Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1424
Chương 1424 : Chương 1424
OÁN HẬN CÁI GÌ?
Tám giờ sáng ngày hôm sau.
Cục Cảnh sát Hải Lan, bên trong phòng làm việc tạm thời của tổ điều tra đặc biệt.
Triệu Ngọc bị tiếng ồn ào đánh thức, mở đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm ra.
Công việc với cường độ cao ngày hôm qua, lại cộng thêm trước đó vẫn luôn không nghỉ ngơi đàng hoàng khiến cho trạng thái tinh thần của Triệu Ngọc không thể tỉnh táo được, không biết đã tựa vào chỗ ngồi ngủ từ lúc nào.
Nhưng mà hắn chỉ ngủ chưa được một tiếng đồng hồ thì đã bị một trận tranh cãi trong phòng làm việc đánh thức.
“Tôi đoán tám chín mươi phần trăm, mọi người hãy chờ mà xem...” Thôi Lệ Châu căm phẫn nói: “Tên sát thủ họ Nhiêu đó chắc chắn là có vấn đề!”
“Nói không chừng, ông ta đã móc nối với Lương Nghị Lực từ lâu rồi, bọn chúng là đồng bọn! Chuyện hội quán và vụ chôn thi thể trong núi đều là Lương Nghị Lực bẫy chúng ta, đều là âm mưu của hắn ta cả!”
“Giống như vụ này ấy, phải cho tên họ Nhiêu đó biết tay, còn có ông chủ Mã đó nữa, ông ta cũng không phải thứ tốt gì!! Đối phó với loại sát thủ máu lạnh này thì phải máu lạnh hơn bọn họ mới được, phải cứng rắn vào!”
“Tiểu Thôi, cô bình tĩnh lại chút đi...” Ngô Tú Mẫn đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Tổ trưởng vất vả lắm mới ngủ được, để cậu ấy nghỉ ngơi thêm chút!”
“Suy đoán của cô không hề có căn cứ, cô đừng quên, nếu như không phải tổ trưởng và chị Miêu ra tay thì tên quản lý Nhiêu đó đã bị giết người diệt khẩu từ lâu rồi!”
“Làm sao mà ông ta có thể thông đồng một giuộc với sát thủ K được? Vả lại.” Ngô Tú Mẫn nói tiếp: “Cho dù bọn họ có thông đồng thì chí ít cũng phải có mục đích rõ ràng chứ, chỉ tìm được hài cốt của người bị hại trong vụ án xương trắng thôi thì vẫn chưa đủ!”
“Đúng vậy.” Tăng Khả hạ thấp giọng, phụ họa nói: “Đội kỹ thuật đã tìm thấy một ít lông tóc, sợi vải quần áo đã bị mục nát, cùng với dấu vết dầu thi mờ mờ của người bên trong hang núi đó.”
“Điều này đã nói rõ sát thủ họ Nhiêu không nói dối, cái hang động đó chính là nơi mà năm ấy bọn họ chôn giấu thi thể.”
“Nhưng mà không biết do nguyên nhân gì mà Lương Nghị Lực lại dời thi thể đi, đặt hài cốt của người bị hại trong vụ án xương trắng vào trong đó!”
“Vậy mọi người nói thử xem.” Thôi Lệ Châu còn chưa phục: “Tại sao Lương Nghị Lực phải dời thi thể đi? Hắn ta đã làm lớn chuyện lên như vậy rồi thì chẳng lẽ còn sợ chúng ta phát hiện thi thể, xác nhận hắn ta là hung thủ sao?”
“Chậc chậc...”
Nghe thấy thắc mắc của Thôi Lệ Châu, Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả liên tục chậc lưỡi, cách làm của Lương Nghị Lực thật sự rất kỳ lạ, không ai đoán ra được rốt cuộc là hắn ta muốn làm gì?
“Ừm...” Triệu Ngọc mở mắt ra, ngồi bật dậy từ trên ghế.
“Ôi trời, sếp ơi.” Thôi Lệ Châu nhận ra mình quá lỗ mãng cho nên vội vàng khuyên nhủ: “Xin lỗi đã làm anh thức giấc, anh tranh thủ ngủ thêm một lúc nữa đi! Tôi hát một khúc hát thôi miên cho anh nghe!”
