Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1383
Chương 1383 : Chương 1383
VỤ ÁN KỲ LẠ
Sáng sớm hôm sau, một căn phòng xa hoa trong khách sạn cao cấp nào đó giống như vừa mới bị người ta đánh cướp.
Tivi méo lệch, khăn trải giường bị xé thành vài mảnh, điều khiển từ xa bị giẫm nát, sofa nghiêng lệch, trong phòng cực kỳ bừa bãi, nơi nào cũng là dấu vết mà tối hôm qua Triệu Ngọc và Miêu Anh đã “đại chiến” ba trăm hiệp...
“Triệu Ngọc à, không phải đã nói muốn nghiên cứu vụ án bức tranh giết người à?” Trên giường lớn mềm mại, Miêu Anh xinh đẹp như ngọc nằm trên cánh tay cường tráng của Triệu Ngọc mà oán giận nói: “Sao anh lại lăn qua lăn lại em cả đêm, cũng chưa nói gì tới vụ án vậy?”
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc cười gian một trận, một tay ôm cô Miêu vào trong lòng, đắc chí vừa lòng nói: “Vài ngày trước, lúc anh liều mạng với phần tử khủng bố thì ngộ ra rất nhiều chiêu số, không phải chỉ muốn ‘luận bàn một chút’ với em thôi sao!”
“Hửm? Phần tử khủng bố?” Miêu Anh nheo mắt lại hỏi: “Nói như vậy, trong phần tử khủng bố cũng có phụ nữ à?”
“Ừm... Chuyện này thì...” Triệu Ngọc không mắc mưu, nhanh nhẹn nói: “Đương nhiên không thể có phụ nữ được! Em đừng nghĩ bậy, em đã quên anh đi với ai rồi à?”
“Hừ!” Cô Miêu liếc Triệu Ngọc một cái, tức giận nói: “Bởi vì anh đi với cha em nên em mới càng không yên lòng đó!”
Ôi trời!
Trong lòng Triệu Ngọc khách sáo cha vợ một phen, lại tươi cười nói: “Ha ha... Miêu Miêu ơi, em cứ yên tâm đi! Sau này anh nhất định giúp em trông chừng cha của em thật kĩ, tuyệt đối không để cho ông ấy phấp phới cờ màu ở bên ngoài đâu!”
“Hừ! Càng bôi càng đen, anh căng thẳng giải thích thay ông ấy như vậy, em càng không tin được hai người!” Miêu Anh bất đắc dĩ thở dài: “Có lẽ, đây là bi ai khi làm thám tử.”
“Khụ! Chuyện này nên nói như thế nào nhỉ? Sao lại đa sầu đa cảm thế? Tới đây tới đây...” Nói xong, Triệu Ngọc lại ôm lấy cô Miêu, hăng hái nói: “Hôm nay anh không cần dậy sớm, không bằng chúng ta tái chiến một trăm hiệp đi...”
Kết quả, Triệu Ngọc vừa mới dồn lực thì Miêu Anh lại nhanh nhẹn chui ra từ dưới nách hắn...
“Ôi!” Cô Miêu u oán thở dài, nói: “Làm người không thể quá tích cực đâu!”
Triệu Ngọc nhận ra tâm trạng cô Miêu Không tốt lắm, vội vàng hỏi: “Không thể nào, có phải vì chuyện anh đi phòng Đặc Cần hay không?”
“Triệu Ngọc.” Miêu Anh bẻ cặp móng heo của Triệu Ngọc lên trên gối đầu, nghiêm túc nói: “Không phải em muốn làm anh mất hứng, em chỉ không muốn lại trải qua ám ảnh tuổi thơ lần nữa!”
“Cha mẹ em bởi vì nhiệm vụ của phòng Đặc Cần nên không thể ở bên cạnh em, mới khiến cho em cảm thấy cô đơn như thế. Mà bây giờ anh lại nối gót bọn họ... Sau này em phải làm gì đây?”
