Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-243.txt
Chương 243: Tức giận lần hai
Khi hệ thống nhắc nhở đã hoàn thành kỳ ngộ, Triệu Ngọc cứ luôn hi vọng rằng mình sẽ nhận được một cái máy nghe lén tàng hình nữa. Hắn rất muốn nghe lén Đường Triệu Long, để xem rốt cuộc vị Cục trưởng mới này đang có ý đồ gì?
Rốt cuộc là cấp trên cử ông2ta đến để tiêu huỷ chứng cứ hay là cấp trên thật sự có sắp xếp gì khác?
Còn nữa, lãnh đạo của Đường Triệu Long là ai? Là Cục trưởng của Cục Cảnh sát thành phố? Hoặc là quan viên cấp cao hơn nữa? Rốt cuộc đám người này muốn làm gì?
Có điều, mọi chuyện lại không8được như ý muốn. Độ hoàn thành của Triệu Ngọc chỉ đạt được 77%, hắn nhận được một cái máy chặn sóng tàng hình.
Thật ra hắn đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng cho việc này rồi. Hôm nay quẻ Chấn bị Miêu Anh giành mất, còn quẻ Cấn thì hắn cũng không có tìm được manh6mối đột phá gì mấy. Cho nên chắc chắn độ hoàn thành sẽ không cao.
Tuy nhiên, qua sáng hôm sau, sau khi Triệu Ngọc mở quẻ xong thì tâm trạng lại tốt hẳn lên, bởi vì hôm nay hắn mở được một quẻ “Đoái Cấn”.
Dựa vào những kinh nghiệm trước đây, Triệu Ngọc biết rằng, mỗi khi3quẻ Cấn xuất hiện liên tục thì có nghĩa là hướng điều tra của hắn đã chính xác rồi, không bao lâu nữa sẽ phá được án, ngày kết thúc càng lúc càng gần!
Dường như hôm nay đã được xác định trước là một ngày không bình thường, Triệu Ngọc vừa mới đi đến phòng làm việc5thì liên tục nhận được vài tin mới.
Tin đầu tiên hiển nhiên là liên quan đến Miêu Anh. Cũng không biết là ai đã nghe ngóng được tin tức bảo rằng Lưu Trường Hổ không những không khởi tố cô, mà trái lại ông ta còn sửa khẩu cung, nói với lãnh đạo Cục Cảnh sát rằng đầu mình bị thương do bất cẩn bị té!
Càng lợi hại hơn là Đường Triệu Long và các lãnh đạo khác đều không nhắc gì đến việc Miêu Anh đánh người, giống như chuyện này chưa từng xảy ra. Đường Triệu Long chỉ dựa vào bảo hiểm tai nạn để chi trả tiền viện phí của Lưu Trường Hổ và Mao Vĩ, đồng thời cho họ nghỉ phép dài hạn. Trong khi tất cả những chuyện khác thì đều không được đề cập đến.
Do đó, các cảnh sát điều tra trong Đội Trọng án đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ai ngờ rằng kết quả lại là như thế cả? Rốt cuộc Miêu Anh có lai lịch như thế nào? Thậm chí cô đã đánh vỡ đầu của cấp trên mà cũng không bị gì cả?
Trời đất ơi...
Vậy thì phải làm sao đây?
Sau này... còn ai dám chọc nữ ma đầu này chứ?
Đối với Triệu Ngọc mà nói thì tin tức này đương nhiên là rất tốt! Nếu như Đường Triệu Long thật sự do phe ác cử đến, vậy thì có Miêu Anh ở đây, ít nhất còn có thể giữ thế cân bằng với ông ta?
Thế nhưng tin thứ hai thì không được tính là tin tốt lành gì. Mọi người nghe được loáng thoáng rằng bây giờ Đường Triệu Long đang tích cực xin cấp trên chuyển một số thuộc hạ cũ của mình đến đây để có thể làm việc tốt hơn. Một khi cấp trên đồng ý, phân cục Dung Dương chắc chắn sẽ có một cuộc điều động nhân sự khá hoành tráng, đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến cho tình thế càng bất ổn hơn.
Còn về chuyện thứ ba thì hoàn toàn là một tin xấu!
Lương Hoan buồn bực chạy đến nói với Triệu Ngọc rằng anh ta mới nghe được thông tin nội bộ, bảo là tên Đường Triệu Long này đã tạm ngưng việc phát tiền thưởng của vụ án Miên Lĩnh! Danh sách phân chia tiền thưởng đã làm xong cả rồi, thế mà bây giờ chỉ đành bỏ hết!
Nghe được thông tin này, không chỉ có Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ mà các cảnh sát khác cũng cảm thấy kì lạ nữa.
