ bộ mà thôi, chúng tôi không thể bài trừ khả năng vẫn còn có nguyên nhân khác gây tử vong. Nhưng anh cũng đừng quá sốt ruột, ngày mai là pháp y Cao đến rồi!”
“Tôi hiểu rồi!” Triệu Ngọc chắp tay ôm quyền thi lễ: “Mọi người cũng vất vả rồi!”
“Không vất vả, không vất vả đâu, chuyện nên làm thôi!” Cậu pháp y kia vừa mừng vừa sợ, vội vàng gật đầu đáp lễ, sau đó đứng dậy chào tạm biệt.
“Ừm... Áo liệm của thi thể nữ số 7 khác với những người khác...” Đợi cậu ta đi rồi, Triệu Ngọc mới chắp tay sau lưng, suy ngẫm rồi nói: “Trong áo liệm không có giấy vàng viết ngày sinh tháng đẻ, thi thể cũng khô hơn những thi thể khác...”
“Miêu Miêu à...” Trong mắt Triệu Ngọc lộ ra vẻ khác thường, không xác định lắm: “Em nói xem... có phải thân phận của thi thể nữ số 7 này khác với những người khác hay không?”
“Việc này đúng là rất kỳ quặc!” Miêu Anh thở dài: “Chẳng lẽ... Sáu cô bé còn lại chỉ để chôn cùng thi thể số 7 này thôi sao?”
“Không đúng!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Chất liệu áo liệm của thi thể nữ số 7 tệ hơn các thi thể khác, mặt cũng không được trang điểm... Anh có cảm giác, cô ta không phải người cao quý xuất chúng gì đâu!”
“Mấu chốt là...” Miêu Anh lại nói: “Bây giờ, chúng ta không có cách nào kết luận có phải tất cả các thi thể nữ này đều chết vì mưu sát không? Nếu như chỉ nhìn một cách đơn thuần vào cái chết vì bệnh tim của thi thể nữ số 2 thì có vẻ như không phải tất cả đều là mưu sát! Nhưng mà tình huống của số 7 lại hoàn toàn ngược lại, vụ án này đúng là quá khác thường!”
Đúng vậy...
Trong lòng Triệu Ngọc thầm thở dài, vụ án quan tài treo này đúng là chưa từng thấy!
Quan tài treo, thi thể nữ, thi thể không phân hủy, nguyên nhân tử vong kỳ quặc và ngày sinh tháng đẻ thần bí, bất kỳ danh từ nào cũng lộ ra một loại kỳ dị đến mức khó tả!
Mà khi xâu chuỗi những danh từ này vào với nhau, lại càng khiến người ta không hiểu nổi, khó bề phân biệt.
Chân tướng của vụ án quan tài treo này rốt cuộc là thế nào đây?
Là mưu sát? Là tà thuật? Hay là một nguyên nhân khác còn chưa lộ diện?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc đi tới trước mặt bảng trắng đã được treo sẵn, bắt đầu viết tư liệu lên, dựa theo phương pháp phân tích quen thuộc của mình để bắt đầu phân tích vụ án này.
Thấy thế, Miêu Anh cũng lập tức về bàn làm việc của mình, tiếp tục điều tra ngày sinh tháng đẻ.
Thời gian bất giác trôi qua, lúc Triệu Ngọc viết kín hai tấm bảng trắng thì đã là đêm hôm khuya khoắt rồi!
Trong văn phòng của Triệu Ngọc lúc này có thể nghe thấy tiếng nước chảy của con sông róc rách ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng còn có tiếng hót trầm thấp của loài chim nào đó vang lên...
Quan tài treo sao Bắc Đẩu...
Triệu Ngọc nhìn tư liệu trên bảng trắng, cố bình tĩnh suy nghĩ, tập trung cân nhắc, cố gắng phân tích các khả năng của vụ án và manh mối có khả năng còn ẩn nấp trong đó...
Ai ngờ, hệ thống trong đầu bỗng nhiên lóe lên, không ngờ quẻ “Khôn Cấn” của ngày hôm nay đã kết thúc!
Ồ?
Triệu Ngọc cảm thấy ngoài ý muốn, theo lý thì quẻ “Khôn” là quẻ lớn, một khi mở được thì sẽ không kết thúc nhanh như vậy, ít nhất phải duy trì hai ngày mới đúng.
Giống như quẻ “Khôn Càn” lần trước vậy, duy trì tròn ba ngày mới tuyên bố kết thúc!
Chuyện này...
Triệu Ngọc mở ra hệ thống thì thấy độ hoàn thành của hắn hôm nay là 298%, được khen thưởng năm đạo cụ.