“Đừng có ngốc thế!” Triệu Ngọc khẩn trương khuyên nhủ: “Chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau!”
“Em không muốn làm kẻ theo đuôi, nhưng em biết...” Miêu Anh bất đắc dĩ nói: “Cha em nhất quyết không cho em gia nhập, không phải bởi vì ông ấy che chở con cái mà là năng lực của em không đủ!”
“Cho nên, lúc em nhìn thấy ông ấy thưởng thức anh như thế, mua xe cho anh, mua nhẫn kim cương cho em, em ghen tị lắm!”
“Ôi trời, nghĩ như vậy là sai lầm rồi!” Triệu Ngọc cười nói: “Sao em lại so sánh với anh vậy? Tuy nói Triệu Ngọc này anh hoa nội liễm, danh chấn càn khôn, ánh sáng chiếu khắp vũ trụ, nhưng cho tới bây giờ, anh vẫn chưa thể rời khỏi sự dạy bảo của cô Miêu đây!”
“Em có biết không, nếu không có em, anh vĩnh viễn không thể nào ưu tú như bây giờ!”
“Anh... ưu tú hả?” Dù là Miêu Anh mày rậm mắt to, giờ phút này cũng đã híp thành một khe hở.
“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc vỗ ngực bảo đảm: “Cho dù anh đi làm cảnh sát hình sự quốc tế, đi điều tra các vụ án quốc tế thì anh nhất định sẽ mang em theo!”
“Nếu cha em không cho em đi, thì anh đây sẽ bỏ gánh giữa đường, không liên quan gì bọn họ nữa!” Triệu Ngọc nói như đang thề vậy: “Đừng quên, hai chúng ta đúng là Thư Hùng Song Sát người gặp người sợ đấy nhé!”
“Phì...” Cuối cùng Cô Miêu cũng không nhịn được bật cười.
Triệu Ngọc vô sỉ, luôn luôn có mị lực như thế.
“Được!” Miêu Anh nắm lấy cổ Triệu Ngọc, mím môi mà nói: “Đây là chính anh đã nói đấy, anh phải nhớ cho kĩ!”
“Yên tâm! Triệu Ngọc anh luôn luôn nói chuyện không tính toán gì hết mà! Ha ha ha...”
“Anh giỏi quá nhỉ Triệu Ngọc...”
Miêu Anh mắng to một tiếng, hai người nhất thời lại lao vào nhau. Tần suất kéo chân, khóa hầu, ai cũng không thể nhận ra bọn họ đang liếc mắt đưa tình hay là đao thật kiếm thật, hay là trẻ em không nên xem...
Sau mười mấy hiệp, cuối cùng Miêu Anh cũng đẩy Triệu Ngọc sang một bên, sau đó nhô ra từ trong chăn, thở hồng hộc nói: “Được rồi, được rồi... Không đánh nữa, không đánh nữa, phục anh rồi, em phục anh rồi được chưa?” Nói xong, cô mở di động của Triệu Ngọc, tìm ra tài liệu của vụ án bức tranh giết người nói: “Nào, chúng ta thảo luận vụ án này đi! Phù phù...”
“Úi... Được... Được...” Triệu Ngọc cũng thở hồng hộc mà tháo tất chân của Miêu Anh khỏi cổ mình, lúc này mới thay đổi vị trí đầu và chân, cùng Miêu Anh xem xét tư liệu vụ án.
“Thật ra, giữa người nước ngoài với chúng ta có sự khác biệt văn hóa cực kỳ lớn.” Miêu Anh bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: “Nếu không biết đặc điểm văn hóa của địa phương thì độ khó của việc phá án sẽ bị nâng lên nhiều!”
“Hơn nữa, cảnh sát địa phương đã điều tra nhiều năm như vậy mà vẫn không thể phá án được, đủ để chứng minh vụ án này phức tạp hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều!”
