Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-340.txt
Chương 340: Nhật ký gói sủi cảo kinh hoàng (2)
Làm sao đây?
Lào sao đây!?
Triệu Ngọc đứng trước cửa, rơi vào tình thế khó xử. Mở cửa không được, mà không mở cửa cũng không được. Quả thực là buồn bực vô cùng, buồn bực không để đâu cho hết!
Sao Dương Hồng với Hoa Hoa cứ nhè vào ngay lúc này mà cùng nhau xuất hiện chứ?
Nếu mở cửa, bị mẹ già với Miêu Anh nhìn thấy, hậu quả tất nhiên là không thể tưởng tượng được rồi! Thế nhưng nếu như không mở cửa thì có khi hai cô2gái kia sẽ còn kiên nhẫn đứng gõ cửa một lúc lâu, lúc đó mẹ già nhà mình mà tự mình ra mở cửa, vậy thì còn không bằng mình mở!
Ôi trời ơi!
Triệu Ngọc lập tức đau đầu nhức óc.
“Con trai à, ai đấy? Sao còn không mở cửa đi?” Bà cụ nghe thấy tiếng chuông cửa, thấy Triệu Ngọc kề cà không mở cửa, bà lau tay muốn đứng dậy.
“Mở mở mở!” Hết cách rồi, Triệu Ngọc chỉ đành cúi đầu mở cửa.
Thế nhưng dễ dàng cam chịu số8phận cũng không phải tính cách của Triệu Ngọc, cửa vừa mở ra, hắn lập tức đứng thẳng sống lưng rồi cúi chào Dương Hồng và Hoa Hoa, sau đó lớn tiếng hét: “Chào các đồng chí hàng xóm, xin hỏi có việc gì sao?”
Đột nhiên thấy Triệu Ngọc cúi chào như vậy, Miêu Anh và bà Triệu đều hiếu kỳ, nghểnh cổ nhìn về phía phòng khách.
“Làm cái gì thế, anh Ngọc? Này, em mang cho Đại Hanh túi thức ăn cho chó...” Hoa Hoa bị Triệu Ngọc dọa6cho một trận, cô ta vừa đưa một túi thức ăn cho chó, vừa tự mình đi vào trong phòng.
Tuy nhiên, Triệu Ngọc lại cố sống cố chết chặn ngay trước cửa, không ngừng nháy mắt với cô nàng.
Bấy giờ Hoa Hoa và Dương Hồng mới chú ý tới bầu không khí khác thường ở đây, cuối cùng cũng dừng bước chân.
Triệu Ngọc vừa nhận lấy bịch thức ăn cho chó liền lập tức gập eo thẳng tưng 90 độ, sau đó duỗi hai tay dùng sức bắt tay với3Hoa Hoa, trong miệng lầm bầm: “Đa tạ món quà của hàng xóm, tôi thay mặt Đại Hanh cảm ơn rất nhiều! Ngày sau còn mong quan tâm nhiều nhiều, quan tâm nhiều nhiều! Ừ, vậy thì... Tôi không tiễn nữa, tạm biệt!”
Nói xong, Triệu Ngọc cũng không quản vẻ mặt ngơ ngác của hai cô gái xinh đẹp kia mà lập tức đóng cửa, thậm chí còn khóa luôn.
Mợ nó!
Triệu Ngọc lau mồ hôi lạnh trên trán, quay người nói vọng vào phòng bếp: “Mẹ... Anh Anh... Hàng xóm5tặng một bịch thức ăn cho Đại Hanh. Ha ha ha, bọn họ... bọn họ quả là quá khách sáo rồi!”
“Không phải chứ? Lại là cái con bé ở cửa đối diện phải không?” Vẻ mặt bà cụ nghiêm túc hẳn lên: “Con trai à, mẹ nói với con rất nhiều lần rồi, con bé kia mặt mũi không đứng đắn, khóe mắt có nếp nhăn hồ ly. Sau này con ít tiếp xúc với nó thôi! Ừ... con dâu à...” Bà cụ quay lại nói với Miêu Anh: “Con yên tâm, con trai bác thành thực lắm, sẽ không đi lung tung đâu!”
