Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-245.txt
Chương 245: Bao lì xì to
Thật ra cho dù Triệu Ngọc có gắn máy nghe lén lên người Đường Triệu Long thì cũng không thể nghe ngóng được gì cả.
Bởi vì cho đến bây giờ, ông ta vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc vì sao mình lại chạy đến phân cục Dung Dương này làm Cục trưởng?
Thực ra trong nhận thức của mình, ông ta còn cảm thấy chuyện này khó tin2hơn cả mấy người Triệu Ngọc. Trong khoảnh khắc, ông ta bỗng có ảo giác như mình là một huấn luyện viên bóng đá, vì Châu An Đông đột nhiên nghỉ dạy mà ông ta phải lập tức tiếp quản chức huấn luyện viên này. Hơn nữa còn phải dẫn dắt đội bóng đi tham gia một cuộc thi quan trọng.
Theo lí mà nói thì trên quan trường,8cho dù lãnh đạo có phạm lỗi thì người kế nhiệm cũng không thể nhậm chức một cách nhanh như thế được. Kiểu gì cũng phải có tin báo từ trước để mọi người chuẩn bị!
Thế nhưng hôm đó, khi ông ta còn đang nằm ngủ trên giường thì Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố bỗng gọi điện đến, bảo ông ta lập tức đến phân cục6Dung Dương để tiếp quản chức Cục trưởng, lệnh điều động cũng sẽ được gửi đến đó cùng lúc.
Trên đường chạy đến phân cục Dung Dương với tâm trạng đầy lo lắng, ông ta lại nhận được mệnh lệnh của cấp trên bảo rằng sau khi nhậm chức, ông ta phải tiếp tục phụ trách công việc kết án của vụ án Miên Lĩnh, đồng thời ngưng việc3điều tra vụ án Khúc Bình lại.
Đường Triệu Long đã làm lãnh đạo nhiều năm nên biết rất rõ, khi một người vừa mới nhậm chức thì nên tập trung ổn định lòng quân. Thế nhưng kinh nghiệm là một chuyện, năng lực đủ hay không là chuyện khác. Mới ngày đầu tiên đến đây, ông ta đã ra lệnh cưỡng chế xoá hết tài liệu điều tra,5dẫn đến việc Miêu Anh đánh Lưu Trường Hổ.
Thật ra, khi Đường Triệu Long còn làm Cục trưởng ở huyện Đồng Dương, ông ta nói một là một, hai là hai. Trước giờ ông ta cứ luôn cho rằng, việc xoá dữ liệu điều tra của cấp dưới là một việc rất bình thường. Nhưng ông ta không ngờ rằng ở phân cục Dung Dương lại khác, việc này lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như thế.
Bởi vì vụ việc của Miêu Anh gây náo động ầm ĩ nên Đường Triệu Long đã bị cấp trên mắng chửi cho một trận. Tuy nhiên, có một việc lại khiến cho ông ta rất bất ngờ. Mặc dù cấp trên rất tức giận nhưng lại cảnh cáo Đường Triệu Long, bảo ông ta làm gì thì làm cũng nhất định phải giải quyết ổn thỏa chuyện này. Cho dù có phải điều Lưu Trường Hổ đi nơi khác cũng tuyệt đối không được động vào Miêu Anh.
Sau khi nhận được mệnh lệnh này, Đường Triệu Long cũng cảm thấy hơi sợ. Bấy giờ ông ta mới biết là hóa ra trong phân cục Dung Dương lại có rất nhiều nhân vật ghê gớm, khác xa huyện Đồng Dương nhỏ nhoi của mình. Cô gái tên Miêu Anh này là một người mà ông ta không thể chọc vào.
Theo lí mà nói thì mọi chuyện đến đây là kết thúc. Thế nhưng sau khi Đường Triệu Long nhìn thấy số tiền thưởng hai triệu đó, ông ta lại bắt đầu có ý đồ xấu xa.
