Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1377
Chương 1377 : Chương 1377
THỦ TIÊU TANG VẬT!?
Không phải chứ?
Thấy cha vợ đột nhiên té xỉu, Triệu Ngọc cũng sợ hết hồn, vội vàng qua bóp nhân trung* cho Miêu Khôn.
* Nhân trung là đường rãnh ở phía dưới mũi và phía trên bờ môi.
Kết quả tay hắn vừa đụng vào mũi Miêu Khôn thì ông đã giật mình ngoẹo thẳng cổ như gà chọi, ngay cả con ngươi cũng đỏ lên!
“Triệu Ngọc!!!” Miêu Khôn nắm lấy cổ Triệu Ngọc rồi đè cả người hắn trên tay lái, chấn động đến mức còi kêu ầm lên: “Tên nhóc thối, con đã lấy được kim cương mà còn dọa ta sợ à?”
“Hơn nữa, con còn đề nghị ta bắt tên quản lý người da đen kia nữa chứ, đánh người ta một trận? Con coi cha là gì, hả!?” Miêu Khôn nắm lấy cổ Triệu Ngọc, gào lên như muốn siết chết hắn: “Lại còn bảo ta điều tra xem ai đã mở két sắt? Thì ra người mua vé chiếm chỗ trước chính là con!!! Con lừa ta ác độc thật!”
“Đừng... đứng tức giận, đừng tức giận...” Triệu Ngọc tựa gáy lên tay lái, hắn hờ hững giải thích: “Con chỉ nói đùa với cha mà thôi, chẳng lẽ người đã trải qua sóng to gió lớn như cha mà không chịu được mấy lời nói đùa này?”
“Đệt!” Miêu Khôn đẩy Triệu Ngọc ra, chỉ vào tim mình mắng: “Ta sắp đứng tim rồi! Có ai nói đùa với cha vợ như con không?”
“Chẹp!” Triệu Ngọc quyệt miệng chế giễu: “Cha cũng có mặt mũi nói thế à, ai bảo cha không nói thật với con ở sân bay Hồng Kông? À... Cha lừa con thì được, con nói đùa với cha thì cha sốt ruột rồi à?”
“Cái này... Ừm...” Miêu Khôn nhất thời nghẹn lời, run run đáp: “Ta... Đó là vì ta không muốn con lâm vào nguy hiểm mà!”
“Đừng giả vờ...” Triêu Ngọc sờ túi kim cương: “Chúng ta đã thỏa thuận ở đảo Kỳ Tích rồi, nhưng đến lúc chia kim cương cha lại quăng con đi, lương tâm của cha đâu rồi?”
“Cái này... Ừm...” Miêu Khôn bị Triệu Ngọc khịa đến mức mặt đỏ tía tai, quả thực ông không phản bác được, đành phải giơ tay siết chặt túi kim cương rồi mất tự nhiên chuyển chủ đề: “Con chắc chắn không phải đang đùa ta? Chỗ kim cương này... thật sự là...”
“Yên tâm đi!” Trong lòng Triệu Ngọc đã có dự tính: “Con đã giám định, chắc chắn là hàng thật!”
“Đến ngày hôm nay con mới hiểu kim cương thô nghĩa là gì, con vốn tưởng rằng đó là khoáng thạch chưa được gia công! Ồn ào mãi mới biết nó chỉ là chưa được khảm mà thôi...”
Lúc này Miêu Khôn mở túi ra, cẩn thận từng li từng tí mà sờ kim cương ở bên trong.
“Chúa ơi, trời ơi... Vương Mẫu nương nương của tôi ơi...” Miêu Khôn vuốt đi vuốt lại viên kim cương, nhắm mắt thì thầm như say mê: “Cảm giác này... đúng là khác biệt, chẳng trách mọi người điên cuồng vì nó...”
“Ai ui! Bà nội của tôi ơi...” Đang say mê thì Miêu Khôn bỗng chạm vào một viên kim cương có thể tích khá lớn, ông lập tức cúi đầu, khom người xuống, mặt dí sát vào trong túi thì kinh ngạc khen: “Thực... thực sự có kim cương hồng này! Viên kim cương lớn như vậy, đúng là... cực kỳ hiếm có, cực kỳ hiếm có!”
“Triệu Ngọc, con nói xem... có phải ta đang mơ không?” Miêu Khôn túm lấy Triệu Ngọc lần nữa.
