Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-159.txt
Chương 159: DẦN TRỞ NÊN TỐT HƠN
Tài vận đến rồi, đúng là muốn tránh cũng không tránh nổi!
Vừa về đến nhà liền nhận được tin nhắn, Triệu Ngọc vui mừng khôn xiết. Thì ra tiền thưởng của những vụ án hắn phá trong2mấy ngày này đã được chuyển đến rồi.
Tốc độ phát tiền thưởng của phía cảnh sát, thật sự là quá nhanh!
Số tiền được chuyển đến đầu tiên chính là tiền thưởng khi Triệu Ngọc hợp tác với8bên phân cục Nhữ Dương, do có công trong việc phá vụ án Giản Văn Lỵ bị giết hại nên nhận được hai mươi ngàn tệ tiền thưởng!
Ngoài ra, do vụ án này đã đạt đến mốc610 năm nên cấp thành phố có thưởng thêm bốn mươi ngàn, Triệu Ngọc lại được chia mười ngàn trong số đó.
Sau đó, hai mươi ngàn do bắt được Dương Chí Đào và tám mươi ngàn do3phá vụ án thảm sát ở khu dân cư Phú Dân cũng lần lượt được chuyển đến, tổng cộng Triệu Ngọc nhận được một trăm ba mươi ngàn tệ tiền thưởng!
Nhưng mà, tiền thưởng và tiền thưởng5bắt tội phạm có sự khác nhau. Tiền thưởng thì không cần đóng thuế, còn tiền thưởng truy bắt tội phạm thì phải đóng một phần thuế thu nhập. Cuối cùng trong tài khoản Triệu Ngọc chỉ nhận được khoảng hơn một trăm mười ngàn một chút.
Dù là như thế, nhưng đối với Triệu Ngọc mà nói thì đây cũng là một số tiền không nhỏ! Vả lại, số tiền này nhận được một cách quang minh chính đại, vừa có cảm giác tự hào lại vừa thoả mãn!
Cảm giác này, thật sự là quá sung sướng!
Nhớ lại trước đây, tuy rằng mình cũng từng kiếm được một ít tiền, nhưng những đồng tiền đó toàn là đồng tiền dơ bẩn, cho dù có cầm trên tay cũng cảm thấy không chân thật lắm.
Xem ra, làm cảnh sát vẫn tốt hơn!
Ha ha... Từ giờ trở đi Triệu Ngọc tôi sẽ là một cảnh sát chính nghĩa! Sau này phải bắt được nhiều kẻ xấu tàn ác hơn nữa, nhận được càng nhiều tiền thưởng chính nghĩa! Ha ha...
Triệu Ngọc cầm điện thoại tính toán một lúc lâu, tính luôn cả tiền thưởng trước đây, cộng với số tiền của Hách Gia Tuấn, tổng tài sản của hắn đã vượt quá con số hai trăm ngàn tệ rồi!
Wow!
Hắn bắt đầu tính toán, nếu như cộng thêm túi tiền chuộc đó, chẳng phải mình sẽ giàu to sao? Hơn một triệu đấy... Mình nên làm gì đây?
Nên làm ăn kinh doanh hay nên mua nhà?
Hoặc... Tìm một người vợ?
Vừa nhắc đến chữ vợ, trong đầu hắn liền nghĩ ngay đến Miêu Anh! Tuy rằng Miêu Nhân Phụng có hơi đanh đá, với lại gia thế hiển hách, nhưng mình lại cứ nghĩ mãi về cô ấy!
Nếu cưới cô ấy về rồi...
Hừm... Không được! Triệu Ngọc bỗng suy nghĩ lại, người ta lái chiếc xe 2 triệu mấy! Nếu muốn cưới được một người vợ như thế, số tiền này của mình dường như vẫn còn quá ít nhỉ?
Xem ra, sau này còn phải cố gắng thêm nữa, tranh thủ bắt được nhiều kẻ xấu, kiếm được nhiều tiền thưởng hơn!
Với lại, chẳng phải có một vụ án siêu cấp có số tiền thưởng bắt tội phạm cao ngất ngưởng đang ở trước mặt mình sao? Nghe nói là, vì số tiền 10 triệu đó là do người nhà nạn nhân thưởng riêng, nên nếu lỡ có bắt được tội phạm, chắc không cần đóng thuế đâu nhỉ?
Ha ha!
Cái chức danh thợ săn tiền thưởng này, mình ăn chắc rồi!
Triệu Ngọc vừa mới để điện thoại xuống, hệ thống Kỳ Ngộ trong đầu liền lên tiếng thông báo rằng, lần kỳ ngộ này đã kết thúc, độ hoàn thành là 97%, một lượt nhận được mười món đạo cụ!
