Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1600
Chương 1600 : Chương 1600NGUYÊN NHÂN CỦA TỘI ÁC (3)
Chương 1600NGUYÊN NHÂN CỦA TỘI ÁC (3)
“Trương Vân.” Trong phòng thẩm vấn, Ngô Tú Mẫn nhìn thấy trạng thái Vân Đóa Nhi ổn định nên tiếp tục thẩm vấn: “Tôi hỏi bà, ngoài mười một băng ghi hình kia ra, bà có còn giết ai nữa không?”
“Nhất là... vào năm 2006, sau khi bà làm mất băng ghi hình?”
“Mười một băng ghi hình đó đều có ở đây à?” Vân Đóa Nhi cau mày ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu nói: “Không còn nữa! Những người mà tôi giết, ai cũng được quay lại hết, đều có trong băng ghi hình!”
“Hả?” Ngô Tú Mẫn chất vấn: “Nói như vậy tức là sau năm 2006, bà không ra tay lần nào nữa à? Cho dù... Lý Phi Phàm lại lộ ra ánh mắt hưng phấn với một cô gái nào đó?”
“Đúng vậy, không còn nữa...” Vân Đóa Nhi khẳng định: “Lúc ấy tôi rất sợ, không dám ra tay với ai nữa, thậm chí... còn không dám nghĩ đến nữa là!”
“Trương Vân!” Ngô Tú Mẫn cao giọng nói: “Bà có biết, theo tội bà phạm phải, bà sẽ phải chịu hình phạt như thế nào không?”
“Tôi biết mà.” Vân Đóa Nhi gật đầu: “Dù thế nào cũng là tội chết, cho nên không cần phải giấu giếm số lượng làm gì! Cho nên, những lời tôi nói đều là thật.”
“Chẳng qua...” Bà ta im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Tôi không hiểu, vì sao tôi làm mất số video đó vào năm 2006 nhưng tới bây giờ, các người mới phát hiện ra?”
“Rốt cuộc... Là ai trộm băng ghi hình của tôi? Người kia lẻn vào căn hầm mà cả Lý Phi Phàm cũng không biết, chỉ cầm băng ghi hình đi, không lấy bất cứ thứ gì khác!”
“Chuyện này đủ để chứng minh hắn ta nhằm vào tôi, nhưng mà...”
“Được rồi!” Ngô Tú Mẫn nhân cơ hội hỏi: “Bà hãy kể lại tường tận những gì bà đã trải qua sau khi làm mất băng ghi hình năm 2006 cho tôi biết, sau đó tôi sẽ nói đáp án cho bà!”
Vân Đóa Nhi trầm mặc, rồi khẽ gật đầu, nhớ lại: “Lúc ấy, tôi và Lý Phi Phàm đang ở Thượng Hải tham gia lễ trao giải Phi Ưng, sau khi chúng tôi trở về thì tôi phát hiện cửa của căn mật thất kia bị người ta cạy khóa.”
“Trong đó không mất gì cả, chỉ không thấy mười một băng ghi hình kia đâu nữa!”
“Lúc đó, tôi đương nhiên vô cùng sợ hãi, chuyện đó quá kỳ lạ, cũng quá đột nhiên, tôi không kịp chuẩn bị tâm lý!”
“Dưới tình huống đó, tôi chỉ có thể vội vàng hủy diệt chiếc ô tô gây án, là chiếc CRV Honda kia...”
“Tôi cũng biết một chút thường thức, biết trong xe sẽ để lại dấu vết của mấy cô gái đó, cho nên nhất định phải hủy ô tô!”
“Bà hủy nó như thế nào?” Ngô Tú Mẫn hỏi.
“Thì đơn giản là rửa sạch một phen, sau đó cho nó xuống sông Thái Bình...” Vân Đóa Nhi trả lời: “Tuy đã xử lý ô tô, nhưng tôi vẫn nhận định rằng chuyện của tôi chắc chắn đã bại lộ, tôi chắn chắc phải chết, không được mấy ngày nữa là cảnh sát sẽ tìm tới cửa!”
