Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1466
Chương 1466 : Chương 1466MANH MỐI KHAI NHẤT LỊCH SỬ
Đúng như lo lắng trước đó của Triệu Ngọc, dường như cuộc điều tra vụ án đội thăm dò mất tích đã đi đến ngõ cụt, không chút đầu mối.
Hắn đã đọc bản ghi chép của đội thăm dò mấy lần nhưng vẫn không phát hiện bất kỳ hiện tượng khả nghi nào.
Không có trang nào bị xé, cũng không có dấu vết sửa chữa hay viết đè lên, công việc của đội thăm dò rất bình thường, chưa từng xuất hiện tình huống bất ngờ nào.
Để chắc chắn không có vấn đề gì, Triệu Ngọc thậm chí còn tự mình khảo sát cái hầm mà đội thăm dò khai quật gần đây. Nhưng cái hầm đó trống rỗng, khớp với bản ghi chép thăm dò.
Qua sự tìm hiểu của Triệu Ngọc và hai nhân viên an ninh ở Talstein, mười hai đội viên đội thăm dò đều xuất thân trong sạch, gia đình bình thường, không có ham mê sở thích nào xấu, cũng chưa từng tiếp xúc với những kẻ phạm pháp...
Còn về việc điều tra hiện trường, bảy ngày qua, Triệu Ngọc hầu như đã đi hết từng ngóc ngách gần căn cứ và đã thử nhiều đạo cụ như máy nhận biết dấu chân, máy theo dõi tàng hình,... nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
Về chuyện xe cộ khả nghi, Triệu Ngọc và nhóm Biện Đông cũng đã xem hết video giám sát có thể tìm được vào ngày hôm đó nhưng vẫn không phát hiện dấu vết khả nghi nào.
Đúng là kỳ lạ!
Lúc này, Triệu Ngọc ngồi trên một chiếc xe pickup* gần căn cứ, phiền muộn nhìn tà dương nơi cánh đồng hoang xa xa, trong lòng hắn thấy vô cùng thất vọng.
* Xe pickup có tên đầy đủ là Pickup Truck, đây là một chiếc SUV nhưng lại có thùng chở hàng phía sau. Pickup Truck là một loại hình của xe tải lai với xe ô tô chở khách, người Việt thường hay gọi xe pickup là xe bán tải.
Hắn đang nghĩ có nên xin cấp trên điều tổ của mình tới giúp không?
Nhưng nếu đề nghị như vậy thì khá mất mặt. Bởi bảy ngày qua, hầu như ngày nào hắn cũng gọi video với nhóm Miêu Anh, Tăng Khả, cùng họ thảo luận về tình hình vụ án.
Tuy thành viên trong tổ không ở cạnh nhưng cũng không khác gì làm việc ở hiện trường. Mọi người đã đưa ra không ít ý kiến mang tính đóng góp giúp Triệu Ngọc, nhưng cuối cùng đều bị phủ định...
Chậc chậc...
Ánh chiều tà chiếu lên mặt Triệu Ngọc nhưng hắn không cảm thấy chút ấm áp nào. Mười mấy phút sau, bóng tối sắp che phủ cả cánh đồng hoang, báo hiệu lại một ngày trôi qua.
Qua thời gian dài như vậy rồi, hắn thực sự rất lo lắng về sự an nguy của thành viên trong đội thăm dò.
Sau khi điều tra, Triệu Ngọc có thể nắm rõ tình hình gia đình của từng thành viên trong đội thăm dò. Người thân, vợ con, già trẻ trong nhà đều đang đợi họ bình an trở về.
Nhưng mình điều tra lâu như vậy rồi mà vẫn không tìm thấy chút manh mối nào, quả là đáng hổ thẹn, đáng hổ thẹn!
Trước khi tới đây, mình còn thề son sắt, đồng ý với Sở trưởng Tiêu rằng sẽ phá được, nhưng giờ xem ra, ài...
Đang than thở thì Triệu Ngọc bỗng cảm giác bụng dưới nặng nề, muốn xả “nước”.
Thế là hắn nhảy khỏi xe pickup ra ngoài, cởi quần ra để chuẩn bị giải quyết.
