Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1378
Chương 1378 : Chương 1378
THỦ CHI HỮU ĐẠO*
* Đây là nửa vế của câu “Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo trong Luận ngữ (Quân tử thích tiền tài, thu dùng theo đạo lý).
“Gì cơ? Thủ tiêu tang vật? Chậc Chậc...” Miêu Khôn líu lưỡi, không khỏi nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Triệu Ngọc, ta nghĩ mãi vẫn không hiểu một vấn đề!”
“Nếu... tên nhóc con đã có được kim cương, hơn nữa còn ngụy trang, chắc chắn không ai có thể tìm được con thì vì sao con không mang theo tang vật cao chạy xa bay? Tại sao phải cầm kim cương đợi ta ở đây?”
“Khụ! Cha vẫn chưa nhìn ra à?” Triệu Ngọc vỗ ngực, vênh váo tự đắc nói: “Triệu Ngọc con lòng chung dạ nghĩa, uống nước nhớ nguồn, trung nghĩa với thế gian, lay động vũ trụ, cha vợ đối xử với con không tệ nên con đâu thể vong ơn phụ nghĩa...”
“Ngừng ngừng ngừng...” Vừa nhìn Triệu Ngọc bắt đầu ba hoa, Miêu Khôn vội vàng ngắt lời hắn: “Chúng ta đều là yêu quái già ngàn năm, con đừng giả bộ là em gái ngây thơ với ta nữa! Mau nói năng nghiêm chỉnh đi!”
“Ài, được, được...” Thấy cha vợ dầu muối không vào, Triệu Ngọc nhát gan, vội vàng đáp: “Cha vợ à, nếu con nói con không biết mang theo kim cương xuất cảnh thế nào thì... cha có tin không?”
“Con...” Miêu Khôn lại lần nữa nghẹn lời, chỉ vào mũi Triệu Ngọc oán giận: “Sao lời con nói như đang bẫy người ta thế nhỉ?”
“Con đâu lừa cha!” Triệu Ngọc xoa mồ hôi lạnh trên đầu: “Thực ra lúc con mới lấy được kim cương, con cũng mơ mộng đẹp lắm! Con cứ tưởng từ nay mình sẽ là tỷ phú! Nhưng sau đó... con càng nghĩ càng thấy bất thường, càng nghĩ càng khó chịu... Cuối cùng con phát hiện một sự thật tàn khốc, bụng dạ con nhỏ, không nuốt được bát cơm lớn như thế!”
“Ồ...” Miêu Khôn khẽ gật đầu: “Coi như tên nhóc như con cũng tự biết mình đấy!”
“Sao, sở dĩ con lấy xe chờ ta ở đây là vì muốn ta nghĩ cách thủ tiêu tang vật giúp con? Con định chia cho ta bao nhiêu?” Miêu Khôn nhướng mày.
“Ừm... Cái này...” Lần này cuối cùng cũng đến phiên Triệu Ngọc do dự, hắn nhìn Miêu Khôn chằm chằm, không biết phải trả lời thế nào.
Triệu Ngọc nói thật, trước kia hắn chỉ một lòng muốn có được kim cương, nhưng giờ thực sự có rồi thì trái lại không biết nên làm thế nào?
“Con có công lao lớn nhất, nên con bảy ta ba, thế nào?” Thấy Triệu Ngọc khó xử, Miêu Khôn lập tức xấu bụng hỏi.
“Cái này... Ừm...” Triệu Ngọc nghe ra giọng điệu của Miêu Khôn bất thường nên càng không dám tiếp lời.
“Chậc chậc...” Miêu Khôn chép miệng thở dài: “Nhớ đến cô Molly, Tani Ichiro và Cisse chết thảm, thôi vậy, hay là con tám ta hai?”
“Không... Con không có ý đó...” Triệu Ngọc vội vàng xua tay.