“Nhưng mà... Việc lạ đã xảy ra!” Vân Đóa Nhi lộ ra vẻ mặt không thể tin được: “Qua thời gian rất dài, tôi đã viết sẵn cả di chúc rồi nhưng lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
“Sau đó, tôi bắt đầu hoài nghi băng ghi hình là do Lý Phi Phàm phái người trộm đi!”
“Có lẽ là Lý Phi Phàm phát hiện bí mật của tôi, cho nên đã phái người trộm chúng đi, muốn dùng nó để kiềm chế tôi, áp chế tôi, khiến tôi phải nghe lời ông ta!”
“Nhưng mà sau đó, tôi quan sát rất lâu, chừng hơn cả năm trời, lại phát hiện biểu hiện của Lý Phi Phàm không có gì khác thường, cứ như là ông ta không hề làm gì cả...”
“Vào lúc đó, tuy tôi cảm thấy quái lạ, nhưng càng ngày tôi càng thấy sợ hãi hơn!”
“Cảm giác sợ hãi ấy, người thường không có cách nào hiểu được, không giây phút nào là nó không chèn ép tôi, ăn mòn tôi, khiến tôi ăn không ngon ngủ không yên, cứ như có đá chèn trong họng vậy.”
“Có rất nhiều lúc, tôi đã đứng bên bờ vực sụp đổ, hoảng sợ không chịu nổi...”
“Cho nên, dưới áp lực tâm lý khổng lồ như thế, tôi đâu còn lòng dạ nào đi giết người nữa?”
“Vì từ bỏ dục vọng của mình, tôi bắt đầu cố sức tránh xa Lý Phi Phàm, không đi quay phim khắp nơi với ông ta nữa, rời xa vòng xã giao của ông ta, chỉ cần tôi không nhìn thấy ánh mắt hưng phấn đó của ông ta, không nghe thấy ông ta nói câu ‘sáng sủa hoạt bát’ kia thì trong lòng sẽ không quá khó chịu...”
“Tôi biết, tôi chỉ đang từ lừa gạt chính mình thôi, Lý Phi Phàm vẫn sẽ dùng loại ánh mắt đó nhìn những cô gái khác, vẫn sẽ dùng lời khen ‘sáng sủa hoạt bát’ để ca ngợi bọn chúng!”
“Nhưng mà tôi không còn cách nào khác! Tôi chỉ có thể ở trong nhà, không đi đâu cả, không thể để ý tới chuyện gì nữa...”
“Như vậy...” Ngô Tú Mẫn hỏi: “Máy quay phim thì sao?”
“Máy quay phim?” Vân Đóa Nhi nhớ lại, nói: “Lúc băng ghi hình bị trộm, tôi vừa lúc mang máy quay phim đi Thượng Hải.”
“Sau này, lúc phát hiện không thấy băng ghi hình đâu thì tôi đã phi tang máy quay phim!”
“Ngoài máy quay phim ra, còn có những công cụ khác nữa.” Vân Đóa Nhi khai báo: “Thuốc mê, dao găm, xẻng công binh, mặt nạ bảo vệ, dây thừng, găng tay, quần áo, Allyl isothiocyanate...”
“Tóm lại, tôi vứt bỏ tất cả mọi thứ có liên quan tới vụ án!”
“Vứt bỏ rồi hả?” Ngô Tú Mẫn nhíu mày: “Vứt đi đâu?”
“Tôi...” Vân Đóa Nhi chậm rãi nói: “Tôi vứt những thứ đó vào trạm phế liệu lớn nhất của Bắc Thương! Tất cả mọi thứ, chia ra rồi ném vào các góc của đống rác...”
“Bà...”
Ngô Tú Mẫn không nhịn được cắn chặt răng, cách làm này của Vân Đóa Nhi thật là khôn ngoan, nếu chôn đi đâu đó thì có lẽ còn có khả năng tìm ra!