Vừa nói, Thôi Lệ Châu còn thật sự ngâm nga một khúc hát, nhưng chẳng hiểu sao Triệu Ngọc lại nghe giống y hệt Thập Bát Sờ* không hề đứng đắn vậy...
* Thập Bát Sờ: Eighteen Touches hay Shiba Mo là một bài hát dân gian truyền thống của Trung Quốc với nhiều biến thể trên khắp Trung Quốc. Bài hát có tính chất tán tỉnh, táo bạo và gợi tình, được coi là thô tục và vô vị, nó đã bị cấm nhiều lần.
“Thôi, thôi, thôi...” Triệu Ngọc đẩy Tiểu Thôi ra, hỏi những người khác: “Bây giờ đã mấy giờ rồi?”
“Tám giờ!” Tăng Khả vội vàng trả lời.
Thật ra thì trong lúc đặt câu hỏi, Triệu Ngọc đã nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Hắn lẩm bẩm nói: “Tin tức mà Lương Nghị Lực đưa tới là lúc mười giờ sáng, cũng có nghĩa là cách thời hạn mà hắn ta nói còn chưa tới hai tiếng nữa!”
“Vâng, nhưng mà...” Thôi Lệ Châu bĩu môi: “Làm sao mà chúng ta có thể biết rốt cuộc đến lúc đó thì Lương Nghị Lực muốn làm cái gì chứ?”
“Ừm...” Triệu Ngọc trầm tư trong chốc lát rồi hỏi tiếp: “Sau khi tôi ngủ lại có tình hình gì mới rồi à?”
“Ở cửa hang chôn giấu thi thể có phát hiện dấu vết nhang đốt, cùng với một ít nến chưa cháy hết.” Ngô Tú Mẫn nhìn tài liệu của mình, nói: “Nghi ngờ là lúc Lương Nghị Lực vận chuyển thi thể đã từng cử hành nghi lễ gì đó, giống như vụ án xương trắng vậy...”
“Còn nữa...” Tăng Khả nói tiếp: “Qua kết quả khám nghiệm bằng hóa chất khẩn cấp của bộ phận pháp y thì bây giờ đã chứng minh được ba bộ hài cốt không nguyên vẹn trong hang núi rất khớp với ba bộ hài cốt trong vụ án xương trắng.”
“Chúng ta đã có thể chứng minh được thân phận của ba người chết rồi. Nhưng mà...” Tăng Khả đành chịu nhún vai: “Trừ đầu lâu ra!”
“Hai thông tin quan trọng.” Lúc này, Miêu Anh bỗng nhiên cầm một xấp tài liệu vội vã đi từ bên ngoài vào, nói với mọi người: “Thứ nhất, sát thủ Nhiêu đúng là có lưu giữ chứng cứ bất lợi với ông chủ Mã, căn cứ vào chứng cứ này, chúng ta đã khiến Mã Hoằng Nghĩa phải nhận tội!”
“Mã Hoằng Nghĩa thừa nhận, ông ta chính là trùm số bốn Abby Kula của tổ chức Răng Rắn năm đó! Ông ta cũng thừa nhận vụ ám sát xảy ra trong hội quán là do một tay ông ta sắp đặt!”
“Mã Hoằng Nghĩa vốn là người cẩn thận, ông ta vẫn luôn âm thầm chú ý từng hành động cử chỉ của quản lý Nhiêu và đám người Thái Tinh Văn, sau khi ông ta đột nhiên phát hiện Thái Tinh Văn, Hoàng Bách Lợi và Hình Phi Viễn chẳng hiểu tại sao lại mất tích thì đã đánh hơi được có gì đó không ổn, cho nên mới cố gắng giết quản lý Nhiêu để trừ mối họa về sau!”
“Nhưng mà...” Miêu Anh quét mắt nhìn mọi người rồi tiếc nuối nói: “Ông ta không biết nhiều về tình hình liên quan tới Lương Nghị Lực, cũng chính là sát thủ K.”