“Nhưng...” Miêu Khôn giả vờ suy nghĩ rồi nói tiếp: “Lại nhớ đến kết cục của Tịch Vĩ... Thôi vậy, hay là con chín ta một! Nếu còn không được nữa... Ta sợ mình sẽ đứng tim, ta chỉ giúp con thủ tiêu tang vật mà thôi, con chỉ cần cho ta chút phí là được. Dù sao thì ta cũng là cha vợ của con, chúng ta đều là người một nhà...”
“Đừng, đừng...” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu ý của Miêu Khôn, hắn vội vàng nhét kim cương vào tay ông: “Được rồi, con đã hiểu, đã hiểu! Kim cương... Kim cương...” Triệu Ngọc vẫn luyến tiếc nhìn kim cương rồi hạ quyết tâm: “Vậy con không cần nữa!”
“Woa!” Miêu Khôn vừa kinh ngạc vừa bất ngờ: “Tầm nhìn của con kém thế ư? Dù Tịch Vĩ nói hơi khuếch đại nhưng túi đồ này ít nhất cũng mười tỉ nhân dân tệ! Con thực sự không cần?”
“Không phải là nhân dân tệ mà là tiền âm phủ!” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài: “Giờ con đã hiểu lời Tịch Vĩ nói trên du thuyền có ý gì!”
“Trên thế giới chẳng mấy ai nuốt hết được đống kim cương này!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Con đã nghĩ tới rất nhiều cách nhưng không có cách nào có thể trót lọt!”
“Người bình thường không thể giữ được những viên kim cương này...” Triệu Ngọc than thở: “Con là thám tử, trách nhiệm của con là tìm ra sự thật nhưng nếu đã tìm ra sự thật rồi thì mục đích của con cũng đã đạt được!”
“Còn về kim cương...” Triệu Ngọc đẩy kim cương về bên Miêu Khôn: “Vẫn nên bỏ qua vậy, chúng chính là vô số quả bom, con không chơi được nên cho cha đấy!”
“Tên nhóc này thật độc ác!” Miêu Khôn cau mày: “Để bom nổ chỗ ta đúng không?”
“Cha vợ à...” Triệu Ngọc vỗ cánh tay Miêu Khôn, thấm thía khuyên nhủ: “Do đó con khuyên cha tốt nhất là đừng vì những viên kim cương này mà tẩu hỏa nhập ma!”
“Cha vốn đã giàu có, không đáng vì chúng mà bị lật thuyền trong mương. Cha cũng đã nói Tịch Vĩ chính là ví dụ tốt nhất, nếu ông ta không u mê vì chúng thì cũng sẽ không mất mạng ở đảo Kỳ Tích và cũng sẽ không khiến con gái bị đưa vào tù. Cha nói đúng không?”
“Ngoài ra còn Grimm, Tani Ichiro... cũng đều chết vì chúng!”
“Bởi vậy cha hãy nghe con, hai ta vẫn nên nghĩ cách mau mau xử lý chúng!”
“Ha... ha ha... ha ha ha...” Miêu Khôn nhìn Triệu Ngọc chăm chú rồi cười lớn: “Tên nhóc này, sao con luôn khiến ta nhìn thấy sự xuất sắc của mình nhỉ!”
“Ta thực sự rất bội phục con gái mình, rốt cuộc nó tìm thấy cực phẩm như con ở đâu?”
“Tên nhóc này...” Vừa nói Miêu Khôn vừa dùng lực vỗ Triệu Ngọc, vui vẻ bảo: “Miêu Khôn ta rất ít khi khen người khác, nhưng vì sao... mỗi chuyện của con, mỗi một câu của con đều nói lên tiếng lòng của ta thế?”
“Quá tà môn!” Ông tiếp tục vỗ một cái.
“Ôi ôi...” Triệu Ngọc đau đớn ôm cánh tay, nhìn cha vợ như kẻ thần kinh.
“Ha ha ha...” Miêu Khôn cất kim cương xong rồi mới trịnh trọng nói: “Triệu Ngọc, kim cương đã ở đây rồi, con nghĩ dù chúng ta chịu từ bỏ thì còn cơ hội không? Có thể tránh khỏi một trận gió tanh mưa máu ư?”
“Vậy... chúng ta nghĩ cách đi...” Triệu Ngọc nhíu mày.
