Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1568
Chương 1568 : Chương 1568TÔI ĐÃ KHÔNG LÀM NGƯỜI XẤU LÂU LẮM RỒI
Chương 1568TÔI ĐÃ KHÔNG LÀM NGƯỜI XẤU LÂU LẮM RỒI
Lý Phi Phàm có đoàn làm phim của riêng mình...
Triệu Ngọc ngồi trước bàn làm việc nhìn sổ ghi chép, chăm chú suy nghĩ: Đoàn làm phim của ông ta đương nhiên sẽ có hành trình giống y hệt ông ta.
Vả lại, trong số những thành viên này, có một phần lớn không thuộc công ty điện ảnh Khải Minh Tinh thuê, mà là từ công ty điện ảnh khác hoặc là do phòng làm việc của Lý Phi Phàm trực tiếp nhận.
Thế nên, thật sự không thể nhận định chuyện này một cách qua loa được, Lý Phi Phàm là kẻ bị tình nghi số một trong vụ án này! Mà mỗi một người trong đoàn phim của ông ta cũng đều khả nghi cả.
Đúng như Miêu Anh nói, Lý Phi Phàm có danh tiếng và thành công, không thiếu phụ nữ, mà tình trạng tâm lý cũng phải tốt hơn hẳn những người khác nhiều lắm, cho nên khả năng ông ta gây án nhỏ hơn người bình thường một chút.
Căn cứ vào hồ sơ tâm lý của hung thủ vụ án video giết người thì người này phải là loại người thường xuyên bị chèn ép, sầu não bất lực, tâm lý không được thăng bằng mới đúng.
Vì vậy, hung thủ là nhân viên công tác sẽ có khả năng lớn hơn một chút.
Ngoài ra, bởi vì hung thủ mua được máy quay phim đắt tiền, vả lại cũng phải có hiểu biết về quay phim nhất định cho nên thân phận của người này phải cao hơn nhân viên bình thường, rất có thể là phó đạo diễn hoặc nhiếp ảnh gia của đoàn phim cũng không chừng...
Ù ù...
Nhưng ngay tại lúc Triệu Ngọc đang chìm đắm trong suy nghĩ thì trong lỗ tai lại bất ngờ vang lên tiếng ù ù khó có thể kiềm chế được...
Chết tiệt!
Triệu Ngọc thầm kêu không ổn, vội vàng ngồi trên ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cố gắng ép buộc mình bình tĩnh lại.
Ước chừng kéo dài hơn hai mươi phút thì tiếng ù ù trong lỗ tai mới dần dần biến mất.
Phù...
Triệu Ngọc thở hổn hển, thầm nói, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, xem ra cần phải nghe người ta khuyên, phải ăn no rồi còn phải tuân theo lời dặn của bác sĩ là nghỉ ngơi thật nhiều, không thể lại cố sức nữa...
Tuy nhiên, do đã nghĩ tới vấn đề này cho nên Triệu Ngọc vẫn gọi Thôi Lệ Châu và Ngô Tú Mẫn tới, phân công cho hai người nhiệm vụ điều tra danh sách các thành viên đi theo đoàn làm phim của Lý Phi Phàm năm đó.
“Sếp à.” Sau khi nghe xong, Thôi Lệ Châu đắc ý nói: “Không cần anh nhắc, chúng tôi đã bắt đầu điều tra vấn đề này từ lâu rồi! Nếu muốn hiểu biết về mọi mặt của Lý Phi Phàm thì không thể thiếu những người này được, bởi vì bọn họ đã đi theo Lý Phi Phàm trong lúc xảy ra vụ án video giết người nên đương nhiên lời khai của bọn họ sẽ vô cùng có giá trị!”
Triệu Ngọc nghe thấy lời Thôi Lệ Châu nói thì cũng hiểu ra, Thôi Lệ Châu chỉ nghĩ là mình muốn lời khai của những người đó chứ không biết mình đang nghi ngờ hung thủ là một người khác.
