Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1425
Chương 1425 : Chương 1425
MÓN QUÀ CỦA TÔI
Sau khi nghe điện thoại, Triệu Ngọc a lô một tiếng, bên trong bất ngờ truyền đến giọng nói lạnh băng quen thuộc đó: “Cảnh sát, lại là anh à!”
“Đúng vậy, là tôi, thế nào!?” Triệu Ngọc vô cùng ngang ngược mỉa một câu, cũng mở chế độ loa ngoài ra, để mọi người cùng nhau nghe.
“Thế nào rồi?” Lương Nghị Lực nói: “Thời hạn ba ngày mà tôi đã nói sẽ tới rất nhanh thôi, các người đã giải được câu đố mà tôi để lại cho các người chưa?”
“Tên thật của anh là K, một sát thủ của tổ chức Răng Rắn.” Chuyện đã tới nước này rồi, Triệu Ngọc cũng không có gì để giấu giếm cả cho nên hắn lập tức dò thử: “Mười ba năm trước, anh và những sát thủ khác đã bắt cóc và giết hại cả nhà thương nhân Ngu Chính Nhiên ở hoa viên Thiên Phủ của Hải Lan, có đúng không?”
Nói xong, Triệu Ngọc còn cố ý khựng lại một lúc để thăm dò phản ứng của Lương Nghị Lực.
“Ừm...” Lương Nghị Lực trầm ngâm trong hai giây rồi nói: “Được lắm, xem ra là... Các người đã tìm được người mà tôi muốn tìm rồi! Tiếp tục... Tiếp tục đi, tôi đang nghe đây!”
“Được thôi!” Triệu Ngọc sắp xếp lời nói lại rồi cố ý thả chậm tiết tấu: “Anh còn giết bốn vệ sĩ của người thương nhân, cột bọn họ vào trên xe hơi, sau đó đẩy chiếc xe xuống sông Lam...”
“Này, này, này...” Không ngờ, Lương Nghị Lực lại đột nhiên cắt ngang Triệu Ngọc, hắn ta nhắc nhở: “Tôi biết anh muốn kéo dài thời gian, nếu như anh không nói tới điểm chính thì có lẽ trò chơi của chúng ta không có cách nào để tiếp tục đâu!”
“Bây giờ tôi muốn nghe thử xem anh có ý kiến gì với bộ xương trắng mà tôi làm hay không? Các người biết chủ nhân đầu lâu là ai chưa?”
“...” Triệu Ngọc suy nghĩ thật nhanh, đầu tiên là nhìn lướt qua ánh mắt của các đồng nghiệp, lúc này mới tiếp tục nói: “Vào lúc các anh giết người diệt khẩu thì anh nhìn trúng cô cháu gái của người thương nhân cho nên đã lén cứu cô ấy!”
“Nếu như tôi đoán không sai thì chủ nhân đầu lâu.” Triệu Ngọc gằn giọng nói: “Chắc là cô ấy nhỉ!?”
“Hừ...” Trong điện thoại bất ngờ truyền ra tiếng hừ lạnh của Lương Nghị Lực: “Đúng vậy, khá lắm, quả nhiên không phải là một cảnh sát đơn giản! Tiếp tục...”
“Sau đó...” Con ngươi Triệu Ngọc xoay tròn rồi nói: “Anh dẫn cô ấy cao bay xa chạy, cùng nhau sinh sống!”
“Nhưng ngày vui ngắn ngủi, không biết vì nguyên nhân gì mà cháu gái của thương nhân vẫn phải chết, vả lại còn bị chết rất thê thảm nữa, thậm chí chỉ còn lại một cái đầu lâu thôi!”