“Vả lại, chỗ này không phải phòng thuê sao? Bác với cha của nó đã để dành tiền cho nó rồi, về sau mua một căn nhà ở trong thành phố để hai đứa kết hôn rồi ở. Đến lúc đó cũng không cần lo lắng những chuyện này nữa, có phải không con trai?”
“Ừm...” Triệu Ngọc cầm gói thức ăn cho chó, gật đầu không được, không gật cũng không xong, phải nói là cực kỳ khó chịu.
“Còn nữa, chốc nữa con dạy dỗ con cún của con cho tốt đi, sao cứ nhìn thấy mẹ là như thấy kẻ thù vậy?” Bà cụ chỉ vào túi thức ăn cho chó: “Nói cho con biết, mẹ ở quê làm thịt chó hầm có danh hiệu đệ nhất đấy! Cẩn thận có ngày mẹ hầm nó luôn!”
“Gâu gâu...” Trên ban công, không biết Đại Hanh nghe hiểu hay là làm sao, vậy mà lại gâu gâu mấy tiếng.
Phì...
Miêu Anh không nhịn được bật cười. Không biết vì sao, vừa thấy bộ dạng Triệu Ngọc bị quở trách, cô lại vô cùng vui vẻ. Thế là cô nương nghịch ngợm lại đổ thêm dầu vào lửa: “Ôi chao bác gái à, bác quá xem thường con trai mình rồi, anh ấy mà thành thực sao? Con không tin đâu!” Miêu Anh giả bộ hờn dỗi: “Anh ấy vô cùng có duyên với phụ nữ, ở cơ quan được các đồng nghiệp nữ yêu mến lắm đấy! Ừ, còn có... cả cô bé ở tầng dưới, thậm chí còn gọi anh ấy là cha nuôi nữa!”
“Á, thật không?” Bà cụ kinh hãi, vội suy xét: “Không thể nào chứ? Triệu Ngọc rất thành thực mà? Hồi còn ở dưới quê, nó mà nói chuyện với con gái là sẽ đỏ mặt ngay! Sao... sao mà làm cha nuôi được chứ? Con gái à, hay là con nhầm rồi?”
“Vậy... bác để con trai bác nói cho bác biết đi! Dù sao anh ấy luôn trêu ong ghẹo bướm như vậy, con cũng không yên tâm...”
“Hở?” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu được, Miêu Anh đang đục nước béo cò, lấy việc công trả thù việc tư đây mà! Thế nhưng trong những lời cô ấy nói cũng nồng nặc ý ghen, không biết là cố ý hay là thật lòng nữa?
“Mẹ... Mẹ đừng nghe cô ấy nói lung tung, sao con lại là loại người đó được chứ?” Triệu Ngọc cười gượng gạo, vừa định giải thích với bà cụ thì ai dè, trước cửa lại vang lên tiếng gõ giống như kỳ tích.
Triệu Ngọc nhìn qua mắt thần, xém chút thì đập đầu tự tử. Bên ngoài, Khương Hiểu Tình ôm theo một quả dưa hấu, chớp đôi mắt to đứng ngay trước cửa!
Bà mợ nó...
Hệ thống à, tao chọc mày chỗ nào vậy? Không đến mức chỉnh chết tao như này chứ? Nếu mày cảm thấy tao không thành tâm thì lát nữa xong chuyện, tao dâng lễ cùng cho mày được chưa?
Lạy mày đó, đừng chơi tao nữa mà!
“Lần này lại là ai đây?” Lúc bà cụ hỏi, bà đã cùng Miêu Anh dừng lại công việc trong tay, cả hai đều hứng thú nhìn Triệu Ngọc.
Ực, Triệu Ngọc nuốt nước bọt, chỉ đành mở khóa rồi mở cửa cho Khương Hiểu Tình!
“Cha nuôi!” Khương Hiểu Tình vừa bước vào liền hưng phấn hét lên một tiếng, đồng thời đưa quả dưa hấu to ra.
“Ôi trời!” Triệu Ngọc nhảy vọt ra hơn hai mét. Hắn vốn định giành lời quát Khương Hiểu Tình trước, lại không ngờ mồm mép con bé lại nhanh đến vậy.