“Tôi nghe được tin đồn là...” Lương Hoan nói với các cảnh sát điều tra ở trong phòng: “Đường Triệu Long cho rằng việc phân chia tiền thưởng không hợp lí, nên ông ta muốn chia lại! Quan viên mới nhậm chức thì luôn phải tỏ rõ tài năng và bản lĩnh của mình, tôi nghĩ, rất có thể ông ta muốn nhân cơ hội này để lật đổ uy tín của Cục trưởng Châu?”.
“Không hợp lí? Phân chia lại? Phân chia thế nào?” Bành Hân đanh đá nói với vẻ cộc cằn: “Đường Triệu Long ông ta cũng đâu có tham gia vào vụ án Miên Lĩnh, chẳng lẽ muốn chia cho mình nhiều một chút sao? Dựa vào cái gì chứ?”
“Cái này thì không!” Lương Hoan vừa lắc đầu vừa nói: “Cục trưởng Đường chỉ nói là không thể dùng hết số tiền đó để thưởng cho các cảnh sát điều tra được, mà phải để lại một chút để xây dựng đội cảnh sát, đặc biệt là về mặt phòng chống tội phạm bắt cóc. Ông ta cho rằng nên sử dụng số tiền này để mua một số thiết bị chống bắt cóc mới, để tránh xảy ra một vụ án khác giống như vụ án Miên Lĩnh!”
“Trời...” Bành Hân nổi giận đùng đùng: “Mỗi năm cấp trên không có chi tiền ra sao? Ông ta dựa vào cái gì mà dám bóc lột tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta chứ? Tôi thấy tên này có ý đồ không tốt, nói không chừng là đang muốn tham ô đấy! May mà Cục trưởng Châu chỉ lấy có hai triệu, nếu như là mười triệu thì chẳng phải Đường Triệu Long sẽ càng điên hơn sao?”
“Phải đó! Phải đó!” Lưu Học Sơn gật đầu đồng ý, đồng thời nhìn sang Triệu Ngọc và nói với vẻ lo lắng: “Ui chao, tiểu Triệu à, bên phía chúng tôi cùng lắm chỉ có một hai chục ngàn thôi, còn cậu thì đến hơn tám trăm ngàn đấy! Bây giờ tiến hành phân chia tiền thưởng lại, vậy chẳng phải cậu sẽ là người chịu thiệt nhất sao?”
Mọi người đều có thể nhìn ra, tuy rằng Lưu Học Sơn nói những lời này với vẻ xót xa nhưng rõ ràng trong giọng điệu của anh ta lại bao hàm sự khinh miệt và hả hê. Ý của anh ta là, Triệu Ngọc à, chẳng phải cậu lập công lớn lắm sao? Bây giờ ngay cả tiền thưởng cũng mất luôn, để xem cậu có còn ra vẻ được nữa không?
“Chậc chậc...” Lương Hoan cũng nghĩ đến vấn đề này, vội nói: “Triệu Ngọc à, tôi thấy chúng ta không thể bỏ qua chuyện này được đâu! Tuy rằng ông ta là Cục trưởng nhưng cũng không thể chà đạp chúng ta như thế được. Vậy chẳng phải là độc tài sao? Hay là chúng ta đi tìm ông ta đi!”
Những lời Lương Hoan nói hoàn toàn là những lời thật lòng, bởi vì anh ta trực tiếp tham dự vào hành động truy bắt Hách Cương. Phần tiền thưởng chia cho anh ta cũng không ít, nên đương nhiên anh ta không muốn khoanh tay nhìn nó trôi theo dòng nước rồi.
Vả lại, Lương Hoan dám chắc là Triệu Ngọc sẽ không chịu lỗ như thế đâu! Mất hết tám trăm ngàn, chắc chắn hắn sẽ nổi giận đùng đùng, dẫn theo bọn họ đi tìm Đường Triệu Long để đòi lại công bằng.
Thế nhưng lần này Lương Hoan đã đoán sai rồi. Bây giờ Triệu Ngọc không còn giống trước kia, không còn là người lỗ mãng chỉ biết đánh lộn gây sự, hở tí là mắng chửi bà nội nhà nó nữa.
Bắt đầu từ khi Lương Hoan mới thông báo chuyện này, trông hắn đã vô cùng bình tĩnh. Bây giờ sau khi anh ta nói xong rồi, Triệu Ngọc lại nở một nụ cười đểu.
“Anh Lương! Bình tĩnh đã!” Triệu Ngọc từ tốn nói: “Anh cũng nói rồi mà, cái này chỉ là tin đồn, còn chưa có ra thông báo chính thức mà nhỉ? Bình tĩnh lại, đợi xem sao đã rồi tính tiếp!”
