Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-358.txt
Chương 358: Tôi thích ăn trứng gà
Trong lúc đội cảnh sát phong Triệu Ngọc làm Chiến Thần, thì chính đương sự lại đang nằm trên giường bệnh đánh một giấc ngon lành.
Đã lâu lắm rồi hắn không có cảm giác ngủ ngon thế này, ngủ thẳng một mạch đến quên trời quên đất, mấy giấc mơ cứ thay đổi liên tục.
Một khuyết điểm nhỏ duy nhất chính là hắn mơ thấy một giấc mơ hết sức2kỳ quái. Hắn thấy Miêu Anh bị thương nặng, cần hắn truyền máu cho cô, nhưng sau khi thử máu thì lại phát hiện hai người là chị em ruột!
Vì giấc mơ này mà Triệu Ngọc suýt giật mình tỉnh dậy, thậm chí lúc sáng hắn tỉnh lại mà vẫn còn nổi da gà toàn thân!
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, rốt cuộc Triệu Ngọc mới tìm ra điểm mấu8chốt trong đó. Cuối cùng cũng chỉ vì hệ thống Kỳ Ngộ nên hắn mới nằm mơ thấy dạng giấc mơ kỳ lạ thế này.
Bởi vì, chỉ cần hệ thống Kỳ Ngộ vẫn còn ở đây, cuộc sống của hắn sẽ gặp phải rất nhiều trùng hợp vô lý, không thể giải thích nổi!
Thế là, hôm nay sau khi tỉnh dậy, Triệu Ngọc cũng không mở quẻ giống như bình6thường, thậm chí ngay cả hắt xì và ho khan cũng cố chịu đựng. Hắn thật chẳng muốn mở quẻ bói chút nào.
Hắn cảm thấy bây giờ mình đã tàn tạ đến vậy rồi, còn sức đâu mà chịu được việc hệ thống Kỳ Ngộ hành hạ chứ? Nhỡ đâu mở được quẻ Khôn, vậy mình còn sống nổi không đây?
Hiện giờ vất vả lắm mới có thể giải quyết3hết mấy vụ án, chi bằng nhân lúc dưỡng bệnh hiếm có này mà nghỉ ngơi cho thật tốt đi!
“Hơ…”
Triệu Ngọc ngáp một cái, cũng không dám duỗi người. Xương sườn của hắn bị gãy mất một cái, trên xương quai xanh còn phải đeo nẹp cố định lại nên chẳng thể cử động mạnh được.
Thậm chí Triệu Ngọc còn thấy buồn bực với chính bản thân mình nữa. Rốt5cuộc tại sao tối qua hắn lại đấm Triệu Đạc một cú khiến gã bất tỉnh luôn vậy?
Ngay lúc này thì cửa mở ra, Lan Bác xách theo hộp cơm đi vào. Thấy Triệu Ngọc đã tỉnh ngủ, cậu ta vội vàng cười rạng rỡ, nói: “Ôi chao, anh Ngọc tỉnh rồi à. Này, em mua cho anh bánh trứng gà, trứng gà luộc và cháo trắng, còn có một túi cải bẹ nữa! Có phải đói bụng rồi không? Ha ha ha…”
Nụ cười của Lan Bác trông nịnh nọt đến lạ thường, khiến Triệu Ngọc bất giác nhướng lông mày lên.
“Lan Bác, tôi hỏi cậu, phạm nhân… đã thẩm vấn xong chưa?” Tuy đã sử dụng máy xóa ký ức, nhưng khi thấy bộ dạng của Lan Bác, trong lòng Triệu Ngọc vẫn không dám chắc chắn. Hắn bèn mở miệng hỏi: “Bây giờ có biết vì sao bọn chúng lại bị bắt chưa?”
“Thẩm vấn xong, thẩm vấn xong rồi! Biết! Biết hết! Wow, anh Ngọc à, chẳng trách hỏi anh hoài mà anh không chịu nói! Anh thực sự quá trâu bò đi…”
Thế là, Lan Bác liền thuật lại từ đầu đến cuối tình hình thẩm vấn tội phạm hôm qua.
