Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1467
Chương 1467 : Chương 1467CHỮ THẬP THẦN BÍ
“Trước đó, lỗ nhỏ này đã bị sỏi đá che mất!” Biện Đông phiên dịch cho người phát hiện: “Nếu không cố gắng tìm thì căn bản khó mà phát hiện ta!”
“Đúng vậy...” Triệu Ngọc vừa gật đầu vừa so sánh khoảng cách giữa hai lỗ nhỏ và vị trí của chúng. Mấy giây sau khi suy tính, hắn giơ tay lên, nói hai từ, lời ít mà ý nhiều: “Tìm tiếp!”
Vì vậy, mọi người lại bắt đầu tìm trên mặt đất.
Mặc dù không ai biết hai lỗ nhỏ này có ý nghĩa gì nhưng mọi người càng tìm càng hăng say.
Không lâu sau, lại có một cảnh sát giơ tay ra hiệu rằng anh ta cũng tìm thấy một lỗ nhỏ khác ở cách đó mười mấy mét.
Tin tức tốt bỗng chốc liên tục kéo đến, tính cả lỗ nhỏ mà Triệu Ngọc phát hiện, mọi người đã tìm thấy tổng cộng mười lỗ nhỏ giống hệt nhau trên mảnh đất trống.
Không lâu sau Triệu Ngọc phát hiện vị trí của năm lỗ nhỏ này không phải không có quy tắc mà chúng mơ hồ thể hiện quy luật nào đó.
Trong đó, bốn lỗ nhỏ khác vây xung quanh lỗ nhỏ được Triệu Ngọc phát hiện do xả “nước”, chúng lần lượt nằm ở bốn góc. Nếu nối chúng với trung tâm thì sẽ xuất hiện chữ thập!” (Chữ thập: 十)
Cái này...
“Thần thám Triệu...” Biện Đông cũng nhìn ra có vấn đề, cậu ta nói với Triệu Ngọc: “Với khoảng cách xa như vậy, nếu dùng để cố định thiết bị nào đó thì... diện tích của thiết bị này chắc cũng không nhỏ đúng không?”
“Nhưng...” Triệu Ngọc chỉ vào hai lỗ nhỏ dưới chân: “Lỗ nhỏ thế này tức là vật cần cố định cũng không nặng nhỉ?”
“Vậy...” Quả thực Biện Đông không nghĩ ra rốt cuộc những lỗ nhỏ này dùng để cố định cái gì.
“Chúng ta hỏi nhân viên chuyên nghiệp đi!” Triệu Ngọc nói: “Không biết đó có phải là thiết bị thường dùng của đội thăm dò không?”
“Ừm...” Biện Đông gật đầu, giờ cậu ta mới nhớ tới một khả năng: “Anh nói xem, có phải đội thăm dò đốt lửa trại liên hoan nên dùng để cố định thứ như giá đỡ không?”
“Tôi chưa phát hiện dấu vết gì từng đốt lửa trên mặt đất cả!” Triệu Ngọc lắc đầu rồi dặn dò: “Cậu mau phái người đo khoảng cách giữa mỗi lỗ nhỏ, cố gắng nhanh chóng đưa tôi bản vẽ!”
“Ngoài ra...” Triệu Ngọc lại nói: “Cậu cho người tìm trong căn cứ xem có dụng cụ dùng để đóng cọc không. Ít nhất chúng ta phải tìm hiểu xem có đúng là đội thăm dò đã đục những lỗ nhỏ này không?”
“Nếu không phải thì có thể sẽ liên quan đến vụ án mất tích!”
“Đã rõ, đã rõ!” Biện Đông gật đầu: “Tôi sẽ nhanh chóng... nhanh chóng sắp xếp...”
Nói xong, Biện Đông bắt đầu tập hợp người làm theo những gì Triệu Ngọc căn dặn...
Ừm...
Triệu Ngọc nhìn lỗ nhỏ dưới chân, mặt vẫn cau có.
Tuy hắn cảm giác năm lỗ nhỏ này kỳ lạ nhưng... hắn vẫn không thể liên hệ chúng với vụ án bắt cóc.
Suy cho cùng thì đây là căn cứ của đội thăm dò, trên mặt đất có vài lỗ nhỏ hình như cũng là điều bình thường, hợp lý đúng không?
Không biết trong lòng nghĩ đến cái gì mà hắn nhặt cành cây khô nhỏ dài trên mặt đất lên rồi cắm nó vào lỗ nhỏ, định thăm dò độ sâu của nó.