“Vì cầu siêu cho vong hồn của cô ấy nên anh mới đem đầu lâu của cô ấy trở về Hải Lan, quay trở về nhà cũ của nhà họ Ngu ở gia viên Thiên Phủ.” Triệu Ngọc gắng sức nói: “Sau đó, anh lựa chọn ba cô gái trẻ tuổi có vóc người hoàn mỹ, chẳng những tàn nhẫn giết hại các cô ấy mà còn dùng xương cốt của các cô ấy để gọi hồn cầu siêu cho người yêu của anh. Chuyện anh làm đúng là mất hết tính người, khiến người ta vô cùng phẫn nộ!”
“Thực ra không cần giết nhiều như vậy.” Lương Nghị Lực hung ác lạnh lẽo nói: “Nhưng tôi không nghĩ tới hai cái chân của nữ người mẫu bị tôi chọn trúng, mỗi chân đều có sáu ngón!”
“Làm sao mà tôi có thể để Hạ của tôi sau khi đầu thai sang kiếp khác sẽ biến thành một người dị dạng chứ?”
“...” Nghe thấy câu trả lời thần kinh của Lương Nghị Lực, chẳng hiểu sao mọi người lại vô cùng chán ghét. Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Nếu như vậy thì hai người đã đủ rồi, nhưng anh...”
“Thánh chủ Bà Đà gặp ba kiếp nạn địa ngục mới xả thân thành Phật, cho nên trong Thánh giáo, số ba là số may mắn!” Lương Nghị Lực vẫn vô cùng thản nhiên giải thích.
“Con mẹ nó, biến thái!!” Thôi Lệ Châu ngồi ở chỗ rất xa nhỏ giọng mắng một câu.
Miêu Anh thì huơ tay ra hiệu OK với Triệu Ngọc, ý là đã xác định được vị trí Lương Nghị Lực gọi điện thoại đến rồi.
“Lấy của người khác thì sớm muộn gì cũng phải trả lại thôi!” Triệu Ngọc cắn răng hung hăng nói: “Anh chờ đó, ba cô gái bị anh chiếm đoạt tính mạng nhất định sẽ tìm anh lấy mạng!”
“Hừ, vậy thì thế nào?” Lương Nghị Lực tà ác nói: “Tôi không quan tâm, chỉ cần Hạ của tôi sau khi đầu thai chuyển kiếp có được một thân thể khiến người khác phải hâm mộ thì tôi giết mấy người có sao đâu?”
“Cảnh sát!” Hắn ta nặng nề nói: “Hình như trò chơi giải mã của chúng ta vẫn chưa kết thúc thì phải?”
“Được, vậy thì cứ tiếp tục đi!” Triệu Ngọc nói: “Bà Đà giáo cần bốn mươi chín ngày mới có thể loại bỏ oán hận của vong hồn. Tôi đoán là trừ làm phép tập hợp xương cốt cho cô ấy ra thì anh còn muốn xóa bỏ oán hận của cô ấy qua hành động thực tế có đúng không?”
“Vừa rồi anh luôn gọi cô ấy là Hạ, theo tôi thấy thì oán hận của Hạ chỉ có một, đó chính là báo thù cho người nhà của cô ấy thôi!” Triệu Ngọc nặng nề nói: “Cho nên, mục đích của anh chính là tìm ra rồi giết chết hết toàn bộ sát thủ đã giết cả nhà thương nhân cùng anh năm đó, có đúng hay không!?”
“Hay lắm, hay lắm...” Trong điện thoại có tiếng vỗ tay truyền đến: “Tôi càng ngày càng thích anh rồi đấy. Tiếp theo, tôi có thể nghe thấy điểm quan trọng rồi chứ?”
“Rốt cuộc thì câu đố giết người mà tôi để lại cho các người là vì cái gì?”
“Hừ.” Lần này, đến phiên Triệu Ngọc hừ lạnh: “Mục đích của anh cũng không phức tạp, chỉ là để chúng tôi giúp anh tìm ra sát thủ thứ tư mà thôi!”
“Anh dùng hình phạt nặng để tra hỏi ba người Thái Tinh Văn chính là để bọn họ nói ra tung tích của Tịch Không (Quản lý Nhiêu) thôi!”