“Thế này là sao? Chú nhảy cao như vậy làm gì?” Khương Hiểu Tình nghênh ngang bước vào phòng, đặt quả dưa hấu to xuống đất: “Mẹ cháu xuất viện rồi! Bà ấy đặc biệt bảo cháu đến đây tặng dưa cho chú đấy! Ăn đi, ăn đi, ướp lạnh nhé... ôi chao!”
Cô bé vừa vào nhà liền bất ngờ nhìn thấy bà cụ và Miêu Anh ở trong bếp, lập tức bị dọa đến nỗi lảo đảo cả người. Cô bé vội kéo góc áo Triệu Ngọc, hỏi: “Nhà... nhà chú có người à...”
Triệu Ngọc vỗ trán một cái, ủ rũ cúi đầu giới thiệu: “Mẹ chú và vợ chú, à... bạn gái chú!”
“Chào bác ạ!” Khương Hiểu Tình lễ phép lên tiếng chào bà cụ.
“Này này này, nói gì thế? Gọi bà nội!” Triệu Ngọc vội sửa lại.
“À, bà...”
“Phủi phui, gọi bác, gọi bác là được!” Bà cụ oán giận vặn lại, ánh mắt lại luôn quắc lên trừng Triệu Ngọc, trong đó ngập tràn ý định giết người.
“Ơ? Đây không phải là chị cảnh sát xinh đẹp kia sao?” Khương Hiểu Tình nhận ra: “Chào chị ạ, thật không ngờ cha nuôi em lại lợi hại như vậy đó, thế mà có thể theo đuổi được chị! Quả thực quá bất ngờ luôn!”
“Này! Cháu có còn quan niệm về vai vế không thế hả? Còn là học bá* nữa chứ!” Triệu Ngọc lắc đầu quầy quậy.
* Học bá: từ ngữ mạng, dùng để chỉ những cô cậu học sinh thông minh chăm chỉ, có kiến thức và nhận được một số kết quả trong một lĩnh vực nhất định.
“Ồ, hiểu rồi!” Khương Hiểu Tình vội gật đầu với Miêu Anh: “Chào mẹ nuôi ạ!”
Lần này đến lượt Miêu Anh đỏ mặt, bầu không khí trong phòng lập tức ngượng nghịu vô cùng. Nếu như dựa theo phong tục dân gian thì hiện giờ Miêu Anh chắc hẳn phải phát lì xì cho Khương Hiểu Tình rồi!
Thế nhưng nếu là đứa bé thì cũng thôi đi, đằng này Khương Hiểu Tình cũng là cô gái sắp thành niên tới nơi rồi, căn bản chỉ kém Miêu Anh có vài tuổi. Thế này... làm sao chịu nổi...
Có điều, Khương Hiểu Tình cũng không có ý gì khác, vội vàng quay đầu hỏi Triệu Ngọc: “Cha nuôi, Đại Hanh đâu? Cháu sắp phải thi lên cấp ba rồi, khó có dịp được nghỉ ngơi, muốn mang Đại Hanh ra ngoài chơi!”
“Ồ, vậy thì tốt quá, ở trên ban công đó! Đại Hanh!” Triệu Ngọc vội vỗ tay: “Mau, chị mày tới tìm mày này!”
Triệu Ngọc vừa hô như vậy, Đại Hanh lập tức từ ban công vọt ra. Mặc dù số lần gặp mặt với Khương Hiểu Tình không nhiều, thế nhưng Đại Hanh khá là gần gũi với cô bé, lúc này vui sướng chạy vòng quanh cô gái nhỏ nhắn ấy.
Chẳng bao lâu sau, Khương Hiểu Tình đã dẫn Đại Hanh đi.
Phù...
Triệu Ngọc vừa mới thở phào một hơi, bà cụ bên kia lại nã pháo: “Triệu Ngọc, thế này là thế nào? Con còn chưa kết hôn đâu đấy! Còn muốn làm cha nuôi gì hả? Con xem cô bé đó đã cao thế kia rồi, có giống dáng vẻ con gái nuôi không hả? Cái gì mà cha nuôi mẹ nuôi bà nuôi chứ, ôi chao, làm sao đến chó cũng gọi chị theo nữa? Con nói xem con học mấy thứ linh tinh này ở đâu hả?”