Thật ra, những cái đó đều là tật xấu được hình thành khi ông ta còn làm việc ở Cục cảnh sát huyện. Người ta thường hay nói có lợi thì phải tranh thủ cơ hội chiếm lấy, để số tiền thưởng hai triệu này bay vụt qua trước mặt mình như thế, ông ta cảm thấy khá đáng tiếc. Vì vậy ông ta mới tạm hoãn việc phân phát tiền thưởng lại, định bỏ chút tiền vào túi mình đã.
Vốn dĩ Đường Triệu Long cũng có suy nghĩ của riêng mình. Ông ta cảm nhận được rằng lần này mình lên chức một cách đột ngột như thế, có khi là để đỡ đạn cho lãnh đạo cấp cao. Theo tình hình này thì có lẽ mình chưa làm được bao lâu là sẽ bị điều trở lại về đơn vị cũ.
Vì thế, ông ta cũng quyết định làm liều, muốn mau chóng lấy được một chút lợi lộc rồi rời khỏi đây. Dù gì cũng không thể đỡ đạn thay người khác một cách công cốc thế được.
Nào ngờ lại xảy ra một chuyện khiến ông ta rất buồn bực. Ngay cả cái nguyện vọng nhỏ nhoi này mà cũng không thể thực hiện được, người nhà nạn nhân đã đòi lại số tiền thưởng đó rồi! Do trước đây đều là Cục trưởng Châu An Đông ra mặt bàn bạc với người nhà nạn nhân, Đường Triệu Long không hiểu gì cả nên không dám kiên quyết giữ số tiền lại, chỉ đành trả lại tiền.
Rất buồn!
Rất bực!
Đường Triệu Long cầm một cái tách trà có dán tem “88 đồng” dưới đáy, vừa đi qua đi lại trong phòng làm việc vừa suy nghĩ xem bước tiếp theo mình nên làm gì?
Ngay khi ấy, thư kí Tống Siêu gõ cửa bước vào, cầm theo một xấp tài liệu và nói với ông ta: “Cục trưởng Đường! Những cái này đều là tài liệu về buổi họp báo ngày mai, ông có thời gian thì xem kĩ lại! Đến lúc đó, phóng viên sẽ hỏi một số câu hỏi...”
Thân là một Cục trưởng Cục Cảnh sát huyện, Đường Triệu Long căn bản không có cơ hội gì để tham gia vào các buổi họp báo. Ông ta vội kéo Tống Siêu lại, hỏi: “Tiểu Tống à, họ sẽ hỏi những câu gì? Có phải tất cả đều đã được sắp xếp xong từ trước rồi không? Tôi đọc theo bản thảo là được phải không?”
“Hừm... Chuyện này...” Tống Siêu tỏ vẻ khó xử, lúc anh ta đang định lên tiếng trả lời thì điện thoại bỗng reo lên.
Sau khi mở điện thoại lên xem, hai mắt anh ta bỗng sáng rực. Anh ta nói: “Ui chao, ngay cả tôi cũng có sao. 7800, không thiếu một xu nào!”.
“Gì cơ? Cậu nói gì cơ?” Đường Triệu Long tỏ vẻ không vui.
“Cục trưởng... À... Thật ngại quá... Hừm...” Tống Siêu ấp a ấp úng hết một lúc lâu rồi mới giơ điện thoại lên, nói với ông ta: “Cục trưởng Đường, Triệu Ngọc... đang phát lì xì cho mọi người đấy!”
“Phát lì xì?” Cục trưởng Đường lắc đầu: “Phát lì xì thì sao? Có gì lạ?”
“Hừm...” Tống Siêu thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra: “Triệu Ngọc phát gói lì xì to đến hai triệu đồng lận! Mỗi cảnh sát điều tra phụ trách vụ án Miên Lĩnh đều có cả. Vả lại... vả lại còn phân phát theo danh sách phân chia tiền thưởng đấy!”
“Gì cơ!? Hai triệu!? Lắm...” Đường Triệu Long mới định nói Triệu Ngọc thật lắm tiền, nhưng ông ta đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó, cả người lập tức sững ra.