“Nhưng không nghĩ tới là ba người anh em đó quá cứng miệng, đến chết cũng không khai ra, cho nên anh mới nhân tiện sử dụng một chiêu mượn đao giết người.” Triệu Ngọc híp mắt nói: “Để chúng tôi tìm ra ông ta giúp anh!”
“Nhưng sự thật chứng minh rằng kế sách của tôi đã thành công!” Lương Nghị Lực rất là đắc ý nói một câu, sau đó hỏi: “Thế nào? Tịch Không bị các người bắn chết hay là bị các người bắt được rồi? Hoặc là... Chạy trốn?”
“Chạy trốn, chạy trốn...” Thôi Lệ Châu bên cạnh nôn nóng dùng kỹ thuật đọc môi để nhắc nhở Triệu Ngọc.
“Bị bắn chết rồi!” Triệu Ngọc trả lời.
“Hừ.” Lương Nghị Lực cười nhạt: “Lừa gạt tôi chẳng có tác dụng gì cả, nếu như Tịch Không bị bắn chết thì các người không thể biết nhiều như vậy!”
“Không lừa gạt anh.” Triệu Ngọc là tổ nghề nói dóc cho nên lập tức há mồm nói: “Trước khi bị bắt, Tịch Không đã trúng đạn, cho nên sau khi khai báo mọi chuyện xong thì ông ta đã chết rồi!”
“À... Vậy sao? Ha ha ha...” Lương Nghị Lực cười lạnh rồi nói tiếp: “Chắc là anh cũng biết mục tiêu của tôi không chỉ là Tịch Không chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Triệu Ngọc nói tiếp: “Báo thù thì phải báo đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, oan có đầu nợ có chủ, mục tiêu cuối cùng của anh chính là tìm ra kẻ giật dây đã ra lệnh khi đó, ông ta mới thật sự là hung thủ trên đúng nghĩa, có đúng hay không?”
“Đúng vậy!” Nghe đến lời này, bỗng nhiên Lương Nghị Lực trở nên phấn khích: “Nói cho tôi biết đi, có phải các người đã tìm được ông ta rồi không?”
“Abby Kula, là cái tên này đúng không?” Triệu Ngọc hỏi: “Nhưng mà đáng tiếc quá, trong lúc bắt người đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông ta còn chết sớm hơn Tịch Không một chút cơ!”
“Hừ, hừ hừ...” Nghe thấy lời của Triệu Ngọc, bỗng nhiên Lương Nghị Lực lại phát ra một tiếng cười lạnh làm người khiếp sợ. Mãi sau mới gằn giọng nói: “Cảnh sát, nếu câu đố của tôi đã bị anh giải được rồi!”
“Vậy thì kế tiếp đây, chúng ta hãy làm một vụ giao dịch đi!” Hắn ta gần như gằn từng chữ nói: “Bây giờ các người hãy đưa đầu lâu của Hạ, còn có Abby Kula và Tịch Không tới cho tôi đi, tôi đã chuẩn bị xong món quà đáp lễ rồi!”
“Mẹ kiếp, anh bị lãng tai rồi sao?” Triệu Ngọc mắng: “Không phải tôi mới vừa nói với anh rằng hai người đó đã chết rồi sao! Này? Này này...”
Không ngờ là Triệu Ngọc còn chưa nói hết câu thì Lương Nghị Lực đã cúp điện thoại rồi.
“Tìm được vị trí rồi.” Miêu Anh vội vàng nói: “Trên cầu vượt ở ngoài đường vành đai phía Nam, tín hiệu vẫn đang di chuyển!”
Cốc, cốc, cốc...
Miêu Anh vừa nói xong thì cửa phòng làm việc chợt bị gõ dồn dập, chỉ thấy đội trưởng Lý Nghiên Hiệp đã lòng nóng như lửa đốt chạy vào hô lên: “Tổ trưởng Triệu, tổ phó Miêu, không xong rồi, không xong rồi! Xảy... Xảy ra chuyện lớn rồi!!!”