“Đợi?” Lương Hoan đưa mắt nhìn mọi người một lượt, sau đó nghiến chặt răng nói với Triệu Ngọc: “Tin này là do thư kí Cục trưởng là Tiểu Tống nói đấy, chuyện này còn có thể là giả được sao? Một khi ra thông báo chính thức thì mọi thứ đều đã muộn rồi!”
“Ha ha...” Nào ngờ Triệu Ngọc lại vừa cười vừa vỗ vai Lương Hoan, nói: “Yên tâm đi! Có tôi ở đây, tiền thưởng của mọi người sẽ không mất được đâu! Hay là vậy đi, phiền anh chạy đến phòng tài vụ, lấy cho tôi một tờ danh sách phân chia tiền thưởng!”
“Cái này...” Lương Hoan cau chặt mày lại, hoàn toàn không hiểu ý hắn: “Làm... Làm chi vậy? Tiền cũng mất cả rồi, lấy danh sách phân chia tiền thưởng để làm gì chứ?”.
“Ha ha...” Triệu Ngọc không lên tiếng trả lời mà cất bước đi thẳng ra ngoài.
Lương Hoan còn tưởng rằng hắn định sử dụng biện pháp phi thường gì đó, bèn vội vàng chạy theo. Nhưng nào ngờ Triệu Ngọc đi ra ngoài chỉ để đi vệ sinh mà thôi.
“Trời đất! Vậy mà cũng còn nhịn được sao?” Lương Hoan cắn chặt răng, giậm chân: “Có phải Triệu Ngọc đổi tính rồi không? Nếu không được thì... mình nhờ Miêu Anh giúp đỡ... Tiền thưởng của mình...”
Lương Hoan cất bước chạy đến phòng làm việc của tổ B, nhưng nhìn khắp một lượt quanh phòng cũng không thấy Miêu Anh đâu. Có người nói cho anh ta biết là cô đi ra ngoài làm việc rồi!
Đi ra ngoài làm việc?
Lương Hoan cảm thấy buồn bực. Bây giờ đâu có nhiệm vụ khẩn cấp nào đâu, đi ra ngoài làm việc gì chứ?
...
Thật ra Lương Hoan nói không hề sai chút nào, Đường Triệu Long thấy toàn bộ số tiền thưởng hai triệu này đều bị Châu An Đông thưởng hết cho cấp dưới, ông ta quả thật là hơi thèm thuồng.
Chưa hết, ông ta còn thấy trong danh sách có một cảnh sát điều tra được thưởng những tám trăm ngàn, tiền lương nhiều năm của ông ta cộng lại cũng không tới được con số này! Vì thế, sự thèm thuồng của ông ta lập tức biến thành ghen tị!
Do đó, sau khi suy nghĩ kĩ càng, ông ta quyết định sẽ tạm hoãn việc phân phát tiền thưởng lại. Trước tiên cứ gác việc này sang bên đã, sau đó từ từ nghĩ cách chuyển số tiền đó vào trong tài khoản của mình.
Tuy nhiên, Đường Triệu Long lại không ngờ được rằng, lúc 11 giờ sáng, người đại diện cho người nhà các nạn nhân là ông Đào đột nhiên chạy đến phòng làm việc của mình, hơn nữa còn thẳng thắn đòi lại số tiền thưởng hai triệu kia.
Chuyện này khiến Đường Triệu Long ngạc nhiên đến sững cả người ra!
Tuy đúng là số tiền này do người nhà nạn nhân tặng cho đội cảnh sát để thưởng cho các nhân viên, nhưng do không có lập ra văn bản chính thức gì cả nên toàn bộ quyền sở hữu của số tiền này vẫn còn nằm trong tay người nhà nạn nhân.
Tất cả giấy tờ chứng minh cho việc tặng tiền này chỉ là một tấm biên lai do Cục trưởng Châu đưa cho họ lúc giao nhận tiền. Thế nhưng, bây giờ Cục trưởng Châu không còn ở đây nữa, ông Đào bèn lấy lí do này để đòi lại số tiền thưởng từ phía đội cảnh sát.
Những lí do mà ông Đào đưa ra cũng rất hợp lí. Một là do số tiền đó chưa được làm thủ tục trao tặng. Hai là do lúc trước bọn họ và Cục trưởng Châu đã thống nhất với nhau về việc phân chia tiền thưởng, nhưng mà ông ta không còn ở đây nữa, nên bọn họ lo rằng số tiền này sẽ không được dùng cho mục đích khen thưởng như lúc đầu. Thứ ba là bây giờ người nhà nạn nhân đang đau khổ vô cùng, ai nấy đều đang lo việc đám tang, kinh tế khó khăn, cần gấp số tiền thưởng này để làm chi phí mai táng.