“Chúng ta thường xuyên nói ‘Chuyện đã xảy ra tất có nguyên nhân’, nhưng mà người nước ngoài làm việc thì lại không chắc sẽ sử dụng nguyên tắc này!” Miêu Anh chỉ vào bức ảnh chụp lúc phát hiện hiện trường vụ án, nói: “Ví dụ như vụ án này, có lẽ lý do hung thủ giết người căn bản không phải bởi vì báo thù hoặc tâm lý biến thái gì cả.”
“Có lẽ, hung thủ chỉ giết người vì hứng thú cũng không chừng!” Miêu Anh nghiêm túc phân tích: “Anh nhìn này, mỗi lần hung thủ giết người thì lại chọn một thành thị mới, hoàn toàn không lặp lại.”
“Còn nữa, giữa những người bị hại không hề có quan hệ gì, chứng minh hung thủ chỉ tùy tiện giết người thôi!”
“Lại thêm nữa, trước khi ra tay thì hung thủ đã chuẩn bị rất hoàn hảo, vụ án kiểu như vậy đúng là khó lòng phòng bị, thật khó để phá án...”
“Nhưng anh cảm thấy...” Triệu Ngọc cố gắng thở lại bình thường, cũng chỉ vào tư liệu mà nói: “Hướng phá án của cảnh sát nước Pháp không có vấn đề.”
“Hung thủ có thể bố trí hiện trường của nạn nhân giống hệt như bức tranh, nhất định phải có bản lĩnh nghệ thuật nhất định mới được, không chỉ là hội họa, mà còn có các tài năng khác như hoá trang, bố cảnh, chắc chắn phải là cao thủ.”
“Sở dĩ hung thủ muốn giết người như vậy, rõ ràng có tồn tại thành phần muốn giết cho hả giận!” Triệu Ngọc phân tích: “Có lẽ hung thủ là hoạ sĩ buồn bực vì thất bại, từng bị xa lánh và chèn ép, vì muốn chứng minh thực lực của mình cho nên mới làm ra vụ án giết người kỳ lạ như vậy!”
“Không...” Ý kiến của Miêu Anh khác với Triệu Ngọc: “Em thì không cho là như vậy! Nếu như là họa sĩ thất bại thì nhất định vô cùng khát vọng được công chúng tán thành, so với giết người, hẳn là tùy tiện tìm một vách tường mà vẽ lên, hấp dẫn ánh mắt công chúng sẽ thích hợp hơn...”
“Còn nữa...” Miêu Anh ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: “Vụ án này dù sao cũng không liên quan với người Trung Quốc chúng ta, cho dù hai chúng ta nghĩ ra phương hướng thì phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ... Chúng ta được đi nước Pháp phá án à?”
“Ừm... Chuyện này hả...” Triệu Ngọc vừa định nói về điều khiển từ xa cho Miêu Anh nghe thì di động của Miêu Anh bỗng nhiên vang lên.
“Hả, Tổng cục Hình sự!” Miêu Anh nhìn thấy dãy số, nhanh chóng nghe máy.
Ai ngờ, sau khi nghe máy, sắc mặt của Miêu Anh lập tức trở nên ngưng trọng.
“Sao vậy?” Nhìn thấy Miêu Anh để điện thoại xuống, Triệu Ngọc vội hỏi: “Có phải lại có vụ án mới rồi hay không?”
“Đúng vậy!” Miêu Anh gật đầu nói: “Một vụ án kỳ lạ xuất hiện tại thành phố Hải Lan của tỉnh Quỳnh Châu, cấp trên yêu cầu tổ điều tra đặc biệt chúng ta qua đó xem thế nào!”
“Hả? Hải Lan? Đó không phải thắng địa du lịch ư?” Triệu Ngọc bất ngờ.
“Đi, chúng ta nhanh chóng đến Tổng cục Hình sự thôi!” Miêu Anh đứng dậy nói: “Nếu là vụ án bình thường thì sẽ không điều động chúng ta đâu!”