MÓN QUÀ CỦA TÔI
Sau khi nghe điện thoại, Triệu Ngọc a lô một tiếng, bên trong bất ngờ truyền đến giọng nói lạnh băng quen thuộc đó: “Cảnh sát, lại là anh à!”
“Đúng vậy, là tôi, thế nào!?” Triệu Ngọc vô cùng ngang ngược mỉa một câu, cũng mở chế độ loa ngoài ra, để mọi người cùng nhau nghe.
“Thế nào rồi?” Lương Nghị Lực nói: “Thời hạn ba ngày mà tôi đã nói sẽ tới rất nhanh thôi, các người đã giải được câu đố mà tôi để lại cho các người chưa?”
“Tên thật của anh là K, một sát thủ của tổ chức Răng Rắn.” Chuyện đã tới nước này rồi, Triệu Ngọc cũng không có gì để giấu giếm cả cho nên hắn lập tức dò thử: “Mười ba năm trước, anh và những sát thủ khác đã bắt cóc và giết hại cả nhà thương nhân Ngu Chính Nhiên ở hoa viên Thiên Phủ của Hải Lan, có đúng không?”
Nói xong, Triệu Ngọc còn cố ý khựng lại một lúc để thăm dò phản ứng của Lương Nghị Lực.
“Ừm...” Lương Nghị Lực trầm ngâm trong hai giây rồi nói: “Được lắm, xem ra là... Các người đã tìm được người mà tôi muốn tìm rồi! Tiếp tục... Tiếp tục đi, tôi đang nghe đây!”
“Được thôi!” Triệu Ngọc sắp xếp lời nói lại rồi cố ý thả chậm tiết tấu: “Anh còn giết bốn vệ sĩ của người thương nhân, cột bọn họ vào trên xe hơi, sau đó đẩy chiếc xe xuống sông Lam...”
“Này, này, này...” Không ngờ, Lương Nghị Lực lại đột nhiên cắt ngang Triệu Ngọc, hắn ta nhắc nhở: “Tôi biết anh muốn kéo dài thời gian, nếu như anh không nói tới điểm chính thì có lẽ trò chơi của chúng ta không có cách nào để tiếp tục đâu!”
“Bây giờ tôi muốn nghe thử xem anh có ý kiến gì với bộ xương trắng mà tôi làm hay không? Các người biết chủ nhân đầu lâu là ai chưa?”
“...” Triệu Ngọc suy nghĩ thật nhanh, đầu tiên là nhìn lướt qua ánh mắt của các đồng nghiệp, lúc này mới tiếp tục nói: “Vào lúc các anh giết người diệt khẩu thì anh nhìn trúng cô cháu gái của người thương nhân cho nên đã lén cứu cô ấy!”
“Nếu như tôi đoán không sai thì chủ nhân đầu lâu.” Triệu Ngọc gằn giọng nói: “Chắc là cô ấy nhỉ!?”
“Hừ...” Trong điện thoại bất ngờ truyền ra tiếng hừ lạnh của Lương Nghị Lực: “Đúng vậy, khá lắm, quả nhiên không phải là một cảnh sát đơn giản! Tiếp tục...”
“Sau đó...” Con ngươi Triệu Ngọc xoay tròn rồi nói: “Anh dẫn cô ấy cao bay xa chạy, cùng nhau sinh sống!”
“Nhưng ngày vui ngắn ngủi, không biết vì nguyên nhân gì mà cháu gái của thương nhân vẫn phải chết, vả lại còn bị chết rất thê thảm nữa, thậm chí chỉ còn lại một cái đầu lâu thôi!”
“Vì cầu siêu cho vong hồn của cô ấy nên anh mới đem đầu lâu của cô ấy trở về Hải Lan, quay trở về nhà cũ của nhà họ Ngu ở gia viên Thiên Phủ.” Triệu Ngọc gắng sức nói: “Sau đó, anh lựa chọn ba cô gái trẻ tuổi có vóc người hoàn mỹ, chẳng những tàn nhẫn giết hại các cô ấy mà còn dùng xương cốt của các cô ấy để gọi hồn cầu siêu cho người yêu của anh. Chuyện anh làm đúng là mất hết tính người, khiến người ta vô cùng phẫn nộ!”
