Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-24.txt
Chương 24: ĐÀN PIANO
“53 ngày! Tôi nghĩ, không cần tôi phải nói nhiều, các anh chị cũng đã biết 53 ngày này quan trọng như thế nào đối với con của mình rồi?” Một người đàn ông trung niên tóc hoa râm đứng2trên
sân khấu, gõ ngón trỏ lên mặt bàn và nói: “Hôm nay chúng tôi tổ chức buổi họp phụ huynh này chính là muốn trao đổi với các anh chị, trong thời gian này nên làm gì để hỗ trợ8tốt nhất cho con mình, làm sao để giảm bớt áp lực cho bọn trẻ, tôi nghĩ..”
Người này chính là giáo viên chủ nhiệm của Khương Hiểu Tình. Ông ấy đang giảng giải tỉ mỉ cho các vị phụ huynh6về những điều cần lưu ý trước khi bước vào kì thi tuyển sinh, nào ngờ lúc ông ấy đang nói đến đoạn cao trào thì dưới sân khấu bông vang lên một tiếng chuông điện thoại.
“A – anh hùng3hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp... A... Anh hùng...”
Các vị phụ huynh đều đang chăm chú nghe giảng, tiếng chuông này thật sự quá vang dội nên mọi người đồng loạt quay đầu nhìn sang, ngay cả thầy5chủ nhiệm trên sân khấu cũng phải ngưng lại.
Tiếp theo đó, mọi người càng bất ngờ hơn, đó là chủ nhân chiếc điện thoại đó không hề tắt cuộc gọi, trái lại còn nghe máy như ở chốn không người vậy:
“Alô!”
Hắn ngẩng đầu, nói một tiếng “alô” rất lớn, sau đó lập tức trừng to mắt, nghe điện thoại một cách chăm chú, không hề quan tâm đến việc mình đang ở đâu cũng như những ánh nhìn của mọi người trong phòng đang tập trung hết vào mình.
Những phụ huynh có mặt lúc đó quay qua nhìn nhau, giáo viên chủ nhiệm lại càng khó xử hơn, nhắc cũng không phải mà không nhắc cũng không phải.
Người đang nghe điện thoại dường như không hề để ý đến những điều này, hắn đã tập trung toàn bộ tâm trí vào việc lắng nghe giọng nói ở đầu bên kia. Một lát sau, hắn bỗng hét lên với vẻ kinh ngạc: “Cái gì? Cô nói thật chứ? Cô chắc chứ? Chà! Má ơi!!”.
Trong thoáng chốc, những phụ huynh có mặt trong hội trường đều như bị hoá đá hết, ngay cả không khí cũng như bị ngưng đọng lại.
“Này... Cô nói lại lần nữa!” Người này vẫn không hề cảm thấy ngại ngùng gì, đứng lên rời khỏi chỗ ngồi của mình, đi về phía cửa, vừa đi vừa hét vào trong điện thoại: “Có đợi chút, để tôi ghi lại...”
Mãi cho đến khi người này rời khỏi hội trường rồi, các vị phụ huynh mới giật mình tỉnh táo lại, tiếp theo đó lại vang lên những tiếng bàn tán xì xào.
“Ai vậy? Phụ huynh của đứa nhỏ nào thế?” Một người nào đó nói nhỏ: “Xử sự kiểu gì vậy trời? Tưởng đang đi mua rau ngoài chợ sao?”.
“Phải đó, phải đó. Có phụ huynh như thế, sao có thể nuôi dạy ra được một đứa con ngoan chứ!” Một người khác nói với vẻ chán ghét: “Tôi thấy, con của anh ta chắc chắn là hạng bét rồi... Này, mẹ Tiểu Ngọc, cô sao vậy, sao sắc mặt khó coi vậy?”.
Một phụ huynh ngồi bên cạnh trừng to mắt tỏ vẻ bất ngờ, cả người run lẩy bẩy: “Không... Không thể nào đâu? Lúc tôi đến nhìn thấy... Nhìn thấy cái người đó đi chung với Khương Hiểu Tình! Chắc anh ta không phải...”.
“Khương Hiểu Tình Thánh học của trường trung học số 2?” Người kia thốt lên đầy ngạc nhiên: “Trời ơi, chắc không thể nào đâu? Chắc cô nhìn nhầm rồi chứ? Khương Hiểu Tình lại có phụ huynh như thế sao?”.