What!
Triệu Ngọc giật nảy mình, 97% à?
Sao vậy?
Hôm nay hệ thống bị khùng rồi hay sao thế?
Tại sao lại cao như thế?
Nhớ lại về quẻ Đoài Chấn của ngày hôm nay, Triệu Ngọc đã dần hiểu ra có chuyện gì rồi.
Trước hết là, hôm nay hắn đã nhận được rất nhiều tiền, đầu tiên là nhận được số tiền chuộc do ông Đào tặng, sau đó lại nhận được một loạt tiền thưởng, tài vận vốn đã suôn sẻ rồi!
Trong thời gian đó, hắn muốn bỏ chút tiền mời mọi người ăn cơm, nhưng lại bị Mao Vĩ giành trước! Bây giờ, ngay cả số tiền hai ngàn tệ mà hắn cho Dương Hồng và Hoa Hoa cũng được trả lại. Tài vận hôm nay, dường như muốn tiêu tiền cũng khó!
Còn về quẻ Chấn thì chắc chắn có liên quan đến Cục phó Liêu. Cũng không biết vị Cục phó tai to mặt lớn này bị gì nữa, cứ phải sáp lại gần mình? Khiến cho mình sắp trở nên lạc loài trong mắt các đồng nghiệp khác rồi, mọi người đều cho rằng mình thật sự có thế lực chống lưng hùng hậu đấy!
Chuyện này... Chuyện này phải giải thích thế nào đây?
Nhưng... Triệu Ngọc cũng nhận ra được một vấn đề là, từ sáng sớm hôm nay mình đã nháo nhào lên là phải cải tà quy chính, làm một người tốt kìa!
Chẳng lẽ, độ hoàn thành cao ngất ngưởng này... hừm... có liên quan đến lương tâm của mình sao?
Trong lúc Triệu Ngọc đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên nhìn thấy túi đạo cụ nhấp nháy trong đầu nên vội mở ra xem.
Chỉ thấy mười món đạo cụ mới nhận được có tên gọi là... “Máy đo quét tàng hình”.
Gì chứ?
Triệu Ngọc còn tưởng là giống cái máy đo lường chỉ có thể đo không khí lần trước! Cái thứ đó không có tác dụng gì mấy! Nhưng khi hắn chuẩn bị chẹp miệng khinh thường thì lại nghe thấy lời giới thiệu của hệ thống:
“Máy đo quét tàng hình, có thể quét được trong phạm vi 20m có máy nghe lén, máy ghi âm, máy quay lén, thiết bị theo dõi hay không, thêm nữa có thể định vị chúng một cách chính xác. Thời gian sử dụng là 10 phút.”
“Ồ...”
Lúc này Triệu Ngọc mới chú ý thấy điểm khác trong tên gọi. Cái trước đây gọi là Máy đo lường tàng hình, cái này gọi là Máy đo quét tàng hình. Nghe qua thì có vẻ như, thứ này một món thần khí để phản trinh sát, vả lại còn có thể theo dõi ngược, nghe lén ngược một cách hiệu quả v.v.
Hừm...
Nếu là như thế thì còn được, nói không chừng sau này có thể dùng đến. Nhưng nếu có thể một mạch nhận được mười cái áo tàng hình, vậy thì vui biết mấy?
Được thôi!
Chỉ đành tiếp tục cố gắng vậy!
Sau khi ghi chép xong, Triệu Ngọc vốn định mở một quẻ mới, nhưng bây giờ cách 12h còn xa lắm, còn chưa tới giờ.
Mới đầu Triệu Ngọc định xem tài liệu về vụ án thêm tí, nhưng mấy hôm nay phải chạy tới chạy lui và làm việc liên tục, khiến cho hắn cảm thấy uể oải, mệt mỏi vô cùng. Cuối cùng chỉ tắm rửa sơ qua rồi nằm lên giường ngủ thiếp đi.
Lần này, Triệu Ngọc ngủ một giấc tới sáng, không nằm mơ gì cả, cuối cùng cũng ngủ được một giấc thật ngon!
Sáng sớm lúc tỉnh dậy, hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, như được hồi sinh, bơm đầy máu vậy.
Theo như mọi ngày thì sau khi ngủ dậy, Triệu Ngọc chỉ có một việc để làm thôi, đó chính là mở quẻ bói. Sau khi ho sặc sụa xong, hôm nay hắn mở được một quẻ “Đoài Cấn”.
Hay đấy!
Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng phấn khích, hôm nay lại bốc được quẻ Đoài, tức là tài vận của mình vẫn sẽ tiếp tục kéo dài! Còn quẻ Cấn đại diện cho công việc cũng là điều mà hắn ngày đêm mong chờ!
Không biết, hôm nay có tiến triển gì không?
Do có thêm một thành viên khác trong nhà, ngoại trừ mở quẻ bói ra, Triệu Ngọc còn phải làm thêm một việc nữa, đó chính là dắt chó đi dạo!
Ở phía sau đường Thuận Phong có một công viên nhỏ, Triệu Ngọc bèn dẫn theo Đại Hanh đi dạo một vòng ở đó, mình cũng sẵn tiện tập thể dục, chạy bộ.
Nhưng Triệu Ngọc không có kinh nghiệm nuôi chó, dẫn theo một con béc-giê to như thế đi ra ngoài, ngay cả xích chó còn không có, quả thật đã dọa cho rất nhiều các ông cụ bà cụ đang tập thể dục buổi sáng sợ chết khiếp.
Tuy Đại Hanh không cắn người, nhưng nó lại có một cái tật là, cứ hay chạy vòng vòng quanh người ta. Nó cao hơn một mét, cứ chạy vòng vòng như thế, không dọa chết người mới lạ.
Sau khi đi dạo xong, Triệu Ngọc vội lên mạng đặt mua một sợi dây xích chó. Hoa Hoa đã chuẩn bị thức ăn cho Đại Hanh rồi, sau khi cho Đại Hanh ăn xong, Triệu Ngọc mới mặc đồng phục rồi chuẩn bị đi làm.
Trên đường đi làm, hắn còn tranh thủ ăn một tô canh dê, bụng ăn no rồi, tinh thần càng tốt hơn.
Thời tiết hôm nay cũng rất tốt, trời cao trong xanh, có thể ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ toả ra từ cây ngô đồng ở hai bên đường. Đi trên vỉa hè rợp bóng râm, Triệu Ngọc cảm thấy thoải mái vô cùng.
Trong giây phút đó, hắn đã nhận ra rằng, mình đã thích ứng được với cuộc sống mới, công việc mới và nhịp độ cuộc sống mới, hơn nữa còn dần trở nên tốt hơn!
Được rồi!
Một ngày mới bắt đầu rồi, mình phải cố gắng thêm nữa, điều tra án cho tốt! Nhất định phải điều tra rõ ràng về vụ án bắt cóc!!
Tài vận đến rồi, đúng là muốn tránh cũng không tránh nổi!
Vừa về đến nhà liền nhận được tin nhắn, Triệu Ngọc vui mừng khôn xiết. Thì ra tiền thưởng của những vụ án hắn phá trong2mấy ngày này đã được chuyển đến rồi.
Tốc độ phát tiền thưởng của phía cảnh sát, thật sự là quá nhanh!
Số tiền được chuyển đến đầu tiên chính là tiền thưởng khi Triệu Ngọc hợp tác với8bên phân cục Nhữ Dương, do có công trong việc phá vụ án Giản Văn Lỵ bị giết hại nên nhận được hai mươi ngàn tệ tiền thưởng!
Ngoài ra, do vụ án này đã đạt đến mốc610 năm nên cấp thành phố có thưởng thêm bốn mươi ngàn, Triệu Ngọc lại được chia mười ngàn trong số đó.
Sau đó, hai mươi ngàn do bắt được Dương Chí Đào và tám mươi ngàn do3phá vụ án thảm sát ở khu dân cư Phú Dân cũng lần lượt được chuyển đến, tổng cộng Triệu Ngọc nhận được một trăm ba mươi ngàn tệ tiền thưởng!
Nhưng mà, tiền thưởng và tiền thưởng5bắt tội phạm có sự khác nhau. Tiền thưởng thì không cần đóng thuế, còn tiền thưởng truy bắt tội phạm thì phải đóng một phần thuế thu nhập. Cuối cùng trong tài khoản Triệu Ngọc chỉ nhận được khoảng hơn một trăm mười ngàn một chút.
Dù là như thế, nhưng đối với Triệu Ngọc mà nói thì đây cũng là một số tiền không nhỏ! Vả lại, số tiền này nhận được một cách quang minh chính đại, vừa có cảm giác tự hào lại vừa thoả mãn!
Cảm giác này, thật sự là quá sung sướng!
Nhớ lại trước đây, tuy rằng mình cũng từng kiếm được một ít tiền, nhưng những đồng tiền đó toàn là đồng tiền dơ bẩn, cho dù có cầm trên tay cũng cảm thấy không chân thật lắm.
Xem ra, làm cảnh sát vẫn tốt hơn!