Nghe xong đầu đuôi mọi chuyện, bấy giờ Triệu Ngọc mới hoàn toàn yên lòng. Món đạo cụ này quả thật quá thần kỳ, đám tội phạm không có một tên nào nhắc đến chuyện áo chống đạn và tàng hình gì, thậm chí ngay cả tên Trần Đạc kia cũng không hề nhắc tới mấy chữ này.
Xem ra, lần này cuối cùng hắn cũng có thể vượt qua kỳ kiểm tra một cách hoàn hảo rồi!
Không những như thế, nhờ có máy xóa ký ức, đội cảnh sát đều đã tôn Triệu Ngọc lên thành thần, danh tiếng của hắn giờ đã vang xa!
“Đến đây đến đây, đại anh hùng!” Lan Bác giơ trứng gà lên ca ngợi: “Ăn quả trứng gà bổ khí trước đi!”
Không cần phải nói, đúng là hiện giờ Triệu Ngọc rất đói. Hắn lập tức cầm quả trứng gà định ăn, nào ngờ đúng vào lúc này, cửa lại mở ra. Diêu Giai mặc một chiếc váy bó dài bước vào, trong tay cô còn mang theo rất nhiều thứ.
“Cảnh sát Triệu, tôi mang ít đồ đến cho anh này!” Cô mang vẻ mặt rạng rỡ, cất bước đi tới trước mặt Triệu Ngọc, bắt đầu lấy đồ từ trong túi ra: “Này, hôm qua vết thương của anh chảy máu khá nhiều, tôi đã hầm cháo cẩu kỷ táo đỏ cả đêm cho anh đây. Bên trong có bỏ thêm đường phèn, nấm tuyết vân vân, uống nhiều một chút cho bổ máu!”
“À… Còn nữa, đây là Tiramisu, cũng do tôi tự tay làm! Với cả đây là bánh bao quả hạch, bên trong có hạch đào hạnh nhân, nhiều dinh dưỡng lắm đấy…”
Thấy Diêu Giai mang đến cho Triệu Ngọc nhiều thứ cao cấp như vậy, đôi mắt Lan Bác trợn tròn cả lên. Cậu ta vội vàng kéo bánh trứng gà về phía mình, nhường chỗ cho người ta để đồ.
Hôm nay Diêu Giai còn cố ý trang điểm, trông cô xinh đẹp vô cùng, nghiêng nước nghiêng thánh, không hổ danh là một đại mỹ nhân hạng nhất!
“Ừm…”
Hai hàng lông mày của Lan Bác cau lại thật chặt, dường như cậu ta muốn nói gì đó với Triệu Ngọc, nhưng lại nói không nên lời.
“Cảnh sát Triệu.” Sau khi cất gọn đồ đạc rồi, Diêu Giai thân thiết chỉ vào ngực Triệu Ngọc hỏi: “Chỗ xương sườn cảm thấy thế nào? Nếu thấy tưng tức thì tôi có thể điều chỉnh lại giúp anh! Còn nữa…” Nói xong, cô đưa một quả bóng còn chưa bơm đặt xuống cạnh gối đầu của Triệu Ngọc, nói: “Khi nào rảnh rỗi thì thổi quả bóng này đi, như vậy mới có lợi cho sự hồi phục của xương sườn của anh!”
“Còn nữa, tôi biết anh thích uống rượu, nhưng anh nhất định phải nhớ kỹ, vết thương chưa lành, nhất định không thể uống…”
Nghe Diêu Giai dặn tới dặn lui những câu đầy chuyên nghiệp, ngoại trừ liên tục gật đầu thì Triệu Ngọc cũng chẳng còn biết nói gì khác.
Hắn có thể láng máng cảm nhận được, cảm giác của Diêu Giai đối với mình đã vượt xa giới hạn bạn bè bình thường!