“Các vị phụ huynh, xin hãy trật tự lại!” Thầy chủ nhiệm thấy mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao nên vội gõ lên bàn để mọi người im lặng: “Chúng ta tiếp tục, tiếp tục..”.
Hoàn toàn không thể nghi ngờ, cái người bị mọi người chỉ trích nãy giờ tất nhiên chính là Triệu Ngọc đại nhân! Ngoại trừ hắn ra, còn ai có thể có năng lực như thế chứ?
Khi ra khỏi hội trường, Triệu Ngọc tìm một chỗ kê tay, sau đó móc quyển sổ nhỏ ra, ghi chép lại những thông tin mà Lý Bối Ni đã tra được giúp hắn.
Lúc ghi chép, Triệu Ngọc cảm thấy hưng phấn đến tột cùng, có cảm giác như máu trong cơ thể đều đang sôi sục.
Hờ hờ...
Hung thủ à, hung thủ!
Cuối cùng tao cũng tóm được cái đuôi của mày rồi! Lưu Trường Hổ! Khúc Bình! Hai người chống mắt lên mà xem, xem tôi làm sao tóm được tên hung thủ chặt tay này!
Sau khi nghĩ như thế xong, hắn lại đưa tay vỗ mạnh vào đầu mình, khen ngợi rằng: “Hệ thống kỳ ngộ vĩ đại à, tao yêu mày chết mất!”.
Triệu Ngọc phấn khởi, kích động đến mức điên rồ như vậy là do hắn đã tìm được manh mối mới nhất về vụ án chặt tay lần này. Triệu Ngọc cho rằng, chỉ có manh mối này mới là điểm then chốt để phá được vụ án, mà trước đây họ lại bỏ qua.
Thì ra, lúc mẹ San San đánh đàn trên sân khấu, trong đầu Triệu Ngọc đã nảy ra một ý tưởng vừa kì lạ vừa to gan.
Hung thủ chặt đứt cánh tay của nạn nhân, ngoại trừ do tiêu tiền phá sản ra, có khi nào còn có nguyên nhân gì khác không? Ví dụ do hình ảnh vừa diễn ra trước mắt hắn lúc nãy, hình ảnh đánh đàn piano: Hung thủ thấy người khác đánh đàn giỏi, do đố kị nên mới chặt đứt tay người khác?
Lúc hắn suy nghĩ theo hướng đánh đàn piano này, việc đầu tiên mà hắn nghĩ đến chính là nạn nhân thứ hai của vụ án – Viên Ly Ly.
Viên Ly Ly là giảng viên âm nhạc, trước khi bị chặt tay, cô ta đang dạy môn piano! Trình độ đánh đàn piano của cô ta chắc chắn sẽ không thấp chút nào.
Khi suy nghĩ theo hướng này, hắn lại đột nhiên nghĩ đến nạn nhân thứ nhất của vụ án – Cao Điểm.
Vào cái hôm Cao Điềm bị chặt tay, cổ ta có đến trung tâm thể thao để thưởng thức một buổi hòa nhạc, hắn nhớ mang máng rằng, đó không phải là một buổi liveshow của ca sĩ nổi tiếng nào cả mà là một buổi hoà nhạc, vả lại hình như còn có liên quan đến piano.
Theo hướng suy luận này, Triệu Ngọc lập tức gọi điện thoại cho Lý Bối Ni. Lý Bối Ni đã đi làm trở lại, Triệu Ngọc bèn nhờ cô tìm giúp những thông tin liên quan.
Kết quả, Lý Bối Ni đã gọi điện trả lời cho hắn rất nhanh chóng, buổi hoà nhạc đêm hôm đó mà Cao Điểm tham dự chính là buổi biểu diễn của Clayderman - hoàng tử piano đến từ Đức.
Hoàng tử piano?
Cao Điểm từ tỉnh khác chạy đến đó, điều này đã khẳng định rằng, cô ta cũng rất thích đàn piano.
Lại là đàn piano!
Vậy... Nạn nhân thứ ba Lạc Mỹ Na thì sao? Cô ta có liên quan đến đàn piano hay không?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhờ Lý Bối Ni điều tra kỹ thêm, một mặt điều tra Lạc Mỹ Na có liên quan gì đến piano không, mặt khác điều tra về quan hệ của những nạn nhân khác với đàn piano.