“Mã Hoằng Nghĩa vốn không biết ba người Thái Tinh Văn mất tích có liên quan tới K! Cũng giống như sát thủ Nhiêu vậy.” Miêu Anh nói: “Mặc dù Mã Hoằng Nghĩa vô cùng e dè với K nhưng không nghĩ ra được lý do K tới tìm bọn họ!”
“À...” Triệu Ngọc gật đầu lặng im suy nghĩ mấy giây rồi hỏi Miêu Anh: “Không phải em vừa nói còn có tin tức quan trọng thứ hai sao?”
“Ừ!” Miêu Anh lập tức nói: “Phòng Đặc Cần gửi tới một tin tức cho em, bọn họ đã phái một nhóm người ra nước ngoài tìm hòn đảo nhỏ tín ngưỡng Bà Đà giáo, vả lại còn tìm hiểu chuyện của Bà Đà giáo thông qua dân bản xứ.”
“Sát thủ Nhiêu nói đúng, trong giáo lý Bà Đà đúng là có nói tới nghi thức gọi hồn bằng xương cốt.” Miêu Anh lấy một phần tài liệu ra rồi nói: “Bọn họ tôn trọng xương cốt, vô cùng xem trọng tính nguyên vẹn của xương cốt lúc mai táng!”
“Nếu như có thân thể người bị tàn tật qua đời thì người thân sẽ tìm xương thú tương tự, hoặc là chắp vá xương cốt của người khác. Cho nên...” Miêu Anh nói: “Vụ án xương trắng mà Lương Nghị Lực gây ra chắc là để gọi hồn cầu siêu cho chủ nhân của đầu lâu đó!”
“Tuy nhiên...” Miêu Anh lại chỉ vào nơi nào đó trong tài liệu nói: “Về chuyện liên quan tới gọi hồn siêu độ, bọn họ còn nghe ngóng được một tin tức nữa.”
“Lúc gọi hồn siêu độ xương trắng, Bà Đà giáo cần phải kiên trì làm phép bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể chôn cất. Bọn họ cho rằng chỉ có như vậy thì mới có thể loại bỏ được hết oán hận của người chết!”
“À...” Thôi Lệ Châu nuốt nước miếng rồi sợ hãi nói: “Cũng có nghĩa là Lương Nghị Lực phải cúng bái liên tục bốn mươi chín ngày cho chủ nhân bộ xương trắng rồi mới có thể đem chôn sao?”
“Thảo nào đã gom góp xương cốt đầy đủ rồi mà Lương Nghị Lực vẫn chưa mau chóng xử lý!”
“Oán hận... Oán hận cái gì?” Ngô Tú Mẫn suy nghĩ nói: “Không lẽ nỗi oán hận của người chết là câu trả lời mà Lương Nghị Lực muốn chúng ta điều tra à?”
“Quan trọng là...” Tăng Khả nói: “Ít nhất chúng ta phải biết được rốt cuộc chủ nhân của đầu lâu đó là ai chứ?”
“Cũng gần lắm rồi!” Nhưng mà Triệu Ngọc lại quả quyết nói: “Nếu như tôi đoán không sai thì chủ nhân của đầu lâu đó chắc chắn là cháu gái của Ngu Chính Nhiên!”
.
“Hả? Nhưng mà...” Thôi Lệ Châu nhíu mày lại: “Tại sao vậy chứ? K là sát thủ giết cả nhà cô ấy, vả lại sát thủ Nhiêu còn chính mắt nhìn thấy K giết cô ấy nữa, cho dù cô ấy còn sống thì cũng không thể chung sống với K được, đúng không? Chuyện này không chỉ không phù hợp tình lý, mà thậm chí cũng không phù hợp với luân lý nữa mà?”
“Tổ trưởng Triệu.” Miêu Anh suy nghĩ nói: “Ý của anh là... K không hề giết chết cháu gái của Ngu Chính Nhiên thật, mà để lại một người sống là cô ấy, sau đó mang cô ấy cao bay xa chạy sao? Nhưng mà... Tại sao hắn ta lại phải làm như vậy?”