Miêu Khôn vừa nói vừa hung hăng bóp cánh tay mình rồi lập tức lộ vẻ đau đớn.
“Không sao, không sao...” Triệu Ngọc vội vàng khuyên: “Cha yên tâm, không phải đang mơ, không phải đang mơ đâu, ha ha! Lúc con lấy kim cương ra, phản ứng của con mạnh hơn cha nhiều!”
Nói xong, Triệu Ngọc giơ tay ra cho Miêu Khôn xem vết cắn sâu trên tay mình.
Nhưng trong mắt Miêu Khôn nào có thứ gì khác nữa? Ông run run nâng kim cương lên, hai bàn tay không thể nâng lên được, những viên kim cương nhỏ rơi xuống qua đầu ngón tay ông như cát sỏi...
“Sướng! Sướng thật...” Miêu Khôn vui vẻ như đứa trẻ được cho kẹo: “Có thể dùng tay nâng kim cương lên, ước lượng độ nặng của nó đúng là chuyện vui lớn của đời người, chuyện vui lớn đó!”
“Ha ha ha...” Sau khi cười lớn, Miêu Khôn tạo dáng rồi bắt đầu hát: “... Tựu thử dư gia ngã quy doanh hào, đáo minh thiên ngọ thời tam khắc thành công lao...”
“Ừm...” Tuy Triệu Ngọc không hiểu Miêu Khôn hát gì nhưng nhìn thấy cha vợ say mê quên mình, hắn vẫn vắt chéo hai tay, kiên nhẫn chờ đợi.
“Ừm...” Miêu Khôn hát xong rồi mới bỗng tỉnh lại từ trong niềm say mê. Ông túm lấy cổ tay Triệu Ngọc, kích động bảo: “Ai ui! Triệu Ngọc... Con mau nói với ta một lần nữa, rốt cuộc con lấy được những viên kim cương này bằng cách nào?”
“Con...” Triệu Ngọc ngơ ngác trả lời: “Đương nhiên là tìm thấy chúng trong két sắt Grimm để lại như cha tìm. Con có tài khoản, mật mã và chiếc chìa khóa này!” Hắn đung đưa chìa khóa: “Vậy nên con không cần dùng đến 13 mật mã dự phòng mà đã mở được két sắt!”
“Sau khi mở ra, ừm... túi và kim cương đều ở trong đó!”
Thực ra lời Triệu Ngọc nói nghe thì có vẻ thật nhưng trên thực tế trong đó vẫn có phần giả. Bởi chiếc chìa khóa trong tay hắn không phải nhặt được từ chiếc motor của Grimm mà hoàn toàn là do hắn tìm đại một chiếc. Chữ cái viết tắt tên ngân hàng Standard Chartered cũng do hắn tự khắc lên.
Thì ra sau khi Triệu Ngọc phát hiện manh mối về kim cương Grimm để lại có thể liên quan đến ngân hàng Standard Chartered chi nhánh Nam Phi, hắn đã dùng công cụ tìm kiếm tàng hình thăm dò về tình hình của ngân hàng.
Triệu Ngọc biết nếu Grimm để lại két sắt thì ít nhất hắn phải tìm hiểu quá trình vận hành của két sắt thì mới có thể chắc chắn mình sẽ mở ra được.
Công năng của công cụ tìm kiếm tàng hình rất trâu bò, tư liệu Triệu Ngọc tìm được còn chính xác, tỉ mỉ hơn của Miêu Khôn.
Ông ấy biết phải dùng tài khoản, mật mã và chìa khóa để mở két sắt. Có lẽ ông ấy đoán được hai thứ đầu tiên nhưng không biết tìm đâu ra chìa khóa.
Nhưng nói đi nói lại, Triệu Ngọc có chìa khóa vạn năng, có hay không có chìa khóa cũng giống nhau. Bởi vậy hắn tìm bừa một chiếc chìa khóa chỉ để làm bộ mở két sắt khi dùng đạo cụ này mà thôi.
“Nói như vậy...” Sau khi kích động, mặt Miêu Khôn dần nghiêm túc, ông nhíu mày hỏi: “Người đón tiếp con cũng là quản lý người da đen đó?”
“Đúng rồi!” Triệu Ngọc gật đầu.