Ha ha... Từ giờ trở đi Triệu Ngọc tôi sẽ là một cảnh sát chính nghĩa! Sau này phải bắt được nhiều kẻ xấu tàn ác hơn nữa, nhận được càng nhiều tiền thưởng chính nghĩa! Ha ha...
Triệu Ngọc cầm điện thoại tính toán một lúc lâu, tính luôn cả tiền thưởng trước đây, cộng với số tiền của Hách Gia Tuấn, tổng tài sản của hắn đã vượt quá con số hai trăm ngàn tệ rồi!
Wow!
Hắn bắt đầu tính toán, nếu như cộng thêm túi tiền chuộc đó, chẳng phải mình sẽ giàu to sao? Hơn một triệu đấy... Mình nên làm gì đây?
Nên làm ăn kinh doanh hay nên mua nhà?
Hoặc... Tìm một người vợ?
Vừa nhắc đến chữ vợ, trong đầu hắn liền nghĩ ngay đến Miêu Anh! Tuy rằng Miêu Nhân Phụng có hơi đanh đá, với lại gia thế hiển hách, nhưng mình lại cứ nghĩ mãi về cô ấy!
Nếu cưới cô ấy về rồi...
Hừm... Không được! Triệu Ngọc bỗng suy nghĩ lại, người ta lái chiếc xe 2 triệu mấy! Nếu muốn cưới được một người vợ như thế, số tiền này của mình dường như vẫn còn quá ít nhỉ?
Xem ra, sau này còn phải cố gắng thêm nữa, tranh thủ bắt được nhiều kẻ xấu, kiếm được nhiều tiền thưởng hơn!
Với lại, chẳng phải có một vụ án siêu cấp có số tiền thưởng bắt tội phạm cao ngất ngưởng đang ở trước mặt mình sao? Nghe nói là, vì số tiền 10 triệu đó là do người nhà nạn nhân thưởng riêng, nên nếu lỡ có bắt được tội phạm, chắc không cần đóng thuế đâu nhỉ?
Ha ha!
Cái chức danh thợ săn tiền thưởng này, mình ăn chắc rồi!
Triệu Ngọc vừa mới để điện thoại xuống, hệ thống Kỳ Ngộ trong đầu liền lên tiếng thông báo rằng, lần kỳ ngộ này đã kết thúc, độ hoàn thành là 97%, một lượt nhận được mười món đạo cụ!
What!
Triệu Ngọc giật nảy mình, 97% à?
Sao vậy?
Hôm nay hệ thống bị khùng rồi hay sao thế?
Tại sao lại cao như thế?
Nhớ lại về quẻ Đoài Chấn của ngày hôm nay, Triệu Ngọc đã dần hiểu ra có chuyện gì rồi.
Trước hết là, hôm nay hắn đã nhận được rất nhiều tiền, đầu tiên là nhận được số tiền chuộc do ông Đào tặng, sau đó lại nhận được một loạt tiền thưởng, tài vận vốn đã suôn sẻ rồi!
Trong thời gian đó, hắn muốn bỏ chút tiền mời mọi người ăn cơm, nhưng lại bị Mao Vĩ giành trước! Bây giờ, ngay cả số tiền hai ngàn tệ mà hắn cho Dương Hồng và Hoa Hoa cũng được trả lại. Tài vận hôm nay, dường như muốn tiêu tiền cũng khó!
Còn về quẻ Chấn thì chắc chắn có liên quan đến Cục phó Liêu. Cũng không biết vị Cục phó tai to mặt lớn này bị gì nữa, cứ phải sáp lại gần mình? Khiến cho mình sắp trở nên lạc loài trong mắt các đồng nghiệp khác rồi, mọi người đều cho rằng mình thật sự có thế lực chống lưng hùng hậu đấy!
Chuyện này... Chuyện này phải giải thích thế nào đây?
Nhưng... Triệu Ngọc cũng nhận ra được một vấn đề là, từ sáng sớm hôm nay mình đã nháo nhào lên là phải cải tà quy chính, làm một người tốt kìa!
Chẳng lẽ, độ hoàn thành cao ngất ngưởng này... hừm... có liên quan đến lương tâm của mình sao?
Trong lúc Triệu Ngọc đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên nhìn thấy túi đạo cụ nhấp nháy trong đầu nên vội mở ra xem.
Chỉ thấy mười món đạo cụ mới nhận được có tên gọi là... “Máy đo quét tàng hình”.
Gì chứ?