“Anh không biết.” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Nhưng mà anh biết, nếu K đã hao phí nhiều tinh thần và thể lực như thế để dời thi thể cả nhà Ngu Chính Nhiên đi thì chứng tỏ vụ án xương trắng có liên quan tới nhà họ Ngu!”
“Dựa vào phân tích tuổi tác và ADN của đầu lâu thì chúng ta chỉ có thể đưa ra suy luận này thôi!” Triệu Ngọc nói tiếp: “Nếu như chủ nhân đầu lâu thật sự là cháu gái của Ngu Chính Nhiên thì dường như toàn bộ những chuyện này đều có thể giải thích rồi!”
“Thử suy nghĩ mà xem.” Triệu Ngọc nhắc nhở: “Nếu như mình là cháu gái của Ngu Chính Nhiên thì oán hận lớn nhất của mình là cái gì đây?”
“A...” Nghe đến lời này, mọi người đều phải hít ngược một hơi khí lạnh, Thôi Lệ Châu nhạy bén hoảng sợ hô lên đầu tiên: “Báo thù!!”
“Oán hận của cô ấy chính là phải giết hết toàn bộ hung thủ năm đó đã giết hại cả nhà mình, báo thù rửa hận! Cho nên...” Thôi Lệ Châu run rẩy nói: “K mới có thể giết hết toàn bộ mấy người bọn Thái Tinh Văn! Vả lại, trừ mấy người bọn họ ra thì còn có sát thủ Nhiêu và ông chủ Mã đó nữa!”
“Cũng... Cũng có nghĩa là... Mục đích của hắn ta là...”
Ting ting ting... Ting ting ting...
Ngay tại khoảnh khắc căng thẳng kích động như vậy, điện thoại di động của Triệu Ngọc lại bỗng nhiên vang lên. Tiếng chuông vừa mới reo lên thì Triệu Ngọc chợt giật mình một cái.
Bởi vì, tiếng chuông này là cài đặt dành riêng cho ai gọi tới số điện thoại của Lương Nghị Lực.
Nói cách khác, người bây giờ đang gọi cuộc điện thoại này vô cùng có khả năng là Lương Nghị Lực, cũng chính là – sát thủ K!!!
OÁN HẬN CÁI GÌ?
Tám giờ sáng ngày hôm sau.
Cục Cảnh sát Hải Lan, bên trong phòng làm việc tạm thời của tổ điều tra đặc biệt.
Triệu Ngọc bị tiếng ồn ào đánh thức, mở đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm ra.
Công việc với cường độ cao ngày hôm qua, lại cộng thêm trước đó vẫn luôn không nghỉ ngơi đàng hoàng khiến cho trạng thái tinh thần của Triệu Ngọc không thể tỉnh táo được, không biết đã tựa vào chỗ ngồi ngủ từ lúc nào.
Nhưng mà hắn chỉ ngủ chưa được một tiếng đồng hồ thì đã bị một trận tranh cãi trong phòng làm việc đánh thức.
“Tôi đoán tám chín mươi phần trăm, mọi người hãy chờ mà xem...” Thôi Lệ Châu căm phẫn nói: “Tên sát thủ họ Nhiêu đó chắc chắn là có vấn đề!”
“Nói không chừng, ông ta đã móc nối với Lương Nghị Lực từ lâu rồi, bọn chúng là đồng bọn! Chuyện hội quán và vụ chôn thi thể trong núi đều là Lương Nghị Lực bẫy chúng ta, đều là âm mưu của hắn ta cả!”
“Giống như vụ này ấy, phải cho tên họ Nhiêu đó biết tay, còn có ông chủ Mã đó nữa, ông ta cũng không phải thứ tốt gì!! Đối phó với loại sát thủ máu lạnh này thì phải máu lạnh hơn bọn họ mới được, phải cứng rắn vào!”
“Tiểu Thôi, cô bình tĩnh lại chút đi...” Ngô Tú Mẫn đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Tổ trưởng vất vả lắm mới ngủ được, để cậu ấy nghỉ ngơi thêm chút!”
“Suy đoán của cô không hề có căn cứ, cô đừng quên, nếu như không phải tổ trưởng và chị Miêu ra tay thì tên quản lý Nhiêu đó đã bị giết người diệt khẩu từ lâu rồi!”