“Con trai à, mẹ ở nhà dạy con thế nào hả? Làm người là phải làm đến nơi đến chốn. Con xem…” Bà chỉ vào Miêu Anh: “Khó đến mức nào mới có được cô vợ tốt hả? Đốt đèn lồng cũng tìm không ra mà còn bị con tìm thấy! Con không thể đua đòi làm theo mấy thói xấu kia được, hiểu không?”
“Vâng vâng vâng...” Triệu Ngọc vội chắp tay ôm quyền với bà cụ, mắt lại vô ý liếc về phía Miêu Anh.
Cô đã cười đến mức không khép được miệng, nhưng lại không dám cười ra tiếng. Song hiển nhiên tiểu thư Miêu vẫn chưa chơi đủ, bà cụ vừa ngồi xuống, cô liền điềm đạm nói tiếp: “Ôi chao bác gái, mấy cái này còn đỡ đấy! Ôi! Bác nhất định phải làm chủ cho con mà.” Miêu Anh khẽ cắn môi: “Lần trước, Triệu Ngọc còn mang cả một cô y tá uống quá chén về nhà, còn nằm trên giường của anh ấy nữa! Bác nói xem, con phải làm sao đây!?”
“Hả!? Còn có chuyện như vậy?” Bà cụ lập tức quơ tay cầm chày cán bột lên, chỉ về phía Triệu Ngọc: “Thằng nhãi kia, rốt cuộc là có chuyện gì? Mau thành thật khai ra!”
Rầm rầm rầm...
Triệu Ngọc còn chưa kịp giải thích, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ!
Bà mợ nó chứ!
Triệu Ngọc thật sự rất muốn ngửa mặt lên trời ngã quỵ! Mẹ nó, không phải chứ? Nếu như người gõ cửa bên ngoài thật sự là Diêu Giai, mình hôm nay cũng không sống nổi nữa...
Làm sao đây?
Lào sao đây!?
Triệu Ngọc đứng trước cửa, rơi vào tình thế khó xử. Mở cửa không được, mà không mở cửa cũng không được. Quả thực là buồn bực vô cùng, buồn bực không để đâu cho hết!
Sao Dương Hồng với Hoa Hoa cứ nhè vào ngay lúc này mà cùng nhau xuất hiện chứ?
Nếu mở cửa, bị mẹ già với Miêu Anh nhìn thấy, hậu quả tất nhiên là không thể tưởng tượng được rồi! Thế nhưng nếu như không mở cửa thì có khi hai cô2gái kia sẽ còn kiên nhẫn đứng gõ cửa một lúc lâu, lúc đó mẹ già nhà mình mà tự mình ra mở cửa, vậy thì còn không bằng mình mở!
Ôi trời ơi!
Triệu Ngọc lập tức đau đầu nhức óc.
“Con trai à, ai đấy? Sao còn không mở cửa đi?” Bà cụ nghe thấy tiếng chuông cửa, thấy Triệu Ngọc kề cà không mở cửa, bà lau tay muốn đứng dậy.
“Mở mở mở!” Hết cách rồi, Triệu Ngọc chỉ đành cúi đầu mở cửa.
Thế nhưng dễ dàng cam chịu số8phận cũng không phải tính cách của Triệu Ngọc, cửa vừa mở ra, hắn lập tức đứng thẳng sống lưng rồi cúi chào Dương Hồng và Hoa Hoa, sau đó lớn tiếng hét: “Chào các đồng chí hàng xóm, xin hỏi có việc gì sao?”
Đột nhiên thấy Triệu Ngọc cúi chào như vậy, Miêu Anh và bà Triệu đều hiếu kỳ, nghểnh cổ nhìn về phía phòng khách.
“Làm cái gì thế, anh Ngọc? Này, em mang cho Đại Hanh túi thức ăn cho chó...” Hoa Hoa bị Triệu Ngọc dọa6cho một trận, cô ta vừa đưa một túi thức ăn cho chó, vừa tự mình đi vào trong phòng.