“Đệt!” Miêu Khôn mắng: “Tên đó cũng biết giả bộ thật! Con vừa mở két sắt ra thì ta đã tới! Nhưng lúc đón tiếp ta, hắn ta lại giả vờ như không có gì xảy ra... Đúng là quá chuyên nghiệp!”
“Cha vợ, cha cứ yên tâm!” Lúc này Triệu Ngọc mở túi ra, bên trong là bộ tóc giả màu vàng: “Con không ngốc, con cũng cải trang vào đó, đảm bảo camera giám sát cũng không nhìn ra được!”
Lần này Triệu Ngọc không nói dối, hơn nữa còn thật hơn hắn tự nói ra.
Vì che giấu tai mắt của kẻ khác nên Triệu Ngọc không tiếc dùng thiết bị cải trang tàng hình và máy đổi giọng tàng hình để biến mình thành người đẹp tóc vàng người nước ngoài.
Chỉ là sử dụng xong hắn mới phát hiện mình không biết nói tiếng Anh, nên cả quá trình chỉ có thể dùng tay ra hiệu, phí cả máy đổi giọng tàng hình...
“Không phải chứ?” Miêu Khôn nhìn công cụ hóa trang Triệu Ngọc chuẩn bị, cảm giác mọi thứ đều không thể tưởng tượng được: “Ngay cả cái này con cũng biết, có phải trước kia con từng làm đặc công không?”
“Trước kia con từng xem phim!” Triệu Ngọc nghiêm túc đáp.
“Hừ!” Ánh mắt Miêu Khôn nhìn Triệu Ngọc ngày càng kỳ lạ, nếu không phải ông từng phái người điều tra kỹ càng về lai lịch của Triệu Ngọc thì ông cũng không thể tin hắn chỉ là một cảnh sát hình sự bình thường.
“Ừm...” Triệu Ngọc bị Miêu Khôn nhìn đến mức ngại ngùng. Lúc này hắn mới chỉ vào túi kim cương rồi vào thẳng chủ đề: “Cha vợ à, tiếp theo anh em chúng ta... à không, cha con ta vẫn nên nói đến chuyện chính nhỉ!”
“Chuyện về những viên kim cương này, chúng ta nên thủ tiêu tang vật như thế nào?”
THỦ TIÊU TANG VẬT!?
Không phải chứ?
Thấy cha vợ đột nhiên té xỉu, Triệu Ngọc cũng sợ hết hồn, vội vàng qua bóp nhân trung* cho Miêu Khôn.
* Nhân trung là đường rãnh ở phía dưới mũi và phía trên bờ môi.
Kết quả tay hắn vừa đụng vào mũi Miêu Khôn thì ông đã giật mình ngoẹo thẳng cổ như gà chọi, ngay cả con ngươi cũng đỏ lên!
“Triệu Ngọc!!!” Miêu Khôn nắm lấy cổ Triệu Ngọc rồi đè cả người hắn trên tay lái, chấn động đến mức còi kêu ầm lên: “Tên nhóc thối, con đã lấy được kim cương mà còn dọa ta sợ à?”
“Hơn nữa, con còn đề nghị ta bắt tên quản lý người da đen kia nữa chứ, đánh người ta một trận? Con coi cha là gì, hả!?” Miêu Khôn nắm lấy cổ Triệu Ngọc, gào lên như muốn siết chết hắn: “Lại còn bảo ta điều tra xem ai đã mở két sắt? Thì ra người mua vé chiếm chỗ trước chính là con!!! Con lừa ta ác độc thật!”
“Đừng... đứng tức giận, đừng tức giận...” Triệu Ngọc tựa gáy lên tay lái, hắn hờ hững giải thích: “Con chỉ nói đùa với cha mà thôi, chẳng lẽ người đã trải qua sóng to gió lớn như cha mà không chịu được mấy lời nói đùa này?”
“Đệt!” Miêu Khôn đẩy Triệu Ngọc ra, chỉ vào tim mình mắng: “Ta sắp đứng tim rồi! Có ai nói đùa với cha vợ như con không?”
“Chẹp!” Triệu Ngọc quyệt miệng chế giễu: “Cha cũng có mặt mũi nói thế à, ai bảo cha không nói thật với con ở sân bay Hồng Kông? À... Cha lừa con thì được, con nói đùa với cha thì cha sốt ruột rồi à?”