Nhưng mà, Triệu Ngọc cũng biết rằng Diêu Giai vừa mới thất tình, bây giờ cô chỉ xem mình là chỗ dựa hoặc nơi gửi gắm nào đó mà thôi, chứ cũng không thực sự có ý vượt quá giới hạn gì cả.
Cuộc sống đôi khi chính là như vậy, càng là loại tình cảm mơ hồ thế này thì càng khó xử lý. Cho dù là cao thủ lão luyện tình trường như Triệu Ngọc đây, cũng không thể phân biệt rạch ròi được!
Chẳng qua, không cần biết mối quan hệ giữa hắn với Diêu Giai là thế nào, Triệu Ngọc vẫn biết rất rõ, dù vẻ ngoài của cô giống hệt với người thương kiếp trước của hắn nhưng trước nay hắn cũng chỉ thích duy nhất một người là Miêu Anh, không còn bất cứ ai khác nữa!
Triệu Ngọc chính là như vậy, tuy phóng đãng như một con ngựa hoang, nhưng hắn luôn thẳng thắn không do dự. Những hành động bừa bãi trước kia chỉ là bởi vì hắn chưa gặp được Miêu Anh mà thôi.
Cứ thế, sau khi cẩn thận dặn dò một phen như vậy, bấy giờ Diêu Giai mới rời khỏi phòng bệnh, thay quần áo đi làm.
Mãi đến khi thấy người đẹp đi rồi, Lan Bác mới ôm ngực thở than: “Hù chết em, hù chết em rồi! Em cứ sợ đội trưởng Miêu bỗng nhiên đi vào, nhìn thấy cảnh anh và y tá trưởng kia thân mật chứ! Cảnh sát Triệu, anh thật sự quá lợi hại, được nhiều đại mỹ nữ như vậy xoay quanh. Ngay cả sát tinh mặt lạnh như đội trưởng Miêu mà cũng bị anh… Ừm…”
“Haizzz!” Triệu Ngọc than thở: “Ai bảo tôi quá đẹp trai chứ, đành chịu thôi!”
Lúc nói chuyện, trên mặt Triệu Ngọc toàn là máu ứ đọng sưng bầm lên, đầu thì cạo trọc lóc, lại còn quấn băng gạc kín mít nữa, căn bản chẳng liên quan gì đến hai chữ “đẹp trai” cả!
“Em nói thật được không...” Lan Bác khó xử mở miệng: “Thật ra, bữa sáng em mang tới cho anh đều do đội trưởng Miêu mua hết đấy, xong bảo em đưa đến đây cho anh thôi! Trong Cục Cảnh sát có cuộc họp, chị ấy thật sự không tới kịp! Đừng thấy vẻ mặt chị ấy lúc nào cũng lạnh lùng vô tình nhé, nhưng thực chất chị ấy quan tâm đến anh lắm đó…”
“Ồ… thế à?” Triệu Ngọc nhớ lại tình cảnh vén chăn màn hôm qua, đột nhiên cảm thấy vô cùng thú vị…
“Cháo táo đỏ, Tiramisu, bánh bao quả hạch… chị y tá này đúng là khéo tay quá mà.” Lan Bác vừa tỏ vẻ hâm mộ vừa nói: “Bữa sáng tình yêu ngon như vậy, anh Ngọc thật sự có lộc ăn quá!”
“Không, cậu nói sai rồi!” Triệu Ngọc đẩy đồ của Diêu Giai tới chỗ Lan Bác, mình thì cầm lấy bánh trứng gà, nói: “Ông đây xuất thân từ gia đình nghèo khổ, xưa nay đã quen ăn bánh trứng gà rồi, không thích Tiramisu gì hết! Này…” Hắn chỉ những thứ còn lại, nói: “Lan Bác à, đến đây, hay là cậu ăn giúp tôi đi! Không nên lãng phí lương thực!... Đưa cải bẹ cho tôi…”
Trong lúc đội cảnh sát phong Triệu Ngọc làm Chiến Thần, thì chính đương sự lại đang nằm trên giường bệnh đánh một giấc ngon lành.