“Ài! Còn cách nào nữa mà nghĩ?” Miêu Khôn thở dài. Ông lấy điếu xì gà từ cặp da ra, châm lửa cho mình rồi nói đầy hàm xúc: “Tiểu Triệu à, tâm trạng hiện giờ của ta giống y như con!”
“Con biết không? Ta chỉ thích hát ‘Không thành kế’ chính vì ta luôn có ảo giác mình là Tư Mã Ý, dù ta cực kỳ cố gắng nhưng làm cách nào cũng không thắng Gia Cát Lượng!”
“Ồ? Người cha nói là... Tịch Vĩ?” Triệu Ngọc hỏi.
“Không! Ta không tiếp xúc nhiều với Tịch Vĩ, người ta nói đến là Grimm!” Miêu Khôn trầm trọng nói: “Ta đã quen Grimm nhiều năm, dù làm gì thì ông ta vẫn nghĩ ra trước ta, luôn luôn cao hơn ta một tầng! Thậm chí ngay cả chơi cờ cũng thua một nước!”
“Ta không phục nên đã chủ động tiếp cận với ông ta, tìm hiểu về ông ta, muốn thắng ông ta một lần! Nhưng đáng tiếc ta chưa từng thắng ông ta lần nào, ông ta mãi mãi ngoảnh đầu lại nhìn ta...”
“Bởi vậy... Sau khi ông ta mất, việc phá giải câu đố kim cương tự nhiên trở thành chấp niệm của ta!”
“Khi ta thấy trong két sắt trống trơn, ta thực sự đã có suy nghĩ muốn chết. Thành công gần ngay gang tấc mà lại bị kẻ khác nhanh chân đến trước. Cảm giác phiền muộn đó không thể diễn tả bằng lời!”
“Nhưng...” Miêu Khôn phủi quần áo trước ngực: “Sau khi ta ra khỏi ngân hàng, cất tiếng hát ‘Không thành kế’, bỗng nhiên ta lại cảm thấy thoải mái!”
“Ta đã nghĩ thông rồi, đống kim cương đó liên quan gì đến ta?” Miêu Khôn đặt điếu xì gà xuống, cao giọng nói: “Nó có đáng để ta phải đứng tim không? Ta có được thì sao, mà không có được thì sao?”
“Ta sống rất tốt, vì sao phải sống vì một chấp niệm? Thật nực cười! Vậy nên... Ta mới tập trung hát, hát hăng say như vậy!”
“Nhưng... tên nhóc con, tên nhóc con...” Miêu Khôn đang nói đột nhiên chuyển mũi nhọn, ông kéo cánh tay Triệu Ngọc: “Con phá hỏng tiết tấu khiến ông đây tan tác tơi bời, tan tác tơi bời rồi!”
“Ngay cả suy nghĩ bóp chết con mà ta cùng có, lần này thôi rồi, hiện tại kim cương đang trong tay chúng ta. Đây không đơn giản chỉ là phỏng tay, nếu không xử lý tốt, chúng ta nhất định sẽ bị người ta lột da!”
“Vậy...” Triệu Ngọc nóng ruột như bị đốt thành tro, hắn vội vàng hỏi thầm: “Cha nói xem phải làm sao?”
“Ừm...” Miêu Khôn khẽ gật đầu, trong mắt ánh lên tia sáng nhìn xa trông rộng. Ông nhẹ bảo: “Trung Quốc chúng ta có một câu nói cổ ‘Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo’. Triệu Ngọc, theo ta... nếu muốn giải quyết ổn thỏa vấn đề này thì chỉ có cách của ta!”
“Ồ!” Triệu Ngọc vội gật đầu khen: “Vẫn là cha vợ lợi hại hơn! Vậy...” Hắn chớp đôi mắt đầy khao khát rồi hỏi: “Cha có cách gì thế?”
Miêu Khôn lấy điện thoại ra, đứng đắn nói bốn từ, khiến Triệu Ngọc lập tức ngã quỵ trên ghế.
Bốn từ đó là: “Báo - cáo - cấp - trên!”