Lại là hai triệu, lại là vụ án Miên Lĩnh, lại là danh sách phân chia tiền thưởng. Chẳng lẽ... số tiền hai triệu tụt khỏi tay mình kia đã rơi vào tay Triệu Ngọc!!?
Ông trời ơi!
Trong thoáng chốc, Đường Triệu Long cảm thấy máu trong người mình đều đông cứng hết lại. Ông ta nghĩ thầm trong lòng, rốt cuộc trong phân cục Dung Dương này chứa những loại người gì vậy?
...
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của tổ A đầy ắp người, mọi người đều tranh nhau để lại số tài khoản, còn Triệu Ngọc thì cầm danh sách phân chia tiền thưởng trên tay, đọc tên từng người cho Lý Bối Ni để cô chuyển khoản cho từng người một.
“Cái đó...” Triệu Ngọc còn lên tiếng dặn dò Lý Bối Ni: “Em gái, em tuyệt đối đừng nhấn nhầm con số, nếu không thì sẽ dẫn đến sai sót lớn đấy!”
“Yên tâm đi! Em làm việc thì anh cứ yên tâm! Nói trước nha, sau này phải trả cho em nhiều tiền công hơn đấy!” Lý Bối Ni vừa tập trung chuyển khoản vừa nhõng nhẽo với Triệu Ngọc.
Những đồng nghiệp nhận được tiền thưởng vội lên tiếng cảm ơn Triệu Ngọc một cách vui vẻ! Đặc biệt là Trương Cảnh Phong và Lương Hoan, sau khi nhận được số tiền thưởng khổng lồ, thậm chí hai người họ còn chắp tay cảm ơn hắn...
Triệu Ngọc lần lượt phát tiền thưởng theo danh sách, không thiếu bất cứ một xu nào. Thế nhưng sau khi phát xong rồi, hắn lại phát hiện vẫn còn dư đến gần một triệu đồng!
Ủa?
Còn thiếu ai vậy?
Sau khi kiểm tra kĩ càng lại, Triệu Ngọc mới phát hiện thì ra còn chưa phát cho Cục trưởng Châu, Lưu Trường Hổ và Mao Vĩ! Cục trưởng Châu là lãnh đạo cấp cao nên đương nhiên không thể thiếu phần ông ta được, số tiền ấy cũng đến gần bốn mươi ngàn.
Thế nhưng không biết ông Châu đang ở đâu, nên tạm thời số tiền này chưa thể đưa cho ông ta được.
Còn về Lưu Trường Hổ thì càng không cần phải nhắc đến nữa. Trước giờ Triệu Ngọc luôn ghi hận thù dai, chắc chắn không thể phát tiền thưởng cho tên đáng ghét này rồi. Còn Mao Vĩ, vì anh ta vẫn chưa thật sự trở mặt với hắn nên hắn vẫn quyết định gửi tiền cho anh ta.
Hắn cảm thấy mình làm như thế ngược lại có thể chọc tức được Lưu Trường Hổ. Ai bảo ông ta chống đối với mình! Khi Mao Vĩ khoe tiền với ông ta, không biết mặt ông ta sẽ biến thành màu gì nữa.
Sau khi đã làm xong xuôi hết mọi việc, Triệu Ngọc phát hiện còn sót lại năm sáu chục ngàn. Hắn lập tức lật danh sách ra xem, cuối cùng mới tìm thấy tên của Miêu Anh ở trang cuối.
Ồ...
Chuyện này thì Triệu Ngọc hiểu. Vì Miêu Anh mới chuyển đến nên khi lập danh sách này, cô bị xếp ở cuối cùng. Bây giờ cô đã trở thành đồng đội tốt của mình rồi, chắc chắn hắn không thể tỏ ra keo kiệt được. Vì thế hắn vội vàng chuyển tiền cho Miêu Anh.
Thế nhưng Triệu Ngọc đợi hết cả buổi cũng không thấy Miêu Anh nhận tiền. Lúc này hắn mới nhớ đến việc điều tra án, bèn quay sang hỏi thăm đám người Trương Diệu Huy về tung tích của cô.