“Phải rồi, sếp à!” Thôi Lệ Châu nói tiếp: “Chúng tôi đang gặp một chuyện khó giải quyết. Chúng tôi vốn định lấy danh nghĩa người xem nhà để đến khám xét ngôi nhà của Lý Phi Phàm ở vịnh Đại Nguyệt. Nhưng người môi giới nói với chúng tôi là bây giờ nhà của ông ta đang cho một fan hâm mộ thuê ở, còn ký hợp đồng lâu dài nữa! Anh xem, nếu chúng ta muốn khám xét thì phải đàm phán ổn thỏa với người này...”
“Không phải chứ? Có chút chuyện như thế mà cũng không giải quyết được à?” Triệu Ngọc lắc đầu.
“Tại chúng ta không có lệnh lục soát mà!” Thôi Lệ Châu lắc đầu rồi lại cười gian xảo nói: “Sếp à, nếu chúng ta không muốn bứt dây động rừng thì chỉ còn một cách đó là trả tiền hủy hợp đồng cho người nọ rồi tự mình thuê lại nó thôi! Nhưng mà về vấn đề tiền bạc...” Thôi Lệ Châu chìa ngón tay ra: “Nếu đợi bên Cục Cảnh sát Tây Giang phê duyệt thì phải chờ ít nhất một tuần lễ, anh xem... Anh có thể đóng góp một chút không?”
“Con bà nó, cô nghĩ kiểu gì vậy? Không biết tôi có tiếng là vắt cổ chày ra nước sao?” Triệu Ngọc chậc lưỡi: “Đúng là ăn gan hùm mật gấu mới dám đòi tiền tôi mà, muốn ông đây bỏ tiền ra không dễ như vậy đâu! Hừ...”
...
Mười một giờ sáng, cả nhóm Triệu Ngọc đã tới khu biệt thự ở vịnh Đại Nguyệt.
Do một đêm không ngủ, cho nên Triệu Ngọc vốn định quan sát hoàn cảnh xung quanh nhưng chẳng những đã ngủ ngay trên xe mà còn ngáy khò khò rung trời nữa.
“Này, sếp à, sếp à... Dậy đi, dậy đi...” Thôi Lệ Châu lay nhẹ Triệu Ngọc rồi nói: “Chúng ta đến nơi rồi. Căn nhà thuê ở ngay bên trong đang chờ ngài thi triển uy lực thần kỳ đó! Mau dậy đi!”
“À?” Triệu Ngọc mơ màng tỉnh lại, lúc này mới nhận ra mình đã ngủ quên mất rồi.
Hắn dụi dụi mắt, lim dim buồn ngủ mà theo Thôi Lệ Châu vào trong biệt thự.
Biệt thự của Lý Phi Phàm tựa núi gần sông, nằm ở vị trí tốt nhất cũng chiếm diện tích lớn nhất trong cả khu biệt thự này. Trong biệt thự ngoài hồ bơi ra thì còn có sân quần vợt, sân golf đơn giản, phải nói là vô cùng xa hoa...
Do không muốn bứt dây động rừng cho nên ngoài Miêu Khải đóng giả thành tài xế ra thì chỉ có hai người là Thôi Lệ Châu và Triệu Ngọc đi vào trong thôi.
Hai người bọn họ cũng đeo vàng bạc, ăn mặc theo kiểu phú bà phú ông lắm tiền, giả trang thành khách muốn thuê nhà.
“Cái gì? Mày nói đùa gì vậy, nhân lúc còn sớm thì mau cút đi! Chớ có để tao nổi giận!”
Nhưng không ngờ, Triệu Ngọc mới vừa đi vào thì đã nghe thấy tiếng quát tháo của người nào đó.
Hắn giương mắt nhìn qua chỉ thấy một người đàn ông béo mập, đeo dây chuyền vàng thật to đang hung hăng gầm lên với Miêu Khải, từ thật xa đã có thể nhìn thấy từng chấm nước miếng nhỏ văng ra tung tóe.