THỦ CHI HỮU ĐẠO*
* Đây là nửa vế của câu “Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo trong Luận ngữ (Quân tử thích tiền tài, thu dùng theo đạo lý).
“Gì cơ? Thủ tiêu tang vật? Chậc Chậc...” Miêu Khôn líu lưỡi, không khỏi nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Triệu Ngọc, ta nghĩ mãi vẫn không hiểu một vấn đề!”
“Nếu... tên nhóc con đã có được kim cương, hơn nữa còn ngụy trang, chắc chắn không ai có thể tìm được con thì vì sao con không mang theo tang vật cao chạy xa bay? Tại sao phải cầm kim cương đợi ta ở đây?”
“Khụ! Cha vẫn chưa nhìn ra à?” Triệu Ngọc vỗ ngực, vênh váo tự đắc nói: “Triệu Ngọc con lòng chung dạ nghĩa, uống nước nhớ nguồn, trung nghĩa với thế gian, lay động vũ trụ, cha vợ đối xử với con không tệ nên con đâu thể vong ơn phụ nghĩa...”
“Ngừng ngừng ngừng...” Vừa nhìn Triệu Ngọc bắt đầu ba hoa, Miêu Khôn vội vàng ngắt lời hắn: “Chúng ta đều là yêu quái già ngàn năm, con đừng giả bộ là em gái ngây thơ với ta nữa! Mau nói năng nghiêm chỉnh đi!”
“Ài, được, được...” Thấy cha vợ dầu muối không vào, Triệu Ngọc nhát gan, vội vàng đáp: “Cha vợ à, nếu con nói con không biết mang theo kim cương xuất cảnh thế nào thì... cha có tin không?”
“Con...” Miêu Khôn lại lần nữa nghẹn lời, chỉ vào mũi Triệu Ngọc oán giận: “Sao lời con nói như đang bẫy người ta thế nhỉ?”
“Con đâu lừa cha!” Triệu Ngọc xoa mồ hôi lạnh trên đầu: “Thực ra lúc con mới lấy được kim cương, con cũng mơ mộng đẹp lắm! Con cứ tưởng từ nay mình sẽ là tỷ phú! Nhưng sau đó... con càng nghĩ càng thấy bất thường, càng nghĩ càng khó chịu... Cuối cùng con phát hiện một sự thật tàn khốc, bụng dạ con nhỏ, không nuốt được bát cơm lớn như thế!”
“Ồ...” Miêu Khôn khẽ gật đầu: “Coi như tên nhóc như con cũng tự biết mình đấy!”
“Sao, sở dĩ con lấy xe chờ ta ở đây là vì muốn ta nghĩ cách thủ tiêu tang vật giúp con? Con định chia cho ta bao nhiêu?” Miêu Khôn nhướng mày.
“Ừm... Cái này...” Lần này cuối cùng cũng đến phiên Triệu Ngọc do dự, hắn nhìn Miêu Khôn chằm chằm, không biết phải trả lời thế nào.
Triệu Ngọc nói thật, trước kia hắn chỉ một lòng muốn có được kim cương, nhưng giờ thực sự có rồi thì trái lại không biết nên làm thế nào?
“Con có công lao lớn nhất, nên con bảy ta ba, thế nào?” Thấy Triệu Ngọc khó xử, Miêu Khôn lập tức xấu bụng hỏi.
“Cái này... Ừm...” Triệu Ngọc nghe ra giọng điệu của Miêu Khôn bất thường nên càng không dám tiếp lời.
“Chậc chậc...” Miêu Khôn chép miệng thở dài: “Nhớ đến cô Molly, Tani Ichiro và Cisse chết thảm, thôi vậy, hay là con tám ta hai?”
“Không... Con không có ý đó...” Triệu Ngọc vội vàng xua tay.
“Nhưng...” Miêu Khôn giả vờ suy nghĩ rồi nói tiếp: “Lại nhớ đến kết cục của Tịch Vĩ... Thôi vậy, hay là con chín ta một! Nếu còn không được nữa... Ta sợ mình sẽ đứng tim, ta chỉ giúp con thủ tiêu tang vật mà thôi, con chỉ cần cho ta chút phí là được. Dù sao thì ta cũng là cha vợ của con, chúng ta đều là người một nhà...”