Địa hình ở đây hoang vu, đương nhiên đội thăm dò không cần xây nhà vệ sinh làm gì, tìm đại một chỗ giải quyết tất cả vấn đề cá nhân là được.
Rào rào...
Có thể là do thói quen nên Triệu Ngọc đứng quay mặt vào xe pickup, xả toàn bộ “nước” lên bánh xe...
Song, phun mãi phun mãi, hắn bỗng nhìn thấy trên mặt đất cạnh lốp xe có một lỗ nhỏ.
Lỗ nhỏ đó nhìn vô cùng bình thường, đặc biệt trong lúc mặt trời sắp xuống núi, nếu không quan sát kĩ thì căn bản không chú ý tới nó.
Đàn ông ai cũng có tính nghịch ngợm trời sinh, Triệu Ngọc không ngoại lệ. Nhìn thấy lỗ nhỏ, hắn bèn chuyển hướng “họng súng” theo bản năng, tưới hết vào trong lỗ nhỏ...
Nhưng...
Sau khi Triệu Ngọc xả “nước” xong, chân mày hắn bất giác nhíu lại.
Hả?
Không đúng, lượng “nước” mình xả không ít, lỗ này... sao vẫn chưa đầy?
Chuyện này...
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu của Triệu Ngọc, hắn bỗng ý thức được một vấn đề: Lỗ nhỏ này... dùng để làm gì!?
Mặt đất ở đây đều có kết cấu đất đá, sỏi cát bền chắc, muốn đục một lỗ nhỏ trên mặt đất không phải chuyện dễ, ít nhất cũng phải sử dụng công cụ như búa hoặc khoan!
Hơn nữa, lượng “nước” của mình không ít nhưng vẫn không xả đầy lỗ nhỏ, nghĩa là lỗ nhỏ rất sâu!
Lỗ nhỏ sâu như vậy thì có vẻ càng khó đào nhỉ?
Đây là...
Triệu Ngọc vội vàng giương mắt nhìn xung quanh. Đầu tiên, trong đầu hắn hiện lên suy nghĩ chắc hẳn có người từng dựng lều bạt ở đây, chỉ có dựng lều bạt mới để lại dấu vết thế này.
Nhưng... Bên cạnh chính là căn cứ của đội thăm dò, ai lại dựng lều bạt ở đây? Có cần thiết phải dựng không?
Hơn nữa...
Triệu Ngọc bước hai bước tới, chỉ thoáng chốc đã có nghi ngờ mới. Nếu là dấu vết dựng lều bạt thì không thể chỉ là một lỗ nhỏ được, vậy trong vòng mấy mét quanh đây phải xuất hiện một lỗ nhỏ nữa mới đúng.
Hắn kiểm tra kĩ mặt đất xung quanh nhưng vẫn không nhìn thấy lỗ nào khác.
Hả?
Chắc chắn có điều kỳ lạ, lỗ nhỏ này... Rốt cuộc dùng để làm gì?
Buộc ngựa?
Không đúng... Buộc ngựa, buộc động vật thì ít nhất cũng phải tìm nơi khuất gió chứ?
Đây là căn cứ của đội thăm dò, khá rộng rãi, trống trải, buộc động vật ở đây để uống gió à?
Hay là... còn nguyên nhân gì khác?
Đang lúc Triệu Ngọc suy nghĩ thì mặt trời xuống núi, mặt đất chìm vào bóng tối trong chốc lát, lỗ nhỏ dưới xe cũng thoáng chốc chìm vào trong bóng râm.
Song, hiện giờ Triệu Ngọc đã có hứng thú, dù hắn không cho rằng lỗ nhỏ này chắc chắn sẽ liên quan đến vụ án, nhưng vì hiếu kỳ, hắn vẫn muốn làm rõ rốt cuộc lỗ nhỏ này dùng để làm gì?
Nghĩ đến đây, hắn vừa dùng bộ đàm gọi Biện Đông, bảo cậu ta dẫn nhân viên kỹ thuật địa phương đến quan sát cùng, vừa mở đèn pin tàng hình của mình ra rồi nằm bò trên đất, quan sát cái lỗ ở khoảng cách gần...
...
Mười mấy phút sau, với sự cố gắng của Biện Đông và mấy viên cảnh sát địa phương, họ đã đẩy xe pickup sang một bên.