Bọn họ bảo rằng tổ trưởng Miêu đã đi ra ngoài từ sáng sớm, buổi trưa cũng không có quay về, không biết đã đi đâu rồi.
Chậc chậc...
Không còn cách nào khác, Triệu Ngọc chỉ đành đích thân gọi điện thoại hỏi thăm. Nào ngờ, Miêu Anh lại không bắt máy.
Ủa?
Triệu Ngọc bỗng cảm thấy có gì đó không ổn!
Theo như những gì hắn biết về Miêu Anh, chắc chắn cô sẽ không vô duyên vô cớ nghỉ việc như thế. Chẳng lẽ... cô đi tìm tên Triệu Khánh một mình sao?
Điều này không ổn!
Triệu Ngọc bỗng thấy lo lắng. Triệu Khánh là lính đặc công chuyên nghiệp, dù Miêu Anh có giỏi võ đến thế nào đi nữa thì chuyện này cũng vẫn quá nguy hiểm!
Nào ngờ, Triệu Ngọc vừa mới nghĩ đến chuyện này thì điện thoại bỗng reo lên, màn hình hiển thị số của Lan Bác. Cậu ta nói với Triệu Ngọc rằng mình nghe được quản lí bên kho súng nói, sáng sớm hôm nay tổ trưởng Miêu đã đến kho súng để lấy súng nhưng lại bị từ chối.
Thì ra Cục trưởng Đường mới nhậm chức kia đã ra lệnh, nói là tổ trưởng Miêu đang trong giai đoạn nhạy cảm, không thể cho cô mượn súng được. Cho nên cuối cùng Miêu Anh không lấy được súng.
“Anh Ngọc, em cảm thấy...” Lan Bác nói nhỏ: “Có phải tổ trưởng Miêu đã đi tìm cái người đó không? Có phải chúng ta nên mau chóng đi hỗ trợ cô ấy không? Đừng nói là xảy ra chuyện gì nữa chứ!?”
Thật ra cho dù Triệu Ngọc có gắn máy nghe lén lên người Đường Triệu Long thì cũng không thể nghe ngóng được gì cả.
Bởi vì cho đến bây giờ, ông ta vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc vì sao mình lại chạy đến phân cục Dung Dương này làm Cục trưởng?
Thực ra trong nhận thức của mình, ông ta còn cảm thấy chuyện này khó tin2hơn cả mấy người Triệu Ngọc. Trong khoảnh khắc, ông ta bỗng có ảo giác như mình là một huấn luyện viên bóng đá, vì Châu An Đông đột nhiên nghỉ dạy mà ông ta phải lập tức tiếp quản chức huấn luyện viên này. Hơn nữa còn phải dẫn dắt đội bóng đi tham gia một cuộc thi quan trọng.
Theo lí mà nói thì trên quan trường,8cho dù lãnh đạo có phạm lỗi thì người kế nhiệm cũng không thể nhậm chức một cách nhanh như thế được. Kiểu gì cũng phải có tin báo từ trước để mọi người chuẩn bị!
Thế nhưng hôm đó, khi ông ta còn đang nằm ngủ trên giường thì Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố bỗng gọi điện đến, bảo ông ta lập tức đến phân cục6Dung Dương để tiếp quản chức Cục trưởng, lệnh điều động cũng sẽ được gửi đến đó cùng lúc.
Trên đường chạy đến phân cục Dung Dương với tâm trạng đầy lo lắng, ông ta lại nhận được mệnh lệnh của cấp trên bảo rằng sau khi nhậm chức, ông ta phải tiếp tục phụ trách công việc kết án của vụ án Miên Lĩnh, đồng thời ngưng việc3điều tra vụ án Khúc Bình lại.