Độ hoàn thành như vậy chỉ có thể xem như không lớn không nhỏ, kém những lần xuất hiện quẻ “Khôn” trước kia không ít.
Sao lại...
Triệu Ngọc âm thầm suy nghĩ, quẻ “Khôn” bỗng nhiên kết thúc, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Cuối cùng, hắn chỉ nghĩ ra hai khả năng: Một là, phương hướng điều tra của hắn hôm nay đã sai lầm, xuất hiện một lỗ hổng cực lớn; hoặc là sự kiện lớn này đại diện cho quẻ “Khôn” vốn không lớn như hắn nghĩ!
Chậc chậc...
Việc này rất khó kết luận!
Nếu như là khả năng đầu tiên, vậy thì chắc chắn mình phải điều chỉnh mạch suy nghĩ về vụ án, xem rốt cuộc đã sai chỗ nào?
Mà nếu là khả năng thứ hai thì sao? Có phải nó chứng minh rằng... Vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu này không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của hắn? Không phải bảy cô bé này bị người ta mưu sát? Hoặc là, không phải tất cả đều là bị mưu sát?
Ừm...
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Triệu Ngọc cho rằng nếu muốn biết rõ ý của quẻ văn thì chỉ có cách là tiếp tục mở thêm một quẻ, xem xem hôm nay sẽ mở được quẻ văn nào?
Nếu như còn mở được “Khôn”, tức là phương hướng điều tra vụ án của mình đã xảy ra vấn đề. Nếu là ngược lại thì chứng minh không phải tất cả nạn nhân đều chết vì bị mưu sát!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng mở hệ thống ra, lại mở một quẻ mới.
Kết quả là hệ thống lại trêu đùa Triệu Ngọc một cách hoàn mỹ lần nữa.
Quẻ mới mở được là “Càn Cấn”!
Được rồi!
Triệu Ngọc nhẹ nhàng vỗ vào mặt mình vài cái, trong lòng thầm khen, đại ca hệ thống ơi, em đây phục anh thật rồi, anh chưa từng đi đúng kịch bản lần nào cả!
Đã không còn quẻ “Khôn” nữa nhưng quẻ “Càn” lại xông ra, đúng là rất biết trêu chọc người ta mà!
Quẻ “Càn” là một tổ hợp quẻ, trong đó có khả năng sẽ bao gồm cả quẻ “Khôn”, cho nên suy nghĩ tưởng chừng như đã rõ ràng của mình lúc trước lại trở nên mông lung lần nữa...
Ôi chao...
Nhưng Triệu Ngọc hiểu ra rất nhanh. Xem chừng, cho đến tận hôm nay, hệ thống vẫn đang cố ý vô tình nhắc nhở Triệu Ngọc, đừng dựa dẫm quá mức vào hệ thống, dựa dẫm quá mức vào quẻ văn!
Hừ!
Được thôi...
Triệu Ngọc nghĩ như đang dỗi, không dựa vào hệ thống thì không dựa vào vậy! Ông đây cũng đâu phải lần đầu tiên đi ra ngoài phá án, mấy vụ án khó như thế còn phá được, chẳng lẽ lại sợ khó khăn trước mắt hay sao?
Ừm... Có điều...
Chỉ một giây sau, Triệu Ngọc lại dời ánh mắt sang đạo cụ của hệ thống, trong lòng thầm nói, ha ha! Không thể dựa vào quẻ văn của hệ thống đoán manh mối, vậy thì đạo cụ của hệ thống chắc là có thể dùng được mà?
Nghĩ đến đây, hắn mở thanh đạo cụ lên, xem qua một lượt rồi nhanh chóng sử dụng một công cụ tìm kiếm tàng hình.
Tối thiểu thì trước tiên cũng phải hiểu biết lai lịch của quan tài treo đúng không?
Vì thế, hắn nhập từ “Quan tài treo sao Bắc Đẩu” vào thanh tìm kiếm, rồi nhấn nút tìm kiếm.
Đạo cụ của hệ thống lúc nào cũng lợi hại hơn thiết bị trong hiện thực, Triệu Ngọc biết công cụ này có thể tìm thấy rất nhiều tin tức không thể tìm được trên Internet bình thường.
Bởi vậy, hắn mong rằng có thể tìm thấy sự huyền bí của quan tài treo sao Bắc Đẩu!
Kết quả, chuyện khiến người ta buồn bực đã xảy ra.
Trên màn hình xuất hiện rất nhiều từ liên quan tới quan tài treo và Bắc Đẩu Thất Tinh, nhưng lại không có mục giải thích cho cụm từ “Quan tài treo sao Bắc Đẩu”.