VỤ ÁN KỲ LẠ
Sáng sớm hôm sau, một căn phòng xa hoa trong khách sạn cao cấp nào đó giống như vừa mới bị người ta đánh cướp.
Tivi méo lệch, khăn trải giường bị xé thành vài mảnh, điều khiển từ xa bị giẫm nát, sofa nghiêng lệch, trong phòng cực kỳ bừa bãi, nơi nào cũng là dấu vết mà tối hôm qua Triệu Ngọc và Miêu Anh đã “đại chiến” ba trăm hiệp...
“Triệu Ngọc à, không phải đã nói muốn nghiên cứu vụ án bức tranh giết người à?” Trên giường lớn mềm mại, Miêu Anh xinh đẹp như ngọc nằm trên cánh tay cường tráng của Triệu Ngọc mà oán giận nói: “Sao anh lại lăn qua lăn lại em cả đêm, cũng chưa nói gì tới vụ án vậy?”
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc cười gian một trận, một tay ôm cô Miêu vào trong lòng, đắc chí vừa lòng nói: “Vài ngày trước, lúc anh liều mạng với phần tử khủng bố thì ngộ ra rất nhiều chiêu số, không phải chỉ muốn ‘luận bàn một chút’ với em thôi sao!”
“Hửm? Phần tử khủng bố?” Miêu Anh nheo mắt lại hỏi: “Nói như vậy, trong phần tử khủng bố cũng có phụ nữ à?”
“Ừm... Chuyện này thì...” Triệu Ngọc không mắc mưu, nhanh nhẹn nói: “Đương nhiên không thể có phụ nữ được! Em đừng nghĩ bậy, em đã quên anh đi với ai rồi à?”
“Hừ!” Cô Miêu liếc Triệu Ngọc một cái, tức giận nói: “Bởi vì anh đi với cha em nên em mới càng không yên lòng đó!”
Ôi trời!
Trong lòng Triệu Ngọc khách sáo cha vợ một phen, lại tươi cười nói: “Ha ha... Miêu Miêu ơi, em cứ yên tâm đi! Sau này anh nhất định giúp em trông chừng cha của em thật kĩ, tuyệt đối không để cho ông ấy phấp phới cờ màu ở bên ngoài đâu!”
“Hừ! Càng bôi càng đen, anh căng thẳng giải thích thay ông ấy như vậy, em càng không tin được hai người!” Miêu Anh bất đắc dĩ thở dài: “Có lẽ, đây là bi ai khi làm thám tử.”
“Khụ! Chuyện này nên nói như thế nào nhỉ? Sao lại đa sầu đa cảm thế? Tới đây tới đây...” Nói xong, Triệu Ngọc lại ôm lấy cô Miêu, hăng hái nói: “Hôm nay anh không cần dậy sớm, không bằng chúng ta tái chiến một trăm hiệp đi...”
Kết quả, Triệu Ngọc vừa mới dồn lực thì Miêu Anh lại nhanh nhẹn chui ra từ dưới nách hắn...
“Ôi!” Cô Miêu u oán thở dài, nói: “Làm người không thể quá tích cực đâu!”
Triệu Ngọc nhận ra tâm trạng cô Miêu Không tốt lắm, vội vàng hỏi: “Không thể nào, có phải vì chuyện anh đi phòng Đặc Cần hay không?”
“Triệu Ngọc.” Miêu Anh bẻ cặp móng heo của Triệu Ngọc lên trên gối đầu, nghiêm túc nói: “Không phải em muốn làm anh mất hứng, em chỉ không muốn lại trải qua ám ảnh tuổi thơ lần nữa!”
“Cha mẹ em bởi vì nhiệm vụ của phòng Đặc Cần nên không thể ở bên cạnh em, mới khiến cho em cảm thấy cô đơn như thế. Mà bây giờ anh lại nối gót bọn họ... Sau này em phải làm gì đây?”