“Vì ông chủ của chúng tôi là fan hâm mộ trung thành.” Miêu Khải thì tiếp tục thuyết phục nói: “Cho nên chúng tôi bằng lòng bồi thường toàn bộ tiền hủy hợp đồng, cũng có thể bồi thường bằng giá cao hơn!”
“Bồi thường cái rắm, còn giá cao nữa chứ, tao x...” Tên đeo dây chuyền vàng cong môi quát lên: “Mày biết tao là ai không? Nếu không phải Lý Phi Phàm không bán thì ông đây đã mua lại căn nhà này rồi! Còn đòi bồi thường giá cao cho tao... Tao x, mày muốn nhục mạ tao à? Tao cảnh cáo mày, mau cút đi, nếu còn không đi thì mày phải hối hận đó!”
Trong lúc tên đeo dây chuyền vàng đang gào thét thì có hai cô gái vóc dáng cao gầy đi từ hồ bơi bên cạnh tới. Trên người họ ướt nhẹp, còn đang bốc hơi nóng nữa, rõ ràng là ban nãy đang bơi trong hồ bơi.
Thời tiết Bắc Thương bây giờ dù không lạnh nhưng nhiệt độ vẫn không thích hợp để bơi lội ngoài trời. Xem ra hồ bơi nhà Lý Phi Phàm đã được lắp đặt hệ thống tăng nhiệt rồi.
Trên người hai cô gái khoác khăn lông, nhưng bên trong chỉ mặc bikini hai mảnh rất sexy cho nên vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Mà ngay tại lúc hai người phụ nữ đi tới sau lưng tên đeo dây chuyền vàng thì Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu cũng lần lượt bước tới gần.
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc tượng trưng móc điếu xì gà đã chuẩn bị sẵn ra, vừa cười như điên vừa quát to với tên đeo dây chuyền vàng: “Người anh em này, chuyện gì cũng có thể thương lượng mà, anh xem thế này có được không?”
Triệu Ngọc vươn năm ngón tay ra, hào phóng nói: “Tôi ra năm trăm nghìn, anh chuyển nhà sang cho tôi thuê! Qua mấy ngày nữa, tôi muốn mời mấy vị tù trưởng nhỏ ở các Tiểu vương quốc Ả rập Thống nhất tới Tây Giang làm khách, chỉ có chỗ này là còn ra dáng ra hình thôi!”
“Fuck, mày là thằng nào?” Tên đeo dây chuyền vàng ngẩng đầu lên, vô cùng không phục rít lên: “Còn cái gì mà tù trưởng nhỏ, nói cho mày biết, mấy ngày nữa tao cũng mời tù trưởng lớn tới đây đấy! Là cha của tù trưởng nhỏ đấy! Ha ha ha...”
Tên đeo dây chuyền vàng vừa dứt lời thì hai người phụ nữ kia cũng cười theo, cười kiểu vô cùng khinh thường...
“Vậy thì được.” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài nói: “Một triệu, một triệu được chưa? Tôi biết tiền anh thuê căn nhà này còn chưa tới một trăm nghìn nữa, tôi ra giá gấp mười lần cũng hợp lý rồi phải không? Nếu không phải các tù trưởng đó thích xem phim điện ảnh của Lý Phi Phàm thì tôi cũng không cần phải tiêu tiền uổng phí như thế này đâu... Anh xem...”
“Hừ...” Tên đeo dây chuyền vàng cười lạnh nói: “Tao nói cho mày biết, mày tìm nhầm người để khoe giàu rồi! Đừng nói là mười triệu, cho dù một trăm triệu cũng không có cửa đâu! Mày thử đi hỏi thăm xem Kim A Tam tao là ai?” Gã ta vừa nói chuyện vừa giang hai cánh tay ra, ôm lấy hai người đẹp vào lòng rồi hung hăng nói: “Nhân lúc ông mày còn chưa nổi giận thì mau cút đi cho tao! Nếu không thì hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy!”