Đường Triệu Long đã làm lãnh đạo nhiều năm nên biết rất rõ, khi một người vừa mới nhậm chức thì nên tập trung ổn định lòng quân. Thế nhưng kinh nghiệm là một chuyện, năng lực đủ hay không là chuyện khác. Mới ngày đầu tiên đến đây, ông ta đã ra lệnh cưỡng chế xoá hết tài liệu điều tra,5dẫn đến việc Miêu Anh đánh Lưu Trường Hổ.
Thật ra, khi Đường Triệu Long còn làm Cục trưởng ở huyện Đồng Dương, ông ta nói một là một, hai là hai. Trước giờ ông ta cứ luôn cho rằng, việc xoá dữ liệu điều tra của cấp dưới là một việc rất bình thường. Nhưng ông ta không ngờ rằng ở phân cục Dung Dương lại khác, việc này lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như thế.
Bởi vì vụ việc của Miêu Anh gây náo động ầm ĩ nên Đường Triệu Long đã bị cấp trên mắng chửi cho một trận. Tuy nhiên, có một việc lại khiến cho ông ta rất bất ngờ. Mặc dù cấp trên rất tức giận nhưng lại cảnh cáo Đường Triệu Long, bảo ông ta làm gì thì làm cũng nhất định phải giải quyết ổn thỏa chuyện này. Cho dù có phải điều Lưu Trường Hổ đi nơi khác cũng tuyệt đối không được động vào Miêu Anh.
Sau khi nhận được mệnh lệnh này, Đường Triệu Long cũng cảm thấy hơi sợ. Bấy giờ ông ta mới biết là hóa ra trong phân cục Dung Dương lại có rất nhiều nhân vật ghê gớm, khác xa huyện Đồng Dương nhỏ nhoi của mình. Cô gái tên Miêu Anh này là một người mà ông ta không thể chọc vào.
Theo lí mà nói thì mọi chuyện đến đây là kết thúc. Thế nhưng sau khi Đường Triệu Long nhìn thấy số tiền thưởng hai triệu đó, ông ta lại bắt đầu có ý đồ xấu xa.
Thật ra, những cái đó đều là tật xấu được hình thành khi ông ta còn làm việc ở Cục cảnh sát huyện. Người ta thường hay nói có lợi thì phải tranh thủ cơ hội chiếm lấy, để số tiền thưởng hai triệu này bay vụt qua trước mặt mình như thế, ông ta cảm thấy khá đáng tiếc. Vì vậy ông ta mới tạm hoãn việc phân phát tiền thưởng lại, định bỏ chút tiền vào túi mình đã.
Vốn dĩ Đường Triệu Long cũng có suy nghĩ của riêng mình. Ông ta cảm nhận được rằng lần này mình lên chức một cách đột ngột như thế, có khi là để đỡ đạn cho lãnh đạo cấp cao. Theo tình hình này thì có lẽ mình chưa làm được bao lâu là sẽ bị điều trở lại về đơn vị cũ.
Vì thế, ông ta cũng quyết định làm liều, muốn mau chóng lấy được một chút lợi lộc rồi rời khỏi đây. Dù gì cũng không thể đỡ đạn thay người khác một cách công cốc thế được.
Nào ngờ lại xảy ra một chuyện khiến ông ta rất buồn bực. Ngay cả cái nguyện vọng nhỏ nhoi này mà cũng không thể thực hiện được, người nhà nạn nhân đã đòi lại số tiền thưởng đó rồi! Do trước đây đều là Cục trưởng Châu An Đông ra mặt bàn bạc với người nhà nạn nhân, Đường Triệu Long không hiểu gì cả nên không dám kiên quyết giữ số tiền lại, chỉ đành trả lại tiền.
Rất buồn!
Rất bực!
Đường Triệu Long cầm một cái tách trà có dán tem “88 đồng” dưới đáy, vừa đi qua đi lại trong phòng làm việc vừa suy nghĩ xem bước tiếp theo mình nên làm gì?
Ngay khi ấy, thư kí Tống Siêu gõ cửa bước vào, cầm theo một xấp tài liệu và nói với ông ta: “Cục trưởng Đường! Những cái này đều là tài liệu về buổi họp báo ngày mai, ông có thời gian thì xem kĩ lại! Đến lúc đó, phóng viên sẽ hỏi một số câu hỏi...”