“Đừng có ngốc thế!” Triệu Ngọc khẩn trương khuyên nhủ: “Chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau!”
“Em không muốn làm kẻ theo đuôi, nhưng em biết...” Miêu Anh bất đắc dĩ nói: “Cha em nhất quyết không cho em gia nhập, không phải bởi vì ông ấy che chở con cái mà là năng lực của em không đủ!”
“Cho nên, lúc em nhìn thấy ông ấy thưởng thức anh như thế, mua xe cho anh, mua nhẫn kim cương cho em, em ghen tị lắm!”
“Ôi trời, nghĩ như vậy là sai lầm rồi!” Triệu Ngọc cười nói: “Sao em lại so sánh với anh vậy? Tuy nói Triệu Ngọc này anh hoa nội liễm, danh chấn càn khôn, ánh sáng chiếu khắp vũ trụ, nhưng cho tới bây giờ, anh vẫn chưa thể rời khỏi sự dạy bảo của cô Miêu đây!”
“Em có biết không, nếu không có em, anh vĩnh viễn không thể nào ưu tú như bây giờ!”
“Anh... ưu tú hả?” Dù là Miêu Anh mày rậm mắt to, giờ phút này cũng đã híp thành một khe hở.
“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc vỗ ngực bảo đảm: “Cho dù anh đi làm cảnh sát hình sự quốc tế, đi điều tra các vụ án quốc tế thì anh nhất định sẽ mang em theo!”
“Nếu cha em không cho em đi, thì anh đây sẽ bỏ gánh giữa đường, không liên quan gì bọn họ nữa!” Triệu Ngọc nói như đang thề vậy: “Đừng quên, hai chúng ta đúng là Thư Hùng Song Sát người gặp người sợ đấy nhé!”
“Phì...” Cuối cùng Cô Miêu cũng không nhịn được bật cười.
Triệu Ngọc vô sỉ, luôn luôn có mị lực như thế.
“Được!” Miêu Anh nắm lấy cổ Triệu Ngọc, mím môi mà nói: “Đây là chính anh đã nói đấy, anh phải nhớ cho kĩ!”
“Yên tâm! Triệu Ngọc anh luôn luôn nói chuyện không tính toán gì hết mà! Ha ha ha...”
“Anh giỏi quá nhỉ Triệu Ngọc...”
Miêu Anh mắng to một tiếng, hai người nhất thời lại lao vào nhau. Tần suất kéo chân, khóa hầu, ai cũng không thể nhận ra bọn họ đang liếc mắt đưa tình hay là đao thật kiếm thật, hay là trẻ em không nên xem...
Sau mười mấy hiệp, cuối cùng Miêu Anh cũng đẩy Triệu Ngọc sang một bên, sau đó nhô ra từ trong chăn, thở hồng hộc nói: “Được rồi, được rồi... Không đánh nữa, không đánh nữa, phục anh rồi, em phục anh rồi được chưa?” Nói xong, cô mở di động của Triệu Ngọc, tìm ra tài liệu của vụ án bức tranh giết người nói: “Nào, chúng ta thảo luận vụ án này đi! Phù phù...”
“Úi... Được... Được...” Triệu Ngọc cũng thở hồng hộc mà tháo tất chân của Miêu Anh khỏi cổ mình, lúc này mới thay đổi vị trí đầu và chân, cùng Miêu Anh xem xét tư liệu vụ án.
“Thật ra, giữa người nước ngoài với chúng ta có sự khác biệt văn hóa cực kỳ lớn.” Miêu Anh bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: “Nếu không biết đặc điểm văn hóa của địa phương thì độ khó của việc phá án sẽ bị nâng lên nhiều!”
“Hơn nữa, cảnh sát địa phương đã điều tra nhiều năm như vậy mà vẫn không thể phá án được, đủ để chứng minh vụ án này phức tạp hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều!”
