Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-357.txt
Chương 357: Một trận chiến thành danh
Lúc này, cảnh sát gián điệp là Trần Đạc đã tỉnh lại, Trương Diệu Huy và Mã Uy đang đứng bên cạnh giường bệnh quan sát gã ta. Mã Uy còn cầm một quyển sổ trên tay, chuẩn bị ghi chép lời khai!
Trong số những tên tội phạm, chỉ có duy nhất một mình Trần Đạc2là không bị còng tay, bởi hai cánh tay của gã ta đều bị Triệu Ngọc bẻ gãy. Bác sĩ phải tốn rất nhiều công sức mới nối lại được, tất nhiên không cần phải mang còng tay.
Mặc dù trạng thái tinh thần của gã ta vẫn chưa được ổn định, nhưng hai mắt đã mở8to, hoàn toàn có thể khai báo được rồi.
Hỏng bét!
Triệu Ngọc thầm kêu không ổn. Máy xóa khí ức cần phải được sử dụng khi đối phương đang hôn mê sâu, Trần Đạc tỉnh rồi thì làm sao mà dùng!
Nhưng sau khi quan sát hoàn cảnh bên trong phòng bệnh, Triệu Ngọc vẫn cảm thấy hết6sức may mắn, bởi vì hắn không thấy Miêu Anh đâu cả!
Tốt!
Miêu Anh không ở đây thì dễ nói chuyện hơn nhiều! Hôm nay, ông đây không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho xong!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc bước nhanh đến trước mặt Trần Đạc.
Trần Đạc vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Ban3đầu gã ta chưa nhìn thấy Triệu Ngọc, bây giờ bỗng dưng nhìn thấy người trước mặt chính là tên Ma Vương đã bẻ gãy hai tay của mình, gã ta liền bị dọa đến giật nảy mình. Gã chỉ muốn chui tọt luôn vào trong chăn, nhưng căn bản chui không lọt.
“Tổ trưởng Triệu, tại5sao cậu lại đến đây?” Trương Diệu Huy và Mã Uy cùng đứng dậy hỏi thăm hắn.
Triệu Ngọc thấy Mã Uy đứng quá gần Trần Đạc, vội vàng chỉ vào cửa sổ đằng sau lưng anh ta, nói: “Anh Mã, nhờ anh đóng cửa sổ lại giùm. Tôi đang phải kiêng gió!”
“Ừm!” Mặc dù không hiểu nhưng Mã Uy vẫn nghe lời đi đóng cửa sổ lại.
Kết quả, trong lúc anh ta quay đi đóng cửa sổ, Triệu Ngọc dồn hết khí lực, sải bước tiến lên đấm Trần Đạc một cú thật mạnh!
Nắm đấm trúng ngay mặt Trần Đạc, khiến gã ta ngất ngay lập tức!
“Ối!” Trương Diệu Huy bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng tiến lên ngăn Triệu Ngọc lại. Mã Uy cũng không để ý gì đến cửa sổ đóng hay mở nữa, vội vàng trở về chỗ cũ để cản lại.
Đã làm trò thì phải làm cho trót, Triệu Ngọc gầm lên:
“Trần Đạc, mẹ nó (lược bớt một loạt những câu chửi thề thô tục)... cái tên phản bội đáng ghê tởm này! Thiếu chút nữa hại ông đây mất mạng! Tao không để yên cho mày đâu! Xem tao có đánh chết mày không... ui da...”
Hắn cứ làm bộ vùng vẫy giãy giụa một lúc như thế, sau đó mới hậm hực ngồi xuống cái ghế đặt trước mặt Trần Đạc.
“Trời ơi! Cái này... phải làm sao bây giờ!?” Thấy Trần Đạc đã bất tỉnh, Trương Diệu Huy vừa lo lắng lẩm bẩm, vừa ra hiệu Lan Bác đi tìm bác sĩ.