Tuy nhiên, Triệu Ngọc lại cố sống cố chết chặn ngay trước cửa, không ngừng nháy mắt với cô nàng.
Bấy giờ Hoa Hoa và Dương Hồng mới chú ý tới bầu không khí khác thường ở đây, cuối cùng cũng dừng bước chân.
Triệu Ngọc vừa nhận lấy bịch thức ăn cho chó liền lập tức gập eo thẳng tưng 90 độ, sau đó duỗi hai tay dùng sức bắt tay với3Hoa Hoa, trong miệng lầm bầm: “Đa tạ món quà của hàng xóm, tôi thay mặt Đại Hanh cảm ơn rất nhiều! Ngày sau còn mong quan tâm nhiều nhiều, quan tâm nhiều nhiều! Ừ, vậy thì... Tôi không tiễn nữa, tạm biệt!”
Nói xong, Triệu Ngọc cũng không quản vẻ mặt ngơ ngác của hai cô gái xinh đẹp kia mà lập tức đóng cửa, thậm chí còn khóa luôn.
Mợ nó!
Triệu Ngọc lau mồ hôi lạnh trên trán, quay người nói vọng vào phòng bếp: “Mẹ... Anh Anh... Hàng xóm5tặng một bịch thức ăn cho Đại Hanh. Ha ha ha, bọn họ... bọn họ quả là quá khách sáo rồi!”
“Không phải chứ? Lại là cái con bé ở cửa đối diện phải không?” Vẻ mặt bà cụ nghiêm túc hẳn lên: “Con trai à, mẹ nói với con rất nhiều lần rồi, con bé kia mặt mũi không đứng đắn, khóe mắt có nếp nhăn hồ ly. Sau này con ít tiếp xúc với nó thôi! Ừ... con dâu à...” Bà cụ quay lại nói với Miêu Anh: “Con yên tâm, con trai bác thành thực lắm, sẽ không đi lung tung đâu!”
“Vả lại, chỗ này không phải phòng thuê sao? Bác với cha của nó đã để dành tiền cho nó rồi, về sau mua một căn nhà ở trong thành phố để hai đứa kết hôn rồi ở. Đến lúc đó cũng không cần lo lắng những chuyện này nữa, có phải không con trai?”
“Ừm...” Triệu Ngọc cầm gói thức ăn cho chó, gật đầu không được, không gật cũng không xong, phải nói là cực kỳ khó chịu.
“Còn nữa, chốc nữa con dạy dỗ con cún của con cho tốt đi, sao cứ nhìn thấy mẹ là như thấy kẻ thù vậy?” Bà cụ chỉ vào túi thức ăn cho chó: “Nói cho con biết, mẹ ở quê làm thịt chó hầm có danh hiệu đệ nhất đấy! Cẩn thận có ngày mẹ hầm nó luôn!”
“Gâu gâu...” Trên ban công, không biết Đại Hanh nghe hiểu hay là làm sao, vậy mà lại gâu gâu mấy tiếng.
Phì...
Miêu Anh không nhịn được bật cười. Không biết vì sao, vừa thấy bộ dạng Triệu Ngọc bị quở trách, cô lại vô cùng vui vẻ. Thế là cô nương nghịch ngợm lại đổ thêm dầu vào lửa: “Ôi chao bác gái à, bác quá xem thường con trai mình rồi, anh ấy mà thành thực sao? Con không tin đâu!” Miêu Anh giả bộ hờn dỗi: “Anh ấy vô cùng có duyên với phụ nữ, ở cơ quan được các đồng nghiệp nữ yêu mến lắm đấy! Ừ, còn có... cả cô bé ở tầng dưới, thậm chí còn gọi anh ấy là cha nuôi nữa!”
“Á, thật không?” Bà cụ kinh hãi, vội suy xét: “Không thể nào chứ? Triệu Ngọc rất thành thực mà? Hồi còn ở dưới quê, nó mà nói chuyện với con gái là sẽ đỏ mặt ngay! Sao... sao mà làm cha nuôi được chứ? Con gái à, hay là con nhầm rồi?”