“Chúng ta thường xuyên nói ‘Chuyện đã xảy ra tất có nguyên nhân’, nhưng mà người nước ngoài làm việc thì lại không chắc sẽ sử dụng nguyên tắc này!” Miêu Anh chỉ vào bức ảnh chụp lúc phát hiện hiện trường vụ án, nói: “Ví dụ như vụ án này, có lẽ lý do hung thủ giết người căn bản không phải bởi vì báo thù hoặc tâm lý biến thái gì cả.”
“Có lẽ, hung thủ chỉ giết người vì hứng thú cũng không chừng!” Miêu Anh nghiêm túc phân tích: “Anh nhìn này, mỗi lần hung thủ giết người thì lại chọn một thành thị mới, hoàn toàn không lặp lại.”
“Còn nữa, giữa những người bị hại không hề có quan hệ gì, chứng minh hung thủ chỉ tùy tiện giết người thôi!”
“Lại thêm nữa, trước khi ra tay thì hung thủ đã chuẩn bị rất hoàn hảo, vụ án kiểu như vậy đúng là khó lòng phòng bị, thật khó để phá án...”
“Nhưng anh cảm thấy...” Triệu Ngọc cố gắng thở lại bình thường, cũng chỉ vào tư liệu mà nói: “Hướng phá án của cảnh sát nước Pháp không có vấn đề.”
“Hung thủ có thể bố trí hiện trường của nạn nhân giống hệt như bức tranh, nhất định phải có bản lĩnh nghệ thuật nhất định mới được, không chỉ là hội họa, mà còn có các tài năng khác như hoá trang, bố cảnh, chắc chắn phải là cao thủ.”
“Sở dĩ hung thủ muốn giết người như vậy, rõ ràng có tồn tại thành phần muốn giết cho hả giận!” Triệu Ngọc phân tích: “Có lẽ hung thủ là hoạ sĩ buồn bực vì thất bại, từng bị xa lánh và chèn ép, vì muốn chứng minh thực lực của mình cho nên mới làm ra vụ án giết người kỳ lạ như vậy!”
“Không...” Ý kiến của Miêu Anh khác với Triệu Ngọc: “Em thì không cho là như vậy! Nếu như là họa sĩ thất bại thì nhất định vô cùng khát vọng được công chúng tán thành, so với giết người, hẳn là tùy tiện tìm một vách tường mà vẽ lên, hấp dẫn ánh mắt công chúng sẽ thích hợp hơn...”
“Còn nữa...” Miêu Anh ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: “Vụ án này dù sao cũng không liên quan với người Trung Quốc chúng ta, cho dù hai chúng ta nghĩ ra phương hướng thì phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ... Chúng ta được đi nước Pháp phá án à?”
“Ừm... Chuyện này hả...” Triệu Ngọc vừa định nói về điều khiển từ xa cho Miêu Anh nghe thì di động của Miêu Anh bỗng nhiên vang lên.
“Hả, Tổng cục Hình sự!” Miêu Anh nhìn thấy dãy số, nhanh chóng nghe máy.
Ai ngờ, sau khi nghe máy, sắc mặt của Miêu Anh lập tức trở nên ngưng trọng.
“Sao vậy?” Nhìn thấy Miêu Anh để điện thoại xuống, Triệu Ngọc vội hỏi: “Có phải lại có vụ án mới rồi hay không?”
“Đúng vậy!” Miêu Anh gật đầu nói: “Một vụ án kỳ lạ xuất hiện tại thành phố Hải Lan của tỉnh Quỳnh Châu, cấp trên yêu cầu tổ điều tra đặc biệt chúng ta qua đó xem thế nào!”
“Hả? Hải Lan? Đó không phải thắng địa du lịch ư?” Triệu Ngọc bất ngờ.
“Đi, chúng ta nhanh chóng đến Tổng cục Hình sự thôi!” Miêu Anh đứng dậy nói: “Nếu là vụ án bình thường thì sẽ không điều động chúng ta đâu!”