“Làm sao mà ông ta có thể thông đồng một giuộc với sát thủ K được? Vả lại.” Ngô Tú Mẫn nói tiếp: “Cho dù bọn họ có thông đồng thì chí ít cũng phải có mục đích rõ ràng chứ, chỉ tìm được hài cốt của người bị hại trong vụ án xương trắng thôi thì vẫn chưa đủ!”
“Đúng vậy.” Tăng Khả hạ thấp giọng, phụ họa nói: “Đội kỹ thuật đã tìm thấy một ít lông tóc, sợi vải quần áo đã bị mục nát, cùng với dấu vết dầu thi mờ mờ của người bên trong hang núi đó.”
“Điều này đã nói rõ sát thủ họ Nhiêu không nói dối, cái hang động đó chính là nơi mà năm ấy bọn họ chôn giấu thi thể.”
“Nhưng mà không biết do nguyên nhân gì mà Lương Nghị Lực lại dời thi thể đi, đặt hài cốt của người bị hại trong vụ án xương trắng vào trong đó!”
“Vậy mọi người nói thử xem.” Thôi Lệ Châu còn chưa phục: “Tại sao Lương Nghị Lực phải dời thi thể đi? Hắn ta đã làm lớn chuyện lên như vậy rồi thì chẳng lẽ còn sợ chúng ta phát hiện thi thể, xác nhận hắn ta là hung thủ sao?”
“Chậc chậc...”
Nghe thấy thắc mắc của Thôi Lệ Châu, Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả liên tục chậc lưỡi, cách làm của Lương Nghị Lực thật sự rất kỳ lạ, không ai đoán ra được rốt cuộc là hắn ta muốn làm gì?
“Ừm...” Triệu Ngọc mở mắt ra, ngồi bật dậy từ trên ghế.
“Ôi trời, sếp ơi.” Thôi Lệ Châu nhận ra mình quá lỗ mãng cho nên vội vàng khuyên nhủ: “Xin lỗi đã làm anh thức giấc, anh tranh thủ ngủ thêm một lúc nữa đi! Tôi hát một khúc hát thôi miên cho anh nghe!”
Vừa nói, Thôi Lệ Châu còn thật sự ngâm nga một khúc hát, nhưng chẳng hiểu sao Triệu Ngọc lại nghe giống y hệt Thập Bát Sờ* không hề đứng đắn vậy...
* Thập Bát Sờ: Eighteen Touches hay Shiba Mo là một bài hát dân gian truyền thống của Trung Quốc với nhiều biến thể trên khắp Trung Quốc. Bài hát có tính chất tán tỉnh, táo bạo và gợi tình, được coi là thô tục và vô vị, nó đã bị cấm nhiều lần.
“Thôi, thôi, thôi...” Triệu Ngọc đẩy Tiểu Thôi ra, hỏi những người khác: “Bây giờ đã mấy giờ rồi?”
“Tám giờ!” Tăng Khả vội vàng trả lời.
Thật ra thì trong lúc đặt câu hỏi, Triệu Ngọc đã nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Hắn lẩm bẩm nói: “Tin tức mà Lương Nghị Lực đưa tới là lúc mười giờ sáng, cũng có nghĩa là cách thời hạn mà hắn ta nói còn chưa tới hai tiếng nữa!”
“Vâng, nhưng mà...” Thôi Lệ Châu bĩu môi: “Làm sao mà chúng ta có thể biết rốt cuộc đến lúc đó thì Lương Nghị Lực muốn làm cái gì chứ?”
“Ừm...” Triệu Ngọc trầm tư trong chốc lát rồi hỏi tiếp: “Sau khi tôi ngủ lại có tình hình gì mới rồi à?”
“Ở cửa hang chôn giấu thi thể có phát hiện dấu vết nhang đốt, cùng với một ít nến chưa cháy hết.” Ngô Tú Mẫn nhìn tài liệu của mình, nói: “Nghi ngờ là lúc Lương Nghị Lực vận chuyển thi thể đã từng cử hành nghi lễ gì đó, giống như vụ án xương trắng vậy...”