Kết quả cành cây khô quá giòn, chưa cắm xuống đã gãy.
Có rồi!
Triệu Ngọc nhớ tới trong hệ thống của mình có máy đo lường tàng hình chuyên dùng để đo đạc. Sau thời gian dài tích cóp, loại đạo cụ cấp thấp này đã lên đến gần trăm máy.
Triệu Ngọc vẫn luôn phiền muộn về chúng, mình đâu biết gì về kiến trúc, không biết máy đo lường này có tác dụng gì?
Giờ xem ra vẫn có tác dụng!
Máy đo lường khá tốt, sau khi Triệu Ngọc nhắm mũi tên vào nơi cần đo, không lâu sau, màn hình đã hiển thị độ sâu của lỗ nhỏ.
43 cm...
Xấp xỉ nửa mét...
Triệu Ngọc trầm tư, con số này thể hiện điều gì?
Hả?
Không ngờ ngay trong lúc hắn nghiêm túc suy nghĩ, dưới ánh sáng của đèn pin cầm tay tàng hình, hắn bỗng phát hiện một điều khả nghi mới.
Hắn phát hiện một góc của lỗ nhỏ trên mặt đất, dường như sỏi cát ở đó bị thứ gì chia sang hai bên, để lại một vệt dài ở giữa.
Ồ...
Triệu Ngọc lập tức nghĩ đến một danh từ: Sợi dây!
Nếu như hắn không đoán sai thì chắc hẳn đó là dấu vết sợi dây ma sát trên mặt đất.
Đúng vậy!
Triệu Ngọc đứng gần lỗ nhỏ, một hình ảnh xuất hiện trong đầu: Có người dùng búa đập gậy sắt sắc nhọn, khiến gậy sắt cắm vào nền đất cứng rắn. Sau đó, anh ta buộc sợi dây trên gậy sắt để cố định thứ gì đó ở phía xa. Sau khi cố định xong, anh ta liền đứng gần bên gậy sắt để thu dây thừng lại, nên dây thừng mới để lại dấu vết đó trên mặt đất.
Chỉ là... Do thời gian đã trôi qua hơi lâu nên dấu vết đó đã không còn rõ ràng...
Xem ra suy đoán trước đó của mình là chính xác, lỗ nhỏ dùng để cố định vật gì đó!
Nhưng... Rốt cuộc chúng dùng để cố định thứ gì?
Liệu vật bị cố định có liên quan đến sự mất tích của đội thăm dò không?
...
Vài tiếng sau.
Trong đêm khuya, Triệu Ngọc như gặp phải ma chướng.
Đã sắp đến mười hai giờ đêm nhưng hắn vẫn ngồi trước đèn bàn, nhìn chăm chú vào bản vẽ phác thảo trên giấy, vẫn cố chấp phân tích năm lỗ nhỏ mà đoàn người đã phát hiện ra.
Trước đó, Biện Đông đã hỏi ý kiến chuyên gia, chuyên gia cũng nhất thời không thể phán đoán được rốt cuộc lỗ nhỏ dùng để cố định vật gì.
Chữ thập...
Triệu Ngọc nối liền năm lỗ nhỏ này lại, vẽ ra chữ thập xiêu vẹo. Hắn phát hiện khoảng cách giữa bốn lỗ nhỏ xung quanh và lỗ nhỏ ở trung tâm gần như bằng nhau, đều là 17 đến 20 mét.
Nếu tách ra quan sát, hai lỗ nhỏ bên trái và lỗ nhỏ ở trung tâm vừa hay vẽ được một tam giác đều.
Triệu Ngọc đã hiểu đây chính là cách cố định hình tam giác trong truyền thuyết. Như vậy thì vật ở giữa hình tam giác mới được cố định chắc chắn!
Năm lỗ nhỏ có thể tạo thành hai hình tam giác đều.
Nghĩa là năm lỗ nhỏ dùng để cố định hai vật có độ lớn bằng nhau!
Nếu đúng là vậy...
Trong lòng Triệu Ngọc không khỏi thất vọng. Bởi dù hắn quan sát thế nào, vật được cố định cũng giống lều bạt! Rất có thể có người vì cố định hai lều bạt nên mới để lại năm lỗ nhỏ có quy luật thế này!
Hơn nữa, chỉ lều bạt mới vừa với cọc sắt hoặc cọc gỗ nhỏ như vậy. Nếu là máy móc cỡ lớn thì thứ để lại trên mặt đất sẽ không phải lỗ nhỏ nữa.