Những lí lẽ hợp tình hợp lí mà ông Đào đưa ra khiến cho Đường Triệu Long không thể tranh cãi được gì. Số tiền này là do người nhà nạn nhân thưởng riêng, nếu như ông ta cố tình ngăn cản thì vừa không hợp pháp vừa không hợp lí. Việc này mà truyền ra ngoài thì mất mặt chết mất!
Vả lại, người ta cũng nói rõ là đang cần gấp để lo chi phí đám tang. Nếu như đội cảnh sát dám giữ lại phần tiền này của nạn nhân trong vụ án Miên Lĩnh, thì sẽ gây ra một chuyện lớn mà toàn bộ giới cảnh sát Tần Sơn cũng không thể chịu trách nhiệm nổi! Một Cục trưởng phân cục nhỏ nhoi như ông ta làm sao gánh vác trách nhiệm được chứ?
Không còn cách nào khác, Đường Triệu Long chỉ đành gật đầu đồng ý, không dám nói một chữ “không”. Ông ta chỉ có thể tự an ủi mình rằng dù sao thì số tiền đó cũng không có vào được túi mình, vậy thì trả về thôi! Đây là do người nhà nạn nhân đòi lại, đám cảnh sát điều tra kia cũng không dám nói gì!
Do đó, Đường Triệu Long ra lệnh cho phòng tài vụ, bảo họ lập tức gửi trả số tiền thưởng hai triệu vào tài khoản của ông Đào.
Lúc ông Đào rời khỏi Cục Cảnh sát thì cũng đã gần đến giờ tan ca. Ông ta ngồi lên xe riêng của mình, đi đến một nhà hàng cao cấp ở gần cục.
Nhà hàng này là do người Pháp mở, ngay cả nhân viên phục vụ cũng là các cô gái Pháp xinh đẹp. Nơi đây được xem như là nhà hàng sang trọng bậc nhất Tần Sơn, người bình thường chắc chắn không thể vào ăn nổi.
Sau khi ông Đào bước vào nhà hàng thì đi thẳng đến một cái bàn ăn mang phong cách châu Âu thời Trung Cổ.
Lúc này, có hai người đang ngồi ở đó. Một người là cụ Lương Vạn Càn đang chống cây gậy khắc đầu rồng, còn một người khác đang ngồi trò chuyện với ông cụ Lương, không phải ai khác mà chính là Triệu Ngọc!
“Này!” Ông Đào đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Triệu Ngọc rồi mới ngồi xuống ở cái ghế bên cạnh và nói: “Cảnh sát Triệu, hai triệu, mật khẩu là sáu số 6! Bây giờ là của cậu hết đấy!”
“Hì hì...” Triệu Ngọc cầm thẻ ngân hàng trên tay, vội chắp tay với hai người họ: “Ông Lương, ông Đào, tôi đại diện cho các cảnh sát điều tra trong phân cục chúng tôi cám ơn hai người!”
“Không cần khách sáo!” Lương Vạn Càn vừa cười vừa nói: “Quá trình phá án như thế nào, chúng tôi đều thấy rõ cả. Số tiền này vốn là để bồi dưỡng cho mọi người, làm sao có thể để bọn quan viên vô lương tâm đó lấy mất được chứ? Đặc biệt là cậu đấy, cảnh sát Triệu, vì để bắt được cái tên khốn nạn Hách Cương kia, xém chút nữa cậu đã bị bắn chết rồi! Tình nghĩa này, chúng tôi sẽ ghi nhớ suốt đời!”
“Ông quá khen!” Triệu Ngọc chắp tay lần nữa: “Vậy... Tôi không làm phiền hai người dùng bữa nữa, tôi đi trước đây!”
Vừa nói xong, hắn liền đứng dậy định đi khỏi đó.
“Đợi đã!” Nào ngờ Lương Vạn Càn đột nhiên đưa tay ra ngăn hắn lại.
“Hửm?” Triệu Ngọc quay người lại, hỏi với vẻ tò mò: “Ông Lương còn có gì dặn dò sao?”.
“Cảnh sát Triệu...” Lương Vạn Càn vừa nói vừa móc từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng màu vàng. Sau đó ông cụ đặt xuống trước mặt hắn, nói một cách nghiêm túc: “Ở đây có tám triệu, cũng là của cậu!”
“Gì cơ?” Triệu Ngọc ngạc nhiên vô cùng. Tuy hắn cũng khá vui sướng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của ông cụ, hắn đã nhận ra có gì đó bất ổn.
Quả nhiên, cả người ông cụ run lên lẩy bẩy, giọng nói đầy kích động: “Cảnh sát Triệu, xin hãy nói cho tôi biết về nơi ở của Hách Gia Tuấn đi!!!”