Trong khi đó, Mã Uy vẫn đang cố gắng giữ chặt cánh tay Triệu Ngọc, sợ hắn sẽ nổi bão lần nữa. Mặc dù Triệu Ngọc đã ổn định lại rồi, nhưng hành động bạo lực vừa rồi của hắn đã dọa Mã Uy sợ khiếp vía, hiện giờ chỉ có thể đứng thở phì phò.
Triệu Ngọc cũng không để ý đến chuyện gì khác, vội mở máy xóa ký ức lên để cắt bỏ trí nhớ của Trần Đạc.
Nhưng lúc này, chuyện phiền phức lại đến. Sau khi nhập mốc thời gian xong, Triệu Ngọc phát hiện nửa đoạn trước hoàn toàn không có gì liên quan đến áo chống đạn tàng hình và áo tàng hình của hắn cả. Đặc biệt sau khi mông Trần Đạc bị bắn trúng, gã ta chỉ biết tìm chỗ ẩn núp, còn tâm trí đâu mà quan tâm đến chuyện gì khác?
Nhưng đến khi gã ta nổ súng với Triệu Ngọc và hắn vội vàng tàng hình lần thứ hai, thì đoạn ký ức này đã vượt qua phạm vi mười phút, máy xóa ký ức không thể xóa đi hình ảnh đó được!
Nói cách khác, Trần Đạc vẫn ghi nhớ việc gã ta dùng súng bắn Triệu Ngọc, còn Triệu Ngọc thì tàng hình biến mất.
Mặc dù lưu lại một ít sơ sót, nhưng Triệu Ngọc cảm thấy chẳng có gì đáng ngại. Bởi vì chỉ có một mình lời khai của Trần Đạc, hoàn toàn không có sức thuyết phục!
Lúc đó hiện trường vô cùng hỗn loạn, nếu gã ta thật sự nhắc đến chuyện này, Triệu Ngọc có thể lấy lý do gã ta bị hoa mắt mà lấp liếm cho qua, cũng giống như chuyện của Hầu Mãnh trước đó. Dù sao cảnh sát cũng chỉ quan tâm đến quá trình phạm tội của phạm nhân, chứ không phải là quá trình gã ta bị bắt!
Cạch...
Cửa mở, Miêu Anh vọt vào như điên, đằng sau còn có bác sĩ, y tá, thậm chí là Cục phó Loan...
“Triệu Ngọc, sao... sao...” Lần này đến phiên Miêu Anh lắp bắp: “Anh đang làm cái gì vậy, tại sao không lo ở phòng nghỉ ngơi? Anh... anh làm gì thế?”
“Đội trưởng Miêu, đừng nóng giận. Chẳng qua anh Ngọc lo lắng mấy tên tội phạm bị người xấu đánh tráo mà thôi...” Lan Bác không rõ tình hình, lại còn giải thích giùm cho Triệu Ngọc! Kết quả, khi Miêu Anh trừng mắt một cái, cậu ta lập tức ngậm miệng lại.
Trong lòng Triệu Ngọc vô cùng thoải mái, bởi bây giờ hắn đã giải quyết xong chuyện áo chống đạn và áo tàng hình rồi. Ha ha ha... hỏi đi, các người cố gắng hỏi cho nhiều vào! Cho dù có hỏi đến ông trời cũng chẳng tra ra được chuyện gì liên quan đến tôi đâu!
Thế là, Triệu Ngọc khe khẽ ngáp một cái rồi cúi đầu trở về phòng bệnh, bỏ lại một đám đồng nghiệp đứng ngây ngốc trong phòng.
Cục phó Loan tốt bụng, vội vàng khuyên Miêu Anh: “Đội trưởng Miêu, không có chuyện gì đâu, Triệu Ngọc vẫn thù tên này thôi mà! Phạm nhân không chết là được, không chết là được. Mọi người...” Bà ta quay sang nhìn mấy cảnh sát khác, dặn dò: “Mọi người không nhìn thấy thứ gì, đúng không?”