Nhưng ném vào trạm phế liệu hơn mười năm trước thì sao mà tìm ra được?
“Vào lúc đó, tôi chỉ có một suy nghĩ!” Vân Đóa Nhi tiếp tục kể: “Nếu tôi thật sự bị bắt vào Cục Cảnh sát thì tôi sẽ khăng khăng rằng tôi bị hãm hại, chuyện giết người không liên quan gì tới tôi!”
“Tuy tôi có quay clip, nhưng trong clip lại không ghi tướng mạo và bề ngoài của tôi, cảnh sát sẽ không có cách nào chứng minh sát thủ trong clip là tôi!”
“Bọn họ không tìm được công cụ, không tìm được thi thể, không tìm được ô tô, chỉ dựa vào mười một băng ghi hình thì sao có thể định tội tôi được?”
“Chẳng qua, tôi đã chuẩn bị quá sớm, làm sao tôi tưởng tượng nổi, tôi đánh mất băng ghi hình vào năm 2006 vậy mà cho tới tận hôm nay mới có cảnh sát tới tìm tôi?”
“Cho nên...” Vân Đóa Nhi nói với vẻ mặt phức tạp: “Lúc có cảnh sát tới đưa tôi vào Cục Cảnh sát, tôi thậm chí không phản ứng kịp, vậy mà quên mất những điều tôi đã chuẩn bị từ sớm!”
“Cho nên, tôi mới dại dột ra tay tấn công mấy nhân viên cảnh sát đó, lúc ấy tôi choáng váng, vậy mà lại muốn chạy trốn...”
“Mãi đến lúc tôi bị đưa vào phòng thẩm vấn, tôi mới tỉnh táo lại, nhớ tới tôi nên làm gì...”
“Chỉ tiếc...” Vân Đóa Nhi hít một hơi thật sâu, mặt lộ vẻ sầu thảm mà nói: “Mặc dù tôi có chuẩn bị trong bao lâu, kết quả vẫn là công dã tràng...”
Nói đến đây, cuối cùng Vân Đóa Nhi cũng ngậm miệng.
Mà Ngô Tú Mẫn nói chuyện giữ lời, bắt đầu nói cho bà ta biết chuyện Khang Tử Thanh trộm băng ghi hình, hơn nữa còn gặp phải tai nạn xe cộ...
...
Trên đoàn tàu cao tốc, Triệu Ngọc, Miêu Anh và Thôi Lệ Châu nhìn video thẩm vấn trong di động, thật lâu không lên tiếng.
Triệu Ngọc đã sớm nhận ra một vấn đề, tuy Vân Đóa Nhi đã khai báo tội giết người của bà ta rất chi tiết, nhưng từ đầu tới cuối, bà ta hoàn toàn không lộ ra vẻ ăn năn hối hận!
Giống như mười một cô gái đang độ tuổi xuân mà bà ta giết là chuyện theo lý thường, thậm chí không thể xem như một sai lầm nho nhỏ.
Tội phạm máu lạnh như vậy, lạnh lùng như vậy, coi rẻ sinh mệnh như vậy, thực khiến cho Triệu Ngọc cảm thấy trái tim băng giá.
Nếu như là tội phạm khác, có lẽ Triệu Ngọc sẽ mắng bọn họ vài câu, mắng cho bọn họ tỉnh ra! Nhưng đối với Vân Đóa Nhi vốn cực độ ích kỷ, máu lạnh vô cảm như thế này, đừng nói mắng, Triệu Ngọc thậm chí không buồn bình luận tâm trạng của bà ta!
Quả thật, Vân Đóa Nhi phạm phải hành vi phạm tội như vậy, chắc chắn tâm lý có vấn đề nhất định.
Nhưng mà nội tâm của một người có thể vặn vẹo tới mức chẳng phân biệt phải trái, ngay cả điểm mấu chốt đạo đức tối thiểu cũng đã không còn, người như thế này, có chỗ nào đáng thương hại đâu?