Xem ra... Triệu Ngọc thở dài, trăm mối ngổn ngang, một suy nghĩ dần hình thành trong đầu:
Có lẽ đội thăm dò từng nhận được một đống vật liệu nên đã dựng hai lều bạt trên mảnh đất trống của căn cứ để bảo vệ chúng. Do đó mới để lại năm lỗ nhỏ kỳ lạ.
Nhưng... Trong khoảng thời gian không lâu trước khi đội thăm dò gặp bất trắc, số vật liệu đó đã được vận chuyển đi nên đội thăm dò đã dỡ lều, do đó...
Chờ đã...
Vừa nghĩ tới đây, một mạch suy nghĩ mới bỗng xuất hiện trong đầu Triệu Ngọc.
Đúng vậy! Hắn hưng phấn nghĩ đến trong tay mình có điện thoại của những thành viên trong đội thăm dò! Nếu tìm những bức ảnh liên quan đến căn cứ trong điện thoại thì có thể chắc chắn được vấn đề về lều bạt đúng không?
Thiên tài!
Triệu Ngọc vỗ đầu mình, đang định nhân lúc hăng hái làm một mạch cho xong việc nên hắn vội vàng tìm ảnh trong điện thoại.
Nhưng ngay lúc này, điện thoại của hắn lại vang lên.
Triệu Ngọc mở điện thoại ra xem, thì ra là báo thức hắn đặt để nhắc nhở rằng đã mười hai giờ đêm, có thể gieo một quẻ mới.
Mấy ngày liên tiếp, do Triệu Ngọc gặp khó khăn trong quá trình điều tra nên ngày nào Kỳ Ngộ cũng kết thúc sớm. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Vì vậy, vừa thấy đã mười hai giờ, hắn dứt khoát gieo quẻ mới.
Song, không hiểu vì sao mà lúc gieo quẻ, Triệu Ngọc đột nhiên cảm thấy như bị điện giật, như bị sét đánh vậy.
Một giây sau, sau khi hắn nhìn quẻ mình đã gieo xong, cả người hắn lập tức cứng nhắc.
Triệu Ngọc nhìn thấy ba chữ lớn bỗng xuất hiện giữa giao diện hệ thống “Càn Khôn - Cấn”!!!!!
“Trước đó, lỗ nhỏ này đã bị sỏi đá che mất!” Biện Đông phiên dịch cho người phát hiện: “Nếu không cố gắng tìm thì căn bản khó mà phát hiện ta!”
“Đúng vậy...” Triệu Ngọc vừa gật đầu vừa so sánh khoảng cách giữa hai lỗ nhỏ và vị trí của chúng. Mấy giây sau khi suy tính, hắn giơ tay lên, nói hai từ, lời ít mà ý nhiều: “Tìm tiếp!”
Vì vậy, mọi người lại bắt đầu tìm trên mặt đất.
Mặc dù không ai biết hai lỗ nhỏ này có ý nghĩa gì nhưng mọi người càng tìm càng hăng say.
Không lâu sau, lại có một cảnh sát giơ tay ra hiệu rằng anh ta cũng tìm thấy một lỗ nhỏ khác ở cách đó mười mấy mét.
Tin tức tốt bỗng chốc liên tục kéo đến, tính cả lỗ nhỏ mà Triệu Ngọc phát hiện, mọi người đã tìm thấy tổng cộng mười lỗ nhỏ giống hệt nhau trên mảnh đất trống.
Không lâu sau Triệu Ngọc phát hiện vị trí của năm lỗ nhỏ này không phải không có quy tắc mà chúng mơ hồ thể hiện quy luật nào đó.
Trong đó, bốn lỗ nhỏ khác vây xung quanh lỗ nhỏ được Triệu Ngọc phát hiện do xả “nước”, chúng lần lượt nằm ở bốn góc. Nếu nối chúng với trung tâm thì sẽ xuất hiện chữ thập!” (Chữ thập: 十)
Cái này...
“Thần thám Triệu...” Biện Đông cũng nhìn ra có vấn đề, cậu ta nói với Triệu Ngọc: “Với khoảng cách xa như vậy, nếu dùng để cố định thiết bị nào đó thì... diện tích của thiết bị này chắc cũng không nhỏ đúng không?”
“Nhưng...” Triệu Ngọc chỉ vào hai lỗ nhỏ dưới chân: “Lỗ nhỏ thế này tức là vật cần cố định cũng không nặng nhỉ?”