Khi hệ thống nhắc nhở đã hoàn thành kỳ ngộ, Triệu Ngọc cứ luôn hi vọng rằng mình sẽ nhận được một cái máy nghe lén tàng hình nữa. Hắn rất muốn nghe lén Đường Triệu Long, để xem rốt cuộc vị Cục trưởng mới này đang có ý đồ gì?
Rốt cuộc là cấp trên cử ông2ta đến để tiêu huỷ chứng cứ hay là cấp trên thật sự có sắp xếp gì khác?
Còn nữa, lãnh đạo của Đường Triệu Long là ai? Là Cục trưởng của Cục Cảnh sát thành phố? Hoặc là quan viên cấp cao hơn nữa? Rốt cuộc đám người này muốn làm gì?
Có điều, mọi chuyện lại không8được như ý muốn. Độ hoàn thành của Triệu Ngọc chỉ đạt được 77%, hắn nhận được một cái máy chặn sóng tàng hình.
Thật ra hắn đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng cho việc này rồi. Hôm nay quẻ Chấn bị Miêu Anh giành mất, còn quẻ Cấn thì hắn cũng không có tìm được manh6mối đột phá gì mấy. Cho nên chắc chắn độ hoàn thành sẽ không cao.
Tuy nhiên, qua sáng hôm sau, sau khi Triệu Ngọc mở quẻ xong thì tâm trạng lại tốt hẳn lên, bởi vì hôm nay hắn mở được một quẻ “Đoái Cấn”.
Dựa vào những kinh nghiệm trước đây, Triệu Ngọc biết rằng, mỗi khi3quẻ Cấn xuất hiện liên tục thì có nghĩa là hướng điều tra của hắn đã chính xác rồi, không bao lâu nữa sẽ phá được án, ngày kết thúc càng lúc càng gần!
Dường như hôm nay đã được xác định trước là một ngày không bình thường, Triệu Ngọc vừa mới đi đến phòng làm việc5thì liên tục nhận được vài tin mới.
Tin đầu tiên hiển nhiên là liên quan đến Miêu Anh. Cũng không biết là ai đã nghe ngóng được tin tức bảo rằng Lưu Trường Hổ không những không khởi tố cô, mà trái lại ông ta còn sửa khẩu cung, nói với lãnh đạo Cục Cảnh sát rằng đầu mình bị thương do bất cẩn bị té!
Càng lợi hại hơn là Đường Triệu Long và các lãnh đạo khác đều không nhắc gì đến việc Miêu Anh đánh người, giống như chuyện này chưa từng xảy ra. Đường Triệu Long chỉ dựa vào bảo hiểm tai nạn để chi trả tiền viện phí của Lưu Trường Hổ và Mao Vĩ, đồng thời cho họ nghỉ phép dài hạn. Trong khi tất cả những chuyện khác thì đều không được đề cập đến.
Do đó, các cảnh sát điều tra trong Đội Trọng án đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ai ngờ rằng kết quả lại là như thế cả? Rốt cuộc Miêu Anh có lai lịch như thế nào? Thậm chí cô đã đánh vỡ đầu của cấp trên mà cũng không bị gì cả?
Trời đất ơi...
Vậy thì phải làm sao đây?
Sau này... còn ai dám chọc nữ ma đầu này chứ?
Đối với Triệu Ngọc mà nói thì tin tức này đương nhiên là rất tốt! Nếu như Đường Triệu Long thật sự do phe ác cử đến, vậy thì có Miêu Anh ở đây, ít nhất còn có thể giữ thế cân bằng với ông ta?
Thế nhưng tin thứ hai thì không được tính là tin tốt lành gì. Mọi người nghe được loáng thoáng rằng bây giờ Đường Triệu Long đang tích cực xin cấp trên chuyển một số thuộc hạ cũ của mình đến đây để có thể làm việc tốt hơn. Một khi cấp trên đồng ý, phân cục Dung Dương chắc chắn sẽ có một cuộc điều động nhân sự khá hoành tráng, đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến cho tình thế càng bất ổn hơn.
Còn về chuyện thứ ba thì hoàn toàn là một tin xấu!
Lương Hoan buồn bực chạy đến nói với Triệu Ngọc rằng anh ta mới nghe được thông tin nội bộ, bảo là tên Đường Triệu Long này đã tạm ngưng việc phát tiền thưởng của vụ án Miên Lĩnh! Danh sách phân chia tiền thưởng đã làm xong cả rồi, thế mà bây giờ chỉ đành bỏ hết!
Nghe được thông tin này, không chỉ có Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ mà các cảnh sát khác cũng cảm thấy kì lạ nữa.