Dưới ánh sáng của đèn, mọi người nhìn thấy rõ lỗ nhỏ.
“Cảnh sát Triệu.” Biện Đông chỉ vào cảnh sát địa phương rồi nói: “Họ nói họ cũng không biết lỗ nhỏ này có tác dụng gì? Chúng ta có nên đào nó ra xem không?”
“Không cần đâu...” Triệu Ngọc xua tay, cau mày hỏi: “Có phải do bão cát nổi lên nên phải đóng cọc gỗ cho căn cứ không?”
“Không thể nào...” Biện Đông suy tư: “Trên cao nguyên Tovuz không có bão cát, gió to thì có một số cơn, nhưng...” Cậu ta chỉ vào căn cứ phía xa: “Căn cứ xa như vậy, dù đóng cọc gỗ cũng không thể đóng ở đây được!”
“Hơn nữa, căn cứ có kiến trúc gỗ, nếu đóng cọc thì phải dùng cọc gỗ rất to mới được, lỗ nhỏ này nhỏ hơn chút!”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu rồi lại nói: “Trên cao nguyên thường nổi gió, nếu lỗ nhỏ như vậy không phải được đục gần đây thì chắc hẳn đã bị bụi bặm hoặc sỏi cát che đi rồi chứ?”
“Cũng đúng.” Biện Đông gật đầu: “Nói cách khác, lỗ nhỏ này được đục gần đây! Có phải thành viên đội thăm dò đánh golf hoặc cần làm giá đỡ thiết bị nên mới đào cái lỗ này không nhỉ?”
“Ừ, có khả năng này...” Triệu Ngọc dặn dò: “Thế này đi, mọi người chia nhau ra tìm, xem xem còn lỗ nhỏ nào tương tự không!”
“Nếu không phải giá đỡ thiết bị gì thì chỉ có một khả năng thôi!”
“Đúng vậy!” Biện Đông gật đầu, vội vàng phát động cảnh sát, bắt đầu bật đèn pin đi tìm...
Kết quả, mới tìm mười mấy phút đã lập tức có người giơ tay ra hiệu, anh ta tìm thấy một lỗ nhỏ y hệt tại chỗ cách lỗ nhỏ này mười mấy mét...
Đúng như lo lắng trước đó của Triệu Ngọc, dường như cuộc điều tra vụ án đội thăm dò mất tích đã đi đến ngõ cụt, không chút đầu mối.
Hắn đã đọc bản ghi chép của đội thăm dò mấy lần nhưng vẫn không phát hiện bất kỳ hiện tượng khả nghi nào.
Không có trang nào bị xé, cũng không có dấu vết sửa chữa hay viết đè lên, công việc của đội thăm dò rất bình thường, chưa từng xuất hiện tình huống bất ngờ nào.
Để chắc chắn không có vấn đề gì, Triệu Ngọc thậm chí còn tự mình khảo sát cái hầm mà đội thăm dò khai quật gần đây. Nhưng cái hầm đó trống rỗng, khớp với bản ghi chép thăm dò.
Qua sự tìm hiểu của Triệu Ngọc và hai nhân viên an ninh ở Talstein, mười hai đội viên đội thăm dò đều xuất thân trong sạch, gia đình bình thường, không có ham mê sở thích nào xấu, cũng chưa từng tiếp xúc với những kẻ phạm pháp...
Còn về việc điều tra hiện trường, bảy ngày qua, Triệu Ngọc hầu như đã đi hết từng ngóc ngách gần căn cứ và đã thử nhiều đạo cụ như máy nhận biết dấu chân, máy theo dõi tàng hình,... nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
Về chuyện xe cộ khả nghi, Triệu Ngọc và nhóm Biện Đông cũng đã xem hết video giám sát có thể tìm được vào ngày hôm đó nhưng vẫn không phát hiện dấu vết khả nghi nào.
Đúng là kỳ lạ!
Lúc này, Triệu Ngọc ngồi trên một chiếc xe pickup* gần căn cứ, phiền muộn nhìn tà dương nơi cánh đồng hoang xa xa, trong lòng hắn thấy vô cùng thất vọng.
* Xe pickup có tên đầy đủ là Pickup Truck, đây là một chiếc SUV nhưng lại có thùng chở hàng phía sau. Pickup Truck là một loại hình của xe tải lai với xe ô tô chở khách, người Việt thường hay gọi xe pickup là xe bán tải.