“Đúng vậy!” Mấy nhân viên điều tra vội vàng gật đầu, phụ họa theo.
Trương Diệu Huy nhanh chóng đi tới trước mặt bác sĩ và y tá giải thích: “Bác sĩ, y tá, vừa rồi tên tội phạm này định chạy trốn, bị chúng tôi bắt ngược lại! Chuyện này là bí mật, mong mọi người nhớ kỹ, dù thế nào cũng không được nói với người bên ngoài!”
Bác sĩ và y tá gật đầu liên tục, không dám có bất kỳ dị nghị gì.
Cứ như vậy, cơn sóng này xem như chìm xuống.
Nhưng đối với các cảnh sát điều tra mà nói, công việc chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Chẳng bao lâu sau, tất cả phạm nhân được phẫu thuật đã tỉnh lại. Các nhân viên điều tra bèn chia thành mấy tổ, bắt đầu thẩm vấn.
Mặc dù đám người Ngô Sương đều đã được huấn luyện đặc biệt, có khả năng ứng phó với việc bị cảnh sát thẩm vấn. Nhưng, thứ nhất, bởi vì cảnh sát đã phá hủy hang ổ của bọn họ, chứng cứ vô cùng xác thực, không thể giảo biện. Thứ hai, sự phản công không thể tưởng tượng nổi của Triệu Ngọc khiến bọn họ kinh hãi vô cùng, phòng tuyến tâm lý gần như sụp đổ!
Mặc dù Triệu Ngọc chỉ xóa đi một phần nhỏ ký ức của bọn họ, nhưng đối với những người này mà nói, bọn họ chỉ cảm thấy Triệu Ngọc càng thêm đáng sợ mà thôi! Bởi vì bọn họ nghĩ mãi mà không rõ, tại sao một cảnh sát bình thường lại có thể đánh bại bốn lính đặc nhiệm được trang bị vũ trang đầy đủ?
Chính vì vậy, trong cơn sợ hãi tột cùng, đám người này đã thú nhận và khai báo toàn bộ.
Ngoại trừ vụ án mưu sát Khúc Bình, bọn họ còn tham gia rất nhiều vụ án trả thù khác, bao gồm việc hãm hại Cục trưởng Châu An Đông. Có thể nói là tội ác chất đống.
Như Cục phó Liêu Cảnh Hiền đã lo lắng, vụ án này nhìn thì đơn giản, nhưng tình huống phía sau lại cực kỳ rắc rối và phức tạp. Sở dĩ người có biệt danh ông Dư kia dám chống lại đội cảnh sát, chính là vì ông ta có bản lĩnh nhất định của mình.
Ngoại trừ đám lính đặc nhiệm như Ngô Sương, ông ta còn cấu kết với một bộ phận quan chức và thương nhân. Bọn họ cũng chính là những người đã trợ giúp ông ta, nhờ vậy kế hoạch trả thù của ông ta mới diễn ra thuận lợi.
Mặc dù đám người Ngô Sương biết không nhiều, nhưng lời khai của bọn họ cũng đã giúp cảnh sát rất nhiều. Sau khi Liêu Cảnh Hiền có được danh sách, ông ta liền thay mặt Cục Cảnh sát, trưng cầu ý kiến xử lý của các lãnh đạo cấp cao!
Hiển nhiên, những người này đểu sẽ bị trừng phạt thích đáng.
Căn cứ vào những gì mà đám người Ngô Sương đã khai, tiệm bánh ngọt đó chính là nơi liên lạc giữa bọn họ với ông Dư. Bởi vì vụ Triệu Khánh, tiệm bánh đương nhiên cũng bị đóng cửa.
Hôm đó, Triệu Khánh đến tiệm bánh để nhận tin tức, người của ông Dư đã nhét thông tin vào trong một ổ bánh ngọt. Sau khi Triệu Khánh nhận ổ bánh, gã vốn muốn vòng qua con hẻm bên cạnh để trở về nhà kho của mình, không ngờ lại đụng phải Triệu Ngọc.