“Thực ra không cần giết nhiều như vậy.” Lương Nghị Lực hung ác lạnh lẽo nói: “Nhưng tôi không nghĩ tới hai cái chân của nữ người mẫu bị tôi chọn trúng, mỗi chân đều có sáu ngón!”
“Làm sao mà tôi có thể để Hạ của tôi sau khi đầu thai sang kiếp khác sẽ biến thành một người dị dạng chứ?”
“...” Nghe thấy câu trả lời thần kinh của Lương Nghị Lực, chẳng hiểu sao mọi người lại vô cùng chán ghét. Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Nếu như vậy thì hai người đã đủ rồi, nhưng anh...”
“Thánh chủ Bà Đà gặp ba kiếp nạn địa ngục mới xả thân thành Phật, cho nên trong Thánh giáo, số ba là số may mắn!” Lương Nghị Lực vẫn vô cùng thản nhiên giải thích.
“Con mẹ nó, biến thái!!” Thôi Lệ Châu ngồi ở chỗ rất xa nhỏ giọng mắng một câu.
Miêu Anh thì huơ tay ra hiệu OK với Triệu Ngọc, ý là đã xác định được vị trí Lương Nghị Lực gọi điện thoại đến rồi.
“Lấy của người khác thì sớm muộn gì cũng phải trả lại thôi!” Triệu Ngọc cắn răng hung hăng nói: “Anh chờ đó, ba cô gái bị anh chiếm đoạt tính mạng nhất định sẽ tìm anh lấy mạng!”
“Hừ, vậy thì thế nào?” Lương Nghị Lực tà ác nói: “Tôi không quan tâm, chỉ cần Hạ của tôi sau khi đầu thai chuyển kiếp có được một thân thể khiến người khác phải hâm mộ thì tôi giết mấy người có sao đâu?”
“Cảnh sát!” Hắn ta nặng nề nói: “Hình như trò chơi giải mã của chúng ta vẫn chưa kết thúc thì phải?”
“Được, vậy thì cứ tiếp tục đi!” Triệu Ngọc nói: “Bà Đà giáo cần bốn mươi chín ngày mới có thể loại bỏ oán hận của vong hồn. Tôi đoán là trừ làm phép tập hợp xương cốt cho cô ấy ra thì anh còn muốn xóa bỏ oán hận của cô ấy qua hành động thực tế có đúng không?”
“Vừa rồi anh luôn gọi cô ấy là Hạ, theo tôi thấy thì oán hận của Hạ chỉ có một, đó chính là báo thù cho người nhà của cô ấy thôi!” Triệu Ngọc nặng nề nói: “Cho nên, mục đích của anh chính là tìm ra rồi giết chết hết toàn bộ sát thủ đã giết cả nhà thương nhân cùng anh năm đó, có đúng hay không!?”
“Hay lắm, hay lắm...” Trong điện thoại có tiếng vỗ tay truyền đến: “Tôi càng ngày càng thích anh rồi đấy. Tiếp theo, tôi có thể nghe thấy điểm quan trọng rồi chứ?”
“Rốt cuộc thì câu đố giết người mà tôi để lại cho các người là vì cái gì?”
“Hừ.” Lần này, đến phiên Triệu Ngọc hừ lạnh: “Mục đích của anh cũng không phức tạp, chỉ là để chúng tôi giúp anh tìm ra sát thủ thứ tư mà thôi!”
“Anh dùng hình phạt nặng để tra hỏi ba người Thái Tinh Văn chính là để bọn họ nói ra tung tích của Tịch Không (Quản lý Nhiêu) thôi!”