“Đừng, đừng...” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu ý của Miêu Khôn, hắn vội vàng nhét kim cương vào tay ông: “Được rồi, con đã hiểu, đã hiểu! Kim cương... Kim cương...” Triệu Ngọc vẫn luyến tiếc nhìn kim cương rồi hạ quyết tâm: “Vậy con không cần nữa!”
“Woa!” Miêu Khôn vừa kinh ngạc vừa bất ngờ: “Tầm nhìn của con kém thế ư? Dù Tịch Vĩ nói hơi khuếch đại nhưng túi đồ này ít nhất cũng mười tỉ nhân dân tệ! Con thực sự không cần?”
“Không phải là nhân dân tệ mà là tiền âm phủ!” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài: “Giờ con đã hiểu lời Tịch Vĩ nói trên du thuyền có ý gì!”
“Trên thế giới chẳng mấy ai nuốt hết được đống kim cương này!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Con đã nghĩ tới rất nhiều cách nhưng không có cách nào có thể trót lọt!”
“Người bình thường không thể giữ được những viên kim cương này...” Triệu Ngọc than thở: “Con là thám tử, trách nhiệm của con là tìm ra sự thật nhưng nếu đã tìm ra sự thật rồi thì mục đích của con cũng đã đạt được!”
“Còn về kim cương...” Triệu Ngọc đẩy kim cương về bên Miêu Khôn: “Vẫn nên bỏ qua vậy, chúng chính là vô số quả bom, con không chơi được nên cho cha đấy!”
“Tên nhóc này thật độc ác!” Miêu Khôn cau mày: “Để bom nổ chỗ ta đúng không?”
“Cha vợ à...” Triệu Ngọc vỗ cánh tay Miêu Khôn, thấm thía khuyên nhủ: “Do đó con khuyên cha tốt nhất là đừng vì những viên kim cương này mà tẩu hỏa nhập ma!”
“Cha vốn đã giàu có, không đáng vì chúng mà bị lật thuyền trong mương. Cha cũng đã nói Tịch Vĩ chính là ví dụ tốt nhất, nếu ông ta không u mê vì chúng thì cũng sẽ không mất mạng ở đảo Kỳ Tích và cũng sẽ không khiến con gái bị đưa vào tù. Cha nói đúng không?”
“Ngoài ra còn Grimm, Tani Ichiro... cũng đều chết vì chúng!”
“Bởi vậy cha hãy nghe con, hai ta vẫn nên nghĩ cách mau mau xử lý chúng!”
“Ha... ha ha... ha ha ha...” Miêu Khôn nhìn Triệu Ngọc chăm chú rồi cười lớn: “Tên nhóc này, sao con luôn khiến ta nhìn thấy sự xuất sắc của mình nhỉ!”
“Ta thực sự rất bội phục con gái mình, rốt cuộc nó tìm thấy cực phẩm như con ở đâu?”
“Tên nhóc này...” Vừa nói Miêu Khôn vừa dùng lực vỗ Triệu Ngọc, vui vẻ bảo: “Miêu Khôn ta rất ít khi khen người khác, nhưng vì sao... mỗi chuyện của con, mỗi một câu của con đều nói lên tiếng lòng của ta thế?”
“Quá tà môn!” Ông tiếp tục vỗ một cái.
“Ôi ôi...” Triệu Ngọc đau đớn ôm cánh tay, nhìn cha vợ như kẻ thần kinh.
“Ha ha ha...” Miêu Khôn cất kim cương xong rồi mới trịnh trọng nói: “Triệu Ngọc, kim cương đã ở đây rồi, con nghĩ dù chúng ta chịu từ bỏ thì còn cơ hội không? Có thể tránh khỏi một trận gió tanh mưa máu ư?”
“Vậy... chúng ta nghĩ cách đi...” Triệu Ngọc nhíu mày.