“Vậy...” Quả thực Biện Đông không nghĩ ra rốt cuộc những lỗ nhỏ này dùng để cố định cái gì.
“Chúng ta hỏi nhân viên chuyên nghiệp đi!” Triệu Ngọc nói: “Không biết đó có phải là thiết bị thường dùng của đội thăm dò không?”
“Ừm...” Biện Đông gật đầu, giờ cậu ta mới nhớ tới một khả năng: “Anh nói xem, có phải đội thăm dò đốt lửa trại liên hoan nên dùng để cố định thứ như giá đỡ không?”
“Tôi chưa phát hiện dấu vết gì từng đốt lửa trên mặt đất cả!” Triệu Ngọc lắc đầu rồi dặn dò: “Cậu mau phái người đo khoảng cách giữa mỗi lỗ nhỏ, cố gắng nhanh chóng đưa tôi bản vẽ!”
“Ngoài ra...” Triệu Ngọc lại nói: “Cậu cho người tìm trong căn cứ xem có dụng cụ dùng để đóng cọc không. Ít nhất chúng ta phải tìm hiểu xem có đúng là đội thăm dò đã đục những lỗ nhỏ này không?”
“Nếu không phải thì có thể sẽ liên quan đến vụ án mất tích!”
“Đã rõ, đã rõ!” Biện Đông gật đầu: “Tôi sẽ nhanh chóng... nhanh chóng sắp xếp...”
Nói xong, Biện Đông bắt đầu tập hợp người làm theo những gì Triệu Ngọc căn dặn...
Ừm...
Triệu Ngọc nhìn lỗ nhỏ dưới chân, mặt vẫn cau có.
Tuy hắn cảm giác năm lỗ nhỏ này kỳ lạ nhưng... hắn vẫn không thể liên hệ chúng với vụ án bắt cóc.
Suy cho cùng thì đây là căn cứ của đội thăm dò, trên mặt đất có vài lỗ nhỏ hình như cũng là điều bình thường, hợp lý đúng không?
Không biết trong lòng nghĩ đến cái gì mà hắn nhặt cành cây khô nhỏ dài trên mặt đất lên rồi cắm nó vào lỗ nhỏ, định thăm dò độ sâu của nó.
Kết quả cành cây khô quá giòn, chưa cắm xuống đã gãy.
Có rồi!
Triệu Ngọc nhớ tới trong hệ thống của mình có máy đo lường tàng hình chuyên dùng để đo đạc. Sau thời gian dài tích cóp, loại đạo cụ cấp thấp này đã lên đến gần trăm máy.
Triệu Ngọc vẫn luôn phiền muộn về chúng, mình đâu biết gì về kiến trúc, không biết máy đo lường này có tác dụng gì?
Giờ xem ra vẫn có tác dụng!
Máy đo lường khá tốt, sau khi Triệu Ngọc nhắm mũi tên vào nơi cần đo, không lâu sau, màn hình đã hiển thị độ sâu của lỗ nhỏ.
43 cm...
Xấp xỉ nửa mét...
Triệu Ngọc trầm tư, con số này thể hiện điều gì?
Hả?
Không ngờ ngay trong lúc hắn nghiêm túc suy nghĩ, dưới ánh sáng của đèn pin cầm tay tàng hình, hắn bỗng phát hiện một điều khả nghi mới.
Hắn phát hiện một góc của lỗ nhỏ trên mặt đất, dường như sỏi cát ở đó bị thứ gì chia sang hai bên, để lại một vệt dài ở giữa.
Ồ...
Triệu Ngọc lập tức nghĩ đến một danh từ: Sợi dây!
Nếu như hắn không đoán sai thì chắc hẳn đó là dấu vết sợi dây ma sát trên mặt đất.
Đúng vậy!
Triệu Ngọc đứng gần lỗ nhỏ, một hình ảnh xuất hiện trong đầu: Có người dùng búa đập gậy sắt sắc nhọn, khiến gậy sắt cắm vào nền đất cứng rắn. Sau đó, anh ta buộc sợi dây trên gậy sắt để cố định thứ gì đó ở phía xa. Sau khi cố định xong, anh ta liền đứng gần bên gậy sắt để thu dây thừng lại, nên dây thừng mới để lại dấu vết đó trên mặt đất.
Chỉ là... Do thời gian đã trôi qua hơi lâu nên dấu vết đó đã không còn rõ ràng...
Xem ra suy đoán trước đó của mình là chính xác, lỗ nhỏ dùng để cố định vật gì đó!