Thân là một Cục trưởng Cục Cảnh sát huyện, Đường Triệu Long căn bản không có cơ hội gì để tham gia vào các buổi họp báo. Ông ta vội kéo Tống Siêu lại, hỏi: “Tiểu Tống à, họ sẽ hỏi những câu gì? Có phải tất cả đều đã được sắp xếp xong từ trước rồi không? Tôi đọc theo bản thảo là được phải không?”
“Hừm... Chuyện này...” Tống Siêu tỏ vẻ khó xử, lúc anh ta đang định lên tiếng trả lời thì điện thoại bỗng reo lên.
Sau khi mở điện thoại lên xem, hai mắt anh ta bỗng sáng rực. Anh ta nói: “Ui chao, ngay cả tôi cũng có sao. 7800, không thiếu một xu nào!”.
“Gì cơ? Cậu nói gì cơ?” Đường Triệu Long tỏ vẻ không vui.
“Cục trưởng... À... Thật ngại quá... Hừm...” Tống Siêu ấp a ấp úng hết một lúc lâu rồi mới giơ điện thoại lên, nói với ông ta: “Cục trưởng Đường, Triệu Ngọc... đang phát lì xì cho mọi người đấy!”
“Phát lì xì?” Cục trưởng Đường lắc đầu: “Phát lì xì thì sao? Có gì lạ?”
“Hừm...” Tống Siêu thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra: “Triệu Ngọc phát gói lì xì to đến hai triệu đồng lận! Mỗi cảnh sát điều tra phụ trách vụ án Miên Lĩnh đều có cả. Vả lại... vả lại còn phân phát theo danh sách phân chia tiền thưởng đấy!”
“Gì cơ!? Hai triệu!? Lắm...” Đường Triệu Long mới định nói Triệu Ngọc thật lắm tiền, nhưng ông ta đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó, cả người lập tức sững ra.
Lại là hai triệu, lại là vụ án Miên Lĩnh, lại là danh sách phân chia tiền thưởng. Chẳng lẽ... số tiền hai triệu tụt khỏi tay mình kia đã rơi vào tay Triệu Ngọc!!?
Ông trời ơi!
Trong thoáng chốc, Đường Triệu Long cảm thấy máu trong người mình đều đông cứng hết lại. Ông ta nghĩ thầm trong lòng, rốt cuộc trong phân cục Dung Dương này chứa những loại người gì vậy?
...
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của tổ A đầy ắp người, mọi người đều tranh nhau để lại số tài khoản, còn Triệu Ngọc thì cầm danh sách phân chia tiền thưởng trên tay, đọc tên từng người cho Lý Bối Ni để cô chuyển khoản cho từng người một.
“Cái đó...” Triệu Ngọc còn lên tiếng dặn dò Lý Bối Ni: “Em gái, em tuyệt đối đừng nhấn nhầm con số, nếu không thì sẽ dẫn đến sai sót lớn đấy!”
“Yên tâm đi! Em làm việc thì anh cứ yên tâm! Nói trước nha, sau này phải trả cho em nhiều tiền công hơn đấy!” Lý Bối Ni vừa tập trung chuyển khoản vừa nhõng nhẽo với Triệu Ngọc.
Những đồng nghiệp nhận được tiền thưởng vội lên tiếng cảm ơn Triệu Ngọc một cách vui vẻ! Đặc biệt là Trương Cảnh Phong và Lương Hoan, sau khi nhận được số tiền thưởng khổng lồ, thậm chí hai người họ còn chắp tay cảm ơn hắn...
Triệu Ngọc lần lượt phát tiền thưởng theo danh sách, không thiếu bất cứ một xu nào. Thế nhưng sau khi phát xong rồi, hắn lại phát hiện vẫn còn dư đến gần một triệu đồng!
Ủa?
Còn thiếu ai vậy?