Chương 1600NGUYÊN NHÂN CỦA TỘI ÁC (3)
“Trương Vân.” Trong phòng thẩm vấn, Ngô Tú Mẫn nhìn thấy trạng thái Vân Đóa Nhi ổn định nên tiếp tục thẩm vấn: “Tôi hỏi bà, ngoài mười một băng ghi hình kia ra, bà có còn giết ai nữa không?”
“Nhất là... vào năm 2006, sau khi bà làm mất băng ghi hình?”
“Mười một băng ghi hình đó đều có ở đây à?” Vân Đóa Nhi cau mày ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu nói: “Không còn nữa! Những người mà tôi giết, ai cũng được quay lại hết, đều có trong băng ghi hình!”
“Hả?” Ngô Tú Mẫn chất vấn: “Nói như vậy tức là sau năm 2006, bà không ra tay lần nào nữa à? Cho dù... Lý Phi Phàm lại lộ ra ánh mắt hưng phấn với một cô gái nào đó?”
“Đúng vậy, không còn nữa...” Vân Đóa Nhi khẳng định: “Lúc ấy tôi rất sợ, không dám ra tay với ai nữa, thậm chí... còn không dám nghĩ đến nữa là!”
“Trương Vân!” Ngô Tú Mẫn cao giọng nói: “Bà có biết, theo tội bà phạm phải, bà sẽ phải chịu hình phạt như thế nào không?”
“Tôi biết mà.” Vân Đóa Nhi gật đầu: “Dù thế nào cũng là tội chết, cho nên không cần phải giấu giếm số lượng làm gì! Cho nên, những lời tôi nói đều là thật.”
“Chẳng qua...” Bà ta im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Tôi không hiểu, vì sao tôi làm mất số video đó vào năm 2006 nhưng tới bây giờ, các người mới phát hiện ra?”
“Rốt cuộc... Là ai trộm băng ghi hình của tôi? Người kia lẻn vào căn hầm mà cả Lý Phi Phàm cũng không biết, chỉ cầm băng ghi hình đi, không lấy bất cứ thứ gì khác!”
“Chuyện này đủ để chứng minh hắn ta nhằm vào tôi, nhưng mà...”
“Được rồi!” Ngô Tú Mẫn nhân cơ hội hỏi: “Bà hãy kể lại tường tận những gì bà đã trải qua sau khi làm mất băng ghi hình năm 2006 cho tôi biết, sau đó tôi sẽ nói đáp án cho bà!”
Vân Đóa Nhi trầm mặc, rồi khẽ gật đầu, nhớ lại: “Lúc ấy, tôi và Lý Phi Phàm đang ở Thượng Hải tham gia lễ trao giải Phi Ưng, sau khi chúng tôi trở về thì tôi phát hiện cửa của căn mật thất kia bị người ta cạy khóa.”
“Trong đó không mất gì cả, chỉ không thấy mười một băng ghi hình kia đâu nữa!”
“Lúc đó, tôi đương nhiên vô cùng sợ hãi, chuyện đó quá kỳ lạ, cũng quá đột nhiên, tôi không kịp chuẩn bị tâm lý!”
“Dưới tình huống đó, tôi chỉ có thể vội vàng hủy diệt chiếc ô tô gây án, là chiếc CRV Honda kia...”
“Tôi cũng biết một chút thường thức, biết trong xe sẽ để lại dấu vết của mấy cô gái đó, cho nên nhất định phải hủy ô tô!”
“Bà hủy nó như thế nào?” Ngô Tú Mẫn hỏi.
“Thì đơn giản là rửa sạch một phen, sau đó cho nó xuống sông Thái Bình...” Vân Đóa Nhi trả lời: “Tuy đã xử lý ô tô, nhưng tôi vẫn nhận định rằng chuyện của tôi chắc chắn đã bại lộ, tôi chắn chắc phải chết, không được mấy ngày nữa là cảnh sát sẽ tìm tới cửa!”