“Tôi nghe được tin đồn là...” Lương Hoan nói với các cảnh sát điều tra ở trong phòng: “Đường Triệu Long cho rằng việc phân chia tiền thưởng không hợp lí, nên ông ta muốn chia lại! Quan viên mới nhậm chức thì luôn phải tỏ rõ tài năng và bản lĩnh của mình, tôi nghĩ, rất có thể ông ta muốn nhân cơ hội này để lật đổ uy tín của Cục trưởng Châu?”.
“Không hợp lí? Phân chia lại? Phân chia thế nào?” Bành Hân đanh đá nói với vẻ cộc cằn: “Đường Triệu Long ông ta cũng đâu có tham gia vào vụ án Miên Lĩnh, chẳng lẽ muốn chia cho mình nhiều một chút sao? Dựa vào cái gì chứ?”
“Cái này thì không!” Lương Hoan vừa lắc đầu vừa nói: “Cục trưởng Đường chỉ nói là không thể dùng hết số tiền đó để thưởng cho các cảnh sát điều tra được, mà phải để lại một chút để xây dựng đội cảnh sát, đặc biệt là về mặt phòng chống tội phạm bắt cóc. Ông ta cho rằng nên sử dụng số tiền này để mua một số thiết bị chống bắt cóc mới, để tránh xảy ra một vụ án khác giống như vụ án Miên Lĩnh!”
“Trời...” Bành Hân nổi giận đùng đùng: “Mỗi năm cấp trên không có chi tiền ra sao? Ông ta dựa vào cái gì mà dám bóc lột tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta chứ? Tôi thấy tên này có ý đồ không tốt, nói không chừng là đang muốn tham ô đấy! May mà Cục trưởng Châu chỉ lấy có hai triệu, nếu như là mười triệu thì chẳng phải Đường Triệu Long sẽ càng điên hơn sao?”
“Phải đó! Phải đó!” Lưu Học Sơn gật đầu đồng ý, đồng thời nhìn sang Triệu Ngọc và nói với vẻ lo lắng: “Ui chao, tiểu Triệu à, bên phía chúng tôi cùng lắm chỉ có một hai chục ngàn thôi, còn cậu thì đến hơn tám trăm ngàn đấy! Bây giờ tiến hành phân chia tiền thưởng lại, vậy chẳng phải cậu sẽ là người chịu thiệt nhất sao?”
Mọi người đều có thể nhìn ra, tuy rằng Lưu Học Sơn nói những lời này với vẻ xót xa nhưng rõ ràng trong giọng điệu của anh ta lại bao hàm sự khinh miệt và hả hê. Ý của anh ta là, Triệu Ngọc à, chẳng phải cậu lập công lớn lắm sao? Bây giờ ngay cả tiền thưởng cũng mất luôn, để xem cậu có còn ra vẻ được nữa không?
“Chậc chậc...” Lương Hoan cũng nghĩ đến vấn đề này, vội nói: “Triệu Ngọc à, tôi thấy chúng ta không thể bỏ qua chuyện này được đâu! Tuy rằng ông ta là Cục trưởng nhưng cũng không thể chà đạp chúng ta như thế được. Vậy chẳng phải là độc tài sao? Hay là chúng ta đi tìm ông ta đi!”
Những lời Lương Hoan nói hoàn toàn là những lời thật lòng, bởi vì anh ta trực tiếp tham dự vào hành động truy bắt Hách Cương. Phần tiền thưởng chia cho anh ta cũng không ít, nên đương nhiên anh ta không muốn khoanh tay nhìn nó trôi theo dòng nước rồi.
Vả lại, Lương Hoan dám chắc là Triệu Ngọc sẽ không chịu lỗ như thế đâu! Mất hết tám trăm ngàn, chắc chắn hắn sẽ nổi giận đùng đùng, dẫn theo bọn họ đi tìm Đường Triệu Long để đòi lại công bằng.
Thế nhưng lần này Lương Hoan đã đoán sai rồi. Bây giờ Triệu Ngọc không còn giống trước kia, không còn là người lỗ mãng chỉ biết đánh lộn gây sự, hở tí là mắng chửi bà nội nhà nó nữa.
Bắt đầu từ khi Lương Hoan mới thông báo chuyện này, trông hắn đã vô cùng bình tĩnh. Bây giờ sau khi anh ta nói xong rồi, Triệu Ngọc lại nở một nụ cười đểu.
“Anh Lương! Bình tĩnh đã!” Triệu Ngọc từ tốn nói: “Anh cũng nói rồi mà, cái này chỉ là tin đồn, còn chưa có ra thông báo chính thức mà nhỉ? Bình tĩnh lại, đợi xem sao đã rồi tính tiếp!”