“Ông...” Thôi Lệ Châu tức giận quát lên: “Ông đừng không biết điều như thế nhé?”
“Ài...” Triệu Ngọc vội vàng ngăn Thôi Lệ Châu lại, vô cùng bình thản mà xua tay nói: “Được rồi, quân tử không cướp thứ người khác thích, nếu như anh Kim không đồng ý thì thôi vậy! Chúng ta đi thôi! Đi...”
“Nhưng...” Thôi Lệ Châu vẫn không cam lòng nhưng vẫn bị Triệu Ngọc kéo đi.
“Ha ha ha...” Kim A Tam và hai người phụ nữ cười khẩy, trông rất phách lối...
...
Đến khi đi ra tới cửa biệt thự, Triệu Ngọc mới bỏ điếu xì gà vốn không hề châm vào trong gói thuốc, vô cùng áy náy với với Thôi Lệ Châu: “Tiểu Thôi à, tôi không làm người xấu đã lâu lắm rồi, chẳng hiểu tại sao bây giờ lại cứ cảm thấy... rất áy náy trong lòng?”
“Ừm, tôi cũng vậy...” Tiểu Thôi xấu hổ cúi đầu xuống: “Từ sau khi cải tà quy chính đến giờ, tôi cũng rất ít khi làm chuyện xấu, à không phải, tôi vốn chưa bao giờ làm chuyện xấu! Đúng là trong lòng cảm thấy không được thoải mái, ài!”
“Ài!”
Cùng với tiếng thở dài của hai người, ngoài cửa bất ngờ có hơn mười chiếc xe cảnh sát chạy tới, cửa xe thi nhau mở ra, mấy chục cảnh sát chạy ngang qua Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu rồi vọt vào trong biệt thự như ong vỡ tổ.
Chẳng bao lâu sau, trong sân đã bất ngờ có tiếng gầm lên của cảnh sát: “Tất cả không được nhúc nhích, chúng tôi là đội Phòng chống ma túy đây!”
Chương 1568TÔI ĐÃ KHÔNG LÀM NGƯỜI XẤU LÂU LẮM RỒI
Lý Phi Phàm có đoàn làm phim của riêng mình...
Triệu Ngọc ngồi trước bàn làm việc nhìn sổ ghi chép, chăm chú suy nghĩ: Đoàn làm phim của ông ta đương nhiên sẽ có hành trình giống y hệt ông ta.
Vả lại, trong số những thành viên này, có một phần lớn không thuộc công ty điện ảnh Khải Minh Tinh thuê, mà là từ công ty điện ảnh khác hoặc là do phòng làm việc của Lý Phi Phàm trực tiếp nhận.
Thế nên, thật sự không thể nhận định chuyện này một cách qua loa được, Lý Phi Phàm là kẻ bị tình nghi số một trong vụ án này! Mà mỗi một người trong đoàn phim của ông ta cũng đều khả nghi cả.
Đúng như Miêu Anh nói, Lý Phi Phàm có danh tiếng và thành công, không thiếu phụ nữ, mà tình trạng tâm lý cũng phải tốt hơn hẳn những người khác nhiều lắm, cho nên khả năng ông ta gây án nhỏ hơn người bình thường một chút.
Căn cứ vào hồ sơ tâm lý của hung thủ vụ án video giết người thì người này phải là loại người thường xuyên bị chèn ép, sầu não bất lực, tâm lý không được thăng bằng mới đúng.
Vì vậy, hung thủ là nhân viên công tác sẽ có khả năng lớn hơn một chút.
Ngoài ra, bởi vì hung thủ mua được máy quay phim đắt tiền, vả lại cũng phải có hiểu biết về quay phim nhất định cho nên thân phận của người này phải cao hơn nhân viên bình thường, rất có thể là phó đạo diễn hoặc nhiếp ảnh gia của đoàn phim cũng không chừng...