Triệu Ngọc còn tưởng là giống cái máy đo lường chỉ có thể đo không khí lần trước! Cái thứ đó không có tác dụng gì mấy! Nhưng khi hắn chuẩn bị chẹp miệng khinh thường thì lại nghe thấy lời giới thiệu của hệ thống:
“Máy đo quét tàng hình, có thể quét được trong phạm vi 20m có máy nghe lén, máy ghi âm, máy quay lén, thiết bị theo dõi hay không, thêm nữa có thể định vị chúng một cách chính xác. Thời gian sử dụng là 10 phút.”
“Ồ...”
Lúc này Triệu Ngọc mới chú ý thấy điểm khác trong tên gọi. Cái trước đây gọi là Máy đo lường tàng hình, cái này gọi là Máy đo quét tàng hình. Nghe qua thì có vẻ như, thứ này một món thần khí để phản trinh sát, vả lại còn có thể theo dõi ngược, nghe lén ngược một cách hiệu quả v.v.
Hừm...
Nếu là như thế thì còn được, nói không chừng sau này có thể dùng đến. Nhưng nếu có thể một mạch nhận được mười cái áo tàng hình, vậy thì vui biết mấy?
Được thôi!
Chỉ đành tiếp tục cố gắng vậy!
Sau khi ghi chép xong, Triệu Ngọc vốn định mở một quẻ mới, nhưng bây giờ cách 12h còn xa lắm, còn chưa tới giờ.
Mới đầu Triệu Ngọc định xem tài liệu về vụ án thêm tí, nhưng mấy hôm nay phải chạy tới chạy lui và làm việc liên tục, khiến cho hắn cảm thấy uể oải, mệt mỏi vô cùng. Cuối cùng chỉ tắm rửa sơ qua rồi nằm lên giường ngủ thiếp đi.
Lần này, Triệu Ngọc ngủ một giấc tới sáng, không nằm mơ gì cả, cuối cùng cũng ngủ được một giấc thật ngon!
Sáng sớm lúc tỉnh dậy, hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, như được hồi sinh, bơm đầy máu vậy.
Theo như mọi ngày thì sau khi ngủ dậy, Triệu Ngọc chỉ có một việc để làm thôi, đó chính là mở quẻ bói. Sau khi ho sặc sụa xong, hôm nay hắn mở được một quẻ “Đoài Cấn”.
Hay đấy!
Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng phấn khích, hôm nay lại bốc được quẻ Đoài, tức là tài vận của mình vẫn sẽ tiếp tục kéo dài! Còn quẻ Cấn đại diện cho công việc cũng là điều mà hắn ngày đêm mong chờ!
Không biết, hôm nay có tiến triển gì không?
Do có thêm một thành viên khác trong nhà, ngoại trừ mở quẻ bói ra, Triệu Ngọc còn phải làm thêm một việc nữa, đó chính là dắt chó đi dạo!
Ở phía sau đường Thuận Phong có một công viên nhỏ, Triệu Ngọc bèn dẫn theo Đại Hanh đi dạo một vòng ở đó, mình cũng sẵn tiện tập thể dục, chạy bộ.
Nhưng Triệu Ngọc không có kinh nghiệm nuôi chó, dẫn theo một con béc-giê to như thế đi ra ngoài, ngay cả xích chó còn không có, quả thật đã dọa cho rất nhiều các ông cụ bà cụ đang tập thể dục buổi sáng sợ chết khiếp.
Tuy Đại Hanh không cắn người, nhưng nó lại có một cái tật là, cứ hay chạy vòng vòng quanh người ta. Nó cao hơn một mét, cứ chạy vòng vòng như thế, không dọa chết người mới lạ.
Sau khi đi dạo xong, Triệu Ngọc vội lên mạng đặt mua một sợi dây xích chó. Hoa Hoa đã chuẩn bị thức ăn cho Đại Hanh rồi, sau khi cho Đại Hanh ăn xong, Triệu Ngọc mới mặc đồng phục rồi chuẩn bị đi làm.
Trên đường đi làm, hắn còn tranh thủ ăn một tô canh dê, bụng ăn no rồi, tinh thần càng tốt hơn.
Thời tiết hôm nay cũng rất tốt, trời cao trong xanh, có thể ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ toả ra từ cây ngô đồng ở hai bên đường. Đi trên vỉa hè rợp bóng râm, Triệu Ngọc cảm thấy thoải mái vô cùng.
Trong giây phút đó, hắn đã nhận ra rằng, mình đã thích ứng được với cuộc sống mới, công việc mới và nhịp độ cuộc sống mới, hơn nữa còn dần trở nên tốt hơn!
Được rồi!
Một ngày mới bắt đầu rồi, mình phải cố gắng thêm nữa, điều tra án cho tốt! Nhất định phải điều tra rõ ràng về vụ án bắt cóc!!