Đã lâu lắm rồi hắn không có cảm giác ngủ ngon thế này, ngủ thẳng một mạch đến quên trời quên đất, mấy giấc mơ cứ thay đổi liên tục.
Một khuyết điểm nhỏ duy nhất chính là hắn mơ thấy một giấc mơ hết sức2kỳ quái. Hắn thấy Miêu Anh bị thương nặng, cần hắn truyền máu cho cô, nhưng sau khi thử máu thì lại phát hiện hai người là chị em ruột!
Vì giấc mơ này mà Triệu Ngọc suýt giật mình tỉnh dậy, thậm chí lúc sáng hắn tỉnh lại mà vẫn còn nổi da gà toàn thân!
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, rốt cuộc Triệu Ngọc mới tìm ra điểm mấu8chốt trong đó. Cuối cùng cũng chỉ vì hệ thống Kỳ Ngộ nên hắn mới nằm mơ thấy dạng giấc mơ kỳ lạ thế này.
Bởi vì, chỉ cần hệ thống Kỳ Ngộ vẫn còn ở đây, cuộc sống của hắn sẽ gặp phải rất nhiều trùng hợp vô lý, không thể giải thích nổi!
Thế là, hôm nay sau khi tỉnh dậy, Triệu Ngọc cũng không mở quẻ giống như bình6thường, thậm chí ngay cả hắt xì và ho khan cũng cố chịu đựng. Hắn thật chẳng muốn mở quẻ bói chút nào.
Hắn cảm thấy bây giờ mình đã tàn tạ đến vậy rồi, còn sức đâu mà chịu được việc hệ thống Kỳ Ngộ hành hạ chứ? Nhỡ đâu mở được quẻ Khôn, vậy mình còn sống nổi không đây?
Hiện giờ vất vả lắm mới có thể giải quyết3hết mấy vụ án, chi bằng nhân lúc dưỡng bệnh hiếm có này mà nghỉ ngơi cho thật tốt đi!
“Hơ…”
Triệu Ngọc ngáp một cái, cũng không dám duỗi người. Xương sườn của hắn bị gãy mất một cái, trên xương quai xanh còn phải đeo nẹp cố định lại nên chẳng thể cử động mạnh được.
Thậm chí Triệu Ngọc còn thấy buồn bực với chính bản thân mình nữa. Rốt5cuộc tại sao tối qua hắn lại đấm Triệu Đạc một cú khiến gã bất tỉnh luôn vậy?
Ngay lúc này thì cửa mở ra, Lan Bác xách theo hộp cơm đi vào. Thấy Triệu Ngọc đã tỉnh ngủ, cậu ta vội vàng cười rạng rỡ, nói: “Ôi chao, anh Ngọc tỉnh rồi à. Này, em mua cho anh bánh trứng gà, trứng gà luộc và cháo trắng, còn có một túi cải bẹ nữa! Có phải đói bụng rồi không? Ha ha ha…”
Nụ cười của Lan Bác trông nịnh nọt đến lạ thường, khiến Triệu Ngọc bất giác nhướng lông mày lên.
“Lan Bác, tôi hỏi cậu, phạm nhân… đã thẩm vấn xong chưa?” Tuy đã sử dụng máy xóa ký ức, nhưng khi thấy bộ dạng của Lan Bác, trong lòng Triệu Ngọc vẫn không dám chắc chắn. Hắn bèn mở miệng hỏi: “Bây giờ có biết vì sao bọn chúng lại bị bắt chưa?”
“Thẩm vấn xong, thẩm vấn xong rồi! Biết! Biết hết! Wow, anh Ngọc à, chẳng trách hỏi anh hoài mà anh không chịu nói! Anh thực sự quá trâu bò đi…”
Thế là, Lan Bác liền thuật lại từ đầu đến cuối tình hình thẩm vấn tội phạm hôm qua.