“Đợi?” Lương Hoan đưa mắt nhìn mọi người một lượt, sau đó nghiến chặt răng nói với Triệu Ngọc: “Tin này là do thư kí Cục trưởng là Tiểu Tống nói đấy, chuyện này còn có thể là giả được sao? Một khi ra thông báo chính thức thì mọi thứ đều đã muộn rồi!”
“Ha ha...” Nào ngờ Triệu Ngọc lại vừa cười vừa vỗ vai Lương Hoan, nói: “Yên tâm đi! Có tôi ở đây, tiền thưởng của mọi người sẽ không mất được đâu! Hay là vậy đi, phiền anh chạy đến phòng tài vụ, lấy cho tôi một tờ danh sách phân chia tiền thưởng!”
“Cái này...” Lương Hoan cau chặt mày lại, hoàn toàn không hiểu ý hắn: “Làm... Làm chi vậy? Tiền cũng mất cả rồi, lấy danh sách phân chia tiền thưởng để làm gì chứ?”.
“Ha ha...” Triệu Ngọc không lên tiếng trả lời mà cất bước đi thẳng ra ngoài.
Lương Hoan còn tưởng rằng hắn định sử dụng biện pháp phi thường gì đó, bèn vội vàng chạy theo. Nhưng nào ngờ Triệu Ngọc đi ra ngoài chỉ để đi vệ sinh mà thôi.
“Trời đất! Vậy mà cũng còn nhịn được sao?” Lương Hoan cắn chặt răng, giậm chân: “Có phải Triệu Ngọc đổi tính rồi không? Nếu không được thì... mình nhờ Miêu Anh giúp đỡ... Tiền thưởng của mình...”
Lương Hoan cất bước chạy đến phòng làm việc của tổ B, nhưng nhìn khắp một lượt quanh phòng cũng không thấy Miêu Anh đâu. Có người nói cho anh ta biết là cô đi ra ngoài làm việc rồi!
Đi ra ngoài làm việc?
Lương Hoan cảm thấy buồn bực. Bây giờ đâu có nhiệm vụ khẩn cấp nào đâu, đi ra ngoài làm việc gì chứ?
...
Thật ra Lương Hoan nói không hề sai chút nào, Đường Triệu Long thấy toàn bộ số tiền thưởng hai triệu này đều bị Châu An Đông thưởng hết cho cấp dưới, ông ta quả thật là hơi thèm thuồng.
Chưa hết, ông ta còn thấy trong danh sách có một cảnh sát điều tra được thưởng những tám trăm ngàn, tiền lương nhiều năm của ông ta cộng lại cũng không tới được con số này! Vì thế, sự thèm thuồng của ông ta lập tức biến thành ghen tị!
Do đó, sau khi suy nghĩ kĩ càng, ông ta quyết định sẽ tạm hoãn việc phân phát tiền thưởng lại. Trước tiên cứ gác việc này sang bên đã, sau đó từ từ nghĩ cách chuyển số tiền đó vào trong tài khoản của mình.
Tuy nhiên, Đường Triệu Long lại không ngờ được rằng, lúc 11 giờ sáng, người đại diện cho người nhà các nạn nhân là ông Đào đột nhiên chạy đến phòng làm việc của mình, hơn nữa còn thẳng thắn đòi lại số tiền thưởng hai triệu kia.
Chuyện này khiến Đường Triệu Long ngạc nhiên đến sững cả người ra!
Tuy đúng là số tiền này do người nhà nạn nhân tặng cho đội cảnh sát để thưởng cho các nhân viên, nhưng do không có lập ra văn bản chính thức gì cả nên toàn bộ quyền sở hữu của số tiền này vẫn còn nằm trong tay người nhà nạn nhân.
Tất cả giấy tờ chứng minh cho việc tặng tiền này chỉ là một tấm biên lai do Cục trưởng Châu đưa cho họ lúc giao nhận tiền. Thế nhưng, bây giờ Cục trưởng Châu không còn ở đây nữa, ông Đào bèn lấy lí do này để đòi lại số tiền thưởng từ phía đội cảnh sát.
Những lí do mà ông Đào đưa ra cũng rất hợp lí. Một là do số tiền đó chưa được làm thủ tục trao tặng. Hai là do lúc trước bọn họ và Cục trưởng Châu đã thống nhất với nhau về việc phân chia tiền thưởng, nhưng mà ông ta không còn ở đây nữa, nên bọn họ lo rằng số tiền này sẽ không được dùng cho mục đích khen thưởng như lúc đầu. Thứ ba là bây giờ người nhà nạn nhân đang đau khổ vô cùng, ai nấy đều đang lo việc đám tang, kinh tế khó khăn, cần gấp số tiền thưởng này để làm chi phí mai táng.