Ù ù...
Nhưng ngay tại lúc Triệu Ngọc đang chìm đắm trong suy nghĩ thì trong lỗ tai lại bất ngờ vang lên tiếng ù ù khó có thể kiềm chế được...
Chết tiệt!
Triệu Ngọc thầm kêu không ổn, vội vàng ngồi trên ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cố gắng ép buộc mình bình tĩnh lại.
Ước chừng kéo dài hơn hai mươi phút thì tiếng ù ù trong lỗ tai mới dần dần biến mất.
Phù...
Triệu Ngọc thở hổn hển, thầm nói, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, xem ra cần phải nghe người ta khuyên, phải ăn no rồi còn phải tuân theo lời dặn của bác sĩ là nghỉ ngơi thật nhiều, không thể lại cố sức nữa...
Tuy nhiên, do đã nghĩ tới vấn đề này cho nên Triệu Ngọc vẫn gọi Thôi Lệ Châu và Ngô Tú Mẫn tới, phân công cho hai người nhiệm vụ điều tra danh sách các thành viên đi theo đoàn làm phim của Lý Phi Phàm năm đó.
“Sếp à.” Sau khi nghe xong, Thôi Lệ Châu đắc ý nói: “Không cần anh nhắc, chúng tôi đã bắt đầu điều tra vấn đề này từ lâu rồi! Nếu muốn hiểu biết về mọi mặt của Lý Phi Phàm thì không thể thiếu những người này được, bởi vì bọn họ đã đi theo Lý Phi Phàm trong lúc xảy ra vụ án video giết người nên đương nhiên lời khai của bọn họ sẽ vô cùng có giá trị!”
Triệu Ngọc nghe thấy lời Thôi Lệ Châu nói thì cũng hiểu ra, Thôi Lệ Châu chỉ nghĩ là mình muốn lời khai của những người đó chứ không biết mình đang nghi ngờ hung thủ là một người khác.
“Phải rồi, sếp à!” Thôi Lệ Châu nói tiếp: “Chúng tôi đang gặp một chuyện khó giải quyết. Chúng tôi vốn định lấy danh nghĩa người xem nhà để đến khám xét ngôi nhà của Lý Phi Phàm ở vịnh Đại Nguyệt. Nhưng người môi giới nói với chúng tôi là bây giờ nhà của ông ta đang cho một fan hâm mộ thuê ở, còn ký hợp đồng lâu dài nữa! Anh xem, nếu chúng ta muốn khám xét thì phải đàm phán ổn thỏa với người này...”
“Không phải chứ? Có chút chuyện như thế mà cũng không giải quyết được à?” Triệu Ngọc lắc đầu.
“Tại chúng ta không có lệnh lục soát mà!” Thôi Lệ Châu lắc đầu rồi lại cười gian xảo nói: “Sếp à, nếu chúng ta không muốn bứt dây động rừng thì chỉ còn một cách đó là trả tiền hủy hợp đồng cho người nọ rồi tự mình thuê lại nó thôi! Nhưng mà về vấn đề tiền bạc...” Thôi Lệ Châu chìa ngón tay ra: “Nếu đợi bên Cục Cảnh sát Tây Giang phê duyệt thì phải chờ ít nhất một tuần lễ, anh xem... Anh có thể đóng góp một chút không?”
“Con bà nó, cô nghĩ kiểu gì vậy? Không biết tôi có tiếng là vắt cổ chày ra nước sao?” Triệu Ngọc chậc lưỡi: “Đúng là ăn gan hùm mật gấu mới dám đòi tiền tôi mà, muốn ông đây bỏ tiền ra không dễ như vậy đâu! Hừ...”
...
Mười một giờ sáng, cả nhóm Triệu Ngọc đã tới khu biệt thự ở vịnh Đại Nguyệt.
Do một đêm không ngủ, cho nên Triệu Ngọc vốn định quan sát hoàn cảnh xung quanh nhưng chẳng những đã ngủ ngay trên xe mà còn ngáy khò khò rung trời nữa.