Gã ta chẳng còn cách nào khác, đành phải rút tờ giấy có ghi thông tin trong ổ bánh ra rồi ném ổ bánh và tờ giấy đó ở hai nơi khác nhau. Chính vì vậy, người của Liêu Cảnh Hiền chỉ tìm được ổ bánh mà không tìm được tờ giấy có chứa thông tin.
Triệu Khánh chính là người cầm đầu phần tử tội phạm. Sau khi gã chết, đám người Ngô Sương cho rằng thế cuộc đã xoay chuyển, nên mới bỏ nhà kho mà rời đi.
Nhưng ông Dư cũng không vì vậy mà nhụt chí. Ông ta mua chuộc được Trần Đạc, thiết lập lại liên hệ với bọn họ một lần nữa, muốn bọn họ giúp ông ta báo thù. Chính vì vậy mới có kết quả như ngày hôm nay!
Đương nhiên, mặc kệ là Miêu Anh hay là các cảnh sát điều tra khác, tất cả mọi người đều cảm thấy tò mò, rốt cuộc Triệu Ngọc đã làm như thế nào để lấy một địch năm, trong tình huống bất lợi như vậy mà giành được chiến thắng? Trong kho hàng đó đã xảy ra chuyện gì?
Kết quả, sau khi nghe đám tội phạm rầu rĩ khai lại, tất cả mọi người đều choáng váng hoàn toàn! Ngay cả Miêu Anh cũng ngây người, kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được!
Bởi vì Triệu Ngọc đã xóa đi chi tiết liên quan đến áo chống đạn tàng hình và áo tàng hình, cho nên, thông qua những gì mà nhóm tội phạm thuật lại, Triệu Ngọc nghiễm nhiên trở thành một Chiến Thần có thân thủ nhanh nhẹn, tay nghề bắn súng tinh chuẩn, sức mạnh siêu phàm, không gì địch nổi!
Lúc này, cảnh sát gián điệp là Trần Đạc đã tỉnh lại, Trương Diệu Huy và Mã Uy đang đứng bên cạnh giường bệnh quan sát gã ta. Mã Uy còn cầm một quyển sổ trên tay, chuẩn bị ghi chép lời khai!
Trong số những tên tội phạm, chỉ có duy nhất một mình Trần Đạc2là không bị còng tay, bởi hai cánh tay của gã ta đều bị Triệu Ngọc bẻ gãy. Bác sĩ phải tốn rất nhiều công sức mới nối lại được, tất nhiên không cần phải mang còng tay.
Mặc dù trạng thái tinh thần của gã ta vẫn chưa được ổn định, nhưng hai mắt đã mở8to, hoàn toàn có thể khai báo được rồi.
Hỏng bét!
Triệu Ngọc thầm kêu không ổn. Máy xóa khí ức cần phải được sử dụng khi đối phương đang hôn mê sâu, Trần Đạc tỉnh rồi thì làm sao mà dùng!
Nhưng sau khi quan sát hoàn cảnh bên trong phòng bệnh, Triệu Ngọc vẫn cảm thấy hết6sức may mắn, bởi vì hắn không thấy Miêu Anh đâu cả!
Tốt!
Miêu Anh không ở đây thì dễ nói chuyện hơn nhiều! Hôm nay, ông đây không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho xong!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc bước nhanh đến trước mặt Trần Đạc.
Trần Đạc vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Ban3đầu gã ta chưa nhìn thấy Triệu Ngọc, bây giờ bỗng dưng nhìn thấy người trước mặt chính là tên Ma Vương đã bẻ gãy hai tay của mình, gã ta liền bị dọa đến giật nảy mình. Gã chỉ muốn chui tọt luôn vào trong chăn, nhưng căn bản chui không lọt.