“Vậy... bác để con trai bác nói cho bác biết đi! Dù sao anh ấy luôn trêu ong ghẹo bướm như vậy, con cũng không yên tâm...”
“Hở?” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu được, Miêu Anh đang đục nước béo cò, lấy việc công trả thù việc tư đây mà! Thế nhưng trong những lời cô ấy nói cũng nồng nặc ý ghen, không biết là cố ý hay là thật lòng nữa?
“Mẹ... Mẹ đừng nghe cô ấy nói lung tung, sao con lại là loại người đó được chứ?” Triệu Ngọc cười gượng gạo, vừa định giải thích với bà cụ thì ai dè, trước cửa lại vang lên tiếng gõ giống như kỳ tích.
Triệu Ngọc nhìn qua mắt thần, xém chút thì đập đầu tự tử. Bên ngoài, Khương Hiểu Tình ôm theo một quả dưa hấu, chớp đôi mắt to đứng ngay trước cửa!
Bà mợ nó...
Hệ thống à, tao chọc mày chỗ nào vậy? Không đến mức chỉnh chết tao như này chứ? Nếu mày cảm thấy tao không thành tâm thì lát nữa xong chuyện, tao dâng lễ cùng cho mày được chưa?
Lạy mày đó, đừng chơi tao nữa mà!
“Lần này lại là ai đây?” Lúc bà cụ hỏi, bà đã cùng Miêu Anh dừng lại công việc trong tay, cả hai đều hứng thú nhìn Triệu Ngọc.
Ực, Triệu Ngọc nuốt nước bọt, chỉ đành mở khóa rồi mở cửa cho Khương Hiểu Tình!
“Cha nuôi!” Khương Hiểu Tình vừa bước vào liền hưng phấn hét lên một tiếng, đồng thời đưa quả dưa hấu to ra.
“Ôi trời!” Triệu Ngọc nhảy vọt ra hơn hai mét. Hắn vốn định giành lời quát Khương Hiểu Tình trước, lại không ngờ mồm mép con bé lại nhanh đến vậy.
“Thế này là sao? Chú nhảy cao như vậy làm gì?” Khương Hiểu Tình nghênh ngang bước vào phòng, đặt quả dưa hấu to xuống đất: “Mẹ cháu xuất viện rồi! Bà ấy đặc biệt bảo cháu đến đây tặng dưa cho chú đấy! Ăn đi, ăn đi, ướp lạnh nhé... ôi chao!”
Cô bé vừa vào nhà liền bất ngờ nhìn thấy bà cụ và Miêu Anh ở trong bếp, lập tức bị dọa đến nỗi lảo đảo cả người. Cô bé vội kéo góc áo Triệu Ngọc, hỏi: “Nhà... nhà chú có người à...”
Triệu Ngọc vỗ trán một cái, ủ rũ cúi đầu giới thiệu: “Mẹ chú và vợ chú, à... bạn gái chú!”
“Chào bác ạ!” Khương Hiểu Tình lễ phép lên tiếng chào bà cụ.
“Này này này, nói gì thế? Gọi bà nội!” Triệu Ngọc vội sửa lại.
“À, bà...”
“Phủi phui, gọi bác, gọi bác là được!” Bà cụ oán giận vặn lại, ánh mắt lại luôn quắc lên trừng Triệu Ngọc, trong đó ngập tràn ý định giết người.
“Ơ? Đây không phải là chị cảnh sát xinh đẹp kia sao?” Khương Hiểu Tình nhận ra: “Chào chị ạ, thật không ngờ cha nuôi em lại lợi hại như vậy đó, thế mà có thể theo đuổi được chị! Quả thực quá bất ngờ luôn!”
“Này! Cháu có còn quan niệm về vai vế không thế hả? Còn là học bá* nữa chứ!” Triệu Ngọc lắc đầu quầy quậy.
* Học bá: từ ngữ mạng, dùng để chỉ những cô cậu học sinh thông minh chăm chỉ, có kiến thức và nhận được một số kết quả trong một lĩnh vực nhất định.