“Ài! Còn cách nào nữa mà nghĩ?” Miêu Khôn thở dài. Ông lấy điếu xì gà từ cặp da ra, châm lửa cho mình rồi nói đầy hàm xúc: “Tiểu Triệu à, tâm trạng hiện giờ của ta giống y như con!”
“Con biết không? Ta chỉ thích hát ‘Không thành kế’ chính vì ta luôn có ảo giác mình là Tư Mã Ý, dù ta cực kỳ cố gắng nhưng làm cách nào cũng không thắng Gia Cát Lượng!”
“Ồ? Người cha nói là... Tịch Vĩ?” Triệu Ngọc hỏi.
“Không! Ta không tiếp xúc nhiều với Tịch Vĩ, người ta nói đến là Grimm!” Miêu Khôn trầm trọng nói: “Ta đã quen Grimm nhiều năm, dù làm gì thì ông ta vẫn nghĩ ra trước ta, luôn luôn cao hơn ta một tầng! Thậm chí ngay cả chơi cờ cũng thua một nước!”
“Ta không phục nên đã chủ động tiếp cận với ông ta, tìm hiểu về ông ta, muốn thắng ông ta một lần! Nhưng đáng tiếc ta chưa từng thắng ông ta lần nào, ông ta mãi mãi ngoảnh đầu lại nhìn ta...”
“Bởi vậy... Sau khi ông ta mất, việc phá giải câu đố kim cương tự nhiên trở thành chấp niệm của ta!”
“Khi ta thấy trong két sắt trống trơn, ta thực sự đã có suy nghĩ muốn chết. Thành công gần ngay gang tấc mà lại bị kẻ khác nhanh chân đến trước. Cảm giác phiền muộn đó không thể diễn tả bằng lời!”
“Nhưng...” Miêu Khôn phủi quần áo trước ngực: “Sau khi ta ra khỏi ngân hàng, cất tiếng hát ‘Không thành kế’, bỗng nhiên ta lại cảm thấy thoải mái!”
“Ta đã nghĩ thông rồi, đống kim cương đó liên quan gì đến ta?” Miêu Khôn đặt điếu xì gà xuống, cao giọng nói: “Nó có đáng để ta phải đứng tim không? Ta có được thì sao, mà không có được thì sao?”
“Ta sống rất tốt, vì sao phải sống vì một chấp niệm? Thật nực cười! Vậy nên... Ta mới tập trung hát, hát hăng say như vậy!”
“Nhưng... tên nhóc con, tên nhóc con...” Miêu Khôn đang nói đột nhiên chuyển mũi nhọn, ông kéo cánh tay Triệu Ngọc: “Con phá hỏng tiết tấu khiến ông đây tan tác tơi bời, tan tác tơi bời rồi!”
“Ngay cả suy nghĩ bóp chết con mà ta cùng có, lần này thôi rồi, hiện tại kim cương đang trong tay chúng ta. Đây không đơn giản chỉ là phỏng tay, nếu không xử lý tốt, chúng ta nhất định sẽ bị người ta lột da!”
“Vậy...” Triệu Ngọc nóng ruột như bị đốt thành tro, hắn vội vàng hỏi thầm: “Cha nói xem phải làm sao?”
“Ừm...” Miêu Khôn khẽ gật đầu, trong mắt ánh lên tia sáng nhìn xa trông rộng. Ông nhẹ bảo: “Trung Quốc chúng ta có một câu nói cổ ‘Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo’. Triệu Ngọc, theo ta... nếu muốn giải quyết ổn thỏa vấn đề này thì chỉ có cách của ta!”
“Ồ!” Triệu Ngọc vội gật đầu khen: “Vẫn là cha vợ lợi hại hơn! Vậy...” Hắn chớp đôi mắt đầy khao khát rồi hỏi: “Cha có cách gì thế?”
Miêu Khôn lấy điện thoại ra, đứng đắn nói bốn từ, khiến Triệu Ngọc lập tức ngã quỵ trên ghế.
Bốn từ đó là: “Báo - cáo - cấp - trên!”