“Cái này... Ừm...” Miêu Khôn nhất thời nghẹn lời, run run đáp: “Ta... Đó là vì ta không muốn con lâm vào nguy hiểm mà!”
“Đừng giả vờ...” Triêu Ngọc sờ túi kim cương: “Chúng ta đã thỏa thuận ở đảo Kỳ Tích rồi, nhưng đến lúc chia kim cương cha lại quăng con đi, lương tâm của cha đâu rồi?”
“Cái này... Ừm...” Miêu Khôn bị Triệu Ngọc khịa đến mức mặt đỏ tía tai, quả thực ông không phản bác được, đành phải giơ tay siết chặt túi kim cương rồi mất tự nhiên chuyển chủ đề: “Con chắc chắn không phải đang đùa ta? Chỗ kim cương này... thật sự là...”
“Yên tâm đi!” Trong lòng Triệu Ngọc đã có dự tính: “Con đã giám định, chắc chắn là hàng thật!”
“Đến ngày hôm nay con mới hiểu kim cương thô nghĩa là gì, con vốn tưởng rằng đó là khoáng thạch chưa được gia công! Ồn ào mãi mới biết nó chỉ là chưa được khảm mà thôi...”
Lúc này Miêu Khôn mở túi ra, cẩn thận từng li từng tí mà sờ kim cương ở bên trong.
“Chúa ơi, trời ơi... Vương Mẫu nương nương của tôi ơi...” Miêu Khôn vuốt đi vuốt lại viên kim cương, nhắm mắt thì thầm như say mê: “Cảm giác này... đúng là khác biệt, chẳng trách mọi người điên cuồng vì nó...”
“Ai ui! Bà nội của tôi ơi...” Đang say mê thì Miêu Khôn bỗng chạm vào một viên kim cương có thể tích khá lớn, ông lập tức cúi đầu, khom người xuống, mặt dí sát vào trong túi thì kinh ngạc khen: “Thực... thực sự có kim cương hồng này! Viên kim cương lớn như vậy, đúng là... cực kỳ hiếm có, cực kỳ hiếm có!”
“Triệu Ngọc, con nói xem... có phải ta đang mơ không?” Miêu Khôn túm lấy Triệu Ngọc lần nữa.
Miêu Khôn vừa nói vừa hung hăng bóp cánh tay mình rồi lập tức lộ vẻ đau đớn.
“Không sao, không sao...” Triệu Ngọc vội vàng khuyên: “Cha yên tâm, không phải đang mơ, không phải đang mơ đâu, ha ha! Lúc con lấy kim cương ra, phản ứng của con mạnh hơn cha nhiều!”
Nói xong, Triệu Ngọc giơ tay ra cho Miêu Khôn xem vết cắn sâu trên tay mình.
Nhưng trong mắt Miêu Khôn nào có thứ gì khác nữa? Ông run run nâng kim cương lên, hai bàn tay không thể nâng lên được, những viên kim cương nhỏ rơi xuống qua đầu ngón tay ông như cát sỏi...
“Sướng! Sướng thật...” Miêu Khôn vui vẻ như đứa trẻ được cho kẹo: “Có thể dùng tay nâng kim cương lên, ước lượng độ nặng của nó đúng là chuyện vui lớn của đời người, chuyện vui lớn đó!”
“Ha ha ha...” Sau khi cười lớn, Miêu Khôn tạo dáng rồi bắt đầu hát: “... Tựu thử dư gia ngã quy doanh hào, đáo minh thiên ngọ thời tam khắc thành công lao...”
“Ừm...” Tuy Triệu Ngọc không hiểu Miêu Khôn hát gì nhưng nhìn thấy cha vợ say mê quên mình, hắn vẫn vắt chéo hai tay, kiên nhẫn chờ đợi.
“Ừm...” Miêu Khôn hát xong rồi mới bỗng tỉnh lại từ trong niềm say mê. Ông túm lấy cổ tay Triệu Ngọc, kích động bảo: “Ai ui! Triệu Ngọc... Con mau nói với ta một lần nữa, rốt cuộc con lấy được những viên kim cương này bằng cách nào?”
“Con...” Triệu Ngọc ngơ ngác trả lời: “Đương nhiên là tìm thấy chúng trong két sắt Grimm để lại như cha tìm. Con có tài khoản, mật mã và chiếc chìa khóa này!” Hắn đung đưa chìa khóa: “Vậy nên con không cần dùng đến 13 mật mã dự phòng mà đã mở được két sắt!”