“Tổ trưởng Triệu, tại5sao cậu lại đến đây?” Trương Diệu Huy và Mã Uy cùng đứng dậy hỏi thăm hắn.
Triệu Ngọc thấy Mã Uy đứng quá gần Trần Đạc, vội vàng chỉ vào cửa sổ đằng sau lưng anh ta, nói: “Anh Mã, nhờ anh đóng cửa sổ lại giùm. Tôi đang phải kiêng gió!”
“Ừm!” Mặc dù không hiểu nhưng Mã Uy vẫn nghe lời đi đóng cửa sổ lại.
Kết quả, trong lúc anh ta quay đi đóng cửa sổ, Triệu Ngọc dồn hết khí lực, sải bước tiến lên đấm Trần Đạc một cú thật mạnh!
Nắm đấm trúng ngay mặt Trần Đạc, khiến gã ta ngất ngay lập tức!
“Ối!” Trương Diệu Huy bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng tiến lên ngăn Triệu Ngọc lại. Mã Uy cũng không để ý gì đến cửa sổ đóng hay mở nữa, vội vàng trở về chỗ cũ để cản lại.
Đã làm trò thì phải làm cho trót, Triệu Ngọc gầm lên:
“Trần Đạc, mẹ nó (lược bớt một loạt những câu chửi thề thô tục)... cái tên phản bội đáng ghê tởm này! Thiếu chút nữa hại ông đây mất mạng! Tao không để yên cho mày đâu! Xem tao có đánh chết mày không... ui da...”
Hắn cứ làm bộ vùng vẫy giãy giụa một lúc như thế, sau đó mới hậm hực ngồi xuống cái ghế đặt trước mặt Trần Đạc.
“Trời ơi! Cái này... phải làm sao bây giờ!?” Thấy Trần Đạc đã bất tỉnh, Trương Diệu Huy vừa lo lắng lẩm bẩm, vừa ra hiệu Lan Bác đi tìm bác sĩ.
Trong khi đó, Mã Uy vẫn đang cố gắng giữ chặt cánh tay Triệu Ngọc, sợ hắn sẽ nổi bão lần nữa. Mặc dù Triệu Ngọc đã ổn định lại rồi, nhưng hành động bạo lực vừa rồi của hắn đã dọa Mã Uy sợ khiếp vía, hiện giờ chỉ có thể đứng thở phì phò.
Triệu Ngọc cũng không để ý đến chuyện gì khác, vội mở máy xóa ký ức lên để cắt bỏ trí nhớ của Trần Đạc.
Nhưng lúc này, chuyện phiền phức lại đến. Sau khi nhập mốc thời gian xong, Triệu Ngọc phát hiện nửa đoạn trước hoàn toàn không có gì liên quan đến áo chống đạn tàng hình và áo tàng hình của hắn cả. Đặc biệt sau khi mông Trần Đạc bị bắn trúng, gã ta chỉ biết tìm chỗ ẩn núp, còn tâm trí đâu mà quan tâm đến chuyện gì khác?
Nhưng đến khi gã ta nổ súng với Triệu Ngọc và hắn vội vàng tàng hình lần thứ hai, thì đoạn ký ức này đã vượt qua phạm vi mười phút, máy xóa ký ức không thể xóa đi hình ảnh đó được!
Nói cách khác, Trần Đạc vẫn ghi nhớ việc gã ta dùng súng bắn Triệu Ngọc, còn Triệu Ngọc thì tàng hình biến mất.
Mặc dù lưu lại một ít sơ sót, nhưng Triệu Ngọc cảm thấy chẳng có gì đáng ngại. Bởi vì chỉ có một mình lời khai của Trần Đạc, hoàn toàn không có sức thuyết phục!
Lúc đó hiện trường vô cùng hỗn loạn, nếu gã ta thật sự nhắc đến chuyện này, Triệu Ngọc có thể lấy lý do gã ta bị hoa mắt mà lấp liếm cho qua, cũng giống như chuyện của Hầu Mãnh trước đó. Dù sao cảnh sát cũng chỉ quan tâm đến quá trình phạm tội của phạm nhân, chứ không phải là quá trình gã ta bị bắt!