“Này, sếp à, sếp à... Dậy đi, dậy đi...” Thôi Lệ Châu lay nhẹ Triệu Ngọc rồi nói: “Chúng ta đến nơi rồi. Căn nhà thuê ở ngay bên trong đang chờ ngài thi triển uy lực thần kỳ đó! Mau dậy đi!”
“À?” Triệu Ngọc mơ màng tỉnh lại, lúc này mới nhận ra mình đã ngủ quên mất rồi.
Hắn dụi dụi mắt, lim dim buồn ngủ mà theo Thôi Lệ Châu vào trong biệt thự.
Biệt thự của Lý Phi Phàm tựa núi gần sông, nằm ở vị trí tốt nhất cũng chiếm diện tích lớn nhất trong cả khu biệt thự này. Trong biệt thự ngoài hồ bơi ra thì còn có sân quần vợt, sân golf đơn giản, phải nói là vô cùng xa hoa...
Do không muốn bứt dây động rừng cho nên ngoài Miêu Khải đóng giả thành tài xế ra thì chỉ có hai người là Thôi Lệ Châu và Triệu Ngọc đi vào trong thôi.
Hai người bọn họ cũng đeo vàng bạc, ăn mặc theo kiểu phú bà phú ông lắm tiền, giả trang thành khách muốn thuê nhà.
“Cái gì? Mày nói đùa gì vậy, nhân lúc còn sớm thì mau cút đi! Chớ có để tao nổi giận!”
Nhưng không ngờ, Triệu Ngọc mới vừa đi vào thì đã nghe thấy tiếng quát tháo của người nào đó.
Hắn giương mắt nhìn qua chỉ thấy một người đàn ông béo mập, đeo dây chuyền vàng thật to đang hung hăng gầm lên với Miêu Khải, từ thật xa đã có thể nhìn thấy từng chấm nước miếng nhỏ văng ra tung tóe.
“Vì ông chủ của chúng tôi là fan hâm mộ trung thành.” Miêu Khải thì tiếp tục thuyết phục nói: “Cho nên chúng tôi bằng lòng bồi thường toàn bộ tiền hủy hợp đồng, cũng có thể bồi thường bằng giá cao hơn!”
“Bồi thường cái rắm, còn giá cao nữa chứ, tao x...” Tên đeo dây chuyền vàng cong môi quát lên: “Mày biết tao là ai không? Nếu không phải Lý Phi Phàm không bán thì ông đây đã mua lại căn nhà này rồi! Còn đòi bồi thường giá cao cho tao... Tao x, mày muốn nhục mạ tao à? Tao cảnh cáo mày, mau cút đi, nếu còn không đi thì mày phải hối hận đó!”
Trong lúc tên đeo dây chuyền vàng đang gào thét thì có hai cô gái vóc dáng cao gầy đi từ hồ bơi bên cạnh tới. Trên người họ ướt nhẹp, còn đang bốc hơi nóng nữa, rõ ràng là ban nãy đang bơi trong hồ bơi.
Thời tiết Bắc Thương bây giờ dù không lạnh nhưng nhiệt độ vẫn không thích hợp để bơi lội ngoài trời. Xem ra hồ bơi nhà Lý Phi Phàm đã được lắp đặt hệ thống tăng nhiệt rồi.
Trên người hai cô gái khoác khăn lông, nhưng bên trong chỉ mặc bikini hai mảnh rất sexy cho nên vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Mà ngay tại lúc hai người phụ nữ đi tới sau lưng tên đeo dây chuyền vàng thì Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu cũng lần lượt bước tới gần.
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc tượng trưng móc điếu xì gà đã chuẩn bị sẵn ra, vừa cười như điên vừa quát to với tên đeo dây chuyền vàng: “Người anh em này, chuyện gì cũng có thể thương lượng mà, anh xem thế này có được không?”