“Ồ, hiểu rồi!” Khương Hiểu Tình vội gật đầu với Miêu Anh: “Chào mẹ nuôi ạ!”
Lần này đến lượt Miêu Anh đỏ mặt, bầu không khí trong phòng lập tức ngượng nghịu vô cùng. Nếu như dựa theo phong tục dân gian thì hiện giờ Miêu Anh chắc hẳn phải phát lì xì cho Khương Hiểu Tình rồi!
Thế nhưng nếu là đứa bé thì cũng thôi đi, đằng này Khương Hiểu Tình cũng là cô gái sắp thành niên tới nơi rồi, căn bản chỉ kém Miêu Anh có vài tuổi. Thế này... làm sao chịu nổi...
Có điều, Khương Hiểu Tình cũng không có ý gì khác, vội vàng quay đầu hỏi Triệu Ngọc: “Cha nuôi, Đại Hanh đâu? Cháu sắp phải thi lên cấp ba rồi, khó có dịp được nghỉ ngơi, muốn mang Đại Hanh ra ngoài chơi!”
“Ồ, vậy thì tốt quá, ở trên ban công đó! Đại Hanh!” Triệu Ngọc vội vỗ tay: “Mau, chị mày tới tìm mày này!”
Triệu Ngọc vừa hô như vậy, Đại Hanh lập tức từ ban công vọt ra. Mặc dù số lần gặp mặt với Khương Hiểu Tình không nhiều, thế nhưng Đại Hanh khá là gần gũi với cô bé, lúc này vui sướng chạy vòng quanh cô gái nhỏ nhắn ấy.
Chẳng bao lâu sau, Khương Hiểu Tình đã dẫn Đại Hanh đi.
Phù...
Triệu Ngọc vừa mới thở phào một hơi, bà cụ bên kia lại nã pháo: “Triệu Ngọc, thế này là thế nào? Con còn chưa kết hôn đâu đấy! Còn muốn làm cha nuôi gì hả? Con xem cô bé đó đã cao thế kia rồi, có giống dáng vẻ con gái nuôi không hả? Cái gì mà cha nuôi mẹ nuôi bà nuôi chứ, ôi chao, làm sao đến chó cũng gọi chị theo nữa? Con nói xem con học mấy thứ linh tinh này ở đâu hả?”
“Con trai à, mẹ ở nhà dạy con thế nào hả? Làm người là phải làm đến nơi đến chốn. Con xem…” Bà chỉ vào Miêu Anh: “Khó đến mức nào mới có được cô vợ tốt hả? Đốt đèn lồng cũng tìm không ra mà còn bị con tìm thấy! Con không thể đua đòi làm theo mấy thói xấu kia được, hiểu không?”
“Vâng vâng vâng...” Triệu Ngọc vội chắp tay ôm quyền với bà cụ, mắt lại vô ý liếc về phía Miêu Anh.
Cô đã cười đến mức không khép được miệng, nhưng lại không dám cười ra tiếng. Song hiển nhiên tiểu thư Miêu vẫn chưa chơi đủ, bà cụ vừa ngồi xuống, cô liền điềm đạm nói tiếp: “Ôi chao bác gái, mấy cái này còn đỡ đấy! Ôi! Bác nhất định phải làm chủ cho con mà.” Miêu Anh khẽ cắn môi: “Lần trước, Triệu Ngọc còn mang cả một cô y tá uống quá chén về nhà, còn nằm trên giường của anh ấy nữa! Bác nói xem, con phải làm sao đây!?”
“Hả!? Còn có chuyện như vậy?” Bà cụ lập tức quơ tay cầm chày cán bột lên, chỉ về phía Triệu Ngọc: “Thằng nhãi kia, rốt cuộc là có chuyện gì? Mau thành thật khai ra!”
Rầm rầm rầm...
Triệu Ngọc còn chưa kịp giải thích, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ!
Bà mợ nó chứ!
Triệu Ngọc thật sự rất muốn ngửa mặt lên trời ngã quỵ! Mẹ nó, không phải chứ? Nếu như người gõ cửa bên ngoài thật sự là Diêu Giai, mình hôm nay cũng không sống nổi nữa...