Sau khi kiểm tra kĩ càng lại, Triệu Ngọc mới phát hiện thì ra còn chưa phát cho Cục trưởng Châu, Lưu Trường Hổ và Mao Vĩ! Cục trưởng Châu là lãnh đạo cấp cao nên đương nhiên không thể thiếu phần ông ta được, số tiền ấy cũng đến gần bốn mươi ngàn.
Thế nhưng không biết ông Châu đang ở đâu, nên tạm thời số tiền này chưa thể đưa cho ông ta được.
Còn về Lưu Trường Hổ thì càng không cần phải nhắc đến nữa. Trước giờ Triệu Ngọc luôn ghi hận thù dai, chắc chắn không thể phát tiền thưởng cho tên đáng ghét này rồi. Còn Mao Vĩ, vì anh ta vẫn chưa thật sự trở mặt với hắn nên hắn vẫn quyết định gửi tiền cho anh ta.
Hắn cảm thấy mình làm như thế ngược lại có thể chọc tức được Lưu Trường Hổ. Ai bảo ông ta chống đối với mình! Khi Mao Vĩ khoe tiền với ông ta, không biết mặt ông ta sẽ biến thành màu gì nữa.
Sau khi đã làm xong xuôi hết mọi việc, Triệu Ngọc phát hiện còn sót lại năm sáu chục ngàn. Hắn lập tức lật danh sách ra xem, cuối cùng mới tìm thấy tên của Miêu Anh ở trang cuối.
Ồ...
Chuyện này thì Triệu Ngọc hiểu. Vì Miêu Anh mới chuyển đến nên khi lập danh sách này, cô bị xếp ở cuối cùng. Bây giờ cô đã trở thành đồng đội tốt của mình rồi, chắc chắn hắn không thể tỏ ra keo kiệt được. Vì thế hắn vội vàng chuyển tiền cho Miêu Anh.
Thế nhưng Triệu Ngọc đợi hết cả buổi cũng không thấy Miêu Anh nhận tiền. Lúc này hắn mới nhớ đến việc điều tra án, bèn quay sang hỏi thăm đám người Trương Diệu Huy về tung tích của cô.
Bọn họ bảo rằng tổ trưởng Miêu đã đi ra ngoài từ sáng sớm, buổi trưa cũng không có quay về, không biết đã đi đâu rồi.
Chậc chậc...
Không còn cách nào khác, Triệu Ngọc chỉ đành đích thân gọi điện thoại hỏi thăm. Nào ngờ, Miêu Anh lại không bắt máy.
Ủa?
Triệu Ngọc bỗng cảm thấy có gì đó không ổn!
Theo như những gì hắn biết về Miêu Anh, chắc chắn cô sẽ không vô duyên vô cớ nghỉ việc như thế. Chẳng lẽ... cô đi tìm tên Triệu Khánh một mình sao?
Điều này không ổn!
Triệu Ngọc bỗng thấy lo lắng. Triệu Khánh là lính đặc công chuyên nghiệp, dù Miêu Anh có giỏi võ đến thế nào đi nữa thì chuyện này cũng vẫn quá nguy hiểm!
Nào ngờ, Triệu Ngọc vừa mới nghĩ đến chuyện này thì điện thoại bỗng reo lên, màn hình hiển thị số của Lan Bác. Cậu ta nói với Triệu Ngọc rằng mình nghe được quản lí bên kho súng nói, sáng sớm hôm nay tổ trưởng Miêu đã đến kho súng để lấy súng nhưng lại bị từ chối.
Thì ra Cục trưởng Đường mới nhậm chức kia đã ra lệnh, nói là tổ trưởng Miêu đang trong giai đoạn nhạy cảm, không thể cho cô mượn súng được. Cho nên cuối cùng Miêu Anh không lấy được súng.
“Anh Ngọc, em cảm thấy...” Lan Bác nói nhỏ: “Có phải tổ trưởng Miêu đã đi tìm cái người đó không? Có phải chúng ta nên mau chóng đi hỗ trợ cô ấy không? Đừng nói là xảy ra chuyện gì nữa chứ!?”