Những lí lẽ hợp tình hợp lí mà ông Đào đưa ra khiến cho Đường Triệu Long không thể tranh cãi được gì. Số tiền này là do người nhà nạn nhân thưởng riêng, nếu như ông ta cố tình ngăn cản thì vừa không hợp pháp vừa không hợp lí. Việc này mà truyền ra ngoài thì mất mặt chết mất!
Vả lại, người ta cũng nói rõ là đang cần gấp để lo chi phí đám tang. Nếu như đội cảnh sát dám giữ lại phần tiền này của nạn nhân trong vụ án Miên Lĩnh, thì sẽ gây ra một chuyện lớn mà toàn bộ giới cảnh sát Tần Sơn cũng không thể chịu trách nhiệm nổi! Một Cục trưởng phân cục nhỏ nhoi như ông ta làm sao gánh vác trách nhiệm được chứ?
Không còn cách nào khác, Đường Triệu Long chỉ đành gật đầu đồng ý, không dám nói một chữ “không”. Ông ta chỉ có thể tự an ủi mình rằng dù sao thì số tiền đó cũng không có vào được túi mình, vậy thì trả về thôi! Đây là do người nhà nạn nhân đòi lại, đám cảnh sát điều tra kia cũng không dám nói gì!
Do đó, Đường Triệu Long ra lệnh cho phòng tài vụ, bảo họ lập tức gửi trả số tiền thưởng hai triệu vào tài khoản của ông Đào.
Lúc ông Đào rời khỏi Cục Cảnh sát thì cũng đã gần đến giờ tan ca. Ông ta ngồi lên xe riêng của mình, đi đến một nhà hàng cao cấp ở gần cục.
Nhà hàng này là do người Pháp mở, ngay cả nhân viên phục vụ cũng là các cô gái Pháp xinh đẹp. Nơi đây được xem như là nhà hàng sang trọng bậc nhất Tần Sơn, người bình thường chắc chắn không thể vào ăn nổi.
Sau khi ông Đào bước vào nhà hàng thì đi thẳng đến một cái bàn ăn mang phong cách châu Âu thời Trung Cổ.
Lúc này, có hai người đang ngồi ở đó. Một người là cụ Lương Vạn Càn đang chống cây gậy khắc đầu rồng, còn một người khác đang ngồi trò chuyện với ông cụ Lương, không phải ai khác mà chính là Triệu Ngọc!
“Này!” Ông Đào đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Triệu Ngọc rồi mới ngồi xuống ở cái ghế bên cạnh và nói: “Cảnh sát Triệu, hai triệu, mật khẩu là sáu số 6! Bây giờ là của cậu hết đấy!”
“Hì hì...” Triệu Ngọc cầm thẻ ngân hàng trên tay, vội chắp tay với hai người họ: “Ông Lương, ông Đào, tôi đại diện cho các cảnh sát điều tra trong phân cục chúng tôi cám ơn hai người!”
“Không cần khách sáo!” Lương Vạn Càn vừa cười vừa nói: “Quá trình phá án như thế nào, chúng tôi đều thấy rõ cả. Số tiền này vốn là để bồi dưỡng cho mọi người, làm sao có thể để bọn quan viên vô lương tâm đó lấy mất được chứ? Đặc biệt là cậu đấy, cảnh sát Triệu, vì để bắt được cái tên khốn nạn Hách Cương kia, xém chút nữa cậu đã bị bắn chết rồi! Tình nghĩa này, chúng tôi sẽ ghi nhớ suốt đời!”
“Ông quá khen!” Triệu Ngọc chắp tay lần nữa: “Vậy... Tôi không làm phiền hai người dùng bữa nữa, tôi đi trước đây!”
Vừa nói xong, hắn liền đứng dậy định đi khỏi đó.
“Đợi đã!” Nào ngờ Lương Vạn Càn đột nhiên đưa tay ra ngăn hắn lại.
“Hửm?” Triệu Ngọc quay người lại, hỏi với vẻ tò mò: “Ông Lương còn có gì dặn dò sao?”.
“Cảnh sát Triệu...” Lương Vạn Càn vừa nói vừa móc từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng màu vàng. Sau đó ông cụ đặt xuống trước mặt hắn, nói một cách nghiêm túc: “Ở đây có tám triệu, cũng là của cậu!”
“Gì cơ?” Triệu Ngọc ngạc nhiên vô cùng. Tuy hắn cũng khá vui sướng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của ông cụ, hắn đã nhận ra có gì đó bất ổn.
Quả nhiên, cả người ông cụ run lên lẩy bẩy, giọng nói đầy kích động: “Cảnh sát Triệu, xin hãy nói cho tôi biết về nơi ở của Hách Gia Tuấn đi!!!”