Hắn đang nghĩ có nên xin cấp trên điều tổ của mình tới giúp không?
Nhưng nếu đề nghị như vậy thì khá mất mặt. Bởi bảy ngày qua, hầu như ngày nào hắn cũng gọi video với nhóm Miêu Anh, Tăng Khả, cùng họ thảo luận về tình hình vụ án.
Tuy thành viên trong tổ không ở cạnh nhưng cũng không khác gì làm việc ở hiện trường. Mọi người đã đưa ra không ít ý kiến mang tính đóng góp giúp Triệu Ngọc, nhưng cuối cùng đều bị phủ định...
Chậc chậc...
Ánh chiều tà chiếu lên mặt Triệu Ngọc nhưng hắn không cảm thấy chút ấm áp nào. Mười mấy phút sau, bóng tối sắp che phủ cả cánh đồng hoang, báo hiệu lại một ngày trôi qua.
Qua thời gian dài như vậy rồi, hắn thực sự rất lo lắng về sự an nguy của thành viên trong đội thăm dò.
Sau khi điều tra, Triệu Ngọc có thể nắm rõ tình hình gia đình của từng thành viên trong đội thăm dò. Người thân, vợ con, già trẻ trong nhà đều đang đợi họ bình an trở về.
Nhưng mình điều tra lâu như vậy rồi mà vẫn không tìm thấy chút manh mối nào, quả là đáng hổ thẹn, đáng hổ thẹn!
Trước khi tới đây, mình còn thề son sắt, đồng ý với Sở trưởng Tiêu rằng sẽ phá được, nhưng giờ xem ra, ài...
Đang than thở thì Triệu Ngọc bỗng cảm giác bụng dưới nặng nề, muốn xả “nước”.
Thế là hắn nhảy khỏi xe pickup ra ngoài, cởi quần ra để chuẩn bị giải quyết.
Địa hình ở đây hoang vu, đương nhiên đội thăm dò không cần xây nhà vệ sinh làm gì, tìm đại một chỗ giải quyết tất cả vấn đề cá nhân là được.
Rào rào...
Có thể là do thói quen nên Triệu Ngọc đứng quay mặt vào xe pickup, xả toàn bộ “nước” lên bánh xe...
Song, phun mãi phun mãi, hắn bỗng nhìn thấy trên mặt đất cạnh lốp xe có một lỗ nhỏ.
Lỗ nhỏ đó nhìn vô cùng bình thường, đặc biệt trong lúc mặt trời sắp xuống núi, nếu không quan sát kĩ thì căn bản không chú ý tới nó.
Đàn ông ai cũng có tính nghịch ngợm trời sinh, Triệu Ngọc không ngoại lệ. Nhìn thấy lỗ nhỏ, hắn bèn chuyển hướng “họng súng” theo bản năng, tưới hết vào trong lỗ nhỏ...
Nhưng...
Sau khi Triệu Ngọc xả “nước” xong, chân mày hắn bất giác nhíu lại.
Hả?
Không đúng, lượng “nước” mình xả không ít, lỗ này... sao vẫn chưa đầy?
Chuyện này...
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu của Triệu Ngọc, hắn bỗng ý thức được một vấn đề: Lỗ nhỏ này... dùng để làm gì!?
Mặt đất ở đây đều có kết cấu đất đá, sỏi cát bền chắc, muốn đục một lỗ nhỏ trên mặt đất không phải chuyện dễ, ít nhất cũng phải sử dụng công cụ như búa hoặc khoan!
Hơn nữa, lượng “nước” của mình không ít nhưng vẫn không xả đầy lỗ nhỏ, nghĩa là lỗ nhỏ rất sâu!
Lỗ nhỏ sâu như vậy thì có vẻ càng khó đào nhỉ?
Đây là...
Triệu Ngọc vội vàng giương mắt nhìn xung quanh. Đầu tiên, trong đầu hắn hiện lên suy nghĩ chắc hẳn có người từng dựng lều bạt ở đây, chỉ có dựng lều bạt mới để lại dấu vết thế này.
Nhưng... Bên cạnh chính là căn cứ của đội thăm dò, ai lại dựng lều bạt ở đây? Có cần thiết phải dựng không?