Tuy rằng cái lí do chỉ vì người ta biết đánh đàn piano mà chặt đứt tay người ta nghe có vẻ không hợp lí lắm, nhưng Triệu Ngọc cứ có cảm giác, manh mối về đàn piano rất có thể chính là chìa khoá để phá vụ án chặt tay này.
Do đã đến giờ họp phụ huynh, Triệu Ngọc chỉ đành phải ngồi xuống ghế, giả bộ như đang chăm chú nghe giáo viên nói chuyện. Nhưng hắn sao có thể kìm nén được nữa, trong lòng hắn đang căng thẳng hồi hộp, chờ đợi câu trả lời từ Lý Bối Ni.
Lý Bối Ni lại càng không biết Triệu Ngọc ở đầu, sau khi tìm được thông tin đáng tin cậy thì trực tiếp gọi điện thoại cho Triệu Ngọc, Triệu Ngọc cũng bắt máy nghe như ở chốn không người vậy.
Lý Bối Ni nói với Triệu Ngọc là cô đã điều tra được thông tin chính xác, ba nạn nhân trong vụ án chặt tay gồm Cao Điểm, Viên Ly Ly, Lạc Mỹ Na, lúc họ còn trẻ đều từng đạt chứng chỉ piano cấp độ 10!
Nghe được thông tin động trời này, Triệu Ngọc đầu còn ngồi yên được chứ? Vì vậy nên mới xảy ra tình huống như lúc nãy.
Sau khi ra khỏi hội trường, ngồi trên bàn đá ghi chép thông tin, Triệu Ngọc cảm thấy tay của mình cũng bắt đầu run råy!
Từ khi tham gia điều tra vụ án chặt tay này, Triệu Ngọc vẫn luôn cảm thấy, nếu hung thủ chỉ vì mục đích trả thù, vậy thì giữa ba người này chắc chắn sẽ phải có điểm chung gì đó, nhưng tìm rất lâu rồi vẫn chưa tìm ra được.
Nhưng khi manh mối về đàn piano xuất hiện, mọi thứ đã khác rồi! Cả ba người đều được móc nối lại bởi đàn piano.
Triệu Ngọc cảm thấy, đây không phải là một sự trùng hợp gì cả.
Có lẽ đáp án thật sự chính là ở điểm này.
“53 ngày! Tôi nghĩ, không cần tôi phải nói nhiều, các anh chị cũng đã biết 53 ngày này quan trọng như thế nào đối với con của mình rồi?” Một người đàn ông trung niên tóc hoa râm đứng2trên
sân khấu, gõ ngón trỏ lên mặt bàn và nói: “Hôm nay chúng tôi tổ chức buổi họp phụ huynh này chính là muốn trao đổi với các anh chị, trong thời gian này nên làm gì để hỗ trợ8tốt nhất cho con mình, làm sao để giảm bớt áp lực cho bọn trẻ, tôi nghĩ..”
Người này chính là giáo viên chủ nhiệm của Khương Hiểu Tình. Ông ấy đang giảng giải tỉ mỉ cho các vị phụ huynh6về những điều cần lưu ý trước khi bước vào kì thi tuyển sinh, nào ngờ lúc ông ấy đang nói đến đoạn cao trào thì dưới sân khấu bông vang lên một tiếng chuông điện thoại.
“A – anh hùng3hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp... A... Anh hùng...”
Các vị phụ huynh đều đang chăm chú nghe giảng, tiếng chuông này thật sự quá vang dội nên mọi người đồng loạt quay đầu nhìn sang, ngay cả thầy5chủ nhiệm trên sân khấu cũng phải ngưng lại.
Tiếp theo đó, mọi người càng bất ngờ hơn, đó là chủ nhân chiếc điện thoại đó không hề tắt cuộc gọi, trái lại còn nghe máy như ở chốn không người vậy:
“Alô!”
Hắn ngẩng đầu, nói một tiếng “alô” rất lớn, sau đó lập tức trừng to mắt, nghe điện thoại một cách chăm chú, không hề quan tâm đến việc mình đang ở đâu cũng như những ánh nhìn của mọi người trong phòng đang tập trung hết vào mình.
Những phụ huynh có mặt lúc đó quay qua nhìn nhau, giáo viên chủ nhiệm lại càng khó xử hơn, nhắc cũng không phải mà không nhắc cũng không phải.