Cạch...
Cửa mở, Miêu Anh vọt vào như điên, đằng sau còn có bác sĩ, y tá, thậm chí là Cục phó Loan...
“Triệu Ngọc, sao... sao...” Lần này đến phiên Miêu Anh lắp bắp: “Anh đang làm cái gì vậy, tại sao không lo ở phòng nghỉ ngơi? Anh... anh làm gì thế?”
“Đội trưởng Miêu, đừng nóng giận. Chẳng qua anh Ngọc lo lắng mấy tên tội phạm bị người xấu đánh tráo mà thôi...” Lan Bác không rõ tình hình, lại còn giải thích giùm cho Triệu Ngọc! Kết quả, khi Miêu Anh trừng mắt một cái, cậu ta lập tức ngậm miệng lại.
Trong lòng Triệu Ngọc vô cùng thoải mái, bởi bây giờ hắn đã giải quyết xong chuyện áo chống đạn và áo tàng hình rồi. Ha ha ha... hỏi đi, các người cố gắng hỏi cho nhiều vào! Cho dù có hỏi đến ông trời cũng chẳng tra ra được chuyện gì liên quan đến tôi đâu!
Thế là, Triệu Ngọc khe khẽ ngáp một cái rồi cúi đầu trở về phòng bệnh, bỏ lại một đám đồng nghiệp đứng ngây ngốc trong phòng.
Cục phó Loan tốt bụng, vội vàng khuyên Miêu Anh: “Đội trưởng Miêu, không có chuyện gì đâu, Triệu Ngọc vẫn thù tên này thôi mà! Phạm nhân không chết là được, không chết là được. Mọi người...” Bà ta quay sang nhìn mấy cảnh sát khác, dặn dò: “Mọi người không nhìn thấy thứ gì, đúng không?”
“Đúng vậy!” Mấy nhân viên điều tra vội vàng gật đầu, phụ họa theo.
Trương Diệu Huy nhanh chóng đi tới trước mặt bác sĩ và y tá giải thích: “Bác sĩ, y tá, vừa rồi tên tội phạm này định chạy trốn, bị chúng tôi bắt ngược lại! Chuyện này là bí mật, mong mọi người nhớ kỹ, dù thế nào cũng không được nói với người bên ngoài!”
Bác sĩ và y tá gật đầu liên tục, không dám có bất kỳ dị nghị gì.
Cứ như vậy, cơn sóng này xem như chìm xuống.
Nhưng đối với các cảnh sát điều tra mà nói, công việc chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Chẳng bao lâu sau, tất cả phạm nhân được phẫu thuật đã tỉnh lại. Các nhân viên điều tra bèn chia thành mấy tổ, bắt đầu thẩm vấn.
Mặc dù đám người Ngô Sương đều đã được huấn luyện đặc biệt, có khả năng ứng phó với việc bị cảnh sát thẩm vấn. Nhưng, thứ nhất, bởi vì cảnh sát đã phá hủy hang ổ của bọn họ, chứng cứ vô cùng xác thực, không thể giảo biện. Thứ hai, sự phản công không thể tưởng tượng nổi của Triệu Ngọc khiến bọn họ kinh hãi vô cùng, phòng tuyến tâm lý gần như sụp đổ!
Mặc dù Triệu Ngọc chỉ xóa đi một phần nhỏ ký ức của bọn họ, nhưng đối với những người này mà nói, bọn họ chỉ cảm thấy Triệu Ngọc càng thêm đáng sợ mà thôi! Bởi vì bọn họ nghĩ mãi mà không rõ, tại sao một cảnh sát bình thường lại có thể đánh bại bốn lính đặc nhiệm được trang bị vũ trang đầy đủ?
Chính vì vậy, trong cơn sợ hãi tột cùng, đám người này đã thú nhận và khai báo toàn bộ.