“Nhưng mà... Việc lạ đã xảy ra!” Vân Đóa Nhi lộ ra vẻ mặt không thể tin được: “Qua thời gian rất dài, tôi đã viết sẵn cả di chúc rồi nhưng lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
“Sau đó, tôi bắt đầu hoài nghi băng ghi hình là do Lý Phi Phàm phái người trộm đi!”
“Có lẽ là Lý Phi Phàm phát hiện bí mật của tôi, cho nên đã phái người trộm chúng đi, muốn dùng nó để kiềm chế tôi, áp chế tôi, khiến tôi phải nghe lời ông ta!”
“Nhưng mà sau đó, tôi quan sát rất lâu, chừng hơn cả năm trời, lại phát hiện biểu hiện của Lý Phi Phàm không có gì khác thường, cứ như là ông ta không hề làm gì cả...”
“Vào lúc đó, tuy tôi cảm thấy quái lạ, nhưng càng ngày tôi càng thấy sợ hãi hơn!”
“Cảm giác sợ hãi ấy, người thường không có cách nào hiểu được, không giây phút nào là nó không chèn ép tôi, ăn mòn tôi, khiến tôi ăn không ngon ngủ không yên, cứ như có đá chèn trong họng vậy.”
“Có rất nhiều lúc, tôi đã đứng bên bờ vực sụp đổ, hoảng sợ không chịu nổi...”
“Cho nên, dưới áp lực tâm lý khổng lồ như thế, tôi đâu còn lòng dạ nào đi giết người nữa?”
“Vì từ bỏ dục vọng của mình, tôi bắt đầu cố sức tránh xa Lý Phi Phàm, không đi quay phim khắp nơi với ông ta nữa, rời xa vòng xã giao của ông ta, chỉ cần tôi không nhìn thấy ánh mắt hưng phấn đó của ông ta, không nghe thấy ông ta nói câu ‘sáng sủa hoạt bát’ kia thì trong lòng sẽ không quá khó chịu...”
“Tôi biết, tôi chỉ đang từ lừa gạt chính mình thôi, Lý Phi Phàm vẫn sẽ dùng loại ánh mắt đó nhìn những cô gái khác, vẫn sẽ dùng lời khen ‘sáng sủa hoạt bát’ để ca ngợi bọn chúng!”
“Nhưng mà tôi không còn cách nào khác! Tôi chỉ có thể ở trong nhà, không đi đâu cả, không thể để ý tới chuyện gì nữa...”
“Như vậy...” Ngô Tú Mẫn hỏi: “Máy quay phim thì sao?”
“Máy quay phim?” Vân Đóa Nhi nhớ lại, nói: “Lúc băng ghi hình bị trộm, tôi vừa lúc mang máy quay phim đi Thượng Hải.”
“Sau này, lúc phát hiện không thấy băng ghi hình đâu thì tôi đã phi tang máy quay phim!”
“Ngoài máy quay phim ra, còn có những công cụ khác nữa.” Vân Đóa Nhi khai báo: “Thuốc mê, dao găm, xẻng công binh, mặt nạ bảo vệ, dây thừng, găng tay, quần áo, Allyl isothiocyanate...”
“Tóm lại, tôi vứt bỏ tất cả mọi thứ có liên quan tới vụ án!”
“Vứt bỏ rồi hả?” Ngô Tú Mẫn nhíu mày: “Vứt đi đâu?”
“Tôi...” Vân Đóa Nhi chậm rãi nói: “Tôi vứt những thứ đó vào trạm phế liệu lớn nhất của Bắc Thương! Tất cả mọi thứ, chia ra rồi ném vào các góc của đống rác...”
“Bà...”
Ngô Tú Mẫn không nhịn được cắn chặt răng, cách làm này của Vân Đóa Nhi thật là khôn ngoan, nếu chôn đi đâu đó thì có lẽ còn có khả năng tìm ra!