Người đang nghe điện thoại dường như không hề để ý đến những điều này, hắn đã tập trung toàn bộ tâm trí vào việc lắng nghe giọng nói ở đầu bên kia. Một lát sau, hắn bỗng hét lên với vẻ kinh ngạc: “Cái gì? Cô nói thật chứ? Cô chắc chứ? Chà! Má ơi!!”.
Trong thoáng chốc, những phụ huynh có mặt trong hội trường đều như bị hoá đá hết, ngay cả không khí cũng như bị ngưng đọng lại.
“Này... Cô nói lại lần nữa!” Người này vẫn không hề cảm thấy ngại ngùng gì, đứng lên rời khỏi chỗ ngồi của mình, đi về phía cửa, vừa đi vừa hét vào trong điện thoại: “Có đợi chút, để tôi ghi lại...”
Mãi cho đến khi người này rời khỏi hội trường rồi, các vị phụ huynh mới giật mình tỉnh táo lại, tiếp theo đó lại vang lên những tiếng bàn tán xì xào.
“Ai vậy? Phụ huynh của đứa nhỏ nào thế?” Một người nào đó nói nhỏ: “Xử sự kiểu gì vậy trời? Tưởng đang đi mua rau ngoài chợ sao?”.
“Phải đó, phải đó. Có phụ huynh như thế, sao có thể nuôi dạy ra được một đứa con ngoan chứ!” Một người khác nói với vẻ chán ghét: “Tôi thấy, con của anh ta chắc chắn là hạng bét rồi... Này, mẹ Tiểu Ngọc, cô sao vậy, sao sắc mặt khó coi vậy?”.
Một phụ huynh ngồi bên cạnh trừng to mắt tỏ vẻ bất ngờ, cả người run lẩy bẩy: “Không... Không thể nào đâu? Lúc tôi đến nhìn thấy... Nhìn thấy cái người đó đi chung với Khương Hiểu Tình! Chắc anh ta không phải...”.
“Khương Hiểu Tình Thánh học của trường trung học số 2?” Người kia thốt lên đầy ngạc nhiên: “Trời ơi, chắc không thể nào đâu? Chắc cô nhìn nhầm rồi chứ? Khương Hiểu Tình lại có phụ huynh như thế sao?”.
“Các vị phụ huynh, xin hãy trật tự lại!” Thầy chủ nhiệm thấy mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao nên vội gõ lên bàn để mọi người im lặng: “Chúng ta tiếp tục, tiếp tục..”.
Hoàn toàn không thể nghi ngờ, cái người bị mọi người chỉ trích nãy giờ tất nhiên chính là Triệu Ngọc đại nhân! Ngoại trừ hắn ra, còn ai có thể có năng lực như thế chứ?
Khi ra khỏi hội trường, Triệu Ngọc tìm một chỗ kê tay, sau đó móc quyển sổ nhỏ ra, ghi chép lại những thông tin mà Lý Bối Ni đã tra được giúp hắn.
Lúc ghi chép, Triệu Ngọc cảm thấy hưng phấn đến tột cùng, có cảm giác như máu trong cơ thể đều đang sôi sục.
Hờ hờ...
Hung thủ à, hung thủ!
Cuối cùng tao cũng tóm được cái đuôi của mày rồi! Lưu Trường Hổ! Khúc Bình! Hai người chống mắt lên mà xem, xem tôi làm sao tóm được tên hung thủ chặt tay này!
Sau khi nghĩ như thế xong, hắn lại đưa tay vỗ mạnh vào đầu mình, khen ngợi rằng: “Hệ thống kỳ ngộ vĩ đại à, tao yêu mày chết mất!”.
Triệu Ngọc phấn khởi, kích động đến mức điên rồ như vậy là do hắn đã tìm được manh mối mới nhất về vụ án chặt tay lần này. Triệu Ngọc cho rằng, chỉ có manh mối này mới là điểm then chốt để phá được vụ án, mà trước đây họ lại bỏ qua.
Thì ra, lúc mẹ San San đánh đàn trên sân khấu, trong đầu Triệu Ngọc đã nảy ra một ý tưởng vừa kì lạ vừa to gan.
Hung thủ chặt đứt cánh tay của nạn nhân, ngoại trừ do tiêu tiền phá sản ra, có khi nào còn có nguyên nhân gì khác không? Ví dụ do hình ảnh vừa diễn ra trước mắt hắn lúc nãy, hình ảnh đánh đàn piano: Hung thủ thấy người khác đánh đàn giỏi, do đố kị nên mới chặt đứt tay người khác?