Ngoại trừ vụ án mưu sát Khúc Bình, bọn họ còn tham gia rất nhiều vụ án trả thù khác, bao gồm việc hãm hại Cục trưởng Châu An Đông. Có thể nói là tội ác chất đống.
Như Cục phó Liêu Cảnh Hiền đã lo lắng, vụ án này nhìn thì đơn giản, nhưng tình huống phía sau lại cực kỳ rắc rối và phức tạp. Sở dĩ người có biệt danh ông Dư kia dám chống lại đội cảnh sát, chính là vì ông ta có bản lĩnh nhất định của mình.
Ngoại trừ đám lính đặc nhiệm như Ngô Sương, ông ta còn cấu kết với một bộ phận quan chức và thương nhân. Bọn họ cũng chính là những người đã trợ giúp ông ta, nhờ vậy kế hoạch trả thù của ông ta mới diễn ra thuận lợi.
Mặc dù đám người Ngô Sương biết không nhiều, nhưng lời khai của bọn họ cũng đã giúp cảnh sát rất nhiều. Sau khi Liêu Cảnh Hiền có được danh sách, ông ta liền thay mặt Cục Cảnh sát, trưng cầu ý kiến xử lý của các lãnh đạo cấp cao!
Hiển nhiên, những người này đểu sẽ bị trừng phạt thích đáng.
Căn cứ vào những gì mà đám người Ngô Sương đã khai, tiệm bánh ngọt đó chính là nơi liên lạc giữa bọn họ với ông Dư. Bởi vì vụ Triệu Khánh, tiệm bánh đương nhiên cũng bị đóng cửa.
Hôm đó, Triệu Khánh đến tiệm bánh để nhận tin tức, người của ông Dư đã nhét thông tin vào trong một ổ bánh ngọt. Sau khi Triệu Khánh nhận ổ bánh, gã vốn muốn vòng qua con hẻm bên cạnh để trở về nhà kho của mình, không ngờ lại đụng phải Triệu Ngọc.
Gã ta chẳng còn cách nào khác, đành phải rút tờ giấy có ghi thông tin trong ổ bánh ra rồi ném ổ bánh và tờ giấy đó ở hai nơi khác nhau. Chính vì vậy, người của Liêu Cảnh Hiền chỉ tìm được ổ bánh mà không tìm được tờ giấy có chứa thông tin.
Triệu Khánh chính là người cầm đầu phần tử tội phạm. Sau khi gã chết, đám người Ngô Sương cho rằng thế cuộc đã xoay chuyển, nên mới bỏ nhà kho mà rời đi.
Nhưng ông Dư cũng không vì vậy mà nhụt chí. Ông ta mua chuộc được Trần Đạc, thiết lập lại liên hệ với bọn họ một lần nữa, muốn bọn họ giúp ông ta báo thù. Chính vì vậy mới có kết quả như ngày hôm nay!
Đương nhiên, mặc kệ là Miêu Anh hay là các cảnh sát điều tra khác, tất cả mọi người đều cảm thấy tò mò, rốt cuộc Triệu Ngọc đã làm như thế nào để lấy một địch năm, trong tình huống bất lợi như vậy mà giành được chiến thắng? Trong kho hàng đó đã xảy ra chuyện gì?
Kết quả, sau khi nghe đám tội phạm rầu rĩ khai lại, tất cả mọi người đều choáng váng hoàn toàn! Ngay cả Miêu Anh cũng ngây người, kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được!
Bởi vì Triệu Ngọc đã xóa đi chi tiết liên quan đến áo chống đạn tàng hình và áo tàng hình, cho nên, thông qua những gì mà nhóm tội phạm thuật lại, Triệu Ngọc nghiễm nhiên trở thành một Chiến Thần có thân thủ nhanh nhẹn, tay nghề bắn súng tinh chuẩn, sức mạnh siêu phàm, không gì địch nổi!