Nhưng... Rốt cuộc chúng dùng để cố định thứ gì?
Liệu vật bị cố định có liên quan đến sự mất tích của đội thăm dò không?
...
Vài tiếng sau.
Trong đêm khuya, Triệu Ngọc như gặp phải ma chướng.
Đã sắp đến mười hai giờ đêm nhưng hắn vẫn ngồi trước đèn bàn, nhìn chăm chú vào bản vẽ phác thảo trên giấy, vẫn cố chấp phân tích năm lỗ nhỏ mà đoàn người đã phát hiện ra.
Trước đó, Biện Đông đã hỏi ý kiến chuyên gia, chuyên gia cũng nhất thời không thể phán đoán được rốt cuộc lỗ nhỏ dùng để cố định vật gì.
Chữ thập...
Triệu Ngọc nối liền năm lỗ nhỏ này lại, vẽ ra chữ thập xiêu vẹo. Hắn phát hiện khoảng cách giữa bốn lỗ nhỏ xung quanh và lỗ nhỏ ở trung tâm gần như bằng nhau, đều là 17 đến 20 mét.
Nếu tách ra quan sát, hai lỗ nhỏ bên trái và lỗ nhỏ ở trung tâm vừa hay vẽ được một tam giác đều.
Triệu Ngọc đã hiểu đây chính là cách cố định hình tam giác trong truyền thuyết. Như vậy thì vật ở giữa hình tam giác mới được cố định chắc chắn!
Năm lỗ nhỏ có thể tạo thành hai hình tam giác đều.
Nghĩa là năm lỗ nhỏ dùng để cố định hai vật có độ lớn bằng nhau!
Nếu đúng là vậy...
Trong lòng Triệu Ngọc không khỏi thất vọng. Bởi dù hắn quan sát thế nào, vật được cố định cũng giống lều bạt! Rất có thể có người vì cố định hai lều bạt nên mới để lại năm lỗ nhỏ có quy luật thế này!
Hơn nữa, chỉ lều bạt mới vừa với cọc sắt hoặc cọc gỗ nhỏ như vậy. Nếu là máy móc cỡ lớn thì thứ để lại trên mặt đất sẽ không phải lỗ nhỏ nữa.
Xem ra... Triệu Ngọc thở dài, trăm mối ngổn ngang, một suy nghĩ dần hình thành trong đầu:
Có lẽ đội thăm dò từng nhận được một đống vật liệu nên đã dựng hai lều bạt trên mảnh đất trống của căn cứ để bảo vệ chúng. Do đó mới để lại năm lỗ nhỏ kỳ lạ.
Nhưng... Trong khoảng thời gian không lâu trước khi đội thăm dò gặp bất trắc, số vật liệu đó đã được vận chuyển đi nên đội thăm dò đã dỡ lều, do đó...
Chờ đã...
Vừa nghĩ tới đây, một mạch suy nghĩ mới bỗng xuất hiện trong đầu Triệu Ngọc.
Đúng vậy! Hắn hưng phấn nghĩ đến trong tay mình có điện thoại của những thành viên trong đội thăm dò! Nếu tìm những bức ảnh liên quan đến căn cứ trong điện thoại thì có thể chắc chắn được vấn đề về lều bạt đúng không?
Thiên tài!
Triệu Ngọc vỗ đầu mình, đang định nhân lúc hăng hái làm một mạch cho xong việc nên hắn vội vàng tìm ảnh trong điện thoại.
Nhưng ngay lúc này, điện thoại của hắn lại vang lên.
Triệu Ngọc mở điện thoại ra xem, thì ra là báo thức hắn đặt để nhắc nhở rằng đã mười hai giờ đêm, có thể gieo một quẻ mới.
Mấy ngày liên tiếp, do Triệu Ngọc gặp khó khăn trong quá trình điều tra nên ngày nào Kỳ Ngộ cũng kết thúc sớm. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Vì vậy, vừa thấy đã mười hai giờ, hắn dứt khoát gieo quẻ mới.
Song, không hiểu vì sao mà lúc gieo quẻ, Triệu Ngọc đột nhiên cảm thấy như bị điện giật, như bị sét đánh vậy.
Một giây sau, sau khi hắn nhìn quẻ mình đã gieo xong, cả người hắn lập tức cứng nhắc.
Triệu Ngọc nhìn thấy ba chữ lớn bỗng xuất hiện giữa giao diện hệ thống “Càn Khôn - Cấn”!!!!!