Lúc hắn suy nghĩ theo hướng đánh đàn piano này, việc đầu tiên mà hắn nghĩ đến chính là nạn nhân thứ hai của vụ án – Viên Ly Ly.
Viên Ly Ly là giảng viên âm nhạc, trước khi bị chặt tay, cô ta đang dạy môn piano! Trình độ đánh đàn piano của cô ta chắc chắn sẽ không thấp chút nào.
Khi suy nghĩ theo hướng này, hắn lại đột nhiên nghĩ đến nạn nhân thứ nhất của vụ án – Cao Điểm.
Vào cái hôm Cao Điềm bị chặt tay, cổ ta có đến trung tâm thể thao để thưởng thức một buổi hòa nhạc, hắn nhớ mang máng rằng, đó không phải là một buổi liveshow của ca sĩ nổi tiếng nào cả mà là một buổi hoà nhạc, vả lại hình như còn có liên quan đến piano.
Theo hướng suy luận này, Triệu Ngọc lập tức gọi điện thoại cho Lý Bối Ni. Lý Bối Ni đã đi làm trở lại, Triệu Ngọc bèn nhờ cô tìm giúp những thông tin liên quan.
Kết quả, Lý Bối Ni đã gọi điện trả lời cho hắn rất nhanh chóng, buổi hoà nhạc đêm hôm đó mà Cao Điểm tham dự chính là buổi biểu diễn của Clayderman - hoàng tử piano đến từ Đức.
Hoàng tử piano?
Cao Điểm từ tỉnh khác chạy đến đó, điều này đã khẳng định rằng, cô ta cũng rất thích đàn piano.
Lại là đàn piano!
Vậy... Nạn nhân thứ ba Lạc Mỹ Na thì sao? Cô ta có liên quan đến đàn piano hay không?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhờ Lý Bối Ni điều tra kỹ thêm, một mặt điều tra Lạc Mỹ Na có liên quan gì đến piano không, mặt khác điều tra về quan hệ của những nạn nhân khác với đàn piano.
Tuy rằng cái lí do chỉ vì người ta biết đánh đàn piano mà chặt đứt tay người ta nghe có vẻ không hợp lí lắm, nhưng Triệu Ngọc cứ có cảm giác, manh mối về đàn piano rất có thể chính là chìa khoá để phá vụ án chặt tay này.
Do đã đến giờ họp phụ huynh, Triệu Ngọc chỉ đành phải ngồi xuống ghế, giả bộ như đang chăm chú nghe giáo viên nói chuyện. Nhưng hắn sao có thể kìm nén được nữa, trong lòng hắn đang căng thẳng hồi hộp, chờ đợi câu trả lời từ Lý Bối Ni.
Lý Bối Ni lại càng không biết Triệu Ngọc ở đầu, sau khi tìm được thông tin đáng tin cậy thì trực tiếp gọi điện thoại cho Triệu Ngọc, Triệu Ngọc cũng bắt máy nghe như ở chốn không người vậy.
Lý Bối Ni nói với Triệu Ngọc là cô đã điều tra được thông tin chính xác, ba nạn nhân trong vụ án chặt tay gồm Cao Điểm, Viên Ly Ly, Lạc Mỹ Na, lúc họ còn trẻ đều từng đạt chứng chỉ piano cấp độ 10!
Nghe được thông tin động trời này, Triệu Ngọc đầu còn ngồi yên được chứ? Vì vậy nên mới xảy ra tình huống như lúc nãy.
Sau khi ra khỏi hội trường, ngồi trên bàn đá ghi chép thông tin, Triệu Ngọc cảm thấy tay của mình cũng bắt đầu run råy!
Từ khi tham gia điều tra vụ án chặt tay này, Triệu Ngọc vẫn luôn cảm thấy, nếu hung thủ chỉ vì mục đích trả thù, vậy thì giữa ba người này chắc chắn sẽ phải có điểm chung gì đó, nhưng tìm rất lâu rồi vẫn chưa tìm ra được.
Nhưng khi manh mối về đàn piano xuất hiện, mọi thứ đã khác rồi! Cả ba người đều được móc nối lại bởi đàn piano.
Triệu Ngọc cảm thấy, đây không phải là một sự trùng hợp gì cả.
Có lẽ đáp án thật sự chính là ở điểm này.