Hơn nữa...
Triệu Ngọc bước hai bước tới, chỉ thoáng chốc đã có nghi ngờ mới. Nếu là dấu vết dựng lều bạt thì không thể chỉ là một lỗ nhỏ được, vậy trong vòng mấy mét quanh đây phải xuất hiện một lỗ nhỏ nữa mới đúng.
Hắn kiểm tra kĩ mặt đất xung quanh nhưng vẫn không nhìn thấy lỗ nào khác.
Hả?
Chắc chắn có điều kỳ lạ, lỗ nhỏ này... Rốt cuộc dùng để làm gì?
Buộc ngựa?
Không đúng... Buộc ngựa, buộc động vật thì ít nhất cũng phải tìm nơi khuất gió chứ?
Đây là căn cứ của đội thăm dò, khá rộng rãi, trống trải, buộc động vật ở đây để uống gió à?
Hay là... còn nguyên nhân gì khác?
Đang lúc Triệu Ngọc suy nghĩ thì mặt trời xuống núi, mặt đất chìm vào bóng tối trong chốc lát, lỗ nhỏ dưới xe cũng thoáng chốc chìm vào trong bóng râm.
Song, hiện giờ Triệu Ngọc đã có hứng thú, dù hắn không cho rằng lỗ nhỏ này chắc chắn sẽ liên quan đến vụ án, nhưng vì hiếu kỳ, hắn vẫn muốn làm rõ rốt cuộc lỗ nhỏ này dùng để làm gì?
Nghĩ đến đây, hắn vừa dùng bộ đàm gọi Biện Đông, bảo cậu ta dẫn nhân viên kỹ thuật địa phương đến quan sát cùng, vừa mở đèn pin tàng hình của mình ra rồi nằm bò trên đất, quan sát cái lỗ ở khoảng cách gần...
...
Mười mấy phút sau, với sự cố gắng của Biện Đông và mấy viên cảnh sát địa phương, họ đã đẩy xe pickup sang một bên.
Dưới ánh sáng của đèn, mọi người nhìn thấy rõ lỗ nhỏ.
“Cảnh sát Triệu.” Biện Đông chỉ vào cảnh sát địa phương rồi nói: “Họ nói họ cũng không biết lỗ nhỏ này có tác dụng gì? Chúng ta có nên đào nó ra xem không?”
“Không cần đâu...” Triệu Ngọc xua tay, cau mày hỏi: “Có phải do bão cát nổi lên nên phải đóng cọc gỗ cho căn cứ không?”
“Không thể nào...” Biện Đông suy tư: “Trên cao nguyên Tovuz không có bão cát, gió to thì có một số cơn, nhưng...” Cậu ta chỉ vào căn cứ phía xa: “Căn cứ xa như vậy, dù đóng cọc gỗ cũng không thể đóng ở đây được!”
“Hơn nữa, căn cứ có kiến trúc gỗ, nếu đóng cọc thì phải dùng cọc gỗ rất to mới được, lỗ nhỏ này nhỏ hơn chút!”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu rồi lại nói: “Trên cao nguyên thường nổi gió, nếu lỗ nhỏ như vậy không phải được đục gần đây thì chắc hẳn đã bị bụi bặm hoặc sỏi cát che đi rồi chứ?”
“Cũng đúng.” Biện Đông gật đầu: “Nói cách khác, lỗ nhỏ này được đục gần đây! Có phải thành viên đội thăm dò đánh golf hoặc cần làm giá đỡ thiết bị nên mới đào cái lỗ này không nhỉ?”
“Ừ, có khả năng này...” Triệu Ngọc dặn dò: “Thế này đi, mọi người chia nhau ra tìm, xem xem còn lỗ nhỏ nào tương tự không!”
“Nếu không phải giá đỡ thiết bị gì thì chỉ có một khả năng thôi!”
“Đúng vậy!” Biện Đông gật đầu, vội vàng phát động cảnh sát, bắt đầu bật đèn pin đi tìm...
Kết quả, mới tìm mười mấy phút đã lập tức có người giơ tay ra hiệu, anh ta tìm thấy một lỗ nhỏ y hệt tại chỗ cách lỗ nhỏ này mười mấy mét...