Nhưng ném vào trạm phế liệu hơn mười năm trước thì sao mà tìm ra được?
“Vào lúc đó, tôi chỉ có một suy nghĩ!” Vân Đóa Nhi tiếp tục kể: “Nếu tôi thật sự bị bắt vào Cục Cảnh sát thì tôi sẽ khăng khăng rằng tôi bị hãm hại, chuyện giết người không liên quan gì tới tôi!”
“Tuy tôi có quay clip, nhưng trong clip lại không ghi tướng mạo và bề ngoài của tôi, cảnh sát sẽ không có cách nào chứng minh sát thủ trong clip là tôi!”
“Bọn họ không tìm được công cụ, không tìm được thi thể, không tìm được ô tô, chỉ dựa vào mười một băng ghi hình thì sao có thể định tội tôi được?”
“Chẳng qua, tôi đã chuẩn bị quá sớm, làm sao tôi tưởng tượng nổi, tôi đánh mất băng ghi hình vào năm 2006 vậy mà cho tới tận hôm nay mới có cảnh sát tới tìm tôi?”
“Cho nên...” Vân Đóa Nhi nói với vẻ mặt phức tạp: “Lúc có cảnh sát tới đưa tôi vào Cục Cảnh sát, tôi thậm chí không phản ứng kịp, vậy mà quên mất những điều tôi đã chuẩn bị từ sớm!”
“Cho nên, tôi mới dại dột ra tay tấn công mấy nhân viên cảnh sát đó, lúc ấy tôi choáng váng, vậy mà lại muốn chạy trốn...”
“Mãi đến lúc tôi bị đưa vào phòng thẩm vấn, tôi mới tỉnh táo lại, nhớ tới tôi nên làm gì...”
“Chỉ tiếc...” Vân Đóa Nhi hít một hơi thật sâu, mặt lộ vẻ sầu thảm mà nói: “Mặc dù tôi có chuẩn bị trong bao lâu, kết quả vẫn là công dã tràng...”
Nói đến đây, cuối cùng Vân Đóa Nhi cũng ngậm miệng.
Mà Ngô Tú Mẫn nói chuyện giữ lời, bắt đầu nói cho bà ta biết chuyện Khang Tử Thanh trộm băng ghi hình, hơn nữa còn gặp phải tai nạn xe cộ...
...
Trên đoàn tàu cao tốc, Triệu Ngọc, Miêu Anh và Thôi Lệ Châu nhìn video thẩm vấn trong di động, thật lâu không lên tiếng.
Triệu Ngọc đã sớm nhận ra một vấn đề, tuy Vân Đóa Nhi đã khai báo tội giết người của bà ta rất chi tiết, nhưng từ đầu tới cuối, bà ta hoàn toàn không lộ ra vẻ ăn năn hối hận!
Giống như mười một cô gái đang độ tuổi xuân mà bà ta giết là chuyện theo lý thường, thậm chí không thể xem như một sai lầm nho nhỏ.
Tội phạm máu lạnh như vậy, lạnh lùng như vậy, coi rẻ sinh mệnh như vậy, thực khiến cho Triệu Ngọc cảm thấy trái tim băng giá.
Nếu như là tội phạm khác, có lẽ Triệu Ngọc sẽ mắng bọn họ vài câu, mắng cho bọn họ tỉnh ra! Nhưng đối với Vân Đóa Nhi vốn cực độ ích kỷ, máu lạnh vô cảm như thế này, đừng nói mắng, Triệu Ngọc thậm chí không buồn bình luận tâm trạng của bà ta!
Quả thật, Vân Đóa Nhi phạm phải hành vi phạm tội như vậy, chắc chắn tâm lý có vấn đề nhất định.
Nhưng mà nội tâm của một người có thể vặn vẹo tới mức chẳng phân biệt phải trái, ngay cả điểm mấu chốt đạo đức tối thiểu cũng đã không còn, người như thế này, có chỗ nào đáng thương hại đâu?