Nghe xong đầu đuôi mọi chuyện, bấy giờ Triệu Ngọc mới hoàn toàn yên lòng. Món đạo cụ này quả thật quá thần kỳ, đám tội phạm không có một tên nào nhắc đến chuyện áo chống đạn và tàng hình gì, thậm chí ngay cả tên Trần Đạc kia cũng không hề nhắc tới mấy chữ này.
Xem ra, lần này cuối cùng hắn cũng có thể vượt qua kỳ kiểm tra một cách hoàn hảo rồi!
Không những như thế, nhờ có máy xóa ký ức, đội cảnh sát đều đã tôn Triệu Ngọc lên thành thần, danh tiếng của hắn giờ đã vang xa!
“Đến đây đến đây, đại anh hùng!” Lan Bác giơ trứng gà lên ca ngợi: “Ăn quả trứng gà bổ khí trước đi!”
Không cần phải nói, đúng là hiện giờ Triệu Ngọc rất đói. Hắn lập tức cầm quả trứng gà định ăn, nào ngờ đúng vào lúc này, cửa lại mở ra. Diêu Giai mặc một chiếc váy bó dài bước vào, trong tay cô còn mang theo rất nhiều thứ.
“Cảnh sát Triệu, tôi mang ít đồ đến cho anh này!” Cô mang vẻ mặt rạng rỡ, cất bước đi tới trước mặt Triệu Ngọc, bắt đầu lấy đồ từ trong túi ra: “Này, hôm qua vết thương của anh chảy máu khá nhiều, tôi đã hầm cháo cẩu kỷ táo đỏ cả đêm cho anh đây. Bên trong có bỏ thêm đường phèn, nấm tuyết vân vân, uống nhiều một chút cho bổ máu!”
“À… Còn nữa, đây là Tiramisu, cũng do tôi tự tay làm! Với cả đây là bánh bao quả hạch, bên trong có hạch đào hạnh nhân, nhiều dinh dưỡng lắm đấy…”
Thấy Diêu Giai mang đến cho Triệu Ngọc nhiều thứ cao cấp như vậy, đôi mắt Lan Bác trợn tròn cả lên. Cậu ta vội vàng kéo bánh trứng gà về phía mình, nhường chỗ cho người ta để đồ.
Hôm nay Diêu Giai còn cố ý trang điểm, trông cô xinh đẹp vô cùng, nghiêng nước nghiêng thánh, không hổ danh là một đại mỹ nhân hạng nhất!
“Ừm…”
Hai hàng lông mày của Lan Bác cau lại thật chặt, dường như cậu ta muốn nói gì đó với Triệu Ngọc, nhưng lại nói không nên lời.
“Cảnh sát Triệu.” Sau khi cất gọn đồ đạc rồi, Diêu Giai thân thiết chỉ vào ngực Triệu Ngọc hỏi: “Chỗ xương sườn cảm thấy thế nào? Nếu thấy tưng tức thì tôi có thể điều chỉnh lại giúp anh! Còn nữa…” Nói xong, cô đưa một quả bóng còn chưa bơm đặt xuống cạnh gối đầu của Triệu Ngọc, nói: “Khi nào rảnh rỗi thì thổi quả bóng này đi, như vậy mới có lợi cho sự hồi phục của xương sườn của anh!”
“Còn nữa, tôi biết anh thích uống rượu, nhưng anh nhất định phải nhớ kỹ, vết thương chưa lành, nhất định không thể uống…”
Nghe Diêu Giai dặn tới dặn lui những câu đầy chuyên nghiệp, ngoại trừ liên tục gật đầu thì Triệu Ngọc cũng chẳng còn biết nói gì khác.
Hắn có thể láng máng cảm nhận được, cảm giác của Diêu Giai đối với mình đã vượt xa giới hạn bạn bè bình thường!