“Còn nữa...” Tăng Khả nói tiếp: “Qua kết quả khám nghiệm bằng hóa chất khẩn cấp của bộ phận pháp y thì bây giờ đã chứng minh được ba bộ hài cốt không nguyên vẹn trong hang núi rất khớp với ba bộ hài cốt trong vụ án xương trắng.”
“Chúng ta đã có thể chứng minh được thân phận của ba người chết rồi. Nhưng mà...” Tăng Khả đành chịu nhún vai: “Trừ đầu lâu ra!”
“Hai thông tin quan trọng.” Lúc này, Miêu Anh bỗng nhiên cầm một xấp tài liệu vội vã đi từ bên ngoài vào, nói với mọi người: “Thứ nhất, sát thủ Nhiêu đúng là có lưu giữ chứng cứ bất lợi với ông chủ Mã, căn cứ vào chứng cứ này, chúng ta đã khiến Mã Hoằng Nghĩa phải nhận tội!”
“Mã Hoằng Nghĩa thừa nhận, ông ta chính là trùm số bốn Abby Kula của tổ chức Răng Rắn năm đó! Ông ta cũng thừa nhận vụ ám sát xảy ra trong hội quán là do một tay ông ta sắp đặt!”
“Mã Hoằng Nghĩa vốn là người cẩn thận, ông ta vẫn luôn âm thầm chú ý từng hành động cử chỉ của quản lý Nhiêu và đám người Thái Tinh Văn, sau khi ông ta đột nhiên phát hiện Thái Tinh Văn, Hoàng Bách Lợi và Hình Phi Viễn chẳng hiểu tại sao lại mất tích thì đã đánh hơi được có gì đó không ổn, cho nên mới cố gắng giết quản lý Nhiêu để trừ mối họa về sau!”
“Nhưng mà...” Miêu Anh quét mắt nhìn mọi người rồi tiếc nuối nói: “Ông ta không biết nhiều về tình hình liên quan tới Lương Nghị Lực, cũng chính là sát thủ K.”
“Mã Hoằng Nghĩa vốn không biết ba người Thái Tinh Văn mất tích có liên quan tới K! Cũng giống như sát thủ Nhiêu vậy.” Miêu Anh nói: “Mặc dù Mã Hoằng Nghĩa vô cùng e dè với K nhưng không nghĩ ra được lý do K tới tìm bọn họ!”
“À...” Triệu Ngọc gật đầu lặng im suy nghĩ mấy giây rồi hỏi Miêu Anh: “Không phải em vừa nói còn có tin tức quan trọng thứ hai sao?”
“Ừ!” Miêu Anh lập tức nói: “Phòng Đặc Cần gửi tới một tin tức cho em, bọn họ đã phái một nhóm người ra nước ngoài tìm hòn đảo nhỏ tín ngưỡng Bà Đà giáo, vả lại còn tìm hiểu chuyện của Bà Đà giáo thông qua dân bản xứ.”
“Sát thủ Nhiêu nói đúng, trong giáo lý Bà Đà đúng là có nói tới nghi thức gọi hồn bằng xương cốt.” Miêu Anh lấy một phần tài liệu ra rồi nói: “Bọn họ tôn trọng xương cốt, vô cùng xem trọng tính nguyên vẹn của xương cốt lúc mai táng!”
“Nếu như có thân thể người bị tàn tật qua đời thì người thân sẽ tìm xương thú tương tự, hoặc là chắp vá xương cốt của người khác. Cho nên...” Miêu Anh nói: “Vụ án xương trắng mà Lương Nghị Lực gây ra chắc là để gọi hồn cầu siêu cho chủ nhân của đầu lâu đó!”
“Tuy nhiên...” Miêu Anh lại chỉ vào nơi nào đó trong tài liệu nói: “Về chuyện liên quan tới gọi hồn siêu độ, bọn họ còn nghe ngóng được một tin tức nữa.”
“Lúc gọi hồn siêu độ xương trắng, Bà Đà giáo cần phải kiên trì làm phép bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể chôn cất. Bọn họ cho rằng chỉ có như vậy thì mới có thể loại bỏ được hết oán hận của người chết!”