“Sau khi mở ra, ừm... túi và kim cương đều ở trong đó!”
Thực ra lời Triệu Ngọc nói nghe thì có vẻ thật nhưng trên thực tế trong đó vẫn có phần giả. Bởi chiếc chìa khóa trong tay hắn không phải nhặt được từ chiếc motor của Grimm mà hoàn toàn là do hắn tìm đại một chiếc. Chữ cái viết tắt tên ngân hàng Standard Chartered cũng do hắn tự khắc lên.
Thì ra sau khi Triệu Ngọc phát hiện manh mối về kim cương Grimm để lại có thể liên quan đến ngân hàng Standard Chartered chi nhánh Nam Phi, hắn đã dùng công cụ tìm kiếm tàng hình thăm dò về tình hình của ngân hàng.
Triệu Ngọc biết nếu Grimm để lại két sắt thì ít nhất hắn phải tìm hiểu quá trình vận hành của két sắt thì mới có thể chắc chắn mình sẽ mở ra được.
Công năng của công cụ tìm kiếm tàng hình rất trâu bò, tư liệu Triệu Ngọc tìm được còn chính xác, tỉ mỉ hơn của Miêu Khôn.
Ông ấy biết phải dùng tài khoản, mật mã và chìa khóa để mở két sắt. Có lẽ ông ấy đoán được hai thứ đầu tiên nhưng không biết tìm đâu ra chìa khóa.
Nhưng nói đi nói lại, Triệu Ngọc có chìa khóa vạn năng, có hay không có chìa khóa cũng giống nhau. Bởi vậy hắn tìm bừa một chiếc chìa khóa chỉ để làm bộ mở két sắt khi dùng đạo cụ này mà thôi.
“Nói như vậy...” Sau khi kích động, mặt Miêu Khôn dần nghiêm túc, ông nhíu mày hỏi: “Người đón tiếp con cũng là quản lý người da đen đó?”
“Đúng rồi!” Triệu Ngọc gật đầu.
“Đệt!” Miêu Khôn mắng: “Tên đó cũng biết giả bộ thật! Con vừa mở két sắt ra thì ta đã tới! Nhưng lúc đón tiếp ta, hắn ta lại giả vờ như không có gì xảy ra... Đúng là quá chuyên nghiệp!”
“Cha vợ, cha cứ yên tâm!” Lúc này Triệu Ngọc mở túi ra, bên trong là bộ tóc giả màu vàng: “Con không ngốc, con cũng cải trang vào đó, đảm bảo camera giám sát cũng không nhìn ra được!”
Lần này Triệu Ngọc không nói dối, hơn nữa còn thật hơn hắn tự nói ra.
Vì che giấu tai mắt của kẻ khác nên Triệu Ngọc không tiếc dùng thiết bị cải trang tàng hình và máy đổi giọng tàng hình để biến mình thành người đẹp tóc vàng người nước ngoài.
Chỉ là sử dụng xong hắn mới phát hiện mình không biết nói tiếng Anh, nên cả quá trình chỉ có thể dùng tay ra hiệu, phí cả máy đổi giọng tàng hình...
“Không phải chứ?” Miêu Khôn nhìn công cụ hóa trang Triệu Ngọc chuẩn bị, cảm giác mọi thứ đều không thể tưởng tượng được: “Ngay cả cái này con cũng biết, có phải trước kia con từng làm đặc công không?”
“Trước kia con từng xem phim!” Triệu Ngọc nghiêm túc đáp.
“Hừ!” Ánh mắt Miêu Khôn nhìn Triệu Ngọc ngày càng kỳ lạ, nếu không phải ông từng phái người điều tra kỹ càng về lai lịch của Triệu Ngọc thì ông cũng không thể tin hắn chỉ là một cảnh sát hình sự bình thường.
“Ừm...” Triệu Ngọc bị Miêu Khôn nhìn đến mức ngại ngùng. Lúc này hắn mới chỉ vào túi kim cương rồi vào thẳng chủ đề: “Cha vợ à, tiếp theo anh em chúng ta... à không, cha con ta vẫn nên nói đến chuyện chính nhỉ!”
“Chuyện về những viên kim cương này, chúng ta nên thủ tiêu tang vật như thế nào?”