Nhưng mà, Triệu Ngọc cũng biết rằng Diêu Giai vừa mới thất tình, bây giờ cô chỉ xem mình là chỗ dựa hoặc nơi gửi gắm nào đó mà thôi, chứ cũng không thực sự có ý vượt quá giới hạn gì cả.
Cuộc sống đôi khi chính là như vậy, càng là loại tình cảm mơ hồ thế này thì càng khó xử lý. Cho dù là cao thủ lão luyện tình trường như Triệu Ngọc đây, cũng không thể phân biệt rạch ròi được!
Chẳng qua, không cần biết mối quan hệ giữa hắn với Diêu Giai là thế nào, Triệu Ngọc vẫn biết rất rõ, dù vẻ ngoài của cô giống hệt với người thương kiếp trước của hắn nhưng trước nay hắn cũng chỉ thích duy nhất một người là Miêu Anh, không còn bất cứ ai khác nữa!
Triệu Ngọc chính là như vậy, tuy phóng đãng như một con ngựa hoang, nhưng hắn luôn thẳng thắn không do dự. Những hành động bừa bãi trước kia chỉ là bởi vì hắn chưa gặp được Miêu Anh mà thôi.
Cứ thế, sau khi cẩn thận dặn dò một phen như vậy, bấy giờ Diêu Giai mới rời khỏi phòng bệnh, thay quần áo đi làm.
Mãi đến khi thấy người đẹp đi rồi, Lan Bác mới ôm ngực thở than: “Hù chết em, hù chết em rồi! Em cứ sợ đội trưởng Miêu bỗng nhiên đi vào, nhìn thấy cảnh anh và y tá trưởng kia thân mật chứ! Cảnh sát Triệu, anh thật sự quá lợi hại, được nhiều đại mỹ nữ như vậy xoay quanh. Ngay cả sát tinh mặt lạnh như đội trưởng Miêu mà cũng bị anh… Ừm…”
“Haizzz!” Triệu Ngọc than thở: “Ai bảo tôi quá đẹp trai chứ, đành chịu thôi!”
Lúc nói chuyện, trên mặt Triệu Ngọc toàn là máu ứ đọng sưng bầm lên, đầu thì cạo trọc lóc, lại còn quấn băng gạc kín mít nữa, căn bản chẳng liên quan gì đến hai chữ “đẹp trai” cả!
“Em nói thật được không...” Lan Bác khó xử mở miệng: “Thật ra, bữa sáng em mang tới cho anh đều do đội trưởng Miêu mua hết đấy, xong bảo em đưa đến đây cho anh thôi! Trong Cục Cảnh sát có cuộc họp, chị ấy thật sự không tới kịp! Đừng thấy vẻ mặt chị ấy lúc nào cũng lạnh lùng vô tình nhé, nhưng thực chất chị ấy quan tâm đến anh lắm đó…”
“Ồ… thế à?” Triệu Ngọc nhớ lại tình cảnh vén chăn màn hôm qua, đột nhiên cảm thấy vô cùng thú vị…
“Cháo táo đỏ, Tiramisu, bánh bao quả hạch… chị y tá này đúng là khéo tay quá mà.” Lan Bác vừa tỏ vẻ hâm mộ vừa nói: “Bữa sáng tình yêu ngon như vậy, anh Ngọc thật sự có lộc ăn quá!”
“Không, cậu nói sai rồi!” Triệu Ngọc đẩy đồ của Diêu Giai tới chỗ Lan Bác, mình thì cầm lấy bánh trứng gà, nói: “Ông đây xuất thân từ gia đình nghèo khổ, xưa nay đã quen ăn bánh trứng gà rồi, không thích Tiramisu gì hết! Này…” Hắn chỉ những thứ còn lại, nói: “Lan Bác à, đến đây, hay là cậu ăn giúp tôi đi! Không nên lãng phí lương thực!... Đưa cải bẹ cho tôi…”