“À...” Thôi Lệ Châu nuốt nước miếng rồi sợ hãi nói: “Cũng có nghĩa là Lương Nghị Lực phải cúng bái liên tục bốn mươi chín ngày cho chủ nhân bộ xương trắng rồi mới có thể đem chôn sao?”
“Thảo nào đã gom góp xương cốt đầy đủ rồi mà Lương Nghị Lực vẫn chưa mau chóng xử lý!”
“Oán hận... Oán hận cái gì?” Ngô Tú Mẫn suy nghĩ nói: “Không lẽ nỗi oán hận của người chết là câu trả lời mà Lương Nghị Lực muốn chúng ta điều tra à?”
“Quan trọng là...” Tăng Khả nói: “Ít nhất chúng ta phải biết được rốt cuộc chủ nhân của đầu lâu đó là ai chứ?”
“Cũng gần lắm rồi!” Nhưng mà Triệu Ngọc lại quả quyết nói: “Nếu như tôi đoán không sai thì chủ nhân của đầu lâu đó chắc chắn là cháu gái của Ngu Chính Nhiên!”
.
“Hả? Nhưng mà...” Thôi Lệ Châu nhíu mày lại: “Tại sao vậy chứ? K là sát thủ giết cả nhà cô ấy, vả lại sát thủ Nhiêu còn chính mắt nhìn thấy K giết cô ấy nữa, cho dù cô ấy còn sống thì cũng không thể chung sống với K được, đúng không? Chuyện này không chỉ không phù hợp tình lý, mà thậm chí cũng không phù hợp với luân lý nữa mà?”
“Tổ trưởng Triệu.” Miêu Anh suy nghĩ nói: “Ý của anh là... K không hề giết chết cháu gái của Ngu Chính Nhiên thật, mà để lại một người sống là cô ấy, sau đó mang cô ấy cao bay xa chạy sao? Nhưng mà... Tại sao hắn ta lại phải làm như vậy?”
“Anh không biết.” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Nhưng mà anh biết, nếu K đã hao phí nhiều tinh thần và thể lực như thế để dời thi thể cả nhà Ngu Chính Nhiên đi thì chứng tỏ vụ án xương trắng có liên quan tới nhà họ Ngu!”
“Dựa vào phân tích tuổi tác và ADN của đầu lâu thì chúng ta chỉ có thể đưa ra suy luận này thôi!” Triệu Ngọc nói tiếp: “Nếu như chủ nhân đầu lâu thật sự là cháu gái của Ngu Chính Nhiên thì dường như toàn bộ những chuyện này đều có thể giải thích rồi!”
“Thử suy nghĩ mà xem.” Triệu Ngọc nhắc nhở: “Nếu như mình là cháu gái của Ngu Chính Nhiên thì oán hận lớn nhất của mình là cái gì đây?”
“A...” Nghe đến lời này, mọi người đều phải hít ngược một hơi khí lạnh, Thôi Lệ Châu nhạy bén hoảng sợ hô lên đầu tiên: “Báo thù!!”
“Oán hận của cô ấy chính là phải giết hết toàn bộ hung thủ năm đó đã giết hại cả nhà mình, báo thù rửa hận! Cho nên...” Thôi Lệ Châu run rẩy nói: “K mới có thể giết hết toàn bộ mấy người bọn Thái Tinh Văn! Vả lại, trừ mấy người bọn họ ra thì còn có sát thủ Nhiêu và ông chủ Mã đó nữa!”
“Cũng... Cũng có nghĩa là... Mục đích của hắn ta là...”
Ting ting ting... Ting ting ting...
Ngay tại khoảnh khắc căng thẳng kích động như vậy, điện thoại di động của Triệu Ngọc lại bỗng nhiên vang lên. Tiếng chuông vừa mới reo lên thì Triệu Ngọc chợt giật mình một cái.
Bởi vì, tiếng chuông này là cài đặt dành riêng cho ai gọi tới số điện thoại của Lương Nghị Lực.
Nói cách khác, người bây giờ đang gọi cuộc điện thoại này vô cùng có khả năng là Lương Nghị Lực, cũng chính là – sát thủ K!!!