Chuyện này...
Triệu Ngọc nhìn giao diện tìm kiếm và giao diện hệ thống thật kĩ, không biết là vốn không có danh từ này hay là cần cường hóa thì công cụ mới tìm được?
Nhưng mà, hắn tìm một lúc lâu vẫn không tìm được bất kỳ nhắc nhở nào.
...
Có thể đoán được Triệu Ngọc buồn bực đến mức nào. Nếu vậy thì sự thật về quan tài treo sao Bắc Đẩu này có khả năng đúng như lời hội trưởng Bàng Trí Huy nói, là một câu hỏi không người giải đáp...
Nhưng mà dựa trên nguyên tắc không bỏ qua bất kỳ manh mối nào, Triệu Ngọc cố đè tính tình nóng nảy của mình xuống, xem một vài tư liệu đại khái có liên quan tới quan tài treo, biết rất nhiều tri thức liên quan.
Sau khi xem xong, hắn mới hiểu được, trước đó mình đã nghĩ quá đơn giản về quan tài treo rồi. Cho dù là từ vấn đề phân bố địa lý, chủng loại, thời đại, còn có văn hóa ẩn chứa sau lưng của quan tài treo cũng đã vượt xa trí tưởng tượng của Triệu Ngọc.
Tuy các nhà khoa học đã nghiên cứu chuyện này trong thời gian rất lâu, nhưng bởi vì các nơi có hoàn cảnh địa lý và tập tục văn hóa khác nhau, cho nên về lai lịch và tác dụng của quan tài treo vẫn chưa rõ ràng.
Có người nói, quan tài treo trên vách núi là vì sợ bị dã thú làm hỏng thi thể; có người lại nói, an táng người chết trên vách núi sẽ dễ giữ gìn thi thể hơn; còn có người nói táng trên núi càng cao thì linh hồn người chết lại càng dễ dàng tiến vào thế giới bên kia...
Như vậy thì...
Triệu Ngọc mở bức ảnh chụp quan tài treo sao Bắc Đẩu ra, trong lòng cân nhắc, vụ án trước mắt mình sẽ là vì mục đích nào?
“Nhưng mà...” Cậu pháp y kia giải thích cho Triệu Ngọc và Miêu Anh: “Bởi vì chưa giải phẫu thi thể cho nên tất cả những điều này chỉ là phán đoán sơ bộ mà thôi, chúng tôi không thể bài trừ khả năng vẫn còn có nguyên nhân khác gây tử vong. Nhưng anh cũng đừng quá sốt ruột, ngày mai là pháp y Cao đến rồi!”
“Tôi hiểu rồi!” Triệu Ngọc chắp tay ôm quyền thi lễ: “Mọi người cũng vất vả rồi!”
“Không vất vả, không vất vả đâu, chuyện nên làm thôi!” Cậu pháp y kia vừa mừng vừa sợ, vội vàng gật đầu đáp lễ, sau đó đứng dậy chào tạm biệt.
“Ừm... Áo liệm của thi thể nữ số 7 khác với những người khác...” Đợi cậu ta đi rồi, Triệu Ngọc mới chắp tay sau lưng, suy ngẫm rồi nói: “Trong áo liệm không có giấy vàng viết ngày sinh tháng đẻ, thi thể cũng khô hơn những thi thể khác...”
“Miêu Miêu à...” Trong mắt Triệu Ngọc lộ ra vẻ khác thường, không xác định lắm: “Em nói xem... có phải thân phận của thi thể nữ số 7 này khác với những người khác hay không?”
“Việc này đúng là rất kỳ quặc!” Miêu Anh thở dài: “Chẳng lẽ... Sáu cô bé còn lại chỉ để chôn cùng thi thể số 7 này thôi sao?”
“Không đúng!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Chất liệu áo liệm của thi thể nữ số 7 tệ hơn các thi thể khác, mặt cũng không được trang điểm... Anh có cảm giác, cô ta không phải người cao quý xuất chúng gì đâu!”
“Mấu chốt là...” Miêu Anh lại nói: “Bây giờ, chúng ta không có cách nào kết luận có phải tất cả các thi thể nữ này đều chết vì mưu sát không? Nếu như chỉ nhìn một cách đơn thuần vào cái chết vì bệnh tim của thi thể nữ số 2 thì có vẻ như không phải tất cả đều là mưu sát! Nhưng mà tình huống của số 7 lại hoàn toàn ngược lại, vụ án này đúng là quá khác thường!”
Đúng vậy...