“Nhưng không nghĩ tới là ba người anh em đó quá cứng miệng, đến chết cũng không khai ra, cho nên anh mới nhân tiện sử dụng một chiêu mượn đao giết người.” Triệu Ngọc híp mắt nói: “Để chúng tôi tìm ra ông ta giúp anh!”
“Nhưng sự thật chứng minh rằng kế sách của tôi đã thành công!” Lương Nghị Lực rất là đắc ý nói một câu, sau đó hỏi: “Thế nào? Tịch Không bị các người bắn chết hay là bị các người bắt được rồi? Hoặc là... Chạy trốn?”
“Chạy trốn, chạy trốn...” Thôi Lệ Châu bên cạnh nôn nóng dùng kỹ thuật đọc môi để nhắc nhở Triệu Ngọc.
“Bị bắn chết rồi!” Triệu Ngọc trả lời.
“Hừ.” Lương Nghị Lực cười nhạt: “Lừa gạt tôi chẳng có tác dụng gì cả, nếu như Tịch Không bị bắn chết thì các người không thể biết nhiều như vậy!”
“Không lừa gạt anh.” Triệu Ngọc là tổ nghề nói dóc cho nên lập tức há mồm nói: “Trước khi bị bắt, Tịch Không đã trúng đạn, cho nên sau khi khai báo mọi chuyện xong thì ông ta đã chết rồi!”
“À... Vậy sao? Ha ha ha...” Lương Nghị Lực cười lạnh rồi nói tiếp: “Chắc là anh cũng biết mục tiêu của tôi không chỉ là Tịch Không chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Triệu Ngọc nói tiếp: “Báo thù thì phải báo đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, oan có đầu nợ có chủ, mục tiêu cuối cùng của anh chính là tìm ra kẻ giật dây đã ra lệnh khi đó, ông ta mới thật sự là hung thủ trên đúng nghĩa, có đúng hay không?”
“Đúng vậy!” Nghe đến lời này, bỗng nhiên Lương Nghị Lực trở nên phấn khích: “Nói cho tôi biết đi, có phải các người đã tìm được ông ta rồi không?”
“Abby Kula, là cái tên này đúng không?” Triệu Ngọc hỏi: “Nhưng mà đáng tiếc quá, trong lúc bắt người đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông ta còn chết sớm hơn Tịch Không một chút cơ!”
“Hừ, hừ hừ...” Nghe thấy lời của Triệu Ngọc, bỗng nhiên Lương Nghị Lực lại phát ra một tiếng cười lạnh làm người khiếp sợ. Mãi sau mới gằn giọng nói: “Cảnh sát, nếu câu đố của tôi đã bị anh giải được rồi!”
“Vậy thì kế tiếp đây, chúng ta hãy làm một vụ giao dịch đi!” Hắn ta gần như gằn từng chữ nói: “Bây giờ các người hãy đưa đầu lâu của Hạ, còn có Abby Kula và Tịch Không tới cho tôi đi, tôi đã chuẩn bị xong món quà đáp lễ rồi!”
“Mẹ kiếp, anh bị lãng tai rồi sao?” Triệu Ngọc mắng: “Không phải tôi mới vừa nói với anh rằng hai người đó đã chết rồi sao! Này? Này này...”
Không ngờ là Triệu Ngọc còn chưa nói hết câu thì Lương Nghị Lực đã cúp điện thoại rồi.
“Tìm được vị trí rồi.” Miêu Anh vội vàng nói: “Trên cầu vượt ở ngoài đường vành đai phía Nam, tín hiệu vẫn đang di chuyển!”
Cốc, cốc, cốc...
Miêu Anh vừa nói xong thì cửa phòng làm việc chợt bị gõ dồn dập, chỉ thấy đội trưởng Lý Nghiên Hiệp đã lòng nóng như lửa đốt chạy vào hô lên: “Tổ trưởng Triệu, tổ phó Miêu, không xong rồi, không xong rồi! Xảy... Xảy ra chuyện lớn rồi!!!”