Triệu Ngọc vươn năm ngón tay ra, hào phóng nói: “Tôi ra năm trăm nghìn, anh chuyển nhà sang cho tôi thuê! Qua mấy ngày nữa, tôi muốn mời mấy vị tù trưởng nhỏ ở các Tiểu vương quốc Ả rập Thống nhất tới Tây Giang làm khách, chỉ có chỗ này là còn ra dáng ra hình thôi!”
“Fuck, mày là thằng nào?” Tên đeo dây chuyền vàng ngẩng đầu lên, vô cùng không phục rít lên: “Còn cái gì mà tù trưởng nhỏ, nói cho mày biết, mấy ngày nữa tao cũng mời tù trưởng lớn tới đây đấy! Là cha của tù trưởng nhỏ đấy! Ha ha ha...”
Tên đeo dây chuyền vàng vừa dứt lời thì hai người phụ nữ kia cũng cười theo, cười kiểu vô cùng khinh thường...
“Vậy thì được.” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài nói: “Một triệu, một triệu được chưa? Tôi biết tiền anh thuê căn nhà này còn chưa tới một trăm nghìn nữa, tôi ra giá gấp mười lần cũng hợp lý rồi phải không? Nếu không phải các tù trưởng đó thích xem phim điện ảnh của Lý Phi Phàm thì tôi cũng không cần phải tiêu tiền uổng phí như thế này đâu... Anh xem...”
“Hừ...” Tên đeo dây chuyền vàng cười lạnh nói: “Tao nói cho mày biết, mày tìm nhầm người để khoe giàu rồi! Đừng nói là mười triệu, cho dù một trăm triệu cũng không có cửa đâu! Mày thử đi hỏi thăm xem Kim A Tam tao là ai?” Gã ta vừa nói chuyện vừa giang hai cánh tay ra, ôm lấy hai người đẹp vào lòng rồi hung hăng nói: “Nhân lúc ông mày còn chưa nổi giận thì mau cút đi cho tao! Nếu không thì hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy!”
“Ông...” Thôi Lệ Châu tức giận quát lên: “Ông đừng không biết điều như thế nhé?”
“Ài...” Triệu Ngọc vội vàng ngăn Thôi Lệ Châu lại, vô cùng bình thản mà xua tay nói: “Được rồi, quân tử không cướp thứ người khác thích, nếu như anh Kim không đồng ý thì thôi vậy! Chúng ta đi thôi! Đi...”
“Nhưng...” Thôi Lệ Châu vẫn không cam lòng nhưng vẫn bị Triệu Ngọc kéo đi.
“Ha ha ha...” Kim A Tam và hai người phụ nữ cười khẩy, trông rất phách lối...
...
Đến khi đi ra tới cửa biệt thự, Triệu Ngọc mới bỏ điếu xì gà vốn không hề châm vào trong gói thuốc, vô cùng áy náy với với Thôi Lệ Châu: “Tiểu Thôi à, tôi không làm người xấu đã lâu lắm rồi, chẳng hiểu tại sao bây giờ lại cứ cảm thấy... rất áy náy trong lòng?”
“Ừm, tôi cũng vậy...” Tiểu Thôi xấu hổ cúi đầu xuống: “Từ sau khi cải tà quy chính đến giờ, tôi cũng rất ít khi làm chuyện xấu, à không phải, tôi vốn chưa bao giờ làm chuyện xấu! Đúng là trong lòng cảm thấy không được thoải mái, ài!”
“Ài!”
Cùng với tiếng thở dài của hai người, ngoài cửa bất ngờ có hơn mười chiếc xe cảnh sát chạy tới, cửa xe thi nhau mở ra, mấy chục cảnh sát chạy ngang qua Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu rồi vọt vào trong biệt thự như ong vỡ tổ.
Chẳng bao lâu sau, trong sân đã bất ngờ có tiếng gầm lên của cảnh sát: “Tất cả không được nhúc nhích, chúng tôi là đội Phòng chống ma túy đây!”