Trong lòng Triệu Ngọc thầm thở dài, vụ án quan tài treo này đúng là chưa từng thấy!
Quan tài treo, thi thể nữ, thi thể không phân hủy, nguyên nhân tử vong kỳ quặc và ngày sinh tháng đẻ thần bí, bất kỳ danh từ nào cũng lộ ra một loại kỳ dị đến mức khó tả!
Mà khi xâu chuỗi những danh từ này vào với nhau, lại càng khiến người ta không hiểu nổi, khó bề phân biệt.
Chân tướng của vụ án quan tài treo này rốt cuộc là thế nào đây?
Là mưu sát? Là tà thuật? Hay là một nguyên nhân khác còn chưa lộ diện?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc đi tới trước mặt bảng trắng đã được treo sẵn, bắt đầu viết tư liệu lên, dựa theo phương pháp phân tích quen thuộc của mình để bắt đầu phân tích vụ án này.
Thấy thế, Miêu Anh cũng lập tức về bàn làm việc của mình, tiếp tục điều tra ngày sinh tháng đẻ.
Thời gian bất giác trôi qua, lúc Triệu Ngọc viết kín hai tấm bảng trắng thì đã là đêm hôm khuya khoắt rồi!
Trong văn phòng của Triệu Ngọc lúc này có thể nghe thấy tiếng nước chảy của con sông róc rách ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng còn có tiếng hót trầm thấp của loài chim nào đó vang lên...
Quan tài treo sao Bắc Đẩu...
Triệu Ngọc nhìn tư liệu trên bảng trắng, cố bình tĩnh suy nghĩ, tập trung cân nhắc, cố gắng phân tích các khả năng của vụ án và manh mối có khả năng còn ẩn nấp trong đó...
Ai ngờ, hệ thống trong đầu bỗng nhiên lóe lên, không ngờ quẻ “Khôn Cấn” của ngày hôm nay đã kết thúc!
Ồ?
Triệu Ngọc cảm thấy ngoài ý muốn, theo lý thì quẻ “Khôn” là quẻ lớn, một khi mở được thì sẽ không kết thúc nhanh như vậy, ít nhất phải duy trì hai ngày mới đúng.
Giống như quẻ “Khôn Càn” lần trước vậy, duy trì tròn ba ngày mới tuyên bố kết thúc!
Chuyện này...
Triệu Ngọc mở ra hệ thống thì thấy độ hoàn thành của hắn hôm nay là 298%, được khen thưởng năm đạo cụ.
Độ hoàn thành như vậy chỉ có thể xem như không lớn không nhỏ, kém những lần xuất hiện quẻ “Khôn” trước kia không ít.
Sao lại...
Triệu Ngọc âm thầm suy nghĩ, quẻ “Khôn” bỗng nhiên kết thúc, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Cuối cùng, hắn chỉ nghĩ ra hai khả năng: Một là, phương hướng điều tra của hắn hôm nay đã sai lầm, xuất hiện một lỗ hổng cực lớn; hoặc là sự kiện lớn này đại diện cho quẻ “Khôn” vốn không lớn như hắn nghĩ!
Chậc chậc...
Việc này rất khó kết luận!
Nếu như là khả năng đầu tiên, vậy thì chắc chắn mình phải điều chỉnh mạch suy nghĩ về vụ án, xem rốt cuộc đã sai chỗ nào?
Mà nếu là khả năng thứ hai thì sao? Có phải nó chứng minh rằng... Vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu này không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của hắn? Không phải bảy cô bé này bị người ta mưu sát? Hoặc là, không phải tất cả đều là bị mưu sát?
Ừm...
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Triệu Ngọc cho rằng nếu muốn biết rõ ý của quẻ văn thì chỉ có cách là tiếp tục mở thêm một quẻ, xem xem hôm nay sẽ mở được quẻ văn nào?
Nếu như còn mở được “Khôn”, tức là phương hướng điều tra vụ án của mình đã xảy ra vấn đề. Nếu là ngược lại thì chứng minh không phải tất cả nạn nhân đều chết vì bị mưu sát!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng mở hệ thống ra, lại mở một quẻ mới.
Kết quả là hệ thống lại trêu đùa Triệu Ngọc một cách hoàn mỹ lần nữa.
Quẻ mới mở được là “Càn Cấn”!
Được rồi!
Triệu Ngọc nhẹ nhàng vỗ vào mặt mình vài cái, trong lòng thầm khen, đại ca hệ thống ơi, em đây phục anh thật rồi, anh chưa từng đi đúng kịch bản lần nào cả!
Đã không còn quẻ “Khôn” nữa nhưng quẻ “Càn” lại xông ra, đúng là rất biết trêu chọc người ta mà!
Quẻ “Càn” là một tổ hợp quẻ, trong đó có khả năng sẽ bao gồm cả quẻ “Khôn”, cho nên suy nghĩ tưởng chừng như đã rõ ràng của mình lúc trước lại trở nên mông lung lần nữa...
Ôi chao...
Nhưng Triệu Ngọc hiểu ra rất nhanh. Xem chừng, cho đến tận hôm nay, hệ thống vẫn đang cố ý vô tình nhắc nhở Triệu Ngọc, đừng dựa dẫm quá mức vào hệ thống, dựa dẫm quá mức vào quẻ văn!
Hừ!
Được thôi...
Triệu Ngọc nghĩ như đang dỗi, không dựa vào hệ thống thì không dựa vào vậy! Ông đây cũng đâu phải lần đầu tiên đi ra ngoài phá án, mấy vụ án khó như thế còn phá được, chẳng lẽ lại sợ khó khăn trước mắt hay sao?
Ừm... Có điều...
Chỉ một giây sau, Triệu Ngọc lại dời ánh mắt sang đạo cụ của hệ thống, trong lòng thầm nói, ha ha! Không thể dựa vào quẻ văn của hệ thống đoán manh mối, vậy thì đạo cụ của hệ thống chắc là có thể dùng được mà?
Nghĩ đến đây, hắn mở thanh đạo cụ lên, xem qua một lượt rồi nhanh chóng sử dụng một công cụ tìm kiếm tàng hình.
Tối thiểu thì trước tiên cũng phải hiểu biết lai lịch của quan tài treo đúng không?
Vì thế, hắn nhập từ “Quan tài treo sao Bắc Đẩu” vào thanh tìm kiếm, rồi nhấn nút tìm kiếm.
Đạo cụ của hệ thống lúc nào cũng lợi hại hơn thiết bị trong hiện thực, Triệu Ngọc biết công cụ này có thể tìm thấy rất nhiều tin tức không thể tìm được trên Internet bình thường.
Bởi vậy, hắn mong rằng có thể tìm thấy sự huyền bí của quan tài treo sao Bắc Đẩu!
Kết quả, chuyện khiến người ta buồn bực đã xảy ra.
Trên màn hình xuất hiện rất nhiều từ liên quan tới quan tài treo và Bắc Đẩu Thất Tinh, nhưng lại không có mục giải thích cho cụm từ “Quan tài treo sao Bắc Đẩu”.
Chuyện này...
Triệu Ngọc nhìn giao diện tìm kiếm và giao diện hệ thống thật kĩ, không biết là vốn không có danh từ này hay là cần cường hóa thì công cụ mới tìm được?
Nhưng mà, hắn tìm một lúc lâu vẫn không tìm được bất kỳ nhắc nhở nào.
...
Có thể đoán được Triệu Ngọc buồn bực đến mức nào. Nếu vậy thì sự thật về quan tài treo sao Bắc Đẩu này có khả năng đúng như lời hội trưởng Bàng Trí Huy nói, là một câu hỏi không người giải đáp...
Nhưng mà dựa trên nguyên tắc không bỏ qua bất kỳ manh mối nào, Triệu Ngọc cố đè tính tình nóng nảy của mình xuống, xem một vài tư liệu đại khái có liên quan tới quan tài treo, biết rất nhiều tri thức liên quan.
Sau khi xem xong, hắn mới hiểu được, trước đó mình đã nghĩ quá đơn giản về quan tài treo rồi. Cho dù là từ vấn đề phân bố địa lý, chủng loại, thời đại, còn có văn hóa ẩn chứa sau lưng của quan tài treo cũng đã vượt xa trí tưởng tượng của Triệu Ngọc.
Tuy các nhà khoa học đã nghiên cứu chuyện này trong thời gian rất lâu, nhưng bởi vì các nơi có hoàn cảnh địa lý và tập tục văn hóa khác nhau, cho nên về lai lịch và tác dụng của quan tài treo vẫn chưa rõ ràng.
Có người nói, quan tài treo trên vách núi là vì sợ bị dã thú làm hỏng thi thể; có người lại nói, an táng người chết trên vách núi sẽ dễ giữ gìn thi thể hơn; còn có người nói táng trên núi càng cao thì linh hồn người chết lại càng dễ dàng tiến vào thế giới bên kia...
Như vậy thì...
Triệu Ngọc mở bức ảnh chụp quan tài treo sao Bắc Đẩu ra, trong lòng cân nhắc, vụ án trước mắt mình sẽ là vì mục đích nào?